Chương 58: Thế Tử Vào Cung
Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Tiên Thái Phi. Sau khi tiệc rượu thưởng hoa kết thúc, Hoa Thường dẫn Mạnh Lương viện về Thượng Dương cung. Vài tiểu cung nữ bưng mấy chậu hoa cỏ quý hiếm, cẩn thận đặt lên bệ cửa sổ trong nội điện, các cung nữ chuyên lo liệu hoa cỏ đang chú tâm chăm sóc. Hoa Thường ngồi trên nhuyễn tháp, Mạnh Lương viện cúi đầu đứng trước mặt Hoa Thường, không dám nói câu nào. "Tất cả làm xong rồi thì lui xuống hết đi." Hoa Thường thích yên tĩnh, mặc dù cung nữ trong điện rất nhiều nhưng hầu hết thời gian đều đứng như cái cọc gỗ, miệng không nói, tai không nghe. Hôm nay bởi vì di chuyển các chậu hoa cỏ nên có chút hỗn loạn, Hoa Thường có phần không thích ứng được. Các tiểu cung nữ kính cẩn hành lễ: "Vâng, nô tỳ cáo lui." Hoa Thường thấy tất cả cung nữ đã lui ra hết, mới khẽ nhíu mày, đưa tay chống lên trán, hộ giáp của ngón giữa và ngón áp út vừa nhọn vừa dài, khiến cho người khác cảm thấy có một loại uy nghi đè nặng. Mạnh Lương viện vẫn cúi đầu thật sâu, sau đó co ro thấp giọng nói: "Tần thiếp biết sai rồi, mong nương nương bớt giận." Hoa Thường híp mắt lại, ánh mắt tản ra, lên tiếng nói: "Sai ở chỗ nào?" Mạnh Lương viện cắn môi nói: "Tần thiếp không nên không nghe lời nương nương dạy bảo, làm khó dễ Tô Tiểu nghi." Hoa Thường nhắm mắt, lạnh giọng nói: "Bổn cung không hỏi rốt cuộc ngươi đã làm cái gì, có nhân mạch và người quan hệ qua lại là chuyện tốt, bổn cung cũng không muốn can thiệp nhiều. Thế nhưng ngươi nên nhớ, ngươi là người của Thượng Dương cung, ngươi làm cái gì, không chỉ đại biểu cho ngươi, mà còn dính líu đến bổn cung." Mạnh Lương viện quỳ xuống đất, khấu đầu nhận sai: "Tần thiếp biết rồi, nương nương bớt giận." Sắc mặt Hoa Thường không thay đổi, lên tiếng nói: "Ngươi mới có bao nhiêu tuổi, chút tâm tư đó của ngươi thì qua mặt được ai? Cho dù có làm không chê vào đâu được thì thế nào? Bổn cung có thể cảm giác được chuyện tranh giành hoa có liên quan tới ngươi, thì người khác cũng có thể cảm giác được! Không cần chứng cứ, ngươi có hiểu hay không?" Cuối cùng Mạnh Lương viện cũng rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Vâng, là tần thiếp ngu dốt." Hoa Thường có vài phần ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quở trách: "Bổn cung là nương nương chủ vị của ngươi, ngươi phạm sai lầm, bổn cung có quyền trừng phạt ngươi. Sau khi ngươi trở về, cũng đừng ra ngoài, chép một bản 'Nữ tắc' và 'Nữ giới' rồi hẵng nói tiếp." Mạnh Lương viện khấu đầu thật sâu: "Vâng, thưa nương nương." Mạnh Lương viện lạc lõng bước đi, Lan Chi tiến lên hạ bả vai Hoa Thường xuống, sau đó thấp giọng nói: "Nương nương, không nghĩ Mạnh Lương viện lại là một người có tâm kế như vậy. Chuyện hôm nay đúng là làm không chê vào đâu được, bản thân nàng ta và Tô Tiểu nghi tranh hoa thì bình thường dễ hiểu, nhưng trước đó làm sao nàng ta có thể khiến cho Lục Tần và Tô Tiểu nghi cãi nhau chứ? Mạnh Lương viện thật là có năng lực." Hoa Thường nhìn Lan Chi một cái, sau đó thản nhiên nói: "Mỗi người đều có bí mật. Hôm nay bổn cung khiển trách Mạnh Lương viện, Mạnh Lương viện cũng sẽ không ghi hận. Nhưng nếu tra hỏi rõ nguồn gốc, truy cứu làm thế nào mà sự tình được hoàn thành, vậy thì e là Mạnh Lương viện sẽ có khúc mắc trong lòng, làm việc phải phân tích, cân nhắc có chừng mực." Lan Chi gật đầu thưa vâng, sau đó nhẹ giọng nói: "Nương nương, nhưng Mạnh Lương viện không nghe theo sự giáo huấn của người, vẫn cứ đi tìm Tô Tiểu nghi gây rắc rối, là bản thân nàng ta không biết điều, sao người phải vất vả che chở cho nàng ta làm gì?" Hoa Thường lắc đầu nói: "Bổn cung vẫn luôn đứng vững là bởi vì bổn cung nắm chắc phần thắng. Cứ coi như cho Tô Tiểu nghi thêm hai mươi năm nữa thì nàng ta cũng không thể vượt qua bổn cung. Nhưng mà Mạnh Lương viện thì không như vậy, cho dù tương lai biết mình có thể tốt hơn Tô Tiểu nghi rất nhiều, nhưng bây giờ phân vị thấp, đương nhiên tâm trạng không yên, thù mới hận cũ, không thể dễ dàng bỏ qua." Lan Chi bừng tỉnh gật đầu, thấp giọng nói: "Nương nương cấm túc Mạnh Lương viện là để cho Mạnh Lương viện hạ hỏa, suy nghĩ thấu đáo sao?" Hoa Thường gật đầu một cái, cười nhạt nói: "Chỉ có người bình tĩnh mới có tư cách giành được thắng lợi." Ba ngày sau. Thượng Dương cung nghênh đón một vị chủ nhân mới - Thế tử Kính vương Trần Cát. "Nhi thần tham kiến mẫu phi, cung chúc mẫu phi vạn phúc kim an." Trần Cát cung kính quỳ xuống, hành đại lễ. Hoa Thường mặc cung trang nghiêm chỉnh, gương mặt đầy ôn nhu, nhỏ giọng nói: "Miễn lễ." Năm nay Thế tử Kính vương Trần Cát chưa đến sáu tuổi, mặc một thân trang phục bằng gấm màu xanh lam dệt hoa văn hình tròn màu tím đậm, dưới chân đi đôi giày nhỏ được làm bằng da dê đính viền vàng. Đầu tóc được chải rất chỉnh tề, trên đầu còn đội mũ bằng vàng ròng đính ngọc màu xanh biển, nhìn có vẻ thấp hơn những đứa trẻ của gia đình bình thường một chút, nhưng mà mi thanh thục tú, là một đứa trẻ thanh thuần. Hoa Thường vẫy tay với hài tử phía dưới, cười nói: "Lại đây." Hài tử nhỏ bé cẩn trọng đi đến bên người Hoa Thường, gọi một tiếng mẫu phi thật nhỏ, lộ vẻ không tự nhiên. Hoa Thường kéo tay tiểu hài tử, cười lên tiếng: "Sau này nơi đây chính là nhà của con, cũng không cần phải cẩn trọng quá mức, có gì thiếu sót cứ nói với mẫu phi một tiếng." Trần Cát cúi đầu đáp: "Vâng, nhi thần tạ ơn mẫu phi." Hoa Thường nhìn ra đứa nhỏ này ở nhà nhất định đã được dạy dỗ rất tốt, lễ nghĩa đều không có gì sai sót. Nhưng đứa trẻ còn nhỏ, chung quy vẫn sợ người lạ, nên tinh thần căng thẳng bất an. "Hôm nay con mới vừa vào cung, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mẫu phi sẽ nói chuyện với con." Hoa Thường cười ôn nhu, gọi Lan Chi đến, dẫn Trần Cát tới căn phòng đã được chuẩn bị tốt cho nó. Trần Cát tạ ơn lần nữa, rồi đi theo Lan Chi. Thược Dược ở bên cạnh hầu hạ Hoa Thường, thấy vậy thấp giọng nói: "Thế tử Kính vương là một đứa trẻ nghe lời, nương nương có thể không cần phải quan tâm nhiều quá." Hoa Thường cười nói: "Tính cách hài tử không phải ngày một ngày hai là có thể nhìn ra được, cứ từ từ đi." Thược Dược tán dương nói: "Có nương nương người dạy dỗ, thì có hài tử nào mà không tốt đâu kia chứ?" Hoa Thường bị Thược Dược trêu, cười một tiếng, mở miệng nói: "Nếu là hài tử của bổn cung, đương nhiên bổn cung có lòng tin sẽ dạy tốt. Chẳng qua, chung quy thì nó vẫn có phụ mẫu thân sinh. Bây giờ bổn cung chỉ là dưỡng mẫu, nó trưởng thành thì tất nhiên có thể xuất cung trở về, chỉ mong nó thật sự ngoan ngoãn vâng lời." Thược Dược mỉm cười nói: "Người của Kiến Chương cung đến nói tối nay Hoàng thượng sẽ tới đây." Hoa Thường nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Thế tử vào cung đã bái kiến qua Hoàng thượng và Hoàng hậu. Tối nay Hoàng thượng lại đến là cho Thế tử mặt mũi, xem ra ấn tượng của Hoàng thượng đối với chất tử (cháu trai) này cũng không tệ. Kính vương ở ngoài cung hẳn phải làm rất tốt, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không ôn hòa như vậy." Thược Dược không dám nói chuyện, cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Hoa Thường tươi cười, mang theo tư vị không rõ, ngược lại trong lòng có vài phần cảm khái. Bất luận như thế nào, bây giờ cũng coi như nàng đã trở thành mẫu thân rồi. Màn đêm buông xuống. Hoàng thượng theo đúng hẹn mà đến, thế nhưng điều khiến Hoa Thường kinh ngạc chính là Hoàng thượng không có ý muốn gặp Thế tử. "Hôm nay Thế tử vào cung nên mệt mỏi, bây giờ đã ngủ rồi. Nếu Hoàng thượng muốn gặp Thế tử thì thần thiếp sẽ gọi nó dậy." Thanh âm Hoa Thường dịu dàng. Hoàng đế lắc đầu một cái, vẻ mặt ôn hòa: "Không cần, sáng nay trẫm đã gặp rồi, để nó nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng. Đêm nay trẫm tới chẳng qua là để thăm nàng một chút mà thôi." Hoa Thường thụ sủng nhược kinh, cười nói: "Thần thiếp cũng không phải là đứa trẻ, sao đáng để Hoàng thượng đích thân đến thăm chứ?" Hoàng đế lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thường nhi, trẫm cũng không nhất định phải có chuyện mới tới nơi này, nàng là phi tử của trẫm, trẫm nhớ nàng thì đến thôi." Hoa Thường có chút lúng túng, dời ánh mắt sang chỗ khác, mím môi nói: "Thần thiếp có chút không quen, dường như không phải Hoàng thượng bị bệnh, thì chính là thần thiếp bị bệnh. Còn không thì là chuyện vặt quấn thân, cũng đã lâu Hoàng thượng không ngủ lại Thượng Dương cung rồi." Hoàng đế lộ ra ý cười, ánh mắt thản nhiên, hơi nghiêng người kề sát Hoa Thường, thấp giọng nói: "Vậy hôm nay trẫm ngủ lại không được sao?" Gò má Hoa Thường đỏ bừng, cúi đầu: "Hoàng thượng thích ngủ ở đâu thì ngủ lại ở đó, thần thiếp không thể quản được." "Thường nhi..." Gió xuân vừa qua, một đêm không mộng mị. Ngày thứ hai, Thượng Dương cung. Mạnh Lương viện cung kính ngồi trên nhuyễn tháp thấp, nhẹ nhàng đấm chân cho Hoa Thường, khẽ ngước mắt lên, ôn tồn nói: "Nương nương mới từ Vị Ương cung trở về, nên nghỉ ngơi một lát đi." Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, nhìn Mạnh Lương viện nói: "Mấy ngày này, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Mạnh Lương viện mím môi nói: "Nương nương muốn tốt cho tần thiếp, tần thiếp biết rõ." Hoa Thường kéo tay Mạnh Lương viện, nhẹ giọng nói: "Đừng đấm nữa, ngươi cũng không phải là nha hoàn. Bổn cung cấm túc ngươi, là để ngươi an tĩnh suy nghĩ vài ngày cho tốt, học nhẫn nại, học bình tĩnh. Chuyện Tô Tiểu nghi được tấn vị là ván đã đóng thuyền rồi, cho dù trong lòng ngươi có oán hận như thế nào đi nữa, cũng phải chịu đựng, biết không?" Mạnh Lương viện cắn chặt môi, thấp giọng nói: "Tần thiếp biết nương nương là vì muốn tốt cho tần thiếp, chỉ là trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không vượt qua được khúc mắc này." Hoa Thường thở dài, đối với Mạnh Lương viện thật sự là vừa thương lại vừa hận, còn có vài phần đáng thương. "Lời của bổn cung ngươi đều xem như gió thoảng bên tai, tiệc rượu thưởng hoa ngày đó, ngươi không nhìn ra gì sao?" Hoa Thường hơi nhướng mày nhìn Mạnh Lương viện, mở miệng nói. Mạnh Lương viện thận trọng ngẩng đầu, không biết Hoa Thường ám chỉ điều gì: "Tần thiếp ngu độn, nương nương muốn nói điều gì?" Hoa Thường vươn ngón tay chọc mạnh lên trán Mạnh Lương viện một cái, cả giận nói: "Có vài lời mà cũng phải nói rõ ràng ra sao? Thủ đoạn của Trịnh Phi độc ác, xem Tô Tiểu nghi như cặn bã, sao việc giành hoa lại ẩn nhẩn không nổi giận như vậy?" Sau khi Mạnh Lương viện nghe xong, vẫn mê muội nói: "Tần thiếp không biết..." Hoa Thường hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Vậy bổn cung nói rõ cho ngươi, Tô Tiểu nghi không thể nuôi hài tử của nàng ta được, chỉ có thể giao cho người khác mà thôi! Một khi là Hoàng tử, có ai mà không muốn kia chứ! Tô Tiểu nghi không tôn quý, nhưng đứa trẻ kia tôn quý! Bây giờ đừng đắc tội nàng ta, bởi vì có rất nhiều người nguyện ý vì nàng ta mà ra mặt!" Mạnh Lương viện ngây người như phỗng, lúc này mới nhớ tới lúc trước Hoa Thường đã từng nói với nàng, hài tử của Tô Tiểu nghi nhất định sẽ đổi mẫu... Vậy thì đúng rồi, trong hậu cung có rất nhiều phi tần không có con, tất cả mọi người đều muốn... Mạnh Lương viện bình tĩnh lại, đôi môi có chút run rẩy, cất tiếng hỏi: "Nương nương, nhưng vì sao ngày đó Lục Tần lại xung đột với Tô Tiểu nghi vậy? Chẳng lẽ Lục Tần không muốn hài tử của Tô Tiểu nghi sao? Hoa Thường lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Mạnh Lương viện nói: "Ngươi đừng quên, Lục Tần đã có hài tử. Dĩ nhiên, lời nói hôm nay là cấm kỵ, nhưng tình thương của Lục Tần đối với Nhị Hoàng tử sẽ không thay đổi. Trịnh Phi muốn đứa trẻ của Tô Tiểu nghi để tăng tiền cược cho địa vị của mình, nhưng Lục Tần không muốn trơ mắt nhìn Nhị Hoàng tử có thêm một đối thủ cạnh tranh, chia đi sủng ái và ủng hộ của Trịnh Phi đối với nó. Đắc tội với Tô Tiểu nghi, là Lục Tần khôn khéo đấy." Lúc này Mạnh Lương viện mới hiểu rõ, lẩm bẩm nói: "Thì ra là vậy..." Thanh âm Hoa Thường nhàn nhạt: "Hậu cung này có rất nhiều người khôn khéo, ngươi còn nhỏ, nếu thành thật, người khác không có lý do và động cơ để đối phó với ngươi. Thế nhưng nếu ngươi dây vào đầm nước đục này, vậy thì không rút lui được nữa rồi." Đôi môi của Mạnh Lương viện trắng bệch, ánh mắt yếu ớt nhìn Hoa Thường, co ro nói: "Tần thiếp tạ ơn nương nương dạy bảo." Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Học nhẫn nại và chờ đợi, bổn cung còn ẩn nhẫn, nên ngươi cũng đừng tự chủ trương nữa."
Beta: Tiên Thái Phi. Sau khi tiệc rượu thưởng hoa kết thúc, Hoa Thường dẫn Mạnh Lương viện về Thượng Dương cung. Vài tiểu cung nữ bưng mấy chậu hoa cỏ quý hiếm, cẩn thận đặt lên bệ cửa sổ trong nội điện, các cung nữ chuyên lo liệu hoa cỏ đang chú tâm chăm sóc. Hoa Thường ngồi trên nhuyễn tháp, Mạnh Lương viện cúi đầu đứng trước mặt Hoa Thường, không dám nói câu nào. "Tất cả làm xong rồi thì lui xuống hết đi." Hoa Thường thích yên tĩnh, mặc dù cung nữ trong điện rất nhiều nhưng hầu hết thời gian đều đứng như cái cọc gỗ, miệng không nói, tai không nghe. Hôm nay bởi vì di chuyển các chậu hoa cỏ nên có chút hỗn loạn, Hoa Thường có phần không thích ứng được. Các tiểu cung nữ kính cẩn hành lễ: "Vâng, nô tỳ cáo lui." Hoa Thường thấy tất cả cung nữ đã lui ra hết, mới khẽ nhíu mày, đưa tay chống lên trán, hộ giáp của ngón giữa và ngón áp út vừa nhọn vừa dài, khiến cho người khác cảm thấy có một loại uy nghi đè nặng. Mạnh Lương viện vẫn cúi đầu thật sâu, sau đó co ro thấp giọng nói: "Tần thiếp biết sai rồi, mong nương nương bớt giận." Hoa Thường híp mắt lại, ánh mắt tản ra, lên tiếng nói: "Sai ở chỗ nào?" Mạnh Lương viện cắn môi nói: "Tần thiếp không nên không nghe lời nương nương dạy bảo, làm khó dễ Tô Tiểu nghi." Hoa Thường nhắm mắt, lạnh giọng nói: "Bổn cung không hỏi rốt cuộc ngươi đã làm cái gì, có nhân mạch và người quan hệ qua lại là chuyện tốt, bổn cung cũng không muốn can thiệp nhiều. Thế nhưng ngươi nên nhớ, ngươi là người của Thượng Dương cung, ngươi làm cái gì, không chỉ đại biểu cho ngươi, mà còn dính líu đến bổn cung." Mạnh Lương viện quỳ xuống đất, khấu đầu nhận sai: "Tần thiếp biết rồi, nương nương bớt giận." Sắc mặt Hoa Thường không thay đổi, lên tiếng nói: "Ngươi mới có bao nhiêu tuổi, chút tâm tư đó của ngươi thì qua mặt được ai? Cho dù có làm không chê vào đâu được thì thế nào? Bổn cung có thể cảm giác được chuyện tranh giành hoa có liên quan tới ngươi, thì người khác cũng có thể cảm giác được! Không cần chứng cứ, ngươi có hiểu hay không?" Cuối cùng Mạnh Lương viện cũng rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Vâng, là tần thiếp ngu dốt." Hoa Thường có vài phần ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quở trách: "Bổn cung là nương nương chủ vị của ngươi, ngươi phạm sai lầm, bổn cung có quyền trừng phạt ngươi. Sau khi ngươi trở về, cũng đừng ra ngoài, chép một bản 'Nữ tắc' và 'Nữ giới' rồi hẵng nói tiếp." Mạnh Lương viện khấu đầu thật sâu: "Vâng, thưa nương nương." Mạnh Lương viện lạc lõng bước đi, Lan Chi tiến lên hạ bả vai Hoa Thường xuống, sau đó thấp giọng nói: "Nương nương, không nghĩ Mạnh Lương viện lại là một người có tâm kế như vậy. Chuyện hôm nay đúng là làm không chê vào đâu được, bản thân nàng ta và Tô Tiểu nghi tranh hoa thì bình thường dễ hiểu, nhưng trước đó làm sao nàng ta có thể khiến cho Lục Tần và Tô Tiểu nghi cãi nhau chứ? Mạnh Lương viện thật là có năng lực." Hoa Thường nhìn Lan Chi một cái, sau đó thản nhiên nói: "Mỗi người đều có bí mật. Hôm nay bổn cung khiển trách Mạnh Lương viện, Mạnh Lương viện cũng sẽ không ghi hận. Nhưng nếu tra hỏi rõ nguồn gốc, truy cứu làm thế nào mà sự tình được hoàn thành, vậy thì e là Mạnh Lương viện sẽ có khúc mắc trong lòng, làm việc phải phân tích, cân nhắc có chừng mực." Lan Chi gật đầu thưa vâng, sau đó nhẹ giọng nói: "Nương nương, nhưng Mạnh Lương viện không nghe theo sự giáo huấn của người, vẫn cứ đi tìm Tô Tiểu nghi gây rắc rối, là bản thân nàng ta không biết điều, sao người phải vất vả che chở cho nàng ta làm gì?" Hoa Thường lắc đầu nói: "Bổn cung vẫn luôn đứng vững là bởi vì bổn cung nắm chắc phần thắng. Cứ coi như cho Tô Tiểu nghi thêm hai mươi năm nữa thì nàng ta cũng không thể vượt qua bổn cung. Nhưng mà Mạnh Lương viện thì không như vậy, cho dù tương lai biết mình có thể tốt hơn Tô Tiểu nghi rất nhiều, nhưng bây giờ phân vị thấp, đương nhiên tâm trạng không yên, thù mới hận cũ, không thể dễ dàng bỏ qua." Lan Chi bừng tỉnh gật đầu, thấp giọng nói: "Nương nương cấm túc Mạnh Lương viện là để cho Mạnh Lương viện hạ hỏa, suy nghĩ thấu đáo sao?" Hoa Thường gật đầu một cái, cười nhạt nói: "Chỉ có người bình tĩnh mới có tư cách giành được thắng lợi." Ba ngày sau. Thượng Dương cung nghênh đón một vị chủ nhân mới - Thế tử Kính vương Trần Cát. "Nhi thần tham kiến mẫu phi, cung chúc mẫu phi vạn phúc kim an." Trần Cát cung kính quỳ xuống, hành đại lễ. Hoa Thường mặc cung trang nghiêm chỉnh, gương mặt đầy ôn nhu, nhỏ giọng nói: "Miễn lễ." Năm nay Thế tử Kính vương Trần Cát chưa đến sáu tuổi, mặc một thân trang phục bằng gấm màu xanh lam dệt hoa văn hình tròn màu tím đậm, dưới chân đi đôi giày nhỏ được làm bằng da dê đính viền vàng. Đầu tóc được chải rất chỉnh tề, trên đầu còn đội mũ bằng vàng ròng đính ngọc màu xanh biển, nhìn có vẻ thấp hơn những đứa trẻ của gia đình bình thường một chút, nhưng mà mi thanh thục tú, là một đứa trẻ thanh thuần. Hoa Thường vẫy tay với hài tử phía dưới, cười nói: "Lại đây." Hài tử nhỏ bé cẩn trọng đi đến bên người Hoa Thường, gọi một tiếng mẫu phi thật nhỏ, lộ vẻ không tự nhiên. Hoa Thường kéo tay tiểu hài tử, cười lên tiếng: "Sau này nơi đây chính là nhà của con, cũng không cần phải cẩn trọng quá mức, có gì thiếu sót cứ nói với mẫu phi một tiếng." Trần Cát cúi đầu đáp: "Vâng, nhi thần tạ ơn mẫu phi." Hoa Thường nhìn ra đứa nhỏ này ở nhà nhất định đã được dạy dỗ rất tốt, lễ nghĩa đều không có gì sai sót. Nhưng đứa trẻ còn nhỏ, chung quy vẫn sợ người lạ, nên tinh thần căng thẳng bất an. "Hôm nay con mới vừa vào cung, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mẫu phi sẽ nói chuyện với con." Hoa Thường cười ôn nhu, gọi Lan Chi đến, dẫn Trần Cát tới căn phòng đã được chuẩn bị tốt cho nó. Trần Cát tạ ơn lần nữa, rồi đi theo Lan Chi. Thược Dược ở bên cạnh hầu hạ Hoa Thường, thấy vậy thấp giọng nói: "Thế tử Kính vương là một đứa trẻ nghe lời, nương nương có thể không cần phải quan tâm nhiều quá." Hoa Thường cười nói: "Tính cách hài tử không phải ngày một ngày hai là có thể nhìn ra được, cứ từ từ đi." Thược Dược tán dương nói: "Có nương nương người dạy dỗ, thì có hài tử nào mà không tốt đâu kia chứ?" Hoa Thường bị Thược Dược trêu, cười một tiếng, mở miệng nói: "Nếu là hài tử của bổn cung, đương nhiên bổn cung có lòng tin sẽ dạy tốt. Chẳng qua, chung quy thì nó vẫn có phụ mẫu thân sinh. Bây giờ bổn cung chỉ là dưỡng mẫu, nó trưởng thành thì tất nhiên có thể xuất cung trở về, chỉ mong nó thật sự ngoan ngoãn vâng lời." Thược Dược mỉm cười nói: "Người của Kiến Chương cung đến nói tối nay Hoàng thượng sẽ tới đây." Hoa Thường nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Thế tử vào cung đã bái kiến qua Hoàng thượng và Hoàng hậu. Tối nay Hoàng thượng lại đến là cho Thế tử mặt mũi, xem ra ấn tượng của Hoàng thượng đối với chất tử (cháu trai) này cũng không tệ. Kính vương ở ngoài cung hẳn phải làm rất tốt, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không ôn hòa như vậy." Thược Dược không dám nói chuyện, cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Hoa Thường tươi cười, mang theo tư vị không rõ, ngược lại trong lòng có vài phần cảm khái. Bất luận như thế nào, bây giờ cũng coi như nàng đã trở thành mẫu thân rồi. Màn đêm buông xuống. Hoàng thượng theo đúng hẹn mà đến, thế nhưng điều khiến Hoa Thường kinh ngạc chính là Hoàng thượng không có ý muốn gặp Thế tử. "Hôm nay Thế tử vào cung nên mệt mỏi, bây giờ đã ngủ rồi. Nếu Hoàng thượng muốn gặp Thế tử thì thần thiếp sẽ gọi nó dậy." Thanh âm Hoa Thường dịu dàng. Hoàng đế lắc đầu một cái, vẻ mặt ôn hòa: "Không cần, sáng nay trẫm đã gặp rồi, để nó nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng. Đêm nay trẫm tới chẳng qua là để thăm nàng một chút mà thôi." Hoa Thường thụ sủng nhược kinh, cười nói: "Thần thiếp cũng không phải là đứa trẻ, sao đáng để Hoàng thượng đích thân đến thăm chứ?" Hoàng đế lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thường nhi, trẫm cũng không nhất định phải có chuyện mới tới nơi này, nàng là phi tử của trẫm, trẫm nhớ nàng thì đến thôi." Hoa Thường có chút lúng túng, dời ánh mắt sang chỗ khác, mím môi nói: "Thần thiếp có chút không quen, dường như không phải Hoàng thượng bị bệnh, thì chính là thần thiếp bị bệnh. Còn không thì là chuyện vặt quấn thân, cũng đã lâu Hoàng thượng không ngủ lại Thượng Dương cung rồi." Hoàng đế lộ ra ý cười, ánh mắt thản nhiên, hơi nghiêng người kề sát Hoa Thường, thấp giọng nói: "Vậy hôm nay trẫm ngủ lại không được sao?" Gò má Hoa Thường đỏ bừng, cúi đầu: "Hoàng thượng thích ngủ ở đâu thì ngủ lại ở đó, thần thiếp không thể quản được." "Thường nhi..." Gió xuân vừa qua, một đêm không mộng mị. Ngày thứ hai, Thượng Dương cung. Mạnh Lương viện cung kính ngồi trên nhuyễn tháp thấp, nhẹ nhàng đấm chân cho Hoa Thường, khẽ ngước mắt lên, ôn tồn nói: "Nương nương mới từ Vị Ương cung trở về, nên nghỉ ngơi một lát đi." Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, nhìn Mạnh Lương viện nói: "Mấy ngày này, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Mạnh Lương viện mím môi nói: "Nương nương muốn tốt cho tần thiếp, tần thiếp biết rõ." Hoa Thường kéo tay Mạnh Lương viện, nhẹ giọng nói: "Đừng đấm nữa, ngươi cũng không phải là nha hoàn. Bổn cung cấm túc ngươi, là để ngươi an tĩnh suy nghĩ vài ngày cho tốt, học nhẫn nại, học bình tĩnh. Chuyện Tô Tiểu nghi được tấn vị là ván đã đóng thuyền rồi, cho dù trong lòng ngươi có oán hận như thế nào đi nữa, cũng phải chịu đựng, biết không?" Mạnh Lương viện cắn chặt môi, thấp giọng nói: "Tần thiếp biết nương nương là vì muốn tốt cho tần thiếp, chỉ là trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không vượt qua được khúc mắc này." Hoa Thường thở dài, đối với Mạnh Lương viện thật sự là vừa thương lại vừa hận, còn có vài phần đáng thương. "Lời của bổn cung ngươi đều xem như gió thoảng bên tai, tiệc rượu thưởng hoa ngày đó, ngươi không nhìn ra gì sao?" Hoa Thường hơi nhướng mày nhìn Mạnh Lương viện, mở miệng nói. Mạnh Lương viện thận trọng ngẩng đầu, không biết Hoa Thường ám chỉ điều gì: "Tần thiếp ngu độn, nương nương muốn nói điều gì?" Hoa Thường vươn ngón tay chọc mạnh lên trán Mạnh Lương viện một cái, cả giận nói: "Có vài lời mà cũng phải nói rõ ràng ra sao? Thủ đoạn của Trịnh Phi độc ác, xem Tô Tiểu nghi như cặn bã, sao việc giành hoa lại ẩn nhẩn không nổi giận như vậy?" Sau khi Mạnh Lương viện nghe xong, vẫn mê muội nói: "Tần thiếp không biết..." Hoa Thường hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Vậy bổn cung nói rõ cho ngươi, Tô Tiểu nghi không thể nuôi hài tử của nàng ta được, chỉ có thể giao cho người khác mà thôi! Một khi là Hoàng tử, có ai mà không muốn kia chứ! Tô Tiểu nghi không tôn quý, nhưng đứa trẻ kia tôn quý! Bây giờ đừng đắc tội nàng ta, bởi vì có rất nhiều người nguyện ý vì nàng ta mà ra mặt!" Mạnh Lương viện ngây người như phỗng, lúc này mới nhớ tới lúc trước Hoa Thường đã từng nói với nàng, hài tử của Tô Tiểu nghi nhất định sẽ đổi mẫu... Vậy thì đúng rồi, trong hậu cung có rất nhiều phi tần không có con, tất cả mọi người đều muốn... Mạnh Lương viện bình tĩnh lại, đôi môi có chút run rẩy, cất tiếng hỏi: "Nương nương, nhưng vì sao ngày đó Lục Tần lại xung đột với Tô Tiểu nghi vậy? Chẳng lẽ Lục Tần không muốn hài tử của Tô Tiểu nghi sao? Hoa Thường lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Mạnh Lương viện nói: "Ngươi đừng quên, Lục Tần đã có hài tử. Dĩ nhiên, lời nói hôm nay là cấm kỵ, nhưng tình thương của Lục Tần đối với Nhị Hoàng tử sẽ không thay đổi. Trịnh Phi muốn đứa trẻ của Tô Tiểu nghi để tăng tiền cược cho địa vị của mình, nhưng Lục Tần không muốn trơ mắt nhìn Nhị Hoàng tử có thêm một đối thủ cạnh tranh, chia đi sủng ái và ủng hộ của Trịnh Phi đối với nó. Đắc tội với Tô Tiểu nghi, là Lục Tần khôn khéo đấy." Lúc này Mạnh Lương viện mới hiểu rõ, lẩm bẩm nói: "Thì ra là vậy..." Thanh âm Hoa Thường nhàn nhạt: "Hậu cung này có rất nhiều người khôn khéo, ngươi còn nhỏ, nếu thành thật, người khác không có lý do và động cơ để đối phó với ngươi. Thế nhưng nếu ngươi dây vào đầm nước đục này, vậy thì không rút lui được nữa rồi." Đôi môi của Mạnh Lương viện trắng bệch, ánh mắt yếu ớt nhìn Hoa Thường, co ro nói: "Tần thiếp tạ ơn nương nương dạy bảo." Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Học nhẫn nại và chờ đợi, bổn cung còn ẩn nhẫn, nên ngươi cũng đừng tự chủ trương nữa."
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Vương Triều
- Chương 2: Quý Nữ Thế Gia
- Chương 3: Thỉnh An
- Chương 4: Bình Tĩnh
- Chương 5: Đế Hậu
- Chương 6: Tiến Cung
- Chương 7: Yết Kiến
- Chương 8: Lần Đầu Gặp Gỡ
- Chương 9: Thị Tẩm
- Chương 10: Thái Hậu Yêu Thích
- Chương 11: Chìm Trong Cảnh Đẹp
- Chương 12: Nói Chuyện Phiếm
- Chương 13: Ninh Quý Tần
- Chương 14: Tới Chơi
- Chương 15: Trung Cung Có Hỉ
- Chương 16: Mỗi Người Một Tư Thái
- Chương 17: Tâm Tư Tinh Tế
- Chương 18: Sự Việc Gần Cuối Năm
- Chương 19: Mưu Tính Thần Bí
- Chương 20: Việc Vặt Vãnh
- Chương 21: Suy Nghĩ Của Thái Hậu
- Chương 22: Chữ 'Phúc'
- Chương 23: Rối Loạn
- Chương 24: Sinh Con
- Chương 25: Thủ Đoạn Của Trịnh Phi
- Chương 26: Phong Ba Âm Thầm Dậy Sóng
- Chương 27: Khí Thế Dâng Cao
- Chương 28: Thục Phi Có Thai
- Chương 29: Xuất Hiện Điềm Xấu
- Chương 30: Trời Sập
- Chương 31: Chọn Người Hầu Bệnh
- Chương 32: Phó Thác
- Chương 33: Nữ Nhân Đẹp Nhất
- Chương 34: Nguyên Nhân
- Chương 35: Chăm Sóc
- Chương 36: Chuyển Biến Xấu
- Chương 37: Tâm Ý Thái Hậu
- Chương 38: Trữ Vị [1]
- Chương 39: Sống Chết Có Nhau
- Chương 40: Chính Sự Trữ Quân (Thái tử vị)
- Chương 41: Kỳ Nguyện
- Chương 42: Chuyển Biến Tốt
- Chương 43: Có Lẽ Là Tình Yêu
- Chương 44: Phong Hào
- Chương 45: Thẩm Quý Nhân
- Chương 46: Giải Ngữ Hoa [1]
- Chương 47: Gia Yến
- Chương 48: Vũ Nữ
- Chương 49: Tiểu Nghi
- Chương 50: Cơn Giận Của Thái Hậu
- Chương 51: Trừng Trị Tiểu Nghi
- Chương 52: Ân Oán
- Chương 53: Dời Cung Và Nuôi Dưỡng
- Chương 54: Phàm nhân
- Chương 55: Chèn Ép
- Chương 56: Dạy Dỗ
- Chương 57: Thưởng Hoa
- Chương 58: Thế Tử Vào Cung
- Chương 59: Cơ
- Chương 60: Lão Thần
- Chương 61: Song Thai
- Chương 62: Thuyết Phục Thục Phi
- Chương 63: Lấy Cớ
- Chương 64: Sinh Hạ
- Chương 65: Tạ Thế Và Nuôi Dưỡng
- Chương 66: Nuôi Dưỡng Hài Tử
- Chương 67: Sủng Ái Của Thục Phi
- Chương 68: Tứ Hoàng Tử
- Chương 69: Lên Kế Hoạch
- Chương 70: Dưỡng Nhi
- Chương 71: Một Năm Sau
- Chương 72: Hiền Phi
- Chương 73: Tú Nữ Vào Cung
- Chương 74: Phục Tuyển
- Chương 75: Tuyển Chọn
- Chương 76: Cân Nhắc
- Chương 77: Phong Hàn
- Chương 78: Trần Ai Lạc Định [1]
- Chương 79: Trâm Phượng
- Chương 80: Trâm Phượng Biến Mất
- Chương 81: Lục Soát Cung
- Chương 82: Biết Được Chân Tướng
- Chương 83: Xuất Đầu Chi Điểu
- Chương 84: Lập Uy
- Chương 85: Giữ Gìn
- Chương 86: Thành Phi
- Chương 87: Người Mới
- Chương 88: Lòng Người Thay Đổi
- Chương 89: Oán Giận
- Chương 90: Thiên Hạ Thuỳ Nhân Bất Thức Quân [1]
- Chương 91: Tình Nồng
- Chương 92: Tân Sủng
- Chương 93: Chờ Mong
- Chương 94: Có Thai
- Chương 95: Thủ Đoạn
- Chương 96: Tự Vẫn?
- Chương 97: Chuyện Vặt Khi Dưỡng Thai
- Chương 98: Phát Bệnh
- Chương 99: Hồi Ức
- Chương 100: Ban Tên
- Chương 101: Thời Gian Ấm Áp
- Chương 102: Cửu Tần
- Chương 103: Gửi Gắm Của Quý Tần
- Chương 104: Hoàng Hậu Thay Đổi
- Chương 105: Trữ Vị
- Chương 106: Sắc Lập
- Chương 107: Không Hiểu
- Chương 108: Xúc Động
- Chương 109: Cáo Trạng
- Chương 110: Tát Tay
- Chương 111: Nhìn Nhau Cười
- Chương 112: Tiểu Ngô Thị
- Chương 113: Một Năm Sau
- Chương 114: Cảm Tình
- Chương 115: Đại Phong Lục Cung
- Chương 116: Có Hỉ
- Chương 117: Dưỡng Thai Và Tuyển Tú
- Chương 118: Sảy Thai
- Chương 119: Điều Tra Kỹ
- Chương 120: Bát Giác Liên
- Chương 121: Ôn Thị Hiện Nguyên Hình
- Chương 122: Sương Mù
- Chương 123: Ban Chết
- Chương 124: Tú Nữ Vào Cung
- Chương 125: Ngọc Quý Tần
- Chương 126: Song Hỉ Lâm Môn?
- Chương 127: Đêm Trước Khi Tây Tuần
- Chương 128: Khởi Hành Tây Tuần
- Chương 129: Công Chúa Tố Chi
- Chương 130: Hồ Nhung
- Chương 131: Vương Phi Bố Xích - Đổi Mới Lần Thứ Hai (1)
- Chương 132: Kham Bố Vương - Đổi Mới Lần Thứ Hai (2)
- Chương 133: Tâm Ý - Đổi Mới Lần Thứ Hai (3)
- Chương 134: Kính Vương - Đổi mới lần thứ 2 (4)
- Chương 135: Cầu Thân - Đổi Mới Lần Thứ Hai (5)
- Chương 136: Chân Tướng - Đổi Mới Lần Thứ Hai (6)
- Chương 137: Các Huynh Trưởng
- Chương 138: Bất Mãn
- Chương 139: Mã Uân
- Chương 140: Phóng Ngựa
- Chương 141: Tận Tình
- Chương 142: Hồi Cung
- Chương 143: Nghiêm Tu Nghi
- Chương 144: Thục Phi Bi Thương
- Chương 145: Người Phàm
- Chương 146: Hai Vị Hoàng Tử
- Chương 147: Phúc Trời Ban
- Chương 148: Hòa Thuận Vui Vẻ
- Chương 149: Từ Chối
- Chương 150: Hỉ Tang
- Chương 151: Sinh Con
- Chương 152: Mười Một Năm Sau
- Chương 153: Bọn Trẻ
- Chương 154: Tú Nữ
- Chương 155: Mưu Sự Tại Nhân
- Chương 156: Nước Chảy Vô Tình
- Chương 157: Lửa Giận Công Tâm
- Chương 158: Kế Của Chim Sẻ [1]
- Chương 159: Duyệt Tuyển Tú Nữ
- Chương 160: Lão Bạng Hoài Châu
- Chương 161: Nửa Đường Nhảy Ra Trình Giảo Kim [1]
- Chương 162: Nỗi Lòng Của Tiểu Tứ
- Chương 163: Quyết Định
- Chương 164: Vui Buồn Không Giống Nhau
- Chương 165: Hữu An
- Chương 166: Khai Phủ
- Chương 167: Vào Cửa
- Chương 168: Say Mê
- Chương 169: Thập Hoàng Tử
- Chương 170: Chiến Sự
- Chương 171: Đời Thứ Ba
- Chương 172: Đáng Thương
- Chương 173: Mục Tiêu
- Chương 174: Tức Giận
- Chương 175: Bé Gái
- Chương 176: Hoàng Đế Suy Tính
- Chương 177: Tin Đồn Ở Đông Cung
- Chương 178: Trò Khôi Hài
- Chương 179: Tiểu Tranh Tử
- Chương 180: Hồng Nhan Tri Kỷ
- Chương 181: Diệp Mỹ Nhân
- Chương 182: Hương Tiêu Ngọc Vẫn
- Chương 183: Tránh Nóng
- Chương 184: Trầm Đô
- Chương 185: Biến Số
- Chương 186: Trốn
- Chương 187: Phẫn Nộ
- Chương 188: Trận Lửa Đó
- Ngoại Truyện 1
- Ngoại Truyện 2
- Ngoại Truyện 3
- Ngoại Truyện 4
- Ngoại Truyện 5
- Ngoại Truyện 6
- Ngoại Truyện 7
- Ngoại Truyện 8
- Ngoại Truyện 9