Lien Minh Huyen Thoai Ivern Thu Than Than Thien I

"Trí khôn của loài nấm luôn làm ta ngạc nhiên." - Ivern

Ivern Bramblefoot, được nhiều người biết đến với cái tên Thụ Thần Thân Thiện là một sinh vật kỳ lạ nửa người nửa cây lãng du khắp các khu rừng ở Runeterra, gieo mầm sự sống ở mỗi nơi ông ghé qua. Ông biết những bí mật của thiên nhiên, và kết tình bằng hữu với tất cả những gì sinh trưởng, bay lượn, hay chạy nhảy. Ivern đi giữa chốn hoang dã, truyền đạt tri thức cho bất kỳ ai ông gặp, làm tươi tốt thêm những cánh rừng, và đôi khi gửi gắm bí mật cho những chú bướm ngây thơ.

Những ngày đầu của Freljord, Ivern là một chiến binh cuồng bạo với ý chí sắt đá và lòng kiên định không gì lay chuyển nổi. Tuy nhiên, ông không đủ sức mạnh chống lại tộc Iceborn – những kẻ chỉ coi Ivern cùng đồng loại là đám phàm nhân bất hạnh dám thách thức chúng. Cùng họ hàng, ông âm mưu lật đổ lũ chủ nhân phù thủy này. Ivern Tàn Bạo và quân đoàn dạn dày chinh chiến dưới quyền giương buồm từ hải cảng băng giá của Frostguard tới vùng đất xa xôi được truyền tụng là nguồn gốc của mọi ma thuật. Nếu Ivern giành được quyền năng ấy cho riêng mình, ông có thể đánh bại tộc Iceborn. Khi hạm đội khuất dần nơi chân trời, họ trôi khỏi ký ức và đi vào thần thoại, bởi không ai thấy họ nữa, và nhạt nhòa dần trong lịch sử Freljord như dấu chân trong gió tuyết mùa đông.

Đại dương kiên trì từ chối mục tiêu cao quý của họ bằng những con sóng cao ngất, làm lung lay quyết tâm của những con người kiên cường nhất. Ivern, sau khi thanh trừng nhiều kẻ hèn nhát bằng thanh kiếm của mình, đã đổ bộ lên bờ biển Ionia và đánh bại không thương tiếc sự chống trả của dân bản xứ. Người Ionia đầu hàng, và để dẫn quân Freljord đi vào cánh rừng thiêng Omikayalan, Trái Tim Của Thế Giới. Phần đông thủ hạ của Ivern nghĩ đây là món quà cho những kẻ chinh phục, dấu hiệu của lòng trung thành. Nhưng chính tại đó, trong khu vườn xanh tươi lạ thường ấy, họ đối mặt với sự kháng cự mãnh liệt nhất.

Một kẻ địch thần bí trỗi dậy. Những sinh vật kỳ quái nửa người nửa thú săn đuổi đoàn quân ngày một ít dần, truy cùng diệt tận đám xâm lược. Không nao núng, Ivern dẫn dắt chỗ tàn binh ít ỏi tìm được thứ thiêng liêng nhất với người Ionia: Liễu Thần, một cái cây khổng lồ phủ đầy lá tỏa sáng màu lục ánh vàng. Trong lúc đám tay chân bị tàn sát trong đợt công kích cuối cùng, Ivern đứng sững bên cây thần. Khao khát đập tan ý chí quân thù, ông nắm chắc cây rìu chiến và bổ vào cái cây với sức mạnh của mười người. Ông không thấy tác động gì. Ông không cảm thấy gì cả. Chỉ có ánh sáng chói mắt khi ông đốn hạ cây Liễu Thần và dập tắt mọi sức sống trong nó.

Chuyện xảy ra tiếp theo còn lạ lùng hơn – tay ông hòa làm một với cây rìu chiến và lớp gỗ của Liễu Thần. Tứ chi ông kéo dài ra, đầy mấu và xù xì thô ráp. Ông bất lực đứng đó khi phần còn lại của cơ thể biến đổi dần. Trong thoáng chốc, ông đã cao đến mười thước, ngó xuống chiến trường nơi những đồng đội đã bị sát hại. Ông không thấy tim mình đập, nhưng ông đã thức tỉnh và giác ngộ.

Ông nghe một giọng nói sâu bên trong. "Quan sát," nó nói.

Sau vài giây, những thi thể tan biến khi từng đoàn nấm sặc sỡ mọc lên. Thịt thành nguồn thức ăn cho chim chóc và thú rừng. Xương mục thành đất đai màu mỡ. Hạt trái cây những kẻ chinh phục ăn đâm chồi tươi tốt. Những ngọn đồi nhấp nhô như lá phổi dần được dưỡng khí tràn đầy. Lá và cánh hoa rung rinh như những trái tim đủ màu sắc. Từ quang cảnh chết chóc xung quanh ông, sự sống bùng nổ theo những cách khó ai tin nổi.

Ivern chưa bao giờ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nhường ấy. Sự sống muôn hình vạn trạng quấn quít lấy nhau như một nút thắt không mong được tháo gỡ. Ông nhớ lại những sai lầm quá khứ, những hành động tàn bạo với kẻ khác, và thấy cảm giác buồn phiền ngập tràn.

Ông than khóc, những giọt lệ như sương mai trút xuống lớp vỏ cây và lá xanh giờ đã bao phủ khắp cơ thể. Ta biến thành Liễu Thần rồi sao? ông tự hỏi.

Rồi giọng nói bên trong Ivern nói cho một điều mới mẻ. "Lắng nghe," nó nói. Ông làm theo.

Mới đầu, ông chẳng nghe được gì. Và rồi: tiếng rên rỉ của vô số động vật, tiếng than van của sông suối, tiếng kêu khóc của cây cối và tiếng nhỏ lệ của rêu mốc. Chúng cất lên khúc ai ca cho cây Liễu Thần. Cảm giác hối hận quét qua người Ivern, ông khóc lớn xin tha thứ. Một chú sóc tí hon rúc dưới chân ông. Ông thấy các sinh vật xung quanh nhìn mình chằm chằm. Thực vật vươn rễ chạm tới ông. Cả thiên nhiên hướng vào ông, và hơi ấm thứ tha truyền tới.

Cuối cùng, khi Ivern dời bước, hơn một thế kỷ đã trôi qua và thế giới đã đổi mới. Cảnh bạo lực và tàn nhẫn trong con người cũ dội lại trong tim ông. Ông sẽ không bao giờ quay lại làm một kẻ gieo rắc sự hủy diệt như thế nữa. Ông thậm chí còn hỏi giọng nói bên trong mình, tại sao lại là ông? Tại sao ông là được khoan dung?

Giọng nói cất lên lần thứ ba. "Sinh trưởng," nó bảo.

Ông khó hiểu. Ông phải sinh trưởng hay giúp thế giới này sinh trưởng đây? Ông quyết định chắc là làm cả hai; sau tất cả, có ai không được hưởng lợi khi sinh trưởng thêm đâu? Ivern nhìn vào chính mình, làn da như vỏ cây, nấm phủ trên cánh tay, gia đình sóc trú ngụ trong nơi ông vốn dùng để bao kiếm. Cơ thể mới làm ông sững sờ. Ông thấy mình có thể cắm chân sâu xuống lòng đất và trò chuyện cùng rễ cây và côn trùng: thậm chí bùn đất cũng góp ý kiến của chúng!

Ivern thấy mình nên khởi đầu bằng cách làm quen với tất cả cư dân trên thế giới, và ông làm thế. Mất vài thế kỉ – chính xác là bao nhiêu thì Ivern cũng chẳng nói được, vì khi người ta vui vẻ thì thời gian trôi thật nhanh. Ông đi khắp thế giới và kết tình bằng hữu thân thiết với mọi sinh vật đủ loại kích thước. Ông quan sát những điểm yếu của chúng, thích thú tìm hiểu thói quen của chúng, và thỉnh thoảng cũng ra tay giúp đỡ. Ông rút ngắn quãng đường chú sâu nhỏ phải đi, đùa giỡn với những bụi gai đỏ tinh nghịch, và vui cười cùng các trưởng lão nấm. Mỗi nơi Ivern đến, rừng cây đâm chồi nảy lộc trong mùa xuân bất diệt và thú vật chung sống hòa hợp cùng nhau.

Nhiều dịp, ông giải cứu những sinh vật bị đám thú săn mồi vô tâm làm bị thương. Và trong một dịp như thế, ông bắt gặp một cô người đá tội nghiệp đang nằm bên bờ cái chết. Ông làm cho cô một trái tim mới từ sỏi. Theo truyền thống của mọi loài có nguồn gốc khoáng thạch, cô người đá trở thành người bạn trung thành của Ivern. Ông đặt tên cô là Daisy, theo tên loài hoa không hiểu sao mọc được trên người cô. Từ đó đến giờ, nếu Ivern bị đe dọa, cô sẽ ngay lập tức chạy đến bên ông.

Đôi khi, ông chạm trán con người, và hầu hết họ đều tương đối hiền hòa. Họ gọi ông là Bramblefoot hay Thụ Thần Thân Thiện và lưu truyền những câu chuyện về sự tử tế đến lạ lùng của ông. Nhưng, họ lấy mới nhiều hơn cho đi làm sao, họ mới tàn nhẫn và "người" làm sao. Ivern nản lòng, và ông không bầu bạn cùng họ nữa.

Rồi giọng nói trong ông cất lên lần thứ tư.

"Thể hiện," nó nói.

Ivern rời khu rừng và du hành ra ngoài thế giới tràn ngập nhân loại. Quyết tâm ngày xưa trở lại, nhưng lần này không phải bị ác tâm hay tàn nhẫn thôi thúc. Một ngày, ông hy vọng sẽ thay thế được những gì ông đã tước đoạt. Nếu được gọi là Liễu Thần mới, ông cần phải vun trồng nhân tính, giúp họ quan sát, lắng nghe, và sinh trưởng. Vốn từng là con người, Ivern biết chuyện này sẽ không dễ dàng, nên ông mỉm cười và tự thách thức mình hoàn thành nhiệm vụ đó trước ngày mặt trời tan biến. Ông biết ông có đủ thời gian.

loading...