List Transfic Tnt Thoi Dai Thieu Nien Doan Transfic Van Hien Dem Trang


Tác giả : 橘子慌
https://juzihuang84053.lofter.com
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác 
➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !
➡ Không liên quan đến người thật

---------------------

Tại một địa phương nào đó ở phía Bắc
Có một nơi mặt trời không bao giờ lặn
Nó luôn chiếu sáng cả một ngày
Nơi đó gọi là Đêm Trắng

01.

Tống Á Hiên nằm trên giường mở to hai mắt, sợ làm ầm ĩ tới người bên cạnh nên không dám lật động, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức được đặt trên bàn bên cạnh giường, đã 3 giờ 27 phút.  Haiz...nguyên nhân nhất định là do uống sữa trước khi đi ngủ, rõ ràng Tiểu Mã Ca đã nhắc nhở trước rằng uống sữa vào buổi tối sẽ không ngủ được.

Lúc bị Lưu Diệu Văn gọi dậy cũng chỉ mới ngủ được hai tiếng, cho nên lúc rời giường liền có chút tức giận, nhưng cũng chỉ là trầm giọng lẩm bẩm vài câu phiền muộn trong cổ họng

Trước khi ra ngoài Tống Á Hiên còn chạy ngược vào phòng lấy hộp sữa bỏ vào trong túi, còn quay sang hỏi Lưu Diệu Văn có muốn uống hay không. Lưu Diệu Văn cảm thấy lần này dì mua sữa quá ngọt nên liền cự tuyệt

“ Sáng sớm anh uống đồ quá ngọt như vậy, lát nữa tập nhảy cẩn thận dạ dày không thoải mái đó Á Hiên nhi ’’

“ Em thì biết cái gì, anh là đang phát triển rất mạnh mẽ đấy ’’ nói rồi nghiêng người qua bên cạnh Lưu Diệu Văn chạy ra ngoài

Quả nhiên  tiết vũ đạo mới được một nửa, Tống Á Hiên đã bị cơn đau dạ dày đánh cho bại trận, nửa nằm nửa ngồi trên nệm  thầm mắng cái miệng quạ của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn cầm theo theo nước nóng đi vào, đưa nước cho Tống Á Hiên đồng thời thuận thế ngồi lên nệm

“ Lại đây ”

Tống Á Hiên uống xong đi nước liền cọ cọ đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, tựa đầu vào vai cậu “ Văn ca, dạ dày không thoải mái ”

“ Buổi sáng em đã nói gì, bây giờ thì biết đau rồi, Tống Á Hiên anh cứ luôn đi vậy, không chịu nghe lời em, đến khi đau mới…..”

“ Văn ca~”

Giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt mềm nhũn của Tống Á Hiên, huống chi người nọ còn đang bị đau, Lưu Diệu Văn thở dài không nói tiếp nữa, một bên vai để cho anh tựa vào, tay bên kia trống không liền đưa lên hướng về vị trí của dạ dày mà nhẹ nhàng xoa cho anh

Buổi sáng tỉnh dậy nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đổ mưa to, Tống Á Hiên ngồi dậy, sợ phía sau lưng của Lưu Diệu Văn sẽ bị lạnh, chỉnh chăn lại cho cậu sau đó đi về hướng cửa sổ. Anh đứng trước cửa sổ nhìn thật lâu, cho đến khi Lưu Diệu Văn tỉnh lại thì mưa cũng đã nhỏ dần

“ Trời mưa rồi “

“ Ừm “

Lưu Diệu Văn ngồi dậy, dùng chăn quấn Tống Á Hiên vào lòng, lại cùng anh xem mưa thật lâu. Mặc dù cửa sổ được đóng chặt, nhưng vẫn ngửi thấy trong gió có mùi đất, xen lẫn với mùi cổ, còn có hương thơm của những loài hoa, tất cả đều ủ ấp trong không khí

“ Lưu Diệu Văn, mùa xuân sắp tới rồi “

02.

Tống Á Hiên gần đây một mực dạo quanh Taobao mua  một bảo vật nào đó mà thoạt nhìn rất cao hứng, cũng không biết đặt hàng cái gì, đợi đến khi chuyển phát nhanh về nhà tháo dỡ, Lưu Diệu Văn mới trợn tròn mắt

"Tống Á Hiên anh làm gì vậy,  anh mua một bản đồ lớn như vậy làm gì…..?".

"Đây là bản đồ Bắc  Âu" Tống Á Hiên từ tầng hầm mang đến một cái  thang , cầm bản đồ giẫm lên. Lưu Diệu Văn sợ tới mức vội vàng đỡ thang, "Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?

"Chờ anh dán xong thì em liền biết" Tống Á Hiên mất nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dán xong bản đồ Bắc Âu này, Lưu Diệu Văn nhìn trần nhà bị bản đồ trải đầy, nhất thời không nói nên lời

Chờ cho đến khi buổi tối đi ngủ mới  phát hiện ra rằng bản đồ vẫn luôn tỏa sáng.

“ Tống Á Hiên Nhi anh không có sợ chứ , nếu anh thì sợ chúng ta có thể bật đèn ngủ”

Tống Á Hiên xoay người nằm ngửa lên nhìn bản đồ trên trần nhà, "Lưu Diệu Văn, em  có xem phim truyền hình Nhật Bản gọi là "Cái chết không tự nhiên" không? "

‘Không, đó là gì?"

"Trong phim truyền hình nói, ở một nơi nào đó ở phía bắc, có một đất nước mặt trời không bao giờ lặn, cả ngày đều là ánh sáng, nơi đó gọi là Đêm Trắng " Tống Á Hiên vươn tay vẽ theo  bản đồ một lần, " Anh muốn đi xem, cho nên trước tiên anh phải tìm xem nó ở vị trí nào."

Lưu Diệu Văn không hiểu Tống Á Hiên rốt cuộc đang nói cái gì, cậu quá buồn ngủ, vì thế kéo tay Tống Á Hiên trở về chăn liền ôm anh ngủ thiếp đi.

Chẳng qua gần đây cậu phát hiện Tống Á Hiên luôn tỉnh rất sớm, cũng không có cần Mã ca gọi bọn họ rời giường, Tống Á Hiên sau khi rửa mặt xong sẽ đánh thức cậu dậy, Mã ca bởi vậy mà khen Tống Á Hiên rất nhiều lần.

03.

Tống Á Hiên rất thích ca hát. Anh sẽ luôn luôn có một bài hát trong danh sách  lặp đi lặp lại trong nhiều ngày, nghiên cứu giai điệu, nghiên cứu lời bài hát, học cách hát.

Lưu Diệu Văn rất thích nhìn Tống Á Hiên khi hát, anh khi hát vui vẻ sẽ che một cái tai, sau đó thân thể vặn vẹo theo, đặc biệt đáng yêu. Nếu như nói người hâm mộ đầu tiên của Tống Á Hiên là ai, vậy nhất định phải là cậu , Lưu Diệu Văn nghĩ như vậy.

Sau giờ học thanh nhạc, Tống Á HIên  đến lớp học vũ đạo  để chuẩn bị cho buổi biểu diễn hai ngày sau. Thầy giáo dẫn anh nhảy thuận theo một lần, điệu nhảy này không khó, nhưng có rất nhiều chi tiết nhỏ,  Tống Á Hiên dần dần phiền não, cũng không biết vì sao, gần đây tâm tình luôn phiền não, có lẽ là bởi vì chuyển mùa đi.

Lưu Diệu Văn đi đến cửa hàng nhỏ mua sữa chua đến lớp học vũ đạo, đứng ở một bên nhìn những người đối mặt với gương lặp đi lặp lại động tác

“Tống Á Hiên anh lại sai rồi”

Tống Á Hiên từ trong gương nhìn về phía Lưu Diệu Văn "Không sai a"
"Không phải nhảy như vậy, bàn tay kia không phải về phía sau" Lưu Diệu Văn đi tới trước mặt làm động tác một lần

"Không phải a, là hướng về phía sau mà” Tống Á Hiên nhớ rõ mình học là về phía sau

“ Là hướng về phía trước, em không có nhớ lầm “

“ Anh  học chính là hướng về phía sau “

Hai người bởi vì hành động này là về phía trước hay trở lại tranh cãi trong năm phút, cuối cùng giáo viên không thể nhìn nổi nữa, sửa lại  động tác chính xác là về phía trước.

“ Là  phía trước sao, anh rõ ràng nhớ rõ là phía sau mà “

"Lão sư đều nói là  phía trước, Tống Á Hiên sao anh  luôn như vậy chứ “. Lưu Diệu Văn có lúc không biết rốt cuộc mình đang chấp nhất cái gì. “  anh thì thế nào " Tống Á Hiên chớp mắt  biểu tình vô tội  nhìn người đối diện nhăn mặt "Cầm lấy !"

Lại như vậy, mỗi lần cãi nhau Tống Á Hiên đều nhìn cậu như vậy, Lưu Diệu Văn  không còn cách nào khác, nhét chai sữa chua cho anh liền tức giận rời đi

Đi đến cầu thang vừa định ấn thang máy, lại dừng lại, Lưu Diệu Văn nghĩ đến nếu mình đi, Tống Á Hiên sẽ về nhà một mình, anh sợ một mình như vậy.

Cậu vẫn không ấn thang máy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau như vậy, chờ đến giờ học xong sẽ không tức giận nữa , Lưu Diệu Văn an ủi bản thân như vậy

"Còn  muốn đi sao ?"

Lưu Diệu Văn quay đầu, thấy Tống Á Hiên cầm áo khoác đi về phía mình.

"Còn đang tức giận a, đừng tức giận mà  Văn ca, lần sau anh nhất định sẽ nghe lời em " Tống Á Hiên bước lên kéo tay Lưu Diệu Văn "Cho em sữa chua uống nè "

Lưu Diệu Văn không nghĩ tới Tống Á Hiên sẽ đến xin lỗi, trước kia cãi nhau kỳ thật đại đa số đều là cậu  tức giận, Tống Á Hiên cũng biết cậu giận mà không nói gì , chờ cho khi cơn giận nguôi đi , bọn họ cũng sẽ làm lành.

Xin lỗi có chút đột ngột, khiến Lưu Diệu Văn trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, cậu cảm thấy Tống Á Hiên gần đây đã thay đổi, nhưng hình như cũng không tìm ra nơi nào đã  thay đổi

"Sữa chua mua cho anh "

Tống Á Hiên mở chai sữa chua  uống một ngụm, lộ ra nụ cười thật đẹp  "Thật ngon"

04 .

Tống Á Hiên gần đây nói ít hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy anh mỗi ngày vui vẻ chạy tới chạy lui, cũng trở nên thích ăn những thứ ngọt hơn. Sau giờ học luôn thích mua bánh mì kem ngọt ,  có lúc còn kèm theo sữa uống, nhưng sau khi uống xong thì  luôn đi vệ sinh.

Hôm nay Tống Á Hiên lại đi vệ sinh xong trở về, Lưu Diệu Văn ở cửa ngăn lại "Có phải anh bị tiêu chảy hay không" " chắc là như vậy" Tâm tình Tống Á Hiên tâm tình rất không tốt, chỉ nghĩ nhanh chóng đi ra ngoài, cho nên nói xong liền đi ra ngoài, kết quả Lưu Diệu Văn căn bản không có ý muốn nhường.

“ em chặn anh làm gì ?”

“ Biết tiêu chảy thì đừng ăn bánh mì ngọt như vậy nữa, dạ dày chịu không nổi anh  còn thích ăn, Tống Á Hiên khi nào cậu mới  có thể nghe lời em nói vậy, em cũng không phải là muốn hại anh , vì sao mỗi lần anh  nhất định phải làm trái lời em , người khó chịu cũng không phải em

“ Không phải em thì em quản anh làm cái quái gì “

Lưu Diệu Văn nhất thời ngây ngẩn cả người, giọng điệu không kiên nhẫn của Tống Á Hiên khiến cậu không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp  mạnh một chút

"Tống Á Hiên, ý anh là sao?"

Tống Á Hiên hình như phản ứng lại cái gì đó, không dám nhìn vào ánh mắt Lưu Diệu Văn nữa, chỉ nghĩ vội vàng rời đi, nhưng Lưu Diệu Văn chen chúc càng chặt, căn bản không để cho anh đi ra ngoài.

Tống Á Hiên dùng sức đẩy cậu , cậu  cũng không cho chút nào bị lung lay , "Lưu Diệu Văn em  tránh ra."

“ Tống Á Hiên anh là  có ý gì?”

" Anh mau nói  rõ ràng."

Tống Á Hiên không muốn để ý tới cậu , chỉ muốn đi ra ngoài trước.

“  không nói rõ hai chúng ta liền đứng tại đây không được đi “

Cậu đưa chân đạp Lưu Diệu Văn một cái, theo bản năng  Lưu Diệu Văn bị đau mà buông ra khung cửa, sau khi đạp xong liền chạy ra ngoài

Lúc Lưu Diệu Văn đuổi theo Tống Á Hiên đã ra khỏi cửa lớn, cậu  túm Tống Á Hiên không cho anh chạy nữa, “ em  có bệnh sao , mau buông anh ra " Lưu Diệu Văn càng túm Tống Á Hiên lại càng dãy dụa  lợi hại.

"Anh chạy cái gì chạy, trở về với em " Lưu Diệu Văn đã có chút tức giận, cậu không nghĩ ra Tống Á Hiên bình thường vô cớ tức giận cái gì.
Tống Á Hiên dùng sức hất tay cậu  ra "Đừng chạm vào anh"

Lưu Diệu Văn tức giận , rõ ràng cậu quan tâm Tống Á Hiên, sao anh  lại tức giận trước "Tống Á Hiên anh..."Lưu Diệu Văn còn chưa nói xong, Tống Á Hiên quay đầu nhìn thấy một chiếc xe tới liền trực tiếp xông về phía đường, thân thể theo bản năng phản ứng nhanh hơn đầu óc, Lưu Diệu Văn cũng không biết lấy  dũng khí nào xông tới liền kéo Tống Á Hiên trở về, hai người cùng nhau ngã xuống đường.

Lưu Diệu Văn đứng dậy liền mắng : "Tống Á Hiên có phải anh có bệnh hay không, anh không muốn sống sao?  nhìn thấy xe anh liền xông lên đường, em  không hiểu sao anh  phát điên cái gì  Nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao , anh bảo em làm sao , anh có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không?’’ Tống Á Hiên vẫn không nói gì, Lưu Diệu Văn nhìn thấy người trên mặt đất thân thể vẫn luôn run rẩy, lập tức bình tĩnh lại, cậu quên Tống Á Hiên hẳn là cũng rất sợ hãi.

Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống đỡ Tống Á Hiên, cách gần mới phát hiện anh căn bản không run, mà đang khóc nức nở. Lưu Diệu Văn lập tức hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống ôm Tống Á Hiên, vừa ôm vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ anh" Anh khóc cái gì, anh đừng khóc, xin lỗi xin lỗi, là do em nói chuyện có chút nặng nề, anh hẳn là cũng rất sợ hãi, em sai rồi, Tống Á Hiên nhi em sai rồi, anh đừng khóc, em khó chịu, anh đừng khóc tống Á Hiên nhi,  đừng khóc a. "Tống Á Hiên có lẽ là khóc đến mệt mỏi, khóc nức nở, nhưng cũng không đứng lên, Lưu Diệu Văn vẫn ôm anh, ôm đến khi anh nguyện ý đứng dậy.

Hình như chính là bắt đầu từ ngày hôm ấy , ngoại trừ ở trước ống kính, Tống Á Hiên càng trở nên không thích nói chuyện, hơn nữa thích ăn bánh mì kem cũng không thay đổi, Lưu Diệu Văn không dám khuyên anh nữa, mỗi lần đều chỉ đợi sau khi anh đi vệ sinh trở về liền một ly nước nóng đưa qua.

Đồng đội cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tống Á Hiên, ban đầu chỉ nghĩ rằng anh và Lưu Diệu Văn chiến tranh lạnh. Bởi vì có một lần nửa đêm, Hạ Tuấn Lâm đói bụng, muốn đi lấy bánh mì trong tủ lạnh ăn, đi đến phòng khách thấy một bóng người ngồi trước bể cá làm hoảng sợ, đến gần mới thấy rõ là Tống Á Hiên.

"Tống Á Hiên cậu nửa đêm làm gì ở đây ?” Hạ Tuấn Lâm muốn bật đèn, nhưng Tống Á Hiên không cho "Đừng bật đèn, sẽ đánh thức cá nhỏ  ngủ"

Hạ Tuấn Lâm nhìn con cá nhảy nhót trong bể cá nhất thời không hiểu , cho rằng Tống Á Hiên lại trêu chọc mình" Không bật đèn thì lại quá tối, không phải anh sợ tối nhất sao?

Tống Á Hiên không trả lời câu hỏi của cậu , chỉ nhấn mạnh "Đừng bật đèn", giọng điệu của anh rất nghiêm túc. Sau khi cầm bánh mì, Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị trở về phòng, trước khi đi bảo Tống Á Hiên sớm trở về phòng ngủ . "Hạ nhi"

"Ừm?" Hạ Tuấn Lâm đột nhiên bị anh  gọi lại

"Tang lễ của tớ  không để là "Biển Capybara " nữa , đổi thành " Ngư Tử  " đi, sau khi chết thì sẽ không bị  bỏ rơi nữa, kiếp sau tớ muốn trở thành một chú cá, tốt nhất là loại Lưu Diệu Văn mua trước đó, mỗi lần cậu cùng anh  cãi nhau xong đều sẽ đi xem con cá của cậu, anh  cũng muốn biết cậu  đã nói gì với nó.

Tống Á Hiên trước kia nói đùa, tang lễ của anh nhất định phải đặt theo bài hát "Biển Capybara", để anh có thể bay đến bất cứ nơi nào anh muốn. Hạ Tuấn Lâm vẫn cho rằng anh đang đùa giỡn.

Sau đó bọn họ phát hiện Tống Á Hiên không cãi nhau với Lưu Diệu Văn, cảm thấy sự tình có chút không thích hợp

05.

Mã Gia Kỳ đem tình huống của anh nói với công ty, nhân viên sau khi nói chuyện với Tống Á Hiên quyết định dẫn anh đi tìm bác sĩ tâm lý .

Trước kia mọi người có việc cũng không tìm bác sĩ xem, dù sao trong giới này, rất nhiều chuyện sinh ra cảm xúc còn cần bác sĩ chuyên nghiệp để hướng dẫn. Cho nên sau khi Tống Á Hiên đến bệnh viện, Mã ca còn muốn đợi Á Hiên trở về tâm tình tốt mọi người liền cùng nhau ăn lẩu, chỉ là anh không nghĩ tới, bữa lẩu này sẽ là tiếc nuối cả đời.

Tống Á Hiên sau khi trở về tự nhốt mình trong phòng, nhân viên kéo sáu người bọn họ vào phòng khách.

"Chị, Á Hiên làm sao vậy?" Mã Gia Kỳ nhìn Tống Á Hiên sau khi về nhà đi thẳng vào trong phòng, trong lòng đột nhiên khẩn trương lên.
Nhân viên công nhân nhìn mấy người bọn họ, muốn mở miệng lại dừng lại, lần thứ hai mở miệng lại dừng lại, Đinh Trình Hâm nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, "Chị nói đi, tốt hay xấu chúng ta đều phải biết rõ ràng."

Các nhân viên đã cố gắng tổ chức sắp xếp lại ngôn ngữ, kết quả là chỉ nói một vài từ.

Toàn bộ căn phòng trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có chút khủng bố. Có lẽ nhân viên không thể chịu đựng được bầu không khí như vậy, đầu tiên phá vỡ sự im lặng

“ Sau khi đi liền cùng Phi tổng gọi điện thoại, chúng ta sẽ họp suốt đêm để thảo luận bệnh tình Á Hiên, tình trạng thân thể của em ấy  vô luận như thế nào cũng là quan trọng nhất “

"Chị ơi, trầm cảm nặng đến mức  nghiêm trọng nào a?"

Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến đêm đó vẻ mặt Tống Á Hiên rất không thích hợp, nếu lúc ấy cậu nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện hốc mắt Tống Á Hiên đầy tơ máu.

Nhân viên im lặng vài giây, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt ở tầng một, "Các em quan sát em ấy một chút, tốt nhất là không để cho em ấy ở một mình, bác sĩ kê đơn thuốc, để em ấy  uống thuốc đúng giờ, kỳ thật...... em cũng không muốn mọi người lo lắng’’

Lưu Diệu Văn sau khi nghe thấy trầm cảm nặng thì  không nghe thấy gì khác, mấy chữ này trong đầu cậu vẫn vòng quanh. Cho nên Mỗi ngày Tống Á Hiên tỉnh lại sớm như vậy không phải vì không ngủ, là bởi vì anh căn bản không ngủ, cho nên cũng không phải bởi vì anh đột nhiên không thích nói chuyện, là bởi vì anh nói không nên lời, cho nên ngày đó anh không phải muốn xông về phía đường, là bởi vì anh không khống chế được chính mình. Lưu Diệu Văn đột nhiên cảm thấy tim thật đau , giống như bị máy nghiền nát từng chút từng chút một .

Lúc trở về phòng, toàn bộ căn phòng chỉ có bản đồ trên trần nhà vẫn còn sáng, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng vén chăn lên ,"Anh  không có  ngủ" vén tay chăn dừng lại một chút, lại vội vàng nằm xuống "Ừm"

"Lưu Diệu Văn, em  có biết tại sao anh không cho anh  ăn bánh mì kem, nhưng anh vẫn ăn không?"

"Tại sao?"

Tống Á Hiên xoay người nhìn chằm chằm bản đồ trên trần nhà, "Kỳ thật từ nhỏ anh không thích ăn đồ ngọt, buổi sáng một ly sữa và một miếng bánh mì là đủ để làm cho anh ghê tởm cả buổi rồi. Nhưng kể từ khi anh phát hiện ra sự kết hợp này, anh đã sử dụng nó để tra tấn bản thân mình, và khi anh gặp phải một cái gì đó không hài lòng hoặc tức giận, anh sẽ mua bánh mì ngọt nhất trong tiệm bánh và sau đó ăn một miếng lớn. Sau đó, lớn hơn một chút, anh phát hiện ra rằng mình không còn kinh tởm về đồ ngọt, bắt đầu uống sữa và ăn bánh mì kem, bởi vì anh  biết anh sẽ không còn đau chỉ sau khi biết rằng mình cảm thấy buồn nôn. “

"Lưu Diệu Văn, ngày đó anh không muốn cãi nhau với em, anh vừa nôn xong tâm tình rất phiền, cho nên không khống chế tốt bản thân liền cãi nhau với em, còn thiếu chút nữa hại em bị thương. Hôm đó anh khóc cũng không phải vì anh sợ bị xe tông, không phải vì em mắng anh, mà  là bởi vì để em nhìn thấy Tống Á Hiên không tốt mà khó chịu.

“ Lưu Diệu Văn, bây giờ anh có phải rất tệ hay không “

Lưu Diệu Văn không nói gì, nhưng Tống Á Hiên nghe được giọng khóc nức nở của cậu, "Văn ca? Ôm một cái." Lưu Diệu Văn liền ôm Tống Á Hiên vào lòng, rất chặt chẽ. Tối hôm đó hai người đều không ngủ, một đứa nhỏ nhìn chằm chằm bản đồ cả đêm, một đứa nhỏ suy nghĩ cả đêm làm sao để Tống Á Hiên không cần ăn bánh mì kem nữa.

06

Tống Á Hiên gần đây trở nên đặc biệt thích khóc, nhìn thấy con chim bay qua, lá rụng sẽ khóc, lúc trang điểm nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương cũng sẽ khóc, thường xuyên liên tục ngẩn người, mưa nhỏ giọt sẽ khiến anh cảm thấy hoảng sợ và lo lắng, có lúc muốn thét chói tai, nhưng phần lớn thời gian chỉ nhịn yên lặng rơi nước mắt. Tống Á Hiên chán ghét chính mình như vậy, anh cực lực muốn thoát khỏi trạng thái như vậy, nhưng càng phản kháng chỉ có thể hãm càng sâu.

Có lúc lại cảm thấy thật sự quá phiền muộn, thế giới này quá ồn ào, chung quanh đều quá ồn ào, tràn ngập các loại thanh âm ồn ào, muốn chạy trốn, muốn trốn tránh tất cả trói buộc. Vì vậy, vào buổi sáng, ngày hôm đó ở Bắc Kinh , mặt trời vẫn chưa đi lên , nhưng bầu trời đã rất sáng. Tống Á Hiên đi lên sân thượng, dì dọn dẹp dưới lầu đã bắt đầu quét dọn, cửa hàng bánh bao mà Lưu Diệu Văn thích nhất cũng mở ra, tất cả đều bình thường như vậy. Trời có chút lạnh, bầu trời thổi gió, Tống Á Hiên ngơ ngác đứng một tiếng đồng hồ, anh vô số lần nhìn xuống lầu, cuối cùng nghĩ, quên đi, Lưu Diệu Văn thích ăn bánh bao nhà này nhất, nếu sau này không ăn được, cậu chắc phải đau lòng lắm

Bộc phát chân chính là khi nghỉ ngơi tại hiện trường quay quảng cáo, Tống Á Hiên đột nhiên cảm thấy đau ngực, đau tim, tứ chi tê dại, hô hấp đều có chút khó khăn, anh nhịn không được muốn đẩy ngã đồ, muốn mắng người, cuối cùng anh phát ra một tiếng thét chói tai sau đó ngồi xổm trên mặt đất ôm đau đầu khóc, đem tất cả mọi người ở đây sợ hãi. Nhân viên xua tan những người nhàn rỗi, đóng cửa phòng lại, nhưng cửa phòng đóng chặt vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của anh. Cuối cùng vẫn là Lưu Diệu Văn ôm anh, chậm rãi trấn an mới có thể ngừng lại, nhưng sau đó, cổ họng Tống Á Hiên đã bị tổn thương rất nhiều.

07

Công ty tuyên bố Tống Á Hiên vì lý do thể chất sẽ tạm thời nghỉ ngơi vài tháng, bản thân anh cũng đăng weibo để mọi người đừng lo lắng, rất nhanh sẽ gặp lại nhau.

Công ty cho Tống Á Hiên một mình thuê căn hộ, để anh nghỉ ngơi thật tốt. Nếu ngày hôm sau không vội vàng đi chạy lịch trình , Lưu Diệu Văn đều sẽ đến cùng Tống Á Hiên, mấy huynh đệ khác cũng sẽ đến lượt, lúc mọi người bận rộn sẽ có bác sĩ và nhân viên đi cùng, tóm lại sẽ không để cho anh một mình ở trong phòng.

Bác sĩ nói tốt nhất là để cho anh  ở trong môi trường quen thuộc hoặc thoải mái của mình, vì vậy Tống Á Hiên chuyển đồ đạc của mình đến căn hộ này,  đồ đạc của Lưu Diệu Văn cũng chuyển đến đây, hai người trước đây vẫn là một căn phòng, Tống Á Hiên quen thuộc lại thoải mái trong môi trường mới, vẫn luôn có Lưu Diệu Văn.

Mỗi lần Lưu Diệu Văn tới, đều nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi trên sô pha trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ngẩn người, cậu có thể cảm nhận được Tống Á Hiên mất hứng thú với những thứ xung quanh, những thứ trước kia thích cũng rất khó nhắc tới hứng thú của anh, ăn cơm cũng vậy, giống như đang đi một quá trình, mỗi lần ăn mấy miếng liền không ăn nữa, trừ phi là Mã ca xuống bếp anh sẽ ăn nhiều hơn một chút. Lưu Diệu Văn  không  phải lo lắng rằng anh sẽ ăn bánh mì kem và uống sữa bò ngọt, bởi vì bây giờ  thậm chí đến ăn cũng rất khó khăn

Lưu Diệu Văn khóc mấy lần, cậu khóc nói với Mã Gia Kỳ răng nếu người  bị bệnh chính là mình cũng tốt hơn là Tống Á Hiên, nhưng mỗi lần khóc xong đều sẽ chỉnh đốn tâm tình lại đi cùng Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên phát hiện gần đây mình thường hay quên rất nhiều thứ , thường xuyên một giây trước nói một giây trước liền quên, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra mình muốn làm gì, chuyện trọng đại cũng sẽ quên, cho nên không thể không ghi lại trong bản ghi nhớ điện thoại di động, có lúc gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn cũng sẽ quên nói cái gì, dứt lời mỗi lần gọi điện thoại đều viết tốt trong bản ghi nhớ.

Mã Gia Kỳ sau khi nhận được điện thoại của Tống Á Hiên, buông công việc trong tay chạy đến căn hộ, cửa nửa mở, trong phòng tối đen một mảnh không bật đèn.

"Á Hiên?" Mã Gia Kỳ nhẹ giọng hô một lần, không ai đáp lời

“ Á Hiên em  ở đâu?” Lại kêu một lần nữa vẫn không có ai đáp lại

Lại gọi lần thứ ba vừa vặn sờ tới công tắc "Á Hiên em ..."..." Cảnh tượng trước mắt khiến Mã Gia Kỳ không kêu xong tiếng thứ ba

Phòng khách một mảnh hỗn độn, nhưng đều không phải rác rưởi, trên mặt đất đều là đủ loại đồ đạc, có bóng rổ, có tai nghe, có giấy tờ, có ảnh, có rất nhiều quần áo và giày dép, còn có đủ loại trang sức và mũ, cuối cùng Mã Gia Kỳ nhìn thấy trên chữ ký tên Lưu Diệu Văn, anh mới nhận ra đây đều là những thứ Lưu Diệu Văn tặng cho Tống Á Hiên hoặc là bọn họ cùng nhau mua, Tống Á Hiên ngồi ở giữa đống đồ này, cúi đầu nhìn thấy những thứ này.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đi tới kêu lên "Á Hiên? ”

Tống Á Hiên ngồi trên mặt đất ngẩng đầu lên , nhìn anh , dừng lại bước chân của mình.

Tống Á Hiên giờ phút này ánh mắt đã khóc sưng đỏ, trên mặt tất cả đều là nước mắt, nước mắt còn không ngừng rơi xuống.

"Mã ca, đều ở đây, lưu Diệu Văn tặng đồ của em , hồi ức của chúng em đều ở đây, nhưng em vẫn muốn khóc, em vẫn rất thống khổ, vì sao em không nhìn thấy một chút hy vọng a, rõ ràng bọn chúng đều ở chỗ này" Tống Á Hiên đem thanh âm đều khóc khàn khàn, đó chính là thứ anh yêu thích nhất.

Mã Gia Kỳ chưa từng thấy Tống Á Hiên như vậy, Tống Á Hiên trong trí nhớ của anh vĩnh viễn luôn tươi cười, ngay cả giáo viên vũ đạo cũng nói, mặc kệ hát nhảy  mệt mỏi bao nhiêu đêm, Tống Á Hiên vẫn luôn cười, tuy rằng có lúc cũng không biết là đang cười cái gì, nhưng chính là rất vui vẻ. Mã Gia Kỳ cho rằng Tống Á Hiên sẽ vĩnh viễn cười.

Anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống lau nước mắt Tống Á Hiên, nhưng lau rồi  lại chảy, lau sạch rồi  lại chảy.

“ Á Hiên Nhi, anh gọi điện thoại cho Diệu Văn để cho em ấy tới đây được không, đừng khóc ngoan”

Tống Á Hiên tự mình lau nước mắt, "Đừng để em ấy tới, Mã ca, đừng để Lưu Diệu Văn tới đây, em  không muốn em ấy nhìn thấy em khóc, mỗi lần em cãi nhau với em ấy, em khóc em ấy sẽ dỗ dành em, em biết em ấy không thể nhìn thấy em khóc, em  không muốn em ấy buồn nữa.

Mã Gia Kỳ cho tới bây giờ chưa từng bất lực như bây giờ, anh giống như thất thanh, vừa nói không nên lời cũng không có khí lực, anh cảm thấy thế giới này quá không công bằng, em trai của anh không nên như vậy.

08

Mã Gia Kỳ vẫn đem chuyện này nói cho Lưu Diệu Văn, nếu Tống Á Hiên không thể tự cứu mình, vậy để Lưu Diệu Văn thử cứu. Lưu Diệu Văn đã đẩy hầu hết các công việc của mình và nói với người đại diện của mình rằng mình sẽ đến trừ khi đó là việc cực quan trọng.

Tống Á Hiên rất thích ngủ, lúc anh ngủ, Lưu Diệu Văn bắt đầu thử nấu cơm, ban đầu còn có thể làm cho phòng bếp rối loạn, không cần không nhờ Mã ca giúp đỡ, sau đó thường xuyên thử, cũng dần dần thuần thục.

Tống Á Hiên vừa mới bắt đầu sẽ đến một bên nhìn cậu  nổ phòng bếp, đó là nụ cười hiếm có gần đây của anh

Lúc ánh nắng mặt trời trong thật tốt , Lưu Diệu Văn sẽ kéo anh vào trong sân phơi nắng, bên cạnh căn hộ có một cái hồ , Tống Á Hiên thích biển, nhưng anh không đi được, Lưu Diệu Văn sẽ dẫn anh đến bên hồ ngồi, vừa ngồi là hết một buổi chiều.

Lưu Diệu Văn nói chờ Tống Á Hiên tốt rồi, sẽ dẫn hắn đi xem biển nhìn tốt nhất.

Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, Tống Á Hiên chủ động muốn ngồi bên hồ, Lưu Diệu Văn cực kỳ vui vẻ, chuẩn bị thức ăn uống, thuốc cũng cầm lên, trước khi ra ngoài sợ bên ngoài có gió lại vào phòng cầm một cái áo khoác

Tống Á Hiên mang theo cây đàn guitar lưu Diệu Văn đưa cho anh, anh đã lâu không chơi guitar cũng không hát, từ sau khi thường xuyên khóc, giọng nói của anh cũng càng ngày càng không tốt. Lưu Diệu Văn nói không có việc gì, chờ khi anh khỏe rồi giọng cũng sẽ tốt hơn, cho dù không được trước kia, cổ họng khói cũng rất dễ nghe. Tống Á Hiên nghĩ có lẽ trong lòng Lưu Diệu Văn, giọng nói của anh hoàn toàn khàn khàn cũng rất dễ nghe.

Anh ta cầm cây đàn guitar vài cái, "Lưu Diệu Văn, anh sẽ hát cho em nghe  một bài hát"

"Ừm."

" Tôi không ngưỡng mộ ánh mặt trời
Vì không soi sáng được quá khứ của người
Có những khoảng lặng, chúng ta đều giống nhau
Tôi rất đố khi với thời gian
Có thể trôi đi rất nhẹ nhàng
Cũng không cần phải trốn tránh
Có một loại bi thương
Là mỉm cười khi rời xa người
Thứ có thể ngoảnh nhìn khi nhung nhớ, là bóng lưng quay đi
Thứ còn lại chỉ là chút cố chấp
Và tấm ảnh chúng ta chụp cùng nhau …..“

“  Tống Á Hiên Nhi, bài hát này quá bi thương, em  không thích chút nào “

Tống Á Hiên cười cười  "Cho nên bài hát này mới gọi là "Có một loại bi thương" a.

09

Lưu Diệu Văn bị người đại diện gọi đi, có một hoạt động cậu nhất định phải tham gia, Tống Á Hiên bảo cậu đừng chậm trễ chuyện trọng đại, Lưu Diệu Văn nhìn trạng thái gần nhất của anh còn có thể đi, trước khi rời đi còn  dặn dò nhân viên nhất định phải chăm sóc tốt cho anh
Mùa hè sắp tới, hôm nay thời tiết có chút lạnh lẽo, xuống một chút mưa nhỏ, Tống Á Hiên đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn Bắc Kinh buổi tối, đèn neon ban đêm ở dưới tòa nhà cao tầng phức tạp.

Buổi sáng sau khi thức dậy, Tống Á Hiên cầm một túi lớn đi ra ngoài. Anh đi tìm Mã ca, đưa cho anh một túi đồ vật quý giá nhất đều ở đây ,sợ anh cầm sẽ quên đặt ở đâu, Mã ca sẽ giúp anh thu thập tốt, nếu anh có nhu cầu lại đến tìm anh lấy. Mã Gia Kỳ sau khi nhận còn hứa sẽ bảo quản thật tốt.

Tống Á Hiên nói muốn cùng mọi người ăn lẩu, Mã ca nói Lưu Diệu Văn không có ở đây, anh nói không sao, anh và Lưu Diệu Văn ăn mấy lần, trong khoảng thời gian này rất lâu không gặp mọi người.

Mã Gia Kỳ rất cao hứng, gọi điện thoại, nói buổi tối trở về ký túc xá ăn lẩu.

Cả buổi tối mọi người đều rất vui vẻ, bọn họ tán gẫu rất nhiều, tán gẫu lúc mới vào công ty, nói chuyện lúc khóc khi bị giải tán, lúc tán gẫu chuyện ra ngoài, trò chuyện mỗi năm cùng nhau qua năm mới. Mọi người trò chuyện rất muộn, thực sự không thể chịu đựng được nữa mới đi ngủ.

Tống Á Hiên trước khi ra ngoài nhìn toàn bộ ký túc xá

Tống Á Hiên từ trước đến nay đều có mọi người đi cùng, thật sự rất vui vẻ.

10

Tống Á Hiên đặt vé máy bay chuyến gần nhất trở về Quảng Đông đến biển bạc Đông Phương, lúc còn nhỏ anh sẽ tới nơi này chơi. Biển vào ban đêm không sợ hãi, nhẹ nhàng nhấc lên một làn sóng nhỏ , sóng đánh vào đá,  gió nổi xung quanh. Anh ngồi trong một thời gian dài, từ buổi tối đến bình minh sắp mọc lên.

Thời gian trước, anh cũng cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, có lúc cái gì cũng không làm, nằm trên giường một ngày vẫn cảm thấy mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, buổi tối ngủ cũng sẽ bị ác mộng đánh thức. Cảm xúc của anh đã mất khống chế, uống thuốc cũng không có  chuyển biến tốt hơn, quá thống khổ, nếu không phải có Lưu Diệu Văn đi cùng, anh có thể tùy thời chấm dứt sinh mệnh của chính mình.

Cuối cùng, anh không thể kiên trì được nữa, anh không thể kéo Lưu Diệu Văn nữa, anh muốn ích kỷ một chút, thay Lưu Diệu Văn đưa ra quyết định này. Nhưng Tống Á Hiên vẫn mềm lòng, anh sợ Lưu Diệu Văn sẽ khổ sở, cho nên mở bản ghi nhớ trong điện thoại

“ Lưu Diệu Văn, anh ở Biển bạc Đông Phương , nơi anh lớn lên lúc nhỏ “

“ Lưu Diệu Văn, anh thật khó chịu, anh không muốn khóc “

“  Lưu Diệu Văn, anh sợ anh đi không được, nhưng không đi được, em làm sao ? “

“ Lưu Diệu Văn, anh thấy biển rồi, xin lỗi, không đợi em dẫn anh  đi xem biển đẹp nhất, nhưng anh hình như đã nhìn thấy Đêm Trắng , anh  rất nhớ em “

“  Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, không có việc gì, anh chỉ là muốn  gọi tên em”

“  Lưu Diệu Văn, kiếp sau anh  nhất định sẽ không quen  biết em  nữa, nếu không phải em , anh sẽ không có tiếc nuối, anh  sẽ không thống khổ như vậy, quá thống khổ “

“ Lưu Diệu Văn, anh nghĩ mình muốn đi, thế nhưng, anh  thật sự rất luyến tiếc “

“ Lưu Diệu Văn, em  nhất định phải tìm một người yêu em  hơn anh , sau đó sống một cuộc sống tốt đẹp “

11

Một năm sau, Lưu Diệu VĂn đến Bãi Biển Bạc Đông Phương, cầm cây đàn guitar mà cậu tặng  cho Tống Á Hiên.

“  Tống Á Hiên nhi, thời gian dài như vậy không đến thăm anh, anh có tức giận hay không, anh  đừng tức giận, em mới  học được một bài hát, em hát cho anh nghe “

" Thế giới rộng lớn, chúng ta lại quá nhỏ bé
Từ ngã rẽ ấy lười nhác vừa vặn gặp được vô vị
Thật đông người, thật ồn ào.
Tôi thích yên tĩnh, thật may người cũng ghét náo nhiệt
Lúc thì chín chắn hiểu chuyện,lúc thì y như một đứa trẻ
Tại thành phố lạnh lẽo, cả hai cùng sưởi ấm cho nhau
Ở trước mặt người, tôi có thể buông xuống phiền muộn
Thỏa thích ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của người
Người muốn đi khám phá rất nhiều nơi
Tôi sẽ nắm lấy tay người, đi tới từng nơi từng nơi
Chúng ta sau này cũng sẽ già đi
Già đến khi không đi xa được nữa
Nhưng ít nhất lúc tản bộ vân có tôi đi cùng người
Người nói người không có cảm giác an toàn
Người nói người đã quen với cô đơn
Tôi sẽ khiến người quen với việc có thêm một người ở bên
Chúng ta đều sợ cô đơn , đều sợ sẽ bị thời gian lãng quên
Thân ái , đừng sợ, có tôi đây….”

"Tống Á Hiên Nhi, bài hát này không bi thương chút nào, bài hát này gọi là "Có tôi đây", Lưu Diệu Văn buông cây đàn guitar ngồi thật lâu, nhìn thủy triều dâng cao.

Cuối cùng, Lưu Diệu Văn mở bản ghi nhớ điện thoại di động của mình và gõ một vài từ

“  Tống Á Hiên, em  không tìm được người yêu em  nhiều hơn anh “

Mặt trời mọc hôm nay rất đẹp, nhưng Lưu Diệu Văn không bao giờ nhìn thấy nữa, cậu để lại cây đàn guitar  ở đó………..rồi  đi tìm Tống Á Hiên.

Biển thực sự quyến rũ, đó là sự lãng mạn và tự do, là sự cô đơn và sự chết chóc…..

END

Facebook : TNT's Sweet House

loading...