Chương 1. Bắt đầu

Một chàng trai bước dọc theo bãi biển. Nhìn lên bầu trời về đêm với hàng vạn vì sao, cậu thở dài nặng nề. Cậu đứng chỗ nước cạn để những cơn sóng lạnh buốt hờ hững kéo tới chân mình. Ở đây rất lạnh và vắng vẻ, cũng giống như tâm trạng cậu bây giờ.

Cậu rùng mình, biển nước Anh thật lạnh dẫu giờ là mùa hè.

Cậu đứng đó một lúc lâu nhìn bóng trăng tỏa sáng dưới nước và lắng nghe tiếng gió thổi. Cuối cùng cậu quyết định trở về nhà dù cho cậu ghét cay ghét đắng khi phải gọi nơi đó là nhà.

Cậu quay lưng, hướng về tòa lâu đài cách đó không xa. Ánh sáng từ trong tòa lâu đài phát ra càng làm nó thêm lộng lẫy, tráng lệ hơn bình thường nhưng đối với cậu nó chẳng có nghĩa lý gì, chẳng có gì đẹp đẽ để gọi là hồi ức ở đây.

Cậu bước thêm vài bước nhưng rồi đột ngột dừng lại, dường như có một cái gì đó khiến cậu dừng chân. Cảm thấy bồn chồn, cậu quay lưng lại.

Trong đêm tối đen, một vật gì đó đang trôi bồng bềnh, đẩy đưa theo những con sóng rồi trôi dạt lên bãi cát. 

Người cậu như đông cứng lại.

Đó là một người đàn ông.

“CHAA!!!!” Cậu hét lên, chạy ào đến.

“CHA!!!” Đây là lần duy nhất người đàn ông này không thể trả lời đứa con trai đang chìm trong nỗi kinh hoàng.

*******************************

“Này! Heiji! Cậu đi đâu đó?” Kazuha hỏi khi thấy Heiji lén lút rời khỏi nhà bằng cửa sau với một cái túi to. Giọng cô làm anh chàng giật bắn mình như là tên vụng trộm bị phát hiện vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Như thường lệ, Kazuha đến nhà Heiji bằng cửa sau vì cô nàng không đủ kiên nhẫn ấn chuông cửa và đợi gần 10 phút sau cậu ta mới chạy ra mở.

“Suỵttttttt!! Kazuha, khẽ nào!” Heiji nói bực dọc “Tớ chỉ đi ra ngoài một chút thôi! Đừng có gào lên như thế..."

“Ồ... Vậy à?” Kazuha buột miệng rồi gật đầu. “Vậy tớ sẽ đi với cậu.”

“GÌ!? Không được!” Heiji hét lên, nhanh chóng với lấy cái nón bảo hiểm rồi chạy về phía xe mô tô của mình.

“Heiji!” Kazuha la réo, đuổi theo Heiji và nhìn cậu ta nhảy phóc lên xe, nổ máy. “Cậu không nói cho cha mẹ cậu biết mình đi đâu à?”

“Gặp cậu sau nhé, Kazuha!” Heiji nói vọng “Tớ sẽ về sớm!” rồi biến mất ở cuối đường.

“NGỐC!!” Kazuha gầm lên “Cậu nghĩ cậu là ai chứ???”

**************************** 

“Hattori! Tới rồi à!” Shinichi cười toe toét khi mở cửa trước.

“Ừa! Đường xa quá! Cậu có gì ăn không? Tớ đói quá!” Heiji phàn nàn, rồi nhìn Shinichi vẫn đang giữ cửa. “Cậu làm gì thế?”

“Đợi Kazuha vào, tất nhiên!” Shinichi châm chọc.

“Này! Tớ đã trốn cô ấy đi trong gang tấc đó! Tớ không nói cho cô ấy biết mình đi đâu nên cô ấy sẽ không biết đường đến đây đâu!” Heiji lớn tiếng.

“Đừng có chắc chắn như thế!” Shinichi lầm bầm, đóng cửa.

Heiji ngồi xuống sofa, nhìn xung quanh “Ran đâu?” 

Shinichi nhún vai “Cô ấy cũng không đến vì tớ không nói gì!”

Nói rồi hai anh chàng nhìn nhau, cùng thở dài.

“Đừng có chắc chắn như thế!” Heiji lặp lại.

Vừa lúc Shinichi lấy vài gói khoai tây chiên cùng nước ngọt ra thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Cả hai giật bắn mình. “Ai thế?” Heiji toát mồ hôi tự hỏi, ngó ra ngoài cửa sổ. Trước cửa có một anh chàng đang đứng nhấn chuông liên tục.

“Ít ra thì không phải là Kazuha hay Ran..."

Shinichi ra mở cửa, hai giây sau cậu cùng vị khách kia bước vào nhà. “Này! Nhà cậu đẹp thật đấy!” Cậu ta nói khi đặt cái balô xuống sàn.

"Kuroba! Khỏe không?” Heiji mỉm cười “Lâu quá không gặp!”

Kaito nhìn Heiji cười toe toét. “Mấy cậu không thể tin được nỗi gian nan của tớ để thóat khỏi Aoko!” Ngay khi Kaito nói xong, cậu ta nhìn hai người kia đang mang sự biểu lộ khác lạ trên mặt. “Gì thế?”

“Dù sao đi nữa...” Shinichi nói, đặt ba tấm vé lên bàn. “Đây là ba vé máy bay, trưa nay ta sẽ xuất phát và có lẽ sẽ đến đó vào tối mai.”

“Được lắm! Giờ cậu nên nói mục đích chính ta đến Anh làm gì?” Heiji nói, cầm gói khoai tây chiên lên. Kaito cũng ngồi xuống nhưng con mắt thì đảo khắp nhà. Shinichi nhìn Kaito với ánh mắt ‘Đừng có đụng vô bất cứ cái gì’ nhưng anh chàng chỉ cười khoái trá với cậu.

“Tớ chỉ biết Hakuba đã gọi điện và rủ tớ sang Anh thăm cậu ta cùng với các cậu, đồng thời giúp cậu ấy giải quyết một vụ án.” Shinichi nói rồi thêm vào phấn khởi, “Cậu ta hứa sẽ dẫn tớ đi tham quan nơi ở trước kia của Sherlock Holmes.”

“Đây là lần đầu tiên tên đó cần sự giúp đỡ của người khác..." Kaito lầm bầm, không quan tâm đến việc Shinichi nói về Sherlock Holmes.

“Vậy ra đó là nguyên nhân cậu muốn đi! Có phải cậu đã nghe chuyện gì về viên kim cương trên điện thoại?" Heiji cười.

“Pandora. Kim cương Pandora.” Shinichi trả lời, nhìn Kaito. Ánh mắt cậu ta biến chuyển khi nghe tên viên kim cương đó. Nó rất lạnh và sắc bén. Kaito nhìn Shinichi đăm chiêu nhưng không nói gì.

“Tớ không biết rõ nội dung nhưng hình như vụ án có liên quan đến viên kim cương đó.” Shinichi nói.

“Pandora..." Heiji lẩm bẩm, một tay chống cằm. “Gã đó... tên gì nhỉ... à Gin đúng không? Có phải hắn đã nhắc đến viên kim cương đó trước khi rơi xuống vực..." Heiji dừng lại khi chú ý sự im lặng khó xử đang diễn ra giữa họ. Không ai trong họ muốn nhắc đến Gin.

Shinichi nhìn xuống bàn tay mình. Vết thương của vụ việc đó, mặc dầu đã qua một thời gian nhưng giờ đây khi nhắc lại cậu vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đớn khi mũi dao đâm vào da thịt.

“Ai đâu?” Kaito đột nhiên hỏi “Cô ấy biết chuyện này chứ?"

“Không, cô ấy..." Shinichi dừng “Nghe này, nếu cô ấy biết chuyện nhất định sẽ đòi đi. Cả tớ và Hakuba đều nghi ngờ vụ này có liên quan đến Tổ chức Áo đen nên tớ phải đi.”

“Vậy sao cậu lại đến?” Heiji hỏi Kaito.

“Tớ có lý do riêng của mình."

“Hả?” Heiji chớp mắt.

Shinichi và Kaito nhìn lẫn nhau rồi mỉm cười.

“Thôi! Ta hãy chuẩn bị để đi cho kịp chuyến bay" Shinichi nói, nhìn Heiji.

“Ê! Hattori! Sao cậu ăn hết đống khoai tây chiên đó? Tớ đem ra cho tớ mà!"

“Ơ... Tớ đã nói là tớ đói bụng mà..." Heiji trả lời khi miệng còn đầy thức ăn.

“Nhưng... Cậu chén sạch chúng chỉ trong vòng NĂM PHÚT!?” Shinichi hét lên.

“Không thể tin được kỳ nghỉ của mình lại phải tham gia với 2 tên này..." Kaito làu bàu khi bước ra khỏi căn nhà.

loading...

Danh sách chương: