Hop Dong Hon Nhan 100 Ngay Myungyeon Ver Cover Chap 9 Con Moi Moi Cua Yoo Thieu

Park jiyeon kêu rất nhỏ tiếng, và ngay lập tức phản ứng che miệng lại. Nhưng tiếng động nhỏ này, vẫn làm kinh động đến đôi nam nữ quấn lấy nhau trong bụi hoa. Người phụ nữ vội vàng dùng tay chống lấy ngực của người đàn ông, "Yoo thiếu, có người đó!"

Người đàn ông từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ở dưới ánh trăng lộ ra rõ từng đường nét và góc cạnh. Đôi mắt sáng tựa ánh trăng, bình tĩnh đi đến trước ánh mắt của Park Jiyeon , lông mày chậm rãi nhíu lại. Cố ý trêu chọc cô, khóe môi nhếch lên, đa tình cùng phóng túng.

Park Jiyeon không biết là bị màn gian tình trước mặt làm cho sợ hay là bị nụ cười của người đàn ông kia dọa sợ. Nói tóm lại là cảm thấy nguy hiểm, hốt hoảng nói không thành tiếng: " Thật xin lỗi!" vội vàng bỏ chạy, không màn đến ánh mắt đang dõi theo mình của anh ta.

"Người ta đã nói không cần mà..." Người phụ nữ nũng nịu từ chối, nhưng hai đôi chân vẫn cứ ôm lấy cái hông cường tráng của anh ta.

"Vậy thì cút xa một chút!" Anh không chút luyến tiếc nào đây cô ta ra, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Nhìn thấy hình ảnh con thỏ trắng chạy trốn lúc nãy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, chứa đầy âm mưu.

Dù sao đi nữa, anh cũng đã phát hiện ra một con mồi vô cùng thú vị.

Park Jiyeon chạy về biệt thự, hì hụt thở. Uống một ực cả ly nước lạnh, những vẫn không làm dịu bớt sức nóng trên khuôn mặt, cả mặt đỏ bừng. Người bị bắt gặp gian tình thì tỉnh bơ, còn người làm khán giả như cô thì lại đỏ mặt tía tai. Cái thế giới này là sao vậy trời?"

"Cô vừa mới đi đâu?"

Nhịp tim còn chưa ổn định, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh băng, tràn đầy cảm giác áp bức.

"Ra ngoài hút thở không khí!" Park Jiyeon chán ghét bản thân mình không có dũng cảm nhìn thẳng anh, tự tin đối mặt nói với anh.

Kim Myungsoo nâng cằm của cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua một biểu cảm nào của cô: "Mặt tại sao lại đỏ như vậy?"

"Nào, nào có, chắc do thời tiết nóng quá thôi!"

"Đừng có đùa giỡn với tôi, cô còn non kém lắm!" Anh túm lấy cô, độc đoán ôm lấy bả vai của cô.

"Cười!"

..........................

Ở lầu hai của biệt thự.

Người đàn ông ngồi trên ghế da, một lời cũng không nói lấy cigarette ra, đôi môi mỏng mím lại, hộ vệ cung kính châm lửa cho anh ta, rồi nói: "Thiếu gia, người phụ nữ anh vừa nói, đã tra ra rồi ạ!"

Anh cười một cách quyến rũ, lộ ra hai hàm răng trắng ngà. "Mang cô ấy đến đây!"

"Nhưng cô ấy là Kim ....."

Anh hút một hơi, từ từ quay đầu lại lườm anh ta, nụ cười làm cho người khác lạnh run. "Yoo thiếu tôi ngay cả chơi đùa với phụ nữ, cũng cần phải biết thân phận của cô ta sao?"

"Vâng! Tôi đi ngay .
Park Jiyeon vừa từ nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên nhảy ra một người mặc đồ đen, từ đằng sau bịt miệng cô lại. mạnh mẽ ôm cô đem lên lầu hai, đẩy mạnh vào trong một gian phòng, cửa bị khóa trái từ bên ngoài. Trong phòng không có một người nào, cô dùng sức đập cửa. "Các người làm gì vậy? Mở cửa...thả tôi ra ngoài...thả tôi ra ngoài! Mau mở cửa đi!"

Lúc này, cửa đã mở ra.

Chỉ là không phải cửa phòng, mà là cửa nhà tắm.

Một người đàn ông bên hông chỉ quấn một chiếc khăn bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông, tùy tiện lau tóc. Tóc màu hạt dẻ ẩm ướt rủ xuống trước trán, hai con mắt xinh đẹp nhấp nhánh dưới ánh đèn, nở ra một nụ cười tuyệt đẹp. "Đây là địa bàn của tôi, không có kẻ nào dám xông vào, em có la đến khản cổ cũng vô dụng!"

Park Jiyeon sợ hãi dán chặt vào cửa, lo lắng nhìn về phía cánh tay đang lau tóc, một tay châm thuốc, người đàn ông vô cùng đẹp, tà ác làm cho cô sợ hãi vô cùng. Một nụ cười vô cùng đẹp, nhưng không phải là một nụ cười có ý tốt, chỉ cảm thấy vênh vang kiêu ngạo, vô cùng nguy hiểm.

"Anh là ai?"

"Vừa được thưởng thức kịch hay xong, thì đã vội quên tôi rồi sao?" Anh cười nhẹ, phun ra một ngụm khói với hàm ý trêu chọc. Khói thuốc lá cuồn cuộn, vẻ mặt không một chút bận tâm.Anh là..." Người đàn ông vừa có gian tình lúc nãy! Park Jiyeon kinh sợ, "anh muốn làm gì?"

"Lúc nãy làm cho em xem một màn vui vẻ như vậy, cũng nên báo đáp lại tôi phải không nào?" Anh nở một nụ cười không hề có ý tốt, chứa đựng những điều không thể lường trước được, nóng bỏng về...dục vọng. Cứ như vậy, không hề che dấu, nhìn chằm chằm vào Park Jiyeon , dường như muốn đem ánh mắt đó nuốt trọn cả người cô.

Dưới ánh nhìn của anh làm cho Park Jiyeon run cầm cập, "tôi, tôi không cố ý mà... tôi không nhìn thấy gì hết... để tôi đi!"

Anh không để ý hút một hơi, nét mặt tà ác của con nhà quyền quý. Từng bước tiến đến gần cô, cũng không nói chuyện, bầu không khí rét run đến kỳ lạ, khó có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

Cả người Park Jiyeon dán chặt vào cánh cửa, nhìn thấy càng ngày càng đến gần, chân muốn trốn chạy, nhưng lại bị anh ném xuống đất một cách chớp nhoáng, cả thân người cường tráng nằm đè lên người cô. "Em cho rằng, em có thể chạy thoát sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sắc mặt của Kim Sunggyu vô cùng gấp gáp, vội vã đi đến bên cạnh Kim Myungsoo , cắt đứt cuộc nói chuyện của anh với khách, kéo anh đi đến một góc khuất nói nhỏ: "Park Jiyeon bị người của Yoo thiếu bắt đi rồi!"

Ánh mắt của Kim Myungsoo có một tia biến đổi, nhưng vẫn sải chân bước về phía trước gật đầu chào hỏi những người có tiếng tăm, không dễ dàng phát hiện một chút gì bất thường.

"Tôi đã tra ra được cô ấy đang ở lầu hai, cậu nhanh đến đó đi!" Kim Sunggyu bước nhanh vài bước, nhưng lại phát hiện Kim Myungsoo vẫn còn đứng yên tại chổ, vô cùng tức giận. "Không lẽ anh tính thấy chết không cứu sao? Anh biết rõ Yoo thiếu là kẻ phong lưu như thế nào mà, Jiyeon rơi vào tay của anh ta..."

Anh không muốn nghĩ tiếp nữa, thật đáng sợ mà!

Kim MyungSoovẫn cứ giữ đứng nguyên tại chổ, cùng người khác chạm cốc.
Kim Sunggyu không thể nhẫn nhịn thêm nữa, thấp giọng hét. "Đó là vợ của cậu đấy!"

Vẫn không có lời đáp trả, Sunggyu thật sự nổi giận. Nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp, bất luận là người anh em tốt của mình, anh cũng sẽ nện cho cậu ta một đấm. "Được, cậu không đi, tôi đi! Tôi thật sự coi thường cậu!"

Kim Myungsoo ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía căn phòng trên lầu hai, đôi mắt hơi trầm lại, toát ra một khí chất bức người.

Kim Sunggyu đi về phía lầu hai, lập tức bị hai hộ vệ mặc đồ đen chặn lại ở cửa. "Kim thiếu, xin dừng bước!"

"Biết tôi là ai còn không mau tránh đường hả?" Trên cổ anh nổi đầy gân xanh, lập tức đẩy hai tên hộ vệ ra, nhưng bị mấy kẻ khác chặn lại, anh gầm lên: " Cút ra!"

"Yoo thiếu có căn dặn, không cho bất kỳ kẻ nào bước vào!"

"Ngươi muốn tìm cái chết phải không!" Kim Sunggyu không muốn tiếp tục cùng bọn người này nói nhảm, liền đấm một đấm vào bụng của tên hộ vệ, anh ta đau đến mức ngã lăn xuống đất. Mấy người khác thấy không ngăn anh lại được, đành phải cùng anh giao đấu. Kim Sunggyu từng học qua Judo , thân thủ rất tốt, nhưng đám hộ vệ này quá đông, tất cả điều là tinh anh, anh vốn dĩ không cách nào tiếp cận được gian phòng đó, dần dần cũng đành buôn xuôi.

Bên trong căn phòng, Yoo Seungho tựa như một con báo cường tráng, cả người bao phủ lấy người con gái mảnh mai ở bên dưới, một con mãnh thú đã chuẩn bị sẵn sàng, nóng lòng chờ đợi xé xác con mồi của mình. Sự phản kháng của cô càng làm khơi dậy dục vọng mạnh mẽ trong anh, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi một tấc đều chứa đầy những nguy hiểm khó mà lường trước được. Trong mắt của anh đều bị dục vọng nhuộm đỏ, sáng rực đến muốn thiêu đốt người khác.

"Buông tôi ra, buông ra...đừng đụng vào tôi..." Park Jiyeon liều mạng phản kháng, nhưng những nắm đấm của cô trước mặt người đàn ông chẳng qua chỉ là gãi ngứa. Anh vui vẻ nhìn cô liều mạng phản kháng cùng với ánh mắt tuyệt vọng bị bức vào đường cùng của cô.

Hai mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bóp chặt cổ của cô. Những ngón tay để tại cổ họng của cô, anh dùng sức, những đốt tay phát ra âm thanh "răng rắc".

Anh kích động đến đỉnh điểm, cực lực khống chế lực, nếu không phải đang quá phấn khích anh nhất định sẽ bóp chết cô.

Con mồi đẹp đẽ như vậy, không vui vẻ tận hửơng, hung hăng tra tấn cô, anh tuyệt đối không cho cô chết dễ dàng như thế Cổ của Park Jiyeon bị bóp chặt đau đớn, trước mắt tối đen, không thể thở nổi, dường như tất cả khí trong ngực đều bị hút hết ra ngoài, ho một cách yếu ớt, miễn cưỡng phát ra tiếng la nhỏ: " Buông...buông ra..." Cô sắp bị anh ta bóp chết rồi, đau đớn như vậy, như một bước rơi vào hố sâu tăm tối của vực thẳm.

"Cô muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao, Yoo thiếu tôi đã sớm nhìn thấu rồi." Hai con mắt của anh đầy tia máu, như một con ác quỷ nở nụ cười lạnh. "Không còn trò gì mới, thì câm miệng lại cho tôi!"

"Tôi...tôi là...vợ của...vơj của ... Kim Myungsoo ..!

Yoo Seungho đờ người một hồi, tay cũng nới lỏng ra, nhíu hai mắt lại. "Cô nói cái gì..."

"Tôi là...vợ của...Kim Myungsoo ...anh dám đụng vào tôi...anh ấy sẽ không bỏ qua cho...anh..." Park Jiyeon khó khăn nói từng chữ từng chữ một. Nhìn thấy anh đang do dự, cứ ngỡ rằng sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng đột nhiên Yoo Seungho bật cười, nụ cười lạnh lùng chứ đầy sự khinh bỉ. "Vậy thì sao nào?"

"Chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong cuộc giao dịch chính trị, cô thật quá xem trọng bản thân mình rồi đấy! Tôi sẽ chống mắt lên xem, Kim Myungsok có thể vì cô mà đụng đến bổn thiếu gia đây không!" Giơ móng vuốt ra vồ lấyPark Jiyeon vào trong lồng ngực, thô lỗ xé rách váy của cô, lộ ra nội y màu trắng như tuyết ở bên trong.

Làn da trắng như sữa làm kích thích dục vọng của anh, con dã thú nguyên thủy và hoang dại của người đàn ông hoàn toàn bị đánh thức, anh thô bạo vuốt ve nơi đẩy đà mềm mại của cô. Park Jiyeon bị đau đến khóc thét lên: "Không cần...không muốn...buông tôi ra..."

Tiếng khóc thét từ bên trong phòng vọng ra, từng tiếng từng tiếng như đâm sâu vào trong tim của Kim Sunggyu

Cái tên khốn khiếp đáng chết!

Anh thất thần, trên mặt nhận lấy một đấm, bị đánh ngã xuống đấy, hộ vệ xông về hướng của anh, anh căn bản không có sức để cãi nhau, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay ngăn chặn bọn họ đánh đến những bộ phận quan trọng. Mắt nhìn thấy một đôi chân hung hăn xông đến, đám hột vệ đột nhiên bị một người ném qua vai ngã lăn ra ngoài.

Kim sunggyu miễn cưỡng căng con mắt sưng phù lên nhìn bóng dáng cao lớn đó - Kim Myungsoo

Những tên hộ vệ khác cũng nhận ra anh, không dám ra tay, tự động tránh ra nhường đường.

"Không sao chứ?" Kim Myungsoo đỡ Kim Sunggyu dậy, anh đẩy Kim Myungsoo ra, nuốt vào một ngụm máu. "Tôi còn tưởng rằng cậu cầm thú lắm chứ!"

"Không chết được là may rồi!" Anh liếc nhìn cậu ta, bước nhanh về phía căn phòng. Hộ vệ cố gắng ngăn anh lại, nhưng liền bị anh một phát đá văng ra. Anh mắt lạnh băng nhìn toàn cảnh xung quanh. " Nếu như tôi có bị sứt mẻ gì, Yoo thiếu của các anh có chịu tránh nhiệm nổi . Trong phòng, Park Jiyeon  điên cuồng cắn cánh tay của Yoo Seungho , do bị cắn đau nên liền rút tay trở về. "Chết tiệt, trong từ điển của bổn thiếu gia đây không có ba từ đánh phụ nữ!" Anh tát cô một cái làm cô ngã về phía sau.

Cánh vung tay lên tựa như một mũi dao sắc bén hướng về phía Park Jiyeon . Nhưng khi đến trước mặt của Jiyeon , tay của Yoo Seungho  lại không tát vào mặt của cô.

Park Jiyeon  giống như một món đồ chơi vỡ nát, cả người bị Yoo Seungho kéo lên, nắm lên giường một cách thô bạo. Cả người giống như chim bị gãy cánh, người cô giãy nãy, liền bị anh đè xuống. Hăns thô lỗ xé rách váy áo của cô, cả gian phòng đều ngập đầy tiếng khóc thương tâm và kêu gào.

Cả bộ lễ phục màu trắng đã bị xé thành vải vụn, lộ ra cơ thể trắng noãn nà của Park Jiyeon . Yoo Seungho  không kìm chế được kích thích, một tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, tay còn lại gỡ bỏ khăn tắm trên người mình.

Thậm chí nếu phải cưỡng bức một cách tàn nhẫn, thì thái độ ung dung không hoang mang cùng với ánh mắt của anh làm cho người khác bị choáng ngộp, nở một nụ cười tà ác đầy quyến rũ: " Tôi sẽ thay Kim Myungsoo ở trên giường chăm sóc em thật tốt!" Hai con mắt híp lại chứa đầy sự khinh bỉ, anh gở khăn tắm ra, vật khổng lồ liền hiện ra trước mắt. Dùng lực tách hai chân của cô ra, đem vật khổng lồ đặt ở bên dưới.

Nhưng....

Ngay tại thời điểm đó, cửa bị mở tung ra.

Kim Sunggyu  là người đầu tiên xông vào bên trong, tính vung lên một nấm đấm. Nhưng lại bị Kim Myungsoo cản lại, Sunggyu  không tin nổi nhìn về phía anh, nhận lấy vẻ mặt tuyệt tình của anh. "Cậu..."

Đang tính xé xác con mồi ngay trước mắt, liền bị người khác cản đường , Yoo Seungho  có chút khó chịu, nhưng anh ta che giấu vô cùng tốt. Vẫn nở nụ cười bất cần đời, thông thả buông Park Jiyeon  ra, nở một nụ cười đẹp: "Ngọn gió nào có thể mang ngài Kim  thổi đến đây vậy..."

Park Jiyeon không để ý đến cơn đau nhức ở khắp người, cố kìm nén sự xấu hổ và nhục nhã, chạy về phía Kim Myungsoo , giống như một đứa trẻ chịu uất ức khát vọng một tia ấm áp của người lớn. Nhưng Kim Myungsoo lại không ôm lấy cô, chỉ dùng thân mình che chắn đem cổ đẩy ra phía sau. Cỡi áo khoác ra, bao bọc lấy cả người của cô.

Toàn bộ quá trình, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ trưng bộ mặt lạnh như băng.
Yoo Seungho  từ từ đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ khiêu khích, rồi nói: " Thì ra là người phụ nữ của anh, tôi lại còn tưởng cô ta đem anh ra để hù dọa tôi nữa chứ...chị dâu, thất lễ như vậy, thật sự ngại quá!"

Trong giọng nói không hề có chút nào muốn xin lỗi, ngược lại tràn đầy sự khiêu khích. Giống như biết rằng đối phương không thể làm gì anh vậy, chỉ xấc láo hơn thôi.

Kim Myungsoo từ nãy giờ không hề mở miệng nói một lời nào, chỉ im lặng lảng tránh làm cho Kim Sunggyu  phát điên, cứ ngỡ rằng anh là kẻ máu lạnh.

Jiyeon  cuối thấp đầu xuống, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô không hy vọng anh sẽ đòi lại công bằng thay cho cô, nhưng cứ im lặng như vậy, bộ dạng không quan tâm, không để ý của anh giống như đang xé rách, cứa chảy máu tim cô.

loading...