Chap 52: Quá Khứ Anh Muốn Quên Đi.
Nằm trong phòng ngắm nhìn bức ảnh chụp nửa mặt của Junghyun, kí ức ba năm trước bỗng hiện về rõ mồn một trong tâm trí Suga.
Cái ngày hôm ấy, khi cánh cửa thang máy đóng lại. Anh đã chạy theo cô nhưng bị Jungkook ngăn cản, cậu nắm chặt cổ tay anh, ánh mắt đầy phẫn nộ:
-" Những gì tụi em nghe được đều là sự thật phải không?"
Jungkook chất vấn, dù đã nghe J-hope kể lại, cậu vẫn muốn nghe từ chính miệng Suga.
-" Phải thì sao? Buông anh ra! Anh cần đi tìm Hyunie!"
Suga gạt tay Jungkook nhưng cậu nắm quá chặt khiến anh không cách nào gạt ra được.
-" ANH CÓ TƯ CÁCH GÌ MÀ ĐI TÌM CẬU ẤY!!?"
Jungkook hét lên giận dữ, nếu mọi chuyện cậu nghe được là thật, Suga có tư cách gì tiếp tục ở bên Junghyun? Có tư cách gì đi tìm cô giải thích? Anh càng giải thích sẽ càng khiến Junghyun thêm đau khổ thôi.
-" ANH LÀ BẠN TRAI EM ẤY!! ĐÂY LÀ CHUYỆN RIÊNG CỦA TỤI ANH, KHÔNG ĐẾN PHIÊN NGƯỜI NGOÀI NHƯ EM XEN VÀO. MAU TRÁNH RA!!"
Suga không đủ kiên nhẫn đôi co với Jungkook, anh dùng hết sức giật tay mình chạy đi, nếu anh còn không nhanh, anh sợ sẽ không đuổi kịp Junghyun mất.
-" Anh biết tại sao hôm nay Hyunie lại tới đây không?"
Jungkook chầm chậm quay đầu nhìn Suga, không nhanh không chậm hỏi. Câu hỏi khiến anh phải dừng bước.
-" Đừng Kookie!"
V đứng cạnh Jungkook chợt khẩn trương.
-" Anh để em nói!"
Jungkook tránh khỏi cái ôm của V, đi tới trước mặt Suga chìa điện thoại của mình ra:
-" Là vì cái này! Cậu ấy đến đây là để thu âm bài hát do chính cậu ấy sáng tác tặng anh nhân ngày sinh nhật! Nhưng anh nhìn xem, cậu ấy thật tâm chuẩn bị như vậy để nhận lại được cái gì!? Không phải lời cảm ơn hay cái hôn yêu thương mà là một sự thật khiến cậu ấy tổn thương, khiến cậu ấy đau khổ, khiến cậu ấy nhận ra bản thân đã bị người mình yêu thương nhất lừa dối suốt bao ngày tháng qua... Sao anh có thể đổi xử như vậy với Hyunie hả!!? Em cần anh phải bảo vệ tụi em sao!!? Anh..."
-" JEON JUNGKOOK!!!"
J-hope và V đồng thanh quát lên nhắc nhở, họ biết cậu đang tổn thương, nhưng cũng không nên dùng lời lẽ độc ác như vậy với chính người đã tìm cách bảo vệ tình yêu của cậu.
-" Em thay mặt Kookie xin lỗi anh... nhưng chuyện anh tiếp cận Hyunie để bảo vệ tụi em là anh sai rồi! Tụi em sẽ không cảm ơn anh về chuyện đó. Đây là món quà Hyunie để lại cho anh, em nghĩ anh nên giữ nó!"
V lấy điện thoại của Jungkook gửi file bài hát sang cho Suga rồi dắt cậu xuống hầm để xe, trở về nhà. Anh nghĩ việc quan trọng nhất lúc này chính là tìm Junghyun giải thích, không nên để cô ở một mình.
Suga đờ đẫn nhìn file thu âm bài hát hiện trên màn hình điện thoại, ba chữ " demo_Love Letter" như ghim sâu vào tim anh, anh run rẩy đeo tai nghe phát bài hát vào, giọng hát dịu dàng của Junghyun vang lên khiến ngực anh đau nhói...
"Khi em mở mắt tỉnh dậy, vẫn mong được nhìn thấy anh.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh. Ngay cả khi em chẳng nói gì cả, anh vẫn im lặng đứng sau quan tâm em.
Sự thật rằng luôn luôn có anh ở bên,
Em khóc vì thấy có lỗi và biết ơn anh rất nhiều! Mỗi khi đêm đến,
Em đều nhớ lại giây phút em khóc trong lòng anh ngày đó!
Trước khi em chìm vào giấc ngủ,
Em hạnh phúc khi được ở bên anh và biết ơn vì mọi thứ anh dành cho em. Bước đi trên con đường của riêng mình, em lại hi vọng có anh kề bên.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh. Khoảng khắc em cảm thấy thật cô đơn, sau một ngày đầy mệt mỏi.
Em thả mình trên chiếc giường êm ái,
Những ngày tháng anh luôn gắn bó với em, giúp em có một giấc mộng đẹp.
Anh là người duy nhất kéo em ra khỏi những cơn ác mộng kéo dài. Mỗi khi đêm đến, khi mọi người đều đi vào giấc ngủ.
Em khẽ ngân nga giai điệu anh viết tặng em,
Trước khi em chìm sâu vào giấc ngủ,
Thế giới này nhờ có anh, mọi thứ đều trở nên xinh đẹp hơn... Anh vẫn luôn ủng hộ em, xuân hạ thu đông cạnh bên anh.
Hệt như những vì sao lấp lánh trên trời cao. Những đêm em thao thức chẳng thể ngủ, em lại nghĩ đến anh!
Chúng ta gặp gỡ và yêu thương nhau,
Em không thể ngủ cùng với những suy nghĩ về hình bóng anh trong đầu. Bước đi trên con đường của riêng mình, em lại hi vọng có anh kề bên.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh..... Sự đau đớn tột cùng của trái tim tràn tới ngón tay nắm lấy hai chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạc run rẩy khóc than cho nỗi cô đơn vắng bóng chủ nhân của nó, thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể Suga. -" Hyunie...." Lời bài hát kết thúc, giọng nói ngượng ngùng của Junghyun lại một lần nữa vang lên: -"E hèm! Chào anh Min Yoongi, em Lee Junghyun, người yêu bé nhỏ của anh đây! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!! Anh biết đấy, em thường không thích mấy trò nhắn nhủ sến súa như này đâu, nhưng vì là sinh nhật anh, nên em có đôi lời muốn bày tỏ. Cảm ơn anh đã sinh ra trên đời này, cảm ơn anh đã đến bên cạnh em, cảm ơn anh đã luôn yêu thương và quan tâm che chở em. Chúng ta hãy nắm tay đi cùng nhau thật lâu anh nhé! Em yêu anh, Min Yoongi!" Suga có thể tưởng tưởng ra vẻ mặt ngượng ngùng, nụ cười e thẹn khi Junghyun thu âm những lời đó, bàn tay nắm lấy cặp nhẫn càng nắm chặt hơn. Như những hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, tình yêu mà anh đã không thể nắm lấy...Anh làm thế là vì ai? Rốt cuộc anh giả làm vĩ nhân cái gì? Lấy cớ bảo vệ tình yêu của V và Jungkook tiếp cận Junghyun để rồi thật sự phải lòng cô.... Nhưng việc anh làm sai vẫn không thể che giấu. -" Anh đã sai rồi..." Suga lặng người nhìn J-hope, hai hàng nước mắt lăn dài qua từng kẽ ngón tay anh, hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh J-hope cho đến mãi về sau. -" Chúng ta đều sai rồi!" J-hope ôm Suga an ủi. Người anh trai của anh rốt cuộc hi sinh nhiều như vậy để làm gì? Người được anh bảo vệ đau khổ vì chính sự bảo vệ đó, cô gái anh yêu thương cảm thấy bị lừa dối và chọn cách rời xa anh... rốt cuộc anh đánh đổi mọi thứ, nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn như vậy để nhận lại được những điều này sao... Suga ngây người cảm nhận khóe mắt mình cay cay, anh đã nghĩ mình không thể khóc được nữa sau ngày hôm ấy, hóa ra anh đã lầm. Không phải là đã quên, mà là không dám nhớ... Junghyun đã có cuộc sống riêng của mình, anh không biết cô có còn nhớ đến anh không? Có căm hận anh không? Dù cô có căm hận anh cũng được, ít nhất nếu cô căm hận anh, cô sẽ còn nhớ đến anh... anh vẫn còn một chút hi vọng có thể hàn gắn lại mối quan hệ của hai người... Nhưng nếu Junghyun đã hoàn toàn quên đi anh thì sao? Nếu cô mỉm cười đối diện với anh như với bất cứ người nào khác thì sao? Anh thật sự không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến... anh muốn được nhìn thấy cô, được nói lời xin lỗi mà anh không thể nói ba năm về trước... nhưng lại sợ, sợ cô không cần lời xin lỗi đó, sợ cô không còn tình cảm với anh... sợ bên cạnh cô đã có một ai khác... Một năm điên cuồng tìm kiếm, hai năm trốn chạy quá khứ trong quân ngũ, đến khi nhìn thấy bức ảnh nửa mặt này, mọi cố gắng của anh đều sụp đổ. Anh... vẫn là không thể nào quên được cô gái ấy.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh. Ngay cả khi em chẳng nói gì cả, anh vẫn im lặng đứng sau quan tâm em.
Sự thật rằng luôn luôn có anh ở bên,
Em khóc vì thấy có lỗi và biết ơn anh rất nhiều! Mỗi khi đêm đến,
Em đều nhớ lại giây phút em khóc trong lòng anh ngày đó!
Trước khi em chìm vào giấc ngủ,
Em hạnh phúc khi được ở bên anh và biết ơn vì mọi thứ anh dành cho em. Bước đi trên con đường của riêng mình, em lại hi vọng có anh kề bên.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh. Khoảng khắc em cảm thấy thật cô đơn, sau một ngày đầy mệt mỏi.
Em thả mình trên chiếc giường êm ái,
Những ngày tháng anh luôn gắn bó với em, giúp em có một giấc mộng đẹp.
Anh là người duy nhất kéo em ra khỏi những cơn ác mộng kéo dài. Mỗi khi đêm đến, khi mọi người đều đi vào giấc ngủ.
Em khẽ ngân nga giai điệu anh viết tặng em,
Trước khi em chìm sâu vào giấc ngủ,
Thế giới này nhờ có anh, mọi thứ đều trở nên xinh đẹp hơn... Anh vẫn luôn ủng hộ em, xuân hạ thu đông cạnh bên anh.
Hệt như những vì sao lấp lánh trên trời cao. Những đêm em thao thức chẳng thể ngủ, em lại nghĩ đến anh!
Chúng ta gặp gỡ và yêu thương nhau,
Em không thể ngủ cùng với những suy nghĩ về hình bóng anh trong đầu. Bước đi trên con đường của riêng mình, em lại hi vọng có anh kề bên.
Như từng giọt mưa hòa vào tuyết nhẹ rơi xuống
Xuân hạ thu đông luôn bên cạnh anh..... Sự đau đớn tột cùng của trái tim tràn tới ngón tay nắm lấy hai chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạc run rẩy khóc than cho nỗi cô đơn vắng bóng chủ nhân của nó, thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể Suga. -" Hyunie...." Lời bài hát kết thúc, giọng nói ngượng ngùng của Junghyun lại một lần nữa vang lên: -"E hèm! Chào anh Min Yoongi, em Lee Junghyun, người yêu bé nhỏ của anh đây! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!! Anh biết đấy, em thường không thích mấy trò nhắn nhủ sến súa như này đâu, nhưng vì là sinh nhật anh, nên em có đôi lời muốn bày tỏ. Cảm ơn anh đã sinh ra trên đời này, cảm ơn anh đã đến bên cạnh em, cảm ơn anh đã luôn yêu thương và quan tâm che chở em. Chúng ta hãy nắm tay đi cùng nhau thật lâu anh nhé! Em yêu anh, Min Yoongi!" Suga có thể tưởng tưởng ra vẻ mặt ngượng ngùng, nụ cười e thẹn khi Junghyun thu âm những lời đó, bàn tay nắm lấy cặp nhẫn càng nắm chặt hơn. Như những hạt cát chảy qua kẽ ngón tay, tình yêu mà anh đã không thể nắm lấy...Anh làm thế là vì ai? Rốt cuộc anh giả làm vĩ nhân cái gì? Lấy cớ bảo vệ tình yêu của V và Jungkook tiếp cận Junghyun để rồi thật sự phải lòng cô.... Nhưng việc anh làm sai vẫn không thể che giấu. -" Anh đã sai rồi..." Suga lặng người nhìn J-hope, hai hàng nước mắt lăn dài qua từng kẽ ngón tay anh, hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh J-hope cho đến mãi về sau. -" Chúng ta đều sai rồi!" J-hope ôm Suga an ủi. Người anh trai của anh rốt cuộc hi sinh nhiều như vậy để làm gì? Người được anh bảo vệ đau khổ vì chính sự bảo vệ đó, cô gái anh yêu thương cảm thấy bị lừa dối và chọn cách rời xa anh... rốt cuộc anh đánh đổi mọi thứ, nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn như vậy để nhận lại được những điều này sao... Suga ngây người cảm nhận khóe mắt mình cay cay, anh đã nghĩ mình không thể khóc được nữa sau ngày hôm ấy, hóa ra anh đã lầm. Không phải là đã quên, mà là không dám nhớ... Junghyun đã có cuộc sống riêng của mình, anh không biết cô có còn nhớ đến anh không? Có căm hận anh không? Dù cô có căm hận anh cũng được, ít nhất nếu cô căm hận anh, cô sẽ còn nhớ đến anh... anh vẫn còn một chút hi vọng có thể hàn gắn lại mối quan hệ của hai người... Nhưng nếu Junghyun đã hoàn toàn quên đi anh thì sao? Nếu cô mỉm cười đối diện với anh như với bất cứ người nào khác thì sao? Anh thật sự không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến... anh muốn được nhìn thấy cô, được nói lời xin lỗi mà anh không thể nói ba năm về trước... nhưng lại sợ, sợ cô không cần lời xin lỗi đó, sợ cô không còn tình cảm với anh... sợ bên cạnh cô đã có một ai khác... Một năm điên cuồng tìm kiếm, hai năm trốn chạy quá khứ trong quân ngũ, đến khi nhìn thấy bức ảnh nửa mặt này, mọi cố gắng của anh đều sụp đổ. Anh... vẫn là không thể nào quên được cô gái ấy.
loading...
Danh sách chương:
- SUMERY
- Chap 1: Chuyển Nhà.
- Chap 2: Cục Cưng Biến Mất.
- Chap 3:Hàng Xóm Mới.
- Chap 4:Trả Tan Về Nhà.
- Chap 5: Bệnh Trầm Cảm.
- Chap 6: Bác Sĩ Của Jeon Jungkook.
- Chap 7: Kết Quả Đánh Giá.
- Chap 8: Quân Ta Đánh Quân Mình.
- Chap 9: Cú Lừa Ngoạn Mục.
- Chap 10: Liên Minh.
- Chap 11: Nên Là Thế!
- Chap 12: Phiếu Điều Tra.
- Chap 13: Nguy Cơ.
- Chap 14: Ai Cũng Có Bí Mật Cất Giấu Trong Lòng.
- Chap 15: Tốt Ngiệp Thạc Sĩ.
- Chap 16: Bí Mật Bại Lộ.
- Chap 17:Bày Tỏ!
- Chap 18: Trách Nhiệm Của Một Bác Sĩ.
- Chap 19: Bộc Bạch.
- Chap 20: Buông Bỏ.
- Chap 21: Bất Ngờ Nhỏ.
- Chap 22: Buổi Trị Liệu Cuối Cùng.
- Chap 23: Kết Quả Đánh Giá.
- Chap 24: Chuyến Ghé Thăm Bất Ngờ.
- Chap 25: Bạn Gái Của Kim Taehyung?
- Chap 26: Xung Đột.
- Chap 27: Đối Diện Lòng Mình.
- Chap 28: Nghi Vấn Của Suga.
- Chap 29: Tai Nạn Bất Ngờ.
- Chap 30: Nguy Cơ Ập Đến.
- Chap 31: Chuyến Đi Về Daegu.
- Chap 32: Con Đường Lên Chùa.
- Chap 33: Đối Mặt.
- Chap 34: Về Lại Seoul.
- Chap 35: Em Trai Em Gái.
- Chap 36: Nỗi Lòng Cha Mẹ.
- Chap 37: Về lại Seoul (2)
- Chap 38: Món Quà Sinh Nhật.
- Chap 39: Thăm Bệnh.
- Chap 40: Vết Nứt.
- Chap 41: Liên Hoan Cuối Năm.
- Chap 42: Say Rượu.
- Chap 43: Làm Loạn.
- Chap 44: Sự Thấu Hiểu.
- Chap 45: Viết Nhạc.
- Chap 46: Hoàn Thành Bài Hát.
- Chap 47: Một Ngày Nắng.
- Chap 48: Một Người Bạn Cũ.
- Chap 49: Gặp Lại Cố Nhân.
- Chap 50: Người Quen Cũ.
- Chap 51: Lời Nói Dối.
- Chap 52: Quá Khứ Anh Muốn Quên Đi.
- Chap 53: Người Tổn Thương, Người Bị Tổn Thương.
- Chap 54: Bữa Tối Vui Vẻ.
- Chap 55: Cơ Hội Cho Cả Hai.
- Chap 56: Quả Bom Nổ Chậm.
- Chap 57: Tạm Biệt Anh, Min Yoongi.
- Chap 58: Cầu Được Ước Thấy!
- Chap 59: Một Cơ Hội.
- Chap 60: Bệnh Nhân VIP.
- Chap 61: Đã Muộn Rồi, Em Không Còn Cần Nữa.
- Chap 62: Nỗ Lực Vô Ích.
- Chap 63: Đối Tác Hoàn Hảo.
- Chap 64: Bước Tiến Và Trở Ngại.
- Chap 65: Giống Như Trước Đây.
- Chap 66: Mối Quan Hệ Giữa Hai Ta Là Gì Vậy?
- Chap 67: Lựa Chọn Tốt Nhất Cho Cả Hai.
- Chap 68: Đuổi Tới Rồi!
- Chap 69: Đơn Phương Chia Tay.
- Chap 70: Đừng Giẫm Vào Vết Xe Đổ Năm Đó!
- Chap 71: Tuần Bận Rộn.
- Chap 72: Party Night.
- Chap 73: Vị Khách Bất Ngờ?
- Chap 74: Tình Địch.
- Chap 75: Ghen!
- Chap 76: Ngã Xuống Hồ Bơi.
- Chap 77: Bại Lộ.
- Chap 78: Tha Thứ.
- Chap 79: Jimin gọi đến.
- Chap 80: Bài Hát Của Suga.
- Chap 81: Lựa Chọn Của Junghyun.
- Chap 82: Lý Do Trở Về.
- Chap 83: Em Về Rồi!
- Chap 84: Đại Kết Cục.
- Chap 85: Happy Wedding. (END)
- Extra 1: Cuộc Sống Sau Này.
- Khảo Sát Về Fic Mới