Chương 581: Để lại di chứng
Bữa cơm này ăn rất muộn, nguyên do là vì Nguyễn Kỳ bị Nhiêu Tôn cưỡng ép đưa về nhà họ Nhiêu.
Vốn dĩ không phải là một chuyện căng thẳng, dù sao thì trước đó cũng từng gặp rồi, cũng từng tiếp xúc qua, thậm chí có một dạo cô còn từng được ăn những món sở trường của Kiều Trân. Nhưng lần này Nguyễn Kỳ cứ có cảm giác gì khang khác, cảm giác bao nhiêu lo lắng cả cuộc đời đều dùng cả vào cuộc "gặp gỡ" này rồi. Xe đi tới trước cổng lớn của nhà họ Nhiêu, khi nhìn thấy những cảnh vệ nghiêm nghị, cô bỗng cảm thấy cả người tê dại.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Nhiêu Tôn cứ cười miết, ôm chặt cô vào lòng và nói: "Có phải chưa từng tới nhà đâu, không sao, bố mẹ nghe nói em về đây rất vui mừng."
Đúng là từng tới nhà họ Nhiêu, thậm chí lúc trước bố mẹ Nhiêu Tôn đều biết chuyện hai người họ từng sống chung với nhau. Nhưng lúc đó cô và Nhiêu Tôn chỉ có tàn sát không có yêu thương, về sau cô bắt đầu yêu thầm anh, đến tận hôm nay họ trở thành quan hệ bạn trai, bạn gái, vậy thì khi một lần nữa đối mặt với ông bà Nhiêu, tâm thái chắc chắn đã khác rồi.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân biết Nguyễn Kỳ sẽ đến, Nhiêu Tôn đã có lời từ sớm. Một bữa cơm gia đình thịnh soạn chắc chắn là không thể thiếu. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ăn mặc muốn chỉnh tề bao nhiêu có bấy nhiêu, khiến Nhiêu Tôn nhìn thấy lại buồn cười. Anh nói với họ: Bố mẹ chưa đến bảy mươi, tám mươi tuổi mà đã sắp đãng trí rồi. Cô ấy là Nguyễn Kỳ chứ có phải lãnh đạo nhà nước đâu ạ.
Nhiêu Cẩn Hoài nghiêm mặt quát anh đừng có ăn nói bậy bạ.
Trong nhà có một người giúp việc đã làm ở đây quá nửa đời người, bèn kéo Nhiêu Tôn sang một bên, thì thầm: "Ông và bà căng thẳng lắm, chẳng phải cô Nguyễn đã đá cậu một lần rồi sao? Lần này thấy cậu dẫn cô ấy về, họ sợ lại xảy ra sự cố gì."
Nhiêu Tôn tức đến nỗi phải trợn tròng trắng.
Cuối cùng, cô ấy cũng chân thành vỗ vai anh và nói: "Khó khăn lắm mới theo đuổi lại được, kiên trì một chút, đừng để lại giống như Hạ Hạ bị người đàn ông khác giật mất."
Nhiêu Tôn đúng là muốn khóc mà không có nước mắt, sao lại là bị đá? Trước đó Nguyễn Kỳ đã làm bạn gái của anh một ngày, à không, dù nửa ngày thôi thì anh cũng đã đeo gông luôn rồi. Còn nữa, sao lại lôi cả Hạ Trú vào đây? Hạ Trú có bao giờ nghĩ đến quan hệ bạn trai, bạn gái chứ. Sau đó, không hiểu vì sao cả gia đình từ trên xuống dưới đều cảm thấy anh bị đá.
Chú anh, Nhiêu Cẩn Vũ cũng tới, có thể gọi là tổng động viên. Chuyện dẫn bạn gái về nhà Nhiêu Tôn không nói với chú, rõ ràng là chú ấy nhận được thông báo từ người khác.
Trên bàn ăn, Nhiêu Cẩn Vũ nói: "Chú nhận được điện thoại của bố con, nói là con và bạn gái tái hợp. Tôn Tôn à, con không biết đâu, nếu chú không cản lại, mấy chú bác khác và anh em nhà họ Nhiêu có khi kéo cả tổ chức đến luôn."
Nhiêu Tôn to đầu. Không sai, những thành phần cho rằng anh bị đá còn có người chú này và mấy chú bác khác trong nhà họ Nhiêu.
Suốt cả buổi, Nguyễn Kỳ đều ở trong trạng thái ngơ ngẩn, nhưng không sợ hãi. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân đều là những người cực kỳ dễ nói chuyện. Chỉ là hôm nay trông họ khác trước rất nhiều, vừa khách khí vừa dè dặt với cô. Nhất là theo đúng lời Nhiêu Tôn nói, họ ăn mặc quá chỉnh tề, khiến cô vô cùng bối rối.
Trước kia cô chưa từng gặp Nhiêu Cẩn Vũ, chỉ từng nghe tới tên chú ấy và từng nhìn ảnh trên khắp các tạp chí và báo tài chính. Tính cách của ông ấy và Nhiêu Cẩn Hoài không giống nhau. Nhiêu Cẩn Hoài cả đời theo nghiệp chính trị, làm việc nghiêm khắc, chừng mực, từng hành vi cử chỉ đều có thứ tự trước sau và tuân thủ lễ tiết. Còn Nhiêu Cẩn Vũ trông không hề giống một người sống quy củ, làm việc có lẽ cũng tùy hứng, trò chuyện vui vẻ, ăn nói đĩnh đạc, nhưng trong ánh mắt vẫn tồn tại sự nhạy bén của một doanh nhân.
Về tuổi tác, ông ấy kém Nhiêu Cẩn Hoài một khoảng cách nhất định, nghe nói là hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này trông ông ấy khá trẻ, cũng rất điển trai.
Nguyễn Kỳ trở thành đối tượng trọng điểm của cả bàn ăn. Chuyện liên quan đến cô, trước đó Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ít nhiều cũng hiểu một chút. Lúc đó vì thái độ của Nhiêu Tôn không rõ ràng nên hai người họ cũng chẳng thể bóng gió nói vào bên cạnh. Hôm nay quan hệ đã khác, một vài chuyện về Nguyễn Kỳ cũng không cần giấu giấu giếm giếm.
Kiều Trân nói chuyện cực kỳ khéo léo, hơn nữa còn không khiến người ta bị áp lực tâm lý. Nguyễn Kỳ không hề né tránh khi bị hỏi tới Thai Quốc Cường, tuy rằng lúc đó Nhiêu Tôn hơi lo lắng, nhưng thấy cô bình tĩnh trả lời, sự lo lắng ấy trong anh cũng dần tan biến.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân vẫn giữ sự kính trọng với Thai Quốc Cường, dù sao ông ta cũng từng là một ông trùm trên thương trường, hô mưa gọi gió, ngay cả Nhiêu Cẩn Vũ cũng nói: "Ông Thai là một người tài giỏi."
Nói chuyện rất nhiều, đa phần là việc lựa chọn nghề nghiệp của Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn có ý muốn mời cô vào Hoa Lực, ngay cả Nhiêu Cẩn Hoài và Nhiêu Cẩn Vũ cũng đồng ý nhưng Nguyễn Kỳ khéo léo chối từ, cô vẫn thích làm việc tự do, độc lập hơn.
Kiều Trân nghe xong buông một tiếng thở dài nặng nề: "Hạ Hạ cũng tính khí như con."
Nhiêu Cẩn Vũ ho khẽ mấy tiếng.
Kiều Trân lập tức phản ứng lại, giải thích với Nguyễn Kỳ: "Con đừng hiểu lầm, Hạ Hạ giống như con gái của cô chú vậy."
Nhiêu Cẩn Hoài cũng dịu giọng giải thích thêm, bảo cô đừng suy nghĩ lung tung. Nguyễn Kỳ đâu phải người hẹp hòi như vậy, thấy thế cũng dở khóc dở cười, vội nói: Bây giờ cô và Hạ Hạ đã là bạn bè rất tốt rồi.
Nhiêu Tôn thì uể oải chêm vào một câu: "Hạ Hạ đã đăng ký kết hôn với Lục Đông Thâm rồi."
Một câu nói khiến Nhiêu Cẩn Hoài và mọi người bất ngờ nhưng không sửng sốt. Cuối cùng, Nhiêu Cẩn Hoài nói: "Cũng nên kết hôn rồi, nhưng kết hôn lúc này quả thật thiệt thòi cho Hạ Hạ."
"Có tình uống nước lọc cũng thấy ấm áp, Hạ Hạ làm việc đều suy nghĩ rõ ràng thấu đáo. Con bé cũng trưởng thành rồi, biết chịu trách nhiệm với những quyết định của bản thân." Nhiêu Cẩn Vũ nói câu này, lẳng lặng đánh mắt nhìn Nhiêu Cẩn Hoài.
Sau khi nhận được ánh mắt ấy, Nhiêu Cẩn Hoài lại lặng lẽ nhìn sang Kiều Trân. Vợ chồng gần cả cuộc đời rồi, sao Kiều Trân không hiểu hàm ý trong ánh mắt của ông? Ngẫm nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được từ bóng gió nào thích hợp, bà bèn hỏi thẳng: "Hai đứa định khi nào làm đám cưới!"
"Khụ..." Nguyễn Kỳ chưa nuốt hết hớp canh, cứ thế bị sặc, ho dữ dội.
Kết quả chính là sau khi ra khỏi nhà họ Nhiêu, Nhiêu Tôn lại đưa Nguyễn Kỳ đi ăn đêm vì lúc ngồi ở nhà cô chẳng ăn uống gì mấy.
"Cũng có nghĩa là, sau này hôn lễ của họ mới được tổ chức bù?" Nguyễn Kỳ hỏi chuyện đám cưới của Tưởng Ly và Lục Đông Thâm.
Nhiêu Tôn gật đầu: "Tần Tô gặp chuyện, lúc này nhà họ Lục quả thực không thích hợp tổ chức đám cưới." Nói rồi, anh gắp một con tôm xào chua ngọt bỏ vào bát cô.
Nguyễn Kỳ thổn thức vô cùng, cô từng nghe qua tên tuổi của Tần Tô, gặp phải chuyện bất trắc này quả thực khiến người ta không ngờ, nhưng mà...
Cô ngước mắt lên nhìn Nhiêu Tôn: "Chắc anh không chỉ vừa mới biết Tần Tô gặp chuyện đâu phải không?"
Nhiêu Tôn không giấu gì cô: "Lục Đông Thâm và chúng ta chia làm hai ngả, từ lúc họ dự định tới Cống Tốt, anh đã biết rồi."
Nguyễn Kỳ khẽ gật đầu. Đối với tình hình của Lục Môn, Nhiêu Tôn vẫn luôn cử người theo dõi sát sao. Cô thở dài rồi nói: "Đáng lẽ lúc ấy chúng ta nên ở lại giúp đỡ."
Nhiêu Tôn bật cười, lắc đầu: "Đây là chuyện gia đình của Lục Đông Thâm. Kỳ Kỳ, chưa nói đến chuyện anh và anh ta là đối thủ cạnh tranh, cho dù là bạn bè thân thiết nhất, nếu anh ta không muốn công khai chuyện gia đình, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào."
Nguyễn Kỳ hiểu, điều này hoàn toàn đúng.
Cô đổi chủ đề, chuyển sang chuyện Tưởng Ly kết hôn: "Chắc chuyện họ kết hôn không phải anh điều tra ra đâu nhỉ, ai thông báo với anh vậy? Tưởng Ly sao?"
Nhiêu Tôn nhìn cô có phần hứng thú.
Ánh đèn êm dịu của nhà hàng hắt xuống đôi mắt hẹp dài của anh, trông vừa xấu xa vừa gian manh, khiến Nguyễn Kỳ có phần xấu hổ. Cô giải thích một câu: "Ý của em là, với tư cách bạn bè, Tưởng Ly chẳng nói gì với em, thật tình."
"Tưởng Ly cũng đâu nói với anh." Nhiêu Tôn nói.
Nguyễn Kỳ sững người.
Nhiêu Tôn phá lên cười sằng sặc vì điệu bộ cố tình giấu giếm tâm trạng ghen tỵ của cô. Cũng may trong nhà hàng không có ai. Nguyễn Kỳ đọc được sự trêu chọc trong mắt anh, vớ lấy khăn ăn cuộn chặt lại đáp về phía anh: "Anh cố tình phải không?"
Miếng khăn ăn được Nhiêu Tôn đỡ lấy. Anh trải phẳng ra, cố nhịn cười, cũng không trêu cô nữa: "Lục Đông Thâm báo cho anh đấy."
"Hả?"
"Sửng sốt không." Nhiêu Tôn cười khẽ: "Đừng tưởng anh ta được phong làm Chiến thần, lúc ấu trĩ lên thì như ai cả thôi."
Nhận được tin nhắn wechat của Lục Đông Thâm quả thật khiến anh bất ngờ. Một là anh cảm thấy quan hệ giữa họ chưa tốt tới mức có thể trò chuyện bằng wechat, hai là Lục Đông Thâm cũng dùng wechat?
Kết quả, không những người ta dùng mà còn dùng rất thành thạo, không nói nhiều lời, gửi cho anh một loạt chín bức ảnh, bức nào cũng liên quan đến chuyện đăng ký kết hôn. Nào là giấy tờ cần chuẩn bị, ID đăng ký, ảnh họ nắm tay nhau, thậm chí còn có ảnh chụp cửa lớn của tòa Thị chính...
Chín bức ảnh, ngoài bức hai người nắm tay nhau là trông còn có chút nghệ thuật ra, tám bức còn lại nội dung và góc chụp vừa nhìn đã biết của một "trực nam", chắc chắn bức nắm tay là ăn trộm của Tưởng Ly. Lúc đó anh cũng đi xem một lượt vòng tròn bạn bè, quả nhiên Tưởng Ly đăng nó lên tường, ngoài ra còn chụp bóng lưng mặc vest của Lục Đông Thâm với dòng cap: Chồng tôi.
Còn tường nhà Lục Đông Thâm thì sao, thẳng thừng "ăn cắp" bức ảnh nắm tay của Tưởng Ly với dòng cap: Vợ tôi.
Tóm lại, Lục Đông Thâm dùng chín bức ảnh này để trực tiếp nói với anh một câu: Tưởng Ly đã là của tôi rồi.
Có ấu trĩ không? Tưởng anh không biết lướt vòng tròn bạn bè chắc? Tưởng anh mù chắc?
Nhiêu Tôn cảm thấy trong chuyện tình cảm, Lục Đông Thâm ấu trĩ hơn anh!
Nguyễn Kỳ mím môi cười khẽ, không nói gì cả, nhưng trong lòng cảm thấy Lục Đông Thâm làm vậy cũng rất đáng yêu. Cô giơ tay chống cằm hỏi Nhiêu Tôn: "Vậy anh có thấy chua chát trong lòng không?"
Nhiêu Tôn cũng chống tay lên má, không đáp mà lại nói: "Anh sắp phải bay sang Mỹ rồi."
"Anh định làm gì?" Nguyễn Kỳ phản xạ theo bản năng.
Nhiêu Tôn nhìn cô cười nửa đùa nửa thật, nhìn thấy hết sự cảnh giác của cô, từ tốn bổ sung thêm một câu: "Coi như anh nợ Lục Đông Thâm một ân tình, lúc này bù đắp là vừa hợp."
Nỗi bất an trong lòng Nguyễn Kỳ tự động biến mất.
"Sợ anh đi cướp cô dâu à?" Nhiêu Tôn bất thình lình nói.
Nguyễn Kỳ đỏ mặt, cứng miệng: "Người ta đã là vợ chồng rồi, anh còn đòi cướp, cướp nổi không?"
"Cướp không nổi." Nhiêu Tôn cố tình nói, thấy mặt cô biến sắc, anh gắng nhịn cười bổ sung thêm: "Cũng không muốn cướp."
Nguyễn Kỳ bĩu môi.
"Em cùng anh sang Mỹ đi." Nhiêu Tôn nói.
"Em không đi."
Nhiêu Tôn buông tay, dựa người vào lưng ghế, từ tốn nói tiếp: "Em là bạn gái của anh, em không đi theo anh, người khác sẽ thật sự nghĩ là anh đi cướp cô dâu đấy."
Nguyễn Kỳ không nhịn được cười, ngoài miệng tuy hờn trách anh ăn nói linh tinh nhưng trong lòng thì ngọt ngào vô cùng.
"Này, chúng ta nghiêm túc chút đi, nói vào chuyện chính." Nhiêu Tôn đổ người về phía trước, nắm lấy một bàn tay cô.
Nguyễn Kỳ thấy anh không cười nữa cũng nhận ra có thể anh còn chuyện nghiêm túc muốn nói, bèn ngồi ngay ngắn lại, rửa tai lắng nghe.
Nhiêu Tôn nhẹ nhàng nắm tay cô, hắng giọng: "Hay là, em cũng suy nghĩ tới việc làm vợ anh đi?"
Nguyễn Kỳ sững người. Chủ đề khó khăn lắm mới chuyển qua được lúc ở nhà họ Nhiêu giờ lại phải đối mặt. Cô nhất thời căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn Nhiêu Tôn chằm chằm, bất giác ho một tiếng.
Để lại di chứng rồi...
~Hết chương 581~
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Lời mở đầu
- C1 - C5
- C6 - C10
- C11 - C15
- C16 - C20
- C21 - C30
- C31 - C40
- C41 - C50
- C51 - C60
- C61 - C70
- C71 - C80
- C81 - C90
- C91 - C110
- C111 - C130
- C131 - C150
- C151 - C170
- C171 - C190
- C191 - C210
- C211 - C221
- C222 - C250
- C251 - C270
- C271 - C300
- C301 - C350
- C351 - C400
- C401 - C450
- C451 - C510
- Chương 511: Con đường phải đi một mình
- Chương 512: Không trừng phạt lòng dân khó yên
- Chương 513: Gặp phải phiền phức lớn rồi
- Chương 514: Mọi người trên đời đều đang bận rộn
- Chương 515: Phụ nữ luôn phải giữ một đường lùi
- Chương 516: Anh tin chứ
- Chương 517: Chỉ để cô được sống vô tư
- Chương 518: Vẽ bậy
- Chương 519: Ngẩn ngơ
- Chương 520: Nhiều lần thỏa hiệp
- Chương 521: Con dao này anh dành tặng cho vợ
- Chương 522: Bé nhân sâm
- Chương 523: Đẹp như tiên
- Chương 524: Em không xin anh à?
- Chương 525: Khu Tế y
- Chương 526: Thật may
- Chương 527: Vẫn luôn ở trong bẫy
- Chương 528: Chấp niệm không thể hóa giải
- Chương 529: Khi cần thiết cũng sẵn sàng vứt bỏ
- Chương 530: Trách ai được đây?
- Chương 531: Tôi là bạn anh khi nào vậy?
- Chương 532: Tàn nhẫn
- Chương 533: Tiểu Tiểu Thâm
- Chương 534: Đi đâu nói lý bây giờ?
- Chương 535: Quả thật có tác dụng
- Chương 536: Không biết công dụng của thuốc thế nào
- Chương 537: Thế nên, cô còn ăn nữa không?
- Chương 538: Cảm giác quen thuộc của mùi hương
- Chương 539: Sắp rồi
- Chương 540: Em cùng anh gây dựng lại
- Chương 541: Em nổi tiếng rồi
- Chương 542: Cung thỉnh thần nữ
- Chương 543: Thế rối ren
- Chương 544: Gọi là anh
- Chương 545: Nhớ ra rồi
- Chương 546: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 547: Nghe ra manh mối
- Chương 548: Em thiệt quá, không được
- Chương 549: Nắm bắt thời cơ
- Chương 550: Không được phép thích anh ta
- Chương 551: Khiến người chết sống lại
- Chương 552: Đứng sau khắc phục hậu quả
- Chương 553: Quay phim sao?
- Chương 554: Là lời nguyền hay tiên đoán?
- Chương 555: Có chết cũng không để kẻ đó đứng dậy
- Chương 556: Em cảm thấy anh có gì ý gì?
- Chương 557: Bí kíp trong miếng da dê
- Chương 558: Sẽ chết đấy
- Chương 559: Đích thực là một lời tiên tri
- Chương 560: Gần với sự thật nhất
- Chương 561: Tưởng cô nương sẽ không đi đâu
- Chương 562: Tạm thời không liên lạc được
- Chương 563: Thế nào mới là người bạn gái tốt?
- Chương 564: Nâng em lên ngôi vua
- Chương 565: Tai mắt
- Chương 566: Đúng là thâm tàng bất lộ
- Chương 567: Mọc cánh khó thoát
- Chương 568: Hứa với anh đi
- Chương 569: Lời từ miệng người khác nói ra
- Chương 570: Giác quan thứ sáu
- Chương 571: Không rét mà run
- Chương 572: Có phải Lục Bắc Thâm không?
- Chương 573: Có lẽ em không hiểu về nó
- Chương 574: Lỗi ở anh
- Chương 575: Động vào cô ấy thử xem
- Chương 576: Quá hợp ý em
- Chương 577: Quả thực có thần thái của dâu trưởng Lục Môn
- Chương 578: Tôi chưa bao giờ coi đó là ý trời
- Chương 579: Căng thẳng
- Chương 580: Chồng của cô tên Lục Đông Thâm
- Chương 581: Để lại di chứng
- Chương 582: Bành trướng quyền lực
- Chương 583: Họ không có đường lựa chọn
- Chương 584: Anh vẫn có thể cho em được
- Chương 585: Ông trời lại chiếu cố một lần
- Chương 586: Không phí công làm bạn gái cũ của Lục Đông Thâm
- Chương 587: Nếu như
- Chương 588: Nhưng anh lại chỉ cho một chiếc lồng chim bằng vàng
- Chương 589: Rất ghét cảm giác không thể kiểm soát
- Chương 590: Không được đổ máu nữa
- Chương 591: Tiếm quyền thiên hạ
- Chương 592: Mày đừng hòng nghĩ tới
- Chương 593: Không cam tâm
- Chương 594: Anh biết em không thích anh như vậy
- Chương 595: Em có bản lĩnh tự tâng bốc mình
- Chương 596: Beautisome
- Chương 597: Ngang nhiên ngồi vào
- Chương 598: Tôi cần có lý do để làm vậy
- Chương 599: Lục Môn có biến rồi
- Chương 600: Bầu không khí hòa hợp hiếm có
- Chương 601: Nên nghỉ ngơi rồi
- Chương 602: Nên làm mà
- Chương 603: Nửa đời sau này của anh đều là của em
- Chương 604: Buổi họp báo
- Chương 605: Tin tức nặng đô
- Chương 606: Ngắt lời anh
- Chương 607: Khí thế bừng bừng
- Chương 608: Tuyệt chiêu
- Chương 609: Tới gặp anh
- Chương 610: Tiếp tục bán mạng
- Chương 611: Sinh ra từ một gốc
- Chương 612: Không còn quan hệ nữa
- Chương 613: Mỗi ngày đều rất quan trọng
- Chương 614: Rượu không làm ta say, ta tự say
- Chương 615: Khiến anh sợ hãi
- Chương 616: Quả thật đã xem thường em rồi
- Chương 617: Làm vợ anh nhé
- Chương 618: Quãng đời sau này còn rất dài
- Chương 619: Ai quá có duyên
- Chương 620: Có qua có lại
- Chương 621: Tối nay đính hôn đi
- Chương 622: Thế này là sao?
- Chương 623: Em lợi hại thật
- Chương 624: Niềm vui trên đời
- Chương 625: Vẫn luôn thường trực
- Chương 626: Sự kính sợ chúng ta thiếu năm đó
- Chương 627: Tất cả dựa vào duyên phận
- Chương 628: Em không chê anh đen chứ?
- Chương 629: Không sợ no quá mà chết à
- Chương 630: Không thiếu một chút, không kém một phân
- Chương 631: Duyên phận tới rồi
- Chương 632: Cô ấy không ổn
- Chương 633: Chia làm hai hướng
- Chương 634: Lạc Tiểu Ngưu
- Chương 635: Thật sự không có gì bận lòng ư?
- Chương 636: Huyền thạch, tao tới rồi đây
- Chương 637: Chúng chính là Huyền thạch
- Chương 638: Giá trị thật sự
- Chương 639: Một câu chuyện
- Chương 640: Đứt xương
- Chương 641: Ông trời thương những người thích tìm tới cái chết
- Chương 642: Lời cảnh cáo của tổ tiên
- Chương 643: Tôi chính là một cây si mật
- Chương 644: Đằng nào tôi cũng quen rồi
- Chương 645: Điềm gở
- Chương 646: Khó kiểm soát
- Chương 647: Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 648: Lúc này, không ai có thể ngăn cản cậu ấy
- Chương 649: Không tìm thấy nữa
- Chương 650: Vì cô ấy là Hạ Trú
- Chương 651: Sao có thể đánh mất người con gái mình yêu
- Chương 652: Tiếp theo đây
- Chương 653: Đã chết
- Chương 654: Tổ chức như đã hẹn
- Chương 655: Tùy cơ ứng biến
- Chương 656: Không sợ tổn thọ sao?
- Chương 657: Giăng bẫy
- Chương 658: Vấn đề chuyên ngành thì phải có thái độ chuyên nghiệp
- Chương 659: Nhiêu Tôn chết rồi
- Chương 660: Ông trời vẫn còn nhân từ
- Chương 661: Tần Xuyên mở đường
- Chương 662: Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
- Chương 663: Con sẽ không rời xa anh ấy
- Chương 664: Đại dương màu trắng
- Chương 665: Xem ra nó muốn đi theo anh
- Chương 666: Lần này anh đi cùng em
- Chương 667: Không sai anh còn biết sai ai
- Chương 668: Không ai chịu thiệt
- Chương 669: Con người sống vốn thực tế
- Chương 670: Chung quy vẫn không môn đăng hộ đối
- Chương 671: Chỉ khi cô vui
- Chương 672: Hiện thực xã hội
- Chương 673: Sống là điều thực tế nhất
- Chương 674: Chị phải chém chết Lục Đông Thâm!
- Chương 675: Ngày tháng còn dài lắm
- Chương 676: Vĩ thanh