Chap54

Cửu hoàng tử và Trọng Khang đế nói chuyện một lát, lấy được thánh chỉ điều nhiệm Triệu tri châu vào Hộ bộ mới về Đông Cung.

Vừa ra đến trước cửa, Trọng Khang đế bỗng nhiên gọi hắn lại, "Hoàng nhi, ngươi tìm được người trong mộng đó sao?"

"Tìm được." Cửu hoàng tử chắc chắn gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo biểu tình tường hòa trước nay chưa từng có. Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, bất luận mình kháng cự như thế nào, số mệnh chính là số mệnh.

"Cửu Châu ngũ quốc nhiều Hữu Xu như vậy, đúng là nhi tử Triệu Phúc sinh sao?" Trọng Khang đế hứng thú, truy vấn, "Bộ dạng cậu ta thế nào? Quả thật là khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song sao?" Đối với đoạn tình yêu đau khổ say đắm trong truyền kỳ kia, đối với bá hoàng yêu thiếu niên đến mức muốn mạng kia, từ nhỏ đến lớn ông đều tràn ngập tò mò. Bức họa bị vuốt ve tới phai màu kia tự nhiên cũng có một phần công lao của ông.

Cửu hoàng tử mỉm cười, thẳng thắn thành khẩn nói, "Nếu nói là khuynh quốc khuynh thành thì không đến mức, nhưng ở trong lòng nhi thần, tự nhiên là tuyệt thế vô song."

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Trọng Khang đế có thể lý giải, khoát tay nói, "Hôm nào dẫn cậu ta vào cung cho trẫm nhìn xem."

"Ngày mai có thể nhìn thấy, nhi thần đã cách chức Triệu Ngọc Tùng, đổi thành cậu ấy làm thư đồng cho nhi thần. Phụ hoàng nên tốt với cậu ấy một chút, lá gan cậu ấy có chút nhỏ." Cửu hoàng tử thận trọng dặn dò.

Trọng Khang đế dở khóc dở cười, nói thẳng nhi tử có tức phụ quên cha ruột, tức giận mà đuổi hắn đi. Đối với việc nhi tử yêu đồng tính, rất sớm trước kia ông đã có chuẩn bị tâm lý, còn từng bí mật tìm kiếm thiếu niên tên là Hữu Xu ở dân gian, để mang vào trong cung nuôi nấng. Như thế, nhi tử cũng không cần mỗi ngày bị ác mộng tra tấn, dẫn đến tính tình càng ngày càng cổ quái.

Mắt thấy nhi tử vừa được mười bảy mười tám tuổi, Hữu Xu còn chưa xuất hiện, ông vốn tưởng rằng đời này nhi tử sẽ cô độc đến cuối đời, may mà ông trời có mắt, đưa người đã biến mất hơn sáu trăm năm đến bên cạnh hắn.

"Triệu Hữu Xu? Ngày mai sẽ nhìn thấy vị đại nhân vật trong truyền thuyết này." Trọng Khang đế đỡ trán cười nhẹ.

Cửu hoàng tử trở lại Đông Cung, lập tức đem bức họa Hữu Xu đưa cho mình thật cẩn thận trải ra ở trên bàn, hạ mắt thưởng thức, một lát sau hạ lệnh, "Hầu hạ bút mực."

Cung nữ thái giám đứng hầu hai bên lập tức chuẩn bị tốt giấy và bút mực. Lúc này cửu hoàng tử không vẽ loạn trên bức họa nữa, mà là thay đổi một tờ giấy Tuyên Thành thuần trắng khác, đem từng màn mộng cảnh kiều diễm đêm qua vẽ đầy đủ trên từng tờ từng tờ giấy. Hắn vốn dĩ bản lĩnh thâm hậu, tất cả cảnh tượng lại như rõ ràng ở trước mắt, chỉ hao phí gần nửa canh giờ đã vẽ ra bảy tám bức tranh thủy mặc trông rất sống động, lại pha một ít màu mực, đem mái tóc như mây, thân thể ngọc bạch, hồng ngân loang lổ, khóe mắt tựa phấn và đôi môi rướm máu của thiếu niên, nhất nhất phác họa ra.

Dựa vào tình triều trong lòng liền mạch lưu loát vẽ xong, hắn nhìn tranh vẽ phủ kín bàn học, bỗng nhiên hai má đỏ lên, đỉnh đầu bốc hơi, hạ thân lại nổi lên phản ứng kịch liệt. Hắn lập tức vỗ vỗ vạt áo, muốn cho chỗ kia bình tĩnh trở lại, lại chợt phát hiện dưới mí mắt bức họa kia rơi tí tách tí tách rất nhiều điểm đỏ.

Hắn còn đang ngây người, cung nữ một bên liền la hoảng lên, "Điện hạ không tốt, ngài chảy máu mũi! Nô tỳ đi tìm thái y!" Sau khi nàng vội vàng rời đi, liền có vài thái giám tiến lên, muốn giúp điện hạ xử lý máu mũi.

Cửu hoàng tử vội vàng dùng giấy Tuyên Thành trắng che bức họa, vừa siết chặt cái mũi, vừa ồm ồm nói, "Hoảng cái gì, bất quá chỉ là nội hỏa tương đối nặng thôi, uống chén trà lạnh liền không ngại. Đi, gọi cung nữ vừa rồi về, hơn nửa đêm đừng khiến cho cả cung không được an bình."

Không phải ngài thích nhất là khiến trong cung nháo đến gà bay chó sủa sao? Ngày thường không có chuyện cũng muốn làm ra ba phần chuyện, để phát tiết nóng giận trong lòng, hôm nay sao lại sửa tính vậy? Mặc dù trong lòng còn nghi vấn, thái giám cũng không dám kháng mệnh, vội vàng đuổi theo người.

Cửu hoàng tử tự mình vắt một cái khăn ướt, đem cái mũi xử lý sạch sẽ, lại vội vàng tắm rửa một cái, liền chuẩn bị lên giường đi ngủ. Hắn đem họa tác từng tờ từng tờ cuốn lại, nhét vào trong màn trướng, rồi lại tìm rất nhiều cái kẹp, treo chúng ở trên đỉnh, như thế, chỉ cần vừa nằm xuống có thể nhìn thấy.

Đêm qua, hắn vẫn ngủ thực không an ổn, nhưng không phải là bị ác mộng quấn thân, mà là từng trận từng trận tình triều mãnh liệt mà đến. Bình sinh lần đầu tiên, hắn hy vọng vĩnh viễn đắm chìm trong mộng không cần tỉnh lại, cũng là lần đầu tiên, cảm giác sau khi tỉnh ngủ không phải là sợ hãi bàng hoàng, mà là cảm thấy chưa đủ cùng lưu luyến khó bỏ.

Nếu một ngày kia cảnh trong mơ này có thể biến thành hiện thực, đừng nói bảo hắn hàng đêm không thể ngủ yên, dù là chết ở... chết ở trong thân thể Hữu Xu, cũng là hưởng thụ. Nghĩ vậy, cửu hoàng tử che hai má đỏ bừng, ngốc ngốc mà nở nụ cười. Hắn hiện tại, chỗ nào là thiên hoàng hậu duệ cao cao tại thượng, mà là thiếu niên xanh tươi thích phiền não, sinh mệnh vốn dĩ giống như tiều tụy, hiện tại tràn ngập ánh nắng và ngọt ngào.

Đêm nay, hắn không chậm chạp không chịu lên giường nữa, mà là chưa tới giờ Tuất liền trốn trong màn trướng, chuẩn bị tái tạo một cảnh mơ tươi đẹp. Nhưng mà càng nhìn chằm chằm bức họa, thân thể của hắn lại càng nóng, chỗ kia cũng tinh thần xán lạn không cách nào biến mất, chỉ đành che mặt lại miên man suy nghĩ, không cẩn thận nhớ tới cái hôn trộm của Hữu Xu, lúc này sợi tình hàng vạn hàng nghìn, nỗi lòng khó bình.

Cùng lúc đó, Hữu Xu đang cùng vài tiểu tư ở trong sân bắt đom đóm. Bên hông cậu buộc một cái bình lưu ly, đang từng chút từng chút lóe ánh huỳnh quang, nhìn qua giống một cái đèn lồng kỳ lạ. Vương thị nghĩ nhi tử ham chơi, cũng không ngăn cản, còn đứng ở hành lang gấp khúc chỉ điểm phương hướng cho nhi tử, "Xu nhi, nhìn bên cây hoa quế kìa, bên kia có rất nhiều."

Hữu Xu gật đầu, đi qua dùng gậy trúc nhẹ nhàng gõ trên ngọn cây, quả nhiên dọa bay rất nhiều đom đóm màu xanh lá, sáng tối lập lòe, phù quang lược ảnh*, đẹp không sao tả xiết.

*Phù quang: phản quang trên mặt nước, lược ảnh: cái bóng lướt qua. Ý nói cảnh tượng lập lòe bất định, khó có thể nắm bắt.

Vương thị và nhóm vú già đều nhìn ngây người, Hữu Xu lại bỗng nhiên cảnh giác. Cậu cảm giác được trong viện bỗng nhiên xuất hiện hơn mười luồng hơi thở xa lạ, lần lượt trông giữ mỗi một yếu đạo, cảm giác này, rất giống những ám vệ đời trước đi theo bên cạnh chủ tử.

Chẳng lẽ là chủ tử phái tới? Cậu âm thầm suy đoán, lại đi bắt đom đóm. Tiểu quỹ được cậu thu nạp cũng lập tức báo lại tin tức có người xa lạ xâm nhập, vả lại còn bổ sung, "Đại nhân, có một nữ tử tên Hữu Xu đến đông viện, nàng ta có chút cổ quái, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Nữ tử tên Hữu Xu, là "tang thi" lúc ban ngày sao? Hữu Xu nhất thời khẩn trương lên. Cậu biết thế giới này hẳn là không có tang thi, nàng ta ước chừng là một yêu vật. Yêu vật khó đối phó hơn quỷ vật gấp ngàn vạn lần, lại thêm việc Hữu Xu chưa bao giờ gặp phải, cũng không có kinh nghiệm cỡ nào.

Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển*. Tuy rằng xem rất nhiều sách bắt yêu tróc quỷ, nhưng thật sự thực hành thì cậu lại không ít lo lắng. Quan trọng là, cho đến bây giờ cậu còn chưa rõ ràng nguyên hình của nữ tử, cũng không biết nhược điểm của nàng ta.

*Một câu trong bài "Đông dạ độc thư kỳ tử duật" của tác giả Lục Du, có nghĩa là kiến thức nhận được trên trang giấy, chung quy là không hoàn thiện, không đầy đủ.

"Ngươi có biết nàng ta có lai lịch gì không?" Hắn dùng tinh thần lực giao lưu với tiểu quỷ.

"Không biết. Lệ khí trên người nàng rất nặng, có năng lực nhìn thấy quỷ hồn, dù cách nàng xa mấy trượng, cũng có thể cảm giác được uy hiếp lớn lao, tiểu nhân cũng không dám tới gần." Mặt tiểu quỷ mang vẻ hổ thẹn. Đạo hạnh của nó đã gần trăm năm, lại còn sợ hãi một nữ tử, có thể thấy nữ tử thật không đơn giản.

Hữu Xu yên lặng xua tay, tỏ vẻ mình biết. Trong mạt thế nơi nơi đều là tang thi, thực vật biến dị, trùng thú biến dị, cậu đã sớm thấy nhưng không trách, bất quá chỉ là một yêu vật không rõ chi tiết thôi, thật đúng là không dọa nổi cậu. Đến thì đến, cậu chỉ cần tiếp đón thôi.

Nghĩ như vậy, cậu liền tiếp tục an nhàn thảnh thơi bắt đom đóm, đầy hai cái bình lớn mới mang về phòng, vẫy tay với xà nhà, "Xuống đây đi."

Trên xà nhà hồi lâu không thấy động tĩnh, cậu lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, chậm rãi viết mấy câu, nói, "Xuống đây đi, ta có thứ suy nghĩ suốt đêm muốn tặng cho chủ tử các ngươi." Thân pháp ẩn nấp của những người này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như đến từ sáu trăm năm trước, cũng không biết chủ tử làm thế nào bảo lưu thế lực này lại.

Trên xà nhà rơi xuống một chút tro bụi, một hắc y nhân trong chớp mắt xuất hiện ở trong phòng, nửa quỳ hành lễ, lại không nói lời nào.

Quả nhiên là nhân thủ của chủ tử. Sáu trăm năm trước cậu cho rằng đây là giám thị, nhưng hiện tại cậu hiểu rõ, đây kỳ thật là một loại bảo hộ. Hữu Xu vốn tưởng rằng sẽ không ai yêu mình, nhưng bỗng nhiên quay đầu mới phát giác, cậu từng được yêu sâu như vậy, sâu đến như vậy. Trái tim truyền đến đau đớn nho nhỏ, cậu xoa xoa ngực, lại xoa xoa cái mũi chua xót, nghẹn giọng nói, "Nói với chủ tử các ngươi, bảo hắn ngủ cho ngon."

Hắc y nhân dồn dập đáp lời, mang theo bình và tờ giấy trốn vào bóng đêm. Hữu Xu đứng ở bên cửa sổ nhìn hồi lâu, lúc này mới đi ra ngoài, bày vài cái pháp trận phòng hộ ở cửa phòng Vương thị và Triệu tri châu, lại bày một cái pháp trận cảnh báo ở cửa phòng mình, sau đó ngồi bên cạnh ánh nến chờ đợi.

Đông Cung, cửu hoàng tử vẫn nhìn chằm chằm mấy bức họa lăn lộn khó ngủ, chợt nghe gian ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, lập tức xốc màn trướng lên nửa ngồi dậy.

"Tại sao trở về?" Hắn trầm giọng hỏi.

"Khởi bẩm chủ tử, tiểu công tử lệnh thuộc hạ đưa cho ngài vài thứ." Hắc y nhân tất cung tất kính đưa đồ vật trong tay lên, đang muốn ngẩng đầu, lại nghe phía trên truyền đến tiếng nói nhỏ biếng nhác, "Không nên nhìn thì tốt nhất đừng nhìn."

Hắc y nhân trong lòng rùng mình, vội rũ đầu xuống thấp hơn, vẫn chưa phát giác trong màn trướng của chủ tử treo rất nhiều bức họa ôm nhau triền miên.

Cửu hoàng tử vốn còn có chút kinh nghi không vui, đợi thấy rõ thứ ở trong bình cùng với nội dung trên tờ giấy, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy vui mừng. Hắn giống như một đứa trẻ ôm bình không chịu buông tay, mở tờ giấy nhìn lại nhìn, rất có xu thế nhìn mòn con mắt.

"Năng lực của ta có hạn, không hái được sao trên trời, chỉ có thể đem đom đóm trên mặt đất tặng cho ngươi, mong ngươi ngày sau hàng đêm yên giấc, thân thể khoẻ mạnh. Mặt khác, đom đóm chỉ có tuổi thọ năm ngày, nhìn một hai ngày liền thả chúng nó đi, năm sau tất sẽ có phong cảnh càng xinh đẹp -- Hữu Xu."

Trên tờ giấy chỉ viết hai ba câu, vả lại từ ngữ vô cùng bình thường, lại khiến cửu hoàng tử xem đến hốc mắt nóng lên, trong lòng ấm áp. Hắn tỉ mỉ gấp tờ giấy nhét vào hà bao, đặt ở dưới gối đầu, giọng nói bất tri bất giác nhu hòa hơn rất nhiều, "Chỉ có hai thứ này à? Còn gì không?"

Hắc y nhân nghĩ nghĩ, bẩm báo, "Tiểu công tử bảo ngài ngủ cho ngon."

"Được, bổn vương liền ngủ. Sau khi trở về ngươi nói với cậu ấy, bổn vương đã nằm xuống, bảo cậu ấy cũng đi ngủ sớm một chút." Cửu hoàng tử lập tức xoay người lên giường, dù ở trước mặt Trọng Khang đế cũng chưa từng nhu thuận như vậy, thấy hắc y nhân muốn đi, lại nói, "Cậu ấy làm sao phát hiện ngươi? Có từng tỏ vẻ bất mãn không?"

Hắc y nhân chắp tay, "Không biết tiểu công tử làm thế nào phát hiện, cũng không thấy bất mãn."

Không bất mãn, vậy là tốt rồi. Lúc này cửu hoàng tử mới triệt để yên tâm, phất tay cho người lui, về phần Hữu Xu làm thế nào phát hiện ám vệ, cái này cũng không quan trọng. Hắn cẩn thận che màn trướng, mở miệng bình, thả đom đóm ra. Xanh xanh vàng vàng, điểm điểm lấp lóe, chỉ một thoáng đã bay múa bốn phía trong màn trướng màu minh hoàng, lúc chợt dừng ở giữa tóc, lúc chợt đậu trên họa tác, đem buổi đêm vốn dĩ oi bức khó nhịn tô vẽ giống như ảo cảnh.

Cửu hoàng tử luôn cho rằng đêm qua đã là quang cảnh đẹp nhất mà hắn từng thấy, cho đến hiện tại mới phát hiện, còn có thứ càng xinh đẹp hơn chờ đợi ở phía sau. Chính như Hữu Xu nói trong thư -- năm sau tất sẽ có phong cảnh càng xinh đẹp. Chỉ cần cậu còn ở bên cạnh hắn, luôn sẽ có phong cảnh càng xinh đẹp càng bao la hùng vĩ hơn.

Nỗi lòng xao động cùng với tình triều mênh mông chậm rãi bình ổn trong lưu quang bay múa, hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ say, khóe môi nhếch lên một nụ cười cực kỳ hiếm thấy.

Hắc y nhân trở lại Triệu phủ, chuyển lời của chủ tử đến, lúc này Hữu Xu mới thổi tắt ngọn nến lên giường đi ngủ. Hắc y nhân kia vốn còn có chút do dự, thấy cậu chỉ chỉ trên đỉnh, tựa như đang hỏi hắn ta sao còn chưa về vị trí, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà.

Nửa đêm, một bóng đen nhanh chóng chui vào phòng Hữu Xu, dùng móng vuốt nhọn sắc bén vén màn trướng. Trong viện ngoài viện hơn mười ám vệ, nhưng lại không có một ai phát hiện, ngay cả cái người ở trên xà nhà cũng không hề có động tĩnh gì, giống như cái gì cũng không phát hiện.

Màn trướng màu đỏ đào nhấc lên một góc, bóng đen đang muốn tiến vào, lại thấy rất nhiều điểm sáng xanh lục đập vào mặt mình, trong lòng hoảng hốt đồng thời nghiêng người tránh né. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi điểm sáng qua đi liền xuất hiện một mũi nhọn lạnh lẽo, đâm tới đầu bóng đen, trong lúc điện quang hỏa thạch, bóng đen rốt cuộc thấy rõ, điểm sáng kia vốn là rất nhiều đom đóm, mũi nhọn sắc lạnh là chủy thủ nắm trong tay thiếu niên.

Sao cậu ta biết mình sẽ đến, lại sớm làm tốt chuẩn bị phản kích? Trong lòng bóng đen sinh nghi, khó khăn tránh thoát một đao trên đầu, xẹt tới phía sau thiếu niên, lại bị bắt được cái đuôi quẳng đến trên tường, bụng lập tức trúng một đao, sau đó đầu lại là một đao, sau đó một đao một đao lại một đao, nhanh như thiểm điện, không hề dứt.

Bóng đen không biết binh khí nhân gian cũng có thể đâm thủng da thịt mình, lại càng không biết thiếu niên bị bệnh gì, chỗ nào không đâm, chỉ thích đâm đầu, cái sức lực tàn nhẫn kia, giống như là muốn đào tuỷ não nó ra vậy. Nó đau nhức không thôi, điên cuồng tránh né, rốt cuộc trong nháy mắt thiếu niên đưa tay liền tránh thoát, phá cửa sổ nhanh chóng bỏ chạy.

Hữu Xu không phải người biến dị lực lượng và tốc độ, tự nhiên cũng có lúc kiệt sức, liên tục không ngừng đâm mấy trăm đao đã là cực hạn, đã không cách nào kiên trì tiếp nữa. Cậu ấn xoa cổ tay đau nhức, chậm rãi dạo bước ở trong phòng. Vách tường, gạch, màn trướng, bàn sách, nơi nơi đều dính đầy máu màu đỏ đen, tràn ngập một mùi tanh tưởi, trong không khí còn mơ hồ nổi lơ lửng một loại khí tràng vô hình, vô cùng tương tự với thuật che mắt của quỷ quái.

Khó trách nhóm ám vệ không hề có động tĩnh gì, xem ra là bị mê hoặc. Cậu châm ánh nến lên, dùng vải bố cẩn thận lau đi vết máu trên chủy thủ, sau đó buộc trở lại bắp chân. Đây không phải là chủy thủ bình thường, mà là lợi khí bảo mệnh khi xuống núi ông lão đưa cho cậu, chuôi đao cùng thân đao đều khắc đầy ký hiệu công kích, có thể tiêu diệt phần lớn yêu tà và quỷ vật trên thế gian.

Yêu tà vừa rồi giống như chuột sóc, thể trạng như con nghé, ngoài thân lại không bao trùm da lông, mà là một tầng thịt đã sớm thối rữa, nhìn vô cùng khiếp người. Trong đầu Hữu Xu cố gắng nhớ lại nội dung trên《 yêu tà chí 》, lại không tìm ra giống loài cùng loại với nó.

Nó rốt cuộc là cái gì? Nhược điểm ở nơi nào? Tuỷ não đều bị mình đâm ra đầy đất, lại vẫn có thừa lực tìm ra lối thoát! Hữu Xu đạp đạp một bãi thịt đỏ đỏ trắng trắng trên đất, biểu tình vô cùng ngưng trọng, rồi lại nghĩ nó trốn thì trốn, không chừng sẽ chết ở nửa đường, lúc này mới hơi thở phào.

Cậu nhanh chóng vẽ mấy tấm vệ sinh phù, dán ở các nơi trong phòng, từng điểm từng điểm lửa màu tím đem những vết máu, thịt thối, tanh tưởi trước đó nhất nhất đốt cháy sạch sẽ, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Hôm sau tỉnh lại, hai phụ tử Hữu Xu bị Triệu lão thái gia gọi vào chính đường hỏi chuyện. Sắc mặt Triệu lão thái gia vô cùng âm trầm, phía dưới là Triệu lão phu nhân và một nhà nhị phòng ngồi. Mắt Triệu Ngọc Tùng đỏ lên, dung mạo tiều tụy, như là cả đêm không ngủ.

"Lại đây ngồi đi." Chờ hai phụ tử hành lễ xong, Triệu lão thái gia mới chậm rãi nói, "Gần đây ngươi đang chuẩn bị việc điều nhiệm à?"

Triệu tri châu chắp tay, đang muốn nói không cần làm phiền phụ thân, liền nghe ông ta chỉ đạo nói, "Không cần nhảy nhót khiến người ta chú ý nữa, vi phụ đã giúp ngươi mưu được chức tri châu Vân Châu, mấy ngày nữa có thể chuyển đến. Mấy ngày này ngươi an tâm ở nhà, dạy dỗ nhi tử cho tốt."

Tri châu Vân Châu, đây chính là khổ sai gần bằng tri châu Thục Châu! Lão thái gia đây là không thể chờ đợi được mà muốn sung quân một nhà đại phòng! Triệu tri châu nhìn lão phu nhân đắc ý dào dạt, lại nhìn nhị đệ biểu tình lạnh lùng, nhất thời tức giận đến liên tục run lên.

Hắn đang muốn phản bác vài câu, bên ngoài lại có vài quan sai tới, nói là công văn điều nhiệm của Triệu tri châu đã đưa xuống, Hoàng Thượng lệnh hắn tức khắc đến Hộ bộ nhậm chức. Triệu lão thái gia kinh nghi bất định mà tiếp nhận công văn, lièn thấy phía trên chói lọi viết bốn chữ to -- Hộ bộ thị lang.

Từ tri châu ngũ phẩm điều nhiệm thành Hộ bộ thị lang tam phẩm, nói là một bước lên mây cũng không đủ. Bởi vì quan sai liên tiếp thúc giục, Triệu lão thái gia đầy lời nghẹn ở cổ họng thật sự không cách nào phun ra ngoài, chỉ đành nhìn lão đại ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Ngay sau đó ngoài phòng lại có vài thái giám tới, nói cửu điện hạ phái bọn họ đến mời Triệu tiểu công tử, bắt đầu từ hôm nay, Triệu tiểu công tử chính là thư đồng của cửu điện hạ, mỗi ngày giờ mẹo vào cung.

Lần này, Triệu lão thái gia và Triệu lão phu nhân càng không lời gì để nói. Bọn họ cũng không thể làm trái ý chỉ của bệ hạ và điện hạ đi? Hai vị này chính là chúa tể Hạ Khải quốc đó.

Hữu Xu cũng không quản sắc mặt mọi người khó coi như thế nào, xách hòm xiểng đã sớm chuẩn bị tốt đi ra ngoài, lại bị Triệu Ngọc Tùng vẻ mặt kích động ngăn lại, thấp giọng nguyền rủa, "Điện hạ cũng không phải là chủ nhân dễ hầu hạ, Triệu Hữu Xu, ta chờ xem kết cục của ngươi."

Hữu Xu thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đi về phía trước. Cậu cũng không để ý tới loại chó mèo cắn người lung tung này.

Nếu thiếu niên cùng mắng nhau với mình, Triệu Ngọc Tùng có lẽ sẽ dễ chịu một chút, nhưng mà thiếu niên lại làm như không nhìn thấy mình, chọc hắn ta muốn phát cuồng, đuổi theo ở phía sau hấp tấp nói, "Ngươi cho rằng ngươi là ta với Tiết Vọng Kinh sao? Hầu hạ điện hạ mười mấy năm đều không có chuyện gì? Nói cho ngươi biết, khi còn bé Tiết Vọng Kinh có ân cứu mạng với điện hạ, ta là vị hôn phu tương lai của Minh Châu công chúa, cho nên hai chúng ta mới có thể ngồi vững vàng vị trí thư đồng. Minh Châu công chúa ngươi biết không? Đó chính là muội muội ruột đồng mẫu với điện hạ, chỉ cần có nàng, điện hạ sẽ không chán ghét mà vứt bỏ ta!"

Hắn ta càng nói càng cảm thấy chuyện là như vậy, sắc mặt lo lắng không khỏi dịu xuống.

Hữu Xu đã đi đến ngoài cổng, đầu cũng không quay lại chỉ ra, "Kỳ quái, hiện tại không phải ngươi đã bị chán ghét mà vứt bỏ sao?"

Triệu Ngọc Tùng tức giận đến giơ chân, lại không tiện hét to trước mặt người hầu Đông Cung, chỉ có thể cắn răng quay lại. Mấy năm nay, hắn ta ỷ vào việc mình diện mạo xuất chúng, hơi có tài hoa, có thể dùng hai tầng thân phận thư đồng của cửu điện hạ và phò mã của Minh Châu công chúa, được người ta truy phủng lấy lòng không ít, tâm tính đã sớm bị chiều hư, lại không cho người khác lướt qua mình nửa phần, cũng không chịu nổi chút suy sụp nào.

Người như vậy một khi té ngã, muốn đứng lên lại chỉ sợ thực khó, vậy nên, Hữu Xu căn bản không đặt hắn ta vào mắt.

Đoàn người vòng qua hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa viên, chỉ thấy phía trước có rất nhiều vú già vây quanh, nháo ầm ầm vô cùng hỗn loạn. Triệu tri châu từ xa xa nhìn thoáng qua, phát hiện là nhị điệt nhi và tức phụ hắn đang đánh nhau, đã muốn tránh đi. Mặc dù Triệu Ngọc Lâm xếp hạng lão nhị, nhưng thành gia còn sớm hơn so với Triệu Ngọc Tùng, bởi vì Triệu Ngọc Tùng đã bị Minh Châu công chúa nhìn trúng, cần chờ nàng cập kê mới có thể đại hôn.

Mắt thấy tức phụ của nhị điệt nhéo lỗ tai tướng công xong, lại đi kéo tóc một nữ tử mỹ mạo, miệng hùng hùng hổ hổ vô cùng hung hãn, Triệu tri châu dĩ nhiên hiểu rõ là xảy ra chuyện gì, vội lôi kéo nhi tử đi nhanh vài bước, miễn cho dính vào thị phi. Hữu Xu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, biểu tình vạn phần ngưng trọng.

Bằng khí vị, cậu đã biết yêu vật tối hôm qua đúng là nữ tử tên gọi Hữu Xu kia, vốn tưởng rằng nàng bị thương đầu, tất nhiên cửu tử nhất sinh, lại không ngờ hôm nay nhìn thấy, nàng chẳng những sống rất tốt, còn lông tóc không tổn hại, tinh khí mười phần. Đây là năng lực phục hồi như cũ khủng bố như thế nào? Lại là đạo hạnh cao thâm như thế nào?

Hai mắt Hữu Xu lóe lên, khóe môi khẽ nhếch, chẳng những không thấy sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn nóng lòng muốn thử. Lần đầu tiên gặp yêu vật lại là chủng loại đặc dị thế này, khẳng định có thể mượn việc này hảo hảo tập luyện. Hiện giờ, yêu vật kia cũng không biết cậu có thể nhận ra hình người của nó, có thể nói là địch sáng ta tối, cũng càng thêm vài phần thú vị.

Triều hội hôm nay thực không bình thường, bởi vì cửu điện hạ đang đứng ở hàng thân vương, hạ mắt chăm chú nghe, thần thái vô cùng bình thản. Hắn chưa từng châm chọc hoặc trêu đùa triều thần nào, cũng chưa từng tức giận vô cớ, càng chưa từng giữa đường phất tay áo rời đi. Khi triều hội chấm dứt, hắn thậm chí đứng ở cửa đại điện, nói chuyện một lát với Tiết thế tử, còn thấp giọng cười hai tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu cười nhạt của hắn, nhóm triều thần giống như thấy quỷ, đi đường cũng lắc lư.

"Hôm nay cửu điện hạ ăn linh đan diệu dược gì? Lại đứng yên trên triều một canh giờ?" Có người trộm hỏi.

"Ta làm sao biết? Chu đại nhân và Lý đại nhân vặn xoắn nhau ở trên triều, hắn cũng không chê bọn họ tranh cãi ầm ĩ, còn nói giúp mấy câu. Ngạc nhiên, thật sự ngạc nhiên."

"Nếu mỗi ngày đều như vậy, ngai vàng Hạ Khải quốc xem như được cứu rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Những lời này lập tức được rất nhiều người tán thành.

Tiết Vọng Kinh đi theo cửu điện hạ bước nhanh đến thượng thư phòng, tâm tình có chút phức tạp. Hắn ta vốn tưởng rằng điện hạ yêu Hữu Xu là một hồi kiếp nạn, vì lấy lòng mỹ nhân, không chừng sẽ làm ra việc gì mê muội, hiện tại nhìn lại mới đột nhiên phát hiện, đây vốn là một chuyện may mắn bằng trời. Điện hạ có Hữu Xu, buổi tối có thể yên giấc, ban ngày cũng có thể thoải mái, tâm tính bất tri bất giác liền bình thản lại. Hắn hiện tại trầm ổn nội liễm, khiêm tốn lễ độ, ngược lại thực sự chút bóng dáng Tông Thánh đế.

Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn ta bị bậc thang làm vấp ngã, ngẩng đầu nhìn lại, cửu điện hạ đã đi xa, bước chân có vẻ nhanh mà hỗn loạn. Hôm nay Hữu Xu sẽ đến bồi đọc, khó trách hắn không kịp đợi, nếu không phải muốn cho Hữu Xu hảo hảo ngủ một giấc yên ổn, không chừng trước khi triều hội bắt đầu hắn liền phái người hầu đến Triệu phủ đón người.

Trong thượng thư phòng, thất hoàng tử, bát hoàng tử đã ngồi ở vị trí học, nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Sao cửu hoàng đệ lại đến? Mấy năm nay số lần hắn đến thượng thư phòng một bàn tay cũng đếm được hết, nhiệm vụ chủ yếu của Triệu Ngọc Tùng và Tiết Vọng Kinh cũng chỉ là trông hắn, đừng cho hắn làm bị thương chính mình, nhưng cũng sẽ không đứng đắn bồi hắn lên lớp.

Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

loading...

Danh sách chương: