Chương 158: Mang thai hộ(2)

Lâm Ái bướng bỉnh nhìn chằm chằm mặt đất, không hề ngụy biện cho mình. Cho dù trong lòng có tủi thân thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói cho Giang Hựu Nam lý do là vì bọn họ bêu xấu quan hệ giữa cô và anh. 

“Cô giáo Lâm, đến phòng làm việc của tôi một lát.” 

Sắc mặt anh mờ mịt hét to, sau đó lập tức xoay người ra ngoài. 

Thấy cô giáo kia đắc ý ngẩng đầu, Lâm Ái tức giận liếc cô ta một cái rồi cất bước đi theo anh. 

Đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, cô ấy chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào, mặc cho Giang Hựu Nam đang quan sát cô như quái vật. 

“Không có gì giải thích với anh sao?” 

“Dù cho em nói cái gì anh cũng sẽ không tin.” 

Anh khẽ nhướng mày, hỏi: “Em không nói gì làm sao lại biết anh sẽ không tin?” 

“Thái độ vừa rồi của anh đã nói rõ tất cả.” 

A, anh tức giận bật cười, đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Em nghĩ rằng anh không biết lý do em đánh nhau với bọn họ sao? Còn không phải là vì chuyện vội vàng kết hôn với anh.” 

Lúc này cô ấy mới ngẩng đầu, tủi thân nói: “Nếu anh đã biết tại sao còn hung dữ với em như thế?” 

“Nếu lúc nãy anh giúp em nói chuyện vậy thì cuộc sống sau này của em sẽ càng khó chịu hơn, đồ ngốc.” 

Anh hung hăng chọc lên trán cô, sau đó lại chỉ sang ghế sa lon bên cạnh: “Qua đó ngồi đi.” 

Lâm Ái xoay người ngồi xuống ghế, giống như một cái xác ướp, không hề nhúc nhích. 

Giang Hựu Nam cầm theo một hộp thuốc nhỏ ngồi vào bên cạnh cô, động tác vô cùng dịu dàng giúp cô khử trùng vết thương bị cào rách, rồi thoa thuốc lên đó. 

“Không ngờ em có thể đánh đến như vậy, nửa con mắt của cô giáo Từ cũng đều xanh lét cả rồi.” 

Cô ấy im lặng không nói lời nào. 

“Cô ta chỉ là giáo viên thực tập, em đừng chấp nhặt. Anh sẽ chừng trị cô ta.” 

Cô ấy vẫn không lên tiếng. 

“Sau này đừng kích động đánh nhau nữa, như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt.” 

Thấy cô nãy giờ không chịu nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu, trong mắt rưng rưng lệ, anh bỗng có chút mềm lòng. Khẽ thở dài, anh không nói gì nữa, vươn tay cho cô một cái ôm an ủi. Đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động ôm cô, dựa vào vai anh, cuối cùng nước mắt của cô cũng trào ra khỏi khóe mi. 

Âu Dương Vân dùng thời gian một ngày một đêm rốt cuộc đã khiến cho bản thân chấp nhận sự thực vốn không thể tiếp thu kia. Cô quyết định nói chuyện thoải mái với anh. 

Buổi tối, sau khi anh vừa ra khỏi phòng tắm. Cô đã ngồi sẵn ở trên ghế sofa vẫy tay với anh: “Phong, anh qua đây đi, em có chuyện muốn nói với anh.” 

Anh vừa cầm khăn lau khô nước đọng trên tóc, vừa đi về phía cô: “Chuyện gì thế?” 

“Anh tới đây.” 

Cô cầm lấy khăn lông trong tay anh, ấn anh ngồi xống sofa, sau đó dịu dàng giúp anh lau tóc. 

“Phong, thực ra anh rất muốn làm ba đúng không?” 

Thân thể anh bỗng chấn động, anh trầm giọng hỏi: “Đang yên đang lành em nhắc đến chuyện này làm gì?” 

“Chính là vì em nghĩ, nếu như anh muốn làm ba em sẽ giúp đỡ anh.” 

Dường như linh cảm được điều gì đó, anh lập tức xoay người lại, nắm chặt tay cô: “Ý em là gì?” 

“Ba mẹ đã nói với em, bọn họ muốn tìm một người mang thai hộ sinh con cho anh.” 

“Vớ vẩn!” 

Anh tức giận hất tay cô ra: “Thật đúng là lời nói vô căn cứ. Em đừng nói với anh, em không có ý kiến gì nhé.” 

Cô cố kìm nén đáy lòng đau đớn, chật vật nói: “Em đã đồng ý rồi.” 

Anh không dám tin trừng nhắt nhìn cô, đột nhiên hét to: “Có phải đầu óc em trúng tà rồi không? Loại chuyện này mà em cũng có thể chấp nhận sao? Không phải chúng ta đã nói sẽ nhận nuôi một đứa bé sao?” 

“Đúng là như vậy, nhưng ba mẹ không đồng ý, em có thể làm gì chứ?” 

“Không đồng ý là chuyện của bọn họ, chỉ cần anh đồng ý là được rồi. Người em cùng chung sống là anh chứ không phải bọn họ.” 

“Nhưng em không làm vậy được. Em không thể chỉ lo cho hạnh phúc của mình mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác.” 

“Cho nên ngay cả lòng tự trọng em cũng có thể vứt bỏ sao?” 

Âu Dương Vân che mặt khóc thầm: “Đây là cách duy nhất để em có thể giữ gìn cuộc hôn nhân của mình. Chỉ cần được ở bên anh, cho dù có tủi thân, đau khổ nhiều hơn nữa em đều có thể chịu được, lòng tự trọng có là gì chứ? Rất lâu trước đây em đã từng nói với anh, trong cuộc đời của em, lòng tự trọng chính là thứ không đáng tiền nhất.” 

Thấy cô khóc đến đau lòng như vậy nhưng anh lại không hề mềm lòng mà chỉ rõ ràng nói cho cô biết: “Anh tuyệt đối không bao giờ đồng ý.” 

“Vậy thì ly hôn đi.” 

Cô nâng khuôn mặt ướt nhòe nước mắt nhìn anh: “Em không gánh vác nổi tội danh dập tắt hương khói của nhà Nam Cung. Sau này chết đi cũng không còn mặt mũi đi gặp các vị liệt tổ liệt tông.” 

Nam Cung Phong khiếp sợ nhìn cô, run rẩy nói: “Đối với em mà nói, hai từ ly hôn có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy sao?” 

“Tự giày xéo trái tim mình thì không có lời nào là không thể nói ra khỏi miệng, khi nào anh ở vào vị trí của em, anh nhất định sẽ hiểu rõ sự bất đắc dĩ của em.” 

Đáy mắt cô chứa đầy mệt mỏi, cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói, mỗi một phút giây trôi qua đều là dày vò và đau đớn. Cô thực sự sắp bị hiện thực tàn nhẫn ép tới nghẹt thở rồi. 

Anh biết rất rõ nỗi khổ trong lòng cô, cũng hiểu được áp lực của cô. Anh đau lòng ôm lấy cô: “Tiểu Vân, chúng ta không nhất định phải đi lên con đường cực đoan như vậy. Y học bây giờ phát triển, chúng ta có thể dùng trứng và tinh trùng của mình để cho người khác mang thai giúp chúng ta…” 

Cô khóc lóc lắc đầu: “Không có tác dụng đâu. Em cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng lại lần nữa bị hiện thực phá vỡ.” 

“Sao lại không có tác dụng?” 

“Mẹ đã gọi điện cho cô bạn thân Adiana ở bên Mỹ để hỏi qua ý kiến, thuốc em dùng không thích hợp lấy trứng ra khỏi tử cung để thụ thai. Chỉ có ở trong tử cung của em mới có thể mang thai.” 

Nghĩ đến ngày đó, lúc mẹ chồng nói cho cô biết tin tức này, lòng cô thực sự đã đau nhức đến mức không nói lên lời. Cho dù là loại thuốc nào đi nữa thì cũng có tác dụng phụ, mà thuốc tây cô uống kia đã khiến cho trứng thay đổi đến mức vô cùng yếu ớt. Giống như một đứa trẻ đã sống cùng mẹ mình hơn mười mấy năm, bỗng nhiên thay đổi sang môi trường mới, căn bản là không có cách nào thích ứng. 

“Vậy chúng ta cứ chờ một thời gian. Đợi đến khi em khỏi bệnh, đến lúc đó chúng ta lại sinh cục cưng.” 

“Nhưng nếu vẫn không khỏi bệnh thì sao?” 

Anh ngẩn người, nói: “Vậy thì chúng ta nhận nuôi một đứa.” 

“Nói tới nói lui vẫn là muốn nhận con nuôi. Ba nói anh đã ba mươi tuổi rồi, đàn ông đến tuổi này mà còn chưa có con sẽ bị người khác xem thường. Em có thể chờ, nhưng em không thể để người khác coi thường anh. Em không muốn bọn họ chỉ trỏ sau lưng, nói anh kết hôn lâu như vậy rồi mà ngay cả một đứa con cũng không có.” 

“Anh không quan tâm người khác nói như thế nào.”

“Nhưng em quan tâm.” 

Cô khóc không thành tiếng: “Phong, coi như em xin anh, anh đồng ý đi. Em biết rõ tình cảm anh dành cho em, nhưng bệnh của em có thể chữa khỏi hay không thực sự vẫn là một ẩn số. Mỗi ngày trôi qua, áp lực của em sẽ càng nặng nề hơn. Có lẽ chỉ khi có thêm nhiều đứa trẻ mang trên người dòng máu của nhà Nam Cung mới có thể giúp em hít thở, cảm giác áy náy trong lòng cũng không còn sâu như trước nữa…” 

Gân xanh trên trán anh mạnh mẽ nổi lên, đột nhiên anh xoay người ra khỏi phòng ngủ, không nói gì nữa, chỉ đi thẳng xuống tầng. 

“Có phải hai người muốn ép cô ấy đến chết mới hài lòng không?” 

Đứng trong phòng khách, Nam Cung Phong điên cuồng chất vấn ba mẹ mình. Sắc mặt bà Nam Cung tái nhợt, tiến lên giải thích: “Phong, con bình tĩnh một chút, chúng ta…” 

“Để cho vợ con tới khuyên chồng mình sinh con với người phụ nữ khác, mẹ bảo con bình tĩnh kiểu gì? Hai người biết rõ cô ấy không có lựa chọn nào khác, còn ép buộc cô ấy phải đồng ý, chẳng lẽ một chút lương tâm hai người cũng không có sao? Vào lúc con căm ghét những chuyện xấu xa hai người đã làm với ba mẹ của Đường Huyên, là ai đã tìm đủ mọi cách kéo con quay về căn nhà này, giúp con bỏ qua thù hận đối với hai người? Vậy mà bây giờ, hai người có được con trai của mình lần nữa nhưng lại không hề lo lắng đến cảm nhận của con dâu, đây chính là nguyên tắc làm người của ba mẹ sao?” 

“Ba mẹ không ép buộc em.” 

Âu Dương Vân đuổi theo xuống tầng, đứng ở sau lưng anh, nghẹn ngào nói. 

“Là em tự nguyện đồng ý, xin anh đừng trách móc bất kỳ ai nữa.” 

“Em không cần phải nói.” 

Nam Cung Phong tức giận quát to, tiếp tục chất vấn ba mẹ: “Chuyện nối dõi tông đường thật sự rất quan trọng sao? Đến mức cho dù có giẫm nát lòng tự trọng của người khác ở dưới chân cũng không có vấn đề gì? Nhận con nuôi thì sao? Là ai quy định đứa bé đó nhất định phải mang dòng máu nhà chúng ta chứ?” 

“Nếu không mang huyết thống nhà chúng ta, vậy thì không thể xem nó là người nhà, như thế sẽ không thể nào đồng lòng với chúng ta.” 

Nam Cung Nhữ Dương lớn tiếng phản bác. 

“Hai người lại muốn ép con rời khỏi căn nhà này lần nữa sao?” 

“Cho dù con có bỏ đi thì lập trường của ba vẫn sẽ không thay đổi. Bất kỳ chuyện gì ba đều có thể nhường nhịn con, duy chỉ chuyện này ba tuyệt đối sẽ không đồng ý.” 

“Nếu không có con trai thì lập trường của ba còn có thể dùng sao?” 

“Không có con trai thì hương khói có đứt cũng không sao, nhưng chỉ cần một ngày ba vẫn có con, ba tuyệt đối sẽ không đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào.” 

Vẻ mặt ông ấy nặng nề, lần đầu tiên tỏ thái độ kiên quyết với con trai. 

“Từ giờ trở đi, ba cứ xem như không có con trai nữa.” 

Thấy anh xoay người muốn rời đi, ông ấy lại quát to: “Nếu như con dám bước ra khỏi cái nhà này một bước, ba sẽ coi như con từ bỏ tất cả tài sản.” 

Nghe ba chồng nói vậy, tim cô đau đớn như bị đao cắt. Cô bước nhanh tới trước mặt anh, cầu xin nói: “Phong, anh đừng đi, tất cả bất hạnh của anh đều bắt nguồn từ em mà ra, nếu như anh lại vì em mà mất đi tất cả vậy cả đời này em sẽ không bao giờ được thanh thản...” 

“Tài sản đối với anh mà nói, căn bản cũng không yêu thích gì.” 

Nam Cung Phong hất tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên bà Nam Cung sững sờ té ngã: “Mẹ.” 

“Tịch Lận.” 

Sau một hồi hoang mang kêu gào, cuối cùng anh cũng không đành lòng mà quay trở lại. Mấy người bọn họ vậy quanh bà ấy, vừa xoa bóp huyệt nhân trung, vừa cho bà ấy uống thuốc. Qua vài lần làm đi làm lại, rốt cuộc bà ấy cũng tỉnh dậy, ngắm nhìn con trai, bà ấy yếu ớt nói: “Nếu con rời khỏi cái nhà này thì mẹ sẽ không sống được…” 

Hai tay anh nắm chặt thành cú đấm, đột nhiên điên cuồng quát to tựa như một con dã thú: “Được, tôi đồng ý. Nếu như đây là mong muốn của các người vậy cứ như thế mà làm đi.” 

Anh hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô, sau đó tức giận xoay người đi ra khỏi nhà. 

Cô ngồi xổm xuống đất đau lòng khóc thầm. Nam Cung Phong khó chịu, làm sao cô có thể khá hơn được? Cô mới chính là người khổ sở nhất…

loading...

Danh sách chương: