Chương 76: "Vậy thì anh đây sẽ tận lực để đẹp mãi như vậy."
Chuyển ngữ: SuTruyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.*******Thương Đằng có một giấc mơ, mơ thấy Sầm Diên cuối cùng cũng nguyện ý ở bên anh.Anh không dám tỉnh, sợ tỉnh dậy sẽ phát hiện đó chỉ là một giấc mộng.Cho đến khi Sầm Diên đến gõ cửa: "Thương Đằng, hôm nay em muốn đến chỗ của bác Từ, anh dậy chưa?"Anh mở mắt ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.Căn nhà của Sầm Diên thực sự rất đơn giản, trong phòng không có chụp đèn, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt anh.Chắc là ngày hôm qua đã quên tắt.Anh đứng dậy khỏi giường và mở cửa.Không xác định có phải là mơ hay không, vì vậy anh đang đợi, đợi Sầm Diên lên tiếng trước.Anh hy vọng đó không phải là mơ, đôi tay có chút khẩn trương nắm chặt lại.Nhìn thấy mái tóc rối loạn xạ của anh, Sầm Diên vươn tay giúp anh vuốt lại: "Mau đi đánh răng đi, Tiểu Huy vừa gọi cho em, cậu ấy sắp tới rồi."Không phải là mơ.Thương Đằng thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm cô vào lòng.Sầm Diên sửng sốt một lát: "Làm sao vậy?"Anh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm em."Sầm Diên cũng không đẩy anh ra, chỉ là nhắc nhở một câu: "Còn nửa tiếng thôi."Anh nói: "Sẽ kịp.""Ừ."Sầm Diên gật gật đầu, không lên tiếng nữa, để mặc anh ôm.Ôm bao lâu đều được.Vốn là sẽ kịp, chỉ là Thương Đằng vẫn luôn không muốn buông tay.Chờ anh ôm đủ rồi, thời gian cũng không còn nhiều, xe của Tiểu Huy đã đậu ở cửa, một chiếc Volkswagen màu đen đại chúng, giá khoảng hơn 20 vạn (khoảng 700 triệu vnd).Sáng nay mới vừa đi nhận xe, cậu ấy nâng niu như báu vật. Mới vừa xuống xe liền ghé vào thân xe hà hơi, lấy tay áo lau sạch bụi bẩn trên đó, miệng hùng hổ mắng: "Cái tên mắt mù kia, nhìn thấy vũng nước cũng không biết đường tránh, còn trực tiếp lao thẳng vào, mẹ nó làm bắn hết lên xe của ông đây."Thấy Sầm Diên đi tới, cậu ấy lại vội vàng nhịn xuống những lời mắng mỏ còn chưa nói hết. Nở nụ cười nhiệt tình: "Sầm Diên."Sầm Diên có chút ngượng ngùng, mở miệng xin lỗi: "Thương Đằng hôm nay dậy hơi muộn, còn đang rửa mặt, hay là cậu vào trong ngồi một lát."Từ Huy chớp mắt, gương mặt bỗng dưng phiếm hồng: "Không......không sao đâu, không vội."Sầm Diên không biết tại sao cậu ấy lại đỏ mặt, nhưng cô cũng không hỏi, quay vào nhà rót cho cậu ấy một cốc nước ấm.Thương Đằng rửa mặt xong, liền thay quần áo đi ra.Mặc chiếc áo len màu hồng mà trước đây Sầm Diên đan cho anh. Anh gần đây đã thay đổi rất nhiều, không còn cả ngày lạnh mặt, ít nói cười giống như trước nữa. Cho nên thoạt nhìn dễ gần hơn rất nhiều, không còn cảm giác quá xa cách khiến mọi người phải tự né tránh nữa.Sầm Diên nhìn thấy tóc trên trán anh đã che đi cả lông mày: "Tóc hình như đã dài nhiều rồi. Ngày mai sẽ đưa anh đi cắt tóc."Anh ngoan ngoãn gật đầu, đều nghe cô hết.Trước khi lên xe, Sầm Diên đã quên mang đồ cho mẹ Châu, cô bảo Thương Đằng đợi một lát.Sau khi cô đi vào, Từ Huy cười mờ ám, nhìn Thương Đằng: "Không có gì phải xấu hổ, chuyện bình thường cả."Thương Đằng rũ mắt, nhàn nhạt liếc cậu ấy: "Cái gì?"Từ Huy ra vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện: "Đừng giả vờ nữa, em biết hết rồi."Thương Đằng ngoảnh mặt đi, cũng lười để ý tới cậu ấy.Không hiểu vì sao, Từ Huy lại cảm thấy có thể nhìn ra một câu chửi thề không thành tiếng từ trong ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng của Thương Đằng."......"Cho đến khi Sầm Diên đi ra, Thương Đằng mới chủ động đi tới, cầm lấy đồ trong tay cô: "Sao không cho anh vào cùng."Sầm Diên cảm thấy anh lo lắng quá mức: "Cũng không nặng, hơn nữa cái này cũng nên do em mang qua cho mẹ."Thương Đằng không nói nữa.Sầm Diên dừng lại, liếc anh một cái: "Em cứ cảm thấy anh có chuyện muốn nói với em."Thương Đằng lắc đầu: "Anh lại không phải người nhà của em, đâu có tư cách nói chuyện."Giọng điệu nghe qua rất bình thường, nhưng cẩn thận ngẫm lại, liền cảm thấy có chút âm dương quái khí.Không khó chịu, ngược lại có chút đáng yêu.Hóa ra đang giận dỗi vì câu nói vừa rồi của cô.Sầm Diên cười cười, vươn tay nhéo mặt anh, không dùng quá nhiều sức.Làn da anh rất đẹp, thậm chí còn tốt hơn của cô, cảm giác ở trên tay cũng không tồi.Sầm Diên trước kia cũng chưa từng chú ý tới.Nhưng cũng là bình thường, trước đây bọn họ làm loại chuyện đó, chỉ có cảm giác hoàn thành nhiệm vụ.Đàn ông tuổi trẻ khí thịnh, có ham muốn là điều bình thường.Thương Đằng là vì giải tỏa dục vọng, còn Sầm Diên lại là vì giúp anh giải quyết nó. Bọn họ thậm chí rất hiếm khi hôn môi, chỉ khi lên tới đỉnh, Thương Đằng mới sẽ hôn môi cô.Nhưng cũng chỉ là môi, cho nên Sầm Diên chưa từng chạm vào mặt anh, tự nhiên cũng không biết cảm giác sờ vào lại thích như vậy.Cô có chút không muốn buông tay.Từ Huy ở trên xe khẽ ho khụ khụ: "Cái đó..."Cậu ấy do dự, muốn nói lại thôi.Bàn tay của Sầm Diên như bị bỏng, cô lập tức thu lại: "Lên xe ... lên xe đi."Thương Đằng bất mãn liếc nhìn Từ Huy, người sau bỗng dưng cảm thấy sau lưng ớn lạnh.--Mẹ Châu là cô dâu mới, có rất nhiều việc phải làm, chiêu đãi quan khách suốt cả buổi sáng.Bà đã ngoài bốn mươi, do nhiều năm vất vả, tóc bà đã bạc trắng hai bên thái dương, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy được nét quyến rũ khi còn trẻ.Mẹ Châu rất xinh đẹp, dù có tuổi nhưng bà vẫn rất đẹp.Gần đây, trên mặt bà lúc nào cũng tươi cười, Sầm Diên nhìn thấy, cũng rất vui mừng.Trong phòng khách có một nhóm cô dì chú bác, nhìn thấy Sầm Diên và Thương Đằng xuống khỏi xe của Từ Huy, lập tức chuyển sự chú ý.Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía: "Đây là Sầm Diên hả, con gái của Du Nhiên?""Trông thật xinh đẹp, giống y như minh tinh nổi tiếng vậy.""Người bên cạnh là ai?"Mẹ Châu bưng trà ra tới, vẫn còn tỏa hơi nóng, thấy Sầm Diên và Thương Đằng, bà mỉm cười giới thiệu: "Con rể của tôi, Thương Đằng."Thương Đằng nghe vậy, liền liếc nhìn Sầm Diên, cô cầm lấy tách trà mà mẹ Châu đưa, nói gì đó với bà. Nhưng không có phản bác.Bà cô cả nhướng mày, hô lên: "Thật là may mắn, con gái xinh đẹp, đến con rể cũng đẹp trai."Trấn nhỏ đương nhiên cũng có người đẹp, nhưng loại người sống trong nhung lụa, được dạy dỗ nghiêm khắc giống như Thương Đằng, đương nhiên có khí chất mà người bình thường không có.Tự thành khí khái cũng được, tự phụ cấm dục cũng thế.Người có mắt là có thể nhìn ra, anh không thuộc về nơi này.Vì vậy chủ đề nói chuyện phiếm của họ tự nhiên chuyển thành Thương Đằng."Lúc trước nghe Tiểu Huy nói, con gái bà dự định ở trấn Dung định cư, cả nhà đều đã mua xong. Vậy sau này vợ chồng son bọn họ chẳng phải là mỗi người một nơi sao?"Mẹ Châu cười nói: "Không phải, Thương Đằng cũng ở đây, đồ đạc đều đã chuyển tới."Bà cô sửng sốt một chút, nhìn Thương Đằng, tựa hồ không tin.Vừa nhìn đã biết đây là cậu chủ nhà giàu, đã quen sống cuộc sống xa hoa ở thành phố lớn, liệu có thể sống ở nơi nhỏ bé này được không?Thương Đằng giống như nhìn không thấy căn phòng đầy khách khứa, cũng không để ý tới ánh mắt không ngừng đánh giá của bọn họ.Bởi vì trong mắt anh chỉ có Sầm Diên.Bất kể cô ở đâu, ánh mắt anh vẫn đều dõi theo. Ngay cả những câu hỏi của người khác cũng bị xem nhẹ.Sầm Diên dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào eo anh, giúp anh tỉnh táo trở lại.Cô thay anh xin lỗi: "Cô à, ngại quá, anh ấy vừa thất thần, cho nên mới không nghe được."Mặc dù bà cô là người bát quái/ lắm chuyện, nhưng tính tình sảng khoái, đã ngoài 60 tuổi, được mệnh danh là paparazzi/cây săn tin tức hàng đầu của thôn.Không có chuyện gì trong thôn mà bà ấy không biết.Từ Huy nói bà ấy chính là một đài phát thanh di động, chỗ nào cũng có thể lên loa.Đương nhiên, cậu ấy cũng chỉ dám nói sau lưng, không dám nói trước mặt bà ấy.Bà cô lại hỏi lần nữa: "Quê cậu ở đâu?"Thương Đằng lễ phép trả lời: "Tầm Thành ạ."Đôi mắt của bà cô sáng rực lên: "Tầm Thành là một nơi tốt. Giá nhà ở đó rất đắt. Cháu trai nhỏ nhà ta ở bên kia dốc sức làm 7,8 năm mới vừa thanh toán được một khoản tiền nhà ở ngoại thành. Cậu là người gốc Tầm Thành sao?"Thương Đằng gật đầu.Đôi mắt của bà cô lại sáng lên: "Người bản địa thì tốt, người bản địa đều có nhà, có thể đỡ vất vả mấy năm."Đôi mắt kia của bà ấy giống như bóng đèn có thể điều chỉnh được, sáng đi sáng lại.Từ Huy rất muốn chen thêm một câu, anh Thương Đằng thì khác, gia đình không chỉ có một ngôi nhà, mà còn có vài cái khách sạn.Nhưng nghĩ nghĩ, cậu ấy vẫn cảm thấy không nên nói nữa, lại bắt đầu một chủ đề mới.Người ngồi ở đây, cũng chỉ có Thương Đằng là hoàn toàn xa lạ, cho nên đương nhiên anh đã trở thành trung tâm của chủ đề."Cậu hiện tại đang làm công việc gì?"Thương Đằng trả lời thành thật: "Mới vừa từ chức, trước mắt còn chưa có công việc."Bà cô có chút chê bai: "Dân thất nghiệp lang thang à?""Vâng.""Rồi gia đình cậu làm gì, mở cửa hàng kinh doanh?"Có thể là cảm thấy trả lời "Vâng" mãi thì quá mức lạnh nhạt.Các bà là trưởng bối, cũng là trưởng bối của Sầm Diên, anh nên nhiệt tình hơn một chút.Thương Đằng gật đầu: "Vâng vâng."--Cuối cùng vẫn là mẹ Châu mạnh mẽ chấm dứt chủ đề này. Nếu bà không ngăn cản, còn không biết các bà ấy muốn hỏi đến khi nào.Bà cô cười trêu: "Mẹ vợ đau lòng con rể rồi."Mẹ Châu cũng cười: "Các bà ít khi tới đây, dù sao cũng phải chiêu đãi thật tốt."Bà đưa cho Sầm Diên một chiếc tạp dề mới tinh: "Hôm qua mẹ mới vừa bao sủi cảo, con vào phòng bếp nấu đi, mẹ đi hầm canh."Sau khi nhận lấy, Sầm Diên tháo ra, quấn quanh eo và buộc tóc thành đuôi ngựa.Cô vừa đi vào, không lâu sau Thương Đằng cũng vào theo.Nói muốn giúp cô.Sầm Diên nhìn xung quanh, cũng không có gì cần anh giúp đỡ. Nhưng cũng biết, nếu để anh ra ngoài vào lúc này, cuối cùng chắc chắn lại sẽ trở thành đề tài trung tâm.Đành nhờ anh nhặt rửa rau."Họ không có ác ý, chỉ là hơi quá nhiệt tình."Thương Đằng đang nghiêm túc rửa rau, nghe thấy lời cô nói, anh gật đầu ừ nhẹ.Sầm Diên quay đầu nhìn anh: "Anh đừng để trong lòng."Thương Đằng ngước mắt, cười nói: "Sao anh lại phải để ý."Anh nói, "Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh lại hẹp hòi như vậy?"Sầm Diên mím môi, nhìn anh rồi không nói gì. Nụ cười của Thương Đằng sụp đổ, xem ra thật đúng là như vậy.Anh lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi, rau cũng không rửa nữa, đổ lại chậu.Sầm Diên nhẹ giọng dỗ dành: "Không có nói anh lòng dạ hẹp hòi, chỉ là sợ anh không quen. Không phải với ai họ cũng vậy, vì anh đến từ thành phố lớn, lại còn đẹp, cho nên họ mới thấy hứng thú."Cô nói nhiều như vậy, Thương Đằng một câu cũng không nghe vào, chỉ nghe được một câu: "Người lại còn đẹp.""Em cũng cảm thấy anh đẹp?"Sầm Diên thản nhiên thừa nhận. Điều này không cần thiết phải phủ nhận, anh quả thực rất ưa nhìn, người có mắt đều có thể nhìn ra.Khóe môi Thương Đằng lộ ra một chút ý cười: "Vậy thì anh đây sẽ tận lực để đẹp mãi như vậy."Như vậy, trong mắt cô sẽ không còn ai khác, chỉ có anh.Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
loading...
Danh sách chương:
- - Văn án -
- Chương 1: Không quan tâm
- Chương 2: Cậu
- Chương 3: Nhận nuôi
- Chương 4: Gieo gió gặt bão
- Chương 5: Không quan trọng
- Chương 6: Nam sinh đại học
- Chương 7: Trầm cảm sau sinh*
- Chương 8: Một đôi trời đất tạo thành
- Chương 9: Nghiệp chướng
- Chương 10: Ngày giỗ
- Chương 11: Tiệc rượu
- Chương 12: Ảnh chụp
- Chương 13(1): Cô đã đặt xong vé máy bay
- Chương 13 (2)
- Chương 14: "Đăng ký kết hôn quan trọng, hay là chuyện đó quan trọng hơn?"
- Chương 15: "Nếu ngày 18 em có việc phải làm thì ngày mai chúng ta đi đăng ký."
- Chương 16 (1): Anh cầm sổ hộ khẩu ở nhà đợi cả ngày, không ăn uống gì
- Chương 16 (2)
- Chương 17: "Tới bệnh viện"
- Chương 18: "Không giống anh ấy nữa."
- Chương 19: Đã đến lúc trò hề này kết thúc rồi!
- Chương 20: Rời đi
- Chương 21: "Anh Đằng... bị cắm sừng sao?"
- Chương 22
- Chương 23: Chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn cô.
- Chương 24: Từ khi nào mà cô cũng thân mật với người đàn ông khác như vậy
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Tôi không phải kẻ rình mò bám lấy không buông
- Chương 28: Đây là do chị tự tay đan sao?
- Chương 29: "Sao em lại đến bệnh viện?"
- Chương 30: Sợ nhìn thấy cô, lại sợ cô bị người khác cướp mất
- Chương 31: "Đừng sợ, anh Thừa sẽ che chở cho em."
- Chương 32
- Chương 33: Người đó chết vào năm mà Sầm Diên yêu anh ta nhất
- Chương 34: "Nếu tôi xăm một nốt ruồi lệ ở đây thì sao?"
- Chương 35: Bánh ngọt dâu tây
- Chương 36: "Em nói thật đi...Có phải em bị bệnh gì không?"
- Chương 37: "Chỉ cần em bình an trường thọ, anh cũng mới có thể bình an ."
- Chương 38: "Không thể chia cho tôi một chút yêu thích sao, chỉ một chút thôi."
- Chương 39: Cuối đông đầu xuân là sinh nhật của Sầm Diên
- Chương 40: Sầm Diên là người cảm tính, mà Thương Đằng, lại quá lý trí
- Chương 41: "Lỡ như thời gian của em không còn nhiều nữa thì sao?"
- Chương 42: Có lẽ là anh, đã gặp báo ứng
- Chương 43: Người nên chết, rõ ràng phải là anh mới đúng
- Chương 44: "Là anh không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ."
- Chương 45
- Chương 46: "Nhìn anh già lắm hả?"
- Chương 47: "Nếu đã thích thì không hề xa."
- Chương 48: "Dù sao anh ta chắc chắn không phải thứ tốt lành gì."
- Chương 49: "Ở trước mặt anh, không cần phải che giấu cảm xúc."
- Chương 50: "Anh cậu, Thương Đằng, chẳng là cái thá gì!"
- Chương 51: "Sầm Diên, anh yêu em, anh yêu em nhất."
- Chương 52: "Gọi ba đi."
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: "Em vừa mới dỗ anh sao?"
- Chương 56: "Cái đó ...anh và nó, hai người ..."
- Chương 57: Thương Lẫm
- Chương 58: Bồi bổ
- Chương 59: "Anh cũng không cướp nổi."
- Chương 60: Giống như một con chó lớn bị ấm ức
- Chương 61: Anh giống như, bắt đầu ghen tị với cả một con mèo
- Chương 62: "Kỷ Thừa ơi, em không đợi anh nữa."
- Chương 63: Ngay cả khi Thương Đằng đưa cô trở về phòng, cô cũng không tỉnh lại
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: "Thể hiện nỗi buồn ra ngoài cũng không vi phạm bất cứ điều luật nào."
- Chương 68: Vì sao máu lại không ngừng chảy
- Chương 69: Người phụ nữ xấu xa
- Chương 70: Cái gì anh cũng không để ý, chỉ cần em đừng lại đẩy anh ra xa
- Chương 71
- Chương 72: "Con và Thương Đằng, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
- Chương 73: Đã lâu không gặp
- Chương 74: "Sầm Diên, em không phản bác, rõ ràng em cũng yêu anh."
- Chương 75
- Chương 76: "Vậy thì anh đây sẽ tận lực để đẹp mãi như vậy."
- Chương 77: "Thương Đằng, em không thể có con."
- Chương 78: "Anh có thể lại vào sâu hơn một chút không?"
- Chương 79: Nếu anh và mẹ em đồng thời rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?
- Chương 80
- Chương 81: "Nhưng mà em chưa từng nói yêu anh."
- Chương 82: "Lời trên giường của phụ nữ không thể tin được."
- Chương 83: "Em yêu anh"
- Chương 84: Cậu ta được, anh không được. Em đi tìm cậu ta đi.
- Chương 85: "Vẫn chưa về ư, đợi lát nữa muộn rồi, đường không dễ đi đâu."
- Chương 86: "Uống nhiều chút, đề phòng lát nữa mất nước lại khó chịu."
- Chương 87: "Người vừa lái xe đưa cô đến đây, có phải là chồng cô không?"
- Chương 88: Anh muốn cho cô một đám cưới long trọng
- Chương 89: "Từ đó về sau, ước mơ của em chính là được làm cô dâu."
- Chương 90: Thương Đằng chính là thành lũy của cô
- Chương 91: "Trên miệng không dính đường mà, sao có thể nói ngọt như vậy."
- Chương 92: "Hình như anh hơi sốt rồi."
- Chương 93: "Chỗ này hơi khó chịu, đầu cũng choáng váng."
- Chương 94(1): Tại sao không để ý tới anh, đã bắt đầu thấy anh phiền rồi sao?
- Chương 94(2)
- Chương 95: "Thím ơi, chú đang nhìn trộm thím, lại còn rất say mê."
- Chương 96: "Em không buồn, có anh bên cạnh, em sẽ không bao giờ buồn."
- Chương 97: "Anh ấm ức lần này, buổi tối em cũng phải ấm ức một lần nhé."
- Chương 98: HOÀN CHÍNH VĂN
- Ngoại truyện đặc biệt
- Thương Đằng-Sầm Diên thời đi học
- Ngoại truyện riêng biệt
- Chương 99: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (1)
- Chương 100: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (2)
- Chương 101: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (3)
- Chương 102: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (4)
- Chương 103: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (5)
- Chương 104: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (6)
- Chương 105: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (7)
- Chương 106: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu(8)
- Góc giới thiệu