Nua Dem Doc Truyen Ma Nhung Chuyen Ly Ki Tai Benh Vien Sai Gon 1

Người kể: Lê Công Thành
Những mẫu chuyện ly kỳ tại bệnh viện
Câu chuyện số 1 : vong hồn khoa Cấp Cứu
Như các bạn cũng biết , bệnh viện nơi tôi làm là một trong những bệnh viện lâu đời ở sài gòn , mãnh đất được chú Hoả tặng cho Việt Nam Cộng Hoà để làm nhà thương từ thiện , và bây giờ là 1 bệnh viện công tại Sài Gòn , bệnh viện khá cũ kỹ với lối kiến trúc Pháp đã xuống cấp trầm trọng , nơi đây được ếm 2 bát quát ( thật ra là 3 nhưng khi tôi vào làm tôi chỉ thấy 2 cái ) ếm thẳng xuống khoa Cấp Cứu , nơi được biết đến là rất nhiều vong linh người bệnh chết hoặc tai nạn chết , mà những người đã chết ở bệnh viện thì ko về nhà được vì bọ bát quát giữ lại , tôi , một bs trẻ mới về bệnh viên , trong một lần trực đêm , lúc đó khoảng 1h20 sáng , tôi đang ngồi ghi bệnh án thì có một ca vào cấp cứu , một cô gái , tôi nghe giọng tôi đoán vậy , cô ấy vào và nói bs ơi tôi bị đau đầu quá , tôi chỉ kịp hỏi tên và nhìn sơ qua và thấy một cô gái tóc dài mặc áo somi trắng , Nguyễn Ngọc T , 21 tuổi , tôi vội vàng nói cô ấy qua giường số 4 nằm , tôi tranh thủ ghi vội vội vàng vàng cho xong bệnh án rồi ra khám , khi tôi ra thì giường số 4 không thấy ai , tôi ngạc nhiên tự hỏi cô gái ấy đâu rồi , chắc là đi vệ sinh , tôi chờ mãi chờ mãi gần 30 phút không thấy đâu , tôi liền ra ngoài và hỏi chú bảo vệ , và chú ấy nói ko thấy ai nãy giờ , tôi cảm thấy bắt đầu rờn rợn !!! Tôi trở về lại với bệnh án của mình , vô tình tôi thấy được sổ bệnh án tử vong , bỗng có 1 cơn gió ùa qua làm cuốn sổ mở ra và dừng lại ở 1 trang giấy , tôi tò mò đọc thử thì bỗng nhiên tim tôi đập mạnh , Nguyễn Ngọc T , 21 tuổi , tử vong lúc 1h20p sáng ngày ... tháng ... , nguyên nhân tử vong : chấn thương sọ não do tai nạn giao thông , và tôi nhìn lại lịch thì hôm đó đúng 21 ngày mất của cô gái đó , trong đầu tôi bắt đầu hoang mang sợ hãi tột độ , liệu cơn gió đó vô tình do quạt , liệu có phải cô gái đó trở về nơi mình đã chết , liệu mọi thứ có phải là trùng hợp , vì với một người tin vào khoa học như tôi , thì khó mà có thể sợ những chuyện này , nhưng hôm nay tôi lại được chứng kiến tận mắt những chuyện có vẻ liêu trai mà chính bản thân tôi cũng không tin được !! Sau đêm trực hôm đó , tôi bị ám ảnh suốt với hình bóng và tên của cô gái đó gần 1 tháng , sau đó tôi mới dần quên được chuyện này .....
Những chuyện ly kỳ tại bệnh viện
Câu chuyện số 2 : Nhà Đại Thể ( nhà xác )
Một buổi chiều như mọi ngày , tôi ngồi trên khoa , nghe dưới cấp cứu vừa có ca tử vong , tôi mới hỏi một chú ở cùng khoa :
Tôi : chú , ca đó giờ cho xe chở về luôn hả chú ??
Chú : đâu có , cho xuống nhà xác đó con , chờ người nhà vào lãnh !!
Tôi : ủa , có nhà xác hả chú , ở đâu vậy ???
Chú : xuống cầu thang , cuối dãy nhà B !!!
Tôi vốn bản tính tò mò nên đứng lên và đi ngay , khi tôi xuống đến nơi , một khung cảnh âm u hiện lên trước mặt tôi !!! Cánh cửa khu nhà đại thể ( hay còn gọi là nhà xác ) được đóng hờ , trước cửa có một cây đa to che bóng !!! Tôi bước vào trong nhà xác chỉ một mình , một căn phòng khá rộng gồm đại sảnh có vài chiếc băng ca , có một phòng bên trái và một phòng bên phải , theo quán tính , tôi đi vào phòng bên trái , trong căn phòng nhỏ này có 2 tủ làm lạnh , tôi mở cửa tủ ra thì trống không , nhưng lúc đó tôi cảm nhận có một cái gì đó lạnh sau gáy , tôi liền nghĩ chắc đây là phòng lạnh nên nó lạnh vậy !! Tôi đi ra , thì khi bước ra trở lại đại sảnh , trước mắt tôi là 1 dàn băng ca , trong đó có 1 chiếc băng ca được che vải trắng mà lúc này khi tôi bước vào tôi quẹo vào phòng bên trái nên tôi ko thấy !!! Tôi bắt đầu ớn lạnh và nhìn kỹ hơn thì thấy tóc của người nằm trên băng ca , tôi đoán đây chắc là bà cụ vừa tử vong trên khoa cấp cứu !!! Bỗng nhiên một cảm giác rợn người và lạnh gáy ập đến với tôi , thôi thúc tôi bước ra khỏi căn phòng đó , tôi loay hoay nhìn xung quanh coi cửa ra ở đâu !!! Và cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi căn phòng đó gặp ngay chú canh nhà xác , chú hỏi :
Chú : bác đi đâu vậy ???
Tôi : dạ , con đi xuống tham quan
Chú ( cười ) : thế bác đã tham quan hết chưa ??
Tôi : dạ rồi , cũng rộng ha chú !!
Chú : uk rộng , rồi còn gì nữa không bác ??
Tôi : dạ , lạnh lạnh kỳ kỳ
Chú : uk đúng rồi , nơi này âm khí nhiều mà bác , tôi ở đây cũng bị quài riết quen , nhưng mình cứ tôn trọng " họ " thì ko có gì đâu !!!
Tôi : dạ ......
Và cảm giác đó ám ảnh tôi kể từ ngày tôi bước vào nhà xác đến giờ !!! Một cảm giác ớn lạnh và sợ sợ đến kỳ lạ mà tôi phải tự hứa với lòng là : " bỏ nha mậy , ko có việc thì đừng bước xuống đây 😱 " !!!
Ps : đó giờ học cũng trên cơ thể người , cũng vào nhà xác của trường  mà sao cảm giác này đáng sợ hơn nhiều nhỉ ???
Những câu chuyện ly kỳ tại bệnh viện
Câu chuyện số 3 : Căn Phòng Bí Ẩn
Khoảng thời gian tôi mới về bệnh viện này , tôi được phân công phòng làm việc ở một dãy hành lang vắng cũng khá là yên tĩnh và mát mẻ , hằng ngày lượng bệnh đến với khoa tôi cũng đông , trưa sau khi xong việc tôi đi rảo một vòng quanh khoa để xem xung quanh có gì , tôi phát hiện kế phòng tôi có một căn phòng nhỏ , cũ kỹ , đã bấm 2 ổ khoá ngoài , căn phòng nhìn khá lạnh lẽo , có một khe cửa nhỏ có thể nhìn vô bên trong , vốn dĩ tính tò mò khám phá , tôi nhìn vô bên trong thì thấy toàn là giường cũ nệm cũ , xong sau đó tôi bỏ đi , nhưng tôi có cảm giác lạnh lạnh rờn rợn sau gáy sau khi nhìn vô khe cửa đó , tôi nghĩ chăc là con gì bò vô áo mình nên tôi cũng chả để tâm . Vài bữa sau công việc vẫn diễn ra bình thường , trưa tôi nghỉ lưng tại phòng làm việc , nhưng bắt đầu có những âm thanh lạ , đầu tiên là tiếng gõ cửa phòng tôi , tôi ra mở cửa thì ko thấy ai nên tôi vào nằm tiếp , khi tôi vưa nằm được 5 phút thì lại có tiếng gõ cửa , tôi hỏi “ ai vậy ?? “ thì ko có tiếng trả lời , tôi cũng mặc kệ , xong tôi khó chịu quá liền bật dậy đứng sát mép cửa , tiếng gõ cửa vừa vang lên tôi bật tung cửa ra nhưng vẫn ko thấy ai , chỉ thấy rợn sau gáy !!! Sau giờ nghĩ trưa tôi hỏi trêu mấy chị điều dưỡng là trưa nay có gõ cửa phòng tôi ko ?? Mấy chị đều bảo ko , rồi nhìn tôi hỏi sao vậy ?? Tôi mới nói , trưa nay ngủ mà ai cứ gõ cửa miết , một chị điều dưỡng lớn tuổi làm lâu năm ở đây mới nói : “ chắc bác bị ghẹo rồi “ , tôi ko hiểu câu nói đó cho lắm tôi cũng thôi kệ !!! Ngày hôm sau , tôi cũng nghỉ trưa tại phòng làm việc , lần này không còn là tiếng gõ cửa nữa mà là tiếng trẻ em khóc , ở bệnh viện tiếng trẻ em khóc là bình thường nhưng đây đâu phải là khoa Nhi mà cũng đâu có ai khám con nít giờ này , tôi đặt câu hỏi trong đầu ?? Càng ngày tiếng khóc càng lớn và rõ hơn trong đầu tôi , tiếng khóc có pha lẫn tiếng cười của trẻ em , tôi bắt đầu sợ hãi và cố nhắm tịt mắt để ngủ !!! Sau khi ngủ được 10 phút tôi có cảm giác tay chân mình giở lên ko nổi như có vật thể gì đó đè nặng lên người tôi , tôi ú ớ , cố vùng vẫy nhưng ko được , trong lúc mơ màng đó tôi thấy bên giường đối diện có một người đàn ông ngồi nhìn tôi , và một vài người đứng xung quanh , tôi cố vùng vẫy la hét nhưng ko mở miệng ra được !!! Bỗng dưng điện thoại tôi reo , báo thức tới giờ làm , tôi mới chợt bừng tĩnh , mồ hôi nhễ nhại , tôi sợ quá đem chuyện này kể cho mọi người thì cô điều dưỡng lớn tuổi hôm trước mới nói với tôi : hôm qua chị đã nói với bác rồi , căn phòng bác ở lúc trước có người chết , đó là phòng bệnh nặng nên những ca không qua khỏi đều đưa về đó , còn căn phòng đã khoá cửa lại ngày xưa là phòng vệ sinh những thai nhi đã chết do nạo phá , 2 phòng đó vong nhiều lắm , bác muốn ở yên thì mua đồ cúng vái họ hằng tháng vào ngày mùng 2 và 16 đi !! Cầu họ đừng chọc phá mình là được !!! Tôi nghe theo chị mặc dù trong lòng vẫn cứ hoài nghi , nữa tin nữa không , nhưng thôi cứ làm thử xem sao !! Tôi gửi cô hộ lý mua giấy tiền vàng cúng thì sau đó tôi ko còn gặp nữa , chỉ thỉnh thoảng thấy lạnh gáy thôi !!! Sau lần đó tôi tin vào tâm linh nhiều hơn , tin rằng có kiêng có lành .
Những câu chuyện ly kỳ tại bệnh viện
Câu chuyện số 4 : Khu Điều Trị Bỏ Hoang Bị Ma Ám
Trong một lần rảnh rỗi sau khi xong công việc của buổi chiều , tôi lại đi mò mẫm cái bệnh viện cũ kỹ này , dường như nó có một cái sức hút kỳ lạ gì đó với tôi , một bệnh viện cũ với bề ngoài cổ kính và bên trong đầy bí ẩn ma mị , tôi đi đến khu điều trị B là khoa Chấn Thương Chỉnh Hình , bên hông khoa có một lối đi nhỏ mà lúc nào nó cũng đóng kính cửa , nhưng hôm nay cánh cửa đó lại mở ra như mời gọi tôi bước vào , ngay lúc đó suy nghĩ của tôi khiến tôi phải dừng lại , nên vào hay ko ta ?? Thôi thì cứ vào xem coi có gì ko ?? Tôi tiến vào trong , vừa qua khung cửa gỗ là một dãy hành lang nhỏ với những song sắt như tù giam , một lối đi nhỏ xuống cầu thang tối hu , bên phải là dãy hành lang phòng bệnh đã bỏ hoang , những chiếc lá , những mãnh giấy cứ bay nhè nhẹ vì những ngọn gió lạnh người cứ thổi qua , làm cho không khí càng rờn rợn hơn , tôi lấy hết can đảm đi qua từng căn phòng , những căn phòng đầu tiên đều đã đóng cửa kính và khoá lại , tôi cứ bước dần bước dần đến căn phòng cuối , bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qa làm cánh cửa căn phòng đó đập mạnh vào tường làm tôi giật bắn mình , tôi ráng giữ bình tĩnh và đi vào bên trong căn phòng đó , mọi thứ hoang sơ đổ nát , những cái giường cũ , nệm rách dính đầy những vết đen loang lỗ ( chắc có lẽ là dịch tiết hoặc máu của bệnh nhân ) , căn phòng tối u ám , chẳng có gì để ở lại , tôi quay đi và nhìn thấy trên tường có vài dòng chữ khắc bằng 1 vật nhọn , tên của một ai đó và tôi đã vô tình đọc cái tên đó lên , khi tôi vừa đọc xong thì bỗng thấy lạnh ngắt từ lưng lên đến cổ , tôi thấy ko ổn nên bước ra khỏi căn phòng đó ngay , lúc đó tim tôi đập rất nhanh , tôi đi vội vàng , và tôi để ý tà áo bloose của tôi như có ai níu lại , mặc dù ko có gió nhưng tà áo vẫn bay cao lên , tôi sợ lắm , chạy thật nhanh ra khỏi khu điều trị đó , tôi trở về khoa và lại kể cho tour trực hôm đó nghe về việc đã diễn ra chiều nay , chị điều dưỡng lớn tuổi đó bảo : “ bác cũng khá là gan dạ đấy , thông thường cánh cửa vào khoa đó luôn được khoá nhưng hôm nay chắc có lẽ ai đem đồ vô để trong đó rồi lại quên khoá , khoa đó ngày xưa là khoa dịch vụ của bệnh viện , cũng đông bệnh nhân lắm nhưng kể từ khi có những ca bệnh nặng mất tại khoa đó , hằng đêm tại phòng 104 người ta nuôi bệnh ở đó thấy có bóng lướt qua lướt lại trong phòng mặc dù phòng bỏ trống , rồi ban giám đốc mới tận dụng phòng đó để cho những bệnh nhân bị nặng nằm ở đó , rồi ko may họ cũng mất trong phòng đó , những tiếng rên la đau đớn trong căn phòng đều vang lên mỗi đêm , nên càng ngày bệnh nhân càng sợ ko dám đến khoa đó điều trị nữa , lâu ngày dần ko còn bệnh nên giải tán tập thể khoa dịch vụ và bỏ hoang tới giờ “ , nghe kể đến đó tôi rùng mình ớn lạnh , nghỉ tới lúc đó mà tôi cứng giò ko đi được thì mọi thứ sẽ ra sao ??? Chị điều dưỡng nói tiếp “ bác đừng nên đến những chỗ đó , 1 là âm khí nhiều ko tốt cho mình , 2 là nơi đó bỏ hoang lâu ngày , bụi bẩn làm mình hít vào dể gây bệnh , có kiêng có lành bác ak “
Sáng hôm sau tôi quay trở lại khoa dịch vụ bỏ hoang đó để chụp vài tấm ảnh , nhưng chỉ dám đứng bên ngoài thôi ko đi sâu vào trong nữa ....
#BsMa

loading...