Khe Uoc Hao Mon Phan 2 Can Nien Chuong 231 Trong Luc Vo Tinh Vach Tran Su That


Giang Dĩnh bị doạ cho phát sợ, cô ta chưa bao giờ thấy Thượng Quan Hạo nổi giận với cô ta nhiều như vậy, thậm chí là lúc anh bị thương nặng vẫn chưa lành hẳn! Cả người cô ta run lên, nước mắt trực trào, lại cắn chặn môi nhịn xuống!
Thượng Quan Hạo cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt, ngón tay thon dài siết chặt lại, áp vào môi, đè ép sự đau nhức mãnh liệt và lửa giận đang thiêu đốt trong mắt, những tia máu hằn lên.
"Ra ngoài. Quay trở lại chỗ của cô." Giọng nói của anh trầm thấp, nặng nề phát ra từ lồng ngực.
Giang Dĩnh nắm chặt chiết cốc to trong tay, bên trong là những hạt đậu nành tươi non, cô ta cố ý ngâm từ buổi sáng đến bây giờ, chỉ vì muốn tự tay làm sữa đậu nành cho anh uống, nhưng không ngờ làm như vậy anh cũng không cảm kích!
Cô ta đỏ cả vành mắt, cho dù bị sỉ nhục như vậy nhưng có chết cũng không chịu đi, tiếp tục cầm lấy chiếc cốc, đi ra ngoài.
Đừng tưởng như vậy thì có thể đuổi cô ta đi, không có chuyện đó đâu!
******
Đêm khuya, Thượng Quan Hạo một mình xuống nhà.
Miệng vết thương ở bụng vẫn còn rất khó chịu, anh lại kiên trì đi lại mỗi ngày, anh vừa nhận được mail từ Mạc Dĩ Thành, mọi chuyện đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, bao gồm cà phía Manchester, cũng đã gọi điện thông báo là sẽ quay về.
Cha mẹ Giang Dĩnh gọi điện thoại tới, anh cũng không nghe, mà để Mạc Dĩ Thành nhắn giùm rằng, cô ta vẫn tốt, đang sống một mình tại Trung Quốc, mà anh chỉ chịu trách nhiệm quan tâm thôi.
Đã muốn vứt đi, thì phải vứt đi một cách sạch sẽ.
Đi đến bậc cầu thang, thấy thân ảnh tinh tế kia còn đang làm bữa tối ở bên dưới, mặc dù khuôn mặt bi thương, nhưng vẫn giúp anh chuẩn bị một vài món ăn. Ánh mắt anh rất lạnh, không có ý định tiếp tục xuống dưới, chỉ đi bộ dọc hành lang tầng hai.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nghe thấy hai người giúp việc đang thì thầm to nhỏ ở cuối hành lang——
"Bà nhìn đi, Giang tiểu thư lại chuẩn bị bữa tối cho tiên sinh, nửa tháng nay đều như vậy, cô ấy bị đuổi ra ngoài còn tự mình trở về, mọi thứ đều tự lo liệu, tôi thấy cô ấy cũng không tệ, cũng hiểu vì sao tiên sinh lại không thích....."
"Chuyện này cô không nên nói lung tung, cái gì cũng không quan trọng bằng chú tâm làm việc của mình, năm đó vợ của tiên sinh mất, ngài ấy luôn đối xử rất tốt với Tần đại tiểu thư, cô không biết à?" Một giọng nói hơi già nua truyền đến.
"Haha, Tần gia? Tôi nói này thím Trương, tôi biết bà nhiều tuổi, đã làm trong ngôi nhà này rất nhiều năm, nhưng bây giờ không còn Tần gia từ lâu rồi. Nhưng mà nói cho cùng thì, tiên sinh đúng là có thích Tần đại tiểu thư, chỉ tiếc là.....Haiz, chết thảm như vậy."
Thím Trương nhìn cô giúp việc trẻ tuổi trước mặt, miệng há to nhưng lại không nói gì.
"Loại chuyện này, là nhân quả báo ứng, không có gì đáng thương cả..." mắt bà ta sáng lên, "Tốt nhất là không nên nói nữa, đi làm việc đi......"
Người giúp việc phát hiện có gì đó không đúng: "Nhân quả báo ứng là sao? Tần đại tiểu thư không tốt sao?"
Thím Trương nhịn không được trách mắng: "Cô xem đi, nghe thấy những lời này là lại bắt đầu đoán mò, không biết giữ mồm giữ miệng...."
"Ơ kìa, thím Trương," cô giúp việc kéo cánh tay của bà, "Bà tiết lộ với tôi một chút đi, dù sao bây giờ Tần đại tiểu thư đã chết rồi, nói cô ta vài câu cô ta có thể sống lại lấy mạng chúng ta sao? Nói đi mà!"
Thím Trương không thể lay chuyển được cô ta, lông mày cau lại, hồi tưởng lại: "Việc này tôi cũng khó nói, tôi cũng không biết vì sao cô ta lại làm như vậy, có lần nửa đêm tôi đi qua phòng khách thấy không tắt đèn, tôi đã nhìn thấy cô ta ở trong bếp lục lọi, cô  ta vứt tất cả đồ còn tốt sang một bên, tôi thấy cô ta tìm trong đống đồ tôi đã mua và lấy ra một con cá nhỏ đã chết, tôi thật sự không biết cô ta định làm gì, nhưng hôm sau đã nhập viện nghe nói là do ăn đồ không sạch sẽ bị ngộ độc...... Cô nói xem đây có phải đường của mình mà vẫn không bước qua được không?"
Người giúp việc kinh ngạc, há hốc mồm: "Đúng vậy nhỉ..... Cô ta muốn làm cái gì vậy?"
"Nhưng còn nhiều chuyện kỳ quái hơn!" Lông mày thím Trương nhíu lại càng chặt, vỗ nhẹ vào tay cô ta nói, "Cô vào làm sau nên không biết, lúc lão gia vẫn còn, đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, nghe nói là bị cưỡng hiếp tập thể....."
"A?!"
"Xuỵt —— Cô đừng có nói to quá!" Thím Trương trách cứ một câu, "Cô hãy suy nghĩ một chút đi, ngày hôm đó đại tiểu thư hẹn nhị tiểu thư đi chọn nhẫn đính hôn, cô ta đột nhiên muốn kết hôn với Thượng Quan tiên sinh, không phải rõ ràng có người muốn hại cô ta sao?"
"Đúng vậy, nhưng điều ngược lại là, ai muốn hại cô ta?" Người giúp việc tò mò hỏi.
"Tôi cũng thấy chỗ này rất kỳ quái," thím Trương tiếp tục nói, "Hôm Tần tiểu thư xuất viện, tôi có đi theo giúp, tôi cầm vài thứ mang đến nhà mới của cô ta và Thượng Quan tiên sinh ở gần biển. Nhưng đang giúp đỡ cô ta dọn dẹp đồ đạc thì nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của cô ta ở trong phòng, quát mắng rất to, nói là chuyện này đã làm quá giới hạn, rõ ràng chỉ diễn kịch, thế nhưng lại có mấy người đàn ông tới cưỡng hiếp cô ta thật, không chỉ hơi động tay động chân một chút, mà có hai người làm thật! Tần tiểu thư quát mắng đến mức nước mắt cũng trào ra, ở đầu dậy bên kia hình như nói là 'Làm thật thì khi tới bệnh viện mới không bị điều tra ra', Tần tiể thư bị trọc cho phát tức khắp phòng vang lên tiếng chửi thô tục......"
"——!!" Người giúp việc hít sâu một hơi, mặt mũi trắng bệch.
Nghe những lời thím Trương nói, dường như mọi chuyện đều trở nên rõ ràng—— Cô thật sự chưa từng gặp qua loại phụ nữ như vậy, trong lòng cô ta biến dạng đến mức nào, mới có thể tìm người đến cưỡng hiếp mình!!
"Bốp!" Một tiếng vang lên thật lớn, cửa phòng ngủ đang khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, đập vào tường!
Ánh sáng bị che khuất, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước cửa.
Thím Trương và người giúp việc trẻ tuổi đều hoảng sợ ngay lập tức trên mặt cắt không còn một giọt máu, hai người họ vốn là tới phòng cho khách này để dọn dẹp, nhưng không ngờ rằng lại bị anh nghe thấy bọn họ thì thầm nói chuyện!
"..... Hai người vừa nói cái gì?" Giọng anh hơi khàn khàn hỏi, bàn tay bám vào cửa, vì dùng nhiều sức mà gân xanh nổi lên dữ tợn.
Thím Trương bị doạ cho phát sợ: "Tiên....tiên sinh, chúng tôi vào đây là để dọn dẹp phòng, không phải cố ý lười biếng, chúng tôi lập tức....."
"Tôi hỏi bà vừa nói chuyện gì!!" Giọng nói giận giữ của anh chặn ngang lời của thím Trương.
Một tay kéo thím Trương ra cửa, đôi mắt đỏ au tản ra sát khí, giọng anh khàn khàn: "Bà mau nói cho tôi..... Tất cả những gì bà nói đều là sự thật sao?...... Những chuyện đó có phải do chính tay Cẩn Lan bày ra không? Mau nói đi!"
Thím Trương hoatng sợ đến phát run, sợ hãi đến cực điểm.
"Tiên sinh, tôi, tôi không dám nói bậy! Với lại tôi không có bị tiểu thư sai khiến, tôi chỉ tình cờ biết được những chuyện đó, tôi cũng không biết vì Tần tiểu thư lại muốn làm như vậy....."
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo đỏ như máu, môi mỏng tái nhợt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, cả người lảo đảo đứng không vững.
Anh buông tay thím Trương ra, tay bám vào cửa, cúi đầu, chỉ thở thôi cũng bắt đầu thấy đau đớn.
Năm 15 tuổi anh gặp Cẩn Lan, yêu cô, suốt 10 năm.
Mỗi một lần cô làm nũng, mỗi một lần cô dịu dàng như nước ôm lấy anh, gọi tên anh, sẽ khiến anh cảm thấy dù cho chuyện có lớn thế nào anh cũng có thể giúp cô chống đỡ, ngay cả khi cô làm sai chuyện rất lớn cũng có thể tha thứ.
Nhưng nếu như cô sai từ đầu tới cuối thì sao?
Nếu như lỗi lầm của cô, bao hàm tất cả những chuyện như hãm hại, lừa dối, giết người, đẫm máu, tàn nhẫn đến mức độ không gì sánh được thì sao?
Thượng Quan Hạo cố gắng điều chỉnh tâm trạng ngẩng đầu lên, hít thở, đưa những chuyện đúng sự thật vào trong đầu, thay thế hoàn toàn những ký ức có từ rất lâu.....Nhưng khi anh nhắm mắt lại, ngay lập tức lại nhìn thấy một đôi mắt buồn bã nhưng quật cường.
Sau mỗi một lần giải thích, mỗi một lần gào thét, mỗi một lần khóc cô sẽ lại kiên cường hơn.
Cô chịu đựng từng cái tát.
Năm cô 18 tuổi, cơ thể non nớt bị đẩy ra khỏi nhà, dùng hai tay ôm chặt chính mình, liều mạng bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Những ký ức đó, ập tới giống như thuỷ triều, hoàn toàn nhấn chìm anh.
Anh không thể hít thở.
"Tiên sinh, tiên sinh!" Đằng sau có người chạy tới.
"Tiên sinh, điện thoại của ngài đang đổ chuông——" Người giúp việc tưởng rằng ông chủ muốn làm khó thím Trương, nhanh chóng đem điện thoại tới.
Trên màn hình, tên của Mạc Dĩ Thành hiện lên theo nhịp.
"Anh đã xem qua lịch trình chưa? Ngày mai phải xử lý rất nhiều việc, anh đã chuẩn bị....."
"Đổi chuyến bay đi——" giọng nói của anh trầm khàn như cát sỏi.
Mạc Dĩ Thành nhíu mày: "Anh nói gì?"
Thượng Quan Hạo nắm chặt điện thoại, đè nén sự đau đớn mãnh liệt trong đôi mắt buồn, giọng khàn khàn nói: "Đổi chuyến bay—— Tôi sẽ đi tối nay."
Trong khoảnh khắc mà Mạc Dĩ Thành nghe thấy dường như hắn đã nói tục, kìm nén nói: "Anh phát điên à? Vậy cái cục diện rối rắm này ai sẽ tới thu dọn, tôi có thể thay thế anh đến cuộc gặp mặt ban giám đốc sao?!"
"Tôi sẽ xử lý."
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo từ từ nhắm lại, nói ra mấy chữ cuối cùng: "Đổi sang tối nay. Ngay lập tức."
Mạc Dĩ Thành tức giận ném điện thoại. Sau một lúc, hắn khẽ chửi rủa, bấm số điện thoại của hãng hàng không, đặt vé máy bay cất cánh sau hơn 1 tiếng nữa.
Cứ điên đi...... Cứ điên đi...... Tôi cũng muốn trở về Manchester để xem, người phụ nữ đã khiến anh phát điên như thế này, đến cùng là có mấy cái mắt mấy cái mũi, mẹ kiếp rốt cuộc là có điểm gì khác biệt!
***************
Manchester.
Dường như mùa đông vẫn chưa qua đi, tiết trời vẫn còn lạnh.
Trong căn hộ ấm áp, một cậu bé nho nhỏ đọc hết quyển sách toán học, lại chạy tới cái hòm trong phòng cậu tìm sách để đọc, tìm tới tìm lui vô tình thấy một tập tranh, bên trong có tất cả các địa danh nổi tiếng của các nước trên thế giới.
Thân thể trắng nõn của cậu ngồi xổm xuống nhìn vào tập tranh, khi lật đến một trang cậu liền dừng lại, cầm cao lên, nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thì thầm: "Núi Phú Sĩ."
Khóa cửa đột nhiên mở ra.
Còn chưa thấy bóng dáng, đã nghe thấy giọng nói, Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng cười, dùng tiếng Anh nói chuyện với hắn. Tiểu Mặc cũng có thể nghe hiểu đại khái nội dung, đó là có một bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi đùa nghịch với Ngự Phong Trì, để rất nhiều tuyết lên trên chiếc mũ hắn đang đội trên đầu.
Đột nhiên Ngự Phong Trì ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu nói: "Cười? Em còn cười? Nói đi, có phải do em đầu trò không!"
Tiếng cười của Tần Mộc Ngữ giòn tan: "Anh đừng lại gần, tuyết trên tóc anh rơi vào cổ tôi!"
Hai người quấn quýt đi vào, đóng cửa lại.
"Tiểu Mặc, con đã làm xong bài tập về nhà chưa? Con đang nhìn gì thế?" Để phòng ngừa Ngự Phong Trì lại đùa nghịch, Tần Mộc Ngữ tranh thủ thời gian chạy vào phòng con, bỗng nhiên nhìn thấy tập tranh cậu bé đang cầm trên tay, đôi mắt trong suốt loé lên một cái.
Tiểu Mặc không nói gì, lông mi thật dài rủ xuống, cất kỹ tập tranh, nhét vào tận đáy của chiếc hòm to.
Ngự Phong Trì nhìn hai người chăm chú, cười nhẹ, tháo khăn quàng cổ của mình xuống, chắc chắn tuyết vẫn còn ở trong khăn, lúc tháo xuống có chút lạnh, hắn muốn hai mẹ con chơi với nhau một lát, đi tới trước máy tính di chuyển chuột máy tính, ở phía dưới góc bên phải xuất hiện tiêu đề các tin tức mới nhất.
Hắn nhìn lướt qua muốn đi tắm trước, thế nhưng——
"Dringlewapen chính thức thu mua tập đoàn Tín Viễn, trở thành tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất Đông Nam Á, chuyên bỏ vốn đầu tư xây dựng các công trình bất động sản tích hợp trung tâm thương mại và nhà ở."
Lông mi của hắn run lên, không thể nghĩ ra động thái này có ý nghĩa gì.
Ngồi im lặng vài giây, ánh mắt của hắn nhìn hai mẹ con đang chơi đùa trên tấm thảm lông dê ở đằng xa, nụ cười của cô xinh đẹp, sáng lấp lánh như một ngôi sao, cô lấy một chút giấy thủ công đem về từ trại trẻ mồ côi, Tiểu Mặc rất hiếu kỳ, chơi rất vui vẻ.

loading...