Chap 33
𝚕𝚘𝚜𝚝
"i close my eyes and I'm still standing here
i am lost between the desert and the sea
i am still lost, not knowing where to go"
-Lost (BTS-Jin, Jimin, V, Jungkook)
---
Mới đó mà đã sắp tới Fan Meeting ở Nhật, cả nhóm bay sớm qua Nhật để làm quen sân khấu và quay VCR. Còn tận năm ngày nữa mới bắt đầu fanmeeting , nên cả nhóm vừa làm theo lịch trình, vừa có quãng thời gian nghỉ ngơi xen kẽ. Mọi người trong Bangtan thế là đưa nhau đi thưởng thức đặc sản Tokyo, đi massage chân, đi mua sắm các mô hình nhân vật manga yêu thích. Riêng Jungkook và Jimin lại cùng đi những ngôi đền cổ ở Tokyo để thăm thú. Các cổng đền ở Nhật rất cao, lại có nhiều cây xanh khiến khung cảnh trở nên dịu mát, yên tĩnh và làm người ta bỗng chốc muốn rời bỏ cái nóng bức của mùa hè, cái ồn ào của thành phố mà náu mình dưới mái hiên mát rượi có tiếng chuông gió treo trên mái hiên nhà. Jimin thắp nhang xong, mua một lá thăm ở đền, nhờ sư thầy đoán giúp. Jungkook chẳng quan tâm lắm đến những thứ đó, cậu không tin vào số phận, cậu tin vào chính mình, tin vào chính những thứ bàn tay mình tự xây dựng nên. - Kookie, em không mua thăm sao? Mua đi, anh muốn xem người may mắn như em thì sẽ rút được thăm gì quá đi! Jungkook gãi đầu, cười cười nhìn Jimin. - Anh mua giúp em đi Jiminie. Jimin lắc đầu quầy quậy, vẻ hiểu biết giảng giải cho Jungkook. - Không được, em phải tự mình mua lấy, nếu anh mua cho em thì lá thăm ấy lại là của anh mất rồi. Và em phải tin tưởng mới được, có tin tưởng thì nó mới thành sự thật được. Môi Jimin tái nhợt, dù là giữa mùa hè nhưng tay vẫn lạnh, và anh thường xuyên đi chậm lại để không bị cơn chóng mặt quật ngã, những hành động đó tuy nhỏ và hết sức đè nén, Jungkook vẫn nhận ra hết. Vẻ mặt phấn khích và vui vẻ Jimin đang cho cậu thấy đây, che giấu bên trong là bao nhiêu đau đớn, mệt mỏi, bao nhiêu áp lực và đau thương? Jungkook không biết, cậu muốn biết nhưng không thể biết. Muốn giúp nhưng Jimin không cho phép cậu được giúp, muốn khóc nhưng lại không dám khóc ở đây. Trước mặt Jimin, người đáng ra phải rơi lệ nhiều hơn cả cậu hiện giờ. Jimin không khóc, nên cậu sẽ không. Jungkook đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Jimin, lấy xuống một chiếc lá đã úa, theo cơn gió lúc nãy nằm im trên tóc người kia. Cậu đưa chiếc lá lên môi, hôn nhẹ, mắt vẫn nhìn chăm chú vào Jimin. - Em không cần lá thăm đó đâu, vì em đã biết trước tương lai của em rồi, Jiminie. Jimin ngạc nhiên mở to mắt, đôi môi đầy đặn hé mở thành một chữ O nho nhỏ, vẻ không tin tưởng hiện rõ trên mặt. - Sao cơ? Em đã đi đền này trước đây rồi sao? Thật là, không công bằng gì hết, sao- Jungkook đặt ngón tay trỏ lên môi Jimin, lắc đầu. - Lá thăm của em là: chỉ cần anh vui, em sẽ vui; anh hạnh phúc, em sẽ hạnh phúc; còn nếu anh buồn, lá thăm của em nói rằng em còn buồn hơn anh cả chục lần hơn, Jiminie hyung. Jimin nhìn nụ cười trên môi Jungkook, chẳng biết phản ứng thế nào với con thỏ này nữa. Rõ ràng bình thường ít nói là thế, lại không biết nói đùa, nay lại nói mấy lời lãng mạn dễ sợ thế này, khiến mặt anh chắc chắn là lại đỏ như cà chua mất rồi. - K-kook, thôi ngay. Đừng nói thế ở nơi linh thiêng này chứ! Nếu có ai nghe thấy thì sao? - Thì cứ để họ nghe, em chỉ sợ là không ai nghe thôi, chứ nếu có người muốn nghe, em sẽ cho họ biết Jiminie của em là người tài năng thế nào, vui tính thế nào, lại vừa đẹp trai, vừa dễ thương vừa sex- Jimin không thể chịu nổi nữa, cậu dùng hết sức lấy tay ấn chặt vào miệng Jungkook, mắt hoảng hốt nhìn xung quanh. Đền thờ vắng tanh, chỉ có tiếng ve sầu đang ra rả hát trên những tầng cây cao vút ở khu rừng phía sau. - Jeon Jungkook! Thôi ngay cho anh! Em-em-em... Jungkook thuận theo bàn tay Jimin đang đặt trên môi mình, đưa lưỡi liếm nhẹ. Jimin như phải bỏng, bàn tay rụt lại còn nhanh hơn cả tốc độ rap của Yoongi. - Jiminie hyung, anh có thể giúp em một chuyện được không? - Chuyện, chuyện gì chứ? Một ngón tay của Jungkook đặt dưới cằm, nâng gương mặt như cà chua chín của Jimin lên ngang tầm mắt, buộc anh phải ngẩng đầu lên. - Anh hãy trở về là Jiminie hyung của em được không? Đừng sống vì người khác nữa, được không anh? Gương mặt Jimin ngay lập tức không còn một tí sắc hồng nào, đôi mày nhăn lại, ánh mắt nâu bỗng sẫm xuống, Jimin xoay mặt rời khỏi tay Jungkook. - Đến cả em nữa sao, Kook? - Jiminie- Jimin đưa hai tay che tai, mắt nhắm chặt, thái độ cự tuyệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Vẻ mặt của Jimin là hòa trộn của sợ hãi, hoang mang, đau lòng, phẫn nộ và...bị phản bội? Jimin lắc đầu, chân lùi từng bước rời xa Jungkook. - Kook, Jeon Jungkook, đến cả em cũng thấy rằng anh đang làm chuyện ngu ngốc sao? Đến cả em cũng muốn chỉ trích anh sao? Em cũng thấy rằng anh thật đáng thương? Rằng những thứ người khác dễ dàng có được anh đây phải đánh đổi nhiều thế này mới đạt tới sao? Kook, đến cả em nữa sao? - Không, nghe em nói, em- Jimin đưa tay trước mặt Jungkook, ra hiệu dừng lại, môi anh ấy giờ nhếch thành một nụ cười cay đắng. Jimin rất bướng bỉnh, điều này ai cũng biết, nhưng cộng hưởng với hội chứng lo âu, cùng với căng thẳng và dồn nén từ thái độ của mọi người thời gian gần đây lại, khiến Jimin như một quả bom nổ chậm, chỉ cần một lời của Jungkook, công tắc hẹn giờ đã được bật. Jimin đang bùng nổ cơn giận dữ, bất lực của mình một cách dữ dội nhất, ngay trước mặt Jungkook. - Anh không muốn nghe! Em lại định nói gì, lại như tất cả mọi người phân tích cho anh này nọ sao? Anh không ngốc! Xin em, xin em đấy, đừng nhắc lại nữa! Anh mệt mỏi lắm rồi, anh làm thế này vì ai đây, vì Bangtan, vì ARMY, vì chúng ta. Và vì để có thể xứng đáng với em, là một Park Jimin không làm Jeon Jungkook xấu hổ! Jimin xoay người, bước về phía đường về. - Và giờ anh nhận được gì đây? Nhận được chỉ trích rằng anh không nên làm thế, rằng anh làm mọi người lo lắng, rằng anh không biết tự yêu thương mình, rằng anh có thể làm ảnh hưởng đến nhóm? Anh mệt mỏi rồi, Jungkook, anh đi đây. Jungkook nhìn bóng người ngồi khuất trong xe, không còn nói thêm được lời nào nữa.loading...
Danh sách chương:
- About it
- Chap 1
- Chap 2
- Chap 3
- Chap 4
- Chap 5
- Chap 6
- Chap 7
- Chap 8
- Chap 9
- Chap 10
- Chap 11
- Chap 12
- Chap 13
- Chap 14
- Chap 15
- Chap 16
- Chap 17
- Chap 18
- Chap 19
- Chap 20
- Chap 21
- Chap 22
- Chap 23
- Chap 24
- Chap 25
- Chap 26
- Chap 27
- Chap 28
- Chap 29
- Chap 30
- Chap 31
- Chap 32
- Chap 33
- Chap 34
- Chap 35
- Chap 36
- Chap 37
- Chap 38
- Chap 39
- Chap 40
- Chap 41
- Chap 42
- Chap 43
- Chap 44
- Chap 45
- Chap 46
- Chap 47
- Chap 48
- Chap 49
- Chap 50
- Chap 51
- Chap 52
- Chap 53
- Chap 54
- Chap 55
- Chap 56
- Chap 57
- Chap 58
- Chap 59
- Chap 60