Lau Roi Khong Gap Bac Nam Chuong 51 Nghe Noi Lenh Lang La Gay

(*) lệnh lang: con trai của đối phương, là một cụm từ có tính chất trang trọng

Cuộc đối thoại lần trước của Cố Chuyết Ngôn và Cố Sĩ Bá là cuối tháng chín, ở hiên nhà, hai cha con làm bộ cùng uống cà phê, đều ra vẻ nhã nhặn lý trí, sau khi đánh trống lảng đến nửa ngày lộ ra diện mục chân thật —— cứng rắn quật cường y như nhau.

Cố Sĩ Bá từ nhỏ lớn lên cùng con cháu của viên chức ngoại giao, sau đó liền vứt bỏ chính trị chuyển sang kinh doanh trầy trật đến địa vị ngày hôm nay, mắt cao hơn đầu nhưng cũng có tính cách tư bản. Tiết Mạn Tư từ trước đến giờ đều mạnh mẽ, tốt nghiệp học viện luật đại học Bắc Kinh, lấy chồng xong cùng Cố Sĩ Bá dốc sức làm ăn, trong những ngày chìm nổi tác phong làm việc có hơi biến hóa, nhưng nữ cường nhân là thật.

Đứa con hai vợ chồng bồi dưỡng, dùng đầu ngón tay để nghĩ cũng sẽ không phải là người dễ bắt bí, gien di truyền trong xương tủy, từ nhỏ mưa dầm thấm đất hun đúc ra, tất nhiên bồi dưỡng ra được một đứa khó lường.

Kẻ khó lường lớn và tên khó lường nhỏ giao phong nhiều lần, dù cho giáp lá cà máu đầy mặt cả người đau, cũng không ai cúi đầu chịu thua. Lần trước ở nhà thiếu chút nữa lật bàn quẳng ly kết thúc, sau đó không gặp mặt nữa, nói cũng không được nửa câu, trực tiếp một mạch tuyệt giao đến ngày đầu năm mới.

Vào lúc này, Cố Chuyết Ngôn nghe thấy giọng Cố Sĩ Bá, còn chẳng tin, nhìn lại hiển thị màn hình. Thực sự là Cố Sĩ Bá, là người ba lâu không gặp đến nỗi bị lãng quên, không biết gọi tới làm gì, chuyện tốt hay là thất đức, đầu năm đầu tháng tốt nhất là đừng chọc điên anh.

Điện thoại một lần nữa kề sát tới bên tai, Cố Chuyết Ngôn hỏi: "Có chuyện gì không?"

Cố Sĩ Bá nói: "Tết năm nay con muốn ở lại Dung Thành à?"

Tin tức cũng nhanh nhỉ, chắc là tối hôm qua Cố Bảo Ngôn gọi video về nhà đã tiết lộ, Cố Chuyết Ngôn không định che giấu, đáp: "Đúng vậy, tết năm nay con không về."

Khẩu khí của anh rất bình tĩnh, không mang Tiết Mậu Sâm ra làm bia đỡ đạn nữa, Tiết Mạn Tư đã biết anh và Trang Phàm Tâm quen nhau rồi, Cố Sĩ Bá tất nhiên cũng đã biết, vậy thì thẳng thắn một chút.

Không nghĩ tới Cố Sĩ Bá lại lấy Tiết Mậu Sâm ra làm bia đỡ đạn: "Nếu như ông ngoại con sang đây ăn tết thì sao?"

Cố Chuyết Ngôn đi vào nhà, bước chân rất nặng, nhưng khống chế tính tình: "Ba mời được sao?"

"Ba liên hợp với mẹ con, không mời nổi ư?" Giọng trầm thấp của Cố Sĩ Bá có chút nhu hòa, có một loại thả lỏng đã nắm chắc phần thắng, "Ông nội con muốn ôn chuyện với ông ngoại, ông nội tự mời, chắc cũng mời được phải không?"

Người Trung Quốc ăn tết chú ý nhất là cả nhà đoàn viên, Dung Thành ở với cháu ngoại là tiểu đoàn viên, trở về sẽ là đại đoàn viên. Cố Chuyết Ngôn không khỏi có hơi nghẹn, anh đã biết Cố Sĩ Bá gọi tới sẽ không phải chuyện tốt gì rồi, vào nhà, phòng khách không có ai, anh đứng ở trong phòng lặp lại một lần, anh muốn ở Dung Thành ăn tết.

Muốn mắng muốn chửi thì cứ bay qua đây, anh cũng chẳng sợ.

Thái độ Cố Sĩ Bá hơi khác thường, cười cười, đến cả câu "Vô liêm sỉ" cũng không mắng, ông biết, nếu như ép buộc Cố Chuyết Ngôn về nhà, thằng con ruột này có thể quậy đến nỗi tất cả mọi người đều không ăn tết vui vẻ.

Khép cửa lại, người nhà mình đau đầu giận dỗi không sao, chỉ sợ tên khốn kiếp này dẫm vào vết xe đổ công khai tính hướng, làm cho kinh thiên động địa, sau đó chuyện xấu truyền ngàn dặm, ông và Tiết Mạn Tư tham gia tiệc rượu trong giới bị dò hỏi 1800 lần —— "Nghe nói lệnh lang là gay?"

Cố Chuyết Ngôn gay đến nỗi làm Cố Sĩ Bá sợ, Cố Sĩ Bá đã vào tuổi trung niên, bắt đầu e sợ.

"Tờ cam kết con viết cho mẹ, ba xem rồi." Cố Sĩ Bá nói, "Tết con có thể ở Dung Thành, nhưng có một điều kiện."

Một cú điện thoại kết thúc, Cố Chuyết Ngôn ngồi ở trên ghế sô pha mê man chốc lát, điều kiện anh đã đáp ứng, mê man chính là câu cuối cùng trước khi Cố Sĩ Bá cúp máy, con còn nhỏ, đừng làm bừa với nhóc đối tượng kia.

Cố Sĩ Bá dường như chưa bao giờ quan tâm tới mấy việc lặt vặt, ăn cơm bao nhiêu, mặc quần áo có dày không, đến cả khi Cố Chuyết Ngôn đánh nhau cũng không hỏi một câu có bị thương hay không. Cho nên Cố Chuyết Ngôn có hơi mộng mị, câu này là quan tâm ư? Hay là căn dặn? Nói chung sau khi tiến vào lỗ tai, anh lại nhìn màn hình hiển thị, xác nhận đó thật sự là ba mình.

Bởi vì anh qua mười mấy giây không phản ứng, Cố Sĩ Bá suy đoán bây giờ căn dặn đã muộn rồi, vì vậy nói thêm một câu, cần phải sử dụng biện pháp an toàn. Cúp.

Thật thần kỳ, không có giương cung bạt kiếm, không có đối chọi gay gắt, cuối cùng còn diễn tiết mục dịu dàng hiếm thấy, dù giọng điệu Cố Sĩ Bá chẳng hề dịu dàng, nhưng đủ làm Cố Chuyết Ngôn vui vẻ.

Trong lúc cảm xúc vui vẻ vẫn còn hạn sử dụng, Cố Chuyết Ngôn soạn tin nhắn: "Cảm ơn ba." Gõ xong liền xóa, quan hệ cha con tiến triển quá nhanh có hơi không ổn, đổi thành, "Quên nói, chúc mừng năm mới."

Cách hơn nghìn kilomet, Cố Sĩ Bá vừa mở ra văn kiện phải xử lý, nhìn thấy tin nhắn đầy tính quy tắc này cũng mê man một lúc.

Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Trang Phàm Tâm bớt sốt, cũng bớt đau, đi tìm giáo sư Bùi nói chuyện Trang Hiển Dương xin nghỉ, nói xong xuôi, vào phòng Bùi Tri nói chuyện thiết kế.

Bùi Tri đã lớp 12, thêm mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp, y không có dự định xuất ngoại du học, bà ngoại tuổi tác đã cao, để bà một mình ở lại trong nước y không yên lòng. Mà hoàn cảnh gia đình Trang Phàm Tâm lại tương phản, ông bà nội lớn tuổi định cư ở hải ngoại, sớm muộn cần có nhà cậu qua chăm sóc, giống như trận bệnh trước mắt này, Trang Hiển Dương nhất định phải bỏ lại tất cả mà bay đến đó.

"Hầy." Bùi Tri rầu rĩ, "Nói chuyện gì vui chút đi."

Trang Phàm Tâm lập tức nói: "Anh và người kia thế nào rồi?"

Đề tài này càng làm người ta sầu hơn, Bùi Tri lắc đầu một cái, thực sự không ra sao, từ khi bị bà ngoại bắt gặp thì cẩn thận ở nhà làm cháu ngoại nhị thập tứ hiếu, biến thành trạch nam. Nhưng mà y không có giận, bà ngoại khổ cực nuôi y lớn, là người thân duy nhất, là người y yêu thương nhất, bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng bà ngoại.

Trang Phàm Tâm hỏi: "Bà ngoại phản đối, vậy anh và người kia có chia tay không?" Ếch Kì Diệu không có wattpad

Nói chính xác thì Bùi Tri vẫn chưa chính thức hẹn hò với đối phương, cho nên y nói quan hệ phức tạp, không giao du, nhưng những chuyện không biết xấu hổ đều từng làm cả rồi. Bà ngoại không cho phép, vậy y cứ yên ổn chờ, chờ rồi lén gặp mặt, nên mất khống chế vẫn là mất khống chế.

Vậy thì tính là quan hệ gì... Trang Phàm Tâm tương đối thuần khiết hỏi.

Bùi Tri nói: "Thì... cứ vậy thôi. Dù sao đồng tính cũng không thể kết hôn." Y tiện tay mở điện thoại, nhớ tới tin nhắn ngu ngốc ngày hôm qua Trang Phàm Tâm gửi cho mình, "Em bị làm đến phát sốt còn cố ý nói cho anh, em bị khùng hả?"

Trang Phàm Tâm nói: "Em, em không có thua anh."

Bùi Tri vạch trần: "Em đúng là bị khùng rồi."

Sau tết tây thì không còn kỳ nghỉ nào khác, chỉ có thể chờ đợi đến nghỉ đông, thời tiết ngày càng lạnh, buổi tối đầu tiên sau khai giảng mở cuộc họp lớp, tiến hành động viên cuối kỳ.

Hạ Duy tràn đầy nhiệt tình, khoa học tự nhiên lớp số 3 dù sao cũng là lớp trọng điểm, hồi trước bị lớp số 1 số 2 đè bẹp, nhưng bây giờ đã có Cố Chuyết Ngôn làm dũng tướng, thi giữa học kỳ hót một phát làm mọi người trầm trồ, thành tích cuối kỳ nhất định phải tái lập huy hoàng.

Tề Nam đụng đụng Trang Phàm Tâm: "Mày nói xem Cố Chuyết Ngôn lấy được vị trí nhất khối, lão Hạ có phần thưởng không?"

"Không biết, chắc là có." Trang Phàm Tâm nói, "Dù không có phần thưởng, thì cũng rất có mặt mũi mà."

Tề Nam nói: "Nếu như Cố Chuyết Ngôn lấy hai lần nhất khối, có thể lấy được học bổng phải không?"

Trang Phàm Tâm chưa từng nghĩ đến chuyện này, được nhắc mới tỉnh táo: "Đúng rồi đó, chắc là phải có chứ." Nói xong miệng còn không có khép lại, ánh mắt Hạ Duy đã quét tới, gọi tên cậu, hỏi cậu đang thì thầm cái gì.

Người đang yêu đương đều là hổ, Trang Phàm Tâm đứng lên hỏi thầy: "Thầy Hạ, nếu như Cố Chuyết Ngôn lại thi được nhất khối, vậy có thể được học bổng không?"

Cố Chuyết Ngôn ở hàng cuối cùng làm bài tập, Hạ Duy lải nhải chẳng thèm nghe, Trang Phàm Tâm bị gọi tên anh cũng không để ý, đột nhiên nghe thấy tên của mình mới ngẩng đầu. Thật khiến người ta mê say, trời đã tối đêm đã đầy sao, không cân nhắc bài tập làm xong chưa, không cân nhắc về nhà ăn món gì, vậy mà lại thay anh bận tâm có được học bổng hay không.

Hạ Duy cũng không ngờ tới, sững sờ: "Cái này hả, học bổng không chỉ xem thành tích, còn có biểu hiện thường ngày. Cố Chuyết Ngôn tuy rằng thành tích rất ưu tú, thế nhưng em ấy đánh nhau bị ghi lỗi, trước đây không lâu còn trốn học một buổi trưa, những vấn đề này không thể xem nhẹ."

"Ồ." Tề Nam nói tiếp, "Cậu ta có lịch sử đen tối."

Trang Phàm Tâm ngồi xuống, Hạ Duy tiếp tục động viên mọi người, còn cố ý cổ vũ Cố Chuyết Ngôn, học tập đã có thể làm tốt, những phương diện khác thầy tin rằng em cũng có thể thực hiện tốt, ký thác hi vọng dày nặng đến độ còn rõ ràng hơn con rận trên mái đầu trọc lốc.

Nhưng mà vừa nhắc chuyện học, Cố Chuyết Ngôn chạy lên bục giảng xin nghỉ với Hạ Duy, không tham gia thi học kỳ, phải về nhà nửa tháng, tình huống cụ thể phụ huynh sẽ đích thân gọi điện nói sau. 

Hạ Duy giống như bị sét đánh, suýt nữa đứng như trời trồng trên bục giảng.

Trang Phàm Tâm cũng không tốt hơn chỗ nào, ở nơi không có cách nào phát tác, vừa ra cổng trường đứng ở trên lề đường liền hỏi, tại sao đột nhiên lại về? Đến thi cử cũng không tham gia, có phải là muốn chuyển trường không? Tại sao!

Gió lạnh ào ào kéo tới, bụng Cố Chuyết Ngôn kêu rột rột, còn vang hơn tiếng gió.

Chỗ cũ, tiệm McDonald lúc trước bị ma xui quỷ khiến, Trang Phàm Tâm không có khẩu vị, ôm cặp sách nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Chuyết Ngôn chọn món ăn.

Còn có tâm tình mà ăn à! Khay thức ăn rất đầy, xem ra khẩu vị cũng rất rốt!

Cố Chuyết Ngôn bưng khay ăn tới, uống một ngụm coca, mở giấy gói Big Mac ra cắn mấy cái, đối diện bàn vẫn yên tĩnh, dỗi rồi, anh đẩy kem qua, xiên mấy miếng khoai tây.

Trang Phàm Tâm bất động, con ngươi nhen nhóm từng đốm lửa.

"Ba anh gọi điện thoại cho anh." Cố Chuyết Ngôn nói, "Tết năm nay anh có thể ở lại Dung Thành, nhưng phải trở về sớm một chuyến, có một cuộc thi mùa đông phải tham gia, và mấy lớp học phải nghe giảng."

Ngoài ra còn có hai buổi tiệc rượu cần anh có mặt, Cố Sĩ Bá nếu đã sắp xếp, tất nhiên có mục đích cho anh học hỏi. Tổng cộng trở lại chừng nửa tháng, bỏ qua kì thi học kỳ, khi về cũng đã vào nghỉ đông.

Giao phó xong, Cố Chuyết Ngôn ở dưới bàn giẫm giày bata Trang Phàm Tâm: "Đây là điều kiện của ông ấy, anh đồng ý rồi."

Trang Phàm Tâm nghe rất tỉ mỉ, nghe không sót chữ nào, nghe xong ôm cặp càng chặt hơn ấn đường nhíu vào càng sâu, xác nhận lại, có thật sẽ quay lại không? Chỉ cần có thể quay lại, dù cho không cùng nhau đón tết cũng không sao.

"Yên tâm đi, không quay lại ông ngoại anh cũng sẽ kéo về." Cố Chuyết Ngôn nói. Kem đã chảy, anh rút một miếng khoai tây đưa tới, dí trên đầu môi Trang Phàm Tâm: "Ăn một cái đi, hết giòn rồi."

Trang Phàm Tâm cắn lấy, nhai nhai nuốt xuống, lại bất động.

Cố Chuyết Ngôn một tay cầm Big Mac gặm, một tay kia bận hầu hạ, gà nugget, gà nguyên miếng, cành gà cay, đút đến nỗi tay cũng tê rồi. Thời điểm này khách hàng rất ít, cho nên hành động của bọn họ rất gây chú ý, nhét miếng cá tuyết vào miệng Trang Phàm Tâm, anh nói: "Người khác nghĩ anh dẫn theo một em trai thiểu năng trí tuệ, còn phải đút nữa."

Trang Phàm Tâm tự cầm miếng cá tuyết, hỏi: "Ngày mấy đi?"

"Ngày 9, tuần sau." Cố Chuyết Ngôn nói, "Lúc đó đến sân bay tiễn anh nhé?"

Trang Phàm Tâm gật gật đầu, lần trước cậu đi cũng là Cố Chuyết Ngôn đưa đón, lần này đổi thành cậu, cảm giác chờ người khác cậu cũng được nếm trải rồi.

Rời khỏi McDonald đã rất muộn, tách ra trong hẻm, Cố Chuyết Ngôn đẩy xe đạp đi đến cuối hẻm, đến trước cửa bị Trang Phàm Tâm đuổi theo, trong khoảng không tối om, anh nhất định sẽ quay lại, đúng không?

Cái này rốt cuộc là lo sợ bất an đến cỡ nào chứ, Cố Chuyết Ngôn cố ý hỏi: "Lỡ như anh không quay lại thì sao?"

Anh cho là Trang Phàm Tâm sẽ sợ đến nỗi nhào vào trong lòng anh, thậm chí còn rơi nước mắt, kết quả dưới bầu trời tối đen Trang Phàm Tâm mở điện thoại ra: "Ghi địa chỉ nhà anh cho em, anh không về em sẽ tới bắt anh."

Dùng chữ "bắt" thật sự là kì diệu, Cố Chuyết Ngôn ở trong bóng tối vui vẻ một lúc lâu.

Trang Phàm Tâm cằn nhằn, sáng sớm đi tàu điện ngầm bị chen thành cái bánh nhân thịt, còn lắc lắc cái cổ hỏi Cố Chuyết Ngôn sẽ quay lại chứ? Lên lớp kiểm tra, làm bài được một nửa quay đầu lại nhìn một cái, xác nhận Cố Chuyết Ngôn vẫn còn, xoay trở lại làm tiếp. Nửa đêm thức dậy đi tiểu, tiểu xong thất vọng mất mát, chui vào chăn gửi tin nhắn cho Cố Chuyết Ngôn: Em ở đây chờ anh quay lại, chờ anh quay lại rồi sẽ cùng nhau ngắm hoa đào nở.

Chừng mấy ngày cậu mới bớt u sầu, nghĩ một khoảng thời gian không gặp được, nên mỗi ngày đều sang nhà họ Tiết làm bài tập, làm xong bị bắt ở lại, hai đứa con trai mười bảy tuổi đã làm chuyện ấy, ánh mắt đan xen, chớp mắt thôi cũng có thể rối loạn đáy lòng.

Cố Chuyết Ngôn như một tên khốn kiếp, nằng nặc dụ dỗ, anh sắp đi rồi, nửa tháng lận đấy, trong thời gian này nhìn không thấy sờ không được khó nhịn lắm, ngoài miệng thì nói, còn tay thì cởi đồng phục, để lên bàn học, bài tập bị thấm ướt mồ hôi.

Trên ghế sô pha, Trang Phàm Tâm đắp hai chân che miệng khóc, drap trải giường không biết đã đổi bao nhiêu cái, dựa vào tường, rèm cửa sổ thiếu chút nữa bị kéo xuống, lưng của cậu chạm vào cửa sổ sát đất, một mảnh sương mù mơ mơ hồ hồ mà lộ ra ngoài ban công sau lưng và bầu trời phương xa.

Trang Phàm Tâm mỗi lần mệt đến khi hôn mê gần chết, nước mắt khô cạn ở đuôi mắt, cả người loang lổ đầy dấu vết đỏ hồng, Cố Chuyết Ngôn nói cậu thuần khiết như giấy nháp, sau đó xoa nắn cậu, vân vê cậu, thuần khiết thì sẽ tình cảm sẽ càng khắc sâu.

Ngày 9 tháng 1, tài xế đưa Cố Chuyết Ngôn đi sân bay, Trang Phàm Tâm đi cùng, nỗi buồn ly biệt đã sớm trôi qua, trên đường chỉ lo căn dặn, đặc sản lần trước mang về rất ngon, nhớ mang thêm nữa, cám ơn nhiều.

Đổi thẻ lên máy bay xong, hai người là lần thứ tư cùng đứng ở sân bay rồi, trước khi qua cửa kiểm tra an ninh Cố Chuyết Ngôn ôm Trang Phàm Tâm một cái, nói: "Chờ anh."

Trang Phàm Tâm nói: "Em sẽ đếm ngày."

Cố Chuyết Ngôn lui lại hai bước, quay người xếp hàng, trước khi tiến vào quay đầu lại, Trang Phàm Tâm vẫn đứng ở đó nhìn anh. Đi xa, không nhìn thấy nữa, sân đậu máy bay ngoài phòng cách ly rộng bao la, phía trên là sắc trời xanh xám.

Chẳng phải trong xanh, nhưng cũng không âm u đến nỗi có mưa.

Về phần khi nào mưa đến, chắc cũng sẽ không còn lâu nữa.


loading...