Into1 Tieu Binh Huong Dao Trans Phong Bao Nhan Chuong 13 Thuc Chien Mo Phong

Hai giờ rưỡi nửa đêm bị chuông báo động đánh thức, Trương Gia Nguyên nhíu mày lật người xuống giường, "Lại trò này à?"

"Tôi biết ngay cho chúng ta về ký túc xá lúc chín giờ nhất định không yên ổn mà."


Doãn Hạo Vũ bên này cũng xuống giường, nhanh chóng thay quần áo huấn luyện.


Hai người nhanh chóng xuống lầu, sau đó bị chặn lại ở cửa ký túc xá.


Bá Viễn đứng trước cửa ký túc xá, nhìn bọn họ nói, "Tới sớm ghê, đợi người khác nữa." Sau lưng anh là một chồng súng và một đống băng tay màu đỏ.


Không tới nửa phút sau, mười bốn lính gác tập hợp đầy đủ.


Bá Viễn ra hiệu lính gác đeo băng tay, chính thức công bố nhiệm vụ, 

"Lần sàng lọc này chúng tôi sử dụng phương thức mô phỏng thực chiến, mười bốn lính gác các bạn đội đỏ, huấn luyện viên cùng thành viên đội đặc chiến SAS được mời tới đội xanh. Hai đội giao chiến, quân số tương đương."

"Để đảm bảo công bằng, dẫn đường không tham gia trận chiến này."

"Phạm vi chiến trường là toàn bộ căn cứ ngoại trừ tòa nhà ký túc xá, mỗi người được phát một thanh lương khô, ngoài ra không được cấp thêm đồ ăn nào khác."

"Trận chiến kết thúc khi bất kỳ bên nào bị tiêu diệt, nếu bộ phận quan trọng bị bắn hoặc trúng vật sắc nhọn như lưỡi lê, dao găm, . . . , sẽ coi như tử vong."

"Bây giờ lựa chọn trang bị vũ khí các bạn muốn mang theo, trong ba mươi phút không được giao chiến. Sau ba mươi phút, theo tín hiệu đạn chuẩn, bắt đầu giao chiến."

"Sống sót không nhất định được chọn, hi sinh cũng không nhất định bị loại, hãy cố gắng thể hiện toàn bộ thực lực của bản thân."

"Trước khi trận chiến kết thúc, tất cả huấn luyện viên đều là kẻ địch, không cần khách khí."

"Sau khi tử vong mời trở lại phòng hội nghị tập hợp, không có nhiệm vụ khác, chỉ cần đợi những người khác quay lại."


Cho dù dẫn đường không tham gia thực chiến lần này, nhưng bọn họ cũng không rảnh rỗi. Bốn dẫn đường ngồi trong phòng giám sát, quan sát biểu hiện của lính gác.


Mô hình của khu vực đã được chiếu trên màn hình, chấm xanh và chấm đỏ tương ứng với lính gác ở cả hai bên. Chấm màu xanh đánh dấu tên và chấm đỏ đánh dấu mã số.

Sau khi phóng to mô hình, còn có thể thấy rõ địa hình và tốc độ di chuyển của nhân vật được hiển thị. Nếu nhân vật tử vong, điểm sáng chuyển thành màu xám.


"Tiểu tử số 03 này có chút thú vị." Lâm Mặc chỉ chấm đỏ trên màn hình, "Vừa cách bọn họ không xa, Luke, Simon và Andrew hình như phát hiện 07 và 08, nhưng tán cây chắn đạn, nên 07 và 08 nhanh chóng thoát được, Luke dẫn người đuổi theo."

"03 theo chân Luke phát hiện William dưới sườn núi, mượn tiếng bước chân của đám người phía trước che giấu âm thanh của bản thân."


Lâm Mặc nhún vai, "Chiêu này chơi với Mika liền vô tác dụng rồi." 

Bước chân khi chạy nhanh càng gấp rút, bước chân của 03 phía sau vì thế mà không bị phát hiện, di chuyển cẩn thận khéo léo, nhẹ nhàng lại từ tốn.

Nếu thính giác của lính gác đủ nhạy bén, có thể phân biệt được hai loại âm thanh, phát hiện chim vàng anh phía sau.


Quả nhiên, mấy phút sau, điểm sáng của William trở thành màu xám.


Mười phút sau, William mở cửa phòng giám sát, "Mấy tiểu tử các cậu chọn lần này trình độ không tồi ha."


Lưu Vũ cười nói, "Đúng là không tồi, trực tiếp loại cậu tới đây."


Hắn kéo ghế, ngồi trước bàn quan sát, "Tôi nghe nói các cậu là đơn vị trực thuộc Quân ủy Trung ương."


Lưu Vũ nhìn hắn, tỏ ý còn không rõ ràng sao?


"Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, đơn vị này các cậu nghe lệnh của ai?"


"Long Đan." Lưu Vũ nghe ra ý tứ trong lời nói, ngồi thẳng người.


"Là ông ấy à? Không biết lần này ông ấy đứng về bên nào."  William sờ sờ râu, hắn là đội phó của SAS, thường xuyên tiếp xúc với văn kiện bên trên gửi xuống, "Mã Hoa với Tào Quốc gần đây bắt tay, sợ là muốn đem Vương Tùng một tay kéo xuống. Long Đan vốn dĩ thế lực yếu hơn một chút, lần này hình như cũng tham dự, không biết thực hiện giao dịch gì sau lưng, mới có thể đặt đội mấy cậu dưới tên ông ấy."

"Dưới tay có đội ngũ cao cấp bậc nhất thế này, thứ có thể chạm tới không ít, không biết ông ấy hiện tại theo phe nào."


Trong tay Lưu Vũ vẫn là một cốc trà nóng, "Vậy sao." Cậu cúi đầu, ánh mắt thâm trầm không rõ.


"Chẳng trách đội này có nhiều dẫn đường như vậy." 


Trong tay có mấy dẫn đường xuất chúng, mới thuận tiện cho cậu trao đổi tài nguyên. Lưu Vũ không muốn đồng đội của mình hết lần này đến lần khác bị bên ngoài mượn mất không rõ tin tức, bị người bên trên đổi chác chút lợi vặt.


Dẫn đường đã đấu tranh cho nhân quyền trong nhiều năm, không phải là không có tiến bộ, nhưng vẫn còn cả chặng đường dài phía trước.

Dẫn đường thông thường đến 20 tuổi bị buộc phải kết đôi với lính gác để đảm bảo thế hệ sau có cơ hội sinh ra nhiều dẫn đường hơn.

Còn dẫn đường ở cấp độ của bọn họ, bị cao tầng nắm trong tay chặt chẽ như một quân bài đàm phán.


Thật là sinh mệnh như bó rau, Lưu Vũ thầm nghĩ.


Tiện có chấm đỏ chuyển xám, Cao Khanh Trần cầm tách trà uống cạn rồi ra khỏi phòng giám sát.


Cậu đứng ở cửa phòng hội nghị đợi lính gác "hi sinh", sau khi thấy người liền nói, "Đi với tôi vào phòng này trước", Cậu chỉ căn phòng nhỏ đối diện với phòng hội nghị, "Chúng tôi muốn biết cậu vừa trải ra chuyện gì."


Người lính gác lờ mờ không hiểu, đi theo cậu.


Cao Khanh Trần lấy danh sách và gạch bỏ tên của người lính gác.


Đến rạng sáng trận chiến vẫn tiếp tục, Santa trở về phòng quan sát theo dõi những người khác chiến đấu.


Không còn nhiều người, đội đỏ còn năm, đội xanh còn bốn, trước mắt đội đỏ đang hội ý chiến thuật, hai bên không bên nào chủ động ra tay, hi vọng đối phương sảy chân trước, chiến trường đóng băng một lúc.


Người của SAS không phải tham dự thảo định, đến phòng ăn cầm bữa sáng tới, vừa nhìn chằm chằm màn hình, vừa gặm bánh mì.


Santa cắn ống hút sữa đậu nành, hỏi: "Tiểu Cửu bên đó thông qua mấy người?"


Lưu Vũ lắc đầu nói, "Chín người chỉ được bốn."


William một bên lên tiếng: "Cái trò ám thị này quá khó chống đỡ, phải tôi tôi cũng khó mà gánh vác. Cậu ấy là dẫn đường, lại còn là huấn luyện viên, khó mà không nghe theo. Đổi lại trên chiến trường mới cảnh giác cao hơn một chút."


"Đã đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không thể không nghiêm khắc với bọn họ." Lưu Vũ thở dài.


Chấm sáng trên màn hình xuất hiện biến hóa, đội đỏ tập hợp lại, bắt đầu chủ động tìm chỗ đội xanh ẩn nấp.


"Về mai phục, khẳng định SAS có nhiều kinh nghiệm hơn, càng kéo dài trận chiến, đội đỏ càng không có lợi, chỉ có thể chủ động xuất kích. Để xem tới lúc đó có thể giành được thế chủ động không." Bá Viễn một bên bình luận.


"Năm đấu bốn, cũng nên đoán được kết quả rồi."



~ INTO1 ~

loading...