Chương 135: Độc diễn

Chương 135: Độc diễn

Lâu Y cuộn tờ báo bị cậu nắm chặt đến mức nhăn nhúm kia lại, sau đó vứt vào sọt rác, đứng dậy chỉnh lại bộ trường sam trên người, mặt không có gì khác thường gọi Lâu Y* qua: "Hôm nay sao lại về sớm vậy?"

"Anh kêu Lâm tẩu nấu hạt sen chưng đường phèn em thích rồi đó.... Không phải mấy ngày nay em cứ trách anh không cho em uống sao?"

"Hôm nay anh cho em uống nhiều hơn một chút đó...."

Cậu lảm nhảm nói không ngừng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa và nuông chiều.

Nếu như Lâu Y* không phải là em gái sinh đôi của cậu, hiểu rõ cậu không thua gì bản thân mình, thì e là cũng nhìn không ra sự miếng cưỡng được giấu thật sâu sau nụ cười đó.

"Anh!"

Lâu Y* kêu lên một tiếng, trực tiếp lướt ngang qua cậu, đi đến thùng rác lấy tờ báo bị cuộn nhăn nhúm kia lên, tay từ từ mở ra.

Tay Lâu Y khẽ siết chặt, hàng mi dài rủ xuống, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

"Y Y*..." Cậu có chút khô khan mở miệng, "Đừng đọc nữa... Chúng ta đi uống hạt sen chưng đường phèn đi."

Lâu Y* đứng sau lưng nhìn cậu, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại trở về bất lực và bình tĩnh: "Được, hạt sen chưng đường phèn Lâm tẩu nấu là ngon nhất, em hôm nay phải uống hai bát..."

"Ừm."

Lâu Y* nhẹ nhàng trả lời, mở cửa, đi ra ngoài.

"Ầy, Lâu ca nhi, Y Y*, canh nấu xong rồi, nhanh đến đây uống nào!"

Lâm tẩu thấy Lâu Y từ trong phòng đi ra, bưng chén canh trên tay, cười híp mắt chào hỏi.

Lâu Y nhìn bà, chầm chậm nở một nụ cười ôn hòa, sau đó lại gật đầu, đi theo Lâm tẩu lại ngồi xuống bàn.

Lâm tẩu đặt chén canh trước mặt cậu rồi lấy miếng vải lau vệt nước không cẩn thận làm vương trên bàn, nói chuyện phiếm: "Ầy!"

"Cố thiếu soái sắp đính hôn rồi!"

"Tiểu thư nhà họ Triệu xinh xắn lắm!"

"Lâu ca nhi cũng nghe nói rồi chứ nhỉ?"

"Tôi nhớ là Cố thiếu soái và Triệu tiểu thư đều thích nghe cậu và Y Y* hát, nói không chừng lúc thành thân sẽ mời cậu và Y Y* đến hát đó."

"Đó hẳn là chuyện vô cùng tốt!"

Lâm tẩu lấy hơi nói tiếp: "Nói mới nhớ, Lâu ca nhi, cậu cũng không còn nhỏ nữa, ông chủ không suy xét chuyện này cho cậu thì cậu cũng phải để tâm một chút chứ!"

"Tôi thấy Khưu Thu nhà đối diện cũng không tệ, người nhanh nhẹn, nếu như cậu có ý, cũng nên cho người ta một lời hồi đáp, đừng để con gái nhà người ta cứ phải theo đuổi một thanh niên già đầu như cậu hoài...."

Bà đã nhìn hai anh em Lâu Y lớn lên từ nhỏ, là thật sự muốn tốt cho họ.

Những năm tháng khổ cực của họ bà đều nhìn thấy cả, hai đứa nhỏ bé như hạt đậu nương tựa lẫn nhau đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng gì, bà cũng sắp từ một bà chị lớn tuổi biến thành một bà già rồi, tâm nguyện duy nhất, chính là nhìn thấy hai đứa trẻ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình.

Bà biết những người gần đây lui tới kịch viện có thân phận không đơn giản, nhưng bà nghĩ, Lâu ca nhi và Y Y* của bà chỉ là hai thị dân nhỏ bé làm nghề diễn viên, những nhân vật có thân phận không đơn giản đó thật sự chỉ đến để nghe hát thôi sao?

Lâu Y im lặng ngồi nghe vị trưởng bối đã bảo vệ hai anh em cậu từ khi còn nhỏ càm ràm, làn khói bốc lên từ chén canh làm mờ đi tròng kính của cậu, giấu đi ánh mắt nằm sau lớp mính mờ, làm người ta không nhìn rõ được.

Nhưng khóe miệng của cậu vẫn tươi cười, bàn tay cầm muỗng cùng chậm rãi chuyển động, giống như thật sự đang lắng nghe Lâm tẩu nói vậy.

Lâm tẩu nhìn dáng vẻ này của cậu, nghẹn lại một cái rồi dừng nói, quay người tìm một miếng vải nhỏ đến: "Sao cứ đeo suốt mà không thấy mệt vậy?"

"Tháo xuống đi tôi lau cho cậu...."

Lâu Y nghe lời tháo kính xuống đưa cho bà, rủ mắt xuống nhìn chén canh trước mặt: ".... Làm phiền Lâm tẩu rồi."

Lâm tẩu nhanh chân nhanh tay nhận lấy mắt kính, cầm miếng vải lau qua một lần.

Lâu Y ngồi trên ghế, muỗng có muỗng không múc hạt sen lên ăn, mãi cho đến khi hạt sen trong chén đều đã vào bụng, mới bưng chén canh còn một nửa vào bếp đổ đi, rửa lại thật sạch.

"Lâm tẩu, tôi hơi mệt, đi ngủ một giấc trước, hôm nay nếu có ai đến tìm tôi.... Cứ nói là tôi không có nhà."

Lâu Y mỉm cười nói với Lâm tẩu.

Lâm tẩu "ây ây" đáp lời: "Cậu lúc nào cũng quá liều mạng nên mới mệt đến mức gầy còn da bọc xương như vậy, mau đi ngủ đi, có người tới tôi sẽ nói cậu không có nhà."

Lâu Y gật đầu với bà, về phòng của mình, đóng cửa lại, sắc mặt hoảng hốt đứng bên của một lúc rồi mới đi về phía giường.

Nhưng cậu lại không hề lên giường nghỉ ngơi, mà quay người đi về phía tủ quần áo cạnh giường, mở tủ ra, lấy một bộ trang phục diễn kịch trong đó ra, sau khi tỉ mỉ mặc lên người, ở trong phòng lặng lẽ cất tiếng hát lên một khúc <Mẫu Đơn đình>.

(Móa, sao đau lòng quá dạ, khóc không thành tiếng)

Cậu lúc thì vào vai hoa đán, lúc lại chuyển qua thanh y, một mình say mê, mồ hôi đầm đìa diễn hết một đoạn kịch.

Hát hết cả một khúc, cậu thở gấp vài hơi, sau đó cởi bộ trang phục diễn kịch trên người xuống, đi vào nhà tắm.

Sau khi lau khô tóc, liền leo lên giường đắp chăn, nước mắt trên sân khấu theo vào giấc mộng say.

Giấc mộng đó thật đẹp.

Đẹp đến mức cậu không muốn tỉnh lại.

"Được, cắt!"

Theo tiếng hô của Hướng Duy, Tống Thanh Hàn từ từ mở mắt ra, nhân viên nhanh chóng di chuyển máy quay xung quanh giường ra.

Cậu vén chăn lên, xuống giường, cuối cùng thở phào một hơi.

Lâu Y* trong cảnh quay vừa rồi đương nhiên là không tồn tại, cậu phải diễn với không khí, còn phải diễn cho ra dáng vẻ bị người thân cận nhìn thấu cảm xúc những vẫn phải duy trì sự trầm ổn, lại tinh tế để lộ một chút cảm xúc thật của mình.

Tống Thanh Hàn không phải chưa từng đứng đối diện với máy quay để diễn, nhưng đa số, đạo diễn sẽ tìm một người đóng thế diễn chung với cậu, như vậy sẽ làm cho độ khó giảm đi một chút.

Nhưng Hướng Duy lo lắng nếu như dùng diễn viên đóng thế sẽ làm cho cảm xúc của cậu có sự chênh lệch, nên sau khi thương lượng qua với Tống Thanh Hàn, liền trực tiếp để Tống Thanh Hàn một mình diễn bù vào thân phận còn lại của mình.

Theo như tình huống thực tế, lúc nãy khi Tống Thanh Hàn diễn, thật ra vẫn có chút kì lạ.

Một thanh niên ôn hòa mặc trường sam thời dân quốc ngồi trên sô pha đọc báo, nhưng đột nhiên siết chặt tờ báo đến mức nhàu nhĩ rồi quay người nói chuyện với cánh cửa, nhìn thế nào cũng... Cũng cảm thấy... Rất đáng sợ.

Cậu không những ngồi trên sô pha nói chuyện với một "người", còn đứng dậy đi vài bước, ánh mắt cũng chầm chậm thu từ cánh cửa lại gần, giống như "người" đó đang vừa trò chuyện với cậu vừa đi vào vậy, đi đến nơi cách cậu rất gần.

Phân đoạn này đều phải nhờ cả vào năng lực khống chế của Tống Thanh Hàn.

Chỉ cần ánh mắt của cậu hơi lệch đi một chút, hoặc là phản ứng chậm một chút, vậy thì lúc đó cho dù có cắt ghép thêm đoạn của Lâu Y* vào, cũng rất khó để khán giả cảm nhận được rằng hai người này đang ở trong cùng một chiều không gian.

Một người diễn hai vai, thử thách này thật sự quá lớn.

Trong rất nhiều phân cảnh, Lâu Y và Lâu Y* đều phải cùng xuất hiện, nhưng rất ít phân cảnh giống như hôm nay, buộc Lâu Y phải thể hiện một cách xuyên suốt tâm trạng ép buộc bản thân phải bình tĩnh như phân cảnh này.

Hơn nữa, cậu còn phải thể hiện được cảm giác có chút căng thẳng khi bị Lâu Y* nhìn chằm chằm sau lưng.

Tầng tầng lớp lớp những cảm xúc, không hề dễ dàng để khống chế, toàn thân Tống Thanh Hàn đều nhập sâu vào vai diễn Lâu Y này.

Thái độ, vẻ mặt bình thường của Lâu Y khi nhìn Lâu Y*, thật ra Hướng Duy cảm thấy có lẽ không khác là bao so với thái độ bình thường của Tống Thanh Hàn khi tiếp xúc với người khác.

Nhưng trong phân cảnh vừa rồi mà cậu diễn, Lâu Y quả thực vừa dịu dàng vừa kiềm nén, nhưng kiểu dịu dàng và kiềm nén này lại không hề giống với cách mà Tống Thanh Hàn thường ngày vẫn hay thể hiện ra---

Ngược lại, ngược lại càng giống như được nghiêm túc tập luyện ra vậy, nó giống như một loại bản năng khắc sâu trong xương tủy, nhưng lại bị tiềm thức kháng cự.

Đúng, Lâu Y xuất thân bần hàn, lại là cô nhi, sau khi được thầy trong kịch viện đưa về, lại phải tập luyện cả ngày, làm sao dưỡng ra được khí chất cao quý bẩm sinh chứ?

Cậu trước giờ đều kiêu ngạo, không chịu thua ai bao giờ.

Miệng cậu mặc dù không nói, nhưng sau khi lớn lên, đợi đến khi cậu chính thức được bước lên sân khấu, cậu vẫn hiểu rõ làm thế nào để giữ được ý muốn ban đầu của mình.

Cao quý, lịch thiệp, dịu dàng trở thành danh từ miêu tả về cậu sau khi tẩy trang.

Những tên quan công quý tộc thích khoe khoang thân phận đều là vì sự lịch thiệp, dịu dàng và cả cử chỉ khéo léo của cậu và Lâu Y* mà nguyện lòng nâng đỡ họ.

Hai anh em sinh ra từ mái nhà tranh, nhờ vào một chút rộng lượng này mà chật vật lớn lên, cuối cùng trở thành Lâu đại gia, Lâu thanh y trong miệng của tất cả mọi người ở bến Thượng Hải, nhưng cái lớp mặt nạ được ngụy trang ra vì sinh tồn này, lại giống như có muốn rửa cũng rửa không sạch được vậy.

Lâu Y thật ra rất ngưỡng mộ Lâu Y*.

Cậu thương yêu, chiều chuộng cô, cũng rất ngưỡng mộ cô, thậm chí có lúc còn ganh tị với cô.

Nhưng những thứ đó đều không thể nào sánh với sự thân thiết của của tình máu mủ ruột rà.

Nội tâm Lâu Y rất mâu thuẫn, nhưng loại mâu thuẫn này không đủ để khiến tình thân nhiều năm giữa cậu và Lâu Y* sụp đổ.

Hướng Duy nhìn bóng lưng của Tống Thanh Hàn trong màn hình điều khiển, mỏng manh, thậm chí bởi vì phải đóng vai hoa đán mà thân hình trông có chút gầy ốm.

Nhưng lưng của cậu lại rất thẳng, khi nghe Lâu Y* sốt ruột hỏi han mình, ngón tay cậu khẽ nhích, sau khi nắm chặt lại thả lỏng.

Mà biểu cảm của cậu cũng theo đó mà thay đổi, xương quai hàm khẽ nghiến chặt, rủ mắt xuống, giấu đi đôi con ngươi đen láy.

Toàn thân rõ ràng là đang kiềm nén sự mâu thuẫn, cuối cùng lại dần trở về dịu dàng và thản nhiên.

Trong cả cảnh quay này chỉ có mình cậu, nhưng cho dù không thêm vào bất cứ người nào, cậu dường như vẫn có thể một mình diễn một cách trọn vẹn.

Thông qua động tác của cậu, sắc mặt của cậu, thậm chí là khóe mắt hàng mi, Hướng Duy đều có thể tự tưởng tượng ra dáng vẻ của người đang đối thoại cùng cậu lúc đó, kể cả nói những gì.

Cậu lại tiến bộ rồi.

Hướng Duy nhìn lại sự trưởng thành của cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Ông thậm chí còn thầm có một dự cảm, khi quay xong bộ phim này, Tống Thanh Hàn có khả năng sẽ ẵm được một giải ảnh đế về tay.

Chỉ có điều bây giờ nói những lời này hãy còn quá sớm.

Hướng Duy nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tống Thanh Hàn, dứt khoát cho cậu đi nghỉ ngơi, đem những cảnh quay của Cố Phong Dực ra quay trước.

Ngụy Ninh chăm chú nhìn Tống Thanh Hàn một lúc, sau đó phủi phủi bộ quân trang trên người, lạnh mặt bước từng bước lớn vào phim trường.

Tống Thanh Hàn không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn qua mình.

Cậu cúi đầu, bên môi là ý cười nhàn nhạt, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn cho người trên màn hình.

Ngụy Ninh đang quay trong phim trường nhìn lướt qua bóng dáng cậu, lời thoại vốn muốn thốt ra đột nhiên nghẹn lại trong miệng, lại bị ăn NG thêm một lần.

Hắn nói một câu xin lỗi với Hướng Duy, sau đó liền cố gắng kéo lực chú ý của mình từ bên cạnh phim trường về, ép bản thân phải hòa mình vào vai diễn.

loading...

Danh sách chương: