Chap 24: Vào mộng lần hai
Một cảnh vệ bước tới, thân thiết chào hỏi lão Quách, mời ba người lên xe cảnh sát, vừa lái xe vừa sắp xếp cho một cảnh sát khác lái xe của lão Quách trở về thành thị. Dọc đường đi, lão Quách thêm mắm dặm muối kể về chuyện vừa xảy ra trong động, có quỷ có cương thi, làm cho cảnh vệ kia sợ hết hồn khiếp vía lái xe thật nhanh quay về."Trương đội trưởng, đây là cương thi đó nha, rõ ràng ta không có nói bậy.". Lão Quách cầm hàm răng cương thi nhét vào đùi hắn.Trương đội trưởng run rẩy không dám nhìn: "Lấy ra lấy ra đi, không cần chứng minh, tôi đương nhiên tin ngài, cứ yên tâm chờ phí dịch vụ. Thôi, tôi đưa cho ngài trước vậy!"."Năm vạn không đủ…". Lão Quách liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: "Năm vạn chỉ là giá của một con bạch mao cương thi, bọn ta phải giết hai đồng tử, hai lệ quỷ, ta coi ngươi như là bằng hữu, lấy... hai vạn nữa thôi. OK?"
Trương đội trưởng hơi khó xử: "Giá không thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng không phải con số nhỏ, còn muốn nhiều hơn nữa là...""Không cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn một con thi trùng, ngươi có muốn nhìn thấy không?". Lão Quách giả bộ lục túi: "Bất quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi sẽ biến thành cương thi"."Không không không, tôi không nhìn đâu!". Yết hầu Trương đội trưởng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi tin các ngài càng vất vả thì công lao càng lớn, bảy vạn, một tuần nữa tôi đưa cho ngài!" "Hắc hắc, Trương đội trưởng thật dễ nói chuyện". Lão Quách cười hòa nhã.Trương đội trưởng buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông ta, ông ta mà cho đồ chơi kia cắn mình một cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương thi, phỏng chừng chính là đối phó với mình. Đúng là không có chơi nổi với đám pháp sư các người.Trương đội trưởng lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao, để lại một vạn đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm rửa, sau đó đi tới nhà hàng, lão Quách đãi một bàn thức ăn ngon, mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch (rượu làm từ năm loại ngũ cốc), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.
Uống khoảng 3 ly lão Quách lấy ra một vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: "Tiểu sư đệ, một vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ, chờ sau khi lãnh được ta sẽ gọi cho đệ.".Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Đây là ý gì? Một phần huynh cũng không lấy?"
"Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có nói ta muốn chia tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là phụ giúp một chút thôi"."Huynh đừng nói như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn."Tiểu Mã ở một bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: "Này này, hai người đẩy tới đẩy lui, đã quên tôi rồi có đúng không? Tiền của tôi đâu?"Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: "giao Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền".Tiểu Mã nhanh chóng tính toán một chút, Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng một trăm gam, giá vàng tuy là hay bị mấy bà thím hạ xuống, thế nhưng một gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế thì... Khửa khửa khửa: "Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ qua tôi, bỏ qua tôi nhé!"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: "Sư phụ nói, năm đó Đạo Phong sư huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay không?"Lão Quách gật đầu: "Có, khi đó ta là trợ thủ của hắn, có làm qua vài chuyện đại sự, gây dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại nói tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ".Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó y đi đâu?"Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: "Hắn đi Tứ Xuyên làm một chuyện, bảo là thập phần hung hiểm, không thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi hắn đi có trở về Mao Sơn một chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó bặt vô âm tín".
Diệp Thiếu Dương cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất trần, rõ ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở về núi có mua cho mình một xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa canh chừng, vì việc này hắn bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì không có ai nấu cơm giặt giũ sư phụ mới thả hắn ra.Mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất mặt bị xâu mứt quả lừa mất đi bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu không bảo bối sớm muộn gì cũng là của hắn, ừm, nếu không thì mình cũng sẽ trộm.
"Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tết Đoan Ngọ, hắn có gửi cho ta một bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thì thấy trên lá gói bánh có một bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ vẫn còn ký hiệu, ta liền sao chép lại. Nó đang nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.".Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Địa đồ, địa đồ chỗ nào?""Không biết, ta không nhận ra chỗ nào hết".Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất rõ ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa "Địa đồ" bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?
"Ngoại trừ địa đồ ra thì không còn gì nữa sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.Lão Quách lắc đầu: "Không còn gì cả".Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo Phong phát hiện một nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là âm sào lệ quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào không thể lùi bước, lo lắng mình không giải quyết được cho nên mới gửi về một tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà đi tìm hoàn thành công việc của hắn.Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra chính là vì sao hắn không đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ mà lại chỉ gửi cho một sư huynh ngoại môn? Với pháp lực của lão Quách cũng không thể hoàn thành được.
Chuyện này thật có chút kỳ quặc.Hiện giờ một chút manh mối cũng không có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ xem trước đã rồi mới từ từ nghiên cứu.
"Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ không có mang theo nhiều đồ đạc, chút nữa sư huynh quay về thì mang cho đệ mỗi thứ một ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ".Diệp Thiếu Dương nói xong không đợi lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách đang nhìn chằm chằm phía sau mình.Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, nói: "Sư huynh đừng dọa đệ!".Lão Quách nhíu mày: "Không phải đâu, ta đang nhìn bức họa kia, người trên bức tranh sao lại di động nhỉ?"
"Có thể là con ruồi huynh nhìn lầm rồi". Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu lên, uống một ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại, trên tường có một bức tranh thuỷ mặc, vẽ một vách đá dựng đứng trên sườn núi, có một đường nhỏ lên núi, đỉnh núi lại có một tòa tiểu đình, lão Quách nói "Người trong bức họa" kia, chính là có người đang đi qua đi lại trong tiểu đình. Hắn giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả thật y như một con ruồi đậu trên bức tranh.Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất hiện vết nứt ngày một lớn, núi đá rơi xuống, dựa theo sự diễn biến trong bức tranh, tiểu đình trên đỉnh núi và người đang đứng trong đình sẽ nhanh chóng rơi xuống."Mẹ kiếp, đây không phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?". Lão Quách khiếp sợ không thôi.Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn thưởng thức Kim Bảo, sau lại lui về ngủ trên ghế salon. Diệp Thiếu Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, không chú ý đến cậu ta lắm. Hắn lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ hết sức khẩn trương.Tiểu Mã lại đi vào giấc mộng! Người đang lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…
Trương đội trưởng hơi khó xử: "Giá không thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng không phải con số nhỏ, còn muốn nhiều hơn nữa là...""Không cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn một con thi trùng, ngươi có muốn nhìn thấy không?". Lão Quách giả bộ lục túi: "Bất quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi sẽ biến thành cương thi"."Không không không, tôi không nhìn đâu!". Yết hầu Trương đội trưởng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi tin các ngài càng vất vả thì công lao càng lớn, bảy vạn, một tuần nữa tôi đưa cho ngài!" "Hắc hắc, Trương đội trưởng thật dễ nói chuyện". Lão Quách cười hòa nhã.Trương đội trưởng buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông ta, ông ta mà cho đồ chơi kia cắn mình một cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương thi, phỏng chừng chính là đối phó với mình. Đúng là không có chơi nổi với đám pháp sư các người.Trương đội trưởng lái xe đưa bọn họ đến một khách sạn năm sao, để lại một vạn đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm rửa, sau đó đi tới nhà hàng, lão Quách đãi một bàn thức ăn ngon, mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch (rượu làm từ năm loại ngũ cốc), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.
Uống khoảng 3 ly lão Quách lấy ra một vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: "Tiểu sư đệ, một vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ, chờ sau khi lãnh được ta sẽ gọi cho đệ.".Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Đây là ý gì? Một phần huynh cũng không lấy?"
"Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có nói ta muốn chia tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là phụ giúp một chút thôi"."Huynh đừng nói như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn."Tiểu Mã ở một bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: "Này này, hai người đẩy tới đẩy lui, đã quên tôi rồi có đúng không? Tiền của tôi đâu?"Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: "giao Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền".Tiểu Mã nhanh chóng tính toán một chút, Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng một trăm gam, giá vàng tuy là hay bị mấy bà thím hạ xuống, thế nhưng một gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế thì... Khửa khửa khửa: "Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ qua tôi, bỏ qua tôi nhé!"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: "Sư phụ nói, năm đó Đạo Phong sư huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay không?"Lão Quách gật đầu: "Có, khi đó ta là trợ thủ của hắn, có làm qua vài chuyện đại sự, gây dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại nói tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ".Diệp Thiếu Dương nói: "Sau đó y đi đâu?"Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: "Hắn đi Tứ Xuyên làm một chuyện, bảo là thập phần hung hiểm, không thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi hắn đi có trở về Mao Sơn một chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó bặt vô âm tín".
Diệp Thiếu Dương cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất trần, rõ ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở về núi có mua cho mình một xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa canh chừng, vì việc này hắn bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì không có ai nấu cơm giặt giũ sư phụ mới thả hắn ra.Mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất mặt bị xâu mứt quả lừa mất đi bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu không bảo bối sớm muộn gì cũng là của hắn, ừm, nếu không thì mình cũng sẽ trộm.
"Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tết Đoan Ngọ, hắn có gửi cho ta một bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thì thấy trên lá gói bánh có một bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ vẫn còn ký hiệu, ta liền sao chép lại. Nó đang nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.".Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Địa đồ, địa đồ chỗ nào?""Không biết, ta không nhận ra chỗ nào hết".Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất rõ ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa "Địa đồ" bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?
"Ngoại trừ địa đồ ra thì không còn gì nữa sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.Lão Quách lắc đầu: "Không còn gì cả".Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo Phong phát hiện một nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là âm sào lệ quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào không thể lùi bước, lo lắng mình không giải quyết được cho nên mới gửi về một tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà đi tìm hoàn thành công việc của hắn.Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra chính là vì sao hắn không đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ mà lại chỉ gửi cho một sư huynh ngoại môn? Với pháp lực của lão Quách cũng không thể hoàn thành được.
Chuyện này thật có chút kỳ quặc.Hiện giờ một chút manh mối cũng không có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ xem trước đã rồi mới từ từ nghiên cứu.
"Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ không có mang theo nhiều đồ đạc, chút nữa sư huynh quay về thì mang cho đệ mỗi thứ một ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ".Diệp Thiếu Dương nói xong không đợi lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách đang nhìn chằm chằm phía sau mình.Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, nói: "Sư huynh đừng dọa đệ!".Lão Quách nhíu mày: "Không phải đâu, ta đang nhìn bức họa kia, người trên bức tranh sao lại di động nhỉ?"
"Có thể là con ruồi huynh nhìn lầm rồi". Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu lên, uống một ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại, trên tường có một bức tranh thuỷ mặc, vẽ một vách đá dựng đứng trên sườn núi, có một đường nhỏ lên núi, đỉnh núi lại có một tòa tiểu đình, lão Quách nói "Người trong bức họa" kia, chính là có người đang đi qua đi lại trong tiểu đình. Hắn giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả thật y như một con ruồi đậu trên bức tranh.Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất hiện vết nứt ngày một lớn, núi đá rơi xuống, dựa theo sự diễn biến trong bức tranh, tiểu đình trên đỉnh núi và người đang đứng trong đình sẽ nhanh chóng rơi xuống."Mẹ kiếp, đây không phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?". Lão Quách khiếp sợ không thôi.Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn thưởng thức Kim Bảo, sau lại lui về ngủ trên ghế salon. Diệp Thiếu Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, không chú ý đến cậu ta lắm. Hắn lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ hết sức khẩn trương.Tiểu Mã lại đi vào giấc mộng! Người đang lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…
loading...
Danh sách chương:
- Chap 1 : Mẫu tử sát thi
- Chap 2: Khai quan
- Chap 3: Hỏa thiêu sát thi
- Chap 4 : Cổ sư Miêu Cương
- Chap 5 :Quan môn đệ tử
- Chap 6 : Thành tài, chuẩn bị xuất sơn
- Chap 7 :Cao nhân
- Chap 8 : Quỷ đập tường
- Chap 9 : Quỷ đến phòng
- Chap 10: Chiến Oán Linh
- Chap 11 : Thủy thi
- Chap 12: Mất nụ hôn đầu bởi quỷ
- Chap 13: Thân phận thiếu nữ
- Chap 14 : Làm quen
- Chap 15: Đi vào giấc mộng
- Chap 16: Tà Linh
- Chap 17: Thi ma
- Chap 18: Oán linh thị nữ
- Chap 19: Cổ mộ
- Chap 20: Chiến Bạch mao cương thi
- Chap 21: Truy sát thi ma
- Chap 22: Đồng tử thủ mộ
- Chap 23: Siêu độ oán linh
- Chap 24: Vào mộng lần hai
- Chap 25: Người trong tranh
- Chap 26: Ký túc xá, lầu bốn
- Chap 27: Nạo xương
- Chap 28: Huyết tinh phù
- Chap 29: Thẩm vấn quỷ
- Chap 30: Gặp Chu Tĩnh Như
- Chap 31: Trò hề
- Chap 32: Thăm dò ký túc xá
- Chap 33: Do thám quỷ lâu ban đêm
- Chap 34: Tạ Vũ Tình
- Chap 35: Trá thi
- Chap 36: Bánh bao thịt heo
- Chap 37: Quỷ oa
- Chap 38: Nữ sinh
- Chap 39: Thất Tinh Long Tuyền kiếm
- Chap 40: Hợp tác
- Chap 41: Chiêu hồn
- Chap 42: Nguyên nhân chết
- Chap 43: Pháp sư rởm
- Chap 44: Trục xuất liệt đồ
- Chap 45: Huyền âm huyệt
- Chap 46: Tìm hiểu phong ấn
- Chap 47: Quỷ Nhật Bản
- Chap 48: Minh Minh Tỳ Hưu ấn
- Chap 49: Tiên cảnh bấm huyệt
- Chap 50: Nữ quỷ Phùng Tâm Vũ
- Chap 51: Thi sống
- Chap 52: Rết ba đuôi
- Chap 53: Lục Mao cương thi
- Chap 54: Âm Dương ngũ hành đạo
- Chap 55: Plants vs Zombies
- Chap 56: Quỷ oa xuất hiện
- Chap 57: Mỹ nữ Thông Linh sư
- Chap 58: Tụ hồn
- Chap 59: Mối tình nhân quỷ
- Chap 60: Người trong tranh xuất hiện
- Chap 61: Chân tướng
- Chap 62: Thành ma, báo thù
- Chap 63: Quỷ thủ lĩnh
- Chap 64: Ái tình nghìn năm
- Chap 65: Hợp tác
- Chap 66: Đi tới tháp nước
- Chap 67: Nuôi huyết nhân
- Chap 68: Hút huyết trì
- Chap 69: Quái lông vàng
- Chap 70: Kappa
- Chap 71: Mật đạo
- Chap 72: Đạt Ma thiền trượng
- Chap 73: Cừu nhân gặp mặt
- Chap 74: Phụng Nhãn quyền
- Chap 75: Mỹ nữ kungfu
- Chap 76: Quỷ mua mệnh
- Chap 77: Nữ quỷ đến
- Chap 78: Giải quyết
- Chap 79: Tróc quỷ thế gia
- Chap 80: Tam tiền định mệnh
- Chap 81: Bát môn sinh tử trận
- Chap 82: Thi vương xuất hiện
- Chap 83: Huyết thi
- Chap 84: Mưu hèn kế bẩn
- Chap 85: Nhập hồn
- Chap 86: Tôi phải cứu cô
- Chap 87: Đại chiến kết thúc
- Chap 88: Giấc mộng sau cùng
- Chap 89: Chỉ ước làm uyên ương
- Chap 90: Âm đức và bài vị
- Chap 91: Người giấy
- Chap 92: Thư pháp
- Chap 93: Tỏ tình
- Chap 94: Vụ án nhà xác
- Chap 95: Say rượu đấu nữ quỷ
- Chap 96: Lục nhãn quỷ đồng
- Chap 97: Bánh bao thịt heo
- Chap 98: Điều tra khu biệt thự
- Chap 99: Ngũ hành tiệt âm trận
- Chap 100: Chuyện quỷ dị
- Chap 101: Ai mặc áo liệm, ai muốn lột da
- Chap 102: Sát khí nhà trưởng thôn
- Chap 103: Song thai quỷ anh
- Chap 104: Chuẩn bị sinh
- Chap 105: Diệt anh sát
- Chap 106: Ra nghĩa địa
- Chap 107: Cố sự của quỷ
- Chap 108: Đầu lưỡi quỷ
- Chap 109: Nữ quỷ dưới thụ yêu
- Chap 110: Địa thi
- Chap 111: Trong cây có người
- Chap 112: Uống máu quỷ
- Chap 113: Băng tằm cực bắc
- Chap 114: Bạch vu sư
- Chap 115: Nhân huyết cổ
- Chap 116: Áp chế cổ
- Chap 117: Đánh cho bốc khói
- Chap 118: Tra hỏi
- Chap 119: Quỷ hút khí
- Chap 120: Khai quan
- Chap 121: Yêu linh chiếm thân
- Chap 122: Bím tóc đuôi sam
- Chap 123: Ảo giác tường quỷ
- Chap 124: Thiên địa sinh tử khấu
- Chap 125: Tìm cổ sư
- Chap 126: Thi thể trong chum
- Chap 127: Lục soát
- Chap 128: Vân cấp thiên thư
- Chap 129: Quỷ đồng xuất hiện
- Chap 130: Quỷ đồng sáu mắt
- Chap 131: Diệt quỷ đồng
- Chap 132: Ngũ quỷ địa đồ
- Chap 133: Thi thể bị ăn mất
- Chap 134: Quỷ ăn thi
- Chap 135: Đèn dẫn hồn
- Chap 136: Quá kinh khủng
- Chap 137: Dẫn quỷ xuất động
- Chap 138: Ngũ quỷ bàn sơn trận
- Chap 139: Tiếng khóc trong Wc
- Chap 140: Nguyên nhân
- Chap 141: Diễn viên
- Chap 142: Ước vọng
- Chap 143: Quỷ khí bao phủ bệnh viện
- Chap 144: Đồ tôn
- Chap 145: Tiếp âm sanh bà
- Chap 146: Quái nhân phòng chứa xác
- Chap 147: Quỷ hóa trang
- Chap 148: Ai đưa giấy?
- Chap 149: Đánh anh linh
- Chap 150: Hóa trang cho nữ thi
- Chap 151: Tiếp Âm Sanh bà xuất hiện
- Chap 152: Diệt Huyết Hồ quỷ
- Chap 153: Tìm người bị nhập thân
- Chap 154: Chuẩn bị tác chiến
- Chap 155: Bày binh bố trận
- Chap 156: Bắt giữ Tiếp Âm Sanh bà
- Chap 157: Đả bại quỷ bà
- Chap 158: Chém
- Chap 159: Tặng em bùa hộ mệnh
- Chap 160: Cuộc chiến mới
- Chap 161: Nam nhân trúng tà
- Chap 162: Tươi đẹp
- Chap 163: Cho cô một cơ hội
- Chap 164: Quỷ cô nương
- Chap 165: Thảo khẩu thái
- Chap 166: Cá cương thi
- Chap 167: Trận chiến đầu với Hà Cơ
- Chap 168: Quỷ lên thuyền
- Chap 169: Vào động phủ
- Chap 170: Thiên sư bài
- Chap 171: Nghỉ chân
- Chap 172: Nuôi thi
- Chap 173: Nữ thi
- Chap 174: Mao Nhân cổ
- Chap 175: Lấy máu
- Chap 176: Dụ cổ linh
- Chap 177: Diệt Mao nhân cổ
- Chap 178: Thái tuế
- Chap 179: Dây câu hồn
- Chap 180: Tạ Vũ Tình gặp chuyện
- Chap 181: Truy tìm hồn phách
- Chap 182: Tìm được Tạ Vũ Tình
- Chap 183: Ta nhất định cứu cô
- Chap 184: Cứu Tạ Vũ Tình
- Chap 185: Thất bà bà hiện thân
- Chap 186: Cải tử hoàn sinh
- Chap 187: Băng tằm cứu chủ
- Chap 188: Chân tướng của quỷ sai
- Chap 189: Huyết cổ thi vương
- Chap 190: Thiệt Tâm Cổ
- Chap 191: Chuẩn bị xuất phát
- Chap 192: Nhà có quỷ
- Chap 193: Quỷ trong hố phân
- Chap 194: Trúng kế
- Chap 195: So tài
- Chap 196: Thu đồ đệ
- Chap 197: Quách đại tẩu
- Chap 198: Cố sự Thất Cô
- Chap 199: Tương trợ
- Chap 200: Chuẩn bị đấu Hà Cơ