Huan Van Yen Tam Lon Nhe Ba Ba Day Roi Chap 24 Sinh Nhat Dang Nho

-Hôm qua con cảm thấy chán mà con nghĩ Ba Ba khuya mới về nên là con định ra ngoài chơi một chút. Lúc đầu con chỉ định uống milk tea thôi nhưng sau đó con thấy người ta uống những cái trong bill nên từ từ con tăng đô lên.

Anh nghe xong tức giận tay vô thức đập bàn. Nó bắt đầu khóc vì sợ

-Cô hay nhỉ. Cô biết trong đó có Vodka nhưng vẫn uống. Ăn mặc hở hang như vậy tới những chỗ đó à? Tôi có cho cô đi quá 9h30 không? Uống đến nỗi say khướt không biết đường về rồi còn làm loạn ở quán Bar. Nếu hôm qua không phải người quen của tôi phát hiện ra cô thì bây giờ cô biết cô sẽ như thế nào không hả?! Vũ Ngọc Bảo Như hôm nay tôi không dạy dỗ cô đàng hoàng thì tôi không phải Ba cô nữa. Lên giường nằm sấp xuống cho tôi. - Anh lớn tiếng

Nó chỉ biết lên giường nằm sấp theo lời anh rồi úp mặt xuống gối khóc, anh lấy cây roi mây ở sau lưng rồi tiến về phía nó.

-Tôi đã làm gì cô chưa mà khóc? Oan ức lắm à?

Nó lắc đầu

Anh đánh xuống một roi ngay mông nó. Nó bị đánh bất ngờ nên nảy người lên

-Miệng cô đâu

-Dạ không oan ức

Hôm nay anh đánh mạnh hơn bình thường nên nó đã nức nở ngay từ roi đầu tiên

-Những tội này xứng đáng mấy roi? - Anh nhịp nhịp lên mông đó

-Dạ con không biết - Đầu óc nó giờ rối bời nên không suy nghĩ được gì hết

-Tại sao không biết? Vậy tôi đánh cô cho đến khi cảm thấy đủ thì thôi

Dứt lời anh liên tiếp vun roi xuống mông nó. Hôm nay lực anh mạnh hơn mấy lần trước với cả nó chỉ mặc bộ độ ngủ nên hứng trọn cả cơn đau tuy cách 2 lớp quần. Hai tay nó chỉ biết nắm chặt ga giường nảy người lên theo từng roi của anh.

-Mấy roi rồi?

Nó nghe xong thì sững người. Từ nãy đến giờ nó không đếm bây giờ trả lời đại thì bị quy vào tội nói dối.

-Dạ con không đếm

-Vậy phạt lại từ đầu - Anh lạnh giọng

Nó nghe xong ngồi dậy nắm lại cây roi.

-Ba Ba con biết lỗi rồi. Con sai rồi, con đau lắm. Ba Ba đừng đánh nữa - Nó cầm cây roi lắc đầu khóc lóc nhìn lên anh xin tha

-Bỏ ra. Nằm xuống lại cho tôi. Ai cho cô ngồi dậy?

Nó vẫn nắm chặt cây roi. Anh rút thẳng cây roi ra từ tay nó rồi đánh xuống bắp chân và đùi của nó

-Nằm xuống - Anh lớn tiếng

Nó đành nằm xuống. Mông nó giờ đau không tả nổi, nó cũng không biết còn lành lặn hay không nữa. Cũng do hôm qua là ngày sinh nhật của nó mà anh lại bỏ nó đi mà.

Thấy nó nằm xuống lại thì anh vung roi tiếp. Nó một thân con gái ăn mặc như thế, đi ra ngoài còn uống những thứ có cồn. Nếu không qua không phải Minh Trung phát hiện thì anh sẽ ân hận như thế nào. Nó bị gì sao anh sống nổi chứ. Anh càng nghĩ càng đánh mạnh hơn. Nó thì liên tục vẫy đạp vì quá đau rồi nó lấy tay che mông vô tình bị anh đánh trúng. Nó la lớn làm anh giật mình dừng lại. Anh đã đánh trúng tay nó.

-Tôi có cho cô che khi phạt không? Cô có muốn tôi trói không? Lỡ gãy xương thì thế nào?

Anh thấy nó vẫn tiếp tục vừa nằm xoa tay vừa khóc. Anh xót ruột nên ngưng đánh như vậy chắc nó biết lỗi rồi.

-Mon quỳ lên. - Anh nhịp roi lên mông nó

Nó khó khăn ngồi dậy quỳ lên khoanh tay trước mặt anh. Nó khóc ướt cả gối, mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi tóc thì dính vào mặt.

-Con...Con xin lỗi Ba Ba con sẽ không dám tự ý đi như vậy nữa. - Nó vừa nói vừa nấc lên từng cơn

-Lý do tại sao cô đi như thế? - Anh mặc dù xót nhưng phải nghiêm tới cùng với nó

-Mấy hôm nay Ba Ba bỏ con. Có mấy lần con muốn ngỏ ý với Ba Ba về sinh nhật con thì Ba Ba lại bơ con. Hôm qua con chán quá nên con mới tự đi. Con nghĩ Ba Ba muốn bỏ con nên con mới uống nhiều như thế

Lời nói của nó như nhát dao đâm xuyên qua tim anh. Cách của anh sai rồi. Anh vô tình làm nó có suy nghĩ như thế. Anh buông roi xuống ôm nó vào lòng.

-Ba Ba đừng có xưng hô tôi với con như thế nữa con sợ lắm

-Ba Ba không gọi như vậy nữa. Ba Ba muốn làm bất ngờ cho con nhưng lại vô tình để con có suy nghĩ như thế. Ba Ba xin lỗi. Nhưng Ba Ba cũng sợ lắm. Lỡ hôm qua không phải chú Trung đưa con về, lỡ hôm qua con bị gì Ba Ba không thấy con về Ba Ba sẽ sống không nổi mất - Anh càng nói càng ôm chặt nó còn nó cứ khóc trên vai anh

-Thôi nằm xuống Ba Ba xem vết thương nào - Anh buông nó ra đỡ nó nằm xuống

-Không con không chịu Ba Ba nằm kế bên ôm con đi. Bây giờ con không muốn gì hết

"Sao nay nó nhõng nhẽo vật trời? Không lẽ nó bị trúng dây nào hả ta?" Anh thầm nghĩ. Anh cũng đành nằm xuống ôm nó vào lòng. Anh xoa lưng rồi xoa mông nó. Nó ôm chặt anh.

-Nín đi. Con khóc ướt hết gối rồi ướt hết áo Ba Ba rồi nè.

-Ba Ba đánh đau lắm. Đau hơn những lần trước nữa - Nó giương đôi mắt lên nhìn anh

-Đánh mà không đau đánh làm gì? Con biết hôm qua tận 11h con mới về. Lúc đó con say bí tỉ không biết trời đất do chú Trung bế con về đó. Về đến nơi còn đòi uống thêm xong ói hết lên trên người Ba Ba rồi còn xuống sàn nữa. Bụng thì rỗng mà uống kiểu đó. Con gái một thân một mình mà lại ăn mặc kiểu đó. Say xỉn thì làm loạn trong quán. Hôm qua Ba Ba chỉ muốn nhai đầu con

-Con xin lỗi Ba Ba do con không tốt - Nó dụi đầu vào người anh

-Thôi Ba Ba ngồi dậy bôi thuốc cho con không là lát sưng lên nặng hơn đấy - Nó buông anh ra nằm sấp lại anh ngồi dậy với lấy hủ thuốc trên bàn.

Kéo 2 lớp quần nó xuống, mông nó lằn dọc lằn ngang nổi lên thâm tím có vài roi trùng lên nhau tét da rươm rướm máu. Anh đụng vào từng lằn trên mông nó thì nó khẽ kêu lên nắm chặt ga giường. Anh lấy thuốc bôi cho nó, thuốc được thoa lên nên nó cũng dễ chịu hơn, nó từ từ thả lỏng người ra. Anh vừa thoa thuốc cho nó lâu lâu lại xoa lưng cho nó. Anh lại thoa thuốc lên đùi và bắp chân của nó. Lực anh đánh ở đó không mạnh nên chỉ sưng đỏ. Anh thoa xong thì nó đã ngủ từ lúc nào. Anh cười bất lực đau đến thế mà cũng ngủ được. Anh đứng dậy lấy khăn giấy ướt lau mặt cho nó. Mắt nó cũng khá sưng vì khóc quá nhiều. Sau đó, anh kéo lại rèm rồi đem máy tính lên giường ngồi kế bên nó.

Tới chiều nó thức dậy thì không thấy anh đâu, thân dưới của nó đau kinh khủng. Nó cố gắng ngồi dậy lết ra thang máy. Trên tay anh là khay đồ ăn với sữa anh vừa làm cho nó. Thang máy mở ra anh thấy nó đang dùng sức của nó mà dựa tường. Anh lật đật đi nhanh ra ngoài để khay đồ ăn lên cái tủ được trưng ở hành lang rồi quay lại bế nó lên. Chắc là nó dậy không thấy anh nên đi tìm. Anh bế nó vào phòng nó cẩn thận đặt nó xuống giường rồi ra ngoài lấy khay đồ. Anh đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường rồi ngồi lên giường lưng tựa đầu giường rồi đỡ nó dậy, đùi và lưng của nó ở trên đùi anh còn mông thì chạm không khí. Anh lấy tô cơm định đút nó thì nó giật khỏi tay anh.

-Con lại muốn bày trò gì đây? Đưa lại cho Ba Ba mau lên đổ lên người phỏng bây giờ tay con còn đau đó

Nó im lặng rồi đút một muỗng cơm cho anh vì vậy mà anh bị chặn họng lại.

-Để con tự ăn được tay con đau chút chút thôi à. Mà Ba Ba nấu nhiều quá con không ăn hết đâu.

-Một là ăn hết. Hai là ăn đòn. Con chọn đi - Anh lạnh giọng

-Con chọn một mà. - Nó xị mặt

-Không chịu đút thì ăn đi cầm tô cơm ngắm nghía hoài. Ba Ba mà mỏi là quăng con xuống đất. Lúc đó đừng có khóc nha

-Con ăn liền nè - Nói rồi nó há miệng to ra để anh thấy xúc một muỗng to bỏ vào miệng

"Suốt ngày chỉ biết làm trò" Anh thầm nghĩ. Anh bật cười rồi nhéo mũi nó

Anh để nó tự ăn, nó ăn được 2-3 muỗng thì lại đút cho anh. Anh rảnh tay nên xoa mông cho nó. Ăn xong thì nó đưa tô ra úp xuống rồi lật lên

-Ba Ba thấy nè cơm hết rồi đó. Con ngoan quá trời luôn đó - Nó mỉm cười với anh

-Phải không đó hay là bà đút tui ăn để tui ăn bớt cho bà - Anh cốc đầu nó

-Không có con sợ Ba Ba đói nên con đút Ba Ba - Nói xong nó ưỡn người lên hôn lên má anh

Anh sững người vì đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn anh. Anh vui như mở cờ trong bụng điều này chứng tỏ nó hoàn toàn tin tưởng anh. Anh cũng ôm đầu hôn nó lại.

-Nè nha bà mới ăn cơm xong mà hôn tui vậy á hả bà nhỏ.

Anh với nó đang nói chuyện thì điện trong nhà tắt

-Aaaaa...Ba Ba ơi cúp điện kìa.... - Nó hét lớn rồi ôm chặt vào cổ anh

-Làm gì la um sùm vậy bà nhỏ. Có tui ở đây mà.

Bỗng nhiên cánh cửa phòng từ từ mở ra. Nó sợ nên càng ôm chặt cổ anh

-HAPPY BIRTHDAY TO YOU... HAPPY BIRTHDAY TO YOU... - Cánh cửa mở ra Minh Khôi, Chấn Doanh và Minh Trung bước vào trên tay là chiếc bánh sinh nhật được thắp nến sẵn tiến về phía nó.

-Chúc mừng sinh nhật con nha! Con thổi nến đi.-Minh Khôi nói

-Ước đi - Chấn Doanh bảo nó

Nó chắp tay thì thầm gì đó rồi thổi nến. Anh ngồi mỉm cười nhìn con gái mình hạnh phúc. Sau đó mọi người cùng nhau vỗ tay đèn trong nhà cũng được bật lên lại.

-Ba Ba bỏ con xuống...Aaa -  Nó thấy mọi người nhìn nó nên nó đẩy anh ra đứng lên vô tình trúng vết thương.

-Đứng lên làm gì? Tài lanh quá - Anh đứng lên đỡ  nó

Mọi người nhìn như vậy cũng không nhịn được cười. Lúc đó có một người nữa bước vào.

-Chú là chú ở trong mái ấm mà - Nó bất ngờ khi thấy có người bước vào

-Đúng rồi chú ấy đấy - Anh nhìn về phía người đó

-Ba Ba biết?-Nó tò mò nhìn anh

-Chú ấy là người thay Ba Ba ở bên con lúc ở mái ấm đấy. Chứ không có chú ấy thì sao Ba Ba biết mà tới cứu con kịp. Chú ấy tên Thanh Huy là cấp dưới đồng thời là anh em của Ba Ba đấy.

-Chào các sếp, chào tiểu thư - Thanh Huy cúi người chào mọi người trong phòng

-Con chào chú - Nó cúi người chào anh

-Cô đừng cúi người không phải phép đâu - Thanh Huy cúi người lại khi thấy nó làm vậy

-Chú đừng gọi con như thế. Gọi con là Mon được rồi.

-Đúng đấy cậu chiều theo con bé đi. Giờ tới tiết mục tặng quà thôi nào - Anh cười rồi nói

-Gì vậy trời?! Sinh nhật con gái mà Ba còn nôn hơn - Minh Trung móc anh

-Nè chú tặng con nè. Tuổi mới ngoan, học giỏi và hạnh phúc hơn nha. - Chấn Doanh đưa cho nó

-Dạ con cảm ơn chú Doanh

-Quà của cô bé nè mai mốt đừng có đi lung tung như thế nữa đó nghen Ba con lo lắm đấy - Minh Trung đưa quà cho nó

-Dạ con cảm ơn vì món quà và cả chuyện hôm qua

-Không cần khách sáo thế đâu người nhà cả mà - Minh Trung xoa đầu nó

-Đây là quà khổng lồ của chú nè - Minh Khôi ôm thùng quà đưa nó

-Chú chơi lớn vậy sao - Nó ôm thùng quà anh đưa

-Tuổi mới phải ngoan hơn đó không là ai kia sẽ ra tay tàn ác với con nữa đó

-Nè nói ai tàn ác? - Anh lên tiếng

-Em nói phong long mà bộ anh nhột hả?

-Thôi mà hai người đừng như thế nữa Ba Ba thương con thôi mà

-Con suốt ngày bênh anh ta - Minh Khôi tỏ vẻ dỗi

-Còn đây là quà của Mon nè, tôi...chú không biết chọn gì? Đây là 2 quyển sách mà chú thấy hay - Thanh Huy đưa cho nó   

-Dạ con cảm ơn chú ạ

-Còn mày - Mọi người đồng thanh nhìn về anh

-Của con nè - Anh dúi vào tay nó

-Gì trọc lóc vậy ba? Đó giờ chưa tặng quà cho ai hết à? - Minh Trung chọc anh

Nhìn món quà được gói một cách vụng về trên tay nó. Chắc hẳn đây là món quà mà anh tự gói.

-Thôi chia bánh kem ăn đi đói rồi. Này bánh kem Ba Ba con tự tay làm đấy - Chấn Doanh bảo

-Thật ạ? - Nó nhìn anh

-Ừ cắt đi. Ba Ba tự làm con ăn thử đi

Anh chia ra cho mỗi người một phần. Xong xuôi anh nhìn qua nó.

-Ngon không?

-Dạ ngon lắm Ba Ba - Mắt nó sáng rực trả lời anh

-Ăn chậm thôi dính ở miệng rồi này - Anh lấy giấy lau cho nó

-Ngon không tụi bây?

-Bình thường thôi em làm có khi ngon hơn - Minh Khôi bảo

-Bánh bông lan của em bỏ bột năng đó à? - Chấn Doanh móc xỉa lại cậu

Mọi người được trận cười phá lên. Lâu rồi anh em họ mới ngồi lại cười vui như thế vì giờ đây ai cũng có cuộc sống của mỗi người. Tuy lạnh lùng, quyết đoán hay sát thủ trên thương trường khiến mọi người phải khiếp sợ là thế nhưng họ vẫn giữ cho mình bản chất của riêng mình. Đơn giản vì họ biết sau mỗi cơn bão chỉ có tình người là ở lại. Mỗi người họ đằng sau lại có riêng cho mình một câu chuyện nhưng họ vẫn tin luôn có nhau là đủ. Họ luôn trân quý từng giây phút hội họp.

Sau khi trò chuyện với nó một chút, các anh qua phòng anh bàn chuyện công việc. Còn nó ở trong phòng mở quà. Các chú của nó tặng đều là món mắc tiền. Món quà cuối cùng nó mở ra là của anh -  đó là một cuốn nhật ký nó mở ra trang đầu thì thấy những dòng tâm tư của anh dành cho nó

Chào con gái yêu của Ba Ba,
    Chúc con sinh nhật 15 tuổi thật vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh và bình yên nhé. Cảm ơn con đã đến với Ba Ba. Con một lần nữa thắp sáng ngôi nhà này và sưởi ấm trái tim Ba Ba. Đôi lúc, Ba Ba khá vụng về trong việc chăm sóc và nuôi dạy con nhưng con luôn tha thứ và bao dung cho người đàn ông lần đầu làm Cha này. Nuôi dạy và chứng kiến con lớn lên từng ngày là một diễm phúc của người Cha tập sự này rồi đấy! Đôi khi, con phạm "trọng tội" khiến cho Ba Ba phải mọc răng nanh và gầm gừ như một con sư tử, phạt con đến mức khóc sưng cả mắt, nằm sấp cả tuần nhưng con chưa bao giờ oán trách Ba Ba cả. Ba Ba cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất hành tinh này vì có con bên cạnh. Ba Ba không mong con lớn lên sẽ báo hiếu cho Ba Ba hay làm ông này bà nọ. Chỉ mong con sống một đời bình an, lớn lên chút nữa hãy đem hạnh phúc con có được chia cho những người bất hạnh hơn mình con nhé. Tuy văn chương Ba Ba không tốt có gì công chúa nhỏ bỏ qua nhé. Mãi yêu con.
                                                    17/02/2022
                                                       Ký tên       
                                               Trương Phát Vinh

Những giọt nước mắt ấm nóng của nó đã lăn dài trên má từ lúc nào. Anh là vậy tuy lạnh lùng nhưng chỉ có ai ở bên cạnh mới biết anh ấm áp đến nhường nào. Nó khóc vì hạnh phúc.

-Con sao thế? Con đau ở đâu hả? - Anh vô phòng ngó qua nó thấy lưng nó run run

-Dạ không có Ba Ba bụi bay vô mắt con thôi à. - Nó quẹt hết nước mắt nhìn qua anh

-Ba Ba viết vậy cảm động lắm sao? - Anh nhìn xuống quyển nhật ký anh tặng trên tay nó

Nó gật đầu. Anh ôm nó vào lòng vỗ về

-Hạnh phúc thế thì phải cười chứ tại sao lại khóc nhè. Con định gây lụt cho nhà mình à. Nào cười lên nào - Anh buông nó ra để mặt nó đối mặt anh.

Nó cười một cái thật tươi cho anh xem. Lần đầu tiên nó rơi nước mắt vì hạnh phúc. Anh cũng rơi vài giọt nước mắt khi ghi những dòng này.

-Thôi nín đi. Hôm nay con khóc nhiều lắm rồi đó mắt sưng húp cả lên rồi. Nằm xuống Ba Ba thoa thuốc rồi ôm con ngủ nhé.

-Vâng ạ

-Mà nè hồi nãy con đã ước gì thế?

-Bí mật con không nói đâu

"Cảm ơn Ba Ba đã cho con một cái sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời con. Con ước gì con và Ba Ba luôn như vậy. Ba Ba phải luôn khoẻ mạnh đấy"

loading...