Chương 184: Điểm đến mới thôi
Chương 184: Điểm đến mới thôi
"Tần tiểu tử đừng nhúc nhích, Nhạc Nhạc mặt nghiêng qua bên này một chút, tốt, được rồi." Mục Duy vừa điều chỉnh tư thế của hai người vừa nhanh chóng bấm máy. Muốn bắt lấy hình ảnh động lòng người của Tần Chi Tu lại không thể để Hà Nhạc Nhạc lộ mặt, cho dù ảnh chụp sau đó còn có hậu kỳ chỉnh sửa nhưng kết cấu chụp ảnh, góc độ, ánh sáng vẫn rất quan trọng.
Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Tần Chi Tu, cẩn thận né tránh màn hình. Mục Duy sắp xếp tốt tư thế xong, kêu cô với Tần Chi Tu ngồi vào trên sô pha 'tùy ý hoạt động', cứ liên tưởng đến sẽ phải chụp ảnh, cả người cô đã cứng lại, sao có khả năng 'tùy ý' được! Sau đó Tần Chi Tu đưa tai nghe cho cô mới làm cô dịu xuống một chút, chậm rãi quên đi tồn tại của máy ảnh, cùng với Tần Chi Tu nói về chuyện ngày xưa.
Rất trùng hợp là Tần Chi Tu và cô kể chuyện xưa khá hợp ý, Tần Chi Tu thậm chí còn phối âm một vài ca khúc cho cô nghe nữa, nhưng Mục Duy lại mở miệng ── cô lại cứng người nữa.
Tần Chi Tu nhẹ cười ra tiếng, nghiêng đầu ở khóe môi cô hạ xuống một nụ hôn.
Cô càng cứng ngắc hơn.
"Làm lại." Mục Duy hô.
". . ." Hà Nhạc Nhạc liếc xéo Mục Duy, rốt cuộc hắn muốn chụp cái gì?
Cúi đầu nhìn cánh môi hồng nhuận đáng yêu của cô, Tần Chi Tu hơi hơi hôn lên, nhẹ liếm chậm rãi mút, một cánh tay vòng lên eo nhỏ của cô, gần sát vào thân thể tỏa ra hương thơm mê người.
Dịu dàng hôn lên đôi môi như đóa hoa thuần khiết của cô, mềm nhẹ mang đến vui sướng tê ngứa, cứ nhớ lại Mục Duy và Quý Tiết còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Hà Nhạc Nhạc liền ngượng ngùng không chịu nổi, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
"Thêm một chút tình dục."
Tần Chi Tu hôn càng nhiệt tình hơn.
"A. . ." Hà Nhạc Nhạc bị ép tới mức khống chế không được phải ngửa ra sau.
"Tốt, không sai, quần áo cởi ra. . . Không phải cởi của cô ấy, đúng là chính cậu cởi."
Hà Nhạc Nhạc nhẹ cau mày, có chút không phối hợp nhìn Mục Duy, thấy Mục Duy bưng máy chụp ảnh bộ dáng rất chuyên chú, chỉ có thể nhìn về phía Quý Tiết xin giúp đỡ.
Nhận được ánh mắt của cô, Quý Tiết ôm hai tay dựa vào quầy bar trong phòng khách đứng thẳng lên. "Mục Duy, cậu muốn làm gì?"
"Lộ ra một chút, đổi lấy 30% lượng tiêu thụ của đĩa nhạc. Cậu muốn hay không?" Mục Duy để máy ảnh xuống, cười hỏi.
Nghe thấy Mục Duy nói như thế, Quý Tiết nhìn Tần Chi Tu đã cởi bỏ T shirt, trấn an nhìn vào mắt Hà Nhạc Nhạc sau đó lại dựa vào quầy bar một lần nữa, "Điểm đến mới thôi."
Ừ? Không phải đâu? Này! Hà Nhạc Nhạc còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tần Chi Tu đã đè ép xuống dưới, quyến luyến hôn môi của cô, trên khuôn mặt thuần khiết lại lộ ra vẻ dụ hoặc động lòng người...
"OK! Quý Tiết giúp mình lấy thiết bị, chúng ta đi ra ngoài chụp mấy cảnh kia."
"Vì sao là tôi đi lấy?"
"Không muốn 'Lấy', khiêng cũng được, đừng làm hư là tốt rồi."
". . ."
Hà Nhạc Nhạc thở hồng hộc nghe hai người tranh cãi, thân thể bủn rủn vô lực. Tuy rằng không có thật sự làm, nhưng Tần Chi Tu hôn môi cẩn thận với âu yếm như vậy... rất giày vò!
Bởi vì miệng vết thương trên chân Hà Nhạc Nhạc còn chưa khỏi hẳn, vì thế không thể xuống biển, các cảnh quay cũng chỉ sắp xếp ở trên bờ cát. Ôm, đỡ, đứng, ngồi, các loại tư thế đều chụp vài lần, cuối cùng làm Hà Nhạc Nhạc mệt đến mức đặt mông ngồi trên bờ cát không muốn đứng lên.
Không ngờ rằng bị chụp cũng mệt như thế!
Tần Chi Tu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn sắc thái rõ ràng như làn điệu ôn nhu của biển lớn.
Mục Duy dọn dẹp thiết bị, đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc ngồi xuống, bưng máy ảnh nhìn về phía mặt trời đang dần dần ngã về hướng tây, quay đầu nhìn về phái Quý Tiết, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Quý Tiết đứng im lặng ở tại chỗ một hồi lâu mới dời bước đi đến ngồi xuống bên cạnh Mục Duy, hai mắt không hề có tiêu cư nhìn con đường giáp ranh giữa mặt trời và biển.
So sánh với thiên nhiên, con người nhỏ bé và ngắn ngủi biết bao, như vậy ý nghĩa của cuộc sống đến tột cùng là gì?
Một bóng người đột nhiên đi tới từ phía sau Hà Nhạc Nhạc, vững vàng ôm chặt cô vào trong ngực.
Chóp mũi nghe thấy hương vị nam nhân quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi: "Nguyễn Lân?"
Ngày 12 tháng 10, năm người trên đường đi chuyến bay về nước.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Nguyễn Lân bên cạnh, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng co lại tay trái đang bị hắn nắm chặt. Cô vừa động, Nguyễn Lân liền mở mắt, cầm lấy tay cô tiếp tục để trong lòng hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngày hôm qua Nguyễn Lân vừa xuất hiện ôm lấy cô, câu đầu tiên nói là: "Dạo này thế nào?"
"Sao anh lại ở đây? Quay phim điện ảnh sao?" Quý Tiết cảnh giác hỏi.
". . . Trước tiên để cho anh ngủ một giấc đã, dạo này thế nào?"
Bộ dáng Nguyễn Lân vẫn tuấn dật đẹp đẽ như trước, nhưng đáy mắt lại đong đầy mệt mỏi làm Hà Nhạc Nhạc nhìn thấy hơi hơi đau lòng, chỉ về phía phòng, cô nhẹ giọng hỏi, "Anh xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyễn Lân lắc đầu, ôm cô đi về phía biệt thự trên biển.
Sau khi vào phòng, không đợi Hà Nhạc Nhạc mở miệng, Nguyễn Lân tuỳ tiện tìm một cái giường trong phòng ngủ liền nằm lên, cũng không để ý chủ nhân của phòng là ai.
"Nguyễn Lân? Nguyễn Lân?" Bị Nguyễn Lân kéo xuống cùng nhau nằm trên giường, Hà Nhạc Nhạc kêu hai tiếng, không có phản ứng.
Giãy dụa suy nghĩ thoát khỏi ôm ấp của hắn, hắn lại mở mắt ra nhíu nhíu mày, xoay người đặt cô ở dưới thân ── tiếp tục nhắm mắt mà ngủ.
"Ừ. . ." Hà Nhạc Nhạc bị ép tới múc ngực cũng phát đau, khó thở, "Nguyễn Lân, em thở không nổi. Nguyễn Lân?"
Nguyễn Lân ôm cô trực tiếp xoay ngược lại 180 độ, để cho nằm trên người hắn.
Ba người Quý Tiết vào phòng sau, nhìn bộ dáng hai người, tâm tư khác nhau.
Hà Nhạc Nhạc tiếp tục giãy dụa muốn đứng dậy, bàn tay Nguyễn Lân không nặng không nhẹ đánh lên cái mông vểnh lên của cô, giây tiếp theo lại thương tiếc xoa xoa lên nơi hắn vừa đánh lên.
"Thực xin lỗi. . . Chớ đi." Buồn ngủ nặng nề cùng với khẩn cầu.
Nghe vậy. . . Hà Nhạc Nhạc không hề giãy dụa.
Sau đó Quý Tiết gọi điện thoại về nước mới biết được, Nguyễn Lân bốc đồng nói ra yêu cầu với đoàn phim, muốn đoàn phim điều chỉnh cảnh diễn, tập trung quay liên tục các cảnh diễn của hắn. Các cảnh quay dày đặc làm cho nhân viên đoàn phim và đạo diễn đều ăn không tiêu, nhưng Nguyễn Lân lại hoàn thành ở chất lượng cao nhất, làm cho lúc đầu trong lòng các nhân viên bất mãn cũng không thể không phục, liều mạng phối hợp với tiến độ của hắn. Vài diễn viên nữ diễn cùng hắn mệt đến mức nước mắt lưng tròng nhưng trong quá trình diễn được hắn dẫn dắt với hướng dẫn cũng học tập được không ít, trong một giai đoạn có thu hoạch không nhỏ, trưởng thành hơn làm cho họ đối với hắn cảm thấy phức tạp hơn...
Quả nhiên đúng là... mệt muốn chết rồi! Hà Nhạc Nhạc nhìn bàn tay cô đang được Nguyễn Lân nắm lấy, từ hôm qua đến bây giờ, hắn chưa từng buông cô ra, hắn...
Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . Cảm ơn, nhưng mà. . . Thực xin lỗi.
Cô cùng hắn, cùng bọn họ, thật sự, không thích hợp, không nên, cũng không có khả năng.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1-10
- Chương 11-20
- Chương 21-30
- Chương 31-40
- Chương 41-50
- Chương 51-55
- Chương 56
- Chương 57-60
- Chương 61-65
- Chương 66-70
- Chương 71-75
- Chương 76-80
- Chương 81-85
- Chương 86-90
- Chương 91-95
- Chương 96-100
- Chương 101-105
- Chương 106-110
- Chương 111-115
- Chương 116-120
- Chương 121-125
- Chương 126-130
- Chương 131-135
- Chương 136-140
- Chương 141: Sinh nhật của hắn
- Chương 142: Thần tượng cố lên
- Chương 143: Hương vị giống nhau
- Chương 144: Động động thử xem
- Chương 145: Mỹ nhân cứu anh hùng
- Chương 146: Vừa mới bắt đầu
- Chương 147: Tiếng mô tơ
- Chương 148: Cảm giác không xấu
- Chương 149: Không cần nhắc nhở
- Chương 150: Ba người đồng hành
- Chương 151: Không đánh đã bại
- Chương 152: Không cách nào tưởng tượng
- Chương 153: Thoải mái phá kén
- Chương 154: Cảnh cấm kỵ trong mơ
- Chương 155: Khát vọng khác thường
- Chương 156: Trời chuyển nhiều mây
- Chương 157: Thế giới mới
- Chương 158: Người thân, tình nhân
- Chương 159: Phát sốt
- Chương 160: Hữu tình
- Chương 161: Thay đổi nhân vật
- Chương 162: Quần hùng nổi lên bốn phía
- Chương 163: Chân tướng vô vị
- Chương 164: Vừa khéo
- Chương 165: Nghe lén góc tường
- Chương 166: Bắt đầu lại một lần nữa được không
- Chương 167: Quan hệ thuần khiết
- Chương 168: Phát triển vững bước
- Chương 169: Cực phẩm phổ nhị
- Chương 170: Đừng thương tổn hắn
- Chương 171: Cô không cần tôi muốn
- Chương 172: Nhanh quá sao
- Chương 173: Hai người
- Chương 174: Chưa chán ngấy
- Chương 175: Tuyệt đối không chia sẻ
- Chương 176: Nhỏ nhoi
- Chương 177: Dục vọng cấm kỵ
- Chương 178: Ngâm cô ngâm cô
- Chương 179: Băng vệ sinh (tampons)
- Chương 180: Không thể buông tha
- Chương 181: Ngành có tai nạn cao
- Chương 182: Còn bảy ngày
- Chương 183: Có anh ở đó
- Chương 184: Điểm đến mới thôi
- Chương 185: Cô không thích hắn
- Chương 186: Ba tháng làm không
- Chương 187: Cũng không giữ lại
- Chương 188: Vật đổi sao dời
- Chương 189: Ngày rời đi
- Chương 190: Bắt đầu một lần nữa
- Chương 191-195
- Chương 196-200
- Chương 201-205
- Chương 206-210
- Chương 211 - 215
- Chương 216-220
- Chương 221-225
- Chương 226-230
- Chương 231-235
- Chương 236-240
- Chương 241: Bưng đá đập chân
- Chương 242: Cảm giác như thế nào
- Chương 243: Thể xác và tinh thần đều thỏa mãn
- Chương 244: Quý Tiết say rượu
- Chương 245: Không bằng bất tỉnh
- Chương 246: Không chỉ hai người
- Chương 247: Cô sẽ tươi cười vui vẻ sao?
- Chương 248: Lúc nào cũng có thể cướp đi
- Chương 249: 'Đầy đủ' anh
- Chương 250: Tổ chức hacker
- Chương 251: Mẹ già xuất chiến
- Chương 252: Không thích hợp
- Chương 253: Lấy lùi để tiến
- Chương 254: Giống như ma rủa
- Chương 255: Yêu và trừng phạt
- Chương 256: Cậu mau buông tay
- Chương 257: Hòa thượng cùng miếu
- Chương 258: Tư tưởng kỳ diệu
- Chương 259: Em đi cùng anh
- Chương 260: Quy tắc trò chơi
- Chương 261: Con mồi mắc câu
- Chương 262: Dê vào miệng hổ
- Chương 263: Mất mát
- Chương 264: Tiến triển cực nhanh
- Chương 265: Để em đợi lâu
- Chương 266: Xin thi lại
- Chương 267: Hắn đều biết
- Chương 268: Đi con đường nào
- Chương 269: Đời người như phim
- Chương 270: Không buông xuống được
- Chương 271: Tạm thời như vậy
- Chương 272: Số lạ
- Chương 273: Một phần ngàn
- Chương 274: Không chủ động không chết
- Chương 275: Không biết dịch tên gì
- Chương 276: Sống ngay lúc này
- Chương 277: Hằng ngày trôi qua
- Chương 278: Hai nam nhân
- Chương 279: Hắn nói...
- Chương 280: Đã lâu không gặp
- Chương 281: Quên mất cái rắm
- Chương 282: Bước trên cầu thang
- Chương 283: Đi không được
- Chương 284: Vận động nhiều
- Chương 285: Mặc dù kinh động nhưng không run
- Chương 286: Hồng trần cuồn cuộn
- Chương 287: Không người có thể sánh bằng
- Chương 288: Đến hoa cũng không bằng
- Chương 289: Độc hoặc chúng sinh
- Chương 290: Rất tinh mắt nha
- Chương 291: Nam nhân của cô
- Chương 292: Là mơ sao
- Chương 293: Lại mơ nữa sao
- Chương 294: Kết thúc như thế nào
- Chương 295: Quý Tiết bá đạo
- Chương 296: Chuyện cũ nhắc lại
- Chương 297: Nam nhân dây dưa làm khó
- Chương 298: Một chén bánh đúc đậu
- Chương 299: Đừng tổn thương tình cảm
- Chương 300: Mặc kệ là ai
- Chương 301: Lần thi tuyển thứ hai
- Chương 302: Chuyện xấu với ý tốt
- Chương 303: Tiết mục tự chuẩn bị
- Chương 304: Dục vọng tham lam vô sỉ
- Chương 305: Vì vậy
- Chương 306: Không còn kịp rồi
- Chương 307: Cô gái duy nhất
- Chương 308: Thú vị như thế nào
- Chương 309: Lỡ như có thể
- Chương 310: Thí sinh 'đoạt lấy' tới
- Chương 311: Không cần nhúng tay
- Chương 312: Vui Vẻ của anh
- Chương 313: Nếu như anh muốn
- Chương 314: Có người chờ tôi
- Chương 315: Còn cầu gì nữa
- Chương 316: Chỗ cao tay
- Chương 317: Vì sao là tôi
- Chương 318: Muốn bắt nạt người
- Chương 319: Nữ thần thực sự
- Chương 320: Không thể buông tay
- Chương 321: Không để ý
- Chương 322: Có em đã đủ rồi
- Chương 323: Làm cái gì
- Chương 324: Ghê tởm đến cực điểm
- Chương 325: Nói xong nghỉ ngơi
- Chương 326: Hạnh phúc hơn so với cô
- Chương 327: Không phải hoàng tử
- Chương 328: Lý do của tội ác
- Chương 329: Truyện cười nhạt nhẽo
- Chương 330: Đời người mới tinh
- Chương 331: Cảm giác như thế nào
- Chương 332: Em đã trở về
- Phiên ngoại 1: Giấc mộng của Tiểu Nhã
- Phiên ngoại 2: Tu đón giao thừa
- Phiên ngoại 3: Điện thoại của Quý Tiết
- Phiên ngoại 4: Lê may mắn
- Phiên ngoại 5: Giáo huấn nhà họ Nguyễn
- Phiên ngoại 6: Mục màn che
- Phiên ngoại 7: Im lặng phi lễ