Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
Beta: Thiên phi.
Buổi chiều hôm sau, Tương Như Nhân trở về phủ Thái tử. Đêm đó, Thái tử ở lại Dao Hoa các dùng bữa, đến thời điểm đi ngủ mới đến Linh Lung các. Tương Như Nhân để sách đang xem dở xuống, đứng dậy hầu hạ Thái tử thay y phục, sau một phen mây mưa đêm cũng đã khuya. Tựa ở trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân hoàn toàn không buồn ngủ. Nghe phía trên truyền tới tiếng hít thở đều đều, nàng mở mắt nhìn một mảnh giường ám sắc, tỉ mỉ quan sát gương mặt kia. Ngay cả lúc đang ngủ cũng không thể nhìn thấy được vẻ bình yên trên gương mặt hắn, nàng nhìn thấy vùng đầu mày hắn vẫn hơi nhíu lại. Thái tử chính là hoàng tử có tính tình giống Hoàng Thượng nhất. Có lẽ từ nhỏ đã theo bên người Hoàng Thượng học tập. Vào lúc lạnh lùng không nói gì thì khó có thể thân cận được. Cũng không dễ để thăm dò tâm tư của hắn. Nếu có thể bỏ hết các thân phận qua một bên, chỉ là phu thê tầm thường, hắn cũng xem là một tấm chồng tốt, thông minh, sáng suốt. Nhưng phủ thêm một tầng thân phận hoàng gia, giữa bọn họ luôn sẽ có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Hắn có thể dành cho các nàng chỉ là sủng ái cùng che chở ở mức nào đó, mà các nàng lại cần phải nỗ lực hết mình để mến mộ cùng tôn trọng hắn. Mặc dù là trao đổi như vậy nhưng vẫn có người nguyện ý phục họa cùng qua. Đã như vậy, Tương Như Nhân khẽ thở dài một hơi, điều nàng có thể làm, chính là vững vàng bảo vệ trái tim mình, cũng chỉ khi tâm còn là của mình thì mới có thể thành thạo mà sống. . . Ngày trôi qua rất nhanh, đến tháng ba, thành Lâm An náo nhiệt ngoại trừ việc vui liên tiếp còn có đại sự tuyển tú. Đến tuổi này của hoàng thượng, tôn tử cũng đã có, chọn phi tử tiến cung hầu hạ mình là thứ yếu, phần nhiều là chọn cho con trai của mình. Thậm chí là làm mai cho một ít thanh niên tài tuấn chưa có hôn sự trong triều, nối dây tơ hồng. Giữa tháng ba thành Lâm An giống như là mở một hồi bách hoa thịnh yến, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân như đóa hoa ngày xuân nở rộ làm cho thành Lâm An càng thêm không khí vui mừng. Đầu tháng tư, những người không qua được vòng sơ tuyển đều trở về, còn sót lại đây đều có thể sẽ trở thành phi tử, có thể được ban hôn, càng có có thể trở thành cung nữ, từ nay về sau không có tiếng tăm gì. Hôm nay Thái tử phi từ trong cung trở về mang theo hai nữ tử, nói là Hoàng hậu nương nương ban cho Thái tử hai vị lương nhân. Lúc xế chiều Tương Như Nhân liền gặp được hai vị này, đều là một đôi mỹ nhân. Trong đó một vị còn họ Diệp, hình như là từ trong gia tộc hoàng hậu chọn vào. Trương Thấm vẫn tư thái kia, vui vẻ nhìn, "Sau này phủ Thái tử cũng sẽ không còn vắng lạnh nữa rồi." Dứt lời tầm mắt nhìn về phía Tương Như Nhân, vị này mới vào phủ chưa được bao lâu, lại tặng thêm hai người. Năm đó khi nàng vào phủ, cách một năm mới có thêm Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân, vào cùng đợt tuyển tú này, chỉ có thể nói là vận khí nàng không tốt. Trong phòng bầu không khí hoà thuận vui vẻ, Thái tử phi an trí cho các nàng ở biệt uyển, kế tiếp chính là đến bẩm báo Thái tử, xem ý Thái tử , chọn ai hầu hạ hôm nay. Đương nhiên hắn cũng có thể không đến chỗ ai. Lúc rời đi, Thái tử phi giữ lại Trương Thấm, chờ tất cả mọi người đi ra, Triệu Nhị buôn bỏ vẻ mặt uy nghiêm, ân cần nhìn Trương Thấm " Quỳ thủ của ngươi cũng đã muộn, nên mời thái y xem một chút thôi." Trương Thấm giật giật khóe miệng muốn nói vài câu ngăn lại, nhưng thấy nàng đáy mắt thành thật quan tâm, cuối cùng lại nói "Cũng không phải bị muộn lần đầu, không có gì lại làm trò cười." Quỳ thủ trễ hai tháng, sau năm sáu ngày nàng liền mời thái y tới bắt mạch, nhưng không phải tin vui, hai ngày sau quỳ thủ lại tới. Tình huống như vậy năm ngoái cũng đã diễn ra, tất nhiên Trương Thấm mong có hài tử, nhưng cũng không muốn vội vội vàng vàng mời thái y tới cuối cùng lại làm trò cười cho người ta. "Sao lại làm trò cười, con nối dòng vốn là chuyện lớn. Hôm nay phủThái tử con nối dòng đơn bạc, Hoàng hậu nương nương lại ngay lúc Tương muội muội vào phủ chưa được ba tháng liền ban thưởng hai người đến cũng là vì việc này mà thôi." Hoàng hậu cũng là sốt ruột thay Thái tử. "Đó không phải là rất tốt sao, nhiều người nhiều sức, ta nhìn hai người muội muội này rất có khả năng, nhất định có thể giải ưu." Triệu Nhị nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, "Bản cung cùng ngươi tỷ muội nhiều năm, tất nhiên là hy vọng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử." Trương Thấm nở nụ cười có chút châm chọc, "Thái tử phi nói lời này không khỏi quá mức thánh mẫu đi, chẳng phải bởi vì ta sinh hạ hài tử sẽ hợp tâm ý ngài hơn sao. Nếu để cho Tương muội muội đoạt trước, sợ rằng ngài ban đêm không thể chợp mắt a." Triệu Nhị nét mặt nhất thời có chút bối rối, không biết là bị tức giận bởi nàng vô lý, hay là bởi vì bị nàng đoán đúng tâm tư. Trương Thấm đứng lên, cảm động ban đầu lúc này cũng đã mất đi, tỷ muội nhiều năm? Từ lúc vào phủ, khi nàng ở trước mặt mình tự xưng 'Bản cung' thì nó cũng dần dần phai nhạt rồi. Thật lâu sau, Triệu Nhị cất tiếng, "Tiểu Thấm, ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui vẻ sao? " Trương Thấm đáy mắt thoáng động dung, cuối cùng chỉ là cười ha ha một tiếng, "Thái tử phi không phải là tỷ muội nhiều năm của ta sao, vậy hẳn là rất hiểu tính tình ta. Thay vì quan tâm ta có thể thuận lợi sinh hạ hài tử hay không, chi bằng bản thân Thái tử phi nỗ lực thêm một hoàng tự nữa, dù sao từ trong bụng Thái tử phi sinh ra mới là danh chính ngôn thuận đích trưởng tử. " Nói xong, Trương Thấm trực tiếp đi ra khỏi Dao Hoa các, cũng không quay đầu lại. Triệu Nhị ngồi ở đó, khẽ thở dài một hơi, "Vài chục năm tình cảm tỷ muội, quả nhiên là không thể quay về?" Ma ma hầu hạ bên cạnh vội khuyên nhủ, "Nương nương, ngài không cần để bụng, ngài là Thái tử phi, làm như vậy tự có đạo lý của ngài, là Trương nương nương nàng không nghĩ ra mà thôi." Triệu Nhị lắc đầu, nghĩ bụng người không hiểu chỉ sợ là nàng, còn Trương Thấm đã sớm suy nghĩ minh bạch. Đúng lúc này, một cung nữ vội vã từ cửa chạy vào, nhìn thấy Triệu Nhị, quỳ trên mặt đất vẻ mặt lo lắng, "Nương nương, hoàng tôn ngất đi rồi! " Triệu Nhị thân hình thoắt một cái vội vã đi qua, kéo một bên Phương ma ma đi ra ngoài, "Mau, nhanh đi mời thái y." . . . Đêm đó, Thái tử không đi chỗ hai người lương nhân mới vào cửa qua đêm, mà là canh giữ ở Dao Hoa các. Lúc hoàng tôn luyện chữ bỗng nhiên té xỉu, đến đêm khuya mới tỉnh lại. Thái y nói là ngồi viết chữ quá lâu dẫn đến huyết mạch không thông, xét đến cùng đều là hoàng tôn thân thể quá yếu ớt. Xế chiều ngày thứ hai, Tương Như Nhân đi Dao Hoa các thăm hoàng tôn. Hài tử hơn hai tuổi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn có thể nhu thuận chào hỏi người đến thăm, bộ dáng kia, thập phần khiến người ta đau lòng. Lúc này không gặp Thái tử phi, nghe nói là vì canh giữ hoàng tôn suốt một đêm, buổi trưa bị Thái tử dứt khoát khuyên đi nghỉ ngơi. Thời điểm hoàng tôn ra đời thân thể đã rất suy nhược, ba năm qua vẫn là chén thuốc không ngừng dưỡng, không bệnh nặng thì bệnh nhẹ, thế nhưng hôm qua té xỉu như vậy là lần đầu tiên. Muốn làm vua của một nước để bồi dưỡng, thân thể hoàng tôn như vậy đúng là tối kỵ. Ở Dao Hoa các ngây người một lúc thì Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, sai Thanh Thu nhắc nhở tốt người phía dưới, bầu không khí trầm thấp như vậy, nói không chừng còn kéo dài đến mấy ngày. . . Ba ngày sau đó, Thái tử đều lưu lại Dao Hoa các, nhi tử còn bệnh, Thái tử nào có tâm tư đi chỗ hai người mới kia. Trong cung hoàng thượng hoàng hậu biết việc này, cũng phái người tới hỏi thăm. Buổi tối ngày thứ tư, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an, "Thái tử điện hạ cát tường." Tương Như Nhân nhanh thay xong quần áo từ trong nhà kề đi ra, Tô Khiêm Dương đã bước vào phòng. Thấy tóc nàng còn đang ướt, Tô Khiêm Dương bước đến tháp mềm bên cửa ngồi xuống, bảo nàng cứ đi hong khô tóc trước. Tương Như Nhân lại quay trở về nhà kề, chờ nàng chuẩn bị xong đi ra cũng đã qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà. Trong phòng bầu không khí có chút nặng nề, Tương Như Nhân không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng rõ ràng hắn mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt. Suy nghĩ một chút, Tương Như Nhân từ trên giá lấy hai quyển sách đi tới bên cửa sổ ngồi xuống. Tô Khiêm Dương đang nghỉ ngơi, hắn mở mắt ra, hướng nàng vẫy tay, Tương Như Nhân lại dời một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn. Cầm lấy một quyển sách bên cạnh, Tương Như Nhân mở ra một tờ, nhìn hắn cười nói, "Thiếp thấy có vài đoạn thú vị, điện hạ muốn xem không?" Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mái tóc dài thoang thoảng mùi hương của nàng, tiếp theo tay kia khoác lên eo nàng, liếc mắt nhìn sách trên tay Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương lạnh nhạt mở miệng, "Nàng đọc đi." Tương Như Nhân tay cầm sách ngừng lại, nhẹ hít một hơi, nhận mệnh đọc một đoạn tương đối thú vị mà trước đây nàng đã xem qua. Tô Khiêm Dương tựa lên đệm , bên tai là giọng đọc dễ nghe của Tương Như Nhân, kèm theo đó là mẫu chuyện xưa có chút khôi hài độc đáo. Nét mệt mỏi trên mặt Tô Khiêm Dương giãn ra vài phần, từ từ nhắm hai mắt lại. Trôi qua thời gian ước chừng một nén nhang, Tương Như Nhân đọc có chút mệt mỏi, dừng lại quay đầu nhìn sang thấy hắn đã ngủ. Dựa như thế cũng có thể ngủ cho thấy mấy ngày nay hắn đã phải mệt mỏi đến nhường nào. Tương Như Nhân ý bảo Thanh Thu cầm chăn tới, vừa định đắp cho hắn. Lúc đắp đến hông, m tay nàng hơi căng thẳng thì Tô Khiêm Dương tỉnh lại. Tương Như Nhân thấy mình đánh thức hắn vội nói "Điện hạ, hay là người lên giường nghỉ ngơi đi." Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua mảnh chăn trong tay nàng, buông lỏng tay ra, "Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, bản cung còn có việc." Nói xong, hắn liền đứng lên trực tiếp đi ra. Thanh Thu cùng Tử Yên hầu hạ trong phòng thấy thế thì kinh ngạc, điện hạ thế nào tới rồi lại đi? "Tiểu thư? " Tử Yên cẩn thận gọi một tiếng. Tương Như Nhân đem chăn đặt ở một bên, nét mặt thản nhiên, "Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi." Thanh Thu đưa chăn qua, ngoài phòng Hứa mama đi vào, thấy Tương Như Nhân chuẩn bị rửa mặt, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu thư, điện hạ tại sao lại rời đi? " Tương Như Nhân đưa tay ngâm vào chậu nước, thấy các nàng đều vẻ mặt khẩn trương, nở nụ cười, "Điện hạ cũng chưa nói sẽ nghỉ lại đây! " Hứa ma ma cầm lấy khăn giúp nàng lau tay, "Lời là nói như vậy nhưng cũng đã tới nơi rồi. " "Hôm nay thân thể hoàng tôn vừa mới tốt hơn, điện hạ chỉ là tới ngồi một lúc, nhũ mẫu đừng lo lắng quá." Tương Như Nhân cũng không nghĩ ra lý do gì khác. Nàng không có chọc giận hắn, mà hắn tỉnh dậy lại rời đi, chỉ có thể nói rõ hắn vốn không có ý định ở lại đây qua đêm. Hứa ma ma không nói cái gì nữa, các nàng nghĩ tới là một ý nghĩa khác, mấy ngày nay Thái tử điện hạ không đi tới viện của ai cả. Bây giờ lại tới chỗ của tiểu thư trước tiên, đủ để chứng minh Thái tử coi trọng tiểu thư, nhưng mà người lại đi, cũng làm cho các nàng không rõ ràng lắm Thái tử điện hạ đối với tiểu thư đến cuối cùng là có ý gì. . . Hai ngày sau Tương Như Nhân thỉnh an thì thấy Thái tử phi tâm tình đã khá hơn. Lúc rời đi Tương Như Nhân cũng không thấy Trương trắc phi xuất hiện, có chút kỳ quái. Hỏi Lưu ma ma mới biết được Trương trắc phi sáng nay thân thể có bệnh nhẹ. Này thật đúng là một chuyện lại thêm một chuyện, không ngừng nghỉ. Về tới Linh Lung các, Tương Như Nhân phân phó Bạch ma ma mang theo chút đồ bồi bổ đưa đi Ấn Nguyệt các. Bạch ma ma lúc trở lại nói cho nàng biết Trương trắc phi chỉ là nhiễm phong hàn một chút. Không ngờ rằng đến chạng vạng ngày thứ hai, Tương Như Nhân lại nghe được tin tức Trương trắc phi đẻ non.
Buổi chiều hôm sau, Tương Như Nhân trở về phủ Thái tử. Đêm đó, Thái tử ở lại Dao Hoa các dùng bữa, đến thời điểm đi ngủ mới đến Linh Lung các. Tương Như Nhân để sách đang xem dở xuống, đứng dậy hầu hạ Thái tử thay y phục, sau một phen mây mưa đêm cũng đã khuya. Tựa ở trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân hoàn toàn không buồn ngủ. Nghe phía trên truyền tới tiếng hít thở đều đều, nàng mở mắt nhìn một mảnh giường ám sắc, tỉ mỉ quan sát gương mặt kia. Ngay cả lúc đang ngủ cũng không thể nhìn thấy được vẻ bình yên trên gương mặt hắn, nàng nhìn thấy vùng đầu mày hắn vẫn hơi nhíu lại. Thái tử chính là hoàng tử có tính tình giống Hoàng Thượng nhất. Có lẽ từ nhỏ đã theo bên người Hoàng Thượng học tập. Vào lúc lạnh lùng không nói gì thì khó có thể thân cận được. Cũng không dễ để thăm dò tâm tư của hắn. Nếu có thể bỏ hết các thân phận qua một bên, chỉ là phu thê tầm thường, hắn cũng xem là một tấm chồng tốt, thông minh, sáng suốt. Nhưng phủ thêm một tầng thân phận hoàng gia, giữa bọn họ luôn sẽ có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Hắn có thể dành cho các nàng chỉ là sủng ái cùng che chở ở mức nào đó, mà các nàng lại cần phải nỗ lực hết mình để mến mộ cùng tôn trọng hắn. Mặc dù là trao đổi như vậy nhưng vẫn có người nguyện ý phục họa cùng qua. Đã như vậy, Tương Như Nhân khẽ thở dài một hơi, điều nàng có thể làm, chính là vững vàng bảo vệ trái tim mình, cũng chỉ khi tâm còn là của mình thì mới có thể thành thạo mà sống. . . Ngày trôi qua rất nhanh, đến tháng ba, thành Lâm An náo nhiệt ngoại trừ việc vui liên tiếp còn có đại sự tuyển tú. Đến tuổi này của hoàng thượng, tôn tử cũng đã có, chọn phi tử tiến cung hầu hạ mình là thứ yếu, phần nhiều là chọn cho con trai của mình. Thậm chí là làm mai cho một ít thanh niên tài tuấn chưa có hôn sự trong triều, nối dây tơ hồng. Giữa tháng ba thành Lâm An giống như là mở một hồi bách hoa thịnh yến, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân như đóa hoa ngày xuân nở rộ làm cho thành Lâm An càng thêm không khí vui mừng. Đầu tháng tư, những người không qua được vòng sơ tuyển đều trở về, còn sót lại đây đều có thể sẽ trở thành phi tử, có thể được ban hôn, càng có có thể trở thành cung nữ, từ nay về sau không có tiếng tăm gì. Hôm nay Thái tử phi từ trong cung trở về mang theo hai nữ tử, nói là Hoàng hậu nương nương ban cho Thái tử hai vị lương nhân. Lúc xế chiều Tương Như Nhân liền gặp được hai vị này, đều là một đôi mỹ nhân. Trong đó một vị còn họ Diệp, hình như là từ trong gia tộc hoàng hậu chọn vào. Trương Thấm vẫn tư thái kia, vui vẻ nhìn, "Sau này phủ Thái tử cũng sẽ không còn vắng lạnh nữa rồi." Dứt lời tầm mắt nhìn về phía Tương Như Nhân, vị này mới vào phủ chưa được bao lâu, lại tặng thêm hai người. Năm đó khi nàng vào phủ, cách một năm mới có thêm Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân, vào cùng đợt tuyển tú này, chỉ có thể nói là vận khí nàng không tốt. Trong phòng bầu không khí hoà thuận vui vẻ, Thái tử phi an trí cho các nàng ở biệt uyển, kế tiếp chính là đến bẩm báo Thái tử, xem ý Thái tử , chọn ai hầu hạ hôm nay. Đương nhiên hắn cũng có thể không đến chỗ ai. Lúc rời đi, Thái tử phi giữ lại Trương Thấm, chờ tất cả mọi người đi ra, Triệu Nhị buôn bỏ vẻ mặt uy nghiêm, ân cần nhìn Trương Thấm " Quỳ thủ của ngươi cũng đã muộn, nên mời thái y xem một chút thôi." Trương Thấm giật giật khóe miệng muốn nói vài câu ngăn lại, nhưng thấy nàng đáy mắt thành thật quan tâm, cuối cùng lại nói "Cũng không phải bị muộn lần đầu, không có gì lại làm trò cười." Quỳ thủ trễ hai tháng, sau năm sáu ngày nàng liền mời thái y tới bắt mạch, nhưng không phải tin vui, hai ngày sau quỳ thủ lại tới. Tình huống như vậy năm ngoái cũng đã diễn ra, tất nhiên Trương Thấm mong có hài tử, nhưng cũng không muốn vội vội vàng vàng mời thái y tới cuối cùng lại làm trò cười cho người ta. "Sao lại làm trò cười, con nối dòng vốn là chuyện lớn. Hôm nay phủThái tử con nối dòng đơn bạc, Hoàng hậu nương nương lại ngay lúc Tương muội muội vào phủ chưa được ba tháng liền ban thưởng hai người đến cũng là vì việc này mà thôi." Hoàng hậu cũng là sốt ruột thay Thái tử. "Đó không phải là rất tốt sao, nhiều người nhiều sức, ta nhìn hai người muội muội này rất có khả năng, nhất định có thể giải ưu." Triệu Nhị nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, "Bản cung cùng ngươi tỷ muội nhiều năm, tất nhiên là hy vọng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử." Trương Thấm nở nụ cười có chút châm chọc, "Thái tử phi nói lời này không khỏi quá mức thánh mẫu đi, chẳng phải bởi vì ta sinh hạ hài tử sẽ hợp tâm ý ngài hơn sao. Nếu để cho Tương muội muội đoạt trước, sợ rằng ngài ban đêm không thể chợp mắt a." Triệu Nhị nét mặt nhất thời có chút bối rối, không biết là bị tức giận bởi nàng vô lý, hay là bởi vì bị nàng đoán đúng tâm tư. Trương Thấm đứng lên, cảm động ban đầu lúc này cũng đã mất đi, tỷ muội nhiều năm? Từ lúc vào phủ, khi nàng ở trước mặt mình tự xưng 'Bản cung' thì nó cũng dần dần phai nhạt rồi. Thật lâu sau, Triệu Nhị cất tiếng, "Tiểu Thấm, ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui vẻ sao? " Trương Thấm đáy mắt thoáng động dung, cuối cùng chỉ là cười ha ha một tiếng, "Thái tử phi không phải là tỷ muội nhiều năm của ta sao, vậy hẳn là rất hiểu tính tình ta. Thay vì quan tâm ta có thể thuận lợi sinh hạ hài tử hay không, chi bằng bản thân Thái tử phi nỗ lực thêm một hoàng tự nữa, dù sao từ trong bụng Thái tử phi sinh ra mới là danh chính ngôn thuận đích trưởng tử. " Nói xong, Trương Thấm trực tiếp đi ra khỏi Dao Hoa các, cũng không quay đầu lại. Triệu Nhị ngồi ở đó, khẽ thở dài một hơi, "Vài chục năm tình cảm tỷ muội, quả nhiên là không thể quay về?" Ma ma hầu hạ bên cạnh vội khuyên nhủ, "Nương nương, ngài không cần để bụng, ngài là Thái tử phi, làm như vậy tự có đạo lý của ngài, là Trương nương nương nàng không nghĩ ra mà thôi." Triệu Nhị lắc đầu, nghĩ bụng người không hiểu chỉ sợ là nàng, còn Trương Thấm đã sớm suy nghĩ minh bạch. Đúng lúc này, một cung nữ vội vã từ cửa chạy vào, nhìn thấy Triệu Nhị, quỳ trên mặt đất vẻ mặt lo lắng, "Nương nương, hoàng tôn ngất đi rồi! " Triệu Nhị thân hình thoắt một cái vội vã đi qua, kéo một bên Phương ma ma đi ra ngoài, "Mau, nhanh đi mời thái y." . . . Đêm đó, Thái tử không đi chỗ hai người lương nhân mới vào cửa qua đêm, mà là canh giữ ở Dao Hoa các. Lúc hoàng tôn luyện chữ bỗng nhiên té xỉu, đến đêm khuya mới tỉnh lại. Thái y nói là ngồi viết chữ quá lâu dẫn đến huyết mạch không thông, xét đến cùng đều là hoàng tôn thân thể quá yếu ớt. Xế chiều ngày thứ hai, Tương Như Nhân đi Dao Hoa các thăm hoàng tôn. Hài tử hơn hai tuổi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn có thể nhu thuận chào hỏi người đến thăm, bộ dáng kia, thập phần khiến người ta đau lòng. Lúc này không gặp Thái tử phi, nghe nói là vì canh giữ hoàng tôn suốt một đêm, buổi trưa bị Thái tử dứt khoát khuyên đi nghỉ ngơi. Thời điểm hoàng tôn ra đời thân thể đã rất suy nhược, ba năm qua vẫn là chén thuốc không ngừng dưỡng, không bệnh nặng thì bệnh nhẹ, thế nhưng hôm qua té xỉu như vậy là lần đầu tiên. Muốn làm vua của một nước để bồi dưỡng, thân thể hoàng tôn như vậy đúng là tối kỵ. Ở Dao Hoa các ngây người một lúc thì Tương Như Nhân trở về Linh Lung các, sai Thanh Thu nhắc nhở tốt người phía dưới, bầu không khí trầm thấp như vậy, nói không chừng còn kéo dài đến mấy ngày. . . Ba ngày sau đó, Thái tử đều lưu lại Dao Hoa các, nhi tử còn bệnh, Thái tử nào có tâm tư đi chỗ hai người mới kia. Trong cung hoàng thượng hoàng hậu biết việc này, cũng phái người tới hỏi thăm. Buổi tối ngày thứ tư, Tương Như Nhân vừa tắm rửa xong, ngoài cửa truyền đến tiếng vấn an, "Thái tử điện hạ cát tường." Tương Như Nhân nhanh thay xong quần áo từ trong nhà kề đi ra, Tô Khiêm Dương đã bước vào phòng. Thấy tóc nàng còn đang ướt, Tô Khiêm Dương bước đến tháp mềm bên cửa ngồi xuống, bảo nàng cứ đi hong khô tóc trước. Tương Như Nhân lại quay trở về nhà kề, chờ nàng chuẩn bị xong đi ra cũng đã qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà. Trong phòng bầu không khí có chút nặng nề, Tương Như Nhân không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng rõ ràng hắn mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt. Suy nghĩ một chút, Tương Như Nhân từ trên giá lấy hai quyển sách đi tới bên cửa sổ ngồi xuống. Tô Khiêm Dương đang nghỉ ngơi, hắn mở mắt ra, hướng nàng vẫy tay, Tương Như Nhân lại dời một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn. Cầm lấy một quyển sách bên cạnh, Tương Như Nhân mở ra một tờ, nhìn hắn cười nói, "Thiếp thấy có vài đoạn thú vị, điện hạ muốn xem không?" Tô Khiêm Dương đưa tay sờ mái tóc dài thoang thoảng mùi hương của nàng, tiếp theo tay kia khoác lên eo nàng, liếc mắt nhìn sách trên tay Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương lạnh nhạt mở miệng, "Nàng đọc đi." Tương Như Nhân tay cầm sách ngừng lại, nhẹ hít một hơi, nhận mệnh đọc một đoạn tương đối thú vị mà trước đây nàng đã xem qua. Tô Khiêm Dương tựa lên đệm , bên tai là giọng đọc dễ nghe của Tương Như Nhân, kèm theo đó là mẫu chuyện xưa có chút khôi hài độc đáo. Nét mệt mỏi trên mặt Tô Khiêm Dương giãn ra vài phần, từ từ nhắm hai mắt lại. Trôi qua thời gian ước chừng một nén nhang, Tương Như Nhân đọc có chút mệt mỏi, dừng lại quay đầu nhìn sang thấy hắn đã ngủ. Dựa như thế cũng có thể ngủ cho thấy mấy ngày nay hắn đã phải mệt mỏi đến nhường nào. Tương Như Nhân ý bảo Thanh Thu cầm chăn tới, vừa định đắp cho hắn. Lúc đắp đến hông, m tay nàng hơi căng thẳng thì Tô Khiêm Dương tỉnh lại. Tương Như Nhân thấy mình đánh thức hắn vội nói "Điện hạ, hay là người lên giường nghỉ ngơi đi." Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua mảnh chăn trong tay nàng, buông lỏng tay ra, "Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, bản cung còn có việc." Nói xong, hắn liền đứng lên trực tiếp đi ra. Thanh Thu cùng Tử Yên hầu hạ trong phòng thấy thế thì kinh ngạc, điện hạ thế nào tới rồi lại đi? "Tiểu thư? " Tử Yên cẩn thận gọi một tiếng. Tương Như Nhân đem chăn đặt ở một bên, nét mặt thản nhiên, "Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi." Thanh Thu đưa chăn qua, ngoài phòng Hứa mama đi vào, thấy Tương Như Nhân chuẩn bị rửa mặt, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu thư, điện hạ tại sao lại rời đi? " Tương Như Nhân đưa tay ngâm vào chậu nước, thấy các nàng đều vẻ mặt khẩn trương, nở nụ cười, "Điện hạ cũng chưa nói sẽ nghỉ lại đây! " Hứa ma ma cầm lấy khăn giúp nàng lau tay, "Lời là nói như vậy nhưng cũng đã tới nơi rồi. " "Hôm nay thân thể hoàng tôn vừa mới tốt hơn, điện hạ chỉ là tới ngồi một lúc, nhũ mẫu đừng lo lắng quá." Tương Như Nhân cũng không nghĩ ra lý do gì khác. Nàng không có chọc giận hắn, mà hắn tỉnh dậy lại rời đi, chỉ có thể nói rõ hắn vốn không có ý định ở lại đây qua đêm. Hứa ma ma không nói cái gì nữa, các nàng nghĩ tới là một ý nghĩa khác, mấy ngày nay Thái tử điện hạ không đi tới viện của ai cả. Bây giờ lại tới chỗ của tiểu thư trước tiên, đủ để chứng minh Thái tử coi trọng tiểu thư, nhưng mà người lại đi, cũng làm cho các nàng không rõ ràng lắm Thái tử điện hạ đối với tiểu thư đến cuối cùng là có ý gì. . . Hai ngày sau Tương Như Nhân thỉnh an thì thấy Thái tử phi tâm tình đã khá hơn. Lúc rời đi Tương Như Nhân cũng không thấy Trương trắc phi xuất hiện, có chút kỳ quái. Hỏi Lưu ma ma mới biết được Trương trắc phi sáng nay thân thể có bệnh nhẹ. Này thật đúng là một chuyện lại thêm một chuyện, không ngừng nghỉ. Về tới Linh Lung các, Tương Như Nhân phân phó Bạch ma ma mang theo chút đồ bồi bổ đưa đi Ấn Nguyệt các. Bạch ma ma lúc trở lại nói cho nàng biết Trương trắc phi chỉ là nhiễm phong hàn một chút. Không ngờ rằng đến chạng vạng ngày thứ hai, Tương Như Nhân lại nghe được tin tức Trương trắc phi đẻ non.
loading...
Danh sách chương:
- Tiết Tử
- Chương 1: Tương gia tiểu thư
- Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
- Chương 3 : Lần đầu tiên vào cung
- Chương 4: Gặp người ở sơn động
- Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
- Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
- Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
- Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
- Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
- Chương 10: Thái tử giúp đỡ
- Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
- Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
- Chương 13: Lý thị chờ mong
- Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
- Chương 15: Động phòng có sợ không?
- Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
- Chương 17: Tâm tư khác
- Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
- Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
- Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
- Chương 21: Đều tự cảnh giác
- Chương 22: Tình yêu như vậy
- Chương 23: Cầu tình đại giới
- Chương 24: Trắc phi khác nhau
- Chương 25: Kim lương nhân có thai
- Chương 26: Không làm sẽ không chết
- Chương 27: Ai là vô tội.
- Chương 28: Vẫn không cam lòng
- Chương 29: Thái tử tán tỉnh
- Chương 30: Đại tẩu kiên trì
- Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
- Chương 32 : Sinh mệnh rời đi
- Chương 33: Tình yêu hèn mọn
- Chương 34: Kim lương nhân sinh con
- Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
- Chương 36: Làm bẩn thân thể
- Chương 37: Muốn hài tử sao ?
- Chương 38 : Tam hoàng tử đồn đãi
- Chương 39 : Cố tiểu thư mất tích
- Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
- Chương 41:Đua ngựa ra manh mối
- Chương 42: Có điểm không đúng
- Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
- Chương 44: Sinh thần thái tử
- Chương 45: Quyền lợi huân tâm
- Chương 46: Lục vương phủ có thai
- Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
- Chương 48: Nón xanh thật to
- Chương 49 : Kỳ Tố Như gặp chuyện
- Chương 50: Hắn đã sớm thua.
- Chương 51: Kế sách phòng bị.
- Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
- Chương 53: Thái tử trở về
- Chương 54: Chân tướng
- Chương 55: Thai song sinh
- Chương 56: Phu thê kết tóc
- Chương 57: Long Phượng trình tường
- Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
- Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
- Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
- Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
- Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
- Chương 63: Dung nhi mở miệng
- Chương 64: Tháng tư thêm người mới
- Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
- Chương 66: Tình yêu cùng tự do
- Chương 67: Đây là hoàng gia
- Chương 68: Lại một năm nữa
- Chương 69: Manh mối khả nghi
- Chương 70: Nhân họa đắc phúc
- Chương 71: Ngày bình thường
- Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
- Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
- Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
- Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
- Chương 76: Vì sao mưu phản?
- Chương 77: Nàng không chịu nổi
- Chương 78: Hoàng đế băng hà
- Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
- Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
- Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
- Chương 83: Định vương trúng độc (3)
- Chương 83: Chuyện trên giường
- Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
- Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
- Chương 86: Đông Thi bắt chước
- Chương 87: Tình cảm có tiến triển
- Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
- Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
- Chương 90: Ai tốt hơn
- Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
- Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
- Chương 93: Nhận thức tiến triển
- Chương 94: Hiền phi uống say
- Chương 95: Đi tuần trở về
- Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
- Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
- Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
- Chương 99: Hoàng thượng tức giận
- Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
- Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
- Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
- Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
- Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
- Chương 105: Thật là heo đội mũ
- Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
- Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
- Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
- Chương 109: Cái gì là chân tướng
- Chương 110: Hạo ca thật cao tay
- Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
- Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
- Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
- Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
- Chương 115: Nương nương có thai
- Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
- Chương 117: Hắn chính là thê nô
- Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
- Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
- Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
- Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
- Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
- Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
- Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
- Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
- Chương 126: Sống vì ai?
- Chương 127: Chân tướng là như vậy
- Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
- Chương 129: Ngày ra đêm phục
- Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
- Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
- Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
- Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
- Chương 134: Người mới kiêu ngạo
- Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
- Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
- Chương 137: Hắn cố tình gây sự
- Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
- Chương 139: Phong nàng làm quý phi
- Chương 140: Tương quốc công qua đời
- Chương 141: Tương quý phi sinh con
- Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
- Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
- Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
- Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
- Chương 146: Thái hậu uy hiếp
- Chương 147: Đây là báo ứng
- Chương 148: Là ai có vấn đề?
- Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
- Chương 150: Hai lần gặp gỡ
- Chương 151: Hôn sự của công chúa
- Chương 152: Lại một hồi trò hay
- Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
- Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
- Chương 155: Liên gia thẩm phán
- Chương 156: Phủ thái tử có thai
- Chương 157: Ngươi có từng hối hận
- Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
- Chương 159: Hắn muốn biết
- Chương 160: Nghĩ lừa dối
- Chương 161: Thái tử phi sảy thai
- Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
- Chương 163: Thành thục hiền lành
- Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
- Chương 165: Ân trạch to lớn
- Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
- Chương 167: Đại công chúa xuất giá
- Chương 168: Dung nhi phong vương
- Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
- Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
- Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
- Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
- Chương 173: Ai ngáng chân?
- Chương 174: Hãy gọi trẫm 'lão gia'
- Chương 175: Làm thường dân
- Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
- Chương 177: Thái tử ngã bệnh
- Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
- Chương 179: Bình Ninh định thân
- Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
- Chương 181: Thái tử cách thế
- Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
- Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
- Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 185: Không làm sẽ không chết
- Chương 186: Bình Ninh xuất giá
- Chương 187: Đại kết cục (1)
- Chương 188: Đại kết cục (2)
- Chương 189: Đại kết cục (3) - END
- ❤️THÔNG BÁO nho nhỏ❤️
- Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [thượng]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [trung]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [hạ]
- Ngoại truyện 3: Các công chúa khác
- Ngoại truyện 4: Thái tử Tô Ngạn Tuần
- Ngoại truyện 5: Tô Khiêm Dương
- Ngoại truyện 6: Tô Khiêm Trạch
- Ngoại truyện 7: Quãng đời còn lại