Chương 66: Uẩn khúc che dấu
"Sếp Phong, hoan nghênh hoan nghênh."
Một người đàn ông mập mạp ân cần đi về phía họ, duỗi bàn tay béo múp của mình bắt tay với Nam Cung Phong, rõ ràng là người tổ chức bữa tiệc rượu này. Từ ăn mặc và khí chất có thể thấy đây cũng là một nhân vật nặng ký.
"Vị này là bà xã của anh đúng không?"
"Đúng vậy, chào ngài."
Âu Dương Vân lễ phép vươn tay ra, trong lòng thở phào. May mà không gọi cô là mợ bảy, nếu không thì sẽ lúng túng chết mất.
Sau khi thăm hỏi lẫn nhau, người đàn ông béo lập tức bàn chuyện làm ăn với Nam Cung Phong. Âu Dương Vân nghe thấy nhàm chán, bèn tự đi tìm chỗ im lặng ngồi xuống, vừa uống champagne vừa quan sát đủ loại người trong bữa tiệc này.
Trong đám người đông đúc, cô liếc nhìn thấy một ánh mắt sắc bén. Đó là ánh mắt của một người phụ nữ, bên trong chứa đầy đố kỵ.
Cô thầm nghĩ tuy rằng danh tiếng của Nam Cung Phong rất tệ, nhưng vẫn có thừa người ái mộ. Cô tự giác dời mắt đi để tránh dẫn tới một cuộc chiến không có khói thuốc súng, nằm cũng trúng đạn.
Nhưng cô không ngờ rằng mình dời mắt đi rồi, người phụ nữ kia lại chậm rãi đi về phía cô.
"Có việc gì không?"
Cô nâng cằm lên, cố bình tĩnh hỏi.
"Thấy đàn chị mà không biết đứng lên nói chuyện à?"
"Đàn chị?" Cô nhíu mày: "Hình như tôi không quen cô thì phải."
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Cho dù không biết lễ nghi thì cũng nên đứng dậy hỏi 'Cô là ai?' chứ không phải là hỏi 'Có việc gì' một cách bất lịch sự như thế."
Âu Dương Vân tức giận tới mức bật cười, thì ra lại là kẻ tới gây sự. Cô vẫn không đứng dậy: "Nếu cô cảm thấy tôi ngồi cô đứng cô chịu thiệt thì cô cũng có thể ngồi xuống mà. Rộng rãi như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho cô hay sao?"
"Ha, còn rất nhanh mồm nhanh miệng đấy. Chẳng trách gần đây mọi người đều đồn rằng Nam Cung Phong gặp phải khắc tinh rồi. Vốn dĩ tôi còn không tin, giờ thấy tận mắt thì cũng phải tin thôi."
Quả nhiên là đến vì Nam Cung Phong. Lúc xui xẻo thì đúng là uống nước cũng giắt răng. Cô rõ ràng không nằm mà vẫn cứ trúng đạn.
"Cô nhầm rồi, tôi không phải là khắc tinh của Nam Cung Phong. Nói chính xác hơn thì tôi là người kết thúc những cuộc kết hôn chớp nhoáng của anh ấy."
"Vô liêm sỉ!"
Người phụ nữ bỗng lộ ra bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nói: "Không người phụ nữ nào có thể kết thúc những cuộc hôn nhân của Nam Cung Phong được! Đừng tưởng mình có tí nhan sắc là có thể lên mặt. Từ trong bụng mẹ tới giờ, chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô là làm người phải biết đúng mực, biết bổn phận hay sao?"
"Thế mẹ cô dạy cô chưa? Nếu mẹ cô có dạy cô thì cô sẽ không tự dưng chạy tới đây ra oai với tôi!"
Ào một phát, người phụ nữ hất nửa ly champagne trong tay mình lên mặt Âu Dương Vân. Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Âu Dương Vân cũng phản kích không chút yếu thế, cũng hất champagne của mình lên mặt cô ta.
Có lẽ cô nàng này chưa từng bị làm nhục như thế, giơ tay muốn tát Âu Dương Vân một cái, nhưng vừa giơ tay lên thì lại bị ai đó giữ chặt lại. Cô ta tức giận quay đầu, liếc thấy người đang túm tay mình, khí thế lập tức mất hết.
"Phong..."
"Phó Nguyễn Nguyễn, cô dám đụng vào vợ tôi hả? Chán sống rồi đúng không?"
Âu Dương Vân thế mới biết người phụ nữ kiêu ngạo này tên là Phó Nguyễn Nguyễn, nhưng vẫn không biết cô ta là ai.
"Phong, cô ta là vợ anh, chẳng lẽ em không phải hay sao? Anh có biết cô ta nói chuyện với em kiểu gì không?"
"Bất kể cô ấy nói chuyện với cô kiểu gì thì cũng là do cô đáng bị thế. Hiện giờ lập tức biến mất cho khuất mắt tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa!"
Phó Nguyễn Nguyễn đâu thể chịu được uất ức cùng với đả kích cỡ này, bỗng dưng khóc thút thít: "Dù sao thì em cũng là vợ trước của anh, hôn nhân không có thì vẫn còn tình nghĩa, sao anh lại vô tình với em như thế..."
"Tôi không cảm thấy mình có tình nghĩa gì với cô hết."
Nam Cung Phong bác bỏ lời nói của cô ta không nể tình chút nào.
"Cô ta tốt chỗ nào? Đẹp hơn em hay là tài năng hơn em? Hay là thiện lương hơn em?"
"Đẹp hơn cô tài năng hơn cô cũng thiện lương hơn cô, quan trọng hơn là thông minh hơn cô. Chỉ nói chuyện lúc này thôi, nếu đổi lập trường của hai người thì cô ấy sẽ không bao giờ đi gây hấn với cô như một con mụ chanh chua vậy. Bởi vì cô ấy biết làm thế chỉ khiến tôi càng chán ghét mình hơn mà thôi. Còn một kẻ ngu xuẩn như cô, đã chanh chua mà còn đòi nói chuyện tình nghĩa với tôi, thật là nực cười!"
Phó Nguyễn Nguyễn bị đả kích càng nặng nề hơn, còn bị nhục nhã tới mức này. Cô ta liếc nhìn đám người đang vây xem, xấu hổ và giận dữ che mặt chạy đi như điên. Trước khi đi còn nhìn Âu Dương Vân bằng ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô khiến cô không rét mà run.
Trong bữa tiệc mà lại xuất hiện trò hề có kịch tính như thế khiến Nam Cung Phong không có tâm trạng nào mà ở lại đây nữa. anh khom người khẽ hỏi cô gái bên cạnh mình: "Có muốn về nhà không?"
Âu Dương Vân gật đầu thật mạnh: "Muốn."
Trên đường về, Âu Dương Vân im lặng không nói. Nam Cung Phong thường xuyên liếc nhìn cô: "Có bất mãn gì thì cứ nói ra đi."
"Người thứ mấy?"
Anh gật mình: "Người thứ mấy là gì?"
"Người phụ nữ khi nãy, không phải là vợ trước của anh à? Là vợ trước thứ mấy?"
"Thứ ba, à nhầm, là thứ tư."
Âu Dương Vân trầm mặt: "Sau này chuyện như vậy sẽ vẫn còn xảy ra thường xuyên đúng không?"
Dù sao thì trước cô, anh đã có sáu người vợ. Điều này đồng nghĩa với việc ngoài Phó Nguyễn Nguyễn ra thì còn năm kẻ địch mà cô chưa từng gặp mặt.
"Không đâu."
"Sao có thể khẳng định được?"
"Trong số mấy người vợ thì cũng chỉ có Phó Nguyễn Nguyễn là càn quấy nhất, cho nên cô ta cũng là người duy nhất từng bị anh tát."
Âu Dương Vân nghe anh nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Với tình cảnh hiện giờ của cô thì chỉ đối phó với mình Âu Dương Kiều thôi cũng đủ nhức đầu rồi, không thể lại xuất hiện một kẻ địch khác được.
Đến dinh thự Bạch Vân, Âu Dương Vân vừa xuống xe thì di động reo lên. Cô thoáng nhìn qua, là Lý Giáp Phú gọi tới, gấp sápnói: "Anh vào trước đi, em nghe điện thoại cái đã." Nam Cung Phong đáp một tiếng, bèn đi vào biệt thự trước. Âu Dương Vân tìm một nơi kín đáo nghe máy: "Alô?"
"Tiểu Vân, nếu bây giờ có rảnh thì đi ra gặp mặt đi."
"Chú lại tới thành phố B rồi à?"
"Ừ."
Cô đau đầu bóp trán: "Bây giờ cháu không rảnh. Chú có chuyện gì thì cứ nói trong điện thoại luôn đi."
"Thật sự không rảnh hả?"
"Đúng vậy..."
"Tôi cũng đoán là thế, cho nên chủ động tới tìm cô. Đi ra đi."
Cô giật thót tim: "Chú đang ở đâu?"
"Ở ngoài cổng nhà cô."
Âu Dương Vân vội vàng cúp điện thoại rồi chạy về phía cổng lớn. Lúc nãy cô lơ đễnh liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, còn tưởng là ảo giác, hóa ra là thật.
Cô chạy ra cổng, nhìn chung quanh, thấy bóng dáng như hồn ma của Lý Giáp Phú đang đứng trong bụi hoa rậm rạp.
"Chú Giáp Phú, khuya lắm rồi, sao chú lại đến đây vậy?"
Cô chất vấn bằng giọng bực bội.
Lý Giáp Phú âm trầm nói: "Mộng Long bị ốm, vẫn cứ khóc đòi gặp cô. Cô định làm sao đây?"
Cô đã hiểu lý do Lý Giáp Phú tìm mình, tâm trạng cực kỳ tệ hại: "Thế cô chú đã dẫn cậu ấy đi khám chưa?"
"Rồi, không có tác dụng gì cả. Bác sĩ nói là tâm bệnh, chỉ có chữa bằng thuốc tâm hồn thôi."
"Cuối tuần này cháu sẽ về thăm cậu ấy."
"Chỉ là thăm thôi hả? Không định ở lại à?"
Lý Giáp Phú gặng hỏi.
"Chuyện bên này còn chưa làm xong, chờ khi nào làm xong..."
"Cho cô mười ngày để xử lý. Sự nhẫn nại của tôi đã bị cô làm hao mòn hết rồi. Đây là thời hạn cuối cùng, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình xưa."
Lại là một kẻ đe dọa cô. Âu Dương Vân thật sự rất muốn bộc phát sự phẫn nộ trong lòng, nhưng cô phải nhịn. Đây chính là số mệnh của cô, mặc định cả đời bấp bênh không được suôn sẻ.
"Biết rồi, chú về đi."
Cô gật đầu buồn bã, xoay người rời đi, biến mất trong ánh mắt lạnh lùng của Lý Giáp Phú.
Cô cúi đầu đi thẳng về phía trước, mãi cho tới khi đụng vào một bức tường thịt thì mới dừng chân lại, sợ hãi hỏi: "Sao anh còn chưa vào?"
Nam Cung Phong chỉ vào bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Lý Giáp Phú ngoài cổng: "Họ hàng của em lại tới tìm em vay tiền à?"
"Vâng, đúng thế." Ánh mắt Âu Dương Vân lóe ra.
"Họ hàng ở đâu ra vậy? Tuy rằng Âu Dương Trường Phong không phải giàu có gì cho cam, nhưng cũng không đến mức có họ hàng nghèo như thế chứ?"
"Bên chỗ mẹ em."
"À."
Anh gật đầu, vẻ mặt đầy hàm ý: "Vậy thì sao em không cho ông ta mượn?"
"Là tên ma bài bạc, mượn không chịu trả."
"Nhưng cứ tới tìm em mãi thế thì cũng rất phiền. Lần sau cho ông ta mượn đi."
"Mượn một lần thì sẽ có lần nữa, giống như cái hố không đáy, không bao giờ biết đủ đâu."
"Cũng đúng. Vậy đi, lần sau ông ta tới tìm em nữa thì em cứ tránh mặt, để anh đến thương lượng với ông ta."
Âu Dương Vân hít vào một ngụm khí lạnh: "Không cần không cần, tự em có thể xử lý ổn thỏa mà."
Cô bị hai người đồng thời đe dọa, một người cho cô thời gian một tuần, một người cho cô thời gian mười ngày. Âu Dương Vân có khổ mà không nói nên lời, gần như sắp điên rồi.
Cô nằm trong phòng ngủ mà không thể ngủ được, cuối cùng quyết định đứng dậy, đi vào phòng Nam Cung Phong, bỏ lòng tự ái xuống định bàn lại lần nữa.
Thấy cô ấp a ấp úng, dường như có lời muốn nói, Nam Cung Phong hiền hòa vỗ vào chỗ bên cạnh mình: "Có lời nào thì cứ ngồi xuống nói."
Âu Dương Vân ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, cố nổi dũng khí hỏi: "Thật sự không thể thích em được sao?"
Nam Cung Phong bỗng sửng sốt, hơi khó xử, lại không đành lòng: "Sao đang yên đang lành lại muốn hỏi chuyện này?"
"Lúc nào em cũng muốn hỏi hết, không phải là tự dưng lại muốn hỏi."
Nam Cung Phong nghe cô nói vậy thì rất đau lòng, nhưng lại không thể trả lời được. Anh không thể tiếp nhận cô, nhưng cũng không nói nên lời từ chối. Trong lòng anh, mặc dù Âu Dương Vân có kiên cường thì cũng vẫn có lúc yếu đuối. Anh thật sự không nỡ nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô.
Âu Dương Vân là người thông minh cỡ nào mà lại không thấy Nam Cung Phong khó xử. Cô cười cay đắng: "Thôi, nếu khó trả lời như thế thì không cần đáp lại đâu. Coi như em chưa hỏi gì hết vậy."
Cô buồn bã đứng dậy, cắn môi về phòng. Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nếu mẹ còn sống mà thấy dáng vẻ vô dụng này của cô thì sẽ thất vọng biết chừng nào, chắc chắn sẽ thất vọng hơn cả cô lúc này.
Một người đàn ông mập mạp ân cần đi về phía họ, duỗi bàn tay béo múp của mình bắt tay với Nam Cung Phong, rõ ràng là người tổ chức bữa tiệc rượu này. Từ ăn mặc và khí chất có thể thấy đây cũng là một nhân vật nặng ký.
"Vị này là bà xã của anh đúng không?"
"Đúng vậy, chào ngài."
Âu Dương Vân lễ phép vươn tay ra, trong lòng thở phào. May mà không gọi cô là mợ bảy, nếu không thì sẽ lúng túng chết mất.
Sau khi thăm hỏi lẫn nhau, người đàn ông béo lập tức bàn chuyện làm ăn với Nam Cung Phong. Âu Dương Vân nghe thấy nhàm chán, bèn tự đi tìm chỗ im lặng ngồi xuống, vừa uống champagne vừa quan sát đủ loại người trong bữa tiệc này.
Trong đám người đông đúc, cô liếc nhìn thấy một ánh mắt sắc bén. Đó là ánh mắt của một người phụ nữ, bên trong chứa đầy đố kỵ.
Cô thầm nghĩ tuy rằng danh tiếng của Nam Cung Phong rất tệ, nhưng vẫn có thừa người ái mộ. Cô tự giác dời mắt đi để tránh dẫn tới một cuộc chiến không có khói thuốc súng, nằm cũng trúng đạn.
Nhưng cô không ngờ rằng mình dời mắt đi rồi, người phụ nữ kia lại chậm rãi đi về phía cô.
"Có việc gì không?"
Cô nâng cằm lên, cố bình tĩnh hỏi.
"Thấy đàn chị mà không biết đứng lên nói chuyện à?"
"Đàn chị?" Cô nhíu mày: "Hình như tôi không quen cô thì phải."
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Cho dù không biết lễ nghi thì cũng nên đứng dậy hỏi 'Cô là ai?' chứ không phải là hỏi 'Có việc gì' một cách bất lịch sự như thế."
Âu Dương Vân tức giận tới mức bật cười, thì ra lại là kẻ tới gây sự. Cô vẫn không đứng dậy: "Nếu cô cảm thấy tôi ngồi cô đứng cô chịu thiệt thì cô cũng có thể ngồi xuống mà. Rộng rãi như vậy, chẳng lẽ không có chỗ cho cô hay sao?"
"Ha, còn rất nhanh mồm nhanh miệng đấy. Chẳng trách gần đây mọi người đều đồn rằng Nam Cung Phong gặp phải khắc tinh rồi. Vốn dĩ tôi còn không tin, giờ thấy tận mắt thì cũng phải tin thôi."
Quả nhiên là đến vì Nam Cung Phong. Lúc xui xẻo thì đúng là uống nước cũng giắt răng. Cô rõ ràng không nằm mà vẫn cứ trúng đạn.
"Cô nhầm rồi, tôi không phải là khắc tinh của Nam Cung Phong. Nói chính xác hơn thì tôi là người kết thúc những cuộc kết hôn chớp nhoáng của anh ấy."
"Vô liêm sỉ!"
Người phụ nữ bỗng lộ ra bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nói: "Không người phụ nữ nào có thể kết thúc những cuộc hôn nhân của Nam Cung Phong được! Đừng tưởng mình có tí nhan sắc là có thể lên mặt. Từ trong bụng mẹ tới giờ, chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô là làm người phải biết đúng mực, biết bổn phận hay sao?"
"Thế mẹ cô dạy cô chưa? Nếu mẹ cô có dạy cô thì cô sẽ không tự dưng chạy tới đây ra oai với tôi!"
Ào một phát, người phụ nữ hất nửa ly champagne trong tay mình lên mặt Âu Dương Vân. Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Âu Dương Vân cũng phản kích không chút yếu thế, cũng hất champagne của mình lên mặt cô ta.
Có lẽ cô nàng này chưa từng bị làm nhục như thế, giơ tay muốn tát Âu Dương Vân một cái, nhưng vừa giơ tay lên thì lại bị ai đó giữ chặt lại. Cô ta tức giận quay đầu, liếc thấy người đang túm tay mình, khí thế lập tức mất hết.
"Phong..."
"Phó Nguyễn Nguyễn, cô dám đụng vào vợ tôi hả? Chán sống rồi đúng không?"
Âu Dương Vân thế mới biết người phụ nữ kiêu ngạo này tên là Phó Nguyễn Nguyễn, nhưng vẫn không biết cô ta là ai.
"Phong, cô ta là vợ anh, chẳng lẽ em không phải hay sao? Anh có biết cô ta nói chuyện với em kiểu gì không?"
"Bất kể cô ấy nói chuyện với cô kiểu gì thì cũng là do cô đáng bị thế. Hiện giờ lập tức biến mất cho khuất mắt tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa!"
Phó Nguyễn Nguyễn đâu thể chịu được uất ức cùng với đả kích cỡ này, bỗng dưng khóc thút thít: "Dù sao thì em cũng là vợ trước của anh, hôn nhân không có thì vẫn còn tình nghĩa, sao anh lại vô tình với em như thế..."
"Tôi không cảm thấy mình có tình nghĩa gì với cô hết."
Nam Cung Phong bác bỏ lời nói của cô ta không nể tình chút nào.
"Cô ta tốt chỗ nào? Đẹp hơn em hay là tài năng hơn em? Hay là thiện lương hơn em?"
"Đẹp hơn cô tài năng hơn cô cũng thiện lương hơn cô, quan trọng hơn là thông minh hơn cô. Chỉ nói chuyện lúc này thôi, nếu đổi lập trường của hai người thì cô ấy sẽ không bao giờ đi gây hấn với cô như một con mụ chanh chua vậy. Bởi vì cô ấy biết làm thế chỉ khiến tôi càng chán ghét mình hơn mà thôi. Còn một kẻ ngu xuẩn như cô, đã chanh chua mà còn đòi nói chuyện tình nghĩa với tôi, thật là nực cười!"
Phó Nguyễn Nguyễn bị đả kích càng nặng nề hơn, còn bị nhục nhã tới mức này. Cô ta liếc nhìn đám người đang vây xem, xấu hổ và giận dữ che mặt chạy đi như điên. Trước khi đi còn nhìn Âu Dương Vân bằng ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô khiến cô không rét mà run.
Trong bữa tiệc mà lại xuất hiện trò hề có kịch tính như thế khiến Nam Cung Phong không có tâm trạng nào mà ở lại đây nữa. anh khom người khẽ hỏi cô gái bên cạnh mình: "Có muốn về nhà không?"
Âu Dương Vân gật đầu thật mạnh: "Muốn."
Trên đường về, Âu Dương Vân im lặng không nói. Nam Cung Phong thường xuyên liếc nhìn cô: "Có bất mãn gì thì cứ nói ra đi."
"Người thứ mấy?"
Anh gật mình: "Người thứ mấy là gì?"
"Người phụ nữ khi nãy, không phải là vợ trước của anh à? Là vợ trước thứ mấy?"
"Thứ ba, à nhầm, là thứ tư."
Âu Dương Vân trầm mặt: "Sau này chuyện như vậy sẽ vẫn còn xảy ra thường xuyên đúng không?"
Dù sao thì trước cô, anh đã có sáu người vợ. Điều này đồng nghĩa với việc ngoài Phó Nguyễn Nguyễn ra thì còn năm kẻ địch mà cô chưa từng gặp mặt.
"Không đâu."
"Sao có thể khẳng định được?"
"Trong số mấy người vợ thì cũng chỉ có Phó Nguyễn Nguyễn là càn quấy nhất, cho nên cô ta cũng là người duy nhất từng bị anh tát."
Âu Dương Vân nghe anh nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Với tình cảnh hiện giờ của cô thì chỉ đối phó với mình Âu Dương Kiều thôi cũng đủ nhức đầu rồi, không thể lại xuất hiện một kẻ địch khác được.
Đến dinh thự Bạch Vân, Âu Dương Vân vừa xuống xe thì di động reo lên. Cô thoáng nhìn qua, là Lý Giáp Phú gọi tới, gấp sápnói: "Anh vào trước đi, em nghe điện thoại cái đã." Nam Cung Phong đáp một tiếng, bèn đi vào biệt thự trước. Âu Dương Vân tìm một nơi kín đáo nghe máy: "Alô?"
"Tiểu Vân, nếu bây giờ có rảnh thì đi ra gặp mặt đi."
"Chú lại tới thành phố B rồi à?"
"Ừ."
Cô đau đầu bóp trán: "Bây giờ cháu không rảnh. Chú có chuyện gì thì cứ nói trong điện thoại luôn đi."
"Thật sự không rảnh hả?"
"Đúng vậy..."
"Tôi cũng đoán là thế, cho nên chủ động tới tìm cô. Đi ra đi."
Cô giật thót tim: "Chú đang ở đâu?"
"Ở ngoài cổng nhà cô."
Âu Dương Vân vội vàng cúp điện thoại rồi chạy về phía cổng lớn. Lúc nãy cô lơ đễnh liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, còn tưởng là ảo giác, hóa ra là thật.
Cô chạy ra cổng, nhìn chung quanh, thấy bóng dáng như hồn ma của Lý Giáp Phú đang đứng trong bụi hoa rậm rạp.
"Chú Giáp Phú, khuya lắm rồi, sao chú lại đến đây vậy?"
Cô chất vấn bằng giọng bực bội.
Lý Giáp Phú âm trầm nói: "Mộng Long bị ốm, vẫn cứ khóc đòi gặp cô. Cô định làm sao đây?"
Cô đã hiểu lý do Lý Giáp Phú tìm mình, tâm trạng cực kỳ tệ hại: "Thế cô chú đã dẫn cậu ấy đi khám chưa?"
"Rồi, không có tác dụng gì cả. Bác sĩ nói là tâm bệnh, chỉ có chữa bằng thuốc tâm hồn thôi."
"Cuối tuần này cháu sẽ về thăm cậu ấy."
"Chỉ là thăm thôi hả? Không định ở lại à?"
Lý Giáp Phú gặng hỏi.
"Chuyện bên này còn chưa làm xong, chờ khi nào làm xong..."
"Cho cô mười ngày để xử lý. Sự nhẫn nại của tôi đã bị cô làm hao mòn hết rồi. Đây là thời hạn cuối cùng, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình xưa."
Lại là một kẻ đe dọa cô. Âu Dương Vân thật sự rất muốn bộc phát sự phẫn nộ trong lòng, nhưng cô phải nhịn. Đây chính là số mệnh của cô, mặc định cả đời bấp bênh không được suôn sẻ.
"Biết rồi, chú về đi."
Cô gật đầu buồn bã, xoay người rời đi, biến mất trong ánh mắt lạnh lùng của Lý Giáp Phú.
Cô cúi đầu đi thẳng về phía trước, mãi cho tới khi đụng vào một bức tường thịt thì mới dừng chân lại, sợ hãi hỏi: "Sao anh còn chưa vào?"
Nam Cung Phong chỉ vào bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Lý Giáp Phú ngoài cổng: "Họ hàng của em lại tới tìm em vay tiền à?"
"Vâng, đúng thế." Ánh mắt Âu Dương Vân lóe ra.
"Họ hàng ở đâu ra vậy? Tuy rằng Âu Dương Trường Phong không phải giàu có gì cho cam, nhưng cũng không đến mức có họ hàng nghèo như thế chứ?"
"Bên chỗ mẹ em."
"À."
Anh gật đầu, vẻ mặt đầy hàm ý: "Vậy thì sao em không cho ông ta mượn?"
"Là tên ma bài bạc, mượn không chịu trả."
"Nhưng cứ tới tìm em mãi thế thì cũng rất phiền. Lần sau cho ông ta mượn đi."
"Mượn một lần thì sẽ có lần nữa, giống như cái hố không đáy, không bao giờ biết đủ đâu."
"Cũng đúng. Vậy đi, lần sau ông ta tới tìm em nữa thì em cứ tránh mặt, để anh đến thương lượng với ông ta."
Âu Dương Vân hít vào một ngụm khí lạnh: "Không cần không cần, tự em có thể xử lý ổn thỏa mà."
Cô bị hai người đồng thời đe dọa, một người cho cô thời gian một tuần, một người cho cô thời gian mười ngày. Âu Dương Vân có khổ mà không nói nên lời, gần như sắp điên rồi.
Cô nằm trong phòng ngủ mà không thể ngủ được, cuối cùng quyết định đứng dậy, đi vào phòng Nam Cung Phong, bỏ lòng tự ái xuống định bàn lại lần nữa.
Thấy cô ấp a ấp úng, dường như có lời muốn nói, Nam Cung Phong hiền hòa vỗ vào chỗ bên cạnh mình: "Có lời nào thì cứ ngồi xuống nói."
Âu Dương Vân ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, cố nổi dũng khí hỏi: "Thật sự không thể thích em được sao?"
Nam Cung Phong bỗng sửng sốt, hơi khó xử, lại không đành lòng: "Sao đang yên đang lành lại muốn hỏi chuyện này?"
"Lúc nào em cũng muốn hỏi hết, không phải là tự dưng lại muốn hỏi."
Nam Cung Phong nghe cô nói vậy thì rất đau lòng, nhưng lại không thể trả lời được. Anh không thể tiếp nhận cô, nhưng cũng không nói nên lời từ chối. Trong lòng anh, mặc dù Âu Dương Vân có kiên cường thì cũng vẫn có lúc yếu đuối. Anh thật sự không nỡ nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô.
Âu Dương Vân là người thông minh cỡ nào mà lại không thấy Nam Cung Phong khó xử. Cô cười cay đắng: "Thôi, nếu khó trả lời như thế thì không cần đáp lại đâu. Coi như em chưa hỏi gì hết vậy."
Cô buồn bã đứng dậy, cắn môi về phòng. Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nếu mẹ còn sống mà thấy dáng vẻ vô dụng này của cô thì sẽ thất vọng biết chừng nào, chắc chắn sẽ thất vọng hơn cả cô lúc này.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Duyên Vợ Chồng Của Hai Người Mang Họ Kép
- Chương 2: Nhiệm vụ vẻ vang
- Chương 3: Chọn vợ
- Chương 4: Cuộc hôn nhân chớp nhoáng
- Chương 5: Có chồng hờ hững cũng như không
- Chương 6: Thà không chọn trinh tiết chứ không mất tâm mình
- Chương 7: Làm chuyện xấu cả đêm
- Chương 8: Không câu nệ tiểu tiết
- Chương 9: Nói xấu
- Chương 10: Chẳng lẽ cô muốn quyến rũ tôi
- Chương 11: Môi lưỡi quấn quýt
- Chương 12: Vòng ngọc gia truyền
- Chương 13: Đối thủ ngang sức ngang tài
- Chương 14: Về nhà mẹ đẻ
- Chương 15: Nhục nhã
- Chương 16: Hồ ly lẳng lơ
- Chương 17: Đứa con mà vũ nữ sinh ra
- Chương 18: Sự kiên nhẫn đối với phụ nữ
- Chương 19: Mất thì càng tốt
- Chương 20: Dám cưỡi lên đầu anh
- Chương 21: Không quản lý được cái miệng
- Chương 22: Nợ anh một món nợ nhân tình
- Chương 23: Cơ thể đàn ông
- Chương 24: Tấm lòng tư mã chiêu
- Chương 25: Nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được
- Chương 26: Người kia rất tức giận
- Chương 27: Anh ta thích tôi
- Chương 28: Giơ cờ trắng đầu hàng
- Chương 29: Bỏ nhà ra đi
- Chương 30: Thư ký kiêm tình nhân
- Chương 31: Tu hú chiếm tổ chim quyên
- Chương 32: Phần quan trọng của hôn nhân
- Chương 33: Sự bình yên trước cơn bão
- Chương 34: Nghĩa vụ của người vợ
- Chương 35: Người đàn ông độc miệng
- Chương 36: Lần đầu tiên hẹn hò
- Chương 37: Gạo nấu thành cơm
- Chương 38: Khách không mời mà tới
- Chương 39: Chọc giận anh
- Chương 40: Ghen
- Chương 41: Làm một người phụ nữ xấu xa
- Chương 42: Cái bẫy
- Chương 43: Cô là người phụ nữ của tôi
- Chương 44: Vừa làm vừa nói
- Chương 45: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
- Chương 46: Sắc lang vây xem
- Chương 47: Đúng là đáng chết mà
- Chương 48: Cuộc sống giàu có
- Chương 49: Nụ hôn tới bất ngờ
- Chương 50: Khách không mời mà đến
- Chương 51: Trăng tròn không đoàn viên
- Chương 52: Bị đá rồi
- Chương 53: Đào bới bí mật của cô
- Chương 54: Được yêu chiều mà thấp thỏm lo âu
- Chương 55: Đùa giỡn quá mức
- Chương 56: Đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới
- Chương 57: Vận động quá độ
- Chương 58: Yêu phải một tên vô cùng biến thái
- Chương 59: Ngắm sao là sở thích của phái nữ
- Chương 60: Động lòng
- Chương 61: Chọc vào nỗi đau của anh
- Chương 62: Vợ chồng giả
- Chương 63: Có ẩn tình phía sau
- Chương 64: Uẩn khúc che dấu
- Chương 65: Uẩn khúc che dấu
- Chương 66: Uẩn khúc che dấu
- Chương 67: Uẩn khúc che dấu
- Chương 68: Uẩn khúc che dấu
- Chương 69: Uẩn khúc che dấu
- Chương 70: Hạnh phúc trong gương
- Chương 71: Hạnh phúc trong gương
- Chương 72: Hạnh phúc trong gương
- Chương 73: Hạnh phúc trong gương
- Chương 74: Hạnh phúc trong gương
- Chương 75: Hạnh phúc trong gương
- Chương 76: Cô là cô gái xấu xa
- Chương 77: Cô là cô gái xấu xa
- Chương 78: Cô là một cô gái xấu xa
- Chương 79: Cô là một cô gái xấu xa
- Chương 80: Cô là một người phụ nữ xấu xa
- Chương 81: Cô là một cô gái xấu xa
- Chương 82: Không có bí mật nào là mãi mãi
- Chương 83: Không có bí mật nào là mãi mãi
- Chương 84: Không có bí mật nào là mãi mãi
- Chương 85: Thân thể gần kề, tình yêu xa rời
- Chương 86: Thân xác cận kề tình yêu lìa xa
- Chương 87: Thân xác cận kề tình yêu lìa xa
- Chương 88: Trái tim là thứ có thể lấy về
- Chương 89: Trái tim là thứ có thể lấy về
- Chương 90: Trái tim là thứ có thể lấy về
- Chương 91: Đau lòng với những điều cô ấy đã gặp phải
- Chương 92: Đau lòng với những điều cô ấy đã gặp phải
- Chương 93: Đau lòng với những điều cô ấy đã gặp phải
- Chương 94: Đau lòng với những điều cô ấy đã gặp phải
- Chương 95: Người đàn ông đói khát lâu ngày
- Chương 96: Đàn ông đói khát lâu ngày
- Chương 97: Đàn ông đói khát lâu ngày
- Chương 98: Lời thề trước phần mộ
- Chương 99: Lời thề trước phần mộ
- Chương 100: Hạnh phúc nhất thời
- Chương 101: Nhất thời ham vui
- Chương 102: Như bạn cũ đến
- Chương 103: Như bạn cũ đến
- Chương 104: Không có tường nào gió không lọt qua được
- Chương 105: Không có tường nào gió không lọt qua được
- Chương 106: Tức giận
- Chương 107: Lần đầu đối đầu với đường huyên(1)
- Chương 108: : Lần đầu đối đầu với đường huyên(2)
- Chương 109: Lần đầu đối đầu với đường huyên(3)
- Chương 110: Truyền thuyết về tuyết kim cương
- Chương 111: Truyền thuyết về tuyết kim cương(2)
- Chương 112: Truyền thuyết về tuyết kim cương(3)
- Chương 113: Cán cân trong lòng nghiêng về phía ai?
- Chương 114: Cán cân trong lòng nghiêng về phía ai?(2)
- Chương 115: Cán cân trong lòng nghiêng về phía ai?(3)
- Chương 116: Bí mật bị thời gian che giấu
- Chương 117: Bí mật bị thời gian che giấu(2)
- Chương 118: Bí mật bị thời gian che giấu(3)
- Chương 119: Bí mật bị thời gian che giấu(4)
- Chương 120: Tình yêu là thật lòng
- Chương 121: Tình yêu là thật lòng(2)
- Chương 122: Tình yêu là thật lòng(3)
- Chương 123: Tình yêu là thật lòng(4)
- Chương 124: Ban công
- Chương 125: Ban công(2)
- Chương 126: Thời đại kẻ thứ ba lên ngôi
- Chương 127: Thời đại kẻ thứ ba lên ngôi(2)
- Chương 128: Thời đại kẻ thứ ba lên ngôi(3)
- Chương 129: Lễ mừng thọ thần bí
- Chương 130: Lễ mừng thọ thần bí(2)
- Chương 131: Người có sự tồn tại đặc biệt
- Chương 132: Người có sự tồn tại đặc biệt(2)
- Chương 133: Kiểm tra sức khỏe sinh sản
- Chương 134: Kiểm tra sức khỏe sinh sản(2)
- Chương 135: Kiểm tra sức khỏe sinh sản(3)
- Chương 136: Thú tính của đàn ông
- Chương 137: Thú tính của đàn ông(2)
- Chương 138: Thú tính của đàn ông(3)
- Chương 139: Kẻ giật dây tiết lộ scandal
- Chương 140: Kẻ giật dây tiết lộ scandal(2)
- Chương 141: Kẻ giật dây tiết lộ scandal(3)
- Chương 142: Kiếm một đứa con về nuôi
- Chương 143: Kiếm một đứa con về nuôi(2)
- Chương 144: Kiếm một đứa con về nuôi(3)
- Chương 145: Sự việc trên núi đế vương
- Chương 146: Sự việc trên núi đế vương
- Chương 147: Sự việc trên núi đế vương
- Chương 148: Tuyệt đối không thể
- Chương 149: Chìm vào hố ma
- Chương 150: Chìm vào hố ma
- Chương 151: Chúng ta ly hôn đi
- Chương 152: Chúng ta ly hôn đi(2)
- Chương 153: Chúng ta ly hôn đi(3)
- Chương 154: Không thể không có em
- Chương 155: Không thể không có em(2)
- Chương 156: Không thể không có em(3)
- Chương 157: Mang thai hộ
- Chương 158: Mang thai hộ(2)
- Chương 159: Mang thai hộ(3)
- Chương 160: Ngựa chết biến thành ngựa sống
- Chương 161: Nỗ lực cuối cùng
- Chương 162: Nỗ lực cuối cùng
- Chương 163: Du thuyền sang trọng
- Chương 164: Du thuyền sang trọng
- Chương 165: Du thuyền sang trọng
- Chương 166: Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
- Chương 167: Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
- Chương 168: Cừu con lạc đường không biết quay đầu
- Chương 169: Cừu con lạc đường không biết quay đầu
- Chương 170: Xin lỗi anh yêu em
- Chương 171: Xin lỗi anh yêu em
- Chương 172: Xin lỗi anh yêu em
- Chương 173: Sắp được sinh ra một lần nữa
- Chương 174: Sắp được sinh ra một lần nữa
- Chương 175: Sắp được sinh ra một lần nữa
- Chương 176: Sắp được sinh ra một lần nữa
- Chương 177: Tự tạo nghiệp không thể sống
- Chương 178: Tự tạo nghiệp không thể sống
- Chương 179: Tự tạo nghiệp không thể sống
- Chương 180: Tuyệt vọng rời đi
- Chương 181: Tuyệt vọng rời đi
- Chương 182: Tuyệt vọng rời đi
- Chương 183: Thả tự do cho tình yêu
- Chương 184: Thả tự do cho tình yêu
- Chương 185: Thả tự do cho tình yêu
- Chương 186: Không yêu kẻ giàu có
- Chương 187: Không yêu kẻ giàu có
- Chương 188: Trở lại chốn quen thuộc
- Chương 189: Trở lại chốn quen thuộc
- Chương 190: Gặp lại ngoài ý muốn
- Chương 191: Gặp lại ngoài ý muốn
- Chương 192: Gặp lại ngoài ý muốn
- Chương 193: Tình sâu tựa biển
- Chương 194: Tình sâu tựa biển
- Chương 195: Tình sâu tựa biển
- Chương 196: Duyên phận không thể cắt đứt
- Chương 197: Duyên phận không thể cắt đứt
- Chương 198: Duyên phận không thể cắt đứt
- Chương 199: Ẩn tình
- Chương 200: Ẩn tình