Chương 74: Biến cố bất ngờ

Họa vô đơn chí! Chuyện xấu, chuyện tồi tệ cứ đua nhau chạy tới, thật muốn chết người mà!

Lâm Miểu Miểu không nhắc tới thì Tông Chính cũng gần như quên mất tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia, trong lòng anh giật thót: "Em... nhìn thấy lúc nào?"

"Lần trước, trước khi quay về nước Y."

Chẳng trách lần trước cô đi mà không nói tiếng nào, Tông Chính mấp máy môi, đột nhiên giống như mất đầu lưỡi nói không nên lời, anh đột ngột dùng sức ôm lấy Lâm Miểu Miểu: "Em nghe anh giải thích đã!"

Lâm Miểu Miểu gật đầu: "Được, anh giải thích đi!"

Tông Chính hít một hơi, lấy lại tinh thần suy nghĩ chọn lọc từ ngữ, vào lúc quan trọng, anh chẳng những không có ăn nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy như ngày thường mà lại còn hết sức vụng về.

"Xin lỗi... anh thừa nhận anh đã từng có mấy ý nghĩ không tốt, nhưng đó là lúc mới kết hôn, bây giờ anh thực sự, thực sự, thực sự... không hề nghĩ như vậy..."

"... anh muốn kết hôn với em, trong khoảng thời gian này, mỗi khi có người chúc mừng anh, anh đều rất vui, Lâm Miểu Miểu, em... đừng suy nghĩ nhiều..."

Lâm Miểu Miểu yên lặng không nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, Tông Chính càng ôm cô chặt hơn, suy nghĩ đứt quãng, anh cho rằng lời của mình có thể khiến cô vui lên, ai ngờ, vừa mới bắt đầu anh còn nói năng có trật tự, lúc sau thì nghĩ đến đâu nói đến đó.

Lâm Miểu Miểu trầm mặc, bất thình lình đẩy anh ra: "Em muốn đi ra ngoài một chút."

Vào thời điểm này, Tông Chính nào dám để cô đi một mình, Lâm Miểu Miểu đang thất vọng chán nản, ngộ nhỡ cô nghĩ lại đi đến sân bay, anh biết đi đâu mà tìm.

"Anh đi cùng với em." Anh nắm chặt tay cô, giọng điệu kiên trì.

"Em muốn yên tĩnh một mình."

"Anh tuyệt đối không quấy rầy em."

"Em muốn ở một mình... sẽ dễ chịu hơn chút ít." Cô cố gắng bình tĩnh đối phó qua loa.

"Nhưng anh khó chịu!" Anh lên giọng, giữ tay cô khư khư, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi, "Em không tin anh sao?" m thanh của anh càng ngày càng nhỏ, một chữ cuối cùng gần như chỉ thấy khẩu hình.

Lâm Miểu Miểu nhìn xuống, không phải cô không tin, chỉ là... đúng như Tông Chính nói, con người rồi sẽ thay đổi, hiện tại anh yêu cô, còn sau này thì sao, cô tin mỗi một câu anh nói bây giờ đều xuất phát từ đáy lòng, nhưng nó cũng không thể đảm bảo sau này.

Con người sẽ thay đổi.

"... em chỉ là có chút sợ hãi... em muốn mình bình tĩnh lại."

Tông Chính mím chặt môi, quay mặt đi cố gắng hít thở không khí, vừa nhanh vừa vội, qua một lúc anh lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa nhìn thẳng vào mắt cô: "Em... cam đoan sẽ không đột nhiên biến mất, cam đoan sẽ không để cho anh không tìm được em chứ."

"... Được."

Đưa mắt nhìn Lâm Miểu Miểu rời đi, trong lòng Tông Chính ê ẩm, bây giờ trong lòng cô đang nghĩ gì, anh không đoán được, anh giống như bị chiên rán trong chảo dầu, cái loại cảm giác này thật giống như một năm trước Khưu Thục Thanh đột nhiên phát bệnh tim phải đưa vào bệnh viện, lúc đó anh đứng bên ngoài phòng mổ tâm trạng cũng giống như thế này.

Chỉ có thể đợi, chỉ có thể ép buộc bản thân chờ đợi.

Anh ở trong phòng làm việc một hồi lâu, sau đó gọi Giang Trạch vào, cho dù Lâm Miểu Miểu rất giữ lời, nhưng dù cô có bảo đảm, anh cũng không dám để cô đi một mình như vậy.

Anh đang định gọi điện thoại cho Vương Cường, điện thoại của Vương Cường lại gọi đến trước, nói Lâm Miểu Miểu không để cho bọn họ đi theo, hỏi Tông Chính nên làm thế nào.

"Các anh bây giờ ở đâu."

Vương Cường trả lời: "Bãi đỗ xe."

Tông Chính cúp điện thoại lại gọi cho Lâm Miểu Miểu, điện thoại vang lên mấy hồi, Lâm Miểu Miểu mới nhận.

"Bây giờ em vẫn chưa an toàn, anh không yên tâm..."

Lý do anh định thuyết phục Lâm Miểu Miểu còn chưa nói hết, Lâm Miểu Miểu đã khẽ thở dài: "Tông Chính, em muốn yên tĩnh một mình. Không muốn gặp anh, không muốn gặp bất kỳ người nào có liên quan đến anh, như vậy có thể không?"

Tông Chính ngỡ ngàng nhìn vào trong thang máy chuyên dụng, bóng dáng mơ hồ, trong lồng ngực từng trận từng trận đau đớn, giọng nói của cô rất mệt mỏi, nhất là lời thỉnh cầu cuối cùng, cho dù anh có nhiều lý do để phản bác đi chăng nữa, nhưng lúc này một chữ cũng không nói ra được.

Anh im lặng một lúc, lùi một bước: "Em muốn đi đâu, dù sao cũng phải nói cho anh biết."

Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng, một lúc sau mới trả lời: "Em muốn đi thăm bà ngoại và mẹ."

Lái xe từ thành phố Z đến thôn Bảo Lam mất hơn hai tiếng, đến nhà cũ của bà ngoại đã hơn 3 giờ. Ngôi nhà cũ kỹ được sửa chữa lại trông rất sáng sủa, nhìn gạch men sứ, nước sơn tường màu trắng, Lâm Miểu Miểu có chút không quen.

Cô đi vào trong sân, lúc về lại đây, nơi đây gần như biến thành đống đổ nát, nếu không phải Tiểu Lôi dẫn đường, cô còn không nhận ra, sau khi sửa chữa lại, cô cũng không nhận ra được, cô đứng đờ đẫn hồi lâu mới cầm dụng cụ làm vệ sinh vòng qua đường nhỏ phía sau đi lên núi.

Hai ngày trước mưa lớn, cho nên trước phần mộ rất bẩn, lá rụng, cành cây gãy, rêu xanh ẩm ướt, còn có cỏ dại nhú lên khỏi đất bùn, mặc dù lộn xộn, nhưng lại rất có sức sống.

Lâm Miểu Miểu bắt tay vào quét dọn, sau khi quét dọn xong, cô mới đứng trước mộ phần nói chuyện gần đây nhất xảy ra với mình.

Điện thoại đút trong túi quần bất thình lình vang lên tiếng "bíp", cô nhìn xem, là tin nhắn Tông Chính gửi tới, nói buổi chiều anh không có việc gì có thể tới đón cô.

Lâm Miểu Miểu không nhắn lại, đầu ngón tay đã đặt trên phím tắt máy lại đắn đo, cuối cùng bỏ điện thoại trở lại túi quần. Thẫn thờ một hồi, mới nói đến chuyện buồn phiền với người trong mộ.

"Con biết có lúc mình rất hèn nhát, lần này con... lại muốn lùi bước, thế nhưng lại không nỡ..."

Trước mặt cô có hai con đường, muốn đi về phía trước, dường như còn thiếu dũng khí, muốn lui về phía sau lại luyến tiếc, hít thở không khí trong lành, não cô cũng thông suốt hơn, cảnh tượng sống chung với Tông Chính không ngừng hiện lên trong trái tim cô.

Suy nghĩ rất lâu, cô tự hỏi mình, kết quả xấu nhất là gì, không phải là bị tổn thương, ly hôn với anh, từ nay về sau cho đến chết cũng không gặp thôi ư.

Kết quả này hình như cũng không khó chịu đựng như trong tưởng tượng của cô.

Chuyện cũng không tồi tệ gống như trong tưởng tượng của cô.

Mà kết quả tốt đẹp, có lẽ đó chính là cô có nơi đi chốn về, cô có thể sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.

Có lẽ cô chỉ cần dũng cảm thêm một chút, kiên trì thêm một chút...

Lâm Miểu Miểu rời khỏi thôn Bảo Lam, đến đường cao tốc là bốn giờ rưỡi, mặc dù tâm trạng đã khá hơn nhiều, nhưng bây giờ cô không muốn trở về hoa viên Thế Kỷ, cũng không muốn đến tháp đồng hồ, cô lái xe chầm chậm trên đường không mục đích ở vùng ngoại thành ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Điện thoại cứ một lúc lại "bíp" một tiếng, vừa bắt đầu Tông Chính nói đông nói tây thăm dò ám chỉ đến lúc cô nên về nhà, về sau lại chuyển thành mấy lời tỏ tình kích động, sau đó nữa là hình ảnh hài hước, truyện cười chọc cười, nửa tiếng sau Tông Chính lại bắt đầu nói bóng gió cô nên về nhà.

Lâm Miểu Miểu nhìn lướt qua, dù cô muốn dũng cảm hơn, kiên trì hơn, nhưng cũng không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy, bây giờ, cô không muốn để ý đến anh.

Lúc gần sáu giờ, điện thoại lại lần nữa "bíp bíp", Lâm Miểu Miểu mở tin nhắn, nhưng trên mặt là vẻ bất ngờ, bởi vì đó là tin nhắn của Cố Dung.

Với quan hệ của Lâm Miểu Miểu và Cố Dung, hiển nhiên không thể nào có liên lạc gì, cô biết đây là số điện thoại của Cố Dung bởi vì thời gian này là mừng thọ của Lâm Ngạn, Cố Dung có gọi một lần, thái độ lạnh nhạt, lãnh đạm thông báo với cô.

Cố Dung hẹn gặp cô, báo địa chỉ: Số 12, biệt thự Đào Hoa Sơn, Sông Tử Nha.

Địa chỉ này Lâm Miểu Miểu cũng biết, phòng làm việc của Úc Hân nằm ngay gần sông Tử Nha, cách đó không xa chính là biệt thự Đào Hoa Sơn, ngày đó, khi cô đến nơi làm việc của Úc Hân, đã nhìn thấy Cố Dung lái xe đi qua bên cạnh.

Cô nhìn tin nhắn đến ngẩn người, quan hệ của cô và Cố Dung có thể nói là như nước với lửa, cái nhìn đối với Cố Dung cũng hết sức phức tạp, giữa các bọn họ có gì mà nói?

Mặc dù như thế, Lâm Miểu Miểu vẫn quay xe ngược lại đi về hướng sông Tử Nha.

Lâm Miểu Miểu dừng xe ngoài cổng chính biệt thự, nhấn chuông, nhưng trong biệt thự không có người ra mở, cô đang chần chừ xem có nên gọi cho Cố Dung không, tay vừa chạm vào cánh cổng, cánh cổng đã khẽ mở ra.

Sáu giờ rưỡi, sắc trời mùa hạ vẫn sáng, mặt trời đang lặn ở phía chân trời, ráng chiều mạ lên ngôi biệt thự ở ngoại ô này một lớp kim tuyến vàng óng, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng, tiếng chim hót cũng bị át đi.

Lâm Miểu Miểu men theo con dường lát đá trắng đi thẳng đến cửa chính, cánh cửa khép hờ, cô đứng ở cửa gọi điện thoại cho Cố Dung, điện thoại lại không có người nhận.

Trong lòng Lâm Miểu Miểu hơi có chút bất an, nhưng cô đã đứng ở cửa, tốt xấu gì cũng nên vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô do dự vài giây rồi đẩy cửa, trong phòng khách không mở đèn, rèm cửa sổ sát đất kéo xuống che đi ánh sáng, căn phòng cho cảm giác vô cùng u ám, Lâm Miểu Miểu tìm được công tắc đèn ở cửa, liền mở hết đèn thủy tinh rồi đi vào.

"Có ai không?" Cô ở trong phòng khách gọi.

Trong biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, cô đề cao cảnh giác, có chuyện ở khách sạn Hynix lần trước, hiển nhiên cô không dám lơ là, lần này còn là Cố Dung, mà ngôi biệt thự này cũng chính xác là ngôi biệt thự thuộc sở hữu của Cố Dung.

Cô đứng ở trong phòng khách đợi thêm một lúc, bất an trong lòng càng tăng lên, cô muốn xem xét căn phòng một chút, nhưng cuối cùng vẫn đứng ở trong phòng khách không nhúc nhích, sau một lúc liền xoay người đi ra khỏi biệt thự.

Ngồi vào trong xe, cô lại gọi điện thoại cho Cố Dung, điện thoại vẫn không ai nghe, chẳng lẽ là Cố Dung cố tình đùa bỡn cô? Lâm Miểu Miểu nhíu mày, Cố Dung sẽ không rỗi hơi như vậy chứ?

Không nghĩ ra nguyên nhân, cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, chuyển hướng chuẩn bị rời đi, cô đi theo con đường khi đến, mới đến cổng biệt thự số 6, liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát gào rú, âm thanh thê lương giống như mũi dao sắc bén tưởng chừng muốn phá nát Đào Hoa Sơn tĩnh mịch.

Lâm Miểu Miểu ở cổng biệt thự số 4 bị ba chiếc xe cảnh sát ngăn lại, còn có hai chiếc xe cảnh sát lướt nhanh qua, lao đi vùn vụt.

Đám người chặn cô, dẫn đầu chính là Vương Húc - người phụ trách vụ án tai nạn giao thông và vụ ngã lầu ở Hynix của cô.

Vương Húc khách sáo mời cô xuống xe, Lâm Miểu Miểu trong lòng chấn động, trong đầu thoáng qua chuyện xảy ra buổi chiều, lẽ nào không phải Cố Dung đang chơi cô, mà là còn xảy ra chuyện gì khác? Nếu như cô không quyết định nhanh chóng đi khỏi, không phải bây giờ đã bị giữ trong biệt thự số 12 rồi ư?

"Vương đội trưởng xin hỏi xin hỏi... có chuyện gì không?"

Vương Húc cẩn thận quan sát cô, không đáp mà hỏi ngược lại: "Bà Tông vừa đi ra từ biệt thự số 12 phải không?"

Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, trong vụ án hai lần trước, Vương Húc phụ trách điều tra vụ án của cô, hai bên từng tiếp xúc qua mấy lần, nhưng cô không ngốc đến mức cho rằng hai người là bạn bè, có thể không giấu nhau điều gì, xe cảnh sát xung quanh và đồng nghiệp của anh ta đều dùng ánh mắt cảnh giác dò xét quan sát cô.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta là một cảnh sát, mà cô...

Có lẽ đã từ người bị hại biến thành kẻ tình nghi rồi ấy chứ.

Lâm Miểu Miểu cũng không trả lời mà hỏi vặn lại: "Đội trưởng Vương đang tra hỏi tôi sao?"

Vương Húc vẫy một người cảnh sát đến, trước mặt Lâm Miểu Miểu bảo anh ta tìm camera giám sát của biệt thự Đào Hoa Sơn đến.

Cô đang trầm mặc, sau khi nghe xong đột nhiên hỏi: "Vậy tôi có thể đi được chưa?"

"Xin lỗi bà Tông, bà vẫn chưa thể đi..." Anh ta ngẩng đầu ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén, "Bà Tông, hơn mười phút trước chúng tôi nhận được điện thoại cầu cứu, người báo án là bà Cố Dung, trong tin nhắn cầu cứu của bà Cố có nhắc đến đã bị cô đâm bị thương..."

Lâm Miểu Miểu thông suốt ngẩng đầu khiếp sợ mở to mắt, Vương Húc một mặt cẩn thận quan sát phản ứng của cô, một mặt nói: "Đồng nghiệp của tôi đã đi đến biệt thự số 12..."

"Đội trưởng, trên cốp xe có vết máu!"

loading...

Danh sách chương: