Ngủ cùng với nhau

"Giờ là lúc nào, anh còn nghĩ đến những chuyện đó!" Uất Noãn Tâm thực sự không biết nói gì nữa. Đây gọi là sau khi ăn no nê thì bắt đầu ham muốn sao?

"Tôi...tôi sốt rồi...rất lạnh..."

"Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc hả! Tôi cảnh cáo anh, đừng làm loạn, nếu không tôi không khách sao đâu!" Uất Noãn Tâm mặc kệ anh, tiếp tục ngồi nghĩ lại đoạn đường đi. Một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì. Quay đầu lần nữa, sắc mặt của Ngũ Liên trắng bệch, dường như thực sự rất khó chịu, bộ dáng gần như sắp ngất.

"Anh...anh đừng giả bộ...tôi không tin đâu nha...."

Cả người Ngũ Liên run rẩy, cả môi cũng nhợt nhạt hơn.

"Anh làm sao vậy? Không phải bệnh thật chứ?" Uất Noãn Tâm nửa tin nửa nghi chạy qua đó, sờ trán của anh, nóng hổi! Ngón tay thì lạnh như băng. Lúc này cô mới biết sự việc thật nghiêm trọng, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên, ôm chặt lấy anh.

"Anh đỡ chút nào chưa?"

"Tôi rất khó chịu....đầu rất đau...rất lạnh..." Ngũ Liên nói chuyện cũng không rõ ràng, cả người gần như suy sụp, cứ nói câu rất lạnh.

Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm dưới chân mình. "Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!" Cô rất khó chịu khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.

"Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt...bị bệnh rồi, tại sao không nói sớm...anh là một kẻ ngu ngốc mà!"

Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chữi anh ngu ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy...ấm áp. Nghe thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.

"Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ..."

"...." Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?

"Kể đi...tôi đang bị bệnh..." Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị bệnh còn đẹp đến vậy.

"Kể đi..."

"Được! Tôi kể!" Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc. "Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười lắm đó!"

"Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với nhau, con nào thắng?"

"Con thỏ!"

"Sai! Tôi đã nói rồi, là một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh mà!"

"..........." Tại sao anh lại cảm thấy càng lạnh hơn nhỉ?

"Hỏi anh lần nữa, một con thỏ và một con rùa mang kính râm thi chạy, con nào thắng?"

"Con thỏ!"

"Sai! Con rùa mang kính râm về nhất, vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh lúc nãy mà!"

Ngũ Liên bĩu môi, rất oán trách. "Không mắc cười!"

"Sao anh còn cười!"

"Tôi cảm thấy dáng vẻ của cô rất buồn cười! Giống như một đứa ngốc, thích diễn trò!"

".............."Đây gọi là giả giọng sánh vai hiểu không? Có biết biểu diễn không!

Cảm xúc của anh đột nhiên có chút trầm lại, thì thào ca thán. "Lúc còn nhỏ, mẹ tôi cũng kể chuyện cười cho tôi nghe, truyện cười của bà so với cô hay hơn rất nhiều!"

"Ngày mai về nhà, bảo mẹ anh kể anh nghe!"

"Mẹ tôi... đã chết từ rất lâu rồi...."

Lòng Uất Noãn Tâm có chút buồn. Thì ra, anh cũng giống cô vậy, đều là đứa con không có mẹ. Anh phóng túng như vậy, cũng bởi vì mất đi tình yêu thương của mẹ! Đột nhiên cô cũng có chút hiểu anh, còn có chút đau lòng.

Chỉ là, chuyện đau lòng, không nên sa vào nó quá sâu, nếu không càng khó bước ra.

Cô thụt cho anh một đấm, vui đùa cười to nói: "Đừng giả bộ đáng thương! Trái tim tôi sắt đá, chiêu này vô dụng đối với tôi!"

"Ai giả bộ đáng thương chứ!" Ngũ Liên xì mũi. Đầu nhìn về người phụ nữ bản thân lần đầu tiên thẳng thắn, cùng với khuôn mặt yếu ớt, đã không đồng tình thì thôi, còn nói anh giả bộ đáng thương? Cái thứ không tim không phổi!

"Bà ngoại nói, người thân khi mất đi, sẽ biến thành một vì sao ở trên trời, theo dõi những người mình yêu thương!" Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ vào chổ đầy sao. "Có lẽ mẹ anh cũng đang ở đó, dõi theo anh!"

"Ngây thơ!" Ngũ Liên khinh bỉ, nhưng vẫn nhìn về phía nơi tay cô chỉ.

Không ai biết được, tuy rắng mỗi đêm anh đều chìm trong sắc dục, ngập trong men rượu, nhưng yêu thích nhất, đó là một mình ngắm sao ở trên núi. Nhưng không ngờ người con gái lần đầu tiên cùng anh ngắm sao lại là cô, đúng là vận mệnh trêu đùa con người mà.

"Lâm Khiết Hồng, không phải mẹ ruột của cô sao!"

".............." Uất Noãn Tâm không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, ngón tay cứng nhắc. "Tất nhiên phải, chỉ là tôi một mình tựa lập ở nước ngoài..."

"Cô không cần nói dối! Đây là thói quen che dấu của chính trị để tránh gièm pha, bổn thiếu đã sớm nhìn thấu rồi. Cô là con gái riêng của Uất Kiến Hùng!"

Uất Noãn Tâm tự chế nhạo mình không thể gạt được anh, lựa chọn im lặng.

"Thấy cô chăm sóc tôi như vậy, nhắc nhở cô một câu. Nam Cung Nghiêu là một con hồ ly khôn khéo, làm sao không nhìn ra được thân phận của cô chứ. Anh ta biết cô là con riêng, còn lấy cô, nhất định có mục đích. Cô tự mình cẩn thận đi, đến lúc đó bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn."

"Chuyện của tôi, không cần anh lo!"

"Tôi cũng chẳng thèm lo, tự cô suy nghĩ cẩn thận đi!"

Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Nam Cung Nghiêu lấy cô vì mục đích khác, cô làm sao không biết được. Chỉ là hoàn cảnh trước mắt của cô đã đủ khó khăn rồi, thực sự không muốn nghĩ xem đằng sau còn có âm mưu gì nữa. Nói về mưu kế, cô mãi mãi cũng không phải đối thủ của anh. Đành ngồi chờ chết, yên lặng chờ xem.

Cơn bão cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn phản kháng cũng không giúp được gì. Chi bằng cái gì cũng không nghĩ đến, bớt đi được chút phiền não.

Nghe thấy tiếng "hu la la" của gió thôi, Ngũ Liên nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Uất Noãn Tâm chăm sóc anh rất lâu, đến nữa đêm chịu không nổi nữa, mới từ từ đi vào giấc ngủ. Ngủ một giấc trời sáng, cho đến khi mặt trời lên gắt gao chiếu vào mắt, mới chịu mở cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ ra.

Vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to ở trước mặt.

Một cánh tay của Ngũ Liên đỡ lấy đầu, giống như thói quen lười nhác thông thường của các công tử, nghiêng nửa người nhìn cô chằm chằm, cánh môi xinh đẹp giương lên. "Chào buổi sáng!"

Uất Noãn Tâm vừa mới tỉnh dậy, có chút lơ đãng. Cô cứ lâng lâng nhìn người phía trước, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khuôn mặt phía trước, rất hấp dẫn. dáng người tuyệt đẹp, làn da giống như một bình gốm sứ tinh tế. Vẻ hoài nghi kiêu ngạo trước cô, càng tăng thêm sự hấp dẫn.

Lông mi thật dài thật dài, ánh mặt trời có thể thông qua những khe trống chiếu vào, tạo thành những bóng dài. Đôi môi cũng rất tinh tế, mỏng manh, cánh môi trời sinh, bay giữa nhân gian càng lộ vẻ phong tình. Nhưng mà, nghe nói người môi mỏng thường rất bạc tình!

Tuy rằng đầu óc của Uất Noãn Tâm vẫn chưa hoạt động bình thường, nhưng khi có một gương mặt đẹp như vậy đến gần, khiến nhịp tim không khỏi đập nhanh.

Như trong truyền thuyết nói đến....mỹ nam ngủ say vậy....

"Nhìn say mê đến vậy, có muốn tăng thêm phần thân mật không?" Anh nâng tay của cô lên, kéo về phía mặt của mình. Đầu ngón tay chạm phải làn da lạnh lẽo của anh, Uất Noãn Tâm như từ trong mơ tỉnh lại, hoảng loạn rút tay về. Ngũ Liên cố ý giữ cô lại, cả cơ thể dính sát vào nhau, rất có nhiệt tình muốn triền miên một phen. "Đừng ngại ngùng, bổn thiếu sẽ làm cho cô toại nguyện mà...."

"Khốn khiếp...." Uất Noãn Tâm nhấc một chân lên, đá thẳng vào chổ hôm qua bị đá.

Kết quả là một tiếng thét thảm thiết vang vọng cả núi rừng.

"Người phụ nữ đáng chết! Cô lại đá tôi!"

"Ai kêu anh không đứng đắn!" Uất Noãn Tâm đẩy nhẹ anh ra, ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo. "Nếu biết trước anh biến thái như vậy, tối hôm qua tôi không nên giúp anh! Dù sao anh cũng 'hứng thú' như vậy, tự mình cũng có thể bình phục lại, đúng không?"

"Cô...."

Cô thực sự đắc tội với anh rồi! Phải dạy dỗ cô thật tốt, nếu không sau này cô sẽ cưỡi lên đầu anh mất! Ngũ Liên kéo Uất Tâm đè trên vách động, để cô biết hậu quả của việc đắc tội anh là như thế nào. Đột nhiên phía sau truyền đến giọng vui mừng như điên của chú Đức.

"Thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"

Năm chiếc xe quân dụng quy mô lớn ở phía trước mở đường, ở giữa có một chiếc xe màu đen dài hơn một khoang, bày ra trận thế tương đối long trọng, chỉ vì một người – đứa cháu đích tôn bảo bối của Ngũ tư lệnh – Ngũ Liên.

Sau khi Ngũ Liên thay quần áo sạch sẽ xong, cả người liền sảng khoái, áo mũ ngay ngắn, khôi phục lại phong thái thiếu gia con nhà giàu.

"Hôm qua cậu không về nhà, tư lệnh lo lắng muốn chết, chủ động điều động binh lực. Thông qua GPS tìm thấy xe của cậu, lục soát cả dãy núi. May mắn đã tìm được cậu, nếu không khi về chúng tôi không biết báo cáo ra sao với tư lệnh!"

"Một người to xác như tôi, có thể xảy ra chuyện gì!"

Uất Noãn Tâm nhịn không được cười thầm. Cũng không biết tối hôm qua người nào nằm trong lòng cô, yếu ớt giống như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ lại ngồi đây kiêu ngạo.

Ngũ Liên hiển nhiên biết cô đang cười cái gì, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cứ trưng ra cái mặt lạnh lùng: "Đám phóng viên theo dõi ngày hôm qua, một người cũng không được bỏ sót, bổn thiếu phải cho chúng một bài học!"

"Những việc này cứ giao cho tôi! Tôi biết phải làm như thế nào!"

Uất Noãn Tâm không biết cái ông gọi 'phải làm như thế nào' là sẽ giải quyết ra sao, nhưng hậu quả nhất định rất nghiệm trọng, không kìm được lo lắng thay cho bọn họ. Mặc dù tối hôm qua thực sự có chút quá đáng, nhưng đây là công việc của ký giả, bọn họ cũng chỉ vì mưu sinh cho bản thân, không có tiêu chuẩn nói đúng hay sai.

"Theo những gì tôi thấy, bọn chúng chẳng qua chỉ là bọn chó săn, cũng chịu khống chế của người khác, điều quan trọng nhất vẫn nên tìm...."

Ánh mắt của Ngũ Liên có ý bảo chú Đức không nên nói nữa. Uất Noãn Tâm hiểu được cô là người ngoài cuộc, có một số lời không tiện nói ra, cô cũng không muốn bị anh kéo vào mớ hỗn độn này.

"Ở con đường phía trước cho tôi xuống, tôi tự bắt xe về!"

"Cô chắc chắn một mình Ok chứ? Tôi phái người chở cô vậy!"

"Không cần đâu!Một chiếc xe quân dụng lớn như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng tôi phạm tội gì đó! Tôi không muôn người khác vây lại xem đâu!"

Ngũ Liên mỉm cười, bảo tài xế dừng xe lại.

Uất Noãn Tâm nói tiếng "cảm ơn", rồi xuống xe.

"Uất Noãn Tâm..."

Cô quay đầu, Ngũ Liên cũng xuống xe, đứng ở bên cửa xe, hai tay bỏ vào trong túi quần, không thể tả được phong thái nhẹ nhàng của anh. Nụ cười tươi rói kia có chút nghiền ngẫm, nhưng không hề mất đi sự nghiêm túc. "Tôi nợ cô một lần, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cô có thể tìm đến tôi!"

Vào phút giây đó, cô đột nhiên có một loại ảo tưởng mình đã xem anh như một tri kỷ.

Hình như có chút dựa dẫm! Bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều giúp đỡ cô.

Vì vậy, trên khuôn mặt của cô chậm rãi giãn ra, xuất hiện một nụ cười sáng lạn. "Tôi sẽ!"

.......................

Biệt thự Nam Cung

Nam Cung Nghiêu từ trong các hợp đồng ngẩng đâu lên, nhìn về phía đồng hồ bằng thạch anh, đã mười giờ rồi, thời gian đã đến, kịch hay phải lên sàn rồi. Nhưng vào lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, tình hình lại xuất hiện sự cố ngoài tính toán của anh.

"Thật xin lỗi, tổng tài! Những ký giả phái đi đều không chụp được ảnh của Ngũ thiếu và phu nhân."

Hai đôi mắt của Nam Cung Nghiêu nhắm lại. "Anh giải thích cho tôi, tại sao không chụp được?" Giọng nói nguy hiểm nhưng không tức giận, rất có cảm giác áp lực.

Người ở đầu dây bên kia nói lại tình hình, sau đó nói: "Thật phụ lòng tin tưởng của ngài, chiều ngày hôm nay tôi đã nộp đơn từ chức rồi."

Nam Cung Nghiêu cúp điện thoại, đi đến cửa sổ, từ đằng xa đã nhìn thấy Uất Noãn Tâm đi trong vườn hoa. Bước đi thoải mái, tâm trạng vui vẻ. Cùng với một người đàn ông khác trên núi một đêm, vui vẻ đến vậy sao? Điều này có nghĩa, hai người đã xảy ra chuyện gì sao?

Điều này làm cho anh không vui!

Anh hoang mang, loại đàn bà dối trá như cô, cô dựa vào cái gì khiến cho vô số đàn ông vây quanh cô, ngay cả một kẻ phóng đãng và phóng túng như Ngũ Liên cũng ra sức bảo vệ cô. Diễn xuất của cô quá tốt, nhưng đáng tiếc cho dù cô có thể lừa gạt tất cả đàn ông trên thế giới, cũng không thể gạt được anh.

Vận khí của cô so với anh nghĩ còn rất tốt, ngay cả 'thiên la địa võng' hôm qua cũng chạy thoát.

Nhưng mà, đây là lần cuối cùng.

Điều Nam Cung Nghiêu này muốn làm, từ trước đến giờ chưa từng thất bại!

........................

Về nhà chăm sóc nói chuyện với Nam Cung Thiếu Khiêm một lúc, Uất Noãn Tâm trở về phòng đi ngủ, ngủ một mạch đến tận chiều, ngay cả cơm cũng không ăn. Tắm rửa sạch sẽ xong muốn xuống lầu tìm đồ ăn nhẹ, Hà quản gia thông báo với cô, buổi tối phải đi dự tiệc với Nam Cung Nghiêu, bảy giờ anh sẽ đến đón cô. Cô phải trang điểm và ăn mặc đẹp, xuống lầu lên xe.

Nam Cung Nghiêu vẫn ngồi xem tài liệu của anh, cô biết mình không nên quấy rầy, nhưng cô nhịn không được muốn nói chuyện với anh.

"Muốn nói cái gì, nói đi!"

"............." Uất Noãn Tâm sững người. Mắt của anh không phải đang nhìn vào tài liệu sao? Không lẽ trên tai của anh cũng có mắt. Bị anh nhìn thấu, có chút bối rối: "Tôi chỉ muốn hỏi....chủ đề buổi tiệc."

"Dạ hội từ thiện, gây quỹ từ thiện cho trẻ em vùng thiên tai!" Anh nói ngắn gọn trọng tâm.

"Như vậy à....có thể làm từ thiện, rất tuyệt nha!" Cô từ trước đến giờ có một ước nguyện, mang tất cả tiền dành dụm, đem quyên hết cho trẻ em. Chừa lại một ít, đủ bản thân sống tốt là được.

"Vậy tôi có thể giúp đỡ bọn họ được không? Phải làm những gì vậy?"

"Đến lúc đó cô sẽ biết!"

"Ò!" biết anh kiệm lời, Uất Noãn Tâm cũng không hỏi tiếp. So với thái độ châm chọc khiêu khích trước đây, thái độ của anh bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi.

Đây có phải có nghĩa, ngọn núi băng ở giữa hai người, đang tan chảy sao?

Dạ tiệc từ thiện, khách được mời dự phần lớn là những xí nghiệp nổi danh ở Đài Loan, ăn uống linh đình, ánh đèn lung linh. Tài phú ở khắp nơi tụ họp về, trò chuyện với nhau. Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu bước vào, ai nấy cũng chào hỏi anh. Ngay cả người lớn tuổi, đối với anh cũng kính nể anh.

Uất Noãn Tâm không tránh khỏi có cảm giác như mình đang ở trên mây, không tin tưởng người ở bên cạnh nổi tiếng có tầm quan trọng bị mọi người vây xung quanh, chính là chồng của mình, ngay cả nghĩ thôi cũng không dám. Cô cảm thấy rất vinh dự, và tự hào.

"Muốn uống Champagne không?" Nam Cung Nghiêu dò hỏi, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, bộ dạng đối với cô rất cưng chiều.

"Ưm! Cám ơn!"

"Anh sẽ nhanh trở lại!"

Mắt của Uất Noãn Tâm nhìn anh rời đi. Theo anh tham gia các bữa tiệc cấp cao được vài lần, nhưng trước giờ không thận trọng đến vậy, thản nhiên hơn nhiều. Xã giao, tiệc rượu, trên thực tế nhiều lúc cảm thấy việc này rất mệt mỏi, nhưng chỉ có khi cùng nhau ở đây, anh mới đối xử dịu dàng với cô. Cho nên có khi, cô không kìm được mong chờ những hoạt động như vậy diễn ra nhiều một chút.

Ý nghĩ này không biết đã nảy mầm từ lúc nào, chỉ biết nghĩ như vậy rất ngốc, cũng xem thường chính bản thân 'bịt tai trộm chuông', 'tự mình tê liệt'. Chỉ là, tim không khống chế được, cứ hy vọng xa vời anh nở đóa hoa dịu dàng ngắn ngủi.

Cô khẽ nỉm cười, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mìmh, không hề chú ý đến, từ đằng xa đã có một người nhìn cô rất lâu.

Anh biết rõ, cô sẽ xuất hiện, đây cũng là lý do anh tham gia bữa tiệc nhàm chán này. Ngũ Liên nở nụ cười nhạt, lấy ra một cái bật lửa được chạm khắc tinh xảo, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải kẹp một điều thuốc, đốt một cách thanh lịch. Thỉnh thoảng hút một hơi, nhả ra một làn khói trắng.

Người bạn gái xinh đẹp bên cạnh không ngừng lấy lòng anh, anh đôi khi trả lời hai câu cho có lệ, mắt phượng sáng ngời như ngọc mê người chưa một giây nào rời khỏi Uất Noãn Tâm, ánh mắt đầy sự hứng thú. Nhìn thấy cô đi đến bên này, anh nhẹ nhàng mở hai cách môi đỏ thắm, khóe miệng nhếch lên, hướng đến cô nhả một vòng khói.

Nhưng cô chỉ nhìn đảo qua, rồi nhìn sang hướng khác.

Cô thực sự không nhìn thấy anh!

Ngũ Liên vừa buồn cười vừa tức giận, lại là lần đầu tiên anh bị phụ nữ cho qua. Mặc dù là một người phụ nữ xa lạ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền bị cô hấp dẫn, anh say đắm nhìn cô rất lâu, nhưng cô một chút cũng không chú ý đến, mà anh đã quan sát cô lâu như vậy!

Cô là một người có đầu óc chậm chạp, cận thị, hay vốn dĩ cô đã miễn dịch đối với anh, anh không có sức hấp dẫn đối với cô.

Nghĩ lại sự chậm chạp ngu ngốc như vậy của cô lại rất đáng yêu, đúng, chính là đáng yêu, đặc biệt, đáng yêu. Đây có lẽ là lý do tại sao vừa chia tay lúc chiều, anh liền đối với cô nhớ mãi không quên, lại nghĩ đến lúc cô nướng thịt rắn châm chọc anh không có hình tượng đàn ông.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, còn có câu chuyện cười châm biếm kia nữa, thực sự rất tuyệt, đã vậy cô còn không biết xấu hổ nói đó là sở trường của cô.

"Ngũ gia, ngài nghĩ gì vậy? Không nghe thấy người ta nói gì sao?" Người bạn gái chu miệng làm nũng.

"Tất nhiên là có! Người yêu nhỏ!" Tâm tình của Ngũ Liên rất tốt, vẻ mặt đối với cô rất ôn hòa.

"Vậy em đã nói cái gì?"

Có quỷ mới biết cô ta đang nói cái gì, có lẽ là túi sách nào đó, loại xe nào đó, phụ nữ chỉ muốn kiếm những thứ tốt nhất trên người anh thôi. Ngũ Liên cười không trả lời, vỗ má của người phụ nữ, khóe miệng mang theo ý cười, biểu hiện sự khiêu khích và dịu dàng, cực kỳ hấp dẫn, tâm tình của người bạn gái nhộn nhào, gần như bị điện giật đến sắp ngất.

Nhưng khi cô định mở miệng nói chuyện, Ngũ Liên một câu cũng không nói, cả người rời đi.

Uất Noãn Tâm đang đợi Nam Cung Nghiêu quay lại, bất thình lình ở đằng sau bị một người đánh một cái, nở nụ cười sáng lạn quay đầu lại, nhưng phát hiện người đến là Ngũ Liên, nụ cười liền bị đánh gãy. "Tại sao anh lại ở đây?"

"Tôi đã từng nói với em tôi là một nhà từ thiện lớn, tại sao lại không thể ở đây?" Hai tay của Ngũ Liên bỏ vào túi quần, thời trang và gợi cảm, còn có chút vô lại.

"Nói đi, em có thái độ này là như thế nào? Mới có một buổi chiều, liền đem chuyện hôm qua quên sạch hết rồi sao? Tính qua cầu rút ván sao?"

Uất Noãn Tâm không muốn trả lời anh, nhất là trong những trường hợp này. Cô thừa nhận, lúc sáng cô thực sự bị câu nói đó của anh làm cho cảm động, nhưng chỉ là một chút thôi. Sau đó nghĩ lại, trong tình huống đó, hai người giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường, với lại phần lớn thời gian anh đều cần sự chăm sóc của cô. Nói đi cũng phải nói lại, anh là một người đàn ông, nếu đem một người phụ nữ vứt ở đó, truyền ra ngoài còn mặt mũi gì nữa. Nói tóm lại, cô vốn không cần thiết phải cảm động.

Vụ án không tra ra được manh mối, hai người đang tạm thời trong mối quan hệ đối đầu. Cô không nên có bất cứ quan hệ nào với anh, để tránh cảm xúc làm ảnh hưởng đến phán đoán.

Cô đành phải mượn Nam Cung Nghiêu, nói ra lời từ chối. "Chồng tôi sắp quay lại rồi, bị anh ấy nhìn thấy chúng ta nói chuyện với nhau, không tốt đâu!"

"Chỉ trò chuyện thôi mà, cũng không mang thai được!" Cô càng nghiêm túc, anh càng muốn trêu chọc cô. "Không lẽ, trải qua đêm qua, em đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi sao?" Anh tiến lại gần hơn, kề sát vào lỗ tai của cô. "Chúng mình còn ôm nhau rất chặt ngủ qua một đêm!"

"Anh nói bậy gì vậy...." Uất Noãn Tâm liếc một cái, bởi vì ở đây là hội trường, không tiện có phản ứng thái quá. Người xung quanh đã bắt đầu có thái độ chỉ chỏ, cô là một người phụ nữ đã có chồng, thực sự không muốn cùng với cái tên hoa công tử này bị đồn thổi chuyện nhảm nhí gì hết.

Nhưng Ngũ Liên càng ngày càng làm tới. "Chẳng lẽ không có sao? Tôi bây giờ vẫn còn nhớ đến mùi hương tỏa ra trên người em đó...."

"Ngũ thiếu để bạn gái mình vắng vẻ, chỉ sợ không ổn nha!" Giọng nói giải nguy từ phía sau truyền đến, Uất Noãn Tâm bị vây trong một cái ôm ấm áp, cô vội vàng giải thích. "Chúng em..."

Nam Cung Nghiêu cuối đầu mỉm cười với cô, cho thấy sự tin tưởng của anh đối với cô, lúc này cô mới yên tâm. Đều trách Ngũ Liên, làm cái trò gì, muốn hại cô sao? Lo sợ thiên hạ không đủ loạn sao!

Ngũ Liên lười biếng đứng thẳng người lên. "Chẳng qua bạn bè nói chuyện với nhau, Nam Cung tổng tài sẽ không nhỏ mọn đến vậy chứ, chuyện này cũng để ý sao?"

"Cũng không đến mức đó. Chỉ là vũ hội sắp bắt đầu rồi, nhắc nhở Ngũ thiếu không nên để bạn gái mình hiu quạnh."

Trên vẻ mặt của hai người đều ôn hòa, nhưng lặng lẽ xung đột với nhau ở bên trong.

Người chủ trì đi lên sân khấu. "Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay, buổi cạnh tranh hoạt động khiêu vũ bắt đầu ngay bây giờ, các vị khách nam có thể ra giá mời một người khách nữ mình vừa ý cùng nhau khiêu vũ. Toàn bộ số tiền, sẽ được quyên góp cho những trẻ em nghèo vùng thiên tai. Bây giờ các vị khách nam có thể ra giá mời vị khách nữ cùng khiêu vũ...

Ngũ Liên cười, ánh mắt nhìn về Uất Noãn Tâm. "Tôi ra hai triệu, mời Uất tiểu thư thiên kim của ngài thị trưởng cùng nhảy một điệu."

Một câu nói, chấn động bốn phía, dẫn đến những lời bàn tán khe khẽ. Ngũ thiếu có tiếng là phong lưu, ngay cả vợ của Nam Cung Nghiêu cũng dám công khai 'nhúng chàm' sao?

Uất Noãn Tâm nháy mắt với Ngũ Liên ý bảo anh đừng làm loạn, anh không thèm để ý, còn rất thong thả, khiêu khích nhìn Nam Cung Nghiêu. "Bổn thiếu đang làm từ thiện, Nam Cung tổng tài không hiểu lầm chứ?"

"Ngũ thiếu có lòng làm từ thiện tất nhiên là việc tốt, chỉ là tôi cũng muốn góp một chút công sức vào. Tôi ra năm triệu mời phu nhân của tôi nhảy một điệu."

Tim của lòng Uất Noãn Tâm nhảy lên, cảm xúc không giống lúc Ngũ Liên mời cô khiêu vũ, cảm động và mong chờ.

"Sáu triệu!" Ngũ Liên không hề suy nghĩ, tiếp tục đưa giá.

"Bảy triệu!"

"Mười triệu!"

Hai người không ngừng tăng giá, không hề có ý định lùi bước, không khí của cả hội trường càng ngày càng căng thẳng, tất cả mọi người đều tụ lại, âm thầm đoán xem ai là người chiến thắng...

Nghe xong Uất Noãn Tâm hết hồn. Nam Cung Nghiêu giàu có, việc này cô hiểu rõ, làm từ thiện cũng là một chuyện tốt. Chỉ là không cần thiết vì Ngũ Liên không ngừng tăng giá lên, cô cũng không muốn trở thành hàng hóa để hai anh cạnh tranh.

"Năm mươi triệu!"

Ngũ Liên tăng giá lên cao hơn gấp đôi, khiến cho mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Ngũ thiếu cứ vậy bỏ năm mươi triệu ra mua một điệu nhảy của vợ người khác, quyết tâm nổ lực hết mình để có được! Không lẽ giữa hai người, có chuyện bí mật gì không thể cho người ngoài biết sao?

Lòng của Uất Noãn Tâm như lửa đốt, tên Ngũ Liên này, rốt cuộc muốn gì đây hả? Cố ý để người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ sao? Như vậy cô sẽ chết rất thảm...

Lần này, Nam Cung Nghiêu không lập tức tăng giá, lông mày đè nén những gợn sóng mờ nhạt, trước sau bình thản. Ánh đèn tụ lại trên người anh, thái độ không hài lòng chậm rãi mất đi, đôi môi khẽ mở. "Tôi ra một trăm triệu......."

Cả hội trường ồ lên, mọi người còn chưa kịp phát ra âm thanh ngạc nhiên, liền nghe anh nói.

"Mời bạn gái của Ngũ thiếu nhảy một điệu."

Mọi người đều sững người, không kịp phản ứng, Uất Noãn Tâm cũng hoảng sợ, đoán không ra anh ý đồ của anh. Mất mát nhìn anh dắt tay người bạn gái đang vừa mừng vừa lo của Ngũ Liên, dịu dàng bước vào sàn khiêu vũ, nhẹ nhàng khiêu vũ. Tim, giống như bị một vật sắc nhọn đâm vào.

Mặt Ngũ Liên không có chút gì khác thường, thản nhiên đi đến bên cạnh Uất Noãn Tâm, giang tay ra một cách quý phái. "Hết cách rồi, em chỉ có thể nhảy với tôi."

"Tôi không muốn nhảy với anh!"

"Em không nể mặt tôi cũng không quan trọng, nhưng tiền quyên góp cho trẻ em nghèo sẽ thiếu đi năm mươi triệu!"

Anh nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhưng lại bắt trúng chổ để uy hiếp được Uất Noãn Tâm. Cô không cam tâm tình nguyện, nên đánh thật mạnh vào tay của anh. Ngũ Liên nhếch môi, bội dạng tức giận của vật nhỏ này, nhìn thật đáng yêu.

Uất Noãn Tâm không yên lòng khiêu vũ cùng với Ngũ Liên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Nghiêu, người phụ nữ kia không biết nói những gì, khiến anh mỉm cười, anh chưa bao giờ nở nụ cười vui vẻ như vậy với cô. Hai người đứng với nhau rất sát, vô cùng thân mật.

Dạ dày bắt đầu chua xót, lồng ngực âm ĩ, rất khó chịu.

Không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, rất muốn xông thẳng qua đó, kéo hai người ra.

Ngũ Liên liếc nhìn cô một cái, hiểu rõ nở nụ cười. "Sao rồi? Diễn giả ghen tuông là thật sao? Đối với, chồng trên danh nghĩa sao?"

"Là một người vợ, chồng mình khiêu vũ với người phụ nữ khác, ghen tuông cũng là chuyện bình thường."

"Cô vẫn xem là thật sao?" Ngũ Liêu mỉa mai cười. "Trong mắt mọi người nhìn vào đều hiểu rõ, cuộc hôn nhân của hai người chẳng qua chỉ là giao dịch, huống chi Nam Cung Nghiêu diễn xuất vô cùng xuất sắc, cô cũng đừng chống cự nữa!Có cần thiết phải phối hợp giả vời ân ái với anh ta không?"

Bị anh không chút nể tình chọc phá vào chổ khó xữ của bản thân, Uất Noãn Tâm cảm thấy xấu hổ. Vốn đã tức giận rồi, ngọn lửa này ngày càng cháy cao hơn, không nghĩ ngợ gì liền đá Ngũ Liên một đá.

Anh bị đau, vẫn giả vờ, nhưng ánh mắt vẫn hiện ra được sự tức giận rõ ràng, kề sát vào tai cô. "Bổn thiếu đối xử với cô quá tốt, để cô hình thành ảo giác muốn làm gì thì làm sao?" Siết chặt thắt lưng của cô, cô đau đến nín thở.

"Nếu như Nam Cung Nghiêu là một con hổ, thì bổn thiếu là một con sói, đều ăn tươi nuốt sống người khác. Nếu cô chọc giận tôi, hậu quả rất nghiêm trọng."

Giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng lại âm trầm, làm cho Uất Noãn Tâm nghe xong dợn cả sóng lưng. Lúc này mới ý thức được, bản thân đang khiêu vũ với một con sói, mạng sống bất cứ lúc nào cũng bị đe dọa. Đừng nhìn thấy vẻ mặt của anh ở trước mặt cô ôn hòa, càng như vậy thì càng nguy hiểm. Một khi hung ác lên, thủ đoạn so với Nam Cung Nghiêu còn độc ác hơn. Chính mình còn đi khiêu khích anh, thực sự ăn phải gan báo mà.

Cô bị dọa đến mặt trắng bệch, Ngũ Liên trời quang mây tạnh trở lại. "Như vậy mới ngoan! Ở trước mặt Nam Cung Nghiêu là một con cừu nhỏ, ở trước mặt bổn thiếu là một con báo nhỏ, khó đảm bảo trong lòng bổn thiếu không cân bằng!"

Uất Noãn Tâm nhẫn nhịn không bùng phát ra.

"Vật nhỏ, tôi nhớ rõ tôi đã có lòng nhắc nhở em, Nam Cung Nghiêu tiếp cận em là có dụng tâm, nhưng hình như em đã quên mất chuyện này rồi sao?"

"Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần ngài nhọc lòng!"

"Có ý tốt khuyên bảo em lại không nghe, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?"

"Tôi không cần biết anh ấy vì mục đích gì lấy tôi, chúng tôi đã trở thành vợ chồng đây là sự thật, tôi không có sự lựa chọn nào khác!"

"Không! Em có!" Ánh mắt sáng ngời của anh nhìn cô, chắc chắn chỉ ra điều gì đó. Uất Noãn Tâm nhíu mày. "Anh muốn chỉ...." cô không nói hai từ 'ly hôn' ra.

"Xem ra em không phải không giác ngộ điều đó. Em vẫn còn trẻ như vậy, cần gì phải lãng phí cuộc đời vì một cuộc giao dịch chứ? Bổn thiếu thay em cảm thấy đáng tiếc!" Ngũ Liên tiếc hận thút thít, nhưng trong mắt có sự trêu chọc không thể nói rõ ra được, thái độ đương nhiên là không nghiêm túc và đứng đắn.

"Ngũ thiếu rất rãnh sao? Có hứng thú xen vào chuyện của người khác sao!"

"Em là 'người khác' sao?" Anh gian xảo khỏi ngược lại, tiếp tục chống lại, đem cô, người đang giữ khoảng cách với anh kéo gần lại. "Thả lỏng đi, tôi cũng không ăn em!"

"Đừng như vậy, người khác đang nhìn..." Uất Noãn Tâm rất không tự nhiên, không dám dùng sức quá mạnh đẩy anh ra. Muốn đẩy anh ra, nhưng không địch lại sức của anh. "Sẽ, sẽ bị hiểu lầm..."

"Hiểu lầm thì hiểu lầm, bổn thiếu cũng cần nhìn sắc mặt của người khác sao?" Ngũ Liên nghĩ đến việc gì đó, cười ngày càng gian ác. "Không bằng đem hiểu lầm biến thành sự thật ha? Vừa hay có thể bịt miệng bọn họ."

".............Ý của anh là sao?"

"Ly hôn với Nam Cung Nghiêu, bổn thiếu lấy em!"

Đây là câu chuyện cười mắc cười nhất mà Uất Noãn Tâm được nghe từ trước đến giờ, nếu như từ miệng của người khác nói ra, có thể cô sẽ khiếp sợ, không biết phải tiếp nhận như thế nào, nhưng người nói lại là Ngũ Liên, Ngoại trừ mắc cười ra, cô thật không có bất kỳ cảm giác gì khác.

Anh xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời nói dối của anh sao? Bản thân là người duy nhất thừa kế Ngũ thị, vừa có tiền vừa có địa vị, thiên kim tuổi thư quyền quý chờ đợi anh xếp dài mấy vòng địa cầu.

Có thể lấy một người phụ nữ ly hôn làm vợ sao?

Mở hội kể chuyện cười quốc tế hả!

Cô mỉm cười. "Ngũ thiếu hài hước ghê, nhưng loại hài hước này, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu!"

"Cho nên, em không thể tiếp nhận được sao? Thật đáng tiếc...bổn thiếu lần đầu tiên cầu hôn đó!" Ngũ Liên tùy ý đùa giỡn. Biết cô không tin, anh vốn chỉ tùy tiện nói chơi, chỉ muốn chọc cô thôi.

Trước mắt cô quả thật là người làm cho anh có hứng thú nhất, nhưng chỉ là 'tạm thời' có hứng thú, không đủ khiến anh có thấy lấy cô về. Huống chi, cô đã từng là vợ của người khác.

Chẳng qua là đàn ông thôi, lòng tự trọng rất lớn. Nhất là anh, bị người phụ nữ vây quanh, lần đầu tiên bị anh bị một người phụ nữ có gan cự tuyệt thẳng thần, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Càng khiến anh có quyết tâm muốn thu phục cô, để cô trở thành người tình của mình...

Kết thúc bài khiêu vũ, Uất Noãn Tâm gấp rút rời khỏi Ngũ Liên, quay đầu lại tìm Nam Cung Nghiêu, nhưng trên sàn khiêu vũ đã không còn thấy bóng dáng của anh, cùng với bạn gái của Ngũ Liên. Không lẽ bọn họ rời đi cùng với nhau sao?

Nhưng Nam Cung Nghiêu không phải là người làm việc không xem xét đến hoàn cảnh, chắc hẳn không đến mức vậy mới đúng.

Uất Noãn Tâm tìm một vòng ở hội trường, cũng không tìm thấy, thất vọng đi ra ngoài biệt thự. Hôm nay ngày mười lăm, mặt trăng vào ban đêm rất tròn, cảnh sắc thanh nhã. Uất Noãn Tâm chìm đắm trong màn đêm, những nôn nóng ở trong lòng dần dần được hàn gắn lại.

Cô gần đây, không giống bản thân. Ngày trước đối với Nam Cung Nghiêu, cô tránh còn không kịp, chỉ đứng từ xa mà tôn trọng nhau. Nhưng từ sau lần suýt té ngựa kia, cô cảm thấy giữa hai người có rất nhiều liên lụy không thể nói rõ ràng, đó là một cảm giác dựa dẫm cùng sống cùng chết với nhau.

Mặc dù hiểu rõ đây chỉ là suy nghĩ của một mình cô, anh không hề để ý đến, nhưng vẫn không nhịn được cứ nghĩ đến tình huống xảy ra ngày đó.

Đối với cô mà nói, Nam Cung Nghiêu giống như một từ trường, chỉ có sự thay đổi cực, không có mâu thuẫn, ngược lại....ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng muốn gặp anh, muốn ở bên cạnh anh.

Cô có chút buồn chán, Uất Noãn Tâm, mày sẽ không thực sự yêu Nam Cung Nghiêu chứ?

Đó là một hố lửa, mày không thể nhảy vào trong đó được!

"Tại sao không nhảy nữa?"

Phía sau vang lên một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Uất Noãn Tâm, quay đầu lại, Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách cô vài bước, dựa vào tường hút thuốc. Dưới ánh sáng của trăng, lông mi giống như một cánh quạt nhấp nháy, ánh trăng xuyên qua những kẻ hở trên lông mi chiếu đến phía trên mắt, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.

Cô rất thích đứng ở góc độ này nhìn vào khuôn mặt anh, lạnh lùng, yên tĩnh, hòa vào một chút dịu dàng được tẩm bởi ánh sáng của trăng. Không giống lúc nhìn thẳng mặt anh, quá mức lạnh lùng, không dễ dàng đến gần.

Tim của cô lại một lần nữa vì anh mà tăng nhịp đập. "Anh....ở đây rất lâu rồi sao?"

Nam Cung Nghiêu chỉ hút thuốc, không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Có như không có, nở một nụ cười.

"Người con gái cùng với anh khiêu vũ đâu rồi?"

"Không biết!" Anh đối với cô rõ ràng không có hứng thú.

"Làm sao có thể chứ? Cô ấy cũng không thấy rồi! Hơn nữa, hai người lúc nãy nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà, tôi còn tưởng...."

"Cô để ý việc tôi và cô ta có rời đi với nhau không phải không?"

Anh hỏi trúng tim đen của cô, Uất Noãn Tâm trong nháy mắt đứng im như một trái cà chua, trong lòng có chút hỗn loạn. "Tôi, tôi không có....chỉ là hỏi hỏi....tôi không để tâm một chút nào...."

"Ưm!" Anh cũng không trêu chọc cô, nhưng vẫn bày ra thái độ chẳng sao cả, tiếp tục nhả khói. Gương mặt ở dưới ánh trăng, có một loại u buồn không thể nói rõ.

Uất Noãn Tâm cảm thán lần nữa, anh đúng là được thượng đế tạo làm ra mà, khí chất khi lạnh lùng làm cho người khác phải cách xa, lúc trầm mặc không nói, lại gợi thấy vẻ u buồn, mê hoặc chết người.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, anh ngẩng đầu nhìn cô. "Cô hận tôi không?"

Uất Noãn Tâm ngây ngốc nhìn anh, đây là loại câu hỏi gì? Nêu như nói cô hận, anh có bóp chết cô không?

"Hận tôi không?" Anh ít khi đặt câu hỏi, đây cũng có nghĩa, anh muốn có một đáp án. "Lúc trước tôi đối với cô như vậy, cô nhất định hận tôi đến tận xương tủy đúng không?"

"Không có....."

Nam Cung Nghiêu không kìm được nở một nụ cười khẽ. "Cô vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo! Trong lòng rõ ràng hận đến muốn lấy mạng, nhưng bên ngoài không có chút biểu hiện gì, chỉ là cô diễn không được tốt lằm! Nếu như cô muốn diễn, ở sau lưng tôi thu lại ánh mắt này, tôi có thể hiểu được."

"............." Bảo cô phải trả lời như thế nào đây?

Uất Noãn Tâm nghĩ một lúc, nói: "Tôi thừa nhận lúc trước tôi rất chán ghét anh, nhưng không đến mức hận! Bất cứ người nào làm bất cứ việc gì, đều có lý do. Đây là ba tôi thiếu nợ anh, tôi có nghĩa vụ thay ông ấy trả lại, không có quyền hận anh. Chỉ là, tôi không phải quái nhân, cũng có tức giận, cũng có oán hận."

Cô nói nhiều như vậy, Nam Cung Nghiêu chỉ bắt lấy một từ trọng tâm. "Trước kia? Có nghĩa là bây giờ cô không chán ghét tôi sao?"

".............." Thực sự cô có nói chữ đó sao? Bản thân của Uất Noãn Tâm cũng không nhận ra, có chút lúng túng, có ý giải thích. "Cũng không thể nói không chán ghét....chỉ là không chán ghét như ngày trước thôi. Dù sao, lần trước ở trường đua ngựa, anh cũng đã cứu tôi! Tôi rất cảm kích anh!"

"Không cần thiết! Chỉ là trả lại thôi!"

"Trả lại?" Những chữ này từ miệng anh nói ra, cảm giác....rất khó tiêu hóa!

"Tôi biết rõ, cô và người nhà họ Uất không giống nhau!"

Uất Noãn Tâm khiếp sợ không biết nói gì nữa.

Một loại cảm động khi được minh oan, nước mắt cũng không đủ để cô diễn đạt hết những kích động trong lúc này!

Trong mấy tháng này, anh xem cô như một người có tâm cơ, một người phụ nữ lẳng lơ, giống như ba mình, đều dòm ngó tài sản của anh. Cho dù cô giải thích như thế nào, cũng không thể rửa sạch tội danh này. Cô cứ ngỡ rằng, cả đời này cũng không thể thay đổi cách nhìn của anh đối với cô, không ngờ anh lại chủ động nói....cô không giống vậy?

Tất cả những uất ức đã chịu trước đây, cũng vì câu nói này của anh, trong chốc lát đã tan theo mây khỏi. Giống như hai người không hề cách sự ngăn cách, mọi thứ đều bình thường trở lại.

Nam Cung Nghiêu chỉ nói một câu, liền quay lại hỏi cô. "Cô và Ngũ Liên có quan hệ gì?"

"Hử? Không có quan hệ gì hết!"

"Tôi hiểu rõ con người anh ta, trời sinh tính tình phong lưu, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ không vì năm mươi triệu mời cô khiêu vũ."

"Anh ta chỉ chơi đùa thôi, có tiền không biết chổ dùng!" Uất Noãn Tâm cười ha ha, trong lòng thì đã mắng Ngũ Liên mấy trăm lần. Cái tên chỉ biết mang đến phiền phức cho cô, thật đáng ghét mà!

"Phải không?" Nam Cung Nghiêu rời khỏi tường, một tay bỏ vào túi, hướng về phía cô. Dáng người cao ráo, bóng người phóng đến dưới chân cô. Dưới ánh sáng của trăng phối thêm bộ vest đắt tiền, dáng người thon dài cao ngất, vóc dáng cường tráng, cùng với khuôn mặt kia càng trở nên đẹp trai hơn.

Anh có sự quyến rũ rất lớn, diện mạo với dáng người, đều làm cho tim của người phụ nữ nhộn nhào, trên người tản ra một sức hấp dẫn ma quỷ trí mạng.

Nhìn thấy anh ngày càng đến gần, Uất Noãn Tâm không nhịn được có hơi rùng mình, tim tăng nhịp đập, căng thẳng không biết làm gì.

Nam Cung Nghiêu đứng ở trước mặt cô, nghiêng người, hai con mắt xanh thẳm xinh đẹp híp lại, khóe miệng nhếch lên, kề sát vào tai cô. "Nếu như hai người không có quan hệ, vậy thì chứng minh cho tôi xem."

loading...

Danh sách chương: