Chương 30: Em nỗ lực một chút được không?

Đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Miểu Miểu, Lý Minh mỉm cười giải thích: "Vừa nãy ở trước mặt đám tiểu quỷ......, Miểu Miểu, có thể nể mặt không?"

Lý Minh vừa dứt lời, nhiệt độ trong thang mấy đột ngột hạ xuống mấy độ, Lâm Miểu Miểu xoay đầu nhìn trộm Tông Chính, chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của anh, sườn mặt anh so với nhìn chính diện còn đẹp hơn, đường nét từ trán tới cằm tuyệt mỹ lại góc cạnh rõ ràng, nhưng mà nét mặt lại quá trầm tĩnh, khiến cho khuôn mặt hơi lạnh lùng, anh lẳng lặng đứng ở nơi đó, bình lặng mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đóng chặt, nhưng Lâm Miểu Miểu lại cảm giác được anh đang tức giận, hơn nữa lần này tức giận không nhẹ.

Thang máy rất nhanh đã đi đến tầng một, Lâm Miểu Miểu trong lòng bối rối, đang chuẩn bị từ chối khéo Lý Minh, một bàn tay nhiệt độ nóng kinh người đột ngột nắm chặt lấy cổ tay cô, lòng bàn tay anh chạm vào làn da non mịn trên cổ tay cô, dùng sức kéo đi, Lâm Miểu Miểu bị động bước lên một bước, bó hoa trên tay cũng vì động tác bất ngờ của Tông Chính, bị rơi xuống đất.

Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn Tông Chính, anh chỉ lưu lại cho cô cái gáy tối tăm, qua mấy giây đã bị Tông Chính kéo lên mấy bước, Lâm Miểu Miểu đành phải quay đầu vẫy tay với Lý Minh: "Cái đó, tôi đi trước đây."

Lý Minh ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên bàn tay nắm chặt của hai người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Lâm Miểu Miểu nói xong liền quay đi, cũng chỉ lưu lại cho Lý Minh cái gáy tối như mực, anh ra khỏi thang máy, nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau đi xa, nụ cười ôn hòa có chút tự giễu.

Tông Chính nắm tay Lâm Miểu Miểu, không nhìn lại, cũng không nói chuyện, chỉ là cả người mang theo khí thế lạnh thấu xương, bước chân bước vừa dài vừa nhanh, Lâm Miểu Miểu gần như bị anh kéo đi chạy chậm.

"Tông Chính, buông tay!" Lâm Miểu Miểu tức giận nói, cô ghét nhất một điểm của Tông Chính, đó là chẳng biết vì cái gì mà tức giận, sau đó đem cô làm nơi chút giận, nếu chỉ là ôm hôn thì thôi đi, nhưng ở chốn đông người lôi lôi kéo kéo là muốn làm gì?

Trong hai tròng mắt của Tông Chính hiện lên một tia dữ dằn, tay nắm càng chặt hơn.

Ngoại hình của hai người Lâm Miểu Miểu và Tông Chính đều cực kỳ xuất sắc, vừa xuất hiện đã có thể thu hút vô số ánh mắt, chứ đừng nói là bây giờ, khí thế bức người của Tông Chính, lúc đi dường như ngưng tụ một cơn lốc, ở nơi đông người Lâm Miểu Miểu đành phải ngoan ngoãn để Tông Chính kéo đi, hai người một mạch đi đến tháp đồng hồ, tiến vào thang máy chuyên dụng của Tông Chính.

Cửa thang máy đóng lại, tức giận mà Lâm Miểu Miểu kìm nén lập tức bộc phát: "Tông Chính, anh phát điên gì đấy? Thật cho là tôi không dám đánh anh?"

Cô vô cùng tức giận, đâu biết Tông Chính còn tức giận hơn cô, Tông Chính cởi bớt cúc áo sơ mi, vén tay áo, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.

Cho dù đòn võ của Lâm Miểu Miểu cực kỳ lợi hại, nhưng lúc này đối mặt với người đàn ông khí thế điên cuồng như Thái Sơn đè đầu trước mặt này, cũng phải lùi về sau một bước, không gian trong thang máy có thể rộng bao nhiêu? Cô rất nhanh đã bị Tông Chính từng bước một ép vào góc, hai tay Tông Chính giữ mặt cô, cúi đầu nhìn vào con mắt đen láy của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt anh rất khó coi, hô hấp nặng nề giống như cơn lốc tàn phá bừa bãi trong đám mây.

Trong một góc nhỏ hẹp, ưu thế về chiều cao đã được Tông Chính phát huy triệt để, vẻ mặt Lâm Miểu Miểu cũng không hề hoảng hốt, cô lui về sau chỉ là không muốn chạm vào khuôn mặt của anh, nhưng anh từng bước ép sát, quyết không chịu để yên.

"Lâm Miểu Miểu, em lớn lên ở nước Y, có phải căn bản là không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức? Em đã gả cho tôi rồi, tốt nhất hãy giữ khoảng cách với những người đàn ông khác!"

Tông Chính đang nói đột nhiên cười lên, ngữ khí đùa cợt nói không ra làm sao: "Em bảo tôi đi tìm người phụ nữ khác sinh con, thì ra muốn giở trò này, có thể danh chính ngôn thuận ra bên ngoài tìm thằng con hoang kia? Muốn ly hôn như vậy, có phải đã sớm tìm được đường lui rồi không?" Tông Chính cười gằn, hai tròng mắt tóe ra lửa giận không cách nào ngăn lại, tức giận trong lòng anh lên tới cực điểm, tiếng nói càng ngày càng lạnh, "Cho dù muốn tìm một thằng con hoang, chí ít cũng phải tìm một người tốt hơn tôi chứ? Tìm một đứa con riêng, cô cũng thật là......"

Hai chuyện mà phụ nữ sau khi kết hôn khiến đàn ông đau khổ nhất, một là hồng hạnh vượt tường, hai là dữ như sư tử hà đông, hai khoản này Lâm Miểu Miểu có cả. Tông Chính có thể miễn cưỡng chấp nhận điều thứ hai, nhưng bất luận như thế nào cũng không chấp nhận được điều thứ nhất.

Lâm Miểu Miểu yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Thứ nhất, xã hội này sớm đã không có tam tòng tứ đức; thứ hai, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với đàn ông; thứ ba, tôi bảo anh đi tìm người phụ nữ khác sinh con, là vì tôi không có cách nào sinh con được, cũng không phải như anh bảo đi tìm thằng con hoang; thứ tư, thỏa thuận lúc ban đầu của chúng ta quy định không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, Tông Chính, anh đã vi phạm mấy lần......, ô......ô!"

Cửa thang máy lúc này "đinh——" một tiếng mở ra, cũng may đây là thang máy riêng của Tông Chính, cũng không có người ở bên ngoài. Lâm Miểu Miểu buồn bực đẩy Tông Chính ra, sờ sờ môi mình, vừa rồi không phải bị hôn, mà là bị cắn, Tông Chính hừ một tiếng, tức giận cũng nguôi đi vài phần.

"Thứ nhất, tam tòng tứ đức tôi không yêu cầu, nhưng em nhất định phải chung thủy với tôi; thứ hai, em phải giữ khoảng cách với tất cả đàn ông trừ tôi, cha tôi, cha em; thứ ba, chuyện sinh con nói sau; thứ tư, ......, từ giờ trở đi, thỏa thuận ly hôn gì đó của em toàn bộ không còn giá trị!"

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, Tông Chính nắm chặt tay cô ra khỏi thang máy, Lâm Miểu Miểu dùng sức hất ra, Tông Chính quay đầu lại, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, gắt gao bức bách nhìn cô: "Sao nào? Em muốn nói chuyện ở đây?"

Lâm Miểu Miểu im lặng, bị Tông Chính kéo vào văn phòng, đến văn phòng, anh đóng sầm cánh cửa, lên trước một bước xoay đầu lại hôn lên môi cô, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu né tránh, Tông Chính đưa tay nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, vẻ mặt đầy mỉa mai châm chọc: "Vừa thấy người tình của em, đã không muốn để tôi chạm vào? Giờ em là vợ tôi đó!"

Lâm Miểu Miểu hoàn toàn không còn gì để nói trừng mắt nhìn anh: "Anh cắn tôi!"

Tông Chính: "......"

Anh nhìn chằm vào cánh môi bị cắn của cô mấy giây, tức giận bỗng nhiên tiêu tán hơn nửa, lần nữa cúi đầu hôn cô, Lâm Miểu Miểu theo bản năng muốn tránh, Tông Chính nắm cằm của cô thì thầm: "Không cắn em!"

Thanh âm của anh vô cùng trầm, Lâm Miểu Miểu vừa lộ ra ánh mắt nghi hoặc, giọng nói trầm thấp nồng đậm trong nháy mắt cao hơn mấy thang âm, tràn đầy tức giận: "Trừng nữa cắn chết em, nhắm mắt lại!"

Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói lên lời, điều kỳ lạ này khiến tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô nhắm mắt lại, cái cằm xinh đẹp bị nâng lên, hơi thở nóng rực của anh lướt qua chóp mũi cô, hơi ngứa, sau đó là cánh môi mềm mại và đầu lưỡi ẩm ướt.

Lâm Miểu Miểu nhắm mắt nhịn nửa phút, đẩy Tông Chính ra, tức giận của Tông Chính vừa lắng xuống lại ùn ùn bốc lên, Lâm Miểu Miểu che môi mình, giọng nói đầy trách cứ: "Anh có thể đừng cố tình liếm vết thương của tôi không? Đau!"

Tông Chính im lặng, kéo Lâm Miểu Miểu lại: "Không liếm."

Lâm Miểu Miểu bụm môi sau đó tránh đi: Anh còn mút! Đau lắm!", cô chạm vào môi mình, vốn không chảy bao nhiêu máu, bị Tông Chính vừa mút vừa liếm, trong khoang miệng toàn là mùi gỉ sắt.

Tông Chính liếc nhìn môi sưng đỏ của cô, trên cánh môi đang rớm tơ máu, anh kéo Lâm Miểu Miểu lại, nhấp môi nói: "Tôi giúp em cầm máu!"

Lâm Miểu Miểu quả quyết lùi về sau một bước, Tông Chính khẽ hừ một tiếng, kéo cô đến sô pha: "Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng!"

Lâm Miểu Miểu gật đầu tán thành: "Quả thực cần phải nói chuyện nghiêm túc! Anh có thể hay không kiềm chế tính khí của mình chút, không nên hơi một tí là nổi giận!"

Sắc mặt Tông Chính càng khó coi, lạnh lùng hỏi: "Tính khí của em tốt hơn tôi bao nhiêu?"

Lâm Miểu Miểu tự nhận tính cách mình không tệ, cô dùng giấy chấm vết máu trên môi, khinh thường: "Tốt hơn anh là đủ rồi." Không đợi Tông Chính nổi giận, Lâm Miểu Miểu nghiêm túc hỏi: "Giữa hai chúng ta có sự khác biệt có phải không? Có lẽ là rào cản về giao tiếp, hay là tính khí cổ quái của anh? Tôi hoàn toàn không biết anh suốt ngày vì sao tức giận, vừa nãy vì sao anh lại giận? Tôi chỉ cùng người quen nói mấy câu, vì anh anh nói lung tung là 'con hoang'?

Tông Chính nghẹn một hơi trong cuống họng, Lâm Miểu Miểu nói một hơi dài, anh chỉ nghe thấy một từ.

Khác biệt?

Quả thực anh lớn hơn Lâm Miểu Miểu 4 tổi, cô đây là có ý gì, chê anh già? Anh rất già sao? Anh mới vừa 24 thôi!! Anh giận tím mặt, giận dữ nhìn Lâm Miểu Miểu, lạnh giọng hỏi: "Em có ý gì?"

Lâm Miểu Miểu nhíu mày: "Bây giờ anh vì sao lại tức giận, tôi trước sau nghĩ không ra, có chuyện anh nói thẳng được không? Tôi không thích vòng vo!"

Sắc mặt Tông Chính ảm đạm như nước, cách mấy giây nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Em nói có khác biệt, là chê tôi già sao?"

Lâm Miểu Miểu một hồi không nói gì, cô rõ ràng không hề có ý này.

"Tôi không chê anh già."

"Em có!"

"Tôi không có!"

"Em có!"

Lâm Miểu Miểu đỡ trán, lại tới rồi, lại tới rồi! Một màn cãi nhau điên cuồng lặp đi lặp lại "anh là đồ con lợn" "cô mới là đồ con lợn". Cô bất đắc dĩ thở dài: "Tôi thật sự không có, ý của tôi là anh nói chuyện quá hàm súc, tôi không hiểu được."

Tông Chính hừ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Em có quan hệ gì với Lý Minh?"

Lâm Miểu Miểu trải qua mấy ngày chung sống, đã hiểu rõ, không nói rõ với anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ tiếp tục hỏi cho bằng được mới thôi, cô đơn giản đem quá trình quen biết Lý Minh nói hết cho Tông Chính một lần, Tông Chính hừ lạnh, giọng nói vẫn như trước chẳng tốt chút nào: "Sau này cách xa loại người này một chút, tri thức bất lương, mặt người dạ thú chính là anh ta."

Lâm Miểu Miểu khóe môi giật giật, cũng lười nói thêm, dứt khoát ngậm miệng.

"Sau này không được nhắc với tôi thỏa thuận ly hôn và chuyện ly hôn......", Tông Chính nhìn cô chằm chằm cười lạnh lẽo: "Sau này có chuyện gì, nhất định phải báo cáo với tôi!"

Lâm Miểu Miểu nhẫn nhịn, giận dữ nhìn trừng trừng anh: "Báo cáo? Tôi lại không phải nhân viên của anh, dựa vào cái gì phải báo cáo với anh, anh cũng chưa từng báo cáo với tôi! Tông Chính, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"

"Chúng ta giờ đã là vợ chồng, sau này, tôi sẽ báo cáo hành tung với em, em nhất định cũng phải báo cáo với tôi!"

Lâm Miểu Miểu oán thầm trong lòng, cô đối với hành tung của anh ta một chút hứng thú cũng không có, Tông Chính thấy cô không nói chuyện, bất thình lình khom lưng ôm cô ngồi lên đầu gối mình, Lâm Miểu Miểu hơi mất tự nhiên, mặc dù cô thích cái ôm của anh, nhưng ngồi trên đùi anh, có chút kỳ quái phải không?

"Nghe thấy chưa?" Tông Chính xoay mặt cô đối diện với mặt mình.

"Rồi." Dù sao cô cũng chẳng có gì cần giấu giấu diếm diếm.

Tâm trạng Tông Chính thoải mái hơn hẳn, ôm thắt lưng cô dựa lên sô pha, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Chúng ta hãy nói về chuyện ly hôn......, bà nội tôi có bệnh tim mạch vành, em tính làm sao?"

Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, mới suy nghĩ trả lời, "Vây làm sao giờ? Chúng ta sớm muộn cũng ly hôn......, a......"

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn con ngươi lóe lửa của Tông Chính, môi bị chặn lại không còn đường lui, lúc này đây anh không cố tình liếm hôn vết thương của cô, mặc dù nổi giận đùng đùng, nhưng động tác của anh kỳ thực rất nhẹ, hôn một lúc Tông Chính rời môi Lâm Miểu Miểu, ôm tức giận hỏi: "Ly hôn? Tôi đồng ý sao?"

"Nhưng mà......, a......." Lâm Miểu Miểu chớp mắt, bỗng cảm thấy quan hệ giữa nam và nữ rất kỳ diệu, tối qua ở trong xe lúc Tông Chính hôn cô, cô chỉ cảm thấy chán ghét, sau cùng mặc dù có chút hưng phấn khó hiểu, nhưng tuyệt đối không phải là thích, nhưng ngủ một đêm, bỗng nhiên không thấy ghét anh ta lắm, chí ít lúc hôn môi và ôm, cũng không có bao nhiêu bài xích với anh ta.

Nhưng......, như vậy nói một câu lại hôn một cái, đến cùng lúc nào mới có thể nói xong?

"Tôi không muốn bàn về chuyện ly hôn, về sau cũng không muốn!"

Đôi môi mọng nước sưng đỏ của Lâm Miểu Miểu giật giật, khó chịu vẫn phải mở miệng: "Vậy con làm sao bây giờ?"

Tông Chính liếc tà Lâm Miểu Miểu: "Em không phải nói với bà nội tôi muốn nỗ lực sao? Tôi đạng đợi đây!"

Lâm Miểu Miểu: "......"

"Buổi trưa em nói cái gì một tháng sau đi, đi đâu? Nước Y? Đi làm gì? Em vừa mới kết hôn đó!"

Lâm Miểu Miểu im lặng không nói gì, Tông Chính cười mỉa mai: "Không có gì để nói?" Anh hơi nghiêng đầu, lại hôn tiếp, Lâm Miểu Miểu không nói gì nghĩ, lúc trước trước khi hỏi cô, cô có thể hiểu vì tức giận, không muốn để cô nói chuyện, vậy bây giờ thì sao?

Tông Chính hôn lại hôn, ôm thắt lưng cô từ từ ngã trên sô pha, cho đến khi đầu cô gối lên ghế. Tư thế này mới duy trì được vài giây, anh đã nửa đè lên người cô, bàn tay lần theo vạt áo cô thăm dò vào da thịt bên hông của cô, Lâm Miểu Miểu lúc này mới giật mình bừng tỉnh, đẩy mạnh anh ra, ánh mắt cảnh giác.

Tông Chính hừ một tiếng, ngón tay nóng rực vẫn dừng bên thắt lưng cô, lòng bàn tay thô ráp như có như không nhẹ nhàng ma sát trên làn da trơn nhẵn của cô.

Cổ tay bị cô đè lại, Tông Chính liền rút tay ra, sáp lại gần hôn cô lần nữa, biểu tình trên mặt anh đã có xu hướng dịu đi, ánh mắt chuyên chú, nhuốm màu dục vô cùng rõ rệt, tầm mắt Lâm Miểu Miểu không tự chủ nhìn về phía bụng dưới của anh, có chút xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng.

Tay cô chống ở ngực Tông Chính, ánh mắt lảng sang chỗ khác: "Kia, tôi đi trước, tôi còn phải đi mua đồ ăn......"

"Không cần em mua, chị Chu quay lại rồi." Tông Chính nắm tay cô, đến giờ anh mới phát hiện tay cô vô cùng đẹp, nước da như ngọc, nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh mờ mờ dưới lớp da, ngón tay búp măng, móng tay được cắt sửa thành hình bán nguyệt tinh tế, không để dài, cũng không sơn móng tay, màu hồng hồng, giống như con người cô vậy, sạch sẽ như giọt sương trong ánh nắng ban mai.

"Cảm giác thế nào?"

Lâm Miểu Miểu chớp chớp mắt, rủ mi trả lời: "Kem dưỡng da tay. "

Môi Tông Chính lập tức run rẩy, Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên muốn cười: "Ai bảo anh liếm lung tung."

Tông Chính thẹn quá hóa giận ấn bả vai Lâm Miểu Miểu, đè cô xuống ghế sô pha, hôn lên môi cô, đầu lưỡi quét qua hàm răng và lợi của cô, đầu lưỡi anh mang theo một chút vị đắng, một lúc sau Tông Chính hài lòng buông cô ra: "Em muốn hạ độc tôi sao? Lần sau đổi thứ có thể ăn được đi, tôi không thích đồ ngọt... "

Lâm Miểu Miểu: "..."

"Không được tô vẽ những thứ bậy bạ lên người, nhất là không được đánh son phấn, tôi không hôn được."

Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh: "Ai cho anh hôn?"

Tông Chính hơi sững sờ, Lâm Miểu Miểu rất ít lộ ra dáng vẻ con gái, nhưng cô vừa rồi trong chớp mắt kia, lại lộ ra vẻ vừa yêu kiều vừa quyến rũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phơn phớt đỏ, môi vừa hồng vừa sưng, khiến cho người ta hận không thể thương yêu chà đạp một phen, Tông Chính liếm môi, cúi đầu xuống lại hôn lên, ngón tay lại một lần nữa đưa đến bên hông Lâm Miểu Miểu, từ ngang hông của cô chậm rãi di chuyển lên.

Lâm Miểu Miểu đè tay anh, Tông Chính lại đưa bàn tay dừng ở bên hông cô, đầu ngón tay vuốt ve nước da non mịn của cô.

Cảm giác này rất kỳ diệu, nụ hôn của anh cùng đụng chạm đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, mang theo một loại hương vị ấm áp đủ mê hoặc cô, Lâm Miểu Miểu chợt nhớ tới một người sư muội của mình.

Người sư muội ấy có cùng cảnh ngộ với cô, gia đình tan vỡ, thiếu hụt tình yêu thương, nhưng cuộc đời của cô ấy và Lâm Miểu Miểu hoàn toàn không giống nhau, cô ấy giống như động vật đi săn trong rừng, không ngừng truy đuổi thứ mình cần, bên cạnh cô lúc nào cũng có đàn ông vây quanh, mỗi buổi tối cô đều cần một người bạn giường, không có đàn ông sẽ sợ hãi không có cách nào đi vào giấc ngủ, Lâm Miểu Miểu lúc trước vẫn không có cách nào hiểu được, nhưng hôm nay, cô đã hiểu cảm giác đó.

Nếu như có một vòng ôm đủ rộng, lại ấm áp, thì ai bằng lòng mãi núp trong bóng tối lạnh lẽo?

Lâm Miểu Miểu mở mắt, lẳng lặng nhìn Tông Chính, dè dặt cẩn thận dùng đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi anh, đây là lần đầu cô đáp lại nụ hôn của Tông Chính, trong tích tắc kia, Tông Chính bất thình lình mở mắt, chống đỡ thân thể nửa quỳ trên ghế sô pha, sau đó phủ người lên cơ thể của cô, nụ hôn dịu dàng bỗng nhiên kịch liệt hẳn lên.

Cô bị hôn vừa đau vừa không thở nổi, cô vẫn muốn coi nhẹ vật cứng nào đó ở bên trong mép đùi, sau khi anh thay đổi tư thế, còn đứng thẳng lên, muốn coi như không nhìn thấy cũng không được, như vậy còn chê chưa đủ, tay của Tông Chính lúc một cái nào đó dựng đứng lên đã vội vàng dò xét vào trong vạt áo cô, Lâm Miểu Miểu hoảng hốt, gò má hóp lại nụ hôn kịch liệt này hôn đến môi cũng đau nhức, vội vàng đè lại bàn tay đang của anh.

Tông Chính nhấp môi dưới, hô hấp có chút dồn dập, nhiệt độ trong tròng mắt đủ để thiêu rụi xương cốt, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Em nỗ lực một chút được không?"

Lâm Miểu Miểu thở hổn hển, còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sắc mặt của Tông Chính trong nháy mắt trầm xuống, còn cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Cửa bị gõ ba tiếng có tiết tấu, Tông Chính không lên tiếng, tiếng gõ cửa ngừng lại mấy giây, người bên ngoài dường như nhận ra cái gì đó, lại gõ ba tiếng, nhưng ba tiếng này lại loạn nhịp, càng lúc càng nhẹ, thời gian ngừng lại càng lúc càng dài, người bên ngoài dường như muốn bỏ cuộc nhưng lại không thể không gõ.

Tông Chính đứng dậy liếc mắt một cái thấy vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu đã khôi phục lại bình thường, hận không thể đem người ngoài cửa lôi đi lăng trì xử tử.

" Vào đi! "

Giang Trạch sau lần cuối cùng gõ cửa, thì có dự cảm tai họa sắp ập lên đầu, nhưng hội đồng quản trị đưa văn kiện tới, anh không thể không đưa vào? Giang Trạch ôm tài liệu, vẻ mặt như đưa đám, nhanh chóng quét mắt nhìn tình hình phòng làm việc, Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi ngồi trên ghế sô pha, Tông Chính ngồi trên ghế xoay phía sau bàn làm việc, nửa gương mặt anh ẩn trong bóng tối, lạnh lùng theo dõi anh, ánh mắt kia giống như nhìn một người đã chết, Giang Trạch sống lưng lạnh toát, mới vừa cầm văn kiện đặt lên bàn, đã chuẩn bị tông cửa chạy ra.

Giang Trạch trong lòng lặng lẽ rơi lệ, người như sếp Tông hẳn sẽ không ở trong phòng làm việc..., cho nên anh hẳn sẽ không xui xẻo như vậy đúng lúc phá hỏng cái gì gì đó chứ?

" Giang Trạch... "

Trái tim Giang Trạch cũng run rẩy theo.

Tông Chính vươn tay cầm tài liệu đến trước mặt mình, tầm mắt vẫn như cũ rơi trên khuôn mặt của Giang Trạch, Giang Trạch nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: "Sếp Tông, vậy tôi đi ra ngoài trước

"Ngày mai vừa vặn là cuối tuần, anh đem tài liệu trong phòng hồ sơ của tháp đồng hồ dựa theo số trang, sắp xếp mục lục lại một lần nữa."

Giang Trạch đầu óc ong ong, tài liệu cả một tầng lầu của tháp đồng hồ a, sắp xếp lại từ đầu liệt kê mục lục, còn dựa theo số trang nhiều ít? Nước mắt của anh tuôn ra như bão táp, cho dù sắp xếp một tháng cũng không biết có xong được không, thật không có nhân tính, ức hiếp người qua đáng a a a a a!!! Giang Trạch nhìn về phía Lâm Miểu Miểu xin giúp đỡ, Lâm Miểu Miểu quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh, nói đỡ một câu: "Đừng làm khó anh ta nữa. "

Trong nháy mắt Giang Trạch cảm động lệ rơi đầy mặt, người đẹp tốt bụng, Quan Thế Âm tái thế, Bồ Tát hiển linh thế mới nói cô Lâm là người tốt mà!!

Tông Chính lạnh lùng liếc nhìn Giang Trạch: "Ra ngoài trước đi."

Trong chớp mắt Giang Trạch lao ra khỏi phòng làm việc của Tông Chính, nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, mới lau mồ hôi lạnh trên trán, những năm gần đây muốn tìm một công việc tiền lương cao, không có một trái tim khỏe mạnh, thật là quá gian nan!!

Giang Trạch vừa đi, Tông Chính liền từ trên ghế xoay đứng lên, đi về phía ghế sô pha đối diện, Lâm Miểu Miểu đột ngột đứng lên, lần đầu tiên cảm thấy lúc Tông Chính đi về phía cô, áp lực lớn như thế, khiến cho cả người cô đều không được tự nhiên, hốt hoảng.

Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi lui về sau một bước, tránh khỏi tay của Tông Chính, sắc mặt Tông Chính phút chốc trầm xuống: "Mau tới đây, tiếp tục!"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, thử nói sang chuyện khác: "Anh còn có công việc không phải sao?"

"Không quan trọng! "

"Tôi còn có việc! "

Tông Chính tiến lên một bước, chuẩn xác bắt lấy cổ tay Lâm Miểu Miểu, kéo cô vào trong lòng mình, căn bản không nói lời thừa với cô, cúi đầu hôn xuống, nhưng mà lúc này đây anh không hôn môi cô, mà là hôn cái cổ trắng ngần xinh đẹp của cô, Lâm Miểu Miểu đẩy anh ra, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Tông Chính nói: "Không được! "

Tông Chính: "......"

Dục vọng bị từ chối không thương tiếc, mức độ khó chịu trong lòng Tông Chính không nghĩ cũng biết, cho đến khi tan làm, anh đã giống như chìm vào trong mực nước, cả người đều tản ra hơi thở dồn nén, Lâm Miểu Miểu vào trong phòng nghỉ tắm rửa, lau tóc đi ra, Tông Chính ngước mắt nhìn, ngọn lửa vừa mới kìm nén lại bắt đầu cháy bùng.

loading...

Danh sách chương: