Chương 99: Hoàng thượng tức giận
Beta: Sutháiphi
Chiêu Dương cung. Tương Như Nhân nghe được tin Hạ tần quỳ bên ngoài Thừa Kiền cung thì chỉ biết thở dài. Nàng có thể làm đã làm, trên đời luôn có bất công, chẳng mong chu toàn được hết. Hạ tần làm thế là vì trong lòng nàng không buông bỏ được. "Khuyên cũng không được, cứ để kệ nàng thôi". Chuyện này xảy ra, trong cung đã liên tiếp chết hai phi tần. Có lẽ trong lòng hoàng thượng cũng tức giận, vì thế hoàng hậu bị cấm cung khiến cung vụ đều giao tới trên tay nàng và Đức phi. Khỏi cần nói cũng biết hoàng thượng thất vọng thế nào. Hoàng hậu nương nương thất trách ở chỗ chỉ biết tin lời của Diệp thục dung, không kịp thời nắm được tình hình Giang tiệp dư nơi đó. Cuối cùng gây ra kết quả này, Hoàng Hậu cũng khó chối bỏ trách nhiệm. Ngoài phòng còn có vài ma ma mang theo cung vụ đứng đợi. Tương Như Nhân cho người dẫn các nàng vào, nếu đã tiếp nhận rồi, cũng nên làm cho tốt... Phía Thừa Kiền cung, Hạ tần không nghĩ nàng còn có thể an ổn sống tốt ở trong cung nữa. Diệu nhi đã chết, chuyện nàng đáp ứng ca ca cũng chưa làm được, còn để Diệu nhi chết thảm như vậy. Diệp thục dung bị ban chết thì sao, đầu sỏ gây nên cái chết của Diệu nhi chính là Giang gia. Nếu không có chuyện trước khi tuyển tú kia, bây giờ Diệu nhi vẫn đang vô tư phóng khoáng vui vẻ mà sống. Trần Phụng rất nhanh đưa nàng đi vào. Hạ tần quỳ ở trong điện, ngẩng đầu nhìn người đang đứng kia, dập đầu. "Hoàng thượng, thiếp thân muốn cáo trạng Giang gia cố ý giấu diếm sự thật, để Giang tiệp dư tiến cung tuyển tú." Tô Khiêm Dương xoay người, sắc mặt trầm ngưng nhìn nàng. "Giấu diếm chuyện gì?" Hạ tần xiết chặt nắm tay. "Giấu diếm chuyện năm đó Hạ tần phát sốt, tâm trí không được bình thường, chỉ giống như đứa trẻ bảy, tám tuổi" Tô Khiêm Dương ánh mắt nhíu lại. "Hạ tần, ngươi cũng biết ngươi đang nói là tội khi quân". Hạ tần lần nữa dập đầu, phủ phục ở đó, cao giọng nói. "Lời thiếp thân nói, mỗi câu đều là thật. Năm đó tình huống Giang Diệu là không thể được chọn nhưng ở Giang gia bị chủ mẫu làm khó dễ, chờ khi Giang lão gia biết, Giang Diệu đã có tên trong danh sách tú nữ. Chủ mẫu Giang gia ngăn cản Giang lão gia đi trình bày tình hình thực tế, trơ mắt nhìn Giang Diệu bị đưa đến thành Lâm An. Vốn nghĩ rằng sơ tuyển sẽ bị trục xuất về nhà, không ngờ lại qua được chung tuyển. Giang gia vì bảo vệ tính mạng của mình, cuối cùng phải che giấu sự thật. Nhưng Giang Diệu tâm trí như đứa trẻ bảy, tám tuổi, nàng làm sao có thể sống được trong cung này. Tạo ra kết quả như bây giờ, chính là do Giang gia lừa gạt mà ra. Cầu hoàng thượng cho Giang tiệp dư một cái công đạo." Phi tần trong cung của mình tâm trí chỉ có bảy, tám tuổi, tương đương với một đứa nhỏ, vậy mà trên dưới hoàng cung không ai biết. Đây đối với hoàng gia quả thực là vũ nhục, trước sơ tuyển sẽ có một loạt kiểm tra, chẳng lẽ chỉ làm cho đẹp mắt thôi sao. "Chủ mẫu Giang gia vì sao phải làm khó dễ?" Một phi tần tâm trí bảy, tám tuổi hầu hạ mình, trong lòng Tô Khiêm Dương nhất thời dâng lên một cảm giác không thoải mái. "Chủ mẫu Giang gia hiện thời không phải nguyên phối, năm Giang Diệu hai tuổi thì mẫu thân nàng qua đời. Một năm sau Giang gia lại cưới thê, sinh ra đích thứ nữ Giang Thúc Nhi. Giang gia vốn dĩ có một mối hứa hôn, định là Giang gia đích trưởng nữ Giang Diệu, kế mẫu muốn đem hôn sự này cho nữ nhi của mình, thuyết phục Giang lão gia không được. Cuối cùng ở trong quá trình tuyển tú động tay chân, muốn Giang Diệu vào tuyển tú, mặc dù không được chọn thì sau khi trở về hôn sự cũng đã chuyển người." Trần Phụng nhìn sắc mặt hoàng thượng ngày càng trầm, trong lòng kinh hãi. Chủ mẫu Giang gia thật lớn mật, chỉ vì một mối hôn sự mà dám động đến trên đầu hoàng gia. Có lẽ chủ mẫu Giang gia không ngờ được Giang Diệu sẽ vào cung, chỉ một lòng nghĩ chuyện bảo toàn thanh danh của bản thân, đoạt hôn sự về cho nữ nhi mình. Nhưng một khi chuyện này bị vạch trần ra, hậu quả rước phải thì người Giang gia không thể tưởng tượng được. Một người tâm trí bảy, tám tuổi, trong ngày thường ngôn hành không nhìn ra điều gì. Tiểu thư khuê các lúc bảy tám tuổi, lễ nghi quy củ nên giáo dưỡng đều đã giáo dưỡng hết nên biết không ít. Nhưng đối với hoàng thượng mà nói, nàng cũng chỉ như một đứa nhỏ, trong đầu nghĩ ra cái dạng gì. Hạ tần nói xong, trong đại điện vô cùng yên tĩnh, không khí cực kì căng thẳng. Tuyển tú gian dối phán tội gì, trước có Lam gia làm gương, mà Giang gia vẫn không sáng mắt. Bây giờ Giang tiệp dư chết thảm, muốn đòi một cái công đạo, công đạo này chỉ có thể là khiến một nhà Giang gia chôn cùng. Giang đại nhân chỉ là một quan tuần phủ tứ phẩm, Giang phu nhân đã có năng lực mua chuộc tuyển tú khó như vậy, để một nữ tử như vậy vào được, Tô Khiêm Dương không tin. Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn Hạ tần đang quỳ. "Giang gia có nói là hôn sự với ai?" "Là thứ tử Liên Gia." Hạ tần nhớ được rất rõ ràng. Năm đó quan hệ của Giang phu nhân và Liên phu nhân không tệ, hai người đồng thời có thai, liền định hôn sự cho hai đứa nhỏ. "Trần Phụng". Đáy mắt Tô Khiêm Dương hiện lên chút ý tứ, Trần Phụng chắp tay. "Tiểu nhân lập tức đi tra". Chuyện mười hai năm trước của Diệp gia đã điều tra xong. Lúc Giang tiệp dư tuyển tú chỉ mới được bảy năm. Giang phu nhân thực sự không có năng lực lớn như vậy, mua chuộc hết quan tuyển tú ở địa phương thì cũng không mua được quan ở thành Lâm An. Như vậy ở thành Lâm An bên này là có dấu tay của Liên gia. Liên gia và Giang gia ở trong tình huống, Liên phu nhân qua đời sớm, sau đó Liên đại nhân cưới kế thất, so với Giang đại nhân thì chậm hơn vài năm. Liên gia cũng là sau khi thái tử phi tuyển định xong mới lên chức dần, định hôn ước với Giang gia cũng vẫn môn đăng hộ đối. Liên gia ra chút lực, Giang Diệu ngôn hành thường không có khác biệt. Quan viên tuyển tú chỉ cho rằng Giang gia đang vội đưa nữ nhi vào cung để chờ hưởng phúc, thiếu vài bước kiểm tra cuối cùng đã vượt qua được. Nghĩ đến Liên gia làm thế nào có thể không nghĩ tới Triệu gia, một người đắc đạo toàn gia hưởng là dĩ nhiên. Trong cung có hoàng hậu và thái tử làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ cảm thấy năng lực bản thân hơn bình thường. Nhưng chủ ý này lại đánh lên đầu hoàng gia, để hai phụ nhân lừa gạt. Hoàng thượng tức giận thế nào là có thể tưởng tượng được. Vài ngày sau, người Giang gia tiến cung tế bái, bài vị của Giang tiệp dư cũng chưa thấy thì đã bị bắt lại. Cũng ngay đêm đó, bên ngoài Liên phủ bị quan binh bao vây, áp giải Liên đại nhân và Liên phu nhân vào nhà lao Hình bộ. Hai nhà Giang, Liên đều bị đóng cửa, ba ngày sau Hình bộ khai đường thẩm vấn. Năm đó có đại phu xem qua bệnh cho Giang tiệp dư, lão ma ma đã từng hầu hạ, tất cả nha hoàn quản sự có liên quan của Giang gia đều bị dẫn tới chờ hỏi rõ từng chuyện từng chuyện, tội trạng ghi rõ ràng. Lúc này mới mang Giang gia lão phu nhân và Liên gia lão phu nhân tới. Kêu oan ở Hình Bộ thì kêu cho ai nghe. Nếu không có chứng cứ xác thực cũng sẽ không bị lôi đến thẩm vấn, cũng chẳng có dân chúng trên phố đứng nghe. Chuyện tuyển tú bảy năm trước, Giang đại nhân một chút giấu diếm cũng không, khai toàn bộ. Hắn trong lòng thẹn với vong thê cùng nữ nhi, áy náy bấy lâu nay. Bảy, tám năm nay sống cũng chẳng an ổn. Giang lão gia khai hết, Giang phu nhân càng không cần nói đến. Bên phía kia, Liên lão gia đối với chuyện hôn sự và tuyển tú chẳng hề biết gì. Đây đều là Liên phu nhân cũng Giang phu nhân thương lượng với nhau gây nên. Luận tội ra thì Giang gia là tội khi quân, phải xử trảm. Liên phu nhân có tham gia vào đó, tuy rằng không rõ bệnh tình của Giang Diệu nhưng là đồng lõa. Hình bộ thẩm vấn xong trình lên để hoàng thượng định tội. Thái hoàng thái hậu biết tin, cho hoàng thượng một cái khẩu dụ, trong cung sát nghiệt quá nặng, Giang tiệp dư đã chết, Diệp thục dung cũng đã định tội. Người của Giang gia, Giang phu nhân định tử, còn lại đều hàng xuống thứ dân, để bọn họ tự sinh tự diệt đi thôi. Hoàng thượng nghe xong lời thái hoàng thái hậu, Giang phu nhân trong ngục ban chết, người Giang gia biếm làm thứ dân. Phía Liên gia bị giáng quan hai cấp, phạt bổng một băm. Liên phu nhân bị hưu, Liên đại nhân bị khiển trách về nhà nghỉ nửa năm. Lúc trước Diệp thục dung bị ban chết thái hậu nói giữ thể diện một chút, đối với bên ngoài nói là bệnh chết. Mà hôm nay chuyện hai nhà Giang, Liên, hoàng thượng không giấu, muốn mọi người nhìn vào đó mà biết được lừa gạt thiên gia là phải lãnh hậu quả gì. Đồng thời vì chuyện này mà hoàng thượng triệt đi tuyển ba năm tới, không muốn trong cung lại thêm người. Chuyện đến đây coi như đã xong, chỉ còn mỗi Hạ tần đang bị nhốt trong lao. Biết mà không báo, nên phán nàng bị tội gì. Tương Như Nhân vẫn đi chỗ hoàng thượng vì Hạ tần cầu tình. Nói đáng thương, ai chẳng đáng thương, Giang tiệp dư vừa đi, Hạ tần đã liều chết đem người Giang gia kéo xuống chôn cùng, nàng lúc đó chẳng phải đã ôm tâm muốn chết sao. Trong Thừa Kiền cung, Tương Như Nhân đứng bên cạnh mài mực, nhìn hắn hạ chữ cuối cùng, buông nghiên mực xuống, nhẹ giọng nói. "Hoàng thượng, chuyện Hạ tần ngài tính xử trí thế nào?" Tô Khiêm Dương thấy nàng kiên nhẫn đến bây giờ mới hỏi, buông bút nhìn chữ. "Nàng cảm thấy nên làm sao?" Tương Như Nhân thở dài một tiếng. "Xét về tình có thể nương" "Hạ tần và Giang tiệp dư sớm đã có quen biết, tiến cung cho đến nay đối với nàng chiếu cố có thêm. Nghĩ đến có lẽ đã biết rõ tình huống từ lâu, thời gian dài như vậy nhưng lại không báo, tại sao lại có thể nương tình?" Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh. "Nếu là sớm báo thì hoàng thượng sẽ làm sao?" Tương Như Nhân lắc đầu. "Dù có báo sớm, vừa vào cung liền báo thì cũng là tội khi quân. Giang gia gánh tội, Giang tiệp dư cũng không thoát, tra xuống dưới thậm chí tính cả Hạ gia cũng bị liên lụy. " Tương Như Nhân nói không có sai, nếu Hạ tần sớm đi tố giác thì cả Giang gia và Giang tiệp dư đều không còn đường sống. Mà quen biết với Giang gia là Hạ gia cũng chịu liên lụy. "Xem ra nàng cũng biết tình." Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút tức giận nhìn mặt Tương Như Nhân. "Xem ra ái phi tốt của trẫm so với trẫm còn biết sớm hơn chuyện Giang tiệp dư." Suy nghĩ thêm một chút liền rõ ràng, Tương Như Nhân chưa bao giờ ở trước mặt hắn, nhắc nhở hắn đi thăm ai dù phi tử nào cũng không nói đến. Ngày đó lúc nàng nhắc đến Giang tiệp dư hắn còn có chút kinh ngạc. Hiện giờ nghĩ lại, nàng là đã sớm biết chuyện này. "Phải, thần thiếp so với hoàng thượng biết sớm hơn một chút." Tương Như Nhân cũng không trốn tránh ánh mắt hắn, thản nhiên thừa nhận. Tô Khiêm Dương nhìn nàng thừa nhận rõ ràng như vậy, nở nụ cười nhưng ý cười không lên đáy mắt. "Hay cho một tiếng phải. Hay cho một cái Hiền phi. Có phải trẫm đã đem nàng sủng đến vô pháp vô thiên hay không? Nàng đã sớm biết sao lại không nói cho trẫm?" "Nói cho hoàng thượng, ngài sẽ xử trí thế nào?" Tương Như Nhân lại hỏi câu này một lần nữa, Tô Khiêm Dương vẻ mặt bị kiềm hãm. Nói cho hắn, vậy cả Giang tiệp dư và Hạ tần đều không có đường sống. Trong ánh mắt thản nhiên của Tương Như Nhân chính là ý tứ này. Nàng không nói cho hắn là bởi vì nàng sớm đoán được sau khi biết hắn sẽ làm gì. "Đây là lí do nàng cho trẫm?" Đáy lòng Tô Khiêm Dương dâng lên một cỗ tức giận, vỗ một chưởng lên mặt bàn, toàn bộ bút giấy bị tung hết xuống đất, mực văng một mảng. "Một ái phi biết rõ tâm trẫm, thì tự khẳng định ý tưởng trong lòng trẫm. Cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi đúng hay không?" Tô Khiêm Dương nổi giận. Hắn tức là vì nàng khẳng định sau khi mình biết sẽ giáng tội cho Hạ tần và Giang tiệp dư, hắn tức là vì nàng không tin hắn đối với chuyện này có cách xử trí khác. Thậm chí thời điểm nàng đến cầu tình vì Hạ tần cũng định sẵn trong lòng hắn không cho Hạ tần con đường sống.
Chiêu Dương cung. Tương Như Nhân nghe được tin Hạ tần quỳ bên ngoài Thừa Kiền cung thì chỉ biết thở dài. Nàng có thể làm đã làm, trên đời luôn có bất công, chẳng mong chu toàn được hết. Hạ tần làm thế là vì trong lòng nàng không buông bỏ được. "Khuyên cũng không được, cứ để kệ nàng thôi". Chuyện này xảy ra, trong cung đã liên tiếp chết hai phi tần. Có lẽ trong lòng hoàng thượng cũng tức giận, vì thế hoàng hậu bị cấm cung khiến cung vụ đều giao tới trên tay nàng và Đức phi. Khỏi cần nói cũng biết hoàng thượng thất vọng thế nào. Hoàng hậu nương nương thất trách ở chỗ chỉ biết tin lời của Diệp thục dung, không kịp thời nắm được tình hình Giang tiệp dư nơi đó. Cuối cùng gây ra kết quả này, Hoàng Hậu cũng khó chối bỏ trách nhiệm. Ngoài phòng còn có vài ma ma mang theo cung vụ đứng đợi. Tương Như Nhân cho người dẫn các nàng vào, nếu đã tiếp nhận rồi, cũng nên làm cho tốt... Phía Thừa Kiền cung, Hạ tần không nghĩ nàng còn có thể an ổn sống tốt ở trong cung nữa. Diệu nhi đã chết, chuyện nàng đáp ứng ca ca cũng chưa làm được, còn để Diệu nhi chết thảm như vậy. Diệp thục dung bị ban chết thì sao, đầu sỏ gây nên cái chết của Diệu nhi chính là Giang gia. Nếu không có chuyện trước khi tuyển tú kia, bây giờ Diệu nhi vẫn đang vô tư phóng khoáng vui vẻ mà sống. Trần Phụng rất nhanh đưa nàng đi vào. Hạ tần quỳ ở trong điện, ngẩng đầu nhìn người đang đứng kia, dập đầu. "Hoàng thượng, thiếp thân muốn cáo trạng Giang gia cố ý giấu diếm sự thật, để Giang tiệp dư tiến cung tuyển tú." Tô Khiêm Dương xoay người, sắc mặt trầm ngưng nhìn nàng. "Giấu diếm chuyện gì?" Hạ tần xiết chặt nắm tay. "Giấu diếm chuyện năm đó Hạ tần phát sốt, tâm trí không được bình thường, chỉ giống như đứa trẻ bảy, tám tuổi" Tô Khiêm Dương ánh mắt nhíu lại. "Hạ tần, ngươi cũng biết ngươi đang nói là tội khi quân". Hạ tần lần nữa dập đầu, phủ phục ở đó, cao giọng nói. "Lời thiếp thân nói, mỗi câu đều là thật. Năm đó tình huống Giang Diệu là không thể được chọn nhưng ở Giang gia bị chủ mẫu làm khó dễ, chờ khi Giang lão gia biết, Giang Diệu đã có tên trong danh sách tú nữ. Chủ mẫu Giang gia ngăn cản Giang lão gia đi trình bày tình hình thực tế, trơ mắt nhìn Giang Diệu bị đưa đến thành Lâm An. Vốn nghĩ rằng sơ tuyển sẽ bị trục xuất về nhà, không ngờ lại qua được chung tuyển. Giang gia vì bảo vệ tính mạng của mình, cuối cùng phải che giấu sự thật. Nhưng Giang Diệu tâm trí như đứa trẻ bảy, tám tuổi, nàng làm sao có thể sống được trong cung này. Tạo ra kết quả như bây giờ, chính là do Giang gia lừa gạt mà ra. Cầu hoàng thượng cho Giang tiệp dư một cái công đạo." Phi tần trong cung của mình tâm trí chỉ có bảy, tám tuổi, tương đương với một đứa nhỏ, vậy mà trên dưới hoàng cung không ai biết. Đây đối với hoàng gia quả thực là vũ nhục, trước sơ tuyển sẽ có một loạt kiểm tra, chẳng lẽ chỉ làm cho đẹp mắt thôi sao. "Chủ mẫu Giang gia vì sao phải làm khó dễ?" Một phi tần tâm trí bảy, tám tuổi hầu hạ mình, trong lòng Tô Khiêm Dương nhất thời dâng lên một cảm giác không thoải mái. "Chủ mẫu Giang gia hiện thời không phải nguyên phối, năm Giang Diệu hai tuổi thì mẫu thân nàng qua đời. Một năm sau Giang gia lại cưới thê, sinh ra đích thứ nữ Giang Thúc Nhi. Giang gia vốn dĩ có một mối hứa hôn, định là Giang gia đích trưởng nữ Giang Diệu, kế mẫu muốn đem hôn sự này cho nữ nhi của mình, thuyết phục Giang lão gia không được. Cuối cùng ở trong quá trình tuyển tú động tay chân, muốn Giang Diệu vào tuyển tú, mặc dù không được chọn thì sau khi trở về hôn sự cũng đã chuyển người." Trần Phụng nhìn sắc mặt hoàng thượng ngày càng trầm, trong lòng kinh hãi. Chủ mẫu Giang gia thật lớn mật, chỉ vì một mối hôn sự mà dám động đến trên đầu hoàng gia. Có lẽ chủ mẫu Giang gia không ngờ được Giang Diệu sẽ vào cung, chỉ một lòng nghĩ chuyện bảo toàn thanh danh của bản thân, đoạt hôn sự về cho nữ nhi mình. Nhưng một khi chuyện này bị vạch trần ra, hậu quả rước phải thì người Giang gia không thể tưởng tượng được. Một người tâm trí bảy, tám tuổi, trong ngày thường ngôn hành không nhìn ra điều gì. Tiểu thư khuê các lúc bảy tám tuổi, lễ nghi quy củ nên giáo dưỡng đều đã giáo dưỡng hết nên biết không ít. Nhưng đối với hoàng thượng mà nói, nàng cũng chỉ như một đứa nhỏ, trong đầu nghĩ ra cái dạng gì. Hạ tần nói xong, trong đại điện vô cùng yên tĩnh, không khí cực kì căng thẳng. Tuyển tú gian dối phán tội gì, trước có Lam gia làm gương, mà Giang gia vẫn không sáng mắt. Bây giờ Giang tiệp dư chết thảm, muốn đòi một cái công đạo, công đạo này chỉ có thể là khiến một nhà Giang gia chôn cùng. Giang đại nhân chỉ là một quan tuần phủ tứ phẩm, Giang phu nhân đã có năng lực mua chuộc tuyển tú khó như vậy, để một nữ tử như vậy vào được, Tô Khiêm Dương không tin. Thật lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn Hạ tần đang quỳ. "Giang gia có nói là hôn sự với ai?" "Là thứ tử Liên Gia." Hạ tần nhớ được rất rõ ràng. Năm đó quan hệ của Giang phu nhân và Liên phu nhân không tệ, hai người đồng thời có thai, liền định hôn sự cho hai đứa nhỏ. "Trần Phụng". Đáy mắt Tô Khiêm Dương hiện lên chút ý tứ, Trần Phụng chắp tay. "Tiểu nhân lập tức đi tra". Chuyện mười hai năm trước của Diệp gia đã điều tra xong. Lúc Giang tiệp dư tuyển tú chỉ mới được bảy năm. Giang phu nhân thực sự không có năng lực lớn như vậy, mua chuộc hết quan tuyển tú ở địa phương thì cũng không mua được quan ở thành Lâm An. Như vậy ở thành Lâm An bên này là có dấu tay của Liên gia. Liên gia và Giang gia ở trong tình huống, Liên phu nhân qua đời sớm, sau đó Liên đại nhân cưới kế thất, so với Giang đại nhân thì chậm hơn vài năm. Liên gia cũng là sau khi thái tử phi tuyển định xong mới lên chức dần, định hôn ước với Giang gia cũng vẫn môn đăng hộ đối. Liên gia ra chút lực, Giang Diệu ngôn hành thường không có khác biệt. Quan viên tuyển tú chỉ cho rằng Giang gia đang vội đưa nữ nhi vào cung để chờ hưởng phúc, thiếu vài bước kiểm tra cuối cùng đã vượt qua được. Nghĩ đến Liên gia làm thế nào có thể không nghĩ tới Triệu gia, một người đắc đạo toàn gia hưởng là dĩ nhiên. Trong cung có hoàng hậu và thái tử làm chỗ dựa, đương nhiên sẽ cảm thấy năng lực bản thân hơn bình thường. Nhưng chủ ý này lại đánh lên đầu hoàng gia, để hai phụ nhân lừa gạt. Hoàng thượng tức giận thế nào là có thể tưởng tượng được. Vài ngày sau, người Giang gia tiến cung tế bái, bài vị của Giang tiệp dư cũng chưa thấy thì đã bị bắt lại. Cũng ngay đêm đó, bên ngoài Liên phủ bị quan binh bao vây, áp giải Liên đại nhân và Liên phu nhân vào nhà lao Hình bộ. Hai nhà Giang, Liên đều bị đóng cửa, ba ngày sau Hình bộ khai đường thẩm vấn. Năm đó có đại phu xem qua bệnh cho Giang tiệp dư, lão ma ma đã từng hầu hạ, tất cả nha hoàn quản sự có liên quan của Giang gia đều bị dẫn tới chờ hỏi rõ từng chuyện từng chuyện, tội trạng ghi rõ ràng. Lúc này mới mang Giang gia lão phu nhân và Liên gia lão phu nhân tới. Kêu oan ở Hình Bộ thì kêu cho ai nghe. Nếu không có chứng cứ xác thực cũng sẽ không bị lôi đến thẩm vấn, cũng chẳng có dân chúng trên phố đứng nghe. Chuyện tuyển tú bảy năm trước, Giang đại nhân một chút giấu diếm cũng không, khai toàn bộ. Hắn trong lòng thẹn với vong thê cùng nữ nhi, áy náy bấy lâu nay. Bảy, tám năm nay sống cũng chẳng an ổn. Giang lão gia khai hết, Giang phu nhân càng không cần nói đến. Bên phía kia, Liên lão gia đối với chuyện hôn sự và tuyển tú chẳng hề biết gì. Đây đều là Liên phu nhân cũng Giang phu nhân thương lượng với nhau gây nên. Luận tội ra thì Giang gia là tội khi quân, phải xử trảm. Liên phu nhân có tham gia vào đó, tuy rằng không rõ bệnh tình của Giang Diệu nhưng là đồng lõa. Hình bộ thẩm vấn xong trình lên để hoàng thượng định tội. Thái hoàng thái hậu biết tin, cho hoàng thượng một cái khẩu dụ, trong cung sát nghiệt quá nặng, Giang tiệp dư đã chết, Diệp thục dung cũng đã định tội. Người của Giang gia, Giang phu nhân định tử, còn lại đều hàng xuống thứ dân, để bọn họ tự sinh tự diệt đi thôi. Hoàng thượng nghe xong lời thái hoàng thái hậu, Giang phu nhân trong ngục ban chết, người Giang gia biếm làm thứ dân. Phía Liên gia bị giáng quan hai cấp, phạt bổng một băm. Liên phu nhân bị hưu, Liên đại nhân bị khiển trách về nhà nghỉ nửa năm. Lúc trước Diệp thục dung bị ban chết thái hậu nói giữ thể diện một chút, đối với bên ngoài nói là bệnh chết. Mà hôm nay chuyện hai nhà Giang, Liên, hoàng thượng không giấu, muốn mọi người nhìn vào đó mà biết được lừa gạt thiên gia là phải lãnh hậu quả gì. Đồng thời vì chuyện này mà hoàng thượng triệt đi tuyển ba năm tới, không muốn trong cung lại thêm người. Chuyện đến đây coi như đã xong, chỉ còn mỗi Hạ tần đang bị nhốt trong lao. Biết mà không báo, nên phán nàng bị tội gì. Tương Như Nhân vẫn đi chỗ hoàng thượng vì Hạ tần cầu tình. Nói đáng thương, ai chẳng đáng thương, Giang tiệp dư vừa đi, Hạ tần đã liều chết đem người Giang gia kéo xuống chôn cùng, nàng lúc đó chẳng phải đã ôm tâm muốn chết sao. Trong Thừa Kiền cung, Tương Như Nhân đứng bên cạnh mài mực, nhìn hắn hạ chữ cuối cùng, buông nghiên mực xuống, nhẹ giọng nói. "Hoàng thượng, chuyện Hạ tần ngài tính xử trí thế nào?" Tô Khiêm Dương thấy nàng kiên nhẫn đến bây giờ mới hỏi, buông bút nhìn chữ. "Nàng cảm thấy nên làm sao?" Tương Như Nhân thở dài một tiếng. "Xét về tình có thể nương" "Hạ tần và Giang tiệp dư sớm đã có quen biết, tiến cung cho đến nay đối với nàng chiếu cố có thêm. Nghĩ đến có lẽ đã biết rõ tình huống từ lâu, thời gian dài như vậy nhưng lại không báo, tại sao lại có thể nương tình?" Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh. "Nếu là sớm báo thì hoàng thượng sẽ làm sao?" Tương Như Nhân lắc đầu. "Dù có báo sớm, vừa vào cung liền báo thì cũng là tội khi quân. Giang gia gánh tội, Giang tiệp dư cũng không thoát, tra xuống dưới thậm chí tính cả Hạ gia cũng bị liên lụy. " Tương Như Nhân nói không có sai, nếu Hạ tần sớm đi tố giác thì cả Giang gia và Giang tiệp dư đều không còn đường sống. Mà quen biết với Giang gia là Hạ gia cũng chịu liên lụy. "Xem ra nàng cũng biết tình." Tô Khiêm Dương đáy mắt có chút tức giận nhìn mặt Tương Như Nhân. "Xem ra ái phi tốt của trẫm so với trẫm còn biết sớm hơn chuyện Giang tiệp dư." Suy nghĩ thêm một chút liền rõ ràng, Tương Như Nhân chưa bao giờ ở trước mặt hắn, nhắc nhở hắn đi thăm ai dù phi tử nào cũng không nói đến. Ngày đó lúc nàng nhắc đến Giang tiệp dư hắn còn có chút kinh ngạc. Hiện giờ nghĩ lại, nàng là đã sớm biết chuyện này. "Phải, thần thiếp so với hoàng thượng biết sớm hơn một chút." Tương Như Nhân cũng không trốn tránh ánh mắt hắn, thản nhiên thừa nhận. Tô Khiêm Dương nhìn nàng thừa nhận rõ ràng như vậy, nở nụ cười nhưng ý cười không lên đáy mắt. "Hay cho một tiếng phải. Hay cho một cái Hiền phi. Có phải trẫm đã đem nàng sủng đến vô pháp vô thiên hay không? Nàng đã sớm biết sao lại không nói cho trẫm?" "Nói cho hoàng thượng, ngài sẽ xử trí thế nào?" Tương Như Nhân lại hỏi câu này một lần nữa, Tô Khiêm Dương vẻ mặt bị kiềm hãm. Nói cho hắn, vậy cả Giang tiệp dư và Hạ tần đều không có đường sống. Trong ánh mắt thản nhiên của Tương Như Nhân chính là ý tứ này. Nàng không nói cho hắn là bởi vì nàng sớm đoán được sau khi biết hắn sẽ làm gì. "Đây là lí do nàng cho trẫm?" Đáy lòng Tô Khiêm Dương dâng lên một cỗ tức giận, vỗ một chưởng lên mặt bàn, toàn bộ bút giấy bị tung hết xuống đất, mực văng một mảng. "Một ái phi biết rõ tâm trẫm, thì tự khẳng định ý tưởng trong lòng trẫm. Cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi đúng hay không?" Tô Khiêm Dương nổi giận. Hắn tức là vì nàng khẳng định sau khi mình biết sẽ giáng tội cho Hạ tần và Giang tiệp dư, hắn tức là vì nàng không tin hắn đối với chuyện này có cách xử trí khác. Thậm chí thời điểm nàng đến cầu tình vì Hạ tần cũng định sẵn trong lòng hắn không cho Hạ tần con đường sống.
loading...
Danh sách chương:
- Tiết Tử
- Chương 1: Tương gia tiểu thư
- Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
- Chương 3 : Lần đầu tiên vào cung
- Chương 4: Gặp người ở sơn động
- Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
- Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
- Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
- Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
- Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
- Chương 10: Thái tử giúp đỡ
- Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
- Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
- Chương 13: Lý thị chờ mong
- Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
- Chương 15: Động phòng có sợ không?
- Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
- Chương 17: Tâm tư khác
- Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
- Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
- Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
- Chương 21: Đều tự cảnh giác
- Chương 22: Tình yêu như vậy
- Chương 23: Cầu tình đại giới
- Chương 24: Trắc phi khác nhau
- Chương 25: Kim lương nhân có thai
- Chương 26: Không làm sẽ không chết
- Chương 27: Ai là vô tội.
- Chương 28: Vẫn không cam lòng
- Chương 29: Thái tử tán tỉnh
- Chương 30: Đại tẩu kiên trì
- Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
- Chương 32 : Sinh mệnh rời đi
- Chương 33: Tình yêu hèn mọn
- Chương 34: Kim lương nhân sinh con
- Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
- Chương 36: Làm bẩn thân thể
- Chương 37: Muốn hài tử sao ?
- Chương 38 : Tam hoàng tử đồn đãi
- Chương 39 : Cố tiểu thư mất tích
- Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
- Chương 41:Đua ngựa ra manh mối
- Chương 42: Có điểm không đúng
- Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
- Chương 44: Sinh thần thái tử
- Chương 45: Quyền lợi huân tâm
- Chương 46: Lục vương phủ có thai
- Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
- Chương 48: Nón xanh thật to
- Chương 49 : Kỳ Tố Như gặp chuyện
- Chương 50: Hắn đã sớm thua.
- Chương 51: Kế sách phòng bị.
- Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
- Chương 53: Thái tử trở về
- Chương 54: Chân tướng
- Chương 55: Thai song sinh
- Chương 56: Phu thê kết tóc
- Chương 57: Long Phượng trình tường
- Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
- Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
- Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
- Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
- Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
- Chương 63: Dung nhi mở miệng
- Chương 64: Tháng tư thêm người mới
- Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
- Chương 66: Tình yêu cùng tự do
- Chương 67: Đây là hoàng gia
- Chương 68: Lại một năm nữa
- Chương 69: Manh mối khả nghi
- Chương 70: Nhân họa đắc phúc
- Chương 71: Ngày bình thường
- Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
- Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
- Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
- Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
- Chương 76: Vì sao mưu phản?
- Chương 77: Nàng không chịu nổi
- Chương 78: Hoàng đế băng hà
- Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
- Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
- Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
- Chương 83: Định vương trúng độc (3)
- Chương 83: Chuyện trên giường
- Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
- Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
- Chương 86: Đông Thi bắt chước
- Chương 87: Tình cảm có tiến triển
- Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
- Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
- Chương 90: Ai tốt hơn
- Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
- Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
- Chương 93: Nhận thức tiến triển
- Chương 94: Hiền phi uống say
- Chương 95: Đi tuần trở về
- Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
- Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
- Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
- Chương 99: Hoàng thượng tức giận
- Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
- Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
- Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
- Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
- Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
- Chương 105: Thật là heo đội mũ
- Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
- Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
- Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
- Chương 109: Cái gì là chân tướng
- Chương 110: Hạo ca thật cao tay
- Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
- Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
- Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
- Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
- Chương 115: Nương nương có thai
- Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
- Chương 117: Hắn chính là thê nô
- Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
- Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
- Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
- Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
- Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
- Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
- Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
- Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
- Chương 126: Sống vì ai?
- Chương 127: Chân tướng là như vậy
- Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
- Chương 129: Ngày ra đêm phục
- Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
- Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
- Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
- Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
- Chương 134: Người mới kiêu ngạo
- Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
- Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
- Chương 137: Hắn cố tình gây sự
- Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
- Chương 139: Phong nàng làm quý phi
- Chương 140: Tương quốc công qua đời
- Chương 141: Tương quý phi sinh con
- Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
- Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
- Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
- Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
- Chương 146: Thái hậu uy hiếp
- Chương 147: Đây là báo ứng
- Chương 148: Là ai có vấn đề?
- Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
- Chương 150: Hai lần gặp gỡ
- Chương 151: Hôn sự của công chúa
- Chương 152: Lại một hồi trò hay
- Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
- Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
- Chương 155: Liên gia thẩm phán
- Chương 156: Phủ thái tử có thai
- Chương 157: Ngươi có từng hối hận
- Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
- Chương 159: Hắn muốn biết
- Chương 160: Nghĩ lừa dối
- Chương 161: Thái tử phi sảy thai
- Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
- Chương 163: Thành thục hiền lành
- Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
- Chương 165: Ân trạch to lớn
- Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
- Chương 167: Đại công chúa xuất giá
- Chương 168: Dung nhi phong vương
- Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
- Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
- Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
- Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
- Chương 173: Ai ngáng chân?
- Chương 174: Hãy gọi trẫm 'lão gia'
- Chương 175: Làm thường dân
- Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
- Chương 177: Thái tử ngã bệnh
- Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
- Chương 179: Bình Ninh định thân
- Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
- Chương 181: Thái tử cách thế
- Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
- Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
- Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 185: Không làm sẽ không chết
- Chương 186: Bình Ninh xuất giá
- Chương 187: Đại kết cục (1)
- Chương 188: Đại kết cục (2)
- Chương 189: Đại kết cục (3) - END
- ❤️THÔNG BÁO nho nhỏ❤️
- Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [thượng]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [trung]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [hạ]
- Ngoại truyện 3: Các công chúa khác
- Ngoại truyện 4: Thái tử Tô Ngạn Tuần
- Ngoại truyện 5: Tô Khiêm Dương
- Ngoại truyện 6: Tô Khiêm Trạch
- Ngoại truyện 7: Quãng đời còn lại