Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
Beta: Sutháiphi
Hoàng hậu biến sắc, Lệ Viện liền vọt tới trước mặt nàng, 'ba' một cái đánh rớt bút lông trong tay Ngũ hoàng tử. Hốc mắt hồng hồng nhìn hoàng hậu,"Mẫu hậu khi nào thì bất công thành như vậy, chẳng lẽ Viện nhi không phải là ngài sinh ra sao, ngài đối với một đứa nhỏ ôm tới nuôi còn tốt hơn ta." Ngũ hoàng tử bị hù sợ ấp úng kêu một tiếng tỷ tỷ. Lệ Viện trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta không phải tỷ tỷ của ngươi!" Ngũ hoàng tử bị hù trốn vào trong lòng hoàng hậu khóc. "Viện nhi, chớ có náo loạn nữa!" Hoàng hậu quát lớn nàng,"Triết nhi sao không phải đệ đệ của ngươi. Thân là công chúa lại ở trong này la hét, ngươi có biết thân phận của mình không!" Lệ Viện oán hận nhìn Ngũ hoàng tử trốn trong lòng hoàng hậu, nhìn hoàng hậu hét lên "Ta đương nhiên biết mình là thân phận gì. Vậy mẫu hậu, mẫu hậu ngài biết ta là ai không? Ta mới là người mà ngài mười tháng hoài thai sinh hạ ra. Đức phi đối Tam tỷ so với ngài đối với ta còn tốt hơn nhiều. Tam tỷ còn không phải đức phi thân sinh. Mẫu hậu ngài thật bất công." Lệ Viện ủy khuất khóc, nước mắt rơi từng giọt, nhưng trong ánh mắt lại quật cường. Dựa vào cái gì, nàng và Bình Ninh, phụ hoàng càng thương yêu Bình Ninh còn chưa tính. Vì cái gì ngay cả mẫu hậu mình, nàng so ra còn thua cả đứa nhỏ không phải mẫu hậu sinh ra. Hoàng hậu trầm mặt sai dưỡng nương đưa Ngũ hoàng tử dẫn đi, nhìn Lệ Viện khiển trách, "Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, trước mặt Ngũ đệ ngươi nói hắn không phải mẫu hậu sinh ra. Ngươi muốn hắn cùng với chúng ta không thân thiết có phải hay không." Lệ Viện đầu uốn éo, vặn tóc "Hiện giờ không biết, chẳng lẽ trưởng thành lại không biết sao." "Viện nhi, ngươi sao lại không nghe vào lời mẫu hậu nói ". Hoàng hậu bất đắc dĩ đem nàng kéo lại bên cạnh mình. "Mẫu hậu đối với Ngũ đệ tốt thì tương lai hắn sẽ cảm kích mẫu hậu, về sau người có thể che chở ngươi sẽ nhiều hơn". "Ta không cần!" Lệ Viện nhanh chóng đánh gãy lời của nàng, lên án nàng, "Mẫu hậu hiện giờ cũng không đối tốt với ta, người cần hắn hơn cần ta." "Ngươi nghe lời này từ đâu!" Hoàng hậu thần sắc ngưng trệ, "Ai nói mẫu hậu cần Ngũ đệ ngươi mà không cần ngươi." "Cái này mà còn cần người khác nói sao, mẫu hậu ngài hiện tại chính là như thế!" Chín tuổi còn có cái gì tốt xấu mà không biết. Lệ Viện từ nhỏ cẩm y ngọc thực làm gì phải chịu ủy khuất. Ngoại trừ không được Hoàng Thượng chú ý bằng Bình Ninh ra, là đích công chúa do hoàng hậu thân sinh, thân phận của nàng kỳ thật từ trình độ nhất định nói ra so với Bình Ninh càng thêm tôn quý. Ở chỗ hoàng hậu, trước khi Ngũ hoàng tử xuất hiện nàng cũng là nhận hết sủng ái. Đột nhiên có thêm đệ đệ không phải thân sinh nhưng lấy đi toàn bộ sự chú ý của hoàng hậu, đối với Lệ Viện luôn được quan tâm mà nói, nàng sao có thể nhịn được. "Hồ nháo!" Khuyên bảo mãi cũng nghe không vào, hoàng hậu quát lớn nàng ta, "Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi sẽ phải bảo vệ hắn cho tốt, mai kia hắn mới có thể bảo hộ cho ngươi." Lệ Viện giãy thoát khỏi vòng tay hoàng hậu, đỏ hồng mắt nhìn nàng, "Ngài chính là đối với hắn tốt, mẫu hậu ngài chính là không cần ta." Nói xong, khóc chạy ra ngoài. "Viện nhi!" Hoàng hậu đứng dậy muốn đi kéo nàng, đứng dậy đột ngột nên choáng váng. Phía sau ma ma vội đỡ lấy nàng, trong nháy mắt Lệ Viện đã chạy đi ra ngoài. Hoàng hậu phân phó Hà ma ma, "Mau đuổi theo, đem con bé về đây." Một lúc lâu sau, Hà ma m vội vàng đến bẩm báo, "Nương nương, công chúa ở lại Xuân Uyển, không chịu trở về." Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không chịu về thì để cho nàng ta ở đó một thời gian đi. Tặng chút đồ này nọ qua, thay Bổn cung tiện thể nhắn Trưởng công chúa, phiền nàng chăm sóc con bé." Hà ma ma đi xuống chuẩn bị, hoàng hậu ngồi ở trên sạp mềm, một tay đặt tại trên cái bàn bên cạnh, đầu ngón tay run rẩy. Chậm rãi, tay kia nắm thành quyền. . . Trong Xuân Uyển, Trưởng công chúa nghe Hà ma ma nói, lại nhìn trên bàn bày đủ thứ, sắc mặt lành lạnh, "Đồ vật này nọ thì đem về, Bổn cung không cần. Nếu hoàng hậu không đến đón Lệ Viện trở về, đứa nhỏ này tạm thời ở lại Xuân Uyển." Hà ma ma thần sắc ngượng ngùng, "Trưởng công chúa, đây là một chút tâm ý của Hoàng hậu nương nương, còn nữa công chúa ở lại nơi này của ngài mong ngài chăm sóc." "Bổn cung nói ngươi nghe không hiểu sao, chẳng lẽ Bổn cung nuôi không nổi Lệ Viện." Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Hà ma ma. Hà ma ma quỳ xuống, "Nô tỳ không có ý tứ này. Trưởng công chúa, nương nương chúng ta, nàng cũng có khó xử." Hà ma ma lời này còn chưa nói xong đã bị Trưởng công chúa đánh gãy. "Hà ma ma, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì khó xử Bổn cung không rõ lắm, cũng không muốn biết. Nàng nếu yên tâm để Lệ Viện ở tại chỗ này như vậy, Bổn cung sẽ lo lắng chu toàn, sẽ nói cùng Hoàng Thượng, cho Lệ Viện ở lại chỗ Bổn cung nuôi dưỡng." Chờ Hà ma ma đi rồi, Trưởng công chúa đi vào nội thất. Lệ Viện vẫn ngồi trên tháp khóc nức nở. Trưởng công chúa cho người bưng chậu rửa mặt lại đây vắt khăn lau nước mắt cho nàng "Hài tử, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhảy vào hồ nước." Lệ Viện vừa nghe, vừa khóc vừa bổ nhào vào trong lòng ngực nàng. Trưởng công chúa đau lòng sờ sờ đầu của nàng dỗ dành. Nếu chỉ là Lệ Viện chạy thẳng đến Xuân Uyển thì nàng cũng sẽ không tức giận như vậy. Nàng là lúc đi tản bộ trong hoa viên bắt gặp Lệ Viện đứng ở ao nhỏ bên đường. Đứa nhỏ này khóc thở không ra hơi, đứng ở cạnh hồ nước, cúi đầu nhìn mặt nước mà do dự. Đường đường công chúa hoàng gia bởi vì chuyện gì mà phải phí hoài bản thân mình. Trưởng công chúa cho người vội vàng kéo nàng lại. Nghe nàng khóc đứt quãng nói, thế mới biết nha đầu kia giận vì bị hoàng hậu xem nhẹ hai năm qua. Từ khi Ngũ hoàng tử ôm đến cho hoàng hậu nuôi nấng, hoàng hậu đã quên mình còn có nữ nhi. Người nào làm mẹ mà có thể đối với đứa nhỏ của mình nhẫn tâm như vậy. Nên dạy không dạy, cũng không trông nom, quanh thân dù cho nhiều ma ma đi chăng nữa, cũng là cung kính chiếu cố, chân chính dạy bảo vẫn là phải chính mình. Trưởng công chúa an ủi nàng, "Nếu không ngươi ở lại Xuân Uyển với cô cô, ngươi thích không? " Lệ viện cúi đầu tăng cường mâm miệng không chịu nói. Trưởng công chúa thở dài một hơi, "Vậy ngươi hiện giờ cứ ở lại Xuân Uyển vài ngày, chờ mẫu hậu ngươi tới đón ngươi trở về, được không?" Lệ viện lúc này mới gật gật đầu.
"Bé ngoan, ngủ một lát trước đi." Trưởng công chúa nằm cùng con bé ở trên giường một lúc. Nhìn thấy nó ngủ, phái người chiếu cố cho tốt, lúc này mới ra phòng ngoài, nhìn thoáng qua sắc trời, "Chuẩn bị kiệu, đi Thừa Kiền cung." . . . Chuyện này nửa tháng sau, tất cả đều kết thúc thì Tương Như Nhân mới biết được chân tướng, có chút kinh ngạc nhìn Tô Khiêm Dương ở đối diện, "Hoàng hậu đồng ý rồi?" Tô Khiêm Dương đáy mắt tựa tiếu phi tiếu, "Không phải do nàng ta đồng ý hay không." "Nhưng. . ." Tương Như Nhân không tiếp tục nói thêm, nhưng hoàng hậu sao lại đồng ý cho Tứ công chúa tạm thời nuôi ở chỗ Trưởng công chúa, đó là nữ nhi thân sinh của nàng ta mà. Lúc ban đầu nàng nghe nói Tứ công chúa và hoàng hậu nổi lên tranh chấp, chạy đến Xuân Uyển không muốn về Cảnh nhân cung. Phát triển tới mức biến thành như vậy thì nàng trăm triệu lần không nghĩ tới. "Nàng ta dụng tâm chiếu cố Ngũ hoàng tử, Lệ Viện lại không thể phân thân đi dạy. Vậy hãy để cho Trưởng tỷ chiếu cố, chẳng lẽ công chúa hoàng gia lại cứ để cho ko có người nuôi dạy mà thành phế nhân." Tô Khiêm Dương quyết định Tương Như Nhân có thể hiểu được, nàng không thể hiểu được hoàng hậu sao lại chiếu cố đứa nhỏ của Điền chiêu dung dụng tâm như vậy. Vậy mà xem nhẹ nữ nhi của mình. Ngũ hoàng tử cho dù cùng nàng ta có gần gũi hơn nữa thì khi trưởng thành vẫn sẽ có người nói cho hắn biết mẹ đẻ hắn là ai. Lúc trước cũng không phải bỏ mẫu lưu tử, Điền chiêu dung còn hoàn hảo ở trong cung, khó bảo đảm tương lai không có kẻ rãnh rỗi nói này kia bên tai Ngũ hoàng tử. Nuôi một đứa nhỏ như vậy mà xem nhẹ Lệ viện, Tương Như Nhân thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ quyết định này trong lòng hoàng hậu. "Việc này vốn thái hậu có ý là nuôi ở chỗ mình, trẫm càng nghĩ, vẫn là ở lại chỗ Trưởng tỷ tốt hơn." Tô Khiêm Dương nhìn thấy nàng này bộ dáng lo lắng, cười nói, "Nếu không nuôi ở chỗ ngươi, sẽ cùng với Bình Ninh cho có bạn." "Nếu vậy thì Chiêu Dương cung của thần thiếp chắc không còn an bình". Tương Như Nhân khẽ giật mình. Trong giọng nói rất là bất đắc dĩ, "Tính tình Bình Ninh và Đại công chúa, Tam công chúa còn có thể cùng nhau ở chung. Cùng với Lệ Viện thì chỉ sợ suốt ngày đều là cãi vã. Đến lúc đó Bình Ninh thần thiếp còn có thể đánh chửi. Còn Lệ Viện, thần thiếp biết làm như thế nào." Ngày bình thường hai nha đầu gặp mặt đều là hừ một tiếng lướt qua, nói nhiều thêm hai câu là xung đột nhỏ xuất hiện. Ở cùng một nơi với nhau là không thể tránh việc đánh nhau. "Vậy ngươi lo lắng cái gì." Tô Khiêm Dương cũng là biết Lệ Viện cùng mấy người tỷ muội khó ở chung nên lúc này mới không đưa qua mấy trong cung. Để một mình con bé ở chỗ Trưởng công chúa, dựa vào tính tình Trưởng công chúa, vẫn có thể dụng tâm chiếu cố. Tương Như Nhân hít một tiếng, "Thiếp nghĩ mãi mà không rõ thôi." Nếu là theo nàng ta nói, làm sao có thể thánh mẫu đến mức này, đem con người khác sinh nuôi dụng tâm như vậy lại xem nhẹ con của mình. Tô Khiêm Dương đáy mắt hiểu rõ, "Ngươi nếu muốn hiểu được, thì phải là người giống nhau thì mới được." Nghĩ mãi mà không rõ là phải rồi. . . Đây là chuyện phát sinh lúc gần tới lễ mừng năm mới. Kỳ thật ở trong cung bất quá là công chúa tạm thời di cư tới Xuân Uyển mà thôi, cũng không đặc biệt khiến người chú ý. Vài ngày cuối năm, trong cung thật bận rộn. Đại tuyết của năm nay, so với hai năm trước lớn hơn nhiều. Điều này cũng có nghĩa là nạn dân tăng nhiều thêm, hai mươi mấy ngày nay ngoài thành Lâm An cũng bắt đầu có rất nhiều dân chạy nạn. Triều đình ở các nơi đều thiết lập điểm cứu tế, vì để ngừa hàn chứng như năm đó xuất hiện, triều đình còn hướng các nơi gặp tuyết tai nghiêm trọng, phân công thái y xuống. Trong cung vội vàng tiến hành lễ hiến tế, hoàng hậu còn phải xem xét tin tức truyền đến từ tư cục. Qua ngày mồng tám tháng chạp, tư cục phát chẩn ba ngày, sau lại ngừng mấy ngày. Hơn hai mươi ngày tuyết nổi lên, tư cục lại phát cháo. Tới gần lễ mừng năm mới, mấy ngày nay người đi lĩnh cháo càng đến càng nhiều, đã xuất hiện cục diện cung không đủ cầu. Nhưng hiện giờ trong thành Lâm An, tìm lượng lớn gạo là không dễ dàng. Trong lúc này nếu đình chỉ phát cháo, nhìn vào cũng xấu hổ vô cùng. Tư cục lại là thể diện của hoàng hậu. Vì thế hoàng hậu phái người đi một chuyến đến Triệu gia, Triệu quốc công sai quản gia lấy lương thực trong kho ra tạm dùng. Tới ngày ba mươi, cuối cùng cũng qua được tình trạng khẩn cấp này. Đêm ba mươi, trong cung tổ chức yến tiệc bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, trong điện nói cươi vui vẻ. Tới gần giờ tý, ngoài điện nổi lên khói lửa, mọi người xem trong điện biểu diễn xong đi ngoài điện xem pháo hoa, đầy trời nở rộ, sáng lạn vô cùng. Tương Như Nhân quay đầu đi vừa vặn nhìn đến mọi người ở phủ thái tử đứng cách đó không xa. Thái tử phi dẫn đầu, nhìn tiều tụy đi rất nhiều, nhưng nhìn thấy pháo hoa, cũng có ý cười ở trên mặt. Hoàng hậu cũng là đứng nhìn một lúc, theo sau có cung nhân ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói vài câu, hoàng hậu biến sắc, tức khắc phân phó người bên ngoài, bứt ra ly khai đại điện.
Hoàng hậu biến sắc, Lệ Viện liền vọt tới trước mặt nàng, 'ba' một cái đánh rớt bút lông trong tay Ngũ hoàng tử. Hốc mắt hồng hồng nhìn hoàng hậu,"Mẫu hậu khi nào thì bất công thành như vậy, chẳng lẽ Viện nhi không phải là ngài sinh ra sao, ngài đối với một đứa nhỏ ôm tới nuôi còn tốt hơn ta." Ngũ hoàng tử bị hù sợ ấp úng kêu một tiếng tỷ tỷ. Lệ Viện trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ai là tỷ tỷ của ngươi, ta không phải tỷ tỷ của ngươi!" Ngũ hoàng tử bị hù trốn vào trong lòng hoàng hậu khóc. "Viện nhi, chớ có náo loạn nữa!" Hoàng hậu quát lớn nàng,"Triết nhi sao không phải đệ đệ của ngươi. Thân là công chúa lại ở trong này la hét, ngươi có biết thân phận của mình không!" Lệ Viện oán hận nhìn Ngũ hoàng tử trốn trong lòng hoàng hậu, nhìn hoàng hậu hét lên "Ta đương nhiên biết mình là thân phận gì. Vậy mẫu hậu, mẫu hậu ngài biết ta là ai không? Ta mới là người mà ngài mười tháng hoài thai sinh hạ ra. Đức phi đối Tam tỷ so với ngài đối với ta còn tốt hơn nhiều. Tam tỷ còn không phải đức phi thân sinh. Mẫu hậu ngài thật bất công." Lệ Viện ủy khuất khóc, nước mắt rơi từng giọt, nhưng trong ánh mắt lại quật cường. Dựa vào cái gì, nàng và Bình Ninh, phụ hoàng càng thương yêu Bình Ninh còn chưa tính. Vì cái gì ngay cả mẫu hậu mình, nàng so ra còn thua cả đứa nhỏ không phải mẫu hậu sinh ra. Hoàng hậu trầm mặt sai dưỡng nương đưa Ngũ hoàng tử dẫn đi, nhìn Lệ Viện khiển trách, "Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy, trước mặt Ngũ đệ ngươi nói hắn không phải mẫu hậu sinh ra. Ngươi muốn hắn cùng với chúng ta không thân thiết có phải hay không." Lệ Viện đầu uốn éo, vặn tóc "Hiện giờ không biết, chẳng lẽ trưởng thành lại không biết sao." "Viện nhi, ngươi sao lại không nghe vào lời mẫu hậu nói ". Hoàng hậu bất đắc dĩ đem nàng kéo lại bên cạnh mình. "Mẫu hậu đối với Ngũ đệ tốt thì tương lai hắn sẽ cảm kích mẫu hậu, về sau người có thể che chở ngươi sẽ nhiều hơn". "Ta không cần!" Lệ Viện nhanh chóng đánh gãy lời của nàng, lên án nàng, "Mẫu hậu hiện giờ cũng không đối tốt với ta, người cần hắn hơn cần ta." "Ngươi nghe lời này từ đâu!" Hoàng hậu thần sắc ngưng trệ, "Ai nói mẫu hậu cần Ngũ đệ ngươi mà không cần ngươi." "Cái này mà còn cần người khác nói sao, mẫu hậu ngài hiện tại chính là như thế!" Chín tuổi còn có cái gì tốt xấu mà không biết. Lệ Viện từ nhỏ cẩm y ngọc thực làm gì phải chịu ủy khuất. Ngoại trừ không được Hoàng Thượng chú ý bằng Bình Ninh ra, là đích công chúa do hoàng hậu thân sinh, thân phận của nàng kỳ thật từ trình độ nhất định nói ra so với Bình Ninh càng thêm tôn quý. Ở chỗ hoàng hậu, trước khi Ngũ hoàng tử xuất hiện nàng cũng là nhận hết sủng ái. Đột nhiên có thêm đệ đệ không phải thân sinh nhưng lấy đi toàn bộ sự chú ý của hoàng hậu, đối với Lệ Viện luôn được quan tâm mà nói, nàng sao có thể nhịn được. "Hồ nháo!" Khuyên bảo mãi cũng nghe không vào, hoàng hậu quát lớn nàng ta, "Hắn là đệ đệ của ngươi, ngươi sẽ phải bảo vệ hắn cho tốt, mai kia hắn mới có thể bảo hộ cho ngươi." Lệ Viện giãy thoát khỏi vòng tay hoàng hậu, đỏ hồng mắt nhìn nàng, "Ngài chính là đối với hắn tốt, mẫu hậu ngài chính là không cần ta." Nói xong, khóc chạy ra ngoài. "Viện nhi!" Hoàng hậu đứng dậy muốn đi kéo nàng, đứng dậy đột ngột nên choáng váng. Phía sau ma ma vội đỡ lấy nàng, trong nháy mắt Lệ Viện đã chạy đi ra ngoài. Hoàng hậu phân phó Hà ma ma, "Mau đuổi theo, đem con bé về đây." Một lúc lâu sau, Hà ma m vội vàng đến bẩm báo, "Nương nương, công chúa ở lại Xuân Uyển, không chịu trở về." Hoàng hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không chịu về thì để cho nàng ta ở đó một thời gian đi. Tặng chút đồ này nọ qua, thay Bổn cung tiện thể nhắn Trưởng công chúa, phiền nàng chăm sóc con bé." Hà ma ma đi xuống chuẩn bị, hoàng hậu ngồi ở trên sạp mềm, một tay đặt tại trên cái bàn bên cạnh, đầu ngón tay run rẩy. Chậm rãi, tay kia nắm thành quyền. . . Trong Xuân Uyển, Trưởng công chúa nghe Hà ma ma nói, lại nhìn trên bàn bày đủ thứ, sắc mặt lành lạnh, "Đồ vật này nọ thì đem về, Bổn cung không cần. Nếu hoàng hậu không đến đón Lệ Viện trở về, đứa nhỏ này tạm thời ở lại Xuân Uyển." Hà ma ma thần sắc ngượng ngùng, "Trưởng công chúa, đây là một chút tâm ý của Hoàng hậu nương nương, còn nữa công chúa ở lại nơi này của ngài mong ngài chăm sóc." "Bổn cung nói ngươi nghe không hiểu sao, chẳng lẽ Bổn cung nuôi không nổi Lệ Viện." Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Hà ma ma. Hà ma ma quỳ xuống, "Nô tỳ không có ý tứ này. Trưởng công chúa, nương nương chúng ta, nàng cũng có khó xử." Hà ma ma lời này còn chưa nói xong đã bị Trưởng công chúa đánh gãy. "Hà ma ma, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì khó xử Bổn cung không rõ lắm, cũng không muốn biết. Nàng nếu yên tâm để Lệ Viện ở tại chỗ này như vậy, Bổn cung sẽ lo lắng chu toàn, sẽ nói cùng Hoàng Thượng, cho Lệ Viện ở lại chỗ Bổn cung nuôi dưỡng." Chờ Hà ma ma đi rồi, Trưởng công chúa đi vào nội thất. Lệ Viện vẫn ngồi trên tháp khóc nức nở. Trưởng công chúa cho người bưng chậu rửa mặt lại đây vắt khăn lau nước mắt cho nàng "Hài tử, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhảy vào hồ nước." Lệ Viện vừa nghe, vừa khóc vừa bổ nhào vào trong lòng ngực nàng. Trưởng công chúa đau lòng sờ sờ đầu của nàng dỗ dành. Nếu chỉ là Lệ Viện chạy thẳng đến Xuân Uyển thì nàng cũng sẽ không tức giận như vậy. Nàng là lúc đi tản bộ trong hoa viên bắt gặp Lệ Viện đứng ở ao nhỏ bên đường. Đứa nhỏ này khóc thở không ra hơi, đứng ở cạnh hồ nước, cúi đầu nhìn mặt nước mà do dự. Đường đường công chúa hoàng gia bởi vì chuyện gì mà phải phí hoài bản thân mình. Trưởng công chúa cho người vội vàng kéo nàng lại. Nghe nàng khóc đứt quãng nói, thế mới biết nha đầu kia giận vì bị hoàng hậu xem nhẹ hai năm qua. Từ khi Ngũ hoàng tử ôm đến cho hoàng hậu nuôi nấng, hoàng hậu đã quên mình còn có nữ nhi. Người nào làm mẹ mà có thể đối với đứa nhỏ của mình nhẫn tâm như vậy. Nên dạy không dạy, cũng không trông nom, quanh thân dù cho nhiều ma ma đi chăng nữa, cũng là cung kính chiếu cố, chân chính dạy bảo vẫn là phải chính mình. Trưởng công chúa an ủi nàng, "Nếu không ngươi ở lại Xuân Uyển với cô cô, ngươi thích không? " Lệ viện cúi đầu tăng cường mâm miệng không chịu nói. Trưởng công chúa thở dài một hơi, "Vậy ngươi hiện giờ cứ ở lại Xuân Uyển vài ngày, chờ mẫu hậu ngươi tới đón ngươi trở về, được không?" Lệ viện lúc này mới gật gật đầu.
"Bé ngoan, ngủ một lát trước đi." Trưởng công chúa nằm cùng con bé ở trên giường một lúc. Nhìn thấy nó ngủ, phái người chiếu cố cho tốt, lúc này mới ra phòng ngoài, nhìn thoáng qua sắc trời, "Chuẩn bị kiệu, đi Thừa Kiền cung." . . . Chuyện này nửa tháng sau, tất cả đều kết thúc thì Tương Như Nhân mới biết được chân tướng, có chút kinh ngạc nhìn Tô Khiêm Dương ở đối diện, "Hoàng hậu đồng ý rồi?" Tô Khiêm Dương đáy mắt tựa tiếu phi tiếu, "Không phải do nàng ta đồng ý hay không." "Nhưng. . ." Tương Như Nhân không tiếp tục nói thêm, nhưng hoàng hậu sao lại đồng ý cho Tứ công chúa tạm thời nuôi ở chỗ Trưởng công chúa, đó là nữ nhi thân sinh của nàng ta mà. Lúc ban đầu nàng nghe nói Tứ công chúa và hoàng hậu nổi lên tranh chấp, chạy đến Xuân Uyển không muốn về Cảnh nhân cung. Phát triển tới mức biến thành như vậy thì nàng trăm triệu lần không nghĩ tới. "Nàng ta dụng tâm chiếu cố Ngũ hoàng tử, Lệ Viện lại không thể phân thân đi dạy. Vậy hãy để cho Trưởng tỷ chiếu cố, chẳng lẽ công chúa hoàng gia lại cứ để cho ko có người nuôi dạy mà thành phế nhân." Tô Khiêm Dương quyết định Tương Như Nhân có thể hiểu được, nàng không thể hiểu được hoàng hậu sao lại chiếu cố đứa nhỏ của Điền chiêu dung dụng tâm như vậy. Vậy mà xem nhẹ nữ nhi của mình. Ngũ hoàng tử cho dù cùng nàng ta có gần gũi hơn nữa thì khi trưởng thành vẫn sẽ có người nói cho hắn biết mẹ đẻ hắn là ai. Lúc trước cũng không phải bỏ mẫu lưu tử, Điền chiêu dung còn hoàn hảo ở trong cung, khó bảo đảm tương lai không có kẻ rãnh rỗi nói này kia bên tai Ngũ hoàng tử. Nuôi một đứa nhỏ như vậy mà xem nhẹ Lệ viện, Tương Như Nhân thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ quyết định này trong lòng hoàng hậu. "Việc này vốn thái hậu có ý là nuôi ở chỗ mình, trẫm càng nghĩ, vẫn là ở lại chỗ Trưởng tỷ tốt hơn." Tô Khiêm Dương nhìn thấy nàng này bộ dáng lo lắng, cười nói, "Nếu không nuôi ở chỗ ngươi, sẽ cùng với Bình Ninh cho có bạn." "Nếu vậy thì Chiêu Dương cung của thần thiếp chắc không còn an bình". Tương Như Nhân khẽ giật mình. Trong giọng nói rất là bất đắc dĩ, "Tính tình Bình Ninh và Đại công chúa, Tam công chúa còn có thể cùng nhau ở chung. Cùng với Lệ Viện thì chỉ sợ suốt ngày đều là cãi vã. Đến lúc đó Bình Ninh thần thiếp còn có thể đánh chửi. Còn Lệ Viện, thần thiếp biết làm như thế nào." Ngày bình thường hai nha đầu gặp mặt đều là hừ một tiếng lướt qua, nói nhiều thêm hai câu là xung đột nhỏ xuất hiện. Ở cùng một nơi với nhau là không thể tránh việc đánh nhau. "Vậy ngươi lo lắng cái gì." Tô Khiêm Dương cũng là biết Lệ Viện cùng mấy người tỷ muội khó ở chung nên lúc này mới không đưa qua mấy trong cung. Để một mình con bé ở chỗ Trưởng công chúa, dựa vào tính tình Trưởng công chúa, vẫn có thể dụng tâm chiếu cố. Tương Như Nhân hít một tiếng, "Thiếp nghĩ mãi mà không rõ thôi." Nếu là theo nàng ta nói, làm sao có thể thánh mẫu đến mức này, đem con người khác sinh nuôi dụng tâm như vậy lại xem nhẹ con của mình. Tô Khiêm Dương đáy mắt hiểu rõ, "Ngươi nếu muốn hiểu được, thì phải là người giống nhau thì mới được." Nghĩ mãi mà không rõ là phải rồi. . . Đây là chuyện phát sinh lúc gần tới lễ mừng năm mới. Kỳ thật ở trong cung bất quá là công chúa tạm thời di cư tới Xuân Uyển mà thôi, cũng không đặc biệt khiến người chú ý. Vài ngày cuối năm, trong cung thật bận rộn. Đại tuyết của năm nay, so với hai năm trước lớn hơn nhiều. Điều này cũng có nghĩa là nạn dân tăng nhiều thêm, hai mươi mấy ngày nay ngoài thành Lâm An cũng bắt đầu có rất nhiều dân chạy nạn. Triều đình ở các nơi đều thiết lập điểm cứu tế, vì để ngừa hàn chứng như năm đó xuất hiện, triều đình còn hướng các nơi gặp tuyết tai nghiêm trọng, phân công thái y xuống. Trong cung vội vàng tiến hành lễ hiến tế, hoàng hậu còn phải xem xét tin tức truyền đến từ tư cục. Qua ngày mồng tám tháng chạp, tư cục phát chẩn ba ngày, sau lại ngừng mấy ngày. Hơn hai mươi ngày tuyết nổi lên, tư cục lại phát cháo. Tới gần lễ mừng năm mới, mấy ngày nay người đi lĩnh cháo càng đến càng nhiều, đã xuất hiện cục diện cung không đủ cầu. Nhưng hiện giờ trong thành Lâm An, tìm lượng lớn gạo là không dễ dàng. Trong lúc này nếu đình chỉ phát cháo, nhìn vào cũng xấu hổ vô cùng. Tư cục lại là thể diện của hoàng hậu. Vì thế hoàng hậu phái người đi một chuyến đến Triệu gia, Triệu quốc công sai quản gia lấy lương thực trong kho ra tạm dùng. Tới ngày ba mươi, cuối cùng cũng qua được tình trạng khẩn cấp này. Đêm ba mươi, trong cung tổ chức yến tiệc bên ngoài đại tuyết bay tán loạn, trong điện nói cươi vui vẻ. Tới gần giờ tý, ngoài điện nổi lên khói lửa, mọi người xem trong điện biểu diễn xong đi ngoài điện xem pháo hoa, đầy trời nở rộ, sáng lạn vô cùng. Tương Như Nhân quay đầu đi vừa vặn nhìn đến mọi người ở phủ thái tử đứng cách đó không xa. Thái tử phi dẫn đầu, nhìn tiều tụy đi rất nhiều, nhưng nhìn thấy pháo hoa, cũng có ý cười ở trên mặt. Hoàng hậu cũng là đứng nhìn một lúc, theo sau có cung nhân ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói vài câu, hoàng hậu biến sắc, tức khắc phân phó người bên ngoài, bứt ra ly khai đại điện.
Vội vàng chạy về Cảnh Nhân cung, còn chưa vào trong đã nghe phòng trong truyền tiếng Ngũ hoàng tử nói chuyện. Đi vào liền thấy, trong phòng đại cung nữ đang đang quỳ, mà phía trước sạp mềm.
Lệ Viện sắc mặt đầy ý cười, cầm trong tay một khối điểm tâm, đưa cho Ngũ hoàng tử và nói "Ngươi ăn đi, cái này ăn rất ngon, ngươi sao lại không ăn vậy." . . .
loading...
Danh sách chương:
- Tiết Tử
- Chương 1: Tương gia tiểu thư
- Chương 2: Biểu ca tam hoàng tử
- Chương 3 : Lần đầu tiên vào cung
- Chương 4: Gặp người ở sơn động
- Chương 5: Tương yêu tiểu tụ hội
- Chương 6: Cưỡi ngựa gặp nguy hiểm
- Chương 7: Du ngoạn Tây Lang hồ
- Chương 8: Thân thuộc sẽ không thành
- Chương 9: Khi tình cảm ngây thơ
- Chương 10: Thái tử giúp đỡ
- Chương 11: Thần tử bất đắc dĩ
- Chương 12: Hôn sự của Như Nhân
- Chương 13: Lý thị chờ mong
- Chương 14: Vì sao gả cho Thái tử ?
- Chương 15: Động phòng có sợ không?
- Chương 16: Ngày đầu tiên vào cửa
- Chương 17: Tâm tư khác
- Chương 18: Hoàng tôn yếu ớt
- Chương 19: Trương trắc phi sẩy thai
- Chương 20: Ngày thường ở phủ thái tử
- Chương 21: Đều tự cảnh giác
- Chương 22: Tình yêu như vậy
- Chương 23: Cầu tình đại giới
- Chương 24: Trắc phi khác nhau
- Chương 25: Kim lương nhân có thai
- Chương 26: Không làm sẽ không chết
- Chương 27: Ai là vô tội.
- Chương 28: Vẫn không cam lòng
- Chương 29: Thái tử tán tỉnh
- Chương 30: Đại tẩu kiên trì
- Chương 31: Nhiều lần thị tẩm
- Chương 32 : Sinh mệnh rời đi
- Chương 33: Tình yêu hèn mọn
- Chương 34: Kim lương nhân sinh con
- Chương 35: Lửa giận của Nhị ca
- Chương 36: Làm bẩn thân thể
- Chương 37: Muốn hài tử sao ?
- Chương 38 : Tam hoàng tử đồn đãi
- Chương 39 : Cố tiểu thư mất tích
- Chương 40: Sinh một nữ nhi đi
- Chương 41:Đua ngựa ra manh mối
- Chương 42: Có điểm không đúng
- Chương 43: Điện hạ đừng nóng giận
- Chương 44: Sinh thần thái tử
- Chương 45: Quyền lợi huân tâm
- Chương 46: Lục vương phủ có thai
- Chương 47: Hữu nghị không lâu dài
- Chương 48: Nón xanh thật to
- Chương 49 : Kỳ Tố Như gặp chuyện
- Chương 50: Hắn đã sớm thua.
- Chương 51: Kế sách phòng bị.
- Chương 52: Cát nhân có thiên tướng
- Chương 53: Thái tử trở về
- Chương 54: Chân tướng
- Chương 55: Thai song sinh
- Chương 56: Phu thê kết tóc
- Chương 57: Long Phượng trình tường
- Chương 58: Tiểu tình nhân kiếp trước
- Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia
- Chương 60: Chuyện vặt về hài tử
- Chương 61: Ghen tuông khó hiểu
- Chương 62: Nữ nhi được sủng ái
- Chương 63: Dung nhi mở miệng
- Chương 64: Tháng tư thêm người mới
- Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?
- Chương 66: Tình yêu cùng tự do
- Chương 67: Đây là hoàng gia
- Chương 68: Lại một năm nữa
- Chương 69: Manh mối khả nghi
- Chương 70: Nhân họa đắc phúc
- Chương 71: Ngày bình thường
- Chương 72: Mang theo nàng đi tuần
- Chương 73: Mang theo nàng đi tuần (2)
- Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
- Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
- Chương 76: Vì sao mưu phản?
- Chương 77: Nàng không chịu nổi
- Chương 78: Hoàng đế băng hà
- Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
- Chương 80: Định vương gia trúng độc (1)
- Chương 81: Định vương gia trúng độc (2)
- Chương 83: Định vương trúng độc (3)
- Chương 83: Chuyện trên giường
- Chương 84: Dưỡng điêu hoàng thượng
- Chương 85: La lị học cưỡi ngựa
- Chương 86: Đông Thi bắt chước
- Chương 87: Tình cảm có tiến triển
- Chương 88: Năm thứ ba tân hoàng khai hỏa
- Chương 89: Tình tỷ muội giữa hậu cung
- Chương 90: Ai tốt hơn
- Chương 91: Tô Ngạn Hạo đáng yêu
- Chương 92: Trong cung tuyển tú nữ
- Chương 93: Nhận thức tiến triển
- Chương 94: Hiền phi uống say
- Chương 95: Đi tuần trở về
- Chương 96: Bi sự sau hỉ sự
- Chương 97: Kết thúc của Diệp thục dung [Thượng]
- Chương 98: Kết thúc của Diệp thục dung[Hạ]
- Chương 99: Hoàng thượng tức giận
- Chương 100: Dỗ dành hoàng thượng
- Chương 101: Trưởng công chúa Tĩnh Khanh
- Chương 102: Bình Ninh diễn xuất
- Chương 103: Giáo dưỡng công chúa
- Chương 104: Tâm tư hoàng thượng
- Chương 105: Thật là heo đội mũ
- Chương 106: Đầy tháng ở Bình vương phủ
- Chương 107: Thanh Huyền cung hỏa hoạn
- Chương 108: Hoàng thượng hoài nghi
- Chương 109: Cái gì là chân tướng
- Chương 110: Hạo ca thật cao tay
- Chương 111: Nam Sơn tự cầu tử
- Chương 112: Hắn cũng có tư tâm
- Chương 113: Hắn đối với nàng mê muội
- Chương 114: Phất lên làm phượng hoàng
- Chương 115: Nương nương có thai
- Chương 116: Hoàng thượng thật cao hứng
- Chương 117: Hắn chính là thê nô
- Chương 118: Chuyện xấu trong nhà
- Chương 119: Đều là vì tình [thượng]
- Chương 120: Đều là vì tình [hạ]
- Chương 121: Thỉnh hoàng thượng trách phạt
- Chương 122: Thái hoàng thái hậu băng thệ
- Chương 123: Trách phạt nặng nhẹ
- Chương 124: Công chúa kéo bè đánh nhau
- Chương 125: Phụ hoàng đến bảo hộ
- Chương 126: Sống vì ai?
- Chương 127: Chân tướng là như vậy
- Chương 128: Thẳng thắn thành khẩn đối mặt
- Chương 129: Ngày ra đêm phục
- Chương 130: Tiếp tục ngọt ngào
- Chương 131: Tương phu nhân lâm bệnh
- Chương 132: Tổ phụ khi còn sống
- Chương 133: Một hồi sợ bóng sợ gió
- Chương 134: Người mới kiêu ngạo
- Chương 135: Trở lại Chiêu Dương cung
- Chương 136: Ai hung tàn hơn ai
- Chương 137: Hắn cố tình gây sự
- Chương 138: Thời gian trôi đi đâu
- Chương 139: Phong nàng làm quý phi
- Chương 140: Tương quốc công qua đời
- Chương 141: Tương quý phi sinh con
- Chương 142: Lục hoàng tử Trạm ca
- Chương 143: Dưỡng nương phong ba [1]
- Chương 144: Dưỡng nương phong ba [2]
- Chương 145: Rốt cuộc là ai sai sử?
- Chương 146: Thái hậu uy hiếp
- Chương 147: Đây là báo ứng
- Chương 148: Là ai có vấn đề?
- Chương 149: Hội đèn lồng tết nguyên tiêu
- Chương 150: Hai lần gặp gỡ
- Chương 151: Hôn sự của công chúa
- Chương 152: Lại một hồi trò hay
- Chương 153: Mùa xuân lại săn bắn
- Chương 154: Tiệc tối ở trường săn
- Chương 155: Liên gia thẩm phán
- Chương 156: Phủ thái tử có thai
- Chương 157: Ngươi có từng hối hận
- Chương 158: Nghỉ hè sơn trang
- Chương 159: Hắn muốn biết
- Chương 160: Nghĩ lừa dối
- Chương 161: Thái tử phi sảy thai
- Chương 162: Hoàng hậu biến hóa
- Chương 163: Thành thục hiền lành
- Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh
- Chương 165: Ân trạch to lớn
- Chương 166: Nhi tử quan trọng hơn
- Chương 167: Đại công chúa xuất giá
- Chương 168: Dung nhi phong vương
- Chương 169: Hắn sẽ làm như thế nào?
- Chương 170: Cầu tình ngoài ý muốn
- Chương 171: Tứ công chúa hỗ trợ
- Chương 172: Nơi Ngũ hoàng tử đi về
- Chương 173: Ai ngáng chân?
- Chương 174: Hãy gọi trẫm 'lão gia'
- Chương 175: Làm thường dân
- Chương 176: Ngươi hãy tin tưởng hắn
- Chương 177: Thái tử ngã bệnh
- Chương 178: Bắc Đồ vương cầu thân
- Chương 179: Bình Ninh định thân
- Chương 180: Hôn sự của Bình Ninh
- Chương 181: Thái tử cách thế
- Chương 182: Nhị hoàng tử đại hôn
- Chương 183: Ngô vương phi sinh nữ nhi
- Chương 184: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 185: Không làm sẽ không chết
- Chương 186: Bình Ninh xuất giá
- Chương 187: Đại kết cục (1)
- Chương 188: Đại kết cục (2)
- Chương 189: Đại kết cục (3) - END
- ❤️THÔNG BÁO nho nhỏ❤️
- Ngoại truyện 1: Ngày bình thường nhất
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [thượng]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [trung]
- Ngoại truyện 2: Bình Ninh [hạ]
- Ngoại truyện 3: Các công chúa khác
- Ngoại truyện 4: Thái tử Tô Ngạn Tuần
- Ngoại truyện 5: Tô Khiêm Dương
- Ngoại truyện 6: Tô Khiêm Trạch
- Ngoại truyện 7: Quãng đời còn lại