Chương 62: Giao tiếp

"Anh ở đâu?"

"Chỗ vừa nãy em ăn cơm!"

Lâm Miểu Miểu trong lòng vang lên âm thanh "lộp bộp", thảo nào cuộc điện thoại lúc trước của Tông Chính, cứ kỳ lạ thế nào ấy, không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Lại lần nữa trở lại nhà hàng, Lâm Miểu Miểu lên thẳng lầu hai, người của Thịnh Hoa đương nhiên đều biết Lâm Miểu Miểu, vừa thấy cô đến, Giang Trạch đã vội vàng dẫn cô qua.

Sắc mặt của Tông Chính vẫn như thường, nhưng mùi rượu trên người lại rất nồng, Lâm Miểu Miểu nhìn anh từ trên xuống dưới, lúc gọi điện thoại cũng rất tỉnh táo, có điều Giang Trạch lại nói, Tông Chính uống nhiều rượu.

"Sếp Tông, vị này là?" Người hỏi dĩ nhiên là người của Quảng Dung Trương thị.

Tông Chính liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, một cánh tay vòng qua sau lưng, ôm thắt lưng của cô, dùng sức kéo cô đến bên cạnh mình.

"Vợ tôi, Lâm Miểu Miểu!"

Lâm Miểu Miểu mẫn cảm cảm thấy ánh mắt của đám người đối diện nhìn mình, trong nháy mắt thay đổi, đủ loại ánh mắt sâu xa phong phú gần như quấn cô thành một cái tổ ong vò vẽ.

Cuộc hôn nhân của hai nhà Tông - Lâm cũng không phải bí mật ở thành phố Z, cổ phiếu niêm yết mấy công ty bên dưới hai nhà, đều tăng lên theo, nhưng hôn lễ cụ thể vẫn chưa công bố, vì vậy tin tức Tông gia có thành kiến với thân phận con gái riêng đối với Lâm gia lan truyền nhanh chóng, hai người cũng kết hôn được một thời gian, nhưng phần lớn mọi người vẫn tưởng rằng hai người còn đang yêu đương, bao gồm cả người của Thịnh Hoa cũng nghĩ như vậy.

Lúc Tông Chính chính miệng giới thiệu là vợ mình, mọi người rất kinh ngạc, Tông Chính vừa dứt lời, Trương Vi nở nụ cười trước tiên: "Lúc nào tổ chức hôn lễ? Em nhất định phải tặng hậu lễ." Hai chữ "hậu lễ" được nhấn mạnh, nhưng cũng không người nào nghe ra hàm ý thật sự của cô ta.

Cô ta quay sang nhoẻn miệng cười với Lâm Miểu Miểu: "Xin chào, tôi là Trương Vi."

Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu lập tức rơi vào trên người cô ta, cô ta không nói cô ta tên Trương Vi, mà nói cô ta là Trương Vi, giống như chắc chắc Lâm Miểu Miểu nhất định biết cô ta, có lẽ lời nói của Tông Nhan còn sinh ra ảnh hưởng với Lâm Miểu Miểu, nụ cười của cô ta rực rỡ, nhưng Lâm Miểu Miểu lại thấy cảnh giác.

Khi Trương Vi đang quan sát cô, cô cũng lẳng lặng quan sát đối phương, sau đó gật đầu một cái đáp lễ: "Xin chào."

Lời giới thiệu cắt ngắn này, rất nhanh đã bao phủ sang đám người ồn ào xung quanh, có một người đàn ông uống say, cười khanh khách dùng ly uống rượu vang đỏ rót trên nửa ly rượu trắng, đưa cho Lâm Miểu Miểu: "Đến muộn, ít nhất cũng phải phạt ba ly, mọi người nói phải không?"

Lâm Miểu Miểu im lặng, tửu lượng của cô hoàn toàn là số âm, nhưng trường hợp bây giờ, người tới đều là đối tượng hợp tác và cấp dưới của Tông Chính, bầu không khí lại sôi nổi như vậy...

Cô đang muốn nhìn về phía Tông Chính, ly rượu đã bị anh đoạt mất, anh ngửa cổ uống cạn ly thứ nhất như uống nước lã, hai ly kế tiếp, không phải là nửa ly rượu trắng nữa, mà được người ta trực tiếp rót đầy, Tông Chính mắt cũng không thèm chớp, đã đổ hai ly rượu trắng vào bụng.

Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, Tông Chính trước đó say hay không say khó mà nói, còn hiện tại...

Ba ly rượu vừa xuống bụng, bước chân của Tông Chính cũng lảo đảo, trọng lượng cơ thể gần như dồn hết lên người Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đưa tay vòng qua eo anh, đỡ chắc anh, anh cúi đầu nhìn cô, lại dặn dò Giang Trạch mấy câu, Giang Trạch vội vàng tiến lên đỡ rượu thay Tông Chính.

Tông Chính phát biểu coi như rõ ràng, nói mấy câu khách sáo, sau đó môi kề gần lỗ tai của Lâm Miểu Miểu, nói khẽ với cô: "Chúng ta về nhà thôi."

Lâm Miểu Miểu xoay xoay cổ, uống rượu rồi, nhiệt độ cơ thể anh dường như trở nên cao hơn, kèm theo đó hơi thở cũng nóng hầm hập khác thường, cô giữ bình tĩnh dìu anh ra ngoài, Giang Trạch từ sau chạy tới, nói khẽ nhắc nhở Lâm Miểu Miểu một câu, hôm nay Tông Chính uống hơi nhiều.

Đi tới cửa phòng, hai người vệ sĩ vẫn luôn đi theo Tông Chính, cũng theo sau, Lâm Miểu Miểu bị trọng lượng của Tông Chính ép tới gập cả người, thế nhưng bất luận là Giang Trạch, hay hai người vệ sĩ kia cũng không có ỵ́ tiến lên giúp đỡ, cô cũng không phải người sẽ mở miệng bảo người khác giúp, nên cứ một mình đỡ Tông Chính, mệt rã rời đỡ anh đến cửa nhà hàng.

Xe của Tông Chính được nhân viên phục vụ lái tới, đỗ trước mặt cô, cô nhọc nhằn đẩy người vào trong xe, thở hồng hộc ngồi lên ghế lái.

Tông Chính đoán chừng là say thật, lên xe đã nhắm nghiền hai mắt dựa lên trên ghế, thẳng đến khi về tới hoa viên Thế Kỷ. Lúc người có tri giác, Lâm Miểu Miểu còn có thể đỡ Tông Chính lên xe, nhưng bây giờ gọi thế nào cũng không tỉnh, thể trọng của Tông Chính nói ít cũng phải bảy tám chục kí, cô vừa mới lôi người từ trong xe ra, đã mệt đổ mồ hôi, cô quay đầu lại nhìn, lại nhét Tông Chính trở vào trong xe, sau đó kêu Vương Cường vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ tới, lúc này mới tha được người lên giường.

Chờ sau khi Vương Cường đi, Lâm Miểu Miểu bắt đầu cởi quần áo cho anh, cởi xong hết quần áo lại dùng khăn lông ướt lau mặt cho anh, sau đó nhét người vào trong chăn mỏng, sau một hồi dày vò, thế mà Tông Chính cũng không tỉnh, xem ra là say quá rồi, cũng may lúc anh say rượu cũng không tệ, lăn ra ngủ luôn, Lâm Miểu Miểu xử lý xong cho anh, mới đi tắm, kế hoạch ban đầu của cô là ăn cơm tối xong sẽ đi bệnh viện thăm Võ Tòng, bây giờ Tông Chính uống say, cô cũng không thể bỏ lại anh không lo.

Tắm xong, Lâm Miểu Miểu ngồi trên giường, xem tài liệu mới nhận được trong hòm thư, đây là tài liệu trước khi cô rời khỏi thành phố Z tìm người điều tra, sau một lần bị tên thám tử không đáng tin cậy lừa, lần này Lâm Miểu Miểu cẩn thận hơn nhiều, thám tử này do một người từng là học viên của cô giới thiệu.

Cô mở tài liệu, đọc cẩn thận.

Hơn ba mươi năm trước, Lâm Ngạn là một người công nhân bình thường dựa vào chính mình tích lũy từng chút một, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Lâm thị hơn hai mươi năm trước chỉ là một công ty quy mô cỡ trung, sau đó dưới sự nỗ lực của Lâm Ngạn và Lâm Thế Quần, từng bước trở thành tập đoàn xuyên quốc gia số một số hai thành phố Z, cho dù ở Trung Quốc cũng có thể đứng hàng đầu.

Xét về năng lực, Lâm Thế Quần chắc chắn là một người đàn ông chói mắt khiến người ta nhìn chăm chú, người đàn ông như vậy bên cạnh đương nhiên cũng không thể thiếu phụ nữ, hai mươi mốt năm trước, Lâm Thế Quần chủ động xin cưới con gái thứ hai của nhà thư pháp nổi tiếng lúc đó Úc Thụ, Úc Gia, khi đó cặp đôi này cũng được gọi là cặp đôi trời định, nhưng mà sau khi đính hôn không lâu, Úc Gia bỗng nhiên xảy ra biến cố, tai nạn xe hơi, lại nói sau khi Úc Gia chết chưa đầy hai tháng, Lâm Thế Quần đã kết hôn với Cố Dung.

Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu dừng thật lâu trên hai mốc thời gian: Thời điểm Lâm Thế Quần kết hôn cùng Cố Dung, ngày sinh của Lâm Tư.

Gần bảy tháng.

Sau khi kết hôn bảy tháng Lâm Tư ra đời, Lâm gia tuyên bố với bên ngoài Cố Dung động thai sinh non.

Nhưng nếu như, Lâm Tư sinh đủ tháng, vậy có thể suy đoán, năm đó sau khi Lâm Thế Quần và Úc Gia đính hôn, trước khi Úc Gia còn chưa xảy ra tai nạn xe cộ, Lâm Thế Quần đã có quan hệ với Cố Dung.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ Lâm Thế Quần cao thượng thế nào, nhưng hôm nay, cô càng chán ghét Lâm Thế Quần hơn.

Nếu như không phải Lý Yên giống Úc Gia, làm sao có bi kịch kế tiếp, mà sau khi cô lớn lên, thỉnh thoảng Lâm Thế Quần sẽ nhìn xuyên qua cô, dường như đang nhìn một người khác. Theo suy đoán lúc trước, cô từng cho rằng Lâm Thế Quần và Úc Gia thật sự yêu nhau.

Như vậy đây lại coi là gì?

Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, Phó Thuần gặp được ở câu lạc bộ Polo, tại sao lại nói Cố Dung cũng là người thứ ba, và cũng lờ mờ hiểu ý tứ hàm chứa trong lời nói của mấy người phụ nữ lần ở trong phòng triển lãm kia.

Trong đầu cô chợt hiện lên, cảnh tượng lần trước lúc ăn cơm cùng Úc Hân, khi cô hỏi nguyên nhân cái chết của Úc Gia, vẻ mặt của Úc Hân...

Lúc đó Úc Hân im lặng, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc nói ra mấy chữ kia, giống như sắt nung đột nhiên bỏ vào trong nước lạnh, khiến người khác trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

Đó không phải tai nạn giao thông bình thường, có lẽ, nó không đơn giản chỉ là một vụ tai nạn. Sau khi Úc Gia chết, Cố Dung chiếm được lợi ích lớn nhất, thành công gả cho Lâm Thế Quần.

Trước khi chia tay, Úc Hân nhắc nhở cô phải cẩn thận Cố Dung.

Theo phân tích của Tông Chính, sự việc phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều, theo thông tin cô biết, dường như sự việc lại xoay xung quang Cố Dung, đây có lẽ là sự khác biệt về cách nhìn nhận vấn đề giữa nam và nữ.

Lâm Miểu Miểu gập máy tính lại, mệt mỏi xoa xoa ấn đường, vấn đề khó giải, sẽ có một ngày giải được, có lẽ cô cần phải nhanh chóng gặp Úc Hân.

Trước khi đi ngủ, Tông Chính vì khát nước tỉnh lại, Lâm Miểu Miểu rót cho anh ly nước mật ong, cho anh uống xong, liền chuẩn bị lên giường đi ngủ, cô vừa mới tắt đèn, Tông Chính ngủ ba tiếng, đã tỉnh rượu chút ít, ở trong bóng tối im lặng một lúc, bỗng trở mình đè lên trên người cô.

Cảm giác lúc này đây rất giống lúc vừa gặp mặt ở nước Y, anh yên lặng không nói một lời, cũng không muốn nghe cô nói bất cứ câu nào, dường như đang từ chối dùng ngôn ngữ giao tiếp, chỉ dùng sự va chạm mãnh liệt hết lần này tới lần khác để bày tỏ thái độ của anh đối với cô.

Lần này hình như còn dữ hơn lần trước, chất cồn ăn mòn lý trí của anh, lực đạo cũng thô bạo hơn, nhưng lại kiên định và dứt khoát hơn, giống như muốn nghiền nát cô, sau đó chắp ghép lại theo cách của anh.

Cảm giác bạo ngược lại điên cuồng này, vẫn kéo dài cho đến kết thúc, anh đè ở trên người cô, lại lần nữa ngủ say, Lâm Miểu Miểu đẩy anh, muốn tắm sạch sẽ, cả người đều có cảm giác dính dấp, hơn nữa vật cứng rắn của anh vẫn còn ở trong cơ thể cô.

Thế nhưng anh đè quá chặt, vừa nặng lại thân mật, Lâm Miểu Miểu đẩy đẩy, không động đậy, cô muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trước, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Vì ngủ không thoải mái, trời vừa sáng Lâm Miểu Miểu đã tỉnh giấc, tư thế ngủ trên dưới biến thành hai bên trái phải, cô nhẹ nhàng lùi ra khỏi vòng ôm của Tông Chính, chắc là do uống nhiều, Tông Chính không hề tỉnh, cô tắm rửa xong, cuối cùng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, lúc nhìn về phía giường có chút bối rối, khăn trải giường và đệm lộn xộn hết cả lên, cô không nghĩ sẽ nằm xuống tiếp, bây giờ đánh thức Tông Chính dậy đổi khăn trải giường, cũng không thực tế, Lâm Miểu Miểu dứt khoát mặc quần áo vào.

Mới hơn năm giờ, trời đã sáng trắng, cô đi dạo một vòng trong vườn hoa, được một lát, chị Chu cũng tới.

Lâm Miểu Miểu mặc dù thức dậy sớm, nhưng bởi vì chuyện của Võ Tòng, cô cũng không muốn đi công viên Đông Ngạn chạy bộ, liền ngây người trong phòng khách, chơi cùng Võ Tam Tông Chính mới mua một lúc, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng trên cầu thang truyền đến rồi dừng lại phía sau lưng cô.

Tông Chính xoa xoa trán, yên lặng liếc nhìn cô, uể oải đi tới ngồi xuống bên cửa sổ.

Thái độ của anh không nổi giận đùng đùng, cũng không nói lời châm chọc, dường như bởi vì say rượu, tinh thần không tốt lắm, anh vừa mới tắm xong, mái tóc ẩm ướt còn đang nhỏ giọt, trên người cũng mang theo mùi hương thanh mát của sữa tắm, trong ánh nắng ban mai yên bình, dường như mùi hương cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn.

Lâm Miểu Miểu nhìn anh, đứng dậy đi về phía anh, chuyện ngày hôm qua mặc dù cô tự cảm thấy không thẹn với lòng, nhưng vẫn thấy cần phải giải thích mọi chuyện một lần. Sau khi Tông Chính nghe xong, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng. Thái độ này của anh, khiến cô trong chốc lát không phân biệt được rốt cuộc là ý gì, cô thực sự có chút bực bội với hành động này của anh, ngày tháng chung sống sau này còn dài, Lâm Miểu Miểu cảm thấy vấn đề này, nhất định phải nói chuyện một cách nghiêm túc.

Cô hỏi: "Anh tin em không?"

Tông Chính sửng sốt một chút, nhấp ngụm nước trong ly: "Đương nhiên."

Lâm Miểu Miểu lắc đầu: "Nếu như anh tin em, thì cho dù em ở cùng Mễ Chân, Lý Minh, anh cũng phải tin tưởng em." Về vấn đề tin tưởng, cô trở về nước Y đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện giấy thỏa thuận ly hôn cũng vì cô còn chưa đủ tin tưởng anh, bây giờ cô đã quyết định, sau này bất luận chuyện gì, đều sẽ lựa chọn tin tưởng anh, mà cô cũng cần sự tin tưởng của anh.

Tông Chính bởi vì đau đầu vẫn luôn nhíu mày, nghe vậy mày nhíu lại càng chặt: "Anh nói rồi, vấn đề này không liên quan đến lòng tin."

"Vậy liên quan đến cái gì?"

Tông Chính im lặng, vấn đề này không phải chính anh cũng chưa từng nghĩ qua, anh là một người đàn ông, theo bản năng không muốn người phụ nữ của mình tiếp xúc nhiều với những người đàn ông khác, giống như lãnh thổ của mình bị xâm phạm vậy, nguyên nhân đơn giản là ham muốn độc chiếm làm hại, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì Lâm Miểu Miểu còn chưa cho anh nhiều cảm giác an toàn.

Sau khi kết hôn, cô nhắc đến ly hôn bao nhiêu lần? Tuần trước không nói tiếng nào đã trở về nước Y, còn lần đó hai năm về trước, biến mất không dấu vết.

"Em yêu anh không?" Anh đột nhiên hỏi, sau đó chăm chú nhìn vẻ mặt ngớ ra của cô, "Em chưa từng nói em yêu anh, cũng chưa từng đưa ra hứa hẹn trên phương diện này."

Trái tim của Lâm Miểu Miểu không chịu khống chế đập liên hồi, quả thực cô chưa từng bày tỏ như vậy với Tông Chính, cô cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề yêu hay không yêu, trong hiểu biết của cô, thứ tình yêu này không cách nào đoán trước, cô cũng không thể nào tin tưởng, cảm giác đối với Tông Chính, ban đầu cô quy kết là vì kỳ sinh lý đến, hormone tiết ra quá nhiều, hoặc khát khao của cơ thể.

Cô suy nghĩ một lúc, mới khôi phục tâm trạng, dùng ngôn từ vụng về của bản thân giải thích: "Em... em không biết hình dung như thế nào, em rất cần anh, cả cuộc đời này đều muốn ở bên cạnh anh."

Khóe môi anh cong lên, chậm rãi nở nụ cười, trong tích tắc như ánh sao lung linh. Anh tựa lưng lên ghế, tinh thần thoải mái, nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên khuôn mặt lúng túng của cô.

"Anh càng thích, nghe em nói yêu anh."

Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt của anh bức phải nhìn sang chỗ khác, sau đó lại hơi mất tự nhiên, im lặng mấy giây mới nói: "... em, yêu anh."

Anh cười khẽ một tiếng, tiếng cười réo rắt, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, Lâm Miểu Miểu bị anh cười đến mức không hiểu sao cảm thấy khuôn mặt hơi nóng, cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có cảm giác sống một ngày bằng một năm, âm thanh quần áo ma sát, âm thanh chiếc ghế cọ sát nền nhà, chui vào trong lỗ tai của cô, dường như cô lo lắng suy nghĩ rất nhiều thứ, anh đứng dậy, một bước đã đến trước mặt cô, tiếp đó khom lưng bế cô lên, tâm trạng vui vẻ đong đầy trong lòng.

Lâm Miểu Miểu giả bộ trấn tĩnh nhìn anh, vẻ mặt anh vui sướng, bước đi nhẹ nhàng, đâu còn vẻ cáu kỉnh đau đầu giày vò. Vừa bước lên cầu thang, nụ hôn của anh cùng hơi thở nóng bỏng ập xuống, trằn trọc cắn mút trên cánh môi của cô, vào đến phòng ngủ, chắc là rút ra bài học kinh nghiệm lần nọ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, còn chưa hành động bước tiếp theo, Lâm Miểu Miểu đã kêu một tiếng "chờ một chút."

Bầu không khí trong căn phòng rất tươi mát, nhưng giường bừa bộn không chịu nổi, khăn trải giường còn lưu lại dấu vết của đêm qua, tràn đầy hương vị tình dục, cô thực sự không muốn lăn lộn cùng Tông Chính trên một cái giường bừa bãi như thế này. Lâm Miểu Miểu đổi ra giường xong, Tông Chính tao nhã đứng dậy từ trên ghế sô pha, bộ dạng lười biếng nằm thẳng lên giường.

Lâm Miểu Miểu cuốn khăn trải giường dơ lại, đang muốn ôm khăn trải giường đi hủy dấu vết, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh trầm khàn của anh: "Em tới đây trước đi."

Lâm Miểu Miểu vốn muốn sau bữa sáng gọi điện thoại cho Úc Hân, sau đó buổi sáng đi đến sông Tử Nha, kết quả... Tông Chính gọi cô qua một lát, cô vừa qua, liền bị đặt lên giường, mười giờ mới dậy, lúc này cũng chỉ có thể đi bệnh viện thăm Võ Tòng, chuyện đến phòng tranh chỉ có thể chuyển sang buổi chiều.

Tông Chính không về nhà ăn cơm trưa, lúc Lâm Miểu Miểu đưa cơm đến tháp đồng hồ cho anh, anh chỉ chỉ hai tấm vé để trên bàn. Trước khi chưa để đồ ăn, trên chiếc bàn dài màu đen cũng chỉ có hai tấm vé này, vô cùng nổi bật, Lâm Miểu Miểu đương nhiên nhìn thấy, còn chuyển tấm vé bày ngay chính giữa bàn sang bên rìa.

Đây là hai vé nhạc kịch.

"Vé người khác tặng, buổi tối vừa hay không có việc gì." Anh tùy ý nói.

Lâm Miểu Miểu ngẩn người một lúc, mới phản ứng được, đây giống như là hẹn hò sao?

"Buổi tối còn phải đến Thiên Hà Viên ăn cơm cơ mà?"

"Ăn cơm tối đi." Anh đáp.

Bởi vì buổi chiều còn có việc, cô không ở lại phòng làm việc của Tông Chính lâu, lúc cô vừa muốn đi xuống bãi đậu xe dưới lòng đất, tâm trạng liền kích động, đây coi như là lần đầu tiên hẹn hò, cô cần phải nghiêm túc một chút.

Lâm Miểu Miểu mất gần một giờ ở Hồng Quế Nhai sầm uất, mới lái xe được đến sông Tử Nha, vì thời gian đi hơi sớm, Phương Đới còn chưa tới, Lâm Miểu Miểu liền đi tìm Úc Hân, đối với việc nhanh như vậy cô đã có thể đến Úc Hân hơi bất ngờ, Lâm Miểu Miểu tặng quà, quà này dĩ nhiên là Tông Chính chuẩn bị, hôm qua Khưu Thục Thanh gọi điện thoại tới đòi quà tặng, Lâm Miểu Miểu cũng không biết tặng cái gì cho tốt, vấn đề nan giải này đương nhiên giao cho Tông Chính.

Tông Chính chuẩn bị xong quà tặng cho Tông gia, lại chuẩn bị nhiều hơn mấy món, để đề phòng cô còn có bạn bè khác muốn tặng, Lâm Miểu Miểu tuy rằng không giỏi giao thiệp với người khác, nhưng Úc Hân mời cô ăn cơm, còn tặng tranh vô cùng giá trị cho cô, trong lời nói cũng có nhiều chỉ điểm, về tình về lý, cô đều nên tặng một phần tạ lễ.

Úc Hân cười khanh khách nhận quà, Lâm Miểu Miểu cũng không phải người quanh co lòng vòng, do dự trong chốc lát, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi chuyện mình muốn biết.

Chuyện thứ nhất dĩ nhiên là hỏi về tình huống cặn kẽ tai nạn giao thông liên quan tới Úc Gia, chuyện thứ hai là chuyện của Lý Yên. Rõ ràng hai vấn đề này, Úc Hân đều không muốn trả lời.

"Những chuyện này đều là ân oán đời trước, bất luận là dì, hay là cha cháu, đều không muốn lôi cháu vào chuyện này."

Lâm Miểu Miểu rất không thích cái kiểu né tránh này, cô tự nhận mình là người trưởng thành lý trí, có nhận thức rõ ràng, có năng lực xử lý ổn thỏa chuyện của mình, hơn nữa chuyện liên quan đến mẹ cô, cô có lý do biết chân tướng, huống hồ tai nạn giao thông đã lôi cô vào, khi cô chịu sự tổn thương tình cảm, có lẽ sẽ lựa chọn chạy trốn, nhưng phương diện khác, cô chưa bao giờ khoanh tay chờ chết.

"Dì Úc, cháu không biết vì sao dì không muốn nói cho cháu biết, nhưng cháu muốn tỏ rõ ý nghĩ của mình."

"Cháu nói đi." Úc Hân cười cười, "Cháu có thể gọi ta là dì Úc."

"Nếu như cháu không biết nội tình, những người đó sẽ không tiếp tục nữa hay sao? Đã như vậy, cháu cảm thấy nếu như cháu biết, có thể phòng bị tốt hơn, cháu tin cháu có thể bảo vệ tốt bản thân."

Hai lần gặp mặt, Lâm Miểu Miểu đã biết, Úc Hân không phải là một người dễ thỏa hiệp, có thể bà sẽ không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, trước khi tới Lâm Miểu Miểu đã cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào thuyết phục Úc Hân.

Nếu như nói trước đây cô còn nghi ngờ, Úc Hân chính là người phụ nữ thần bí đẩy Lý Yên vào trong hố lửa, thì tối qua, cô xem một số tài liệu rải rác của Úc Hân và Úc Gia, đã loại bỏ ý nghĩ này.

Không thể nghi ngờ Úc Hân chắc chắn là một người chị tốt, từ trong bức tranh của bà, cũng thể hiện tấm lòng của bà vô cùng rộng lớn, Lâm Miểu Miểu cảm thấy, người phụ nữ như vậy, cho dù hận Cố Dung đi chăng nữa, bà cũng sẽ không lợi dụng một người phụ nữ vô tội, huống chi Lý Yên giống người em gái đã qua đời của bà như vậy.

Năm đó mấy người hiểu rõ nội tình nhất, Lâm Thế Quần, Cố Dung, Lục Bình, Úc Hân... có lẽ còn có nhiều người hơn thế, nhưng Úc Hân dường như là cánh cửa đột phá tốt nhất của cô.

Úc Hân trầm mặc hồi lâu, bùi ngùi thở dài: "Chuyện của Úc Gia, cháu không cần biết, chuyện của mẹ cháu, dì có thể nói cho cháu biết."  

loading...

Danh sách chương: