Ngon Gio Mua Thu Chuong 133 Khach Khong Moi Ma Den


Hà Thúy Bình tức tốc mở cửa vào nhà, cửa nhà bị bà đóng lại thật mạnh gây ra âm thanh chói tai, không giống động tác dịu dàng thường ngày bà vẫn làm. Điều này thu hút sự chú ý của Hoa Vân Phong. Anh đi về hướng bà, định mở miệng hỏi thì Hà Thúy Bình do nhắm mắt nhắm mũi mà trốn tránh nên bất ngờ va vào anh thật mạnh, cũng may anh phản ứng nhanh nên hai mẹ con không đến nỗi ngã lăn quay ra đất.

Hoa Vân Phong hai tay đỡ đầu vai của mẹ và nói:

- Mẹ, có chuyện gì xảy ra mà mẹ gấp gáp như vậy?

Hà Thúy Bình lúc này mới xác định là mình đã về đến nhà bằng lối đi tắt, nhất định phải tốn một ít thời gian thì Sở Đạo mới có thể đến đây. Nhưng mà bà không nghĩ nhiều được như vậy, bà thật sự mệt mỏi và chỉ muốn tìm một nơi yên bình mà trốn tránh thôi. Bà vội nói trong hổn hển:

- Không... không sao... Đừng lo... chỉ là... à, mẹ muốn vào phòng ngủ trưa thôi. Mẹ buồn ngủ rồi.

Bà mới tìm được cái lí do sứt sẹo để nói dối, làm sao có thể qua mặt Hoa Vân Phong. Nhưng anh hiểu ý nên không gặng hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đỡ bà vào phòng:

- Mẹ, nghỉ ngơi cho khỏe, có gì gọi con là được!

Hà Thúy Bình thờ thẫn gật đầu, nhưng không kịp thời tiêu hóa lời nói của con trai, chỉ máy móc làm thế thôi. Hoa Vân Phong rất muốn biết tình hình thực tại của bà, anh nghĩ, mình không thể lấy thông tin từ mẹ, có lẽ sẽ có người tự đến đây nói cho anh biết thôi, chỉ quan trọng ở chỗ thời gian sớm hay muộn. Bởi vì hành động vừa chạy vừa vội của mẹ chứng tỏ bà đang trốn tránh một ai đó, cứ chờ sẽ tới thôi!

Trước khi rời khỏi phòng, anh có đưa một viên thuốc cho mẹ uống vào, đó là loại thuốc trấn an tinh thần vẫn thường dùng khi Hà Thúy Bình phát bệnh. Sau đó, Hoa Vân Phong lặng lẽ rời khỏi phòng mẹ. Lúc anh sắp đóng cửa phòng lại thì Hà Thúy Bình đột nhiên hét lên trong hoảng hốt:

- Đừng, đừng cho ai vô nhà biết không? Mẹ không quen, không quen ai hết!

Hoa Vân Phong càng xác định suy đoán của mình là đúng. Anh đáp ứng mẹ, rồi đóng cửa lui ra ngoài. Sau đó bình tĩnh ngồi trên ghế mà đợi chờ người nào đó sẽ đến...

Chẳng bao lâu sau, theo tính toán của anh có lẽ là không đến mười phút, một tiếng gõ cửa gấp gáp đã liên tục vang lên: Cộc... cộc... cộc...

Hoa Vân Phong không hề nao núng, nếu là bọn xấu, mẹ anh cũng chẳng sợ hãi đến mức đó đâu. Vốn Hà Thúy Bình là một người phụ nữ đơn thân, còn trẻ đã cưu mang Hoa Vân Phong và kể cả Thiệu Đông cùng Thư Lê nữa, nên năng lực đối mặt với cái ác của bà cũng được tập thành kĩ năng rồi. Phải có lý do gì đó đặc biệt lắm bà mới có biểu hiện như vậy. Anh bình tĩnh đến bên cửa và vặn khóa mở ra...

Người đến không ai khác chính là Sở Đạo. Ông thật sự đã bị Hà Thúy Bình "hành hạ" muốn rã rời. Bà chạy vào ngõ nhỏ ngoằn ngoèo làm ông nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo thì lại chạm vào ngõ cụt. Sở Đạo phải đi lòng vòng tìm kiếm, nhưng thân ảnh ấy mất hút rồi. Ông đành phải trở ra ngoài đường cũ và hỏi thăm người ta mới biết được số nhà của bà. Ông lập tức vào thang máy muốn đến gặp bà ngay lập tức, chẳng cần quan tâm cậu trò nhỏ và mẹ của cậu vẫn còn chưa hiểu rõ vấn đề gì đang xảy ra!

Đến mở cửa cho ông chỉ sau một tiếng gõ cửa duy nhất đó không phải là Hà Thúy Bình mà là một thanh niên xa lạ. Sở Đạo không có quá nhiều thời gian và tâm trí đi đánh giá người trước mặt. Ông có lẽ do quá hấp tấp cho nên ngay cả giọng nói cũng có vẻ nhếch nhác hơn thường ngày:

- Cậu là ai?

Sở Đạo có hơi thất thố. Ông nghĩ là Hà Thúy Bình sẽ cự tuyệt mở cửa, hoặc là mở cửa cho ông nhưng rất chậm trễ hoặc giả là một người bạn ở cùng nhà với bà, chứ không ngờ lại là một cậu thanh niên. Cho nên câu vốn nên hỏi là "Cho hỏi nhà này có phải của Hà Thúy Bình không?" chẳng hạn... thì lại bị đột ngột đổi thành "Cậu là ai?"

Hoa Vân Phong nghe giọng nói người đàn ông này đoán sơ lược được tuổi của ông độ chừng năm mươi mấy. Dáng người so với anh cũng không kém là bao, bởi vì khi ông ấy phát âm, anh có thể cảm nhận được chiều cao của ông ta. Trên người ông có mùi nước hoa Voyage d'Hermes. Cái mũi anh rất tinh tế, chỉ cần mùi vị nào anh đã từng tiếp xúc thì không dễ lãng quên.

Tổng hợp một số đặc điểm trên, cho thấy người đàn ông trước mặt rất có khả năng là người đã làm cho mẹ anh phải bị ám ảnh hơn hai mươi năm qua. Hoặc là không phải chính bản thân ông ta mà chỉ là những chuyện xưa tích cũ có liên quan đến mẹ anh và ông ta mà thôi.

Sở Đạo đang đợi câu trả lời của cậu thanh niên này có chút thiếu kiên nhẫn. Người ông muốn tìm không thấy đâu, mà lại xuất hiện một Trình Giảo Kim cản đường thế này. Ông vừa định nói điều gì đó thì Hoa Vân Phong lại trả lời:

- Câu này phải là tôi hỏi ông mới đúng. Khi đến nhà người khác mà lại hỏi người ta là ai, có vẻ không quá hợp lí phải không?

Lúc này Sở Đạo ngẩng ra, ông mới có thời gian đánh giá người thanh niên này. Cậu ta trạc tuổi con trai ông, nhưng có cái gì đó mà con trai ông không sánh được. Và kể cả vật kỳ quái to lớn cậu ta đang che kín mắt mình... rất nhiều chi tiết. Thế nhưng, lúc này thì Sở Đạo cũng không có thời gian quan tâm mấy chuyện vặt vãnh ấy, nhưng tâm trạng ông đã trấn tĩnh hơn lúc nãy, ông nói:

- Xin lỗi. Tôi thật không phải phép. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Sở Đạo, là... là bạn cũ của Hà Thúy Bình. Xa cách bao năm mới có dịp gặp lại, mời cậu nói cho tôi biết, bà ấy có trong nhà không? Có thể cho tôi vào nhà được hay không?

Hoa Vân Phong không ngỡ ngàng với câu nói của ông. Anh không hỏi gì thêm nữa, mà chỉ nói:

- Thưa chú, nếu chú muốn vào nhà thì không thể. Còn nếu muốn hỏi về mẹ con, thì con sẽ nói cho chú biết. Mẹ đang rất mệt, cần phải nghỉ ngơi!

Mẹ? Người thanh niên này gọi Thúy Bình là mẹ?

Đầu óc Sở Đạo nhất thời không linh hoạt. Ông đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Vân Phong.

Dường như Hoa Vân Phong hiểu rằng ông muốn hỏi gì. Anh nói tiếp:

- Mẹ con chỉ nói không được cho ai vào nhà, chứ không cấm con ra khỏi nhà gặp một ai đó. Vì vậy, nếu có thời gian... quyết định thế này đi, vào trưa ngày mai lúc 13 giờ 30 phút, tại quán bar Tương Phùng, chú cháu mình sẽ gặp mặt, cháu sẽ giải đáp mọi thắc mắc của chú. Chú thấy thế nào?

Là anh quyết định thời gian chứ không phải hỏi ý kiến của Sở Đạo trước. Điều đó cho thấy Hoa Vân Phong vẫn chưa tường tận chuyện ngày xưa của mẹ, nếu như ông ta làm mẹ anh đau khổ, mọi tội lỗi thuộc về ông ấy thì ông không đáng để anh kính trọng. Trong lời nói của anh luôn có chứa một sức mạnh, một sự uy nghiêm tiềm ẩn nào đó thật khó xác định nhưng làm người ta không có khả năng để cãi lại.

Sở Đạo gật đầu:

- Được, quyết định vậy đi!

-----------------

Lúc chú Trần của Diệp Tri Thu vừa mới chuẩn bị thay quần áo để đến sân bay đón cô thì bỗng nhận được một cú điện thoại. Ông ra vẻ rất bí mật, tạm lánh ở một góc kín đáo của khu vườn rồi mới nhận lấy:

- Nói!

Chỉ một từ ngắn gọn, mạnh mẽ và đầy uy lực, không giống chú Trần hiền hòa chỉ biết vui thú với chim muông cây cỏ, chỉ biết uống trà chơi cờ như mọi ngày của Diệp Tri Thu...

Bên kia không biết nói với ông nội dung gì, nhưng dường như cũng rất ngắn gọn, mà dường như chẳng phải nói bình thường như mọi người mà dùng mật khẩu kì dị nào đó mà chỉ có "người cùng phe" mới thấu hiểu mà thôi.

Chú Trần nhíu lại hai đầu mày dày rậm của mình, đôi mắt long lanh lên một tia sáng quỷ dị rồi chợt tắt hút không còn tăm hơi. Ngay sau đó chú nói với bên kia:

- Tiễn đi!

Câu đặc biệt này chính là ra lệnh mà chẳng phải câu nói thiếu ý do sai sót gì cả. Khi người bên kia đáp ứng theo lệnh thì ngay tức khắc chú Trần buông điện thoại và khẽ hừ hừ phát ra âm thanh u ám không chút độ ấm:

- Thiên đường có ngõ ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!

Khóe môi nhếch lên đường cong chẳng mấy ưa nhìn làm cho người khác nếu được thấy thì không thể không nổi da gà.

Xong công việc, ông đi từ trong góc vườn ra thì gặp dì Trần. Đương nhiên lỗ tai ông lại bị làm phiền:

- Cái ông này, sao giờ mà còn ở đây hả? Bình thường đón con bé sớm lắm, hôm nãy đã trễ rồi mà còn... Haiz! Có chịu đi đón con bé không? Nếu không thì tôi đi đó... già cả thì lề mề hết biết!

Chú Trần thu hồi vẻ mặt uy nghiêm mới đó, thay vào là cái lắc đầu và biểu hiện hết sức bất đắc dĩ... Có một bà vợ lúc nào cũng lải nhải thật phiền muốn chết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong đời ông, chuyện làm ông hối tiếc nhất là tuy rằng cưới bà nhưng không mang lại hạnh phúc cho bà, bởi vì trong tim ông chỉ có chỗ cho một người duy nhất mà thôi. Mặc dù người ấy khi xưa cách ông rất xa không thể nào với tới, mà bây giờ cũng đã ra đi vĩnh viễn... nhưng tình yêu trong long ông vẫn chưa khi nào mờ phai. Cho nên ông cảm thấy mình có lỗi với người "vợ" này.

Chú Trần từ tốn nói:

- Được rồi. Khổ quá, nói mãi!

Biết rằng trong thâm tâm vẫn muốn đối xử tốt với bà một chút, nhưng những lời buông ra thì chẳng dễ nghe tí nào. Ấy thế mà dì Trần không giận hờn, ngược lại cười thật vui vẻ:

- Cái ông này, tìm câu nào mới mới hơn được không? Có một câu nói tới nói lui hoài à...

Trách móc mà ngọt ngào, bà đã quá quen với cách cư xử lạnh lùng của chồng. Bà chấp nhận, vì chỉ cần được ở bên cạnh ông ấy, bà tình nguyện hi sinh tất cả. Chẳng cần biết có là cả thời xuân xanh hay cả một đời người!

---------------------

Chú Trần vừa đi không lâu thì xe taxi chở Diệp Tri Thu đến nhà an toàn. Cô bước vào nhà một mình bởi vì Chu Lệ và Điềm Mật ai cũng nói mệt muốn rã người, chỉ muốn sớm về nhà mà tìm mộng đẹp thôi.

Dì Trần thấy Diệp Tri Thu lủi thủi đi vào nhà, dì nhanh chóng tiến lên hỏi han:

- Ủa, con có gặp lão Trần không? Ông ấy vừa mới lái xe đi rước con đó.

Diệp Tri Thu lắc đầu ngơ ngác:

- Dạ không có. Chắc là... chú cũng không thấy con cho nên mới chạy luôn đi sân bay rồi quá... Vậy gọi điện cho chú kêu chú về đi dì!

Dì Trần tuy rằng trong lòng cũng thương cho lão già nhà mình, nhưng bà làm ra vẻ chẳng cần:

- Hừ! Mặc ông ấy. Cho ông ấy tìm không được rồi cuống quýt gọi điện hỏi thăm thôi... cho chừa cái tánh lề mề. Con biết không, lúc nãy dì kêu đi rước con, mà ông ấy lén lén lúc lúc chui vô trong góc khuất nghe diện thoại nè. Dì thấy hết trơn đó, nhưng mà không thèm nói thôi.

Dì Trần với chú Trần chung sống đến nay cũng gần hai mươi năm, tuy vậy hai người vẫn còn bày trò giận dỗi giống như con nít mới biết yêu vậy. Diệp Tri Thu không khỏi nghĩ đến người cô yêu, lần nào anh cũng là người nhận sai, mặc dù cô mới là kẻ ương ngạnh thích kiếm chuyện... Diệp Tri Thu tự nhiên không kiềm chế được tâm tình mà bật cười, dẫn đến sự chú ý của dì Trần.

Dì Trần hỏi:

- Cái con bé này, dì nói chuyện nghiêm túc với con đó. Con cười cái gì hả?... Đúng là, hai chú cháu mấy người y chan nhau à, tức chết tôi mà!

Diệp Tri Thu biết dì Trần giận lây sang cô rồi. Cô chỉ còn cách năn nỉ dì thôi:

- Dì ơi... Con đâu dám chọc ghẹo gì đâu à! Chỉ là con thấy dì với chú y như tụi thanh niên bọn con vậy đó, phải gọi là cái gì ta... ùm... tình trong như đã mặt ngoài còn e? Không phải, không phải... hay là oan gia thân gia gì gì đó... phải không dì? Rõ ràng là yêu nhau, quan tâm và lo lắng cho nhau mà cứ như trẻ con giận hờn vu vơ á. Ha ha...

Diệp Tri Thu chuyên ngành học là Ngữ văn mà khi dùng đến thành ngữ, tục ngữ là chẳng có cái nào ra cái nào, rối loạn lên cả. Cũng may là cái giấy trúng tuyển đại học của cô không phải là dùng tiền mua về.

Dì Trần lập tức đỏ mặt như cô gái tuổi còn xuân mắc cỡ trước mặt mọi người. Dì mắng cô:

- Nhiều chuyện. Vào nhà đi thôi, thay đồ rồi nghỉ ngơi cho khỏe... nói nhiều quá mà không có đúng cái gì hết, con gái nói nhiều không có con trai nào dám thương đó nhe!

Diệp Tri Thu nhìn theo bóng lưng của dì mà thè lưỡi, nhăn mũi... dì Trần không biết đó thôi, người ta đã có bạn trai rồi à... ha ha! Không thèm nói cho dì biết đâu.

-----------------------

Tối hôm đó, đường phố của thành phố C vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi khi. Vào lúc mà các ngọn đèn được thắp sáng thì đô thị này mới bước vào cuộc sống về đêm. Bức tranh ấy luôn khiến cho người ta phải nghiêng mình cảm thán và luôn để lại dư vị say mê trong lòng mỗi tâm hồn nhạy cảm. Nếu có dịp đứng suy tư giữa lồng thành phố, bạn mới cảm nhận được cái hồn của bức tranh. Lung linh, ẩn ẩn hiện hiện dưới những ánh đèn huyền ảo, làm nổi bậc từng kiến trúc từ cổ kính đến hiện đại. Điều đó giống như tô điểm thêm cho khung cảnh hài hòa này, thật khó cưỡng được sự cảm thán giữa phố phường nhộn nhịp.

Ấy thế mà khác hẳn với nhịp sống đô thành. Tại một ngôi nhà nọ, có người đang chìm đắm trong nỗi đau của mình.

Từ Duy Mạnh tuổi vốn đã cao, nay vì phải một lần nữa trải qua đau thương đó là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại càng trông già nua khổ sở. Mặc dù nói con ông ra đi như vậy là bớt chịu cực hình về thể xác, nhưng một người cha nhìn thấy con mình ra đi thì chẳng thể nào có thể thảnh thơi như không có việc gì được.

Từ Duy Mạnh có ý định quyên sinh rất nhiều lần, ý nguyện này được ông suy tính đến đã từ rất lâu rồi. Nhưng khi ở bệnh viện, Hoa Vân Phong đã nói ông không được chết, Từ Duy Mạnh cũng không thể chết. Ông biết, lỗi lầm không thể chọn biện pháp trốn tránh, ông sai, ông nhận và ông nguyện dùng cả đời này đến bù đắp. Dù cho Hoa Vân Phong có đối xử với ông thế nào, hay với bất kỳ yêu cầu gì, Từ Duy Mạnh cũng nhất quyết không chối từ.

Còn Hoa Vân Phong khi nói như ra lệnh cho Từ Duy Mạnh bảo rằng anh không cho ông chết cũng là có nguyên do. Anh nói vậy không phải vì thù hận... Thực ra, quyết định có thù hận hay không chỉ tồn tại trong suy tính âm thầm trong lòng anh và chấm dứt ngay từ lúc anh thốt ra những lời ấy. Có thể dễ dàng thấy được, anh đã tha thứ!

Một người đàn ông hành xử phải có chính kiến, quyết định nhanh gọn và phải chịu trách nhiệm những gì mình đã làm. Anh nói thế vì bản tính thiện lương trong anh không nỡ đi ép buộc một người lớn tuổi vả lại chẳng còn bất kỳ người thân nào bên cạnh phải đi đến tuyệt lộ. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại! Có truy cứu tội lỗi thì cũng không phải nhằm vào một đối tượng như ông, mà là kẻ đứng sau màn sai khiến những chuyện này, anh nhất định không bỏ qua!

Từ Duy Mạnh đang thu thập đồ đạc còn sót lại trong nhà của con trai để chuẩn bị cho buổi đưa tiễn anh ấy vào sáng hôm sau. Thực ra cũng chẳng có gì cần phải thu thập, bởi vì ngần ấy thời gian hôn mê trên giường bệnh thì vật phẩm này nọ cũng không nhiều. Có chăng là các loại bằng cấp, giấy khen mà anh đã từng mang về làm cho cha mẹ hãnh diện. Ông nhớ đến trước kia, khi còn nhỏ anh đã từng hùng hồn tuyên bố: "Con sẽ không làm bác sĩ như ba đâu, con chỉ có hứng thú với các vi mạch, máy móc mà thôi. Con nhất định sẽ trở thành một kỹ sư máy tính thật giỏi!". Và anh đã thực sự nổi bậc khi tốt nghiệp loại ưu tại đại học chuyên ngành máy tính ở Canada. Đó là niềm vinh dự của ông...

Nhưng hiện tại chẳng còn gì nữa, oán trách số mệnh chăng? Làm sao có thể, khi bế tắc, khi thật sự không thể tìm được chủ thể của căn nguyên, con người thường đổ lỗi cho ông trời, cho số phận, hay đại loại cho một thế giới siêu nhiên nào đó mà câu trả lời mãi là một ẩn số để phần nào vơi bớt đi nỗi đau khổ trong lòng.

Ngồi đó để ôn lại những kỷ niệm, Từ Duy Mạnh nào biết được nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Vả lại ông là một bác sĩ, nói đúng hơn là không có bất kỳ một bản năng đề phòng nào cả. Trong giai đoạn ruột rối như tơ vò thì dù cho có người trực tiếp đến gần cũng chưa chắc bị phát hiện, huống hồ, bọn người này đến để thực hiện hành vi bất thiện...

loading...