Moi Nguoi Trong Mdts Cung Doc Mdts Vong Tien Edit Chuong 124

Chương 124

[Kim Tử Huân cũng là da đầu tê rần. Nhưng mà, gã lập tức nổi giận bừng bừng lên, quát: "Nguỵ Vô Tiện ngươi thật là kiêu ngạo! Hôm nay Lan Lăng Kim thị ta có mời ngươi sao? Mà ngươi dám đứng ở đây làm càn, ngươi thật sự cho rằng mình đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì không ai dám chọc ngươi? Ngươi muốn lật trời hả?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi đây là tự so mình với trời? Thứ cho ta nói thẳng, da mặt này có chút dày thì phải".

Kim Tử Huân tuy rằng trong lòng chính xác sớm đã coi Lan Lăng Kim thị là ông trời mới, nhưng cũng tự biết mình nói lỡ, da mặt hơi đỏ lên, đang muốn cao giọng đáp trả, đúng lúc này Kim Quang Thiện, người ngồi ghế chủ nhà mở miệng. Ông ta cười ha hả nói: "Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, người trẻ tuổi cần gì nổi giận? Nhưng Nguỵ công tử, ta nói một câu công bằng. Ngươi lên đây nhân lúc Lan Lăng Kim thị ta mở tiệc riêng tư, thật sự không thoả đáng". .... Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Kim tông chủ, ta vốn cũng không có ý quấy nhiễu bữa tiệc riêng tư .... Mấy người bị vị Kim công tử này mang đi hiện giờ không biết sống chết, muộn một bước có lẽ cứu không kịp. Trong đó một người có ơn cứu mạng với ta, ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Không mong bao dung, ngày sau xin nhận lỗi".

..... Kim Quang Thiện nói: "Không cần gấp, tính kỹ lại, chúng ta cũng còn vài việc chưa thanh toán xong, không thể kéo dài. Nếu bây giờ ngươi đã tới, vậy chúng ta nhân dịp này cùng nhau giải quyết thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Thanh toán cái gì?" Kim Quang Thiện nói: "Nguỵ công tử, chuyện này lúc trước chúng ta đã nhắc qua với ngươi vài lần, chắc ngươi không quên chứ ... Trong Xạ Nhật Chi Chinh, ngươi đã từng sử dụng một thứ".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ồ, ngươi đã nhắc qua. Âm Hổ phù. Làm sao?"

Kim Quang Thiện nói: "Nghe nói, Âm Hổ phù này là ngươi đúc từ một thanh thiết kiếm lấy trong hang động Đồ Lục Huyền Vũ. Năm đó ngươi từng sử dụng một lần trên chiến trường, uy lực khiến cho người ta sợ hãi, dẫn tới vài đồng tu cũng bị ảnh hưởng của uy lực sót lại ...." Nguỵ Vô Tiện ngắt lời nói: "Mời nói trọng điểm". Kim Quang Thiện nói: "Đây là trọng điểm. Lúc trước chiến đấu kịch liệt, không riêng Ôn thị, phe ta cũng có chút tổn thất. Ta cho rằng pháp bảo như vậy khó có thể khống chế, chỉ để một người bảo quản, chỉ sợ ...." Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nở nụ cười. Cười lên vài tiếng, hắn nói: "Kim tông chủ, cho phép ta hỏi thêm một câu. Ngươi là cảm thấy, Kỳ Sơn Ôn thị mất rồi, thì trên lý thuyết Lan Lăng Kim thị nên là gia tộc thay thế hay sao?"

Trong sảnh Đấu Nghiên, lặng ngắt như tờ. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Cái gì cũng phải giao hết cho ngươi, ai cũng phải nghe lời ngươi? Nhìn tác phong hành sự này của Lan Lăng Kim thị, ta suýt nữa còn tưởng rằng vẫn đang trong thời đại của Ôn vương chứ."]

Kim Tử Hiên mặt có chút thiêu đốt, vấp váp nói: "Phụ thân của ta, ông ấy ... từng nhắc đến Âm Hổ phù với ngươi vài lần?!"

Vốn tưởng rằng 'tham vọng' bừng bừng kia của phụ thân y, cả gan làm loạn đến mức độ âm thầm thu nạp tu sĩ quỷ đạo, xây dựng lò luyện thi đã là cực hạn rồi, không ngờ lòng mơ ước Âm Hổ phù này dường như đã lộ diện ra ngoài ánh sáng luôn rồi, thế này có khác gì đưa tay ra cưỡng ép đòi lấy? So với chuyện này, việc Kim Tử Huân mù quáng tự so với trời đều chẳng còn đáng nhắc tới nữa.

Nguỵ Vô Tiện gật đầu, vẻ mặt bình thản, như thể đã sớm không còn ngạc nhiên nữa, tuy nói rằng lúc ấy hắn cũng bị hành vi vô sỉ ngày chọc cho tức giận đến mức bật cười.

"Lại còn 'đồng tu ảnh hưởng, phe ta có tổn hại'? Lần sử dụng Âm Hổ phù trong cuộc chiến gay go đó, chẳng lẽ ta không thông báo trước hay sao? Ảnh hưởng đến mấy tên đầu óc ngu xuẩn, tổn hại đến chiến công lừng lẫy, đến danh sách xếp hàng tới điện Diêm vương phải không! Quả thật là nói hay hơn hát, ta xem như hiểu rõ Kim Quang Thiện làm thế nào bước lên vị trí tông chủ, tuy rằng tu vi thấp hơn người ta, phẩm chất đạo đức bại hoại, nhưng dã tâm to lớn, da mặt dày đến mức người thường không sánh kịp mà".

Nói thật, trong hai mươi năm kinh nghiệm sống ngắn ngủi của hắn, da mặt dày của vị Kim đại tông chủ Kim Quang Thiện này có thể nằm trong ba ngôi đầu, ngay cả bản thân mình thường xuyên bị mắng là không biết xấu hổ cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.

Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ lúc đó cũng có mặt: Không sai, ai cho phép Kim tông chủ đưa ra tuyên bố khẳng khái thay mặt toàn quyền cho 'phe ta' không một chút do dự?

Da mặt này đâu phải là có chút dày, so được với khúc cua tường thành luôn á chớ →_→

Giang Trừng cũng là lần đầu tiên biết việc này hừ lạnh một tiếng, hèn chi xong việc Kim Quang Thiện ra sức bôi đen Nguỵ Vô Tiện trước mặt y như vậy, sợ là ngoài sự việc quậy tung bữa tiệc, giết chết đốc công, hành động đòi pháp bảo bị cự tuyệt, không thể xuống thang trước mặt mọi người này cũng là một trong những nguyên nhân chính.

Kim Tử Hiên thấy vậy, càng là không biết trốn đi đâu.

Âm Hổ phù là do Di Lăng Lão Tổ đúc ra, luyện hoá từ thanh thiết kiếm vô danh nhiễm đầy oán khí mấy trăm năm trong bụng Đồ Lục Huyền Vũ, mà Đồ Lục Huyền Vũ đó, càng là do Nguỵ Vô Tiện, nhiều nhất là thêm Lam Vong Cơ, hai người giết chết, về tình về lý, từ đầu đến đuôi, đều là đồ của Nguỵ Vô Tiện, tại sao phải giao ra?

Nói cái gì mà uy lực lớn, trong tiên môn bách gia hiện nay, làm gì có nhà nào không có hoặc nhiều hoặc ít vài món tiên khí thượng phẩm, so bằng hoặc thậm chí hơn xa Âm Hổ phù cũng không phải không có, mấy trăm cả ngàn năm qua, cũng chưa thấy ai có thể tự cao tự đại nêu ra lý do quản lý thay để bắt giao ra các pháp khí đó?

Rốt cuộc lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho dù ta giao Âm Hổ phù ra, mấy người đó thật sự có thể dùng được sao? Ngay cả Loạn Tán Cương kia, theo ta thấy, là một vùng đất phong thuỷ tốt dùng hoài không hết, nhưng đối với người khác mà nói, lại là nơi chôn xác không thể quay về, không, ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn."

Tiết Dương không tin, liếc sang nói: "Chiến trường cổ xưa Loạn Tán Cương, nơi chất chứa oán hận hình thành mới mấy trăm năm nay, đương nhiên hung hiểm. Nhưng Âm Hổ phù chỉ là pháp bảo bình thường, có nhiễm âm tà, nhưng dù sao cũng là vật có thể kiểm soát, đoạn trước còn từng đọc thấy vài năm sau 'ta' sửa được Âm Hổ phù và khống chế sử dụng đó, lời này của Nguỵ tiền bối quá mức khoa trương rồi!"

Nguỵ Vô Tiện vừa nghe liền biết, tên tiểu lưu manh này vẫn là tà tâm không chừa, âm thầm tự nhắc nhở mình từ nay về sau không thể bớt cảnh giác đối với gã, sau đó nói: "Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn ít nhất đã ngủ say hơn 400 năm, ai biết thanh kiếm này đã bị nuốt vào bụng con thú bao lâu? Cho dù chỉ là nhiễm từ từ oán khí trong 400 năm mà không tiêu tán, ngươi cũng có thể cho rằng đó là một vật âm tà bình thường sao?"

Không đợi Tiết Dương nói thêm điều gì, lại nói tiếp: "Không thể không thừa nhận, dưới tình huống chỉ còn một nửa mà có thể sửa lại Âm Hổ phù, coi như gánh được câu 'thiên phú hơn người', nhưng, Âm Hổ phù hoàn chỉnh, và nửa khối, bộ chỉ là sự khác biệt về kích thước to hay nhỏ thôi à?"

"Âm Hổ phù không thể nhận chủ không sai, nhưng quan trọng hơn là không phải người nào cũng có thể khống chế. Ngay cả ta là người chế tạo, sau một lần sử dụng cũng phải sinh ra sợ hãi với nó, bây giờ ở trong tay ta gần như là tấm bùa giữ mạng vạn bất đắc dĩ, nhưng vào trong tay người khác, thì chỉ có thể là bùa đòi mạng!"

Nghe vậy, Lam Khải Nhân trầm giọng nói: "Vật nguy hiểm như thế, đúng là e ngại gây ra hoạ lớn, cần nghĩ cách khống chế, hoặc phá huỷ hoàn toàn, mới là cách làm đúng đắn".

Hiểu Tinh Trần cũng thở dài, "Người dân thường vô tội, người có tài lập công lại bị khép tội. Vô Tiện sư điệt, Âm Hổ phù này bị mơ ước đến mức độ này, bây giờ xem ra, cũng không tính là tấm bùa giữ mạng gì cả, chi bằng phá huỷ triệt để".

Bị người khác nói trước mặt như vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không có vẻ giận, ngược lại gật gật đầu, thành thật nói: "Lần trước sau cuộc chiến, ta đã có ý tưởng huỷ phù, chỉ là đúc phù không dễ, huỷ phù càng khó hơn, mà ta đang trong tình cảnh gian nan, bây giờ mới chia thành hai mảnh để giữ lại. Đợi đến khi trở về, sau khi thế cục ổn định, ta có thời gian rảnh sẽ thí nghiệm phương pháp huỷ phù, hoàn toàn tiêu huỷ thứ đó thành tro bụi để tránh hậu hoạn".

Mọi người kinh ngạc, vật cực kỳ quý giá được người người đổ xô vào giành, thế mà có thể nói huỷ là huỷ! Ừm, hình như cũng không có gì lạ. Tính kỹ lại, cũng đã từng huỷ một lần, lúc tứ đại gia tộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương đã phá huỷ trước một nửa khối, còn lại nửa khối chưa kịp huỷ đã mất mạng ... Người này không mất đi bản tính, đủ để chứng minh rồi.

Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ đối với chuyện này nhẹ nhàng thở ra, nếu hoàn toàn huỷ diệt rồi, tất nhiên sẽ không cần phải lo lắng có gì đó làm hại a Tiện/Nguỵ Anh nữa.

Kim Quang Dao, Tiết Dương: Thật sự bỏ được?

Tống Lam thật sự phải lau mắt mà nhìn đối với vị Di Lăng Lão Tổ này, lúc này Nhiếp Minh Quyết càng là chân chính xếp người này vào danh sách những người đáng kết giao.

Nguỵ Vô Tiện không biết suy nghĩ của mọi người, chỉ là cân nhắc, nếu không phải dùng hết mọi cách vẫn không thể làm Âm Hổ phù nhận chủ, triệt để kiểm soát, cho dù không dùng cũng đông cứng oán khí lại, thì khó mà tiêu huỷ, hơn nữa, nơi này cấm linh lực không cấm oán khí, mới vừa rồi sau khi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đã từng kiểm tra một lần, âm lãnh trong toàn thân dường như ẩn ẩn không giảm đi ngược lại còn tăng ....

Nếu không thể thực hiện được, vẫn phải phá huỷ thôi, tránh sơ sẩy lạc ra bên ngoài, gây hoạ cho thế gian. Hắn cũng là người cậy tài khinh người, làm sao có thể vì mình mà gây thêm tội nghiệp vô ích như thế được.

Nếu không, giữ lại để doạ những tên nguỵ quân tử đó một chút cũng được nha.

Câu nói thoải mái nhẹ nhàng 'huỷ phù' thật là cao minh! Nhiếp Hoài Tang cảm thấy bội phục sâu sắc, phá huỷ một cái Âm Hổ phù, đổi lại được thêm nhiều hảo cảm của mọi người không nói, chỉ cần còn đang trong quỷ đạo, lưng dựa Loạn Tán Cương, sau này vẫn có thể làm ra càng nhiều 'pháp khí' đúng không? Nếu so ra kém hơn, vậy làm mười cái một trăm cái thì sao, chênh lệch về chất lượng, thì gấp nhiều lần số lượng lên, thật sự là một hành động sáng suốt nha!

Chương 125

[Nghe vậy, trên gương mặt chữ điền của Kim Quang Thiện, hiện lên một tia thẹn quá hoá giận. Sau Xạ Nhật Chi Chinh, sự phê bình kín đáo của các đại thế gia đối với việc tu quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện dần dần tăng lên. Ông ta nhắc tới Âm Hổ phù ở đây, vốn là có ý muốn uy hiếp Nguỵ Vô Tiện một chút, nhắc nhở hắn là ngươi còn có điểm yếu đó ... Ai ngờ Nguỵ Vô Tiện này nói chuyện trần trụi, tàn khốc như thế, ông ta tuy từ lâu đã âm thầm có suy nghĩ tiếp nhận vị trí Ôn thị này, nhưng trước nay không ai dám vạch trần một cách rõ ràng sáng sủa như thế, còn thêm vào sự chế giễu. Một khách khanh bên phải ông ta quát lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi làm sao dám nói thế!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta nói sai sao? Ép người sống làm mồi nhử, hơi không nghe theo thì tìm mọi cách chèn ép, như thế có khác gì Kỳ Sơn Ôn thị không?" Một khách khanh khác đứng dậy: "Đương nhiên khác nhau. Ôn cẩu làm nhiều việc ác, rơi vào kết cục như vậy vốn là bọn chúng bị trừng phạt đúng tội. Chúng ta bất quá ăn miếng trả miếng, để cho bọn chúng nếm đủ hậu quả xấu mà tự bọn chúng đã gieo, có gì mà phải chỉ trích?". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ai cắn ngươi thì ngươi đòi người đó trả, Ôn Ninh này trên tay chưa từng dính qua chút máu nào, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nghĩ đến tội liên đới luôn sao?" Một người nói: "Nguỵ công tử, ngươi nói trên tay bọn chúng không dính máu thì là không dính à? Đây chỉ là lời nói phiến diện của ngươi, chứng cứ đâu?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cảm thấy bọn họ giết người bừa bãi, chẳng lẽ không phải cũng là lời nói phiến diện của ngươi hay sao? Chẳng lẽ không phải là ngươi nên lấy chứng cứ ra trước hay sao? Tại sao ngược lại đòi ta đưa ra?". Người nọ liên tục lắc đầu, vẻ mặt "Người này không nói đạo lý". Một người khác cười lạnh nói: "Năm đó khi Ôn thị tàn sát người của chúng ta, có thể tàn nhẫn hơn thế này gấp trăm ngàn lần! Bọn chúng cũng không nói đạo nghĩa với chúng ta, chúng ta vì sao phải nói đạo nghĩa với bọn chúng?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ồ. Ôn cẩu làm nhiều việc ác, cho nên phải giết hết tất cả những người họ Ôn? Không phải chứ, không ít người từ bên phe Kỳ Sơn phản bội lại gia tộc hàng phục phe bên này bây giờ như cá gặp nước thì sao. Không phải có vài vị đang ngồi đây, chính là gia chủ của các gia tộc phụ thuộc Ôn thị lúc đầu hay sao? ... Như vậy có nghĩa là bây giờ ta có thể giết sạch hết bọn họ đúng không?" Lời còn chưa dứt, hắn đưa tay đè lên Trần Tình ở bên hông. Trong phút chốc, toàn bộ người trong sảnh tiệc đều bị thức tỉnh bởi một ký ức nào đó, làm như trở về chiến trường núi thây biển máu chồng chất, không thấy ánh mặt trời kia. Trong tích tắc, khắp nơi đều có người đứng bật dậy, Lam Vong Cơ trầm giọng kêu: "Nguỵ Anh!"]

Tuy rằng lúc đó bản thân mình cũng ở đấy, nhưng Lam Hi Thần giờ phút này lại dùng góc nhìn của Nguỵ Vô Tiện để đọc ra, thì phát hiện có chút không ổn. Mà trước hết bất kể quan điểm lời nói đúng sai, những người bè phái Kim gia này câu nọ nối tiếp câu kia, tư thế tràn đầy hùng hổ doạ người, giấu trong đó chút cố tình kích động sự hiềm nghi.

Trọng điểm của Nguỵ Vô Tiện lại chỉ là đúng sai, "Nhìn mấy hành động thông đồng này, hạng người nịnh nọt tại sao đều là những kẻ nói nhăng nói cuội, ỷ vào người đông thế mạnh cứ nói năng bừa bãi, hừ, đã vậy Lam Trạm ngươi còn mở miệng ngăn cản ta, chẳng lẽ cảm thấy bọn chúng nói đúng hay sao?"

"Đương nhiên không phải". Tạm dừng một chút, Lam Vong Cơ dường như còn đang cân nhắc dùng từ một chút, chỉ là không đợi y nói ra những điều mà trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng biết rõ, Giang Trừng đã nhịn không được mắng trước: "Y không can ngăn ngươi, thì ngươi muốn thế nào? Để mặc cho ngươi ở trên Kim Lân Đài phô trương uy phong của Di Lăng Lão Tổ một lần hay gì?"

Nguỵ Vô Tiện: .... Ta và ngươi đang nói chuyện hả?

Nhiếp Hoài Tang thật ra muốn nói là, lúc Kỳ Sơn Ôn thị còn đang cai trị, tác phong thật sự quá mức bá đạo, trong tiên môn bách gia có rất ít người chưa trở thành nạn nhân, tuy là phe chiến thắng, nhưng cũng rất nhiều người trong số họ đã chết, cho nên sau cuộc chiến đối xử hà khắc thậm chí xử trí dư nghiệt Ôn thị mới có thể có được lòng người.

Không chỉ trong Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Vân Mộng Giang thị, số người tán thành nhổ cỏ tận gốc Ôn thị không phải ít, Cô Tô Lam thị trái lại có thể là đồng ý suy nghĩ 'nợ ai nấy trả', đoán chừng Nguỵ Vô Tiện và người Kim gia tranh luận quá mức giương cung bạt kiếm, nên mới là không nói chuyện được đi.

Đương nhiên tỷ đệ Ôn gia xác thật cũng là rất vô tội, lại có ơn tái sinh đối với Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, khó trách Nguỵ Vô Tiện quyết chí liều mạng cũng phải bảo vệ bọn họ.

Ôn Tình nhớ đến Xạ Nhật Chi Chinh, có mấy lần trận địa Lan Lăng Kim thị rơi vào tình trạng khẩn cấp, bọn họ lúc ấy đã trì hoãn như thế nào? Ngoài mặt kêu gào đến chiến đấu vì chính nghĩa gì đó để câu giờ, âm thầm âm mưu quỷ kế nhiều vô kể, lúc này mới đợi viện binh tới. Bây giờ thì sao, người thắng làm vua, lại cắn lấy việc tàn sát Ôn cẩu, không bỏ cách nói không cần đạo nghĩa, cũng không biết trong lòng bọn họ, 'đạo nghĩa' đến tột cùng là gì?

[Kim Quang Dao ở gần Nguỵ Vô Tiện nhất, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, ôn hoà nói: "Nguỵ công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng xằng bậy nha, tất cả đều có thể thương lượng". Kim Quang Thiện cũng đứng lên, giận dữ xen lẫn sợ hãi: "Nguỵ Vô Tiện! Giang ... Giang tông chủ không ở đây, ngươi liền không kiêng dè gì như thế!"

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng y ở đây, thì ta sẽ kiêng nể gì hay sao? Ta muốn giết người nào, thì ai có thể ngăn cản, và ai dám ngăn cản?" Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Nguỵ Anh, buông Trần Tình xuống".

Nguỵ Vô Tiện nhìn y một cái, trong đôi mắt nhạt màu như lưu ly kia, thấy được hình ảnh phản chiếu gần như hung tợn của chính mình. Hắn chợt quay đầu, quát: "Kim Tử Hiên! ... Đừng nói nhảm nữa, chắc hẳn các vị đều biết, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Người ở đâu? Tốn thời gian với ngươi lâu như vậy, ta chỉ cho ngươi ba tiếng. Ba!"

Kim Tử Huân vốn định cắn răng đến chết, nhưng nhìn vẻ mặt của Kim Quang Thiện, trong lòng rét run, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Hai!"

Kim Tử Huân lúc này mới quát to: ".... Dừng lại! Dừng lại! Chỉ là mấy tên Ôn cẩu, nếu ngươi muốn dùng thì lấy đi, hôm nay không muốn dây dưa với ngươi! Tự mình đi Cùng Kỳ Đạo tìm là được!"

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sớm nói không phải là được rồi không".]

Nhiếp Hoài Tang cũng cười lạnh, Liễm Phương Tôn không hổ là người có năng lực có thể ẩn mình bên cạnh Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn, ai nấy cũng đều nhìn thấy khi Nguỵ Vô Tiện biến sắc, vẻ mặt của hắn vẫn có thể không thay đổi, vẫn lưu loát nói lời đổ thêm dầu vào lửa không phải sao.

Lời khuyên can của Hàm Quang Quân, thất bại trong gang tấc như vậy, rốt cuộc cũng không ngăn được mâu thuẫn bùng phát của hai bên.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên gọi: "Lam Trạm".

"Chuyện gì?" Ngữ khí của Lam Vong Cơ trước sau như một.

"Nếu như lại có trường hợp ta cùng người khác tranh cãi kiểu này, ngươi ... đừng nhìn ta".

Cho dù có không thừa nhận tính tình đã thay đổi như thế nào, thì trở về từ địa ngục, bộ dạng bị nhiễm ma quỷ, kèm theo sự dữ tợn là điều không thể phủ nhận. Nhưng ít ra, hắn không muốn ở trong mắt Lam Vong Cơ, nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của mình.

Người như cây ngọc trước sân, không nhiễm bụi trần soi rọi khoảng không.

Cánh tay ôm bên hông hắn của Lam Vong Cơ cứng đờ lại, trong nháy mắt khôi phục lại bình thường , chỉ trả lời: "Ta cùng với ngươi".

Nguỵ Vô Tiện lại lên tinh thần, "Ngươi cùng với ta? Cùng ta mắng chửi người khác sao? Tha cho ta đi, đáng lẽ ngươi nói, ai ồn ào ngươi cấm ngôn người đó, như vậy mới tiết kiệm sức lực và thời gian đúng không," càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh vô cùng, Nguỵ Vô Tiện hưng phấn nói: "Phương pháp này quả thực tốt nhất nha, sau này cứ làm như thế biết không?"

Mọi người: Chúng ta cũng cảm thấy biện pháp này rất không tồi, thậm chí cấm ngôn luôn cả ngươi thì càng tốt.

Lam Vong Cơ: "..... Được".

[Hắn tới như gió, đi cũng như gió. Thân ảnh vừa biến mất, mây đen trong lòng của rất nhiều người mới tan đi, trong Đấu Nghiên sảnh, những người lúc đầu không nhịn được đứng lên đã tốp năm tốp ba ngồi xuống, tám chín phần mười đã toát một thân mồ hôi lạnh. Còn Kim Quang Thiện ngơ ngác đứng ở bên trên, sau một hồi lâu, bỗng nhiên cơn giận bùng nổ, một cước đá văng chiếc bàn nhỏ trước người. Chén vàng đĩa bạc đầy trên bàn lăn vèo vèo xuống bậc thang, Kim Quang Dao thấy ông ta thất thố, có lòng giảng hoà, kêu: "Phụ ..."

Lời còn chưa dứt, Kim Quang Thiện đã phất tay áo bỏ đi. Kim Tử Huân cũng sâu sắc cảm thấy mới vừa rồi nhượng bộ mất hết thể diện trước mặt mọi người, vừa tức vừa hận, cũng định rút lui theo, Kim Quang Dao vội kêu: "Tử Huân ...."

Kim Tử Huân đang nổi nóng, không chút nghĩ ngợi, vung tay đập chén rượu trong tay còn chưa đưa đi kia, đập thẳng ngay vào ngực Kim Quang Dao. Hoa Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ trên ngực áo choàng trắng tinh trong chớp mắt nở ra một đoá hoa rượu khác, thật là thảm hại. Nhưng hiện trường quá hỗn loạn, cũng không có ai để ý đến hành vi thất lễ rất không thoả đáng này, chỉ có Lam Hi Thần nói: "Tam đệ!" Kim Quang Dao vội nói: "Không sao không sao không sao, Nhị ca ngồi đi".

Lam Hi Thần không tiện có ý kiến với Kim Tử Huân, chỉ lấy một chiếc khăn tay trắng tinh đưa cho hắn, nói: "Ngươi đi xuống thay quần áo đi". Kim Quang Dao nhận lấy khăn tay, cười khổ nói: "Ta không thể nào đi được á".

Tại hiện trường chỉ còn lại một mình hắn thu dọn cục diện rối rắm này, kêu hắn làm thế nào đi đây. Hắn vừa trấn an mọi người, vừa sứt đầu mẻ trán nói: "Haizz, Nguỵ công tử này thật là xúc động quá. Hắn làm sao có thể nói vậy trước mặt nhiều gia tộc như thế chứ?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Hắn nói không đúng sao".

Kim Quang Dao thoáng sững sờ rất nhỏ đến mức không thể phát hiện ra, chợt cười nói: "Ha ha. Đúng. Là đúng. Nhưng chính bởi vì đúng, cho nên mới không thể nói ngay mặt.". Lam Hi Thần làm như suy tư điều gì, nói: "Vị Nguỵ công tử này, thật sự là tính tình đã thay đổi nhiều". Nghe vậy bên dưới hàng lông mày nhíu chặt của Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu hiện lên một tia đau xót.]

Kim Quang Dao nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, đã quy kết trận tranh cãi này lên đầu Nguỵ Vô Tiện, Kim Tử Huân vô cớ bắt người Ôn gia đi cũng không nhắc tới, việc Kim Quang Thiện trực tiếp nhắm vào Âm Hổ phù cũng bỏ qua không nói, ngay cả Lam thị tông chủ Trạch Vu Quân cũng nói 'Tính tình Nguỵ Vô Tiện thay đổi nhiều'.

Nhiếp Minh Quyết – ngươi lúc này đã hiểu rõ vở hài kịch từ đầu đến đuôi – nhíu mày, thái độ trong lòng đối với Nguỵ Vô Tiện đã không còn cực đoan như lúc xưa nữa, chỉ cảm thấy Kim Quang Dao vẫn là vấn đề lớn, đã là không sai, tại sao không thể nói ngay mặt? Chẳng lẽ ở Lan Lăng Kim thị, còn yêu cầu mỗi người đều là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu hay sao?

Nguỵ Vô Tiện thở dài, đây chỉ là vấn đề tính tình hắn thay đổi nhiều hay sao? Lúc quan trọng liên quan đến mạng người, còn phải bị một đám không biết gọi là gì kéo đông kéo tây, lãng phí thời gian, thái độ mạnh mẽ như thế, đi thẳng tới mục đích không đúng hay sao? Đổi thành Xích Phong Tôn đứng vào hoàn cảnh này của hắn, đoán chừng đã sớm nhấc đao đại chiến rồi.

"Lam Trạm, vẫn là ngươi tốt nhất". Tốt xấu còn có người đồng ý nói hắn nói đúng.

Lam Vong Cơ không nói, nếu trước đây Nguỵ Anh gặp tình huống giống vậy, cũng sẽ ra tay tương trợ, nhất định không thoả hiệp, nhưng sẽ không có lệ khí quấn quanh người như thế, cuồng vọng đến mức không chừa đường lui.

Bất kể trước kia hay bây giờ, Nguỵ Anh vẫn là Nguỵ Anh, có đi hướng nào, cũng trở về đúng một nơi.

loading...