Chương 565: Tai mắt
Ánh trăng trong trẻo, soi sáng khuôn mặt người đi đầu tiên.
Tưởng Ly đứng bên cạnh Lục Đông Thâm, một bàn tay nắm chặt lấy tay anh, một bàn tay đặt lên bao dao trên eo, ngón tay cái ấn lên hòn đá rơi tự nhiên trên chuôi dao. Viên đá đó đã bị ngón tay cô mài nhẵn đến sáng bóng. Đây là thói quen bình thường của cô. Mỗi lần gặp nguy hiểm, cô lại dùng ngón tay cái ma sát lên viên đá ấy, giây phút nguy hiểm ập tới cũng là khoảnh khắc cô rút dao ra.
Đoàn người càng lúc càng tới gần như những bóng ma, ai nấy đều mặc quần áo đi đêm, rõ ràng là có chuẩn bị cho lần giáp mặt này. Khuôn mặt của Vệ Bạc Tôn đập vào mắt Tưởng Ly, vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô quen biết, gương mặt sáng sủa trắng trẻo như xưa, cũng vừa giống một Vệ Bạc Tôn mà cô không quen biết, chưa lại gần đã có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ xung quanh anh ta và ánh mắt đen thẫm như bóng tối.
Gió đêm không lạnh, nhưng mỗi lần hít vào phổi Tưởng Ly như bị sặc bởi sự rét buốt ấy, nhất là sự rét buốt trong trái tim, tầng tầng lớp lớp tựa như thấm sương vậy. Có bao nhiêu lần, cho dù chứng cứ chỉ thẳng về phía Vệ Bạc Tôn, cho dù ở Tần Xuyên đã biết rõ về thân thế của anh ta, cho dù Lục Đông Thâm đã sớm có tâm lý muốn lôi kẻ ẩn nấp trong chân tướng ra ngoài, cho dù bản thân cô cũng cảm thấy dã tâm của Vệ Bạc Tôn có thể che trời, thì cô vẫn ôm một kỳ vọng mong manh. Biết đâu không phải Vệ Bạc Tôn, cũng có thể chứ...
Có thể tất cả chỉ là hiểu lầm.
Sau Quý Phi và Tả Thời, Vệ Bạc Tôn có thể là người duy nhất còn có thể vì cô giữ lại những kỷ niệm, dù sao thì bốn người họ cũng đã từng tốt đẹp đến thế.
Tất cả mọi "có thể" đều đã tan thành mây khói vào giây phút gương mặt đó càng lúc càng hiện rõ dưới ánh trăng thanh.
Nguyễn Kỳ đứng sát bên cạnh Nhiêu Tôn, kẻ tới không có thiện chí nên cô ấy căng người ra cảnh giác. Sau khi nhìn rõ gương mặt Vệ Bạc Tôn, cô ấy thảng thốt, hạ thấp giọng nói: "Đó chẳng phải chính là con trai của thím ba sao?"
Nhiêu Tôn cười khẩy: "Định làm trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực phía sau thật à, cũng không tự lượng lại sức mình, có bản lĩnh làm chim sẻ không?"
Lục Đông Thâm buông tay Tưởng Ly ra, vòng cánh tay ra sau eo cô, đặt tay mình lên bàn tay đang giữ chặt chuôi dao của cô, khẽ nói: "Bất luận xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ, đừng động dao."
Tưởng Ly sững người, ngước mắt nhìn anh.
Anh không nhìn cô, một bên gương mặt bình thản, ánh mắt thâm sâu, bờ môi hơi mím lại, khuôn mặt căng cứng lạnh lùng. Cô nghi hoặc trong lòng, rồi lại nhìn sang Nhiêu Tôn. Anh ấy châm một điếu thuốc, khi nghiêng đầu phả khói thì nhìn về phía Vệ Bạc Tôn đã tới gần mình, dáng vẻ vẫn bắng nhắng như mọi lần, trong ánh mắt cũng là thái độ "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".
Trong lòng Tưởng Ly lóe lên một linh cảm. Rất nhanh, không nắm bắt ngay được, bởi vì Vệ Bạc Tôn đã dẫn người bao vây họ rất chặt chẽ.
Mười mấy người, ai nấy đều cao to vạm vỡ, không phải người Trung Quốc, có lẽ là đám lính đánh thuê vượt biên trái phép, mặt mũi đằng đằng sát khí. Nhất là kẻ đứng ngay bên cạnh Vệ Bạc Tôn, trên má trái in hằn một vết sẹo do dao tạo thành cực kỳ đáng sợ, lan dài tới tận cổ.
Tưởng Ly tinh mắt, mới đó đã nhìn thấy vũ khí giấu giữa hông bọn họ. Cô dùng cánh tay âm thầm huých nhẹ vào Lục Đông Thâm, ra hiệu cho anh chú ý một chút.
Ngoại trừ Vệ Bạc Tôn tay không bắt giặc, tất cả những người này đều có vũ khí mang tính sát thương trên người. Là một loại dao có độ cong hơi gấp khúc, được bỏ vào trong một chiếc bao bằng da, treo trên người. Tưởng Ly nhận ra loại dao này, nó là loại dao Kukri. Thân của loại dao này trước rộng sau hẹp, đầu dao gấp khúc, chuôi dao có hình như đuôi cá. Tổng thể hình dạng của nó khá giống chân sau của loài chó, nên còn có tên khác là dao chân chó. Lưng dao dày và tù, mũi sao cực kỳ sắc bén. Loại dao quân đội này từ rất lâu trước đây là một công cụ bắt buộc phải có của người Gurkha* dùng để hoàn thành các nhiệm vụ thuê mướn, bây giờ đã rất hiếm gặp rồi.
*Gurkha hay còn gọi là Gorkha là thuật ngữ để chỉ về những binh sĩ đến từ Nepal thuộc Vương quốc Nepal. Gurkha là một cộng đồng người thiểu số ở Nepal. Dân tộc này nổi tiếng với khả năng chiến đấu và tính kỷ luật. Những người lính Gurkha được đánh giá là một trong những chiến binh thiện chiến hàng đầu thế giới.
Trên hông mấy người này có lẽ đeo loại dao chân chó đã được cải tiến qua, tổng thể chiều dao thân dao đã được rút ngắn đi nhưng nó vẫn là loại vũ khí cực kỳ đắc lực trong một cuộc chiến giáp lá cà.
Trong một thời gian ngắn, bao nhiêu thứ chạy trong đầu Tưởng Ly, sau đó cô nhanh chóng sắp xếp được hai vấn đề. Một là Vệ Bạc Tôn đã không thể cứu vãn được nữa; Hai là Vệ Bạc Tôn muốn đoạt lấy bí kíp, sau đó giết người.
Từ hành vi sai khiến đám lính đánh thuê này có thể thấy, Vệ Bạc Tôn đích thực ngấm ngầm cấu kết với Lục Khởi Bạch. Nhưng so với trước kia, tình hình đám lính đánh thuê của hắn đã hụt đi ít nhiều, có thể thấy sau khi thế lực của bố con Lục Khởi Bạch sụp đổ, hắn cũng sống không dễ dàng gì.
Bọn chúng không có súng, đây là điểm khác biệt và bất đồng quan điểm giữa Vệ Bạc Tôn và Lục Khởi Bạch. Lục Khởi Bạch là thật lòng muốn họ chết, Vệ Bạc Tôn thì không. Treo dao trên hông cũng đồng nghĩa với việc vẫn còn cơ hội đàm phán. Nhưng giả sử không lấy được bí kíp, vậy thì dao chân chó của mười mấy con người này sẽ lần lượt chém cả lên người họ.
Lục Đông Thâm cũng nhìn rõ cục diện, nhìn chằm chằm Vệ Bạc Tôn, cười khẩy: "Anh Vệ đúng là chịu chơi. À, không, phải gọi anh Tần mới đúng."
Vệ Bạc Tôn không quá ngạc nhiên khi anh thay đổi xưng hô, có lẽ hắn cũng đã sớm đoán được thân phận của mình không thể giấu được nữa. Hắn tiến về phía trước một bước, hắn cũng mặc đồ đen nên càng khiến sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch. "Mấy người đều là người tài, màn chào hỏi không chịu chơi sao được? Giống như mấy người trước đó đột nhập vào Tần Xuyên, chẳng phải cũng chết trong tay mấy người đó sao?"
Tưởng Ly không nhịn được nữa, lạnh lùng quát: "Vệ Bạc Tôn, anh bị lợi ích che mờ hai mắt rồi! Anh điên rồi mới đi hợp tác cùng Lục Khởi Bạch!"
"Tiểu Hạ, giao lại bí kíp Vong ưu tán cho tôi, tôi không làm khó cô." Vệ Bạc Tôn nói giọng không cao không thấp, đối mặt với sự chỉ trích của Tưởng Ly, hắn cũng không bực dọc, chỉ nhìn cô nói thẳng.
Tưởng Ly hơi nheo mắt lại: "Đưa bí kíp cho anh? Anh của bây giờ còn có tư cách ra điều kiện sao?"
Ngữ khí Vệ Bạc Tôn có phần hạ thấp xuống: "Chuyện đến nước này cô đã biết Vong ưu tán chính là tiền thân của Phong thống tán. Đây là tâm nguyện cả đời của Tả Thời, lẽ nào cô không muốn hoàn thành cho cậu ta? Hoặc là, Tiểu Hạ, tôi không ngại cùng cô khai thác Vong ưu tán."
"Nếu tôi không đưa thì sao?"
Ánh mắt Vệ Bạc Tôn lạnh hẳn đi, hắn nói rành mạch từng câu từng chữ: "Vậy thì đừng trách tôi không niệm tình cũ. Cô, và cả đám các người nữa, hôm nay đừng hòng được sống sót ra khỏi thôn Tiểu Khê."
Vệ Bạc Tôn luôn trả lời bâng quơ hờ hững với những câu hỏi liên tiếp được Tưởng Ly đưa ra, nhưng đối mặt với vấn đề bí kíp thuộc về ai thì lại trả lời dứt khoát, tàn nhẫn. Khóe miệng Tưởng Ly nhếch lên một nụ cười. Xem ra, cái gì mà cùng nhau khai thác, cái gì mà vì di nguyện của Tả Thời, tất cả chỉ là mấy lời chó má, lợi dụng tiền tài nhân lực của Lục Khởi Bạch để giành lấy lợi ích lớn nhất từ bí kíp mới là thật.
Cô tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hằn học của Vệ Bạc Tôn, nói: "Anh là người Tần Xuyên, nếu đã muốn có được bí kíp như vậy, một khi gây dựng lại bí kíp, phía được lợi lớn nhất có phải Tần Xuyên không?"
Vệ Bạc Tôn khẽ nhíu mày: "Đương nhiên, tôi..."
"Đương nhiên là anh không làm vậy." Lục Đông Thâm lạnh lùng ngắt ngang sự giảo hoạt của Vệ Bạc Tôn. Anh tiến lên, kéo Tưởng Ly về bên cạnh mình: "Đối với Tần Xuyên, anh tàn nhẫn thâm độc, thậm chí còn cho rằng Tần Xuyên là nỗi ô nhục của anh. Thế nên anh thay tên đổi họ, từ Tần Diệu biến thành Vệ Bạc Tôn. Anh vốn dĩ là tai mắt được tộc trưởng Tần thả ra ngoài, nhưng lại mang hai thân phận song song, một mặt ở ngoài kia chiếm hết mọi vinh hoa, một mặt đuổi cùng diệt tận người trong tộc."
Tưởng Ly sửng sốt: "Cái gì?"
Sao còn có chuyện tai mắt ở đây?
Sắc mặt Vệ Bạc Tôn lạnh đến cứng ngắc, khóe miệng hắn giật giật. Hắn nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, rất lâu sau mới nói: "Lục Đông Thâm, ai ai cũng nói anh suy nghĩ cẩn trọng, người ta mới nghĩ được một, anh đã đoán được mười. Xem ra câu này quả thật không sai. Anh còn moi được chuyện này từ miệng của tộc trưởng Tần, có bản lĩnh."
~Hết chương 565~
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Lời mở đầu
- C1 - C5
- C6 - C10
- C11 - C15
- C16 - C20
- C21 - C30
- C31 - C40
- C41 - C50
- C51 - C60
- C61 - C70
- C71 - C80
- C81 - C90
- C91 - C110
- C111 - C130
- C131 - C150
- C151 - C170
- C171 - C190
- C191 - C210
- C211 - C221
- C222 - C250
- C251 - C270
- C271 - C300
- C301 - C350
- C351 - C400
- C401 - C450
- C451 - C510
- Chương 511: Con đường phải đi một mình
- Chương 512: Không trừng phạt lòng dân khó yên
- Chương 513: Gặp phải phiền phức lớn rồi
- Chương 514: Mọi người trên đời đều đang bận rộn
- Chương 515: Phụ nữ luôn phải giữ một đường lùi
- Chương 516: Anh tin chứ
- Chương 517: Chỉ để cô được sống vô tư
- Chương 518: Vẽ bậy
- Chương 519: Ngẩn ngơ
- Chương 520: Nhiều lần thỏa hiệp
- Chương 521: Con dao này anh dành tặng cho vợ
- Chương 522: Bé nhân sâm
- Chương 523: Đẹp như tiên
- Chương 524: Em không xin anh à?
- Chương 525: Khu Tế y
- Chương 526: Thật may
- Chương 527: Vẫn luôn ở trong bẫy
- Chương 528: Chấp niệm không thể hóa giải
- Chương 529: Khi cần thiết cũng sẵn sàng vứt bỏ
- Chương 530: Trách ai được đây?
- Chương 531: Tôi là bạn anh khi nào vậy?
- Chương 532: Tàn nhẫn
- Chương 533: Tiểu Tiểu Thâm
- Chương 534: Đi đâu nói lý bây giờ?
- Chương 535: Quả thật có tác dụng
- Chương 536: Không biết công dụng của thuốc thế nào
- Chương 537: Thế nên, cô còn ăn nữa không?
- Chương 538: Cảm giác quen thuộc của mùi hương
- Chương 539: Sắp rồi
- Chương 540: Em cùng anh gây dựng lại
- Chương 541: Em nổi tiếng rồi
- Chương 542: Cung thỉnh thần nữ
- Chương 543: Thế rối ren
- Chương 544: Gọi là anh
- Chương 545: Nhớ ra rồi
- Chương 546: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 547: Nghe ra manh mối
- Chương 548: Em thiệt quá, không được
- Chương 549: Nắm bắt thời cơ
- Chương 550: Không được phép thích anh ta
- Chương 551: Khiến người chết sống lại
- Chương 552: Đứng sau khắc phục hậu quả
- Chương 553: Quay phim sao?
- Chương 554: Là lời nguyền hay tiên đoán?
- Chương 555: Có chết cũng không để kẻ đó đứng dậy
- Chương 556: Em cảm thấy anh có gì ý gì?
- Chương 557: Bí kíp trong miếng da dê
- Chương 558: Sẽ chết đấy
- Chương 559: Đích thực là một lời tiên tri
- Chương 560: Gần với sự thật nhất
- Chương 561: Tưởng cô nương sẽ không đi đâu
- Chương 562: Tạm thời không liên lạc được
- Chương 563: Thế nào mới là người bạn gái tốt?
- Chương 564: Nâng em lên ngôi vua
- Chương 565: Tai mắt
- Chương 566: Đúng là thâm tàng bất lộ
- Chương 567: Mọc cánh khó thoát
- Chương 568: Hứa với anh đi
- Chương 569: Lời từ miệng người khác nói ra
- Chương 570: Giác quan thứ sáu
- Chương 571: Không rét mà run
- Chương 572: Có phải Lục Bắc Thâm không?
- Chương 573: Có lẽ em không hiểu về nó
- Chương 574: Lỗi ở anh
- Chương 575: Động vào cô ấy thử xem
- Chương 576: Quá hợp ý em
- Chương 577: Quả thực có thần thái của dâu trưởng Lục Môn
- Chương 578: Tôi chưa bao giờ coi đó là ý trời
- Chương 579: Căng thẳng
- Chương 580: Chồng của cô tên Lục Đông Thâm
- Chương 581: Để lại di chứng
- Chương 582: Bành trướng quyền lực
- Chương 583: Họ không có đường lựa chọn
- Chương 584: Anh vẫn có thể cho em được
- Chương 585: Ông trời lại chiếu cố một lần
- Chương 586: Không phí công làm bạn gái cũ của Lục Đông Thâm
- Chương 587: Nếu như
- Chương 588: Nhưng anh lại chỉ cho một chiếc lồng chim bằng vàng
- Chương 589: Rất ghét cảm giác không thể kiểm soát
- Chương 590: Không được đổ máu nữa
- Chương 591: Tiếm quyền thiên hạ
- Chương 592: Mày đừng hòng nghĩ tới
- Chương 593: Không cam tâm
- Chương 594: Anh biết em không thích anh như vậy
- Chương 595: Em có bản lĩnh tự tâng bốc mình
- Chương 596: Beautisome
- Chương 597: Ngang nhiên ngồi vào
- Chương 598: Tôi cần có lý do để làm vậy
- Chương 599: Lục Môn có biến rồi
- Chương 600: Bầu không khí hòa hợp hiếm có
- Chương 601: Nên nghỉ ngơi rồi
- Chương 602: Nên làm mà
- Chương 603: Nửa đời sau này của anh đều là của em
- Chương 604: Buổi họp báo
- Chương 605: Tin tức nặng đô
- Chương 606: Ngắt lời anh
- Chương 607: Khí thế bừng bừng
- Chương 608: Tuyệt chiêu
- Chương 609: Tới gặp anh
- Chương 610: Tiếp tục bán mạng
- Chương 611: Sinh ra từ một gốc
- Chương 612: Không còn quan hệ nữa
- Chương 613: Mỗi ngày đều rất quan trọng
- Chương 614: Rượu không làm ta say, ta tự say
- Chương 615: Khiến anh sợ hãi
- Chương 616: Quả thật đã xem thường em rồi
- Chương 617: Làm vợ anh nhé
- Chương 618: Quãng đời sau này còn rất dài
- Chương 619: Ai quá có duyên
- Chương 620: Có qua có lại
- Chương 621: Tối nay đính hôn đi
- Chương 622: Thế này là sao?
- Chương 623: Em lợi hại thật
- Chương 624: Niềm vui trên đời
- Chương 625: Vẫn luôn thường trực
- Chương 626: Sự kính sợ chúng ta thiếu năm đó
- Chương 627: Tất cả dựa vào duyên phận
- Chương 628: Em không chê anh đen chứ?
- Chương 629: Không sợ no quá mà chết à
- Chương 630: Không thiếu một chút, không kém một phân
- Chương 631: Duyên phận tới rồi
- Chương 632: Cô ấy không ổn
- Chương 633: Chia làm hai hướng
- Chương 634: Lạc Tiểu Ngưu
- Chương 635: Thật sự không có gì bận lòng ư?
- Chương 636: Huyền thạch, tao tới rồi đây
- Chương 637: Chúng chính là Huyền thạch
- Chương 638: Giá trị thật sự
- Chương 639: Một câu chuyện
- Chương 640: Đứt xương
- Chương 641: Ông trời thương những người thích tìm tới cái chết
- Chương 642: Lời cảnh cáo của tổ tiên
- Chương 643: Tôi chính là một cây si mật
- Chương 644: Đằng nào tôi cũng quen rồi
- Chương 645: Điềm gở
- Chương 646: Khó kiểm soát
- Chương 647: Xin lỗi, anh yêu em
- Chương 648: Lúc này, không ai có thể ngăn cản cậu ấy
- Chương 649: Không tìm thấy nữa
- Chương 650: Vì cô ấy là Hạ Trú
- Chương 651: Sao có thể đánh mất người con gái mình yêu
- Chương 652: Tiếp theo đây
- Chương 653: Đã chết
- Chương 654: Tổ chức như đã hẹn
- Chương 655: Tùy cơ ứng biến
- Chương 656: Không sợ tổn thọ sao?
- Chương 657: Giăng bẫy
- Chương 658: Vấn đề chuyên ngành thì phải có thái độ chuyên nghiệp
- Chương 659: Nhiêu Tôn chết rồi
- Chương 660: Ông trời vẫn còn nhân từ
- Chương 661: Tần Xuyên mở đường
- Chương 662: Đây gọi là thần giao cách cảm chăng?
- Chương 663: Con sẽ không rời xa anh ấy
- Chương 664: Đại dương màu trắng
- Chương 665: Xem ra nó muốn đi theo anh
- Chương 666: Lần này anh đi cùng em
- Chương 667: Không sai anh còn biết sai ai
- Chương 668: Không ai chịu thiệt
- Chương 669: Con người sống vốn thực tế
- Chương 670: Chung quy vẫn không môn đăng hộ đối
- Chương 671: Chỉ khi cô vui
- Chương 672: Hiện thực xã hội
- Chương 673: Sống là điều thực tế nhất
- Chương 674: Chị phải chém chết Lục Đông Thâm!
- Chương 675: Ngày tháng còn dài lắm
- Chương 676: Vĩ thanh