Chương 57: Bị biếm vào lãnh cung
Edit: Phương Tiệp dư
Beta: An Thục phi
Mạnh Sung nghi không nghĩ tới, bản thân đang chuẩn bị đi Thương Loan điện tìm Đại Yến Đế thì Đại Yến Đế đã đích thân đến thiên điện Lưu Vân cung, liền tưởng rằng Đại Yến Đế đã suy nghĩ lại, nguyện ý bảo vệ phụ thân, không khỏi vui mừng nhướng mày. "Thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Mạnh Sung nghi gấp rút hành lễ, nhường lại ghế chủ vị trong điện. Đại Yến Đế nghiêng mắt liếc nhìn nàng, tung vạt long bào ngồi vào chính giữa ghế. "Ái phi cũng ngồi đi." Đại Yến Đế thản nhiên nói. Mạnh Sung nghi liền cúi đầu ngồi vào chiếc ghế cách đó không xa, thấp giọng hỏi, "Không biết Hoàng thượng đến điện của thiếp không biết vì chuyện gì ạ?" Đại Yến Đế thản nhiên sửa sang lại chút nếp gấp nơi ống tay áo, nghiêm mặt nói: "Là như thế này, chuyện An Mỹ nhân sảy thai lần trước, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, trẫm dù sao cũng phải có một lời giải thích. Dù sao ái phi cũng đã từng cùng trẫm điều tra một thời gian, hôm nay trẫm phái Lý Phúc Thăng điều tra ra được cục đá trước Trường Nhạc Cung là do Cúc Phi khi đi ngang qua làm rơi xuống, trẫm muốn hỏi ái phi không biết thấy thế nào?" Mạnh Sung nghi nghe vậy liền giật mình, len lén quan sát Đại Yến Đế, thấy hắn chỉ mang vẻ mặt thường thường, không có cảm xúc lạ trên mặt mới yên lòng một chút, trong lòng lại không biết vì sao Hoàng Thượng lại hỏi riêng mình chuyện này, bây giờ nàng đã sớm không còn nằm trong tứ đại chính phi, Hoàng Thượng cần gì phải băn khoăn ý tứ của nàng. Chẳng lẽ, Hoàng được đang có ý định cho nàng khôi phục lại phân vị phi như cũ? Nghĩ như vậy, trong lòng Mạnh Sung nghi sung sướng vạn phần, cố gắng áp chế hồi lâu mới sự vui mừng ngày càng lan rộng kia xuống đáy lòng. "Lát nữa trẫm sẽ hỏi Kỳ Quý phi, chuyện này dù sao hai nàng cũng biết không ít, tất nhiên phải hỏi rõ ý tứ của các nàng." Đại Yến Đế lại bồi thêm một câu. Mạnh Sung nghi càng thêm vui mừng, trên mặt lại cực lực duy trì vẻ nhã nhặn, chậm rãi nói: "Nếu Hoàng Thượng đã hỏi như vậy, thiếp liền nói. Tuy nói cục băng trên đường nhỏ kia là người của Tích Ngọc cung phát hiện, nhưng Cúc Phi làm người thế nào, Hoàng thượng tất sẽ hiểu rõ. Bất quá bây giờ hoàng gia chỉ có một vị Nhị Hoàng tử, có lẽ Cúc Phi lo lắng những Hoàng tử khác sẽ đe doạ địa vị của Nhị Hoàng tử, nên mới nổi lên tâm tư hại An Mỹ nhân sảy thai chăng?" Đại Yến Đế khẽ nhếch môi, nếu không phải lần trước đi Tích Ngọc cung nghe được sự oán hận của Cúc Phi đối với bản thân, hôm nay có lẽ đã tin những lời ác độc của Mạnh Sung nghi. "Ái phi còn có cao kiến gì, cứ việc nói đi." Đại Yến Đế cười nhạt nói. Mạnh Sung nghi giương mắt nhìn hắn, thấy hỉ nộ không rõ, liền ung dung nói tiếp: "Thiếp nghe nói Hinh Quý tần đã từng đi qua Tích Ngọc cung bái phỏng Cúc Phi, hôm nay An Mỹ nhân lại trượt chân trước Trường Nhạc cung, Hoàng Thượng cùng thiếp lại điều tra ra ở đó có một hòn đá nhỏ, mọi việc không phải thật đúng dịp quá đi?" Đại Yến Đế gật đầu, "Ái phi nói như vậy, trẫm cũng cảm thấy Hinh Quý tần này động cơ không nhỏ. Nghe nói trước kia chưa tiến cung, Hinh Quý tần và An Mỹ nhân đã từng là hảo tỷ muội, không chừng bây giờ vì lòng ghen tỵ chợt nổi lên mà lập mưu hãm hại hoàng tự." "Hoàng Thượng phân tích thực hợp lý." Mạnh Sung nghi liền phụ họa theo. "Vậy ái phi cho rằng Hinh Quý tần này nên xử trí thế nào?" Đại Yến Đế làm bộ như lơ đãng phất phất ống tay áo, ung dung hỏi nàng. Mạnh Sung nghi gần đây đang nghẹn một bụng tức khí chưa có chỗ thoát, lại nghe Đại Yến đế hỏi quyết sách của nàng, tự nhiên tia hung ác liền hiện rõ, hận không thể dụ dỗ Hinh Quý tần lập tức chết đi, nhưng lại nghĩ đến hình tượng luôn rộng lượng đoan trang trước sau như một của mình, liền hướng Đại Yến Đế nói: "Thiếp cho rằng, sát hại hoàng tự là tội đáng chém đầu, nhưng hoàng ân luôn mênh mông cuồn cuộn, Hoàng Thượng liền biếm nàng vào Lãnh Nguyệt điện là đã đủ răn đe rồi." Lời này nói ra chính là bộ dáng hào phóng, rộng lượng, hai mắt Đại Yến Đế liền lãnh xuống, đột nhiên ha ha cười hai tiếng. Mạnh Sung nghi liền cảm thấy gió lạnh lướt qua hai gò má, khó hiểu vì sao sắc mặt Đại Yến Đế bỗng nhiên âm trầm, cho là bản thân không nên vọng ngôn ngư thế, liền nói liên tục không ngừng: "Là thiếp vượt qua khuôn phép, mong Hoàng Thượng thứ tội." Đại Yến Đế lại càng cười lạnh lùng, "Ái phi yên tâm, nếu ái phi đã nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trẫm sao có thể nỡ lòng chém đầu ái phi." Mấy chữ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này, nghe thật trào phúng biết bao. Mạnh Sung nghi dù trì độn, giờ phút này cũng phát hiện có điều không bình thường, ấp úng nói: "Hoàng Thượng có ẩn ý gì, thiếp không hiểu." "Không sao, trẫm liền giải thích cho ái phi hiểu một chút." Đại Yến Đế nhếch môi, hướng ngoài điện cao giọng hô, "Lý Phúc Thăng, đem người vào cho trẫm!" Mạnh Sung nghi trong lòng liền lóe lên ý nghĩ, chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng đang quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời tưởng chừng như có sấm sét giữa trời quang, Mạnh Sung nghi trong phút chốc đã ngây ngốc ngay tại chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn cô nương trước mắt, trong lòng vài phút trước còn thoáng hả hê, giờ bỗng dưng đè xuống một tảng đá lớn, làm cho nàng thở không nổi. Là... Là Cẩm Ngọc! "Ái phi bây giờ liệu có lời gì muốn nói với trẫm không?" Đại Yến Đế nhẹ nhàng cười, mà nụ cười ấy lại thật nguy hiểm, làm cho toàn thân Mạnh sung nghi thoáng chốc cứng đờ. "Hoàng Thượng, thiếp oan uổng a, Hoàng Thượng chớ nghe những lời vu khống của cẩu nô tỳ này, nhất định do thiếp trừng phạt nàng ta thành nô tỳ hạ đẳng phải đi giặt quần áo, nàng liền ghi hận trong lòng, vu oan thiếp hãm hại An Mỹ nhân." Mạnh Sung nghi liền bất chấp mọi thứ, hai châm quỳ phịch trên mặt đất, hướng Đại Yến Đế tuôn lời giải oan. Đại Yến Đế ánh mắt tịch mịch sâu hoắm, nhìn gương mặt Mạnh Sung nghi vì sợ hãi mà đỏ ửng, lại làm cho hắn cảm thấy Xuân Đào này khó coi đến cực điểm. "Trẫm chưa nói cái gì, ái phi liền chưa đánh đã khai, lại còn muốn ngụy biện những chuyện đó không phải do ngươi làm?" Đại Yến Đế hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Cẩm Ngọc còn đang quỳ trên mặt đất. Cẩm Ngọc nhìn ánh mắt âm trầm kia, toàn thân chấn động, run lên bần bật, gấp rút quỳ trên mặt đất khai: "Hoàng Thượng minh giám, những lời nô tỳ nói là sự thật, xác thực Mạnh Sung nghi đã âm thầm dựng ra âm mưu này. Nô tỳ trong lúc vô tình biết được Nội Vụ phủ phái người mang thuốc dưỡng thai cho An Mỹ nhân, liền đem việc này bẩm báo cho Mạnh Sung nghi. Mạnh Sung nghi nghe vậy liền phái nô tỳ phải thời thời khắc khắc chú ý đến An Mỹ nhân, biết được An Mỹ nhân thường xuyên qua lại với Hinh Quý tần ở Trường Nhạc cung, lại trùng hợp ngày đó nha hoàn thiếp thân bên người An Mỹ nhân không đi cùng, liền nói Tiểu Lộ Tử kê trước vài hòn đá nhỏ trên đường, hòn đá này lại vô cùng trơn bóng, dẫm lên nhất định sẽ trượt chân. Sau đó, Mạnh Sung nghi liền phái Tiểu Lộ Tử thừa dịp ban đêm trời tối mà lén lút làm rơi vài cục đá bên góc tường của Trường Nhạc cung." Cẩm Ngọc một hơi liền nói hết tất cả những điều mình biết. Tiểu Lộ Tử đang đứng một bên nghe Đại Yến Đế hù dọa sớm đã run run, giờ nghe Cẩm Ngọc nói toạc ra mọi chuyện, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: "Hoàng Thượng tha mạng, tất cả đều do Mạnh Sung nghi chủ mưu ép nô tài phải làm như vậy, Hoàng Thượng tha mạng a!" Cẩm Vũ thân thể cũng sớm run rẩy, nhưng chỉ đứng xa xa, im lặng không nói gì. Mạnh Sung nghi liền xụi lơ trên mặt đất, tự biết nhiều lời vô ích, ánh mắt như độc xà hung hăng trừng Cẩm Ngọc và Tiểu Lộ Tử, "Các ngươi đều là cẩu nô tài, ngày thường bản cung đối đãi với các ngươi như thế nào? Các ngươi lại trả ơn bản cung như thế nào, một đám cẩu nô tài vong ân bội nghĩa! Về sau liền chết không tử tế! Không tử tế!" Nhớ tới điều gì, Mạnh Sung nghi liền gấp rút quỳ đến trước chân Đại Yến Đế, ôm riết bắp đùi của hắn, khóc như hoa lê đái vũ, "Hoàng Thượng, thiếp biết sai rồi, về sau không dám nữa, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội a..." Đại Yến Đế chỉ khẽ liếc nàng một lần, ánh mắt tịch mịch không một tia thương tiếc, thản nhiên nói: "Trẫm lúc trước đã hỏi ái phi nên xử trí chuyện này như thế nào, chính miệng ái phi đã đưa ra đề nghị, trẫm liền thành toàn, ái phi thấy có được không?" Mạnh Sung nghi điếng người nhớ lại những lời nói kia, hai mắt trừng lớn, lắc đầu liên tục, "Hoàng Thượng khai ân a, thiếp không muốn đến Lãnh Nguyệt điện, thiếp không muốn nhập lãnh cung, Hoàng Thượng tha mạng, thiếp không muốn chết ở lãnh cung a..." Đại Yến Đế cũng lười quan tâm đến nàng, hướng Lý Phúc Thăng lạnh giọng phân phó: "Chặn miệng Mạnh Sung nghi lại, lập tức biếm vào Lãnh Nguyệt điện, không được xảy ra sai sót!" Lý Phúc Thăng lập tức thưa vâng, sai sử một tên tiểu thái giám nhanh chóng mang đến một tấm vải thô nhét vào miệng Mạnh Sung nghi, làm cho nàng đến một âm cũng không phát ra được. Những chuyện này bọn hắn đã làm không ít lần, cho nên vô cùng thuận lợi. Sau đó, Mạnh Sung nghi cứ như vậy bị hai tiểu thái giám áp giải ra ngoài, rất nhanh liền rời xa nơi này, đôi mắt rưng rưng vẫn mãi nhìn về phía Đại Yến Đế, đến chớp mắt một lần cũng không. Đại Yến Đế sau đó nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào thân hình bất động của Cẩm Vũ, "Dầu gì ngươi đã hầu hạ Mạnh Sung nghi nhiều năm, liền theo cùng đến Lãnh Nguyệt điện đi." Cẩm Vũ cúi đầu, hai tay khẽ run, "Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng không ban chết." Đối với những chuyện thương thiên hại lý nàng đã làm, loại kết cục này là tốt nhất, tự nhiên không dám cầu xin, gấp rút hướng Đại Yến Đế tạ ơn, liền vội vã đuổi theo. Người bị biếm vào lãnh cung bình thường đều từ phía lục cung đi vòng qua con đường heo hút sau cùng. Nơi này phong cảnh cũng chẳng phải thế ngoại đào nguyên gì, chỉ có vài cây hoa quế đang độ nở hoa. Dưới tàng cây chỉ có hai người đang đứng, một vị mặc cung trang hồng phấn đứng ngược chiều gió, bên cạnh là một tiểu nha đầu mặc lục y đơn sắc, tưởng như đang mải thưởng thức những nụ hoa chớm nở. Nghe được tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, hai người nghi hoặc quay đầu lại. Lúc Lý Phúc Thăng tới gần liền cung kính hướng vị cung trang hồng phấn mà hành lễ, sau đó liền sai sử đám nô tài phía sau vội vàng kéo Mạnh Sung nghi ra xa, Cẩm Vũ liền đi theo. Đợi tất cả đều khom lưng về phía nữ tử ấy, để lộ ra Mạnh Sung nghi ở phía xa xa đối diện với nàng, trong miệng còn có thật nhiều vải bố thô ráp. Vị mặc cung trang hồng phấn ấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Mạnh Sung nghi, chậm rãi nhếch môi cười, rồi vươn tay ra sau tai gạt đi vài sợi trang sức tinh tế quấn quanh, để lộ một đôi khuyên tai bạch ngọc óng ánh, nổi bật trên vành tai tuyết trắng, trông càng thêm khéo léo động lòng người. Bàn tay ngọc mảnh mai lại vỗ về vài lần lên khuyên tai, hướng về phía Mạnh Sung nghi đang bị áp giải cười đến quỷ dị. Hai mắt Mạnh Sung nghi trừng lớn như chuông đồng, lòng trắng phút chốc lan rộng, nhưng vẫn tiếp tục gắt gao nhìn khuyên tai của vị mặc cung y hồng phấn, liều chết giãy giụa. Hai tiểu thái giám vội vàng tăng thêm lực đạo, một người to gan còn nhéo lên cánh tay nàng, đau đến mức điếng người, vậy mà động tác của nàng vẫn không dừng lại. Lý Phúc Thăng khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt Mạnh Sung nghi một lần, thấy trong mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ, lại luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ, tựa như gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ. Lý Phúc Thăng theo ánh mắt nàng quay đầu nhìn lại, thấy cô gái mặc cung y hồng phấn khẽ hướng hắn nhàn nhạt gật đầu, căn bản không có gì dị thường. Lý Phúc Thăng không vui trừng mắt Mạnh Sung nghi, lúc trước vu khống không thành, bây giờ ngược lại cảm thấy sợ sao? Nghĩ vậy liền phát mệnh lệnh cho hai tiểu thái giám, mấy người cước bộ càng nhanh, trên người Mạnh Sung nghi nhéo tạo thành mấy vệt tím bầm, dù đau cũng nói không nên lời. "Vân Kiều, hôm nay thực xúi quẩy, lại bắt gặp một màn này, hay là trở về Trường Nhạc cung đi..." "Vâng." Hai người càng lúc càng đi xa. Cô gái mặc cung y cũng không phải người nào khác mà chính là Diệp Linh Sương lấy cớ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh. Còn đôi khuyên tai bạch ngọc này, người khác có thể không biết, nhưng Mạnh Hàm Ngọc là người hiểu rõ nhất, đôi khuyên tai này chính là khi Hoa Lê Nguyệt chết đi đã tặng cho nàng ta, giống nhau như đúc.
Beta: An Thục phi
Mạnh Sung nghi không nghĩ tới, bản thân đang chuẩn bị đi Thương Loan điện tìm Đại Yến Đế thì Đại Yến Đế đã đích thân đến thiên điện Lưu Vân cung, liền tưởng rằng Đại Yến Đế đã suy nghĩ lại, nguyện ý bảo vệ phụ thân, không khỏi vui mừng nhướng mày. "Thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Mạnh Sung nghi gấp rút hành lễ, nhường lại ghế chủ vị trong điện. Đại Yến Đế nghiêng mắt liếc nhìn nàng, tung vạt long bào ngồi vào chính giữa ghế. "Ái phi cũng ngồi đi." Đại Yến Đế thản nhiên nói. Mạnh Sung nghi liền cúi đầu ngồi vào chiếc ghế cách đó không xa, thấp giọng hỏi, "Không biết Hoàng thượng đến điện của thiếp không biết vì chuyện gì ạ?" Đại Yến Đế thản nhiên sửa sang lại chút nếp gấp nơi ống tay áo, nghiêm mặt nói: "Là như thế này, chuyện An Mỹ nhân sảy thai lần trước, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, trẫm dù sao cũng phải có một lời giải thích. Dù sao ái phi cũng đã từng cùng trẫm điều tra một thời gian, hôm nay trẫm phái Lý Phúc Thăng điều tra ra được cục đá trước Trường Nhạc Cung là do Cúc Phi khi đi ngang qua làm rơi xuống, trẫm muốn hỏi ái phi không biết thấy thế nào?" Mạnh Sung nghi nghe vậy liền giật mình, len lén quan sát Đại Yến Đế, thấy hắn chỉ mang vẻ mặt thường thường, không có cảm xúc lạ trên mặt mới yên lòng một chút, trong lòng lại không biết vì sao Hoàng Thượng lại hỏi riêng mình chuyện này, bây giờ nàng đã sớm không còn nằm trong tứ đại chính phi, Hoàng Thượng cần gì phải băn khoăn ý tứ của nàng. Chẳng lẽ, Hoàng được đang có ý định cho nàng khôi phục lại phân vị phi như cũ? Nghĩ như vậy, trong lòng Mạnh Sung nghi sung sướng vạn phần, cố gắng áp chế hồi lâu mới sự vui mừng ngày càng lan rộng kia xuống đáy lòng. "Lát nữa trẫm sẽ hỏi Kỳ Quý phi, chuyện này dù sao hai nàng cũng biết không ít, tất nhiên phải hỏi rõ ý tứ của các nàng." Đại Yến Đế lại bồi thêm một câu. Mạnh Sung nghi càng thêm vui mừng, trên mặt lại cực lực duy trì vẻ nhã nhặn, chậm rãi nói: "Nếu Hoàng Thượng đã hỏi như vậy, thiếp liền nói. Tuy nói cục băng trên đường nhỏ kia là người của Tích Ngọc cung phát hiện, nhưng Cúc Phi làm người thế nào, Hoàng thượng tất sẽ hiểu rõ. Bất quá bây giờ hoàng gia chỉ có một vị Nhị Hoàng tử, có lẽ Cúc Phi lo lắng những Hoàng tử khác sẽ đe doạ địa vị của Nhị Hoàng tử, nên mới nổi lên tâm tư hại An Mỹ nhân sảy thai chăng?" Đại Yến Đế khẽ nhếch môi, nếu không phải lần trước đi Tích Ngọc cung nghe được sự oán hận của Cúc Phi đối với bản thân, hôm nay có lẽ đã tin những lời ác độc của Mạnh Sung nghi. "Ái phi còn có cao kiến gì, cứ việc nói đi." Đại Yến Đế cười nhạt nói. Mạnh Sung nghi giương mắt nhìn hắn, thấy hỉ nộ không rõ, liền ung dung nói tiếp: "Thiếp nghe nói Hinh Quý tần đã từng đi qua Tích Ngọc cung bái phỏng Cúc Phi, hôm nay An Mỹ nhân lại trượt chân trước Trường Nhạc cung, Hoàng Thượng cùng thiếp lại điều tra ra ở đó có một hòn đá nhỏ, mọi việc không phải thật đúng dịp quá đi?" Đại Yến Đế gật đầu, "Ái phi nói như vậy, trẫm cũng cảm thấy Hinh Quý tần này động cơ không nhỏ. Nghe nói trước kia chưa tiến cung, Hinh Quý tần và An Mỹ nhân đã từng là hảo tỷ muội, không chừng bây giờ vì lòng ghen tỵ chợt nổi lên mà lập mưu hãm hại hoàng tự." "Hoàng Thượng phân tích thực hợp lý." Mạnh Sung nghi liền phụ họa theo. "Vậy ái phi cho rằng Hinh Quý tần này nên xử trí thế nào?" Đại Yến Đế làm bộ như lơ đãng phất phất ống tay áo, ung dung hỏi nàng. Mạnh Sung nghi gần đây đang nghẹn một bụng tức khí chưa có chỗ thoát, lại nghe Đại Yến đế hỏi quyết sách của nàng, tự nhiên tia hung ác liền hiện rõ, hận không thể dụ dỗ Hinh Quý tần lập tức chết đi, nhưng lại nghĩ đến hình tượng luôn rộng lượng đoan trang trước sau như một của mình, liền hướng Đại Yến Đế nói: "Thiếp cho rằng, sát hại hoàng tự là tội đáng chém đầu, nhưng hoàng ân luôn mênh mông cuồn cuộn, Hoàng Thượng liền biếm nàng vào Lãnh Nguyệt điện là đã đủ răn đe rồi." Lời này nói ra chính là bộ dáng hào phóng, rộng lượng, hai mắt Đại Yến Đế liền lãnh xuống, đột nhiên ha ha cười hai tiếng. Mạnh Sung nghi liền cảm thấy gió lạnh lướt qua hai gò má, khó hiểu vì sao sắc mặt Đại Yến Đế bỗng nhiên âm trầm, cho là bản thân không nên vọng ngôn ngư thế, liền nói liên tục không ngừng: "Là thiếp vượt qua khuôn phép, mong Hoàng Thượng thứ tội." Đại Yến Đế lại càng cười lạnh lùng, "Ái phi yên tâm, nếu ái phi đã nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trẫm sao có thể nỡ lòng chém đầu ái phi." Mấy chữ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này, nghe thật trào phúng biết bao. Mạnh Sung nghi dù trì độn, giờ phút này cũng phát hiện có điều không bình thường, ấp úng nói: "Hoàng Thượng có ẩn ý gì, thiếp không hiểu." "Không sao, trẫm liền giải thích cho ái phi hiểu một chút." Đại Yến Đế nhếch môi, hướng ngoài điện cao giọng hô, "Lý Phúc Thăng, đem người vào cho trẫm!" Mạnh Sung nghi trong lòng liền lóe lên ý nghĩ, chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng đang quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời tưởng chừng như có sấm sét giữa trời quang, Mạnh Sung nghi trong phút chốc đã ngây ngốc ngay tại chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn cô nương trước mắt, trong lòng vài phút trước còn thoáng hả hê, giờ bỗng dưng đè xuống một tảng đá lớn, làm cho nàng thở không nổi. Là... Là Cẩm Ngọc! "Ái phi bây giờ liệu có lời gì muốn nói với trẫm không?" Đại Yến Đế nhẹ nhàng cười, mà nụ cười ấy lại thật nguy hiểm, làm cho toàn thân Mạnh sung nghi thoáng chốc cứng đờ. "Hoàng Thượng, thiếp oan uổng a, Hoàng Thượng chớ nghe những lời vu khống của cẩu nô tỳ này, nhất định do thiếp trừng phạt nàng ta thành nô tỳ hạ đẳng phải đi giặt quần áo, nàng liền ghi hận trong lòng, vu oan thiếp hãm hại An Mỹ nhân." Mạnh Sung nghi liền bất chấp mọi thứ, hai châm quỳ phịch trên mặt đất, hướng Đại Yến Đế tuôn lời giải oan. Đại Yến Đế ánh mắt tịch mịch sâu hoắm, nhìn gương mặt Mạnh Sung nghi vì sợ hãi mà đỏ ửng, lại làm cho hắn cảm thấy Xuân Đào này khó coi đến cực điểm. "Trẫm chưa nói cái gì, ái phi liền chưa đánh đã khai, lại còn muốn ngụy biện những chuyện đó không phải do ngươi làm?" Đại Yến Đế hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Cẩm Ngọc còn đang quỳ trên mặt đất. Cẩm Ngọc nhìn ánh mắt âm trầm kia, toàn thân chấn động, run lên bần bật, gấp rút quỳ trên mặt đất khai: "Hoàng Thượng minh giám, những lời nô tỳ nói là sự thật, xác thực Mạnh Sung nghi đã âm thầm dựng ra âm mưu này. Nô tỳ trong lúc vô tình biết được Nội Vụ phủ phái người mang thuốc dưỡng thai cho An Mỹ nhân, liền đem việc này bẩm báo cho Mạnh Sung nghi. Mạnh Sung nghi nghe vậy liền phái nô tỳ phải thời thời khắc khắc chú ý đến An Mỹ nhân, biết được An Mỹ nhân thường xuyên qua lại với Hinh Quý tần ở Trường Nhạc cung, lại trùng hợp ngày đó nha hoàn thiếp thân bên người An Mỹ nhân không đi cùng, liền nói Tiểu Lộ Tử kê trước vài hòn đá nhỏ trên đường, hòn đá này lại vô cùng trơn bóng, dẫm lên nhất định sẽ trượt chân. Sau đó, Mạnh Sung nghi liền phái Tiểu Lộ Tử thừa dịp ban đêm trời tối mà lén lút làm rơi vài cục đá bên góc tường của Trường Nhạc cung." Cẩm Ngọc một hơi liền nói hết tất cả những điều mình biết. Tiểu Lộ Tử đang đứng một bên nghe Đại Yến Đế hù dọa sớm đã run run, giờ nghe Cẩm Ngọc nói toạc ra mọi chuyện, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: "Hoàng Thượng tha mạng, tất cả đều do Mạnh Sung nghi chủ mưu ép nô tài phải làm như vậy, Hoàng Thượng tha mạng a!" Cẩm Vũ thân thể cũng sớm run rẩy, nhưng chỉ đứng xa xa, im lặng không nói gì. Mạnh Sung nghi liền xụi lơ trên mặt đất, tự biết nhiều lời vô ích, ánh mắt như độc xà hung hăng trừng Cẩm Ngọc và Tiểu Lộ Tử, "Các ngươi đều là cẩu nô tài, ngày thường bản cung đối đãi với các ngươi như thế nào? Các ngươi lại trả ơn bản cung như thế nào, một đám cẩu nô tài vong ân bội nghĩa! Về sau liền chết không tử tế! Không tử tế!" Nhớ tới điều gì, Mạnh Sung nghi liền gấp rút quỳ đến trước chân Đại Yến Đế, ôm riết bắp đùi của hắn, khóc như hoa lê đái vũ, "Hoàng Thượng, thiếp biết sai rồi, về sau không dám nữa, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội a..." Đại Yến Đế chỉ khẽ liếc nàng một lần, ánh mắt tịch mịch không một tia thương tiếc, thản nhiên nói: "Trẫm lúc trước đã hỏi ái phi nên xử trí chuyện này như thế nào, chính miệng ái phi đã đưa ra đề nghị, trẫm liền thành toàn, ái phi thấy có được không?" Mạnh Sung nghi điếng người nhớ lại những lời nói kia, hai mắt trừng lớn, lắc đầu liên tục, "Hoàng Thượng khai ân a, thiếp không muốn đến Lãnh Nguyệt điện, thiếp không muốn nhập lãnh cung, Hoàng Thượng tha mạng, thiếp không muốn chết ở lãnh cung a..." Đại Yến Đế cũng lười quan tâm đến nàng, hướng Lý Phúc Thăng lạnh giọng phân phó: "Chặn miệng Mạnh Sung nghi lại, lập tức biếm vào Lãnh Nguyệt điện, không được xảy ra sai sót!" Lý Phúc Thăng lập tức thưa vâng, sai sử một tên tiểu thái giám nhanh chóng mang đến một tấm vải thô nhét vào miệng Mạnh Sung nghi, làm cho nàng đến một âm cũng không phát ra được. Những chuyện này bọn hắn đã làm không ít lần, cho nên vô cùng thuận lợi. Sau đó, Mạnh Sung nghi cứ như vậy bị hai tiểu thái giám áp giải ra ngoài, rất nhanh liền rời xa nơi này, đôi mắt rưng rưng vẫn mãi nhìn về phía Đại Yến Đế, đến chớp mắt một lần cũng không. Đại Yến Đế sau đó nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào thân hình bất động của Cẩm Vũ, "Dầu gì ngươi đã hầu hạ Mạnh Sung nghi nhiều năm, liền theo cùng đến Lãnh Nguyệt điện đi." Cẩm Vũ cúi đầu, hai tay khẽ run, "Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng không ban chết." Đối với những chuyện thương thiên hại lý nàng đã làm, loại kết cục này là tốt nhất, tự nhiên không dám cầu xin, gấp rút hướng Đại Yến Đế tạ ơn, liền vội vã đuổi theo. Người bị biếm vào lãnh cung bình thường đều từ phía lục cung đi vòng qua con đường heo hút sau cùng. Nơi này phong cảnh cũng chẳng phải thế ngoại đào nguyên gì, chỉ có vài cây hoa quế đang độ nở hoa. Dưới tàng cây chỉ có hai người đang đứng, một vị mặc cung trang hồng phấn đứng ngược chiều gió, bên cạnh là một tiểu nha đầu mặc lục y đơn sắc, tưởng như đang mải thưởng thức những nụ hoa chớm nở. Nghe được tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, hai người nghi hoặc quay đầu lại. Lúc Lý Phúc Thăng tới gần liền cung kính hướng vị cung trang hồng phấn mà hành lễ, sau đó liền sai sử đám nô tài phía sau vội vàng kéo Mạnh Sung nghi ra xa, Cẩm Vũ liền đi theo. Đợi tất cả đều khom lưng về phía nữ tử ấy, để lộ ra Mạnh Sung nghi ở phía xa xa đối diện với nàng, trong miệng còn có thật nhiều vải bố thô ráp. Vị mặc cung trang hồng phấn ấy bình tĩnh nhìn chằm chằm Mạnh Sung nghi, chậm rãi nhếch môi cười, rồi vươn tay ra sau tai gạt đi vài sợi trang sức tinh tế quấn quanh, để lộ một đôi khuyên tai bạch ngọc óng ánh, nổi bật trên vành tai tuyết trắng, trông càng thêm khéo léo động lòng người. Bàn tay ngọc mảnh mai lại vỗ về vài lần lên khuyên tai, hướng về phía Mạnh Sung nghi đang bị áp giải cười đến quỷ dị. Hai mắt Mạnh Sung nghi trừng lớn như chuông đồng, lòng trắng phút chốc lan rộng, nhưng vẫn tiếp tục gắt gao nhìn khuyên tai của vị mặc cung y hồng phấn, liều chết giãy giụa. Hai tiểu thái giám vội vàng tăng thêm lực đạo, một người to gan còn nhéo lên cánh tay nàng, đau đến mức điếng người, vậy mà động tác của nàng vẫn không dừng lại. Lý Phúc Thăng khẽ nhíu mày, nhìn ánh mắt Mạnh Sung nghi một lần, thấy trong mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ, lại luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ, tựa như gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ. Lý Phúc Thăng theo ánh mắt nàng quay đầu nhìn lại, thấy cô gái mặc cung y hồng phấn khẽ hướng hắn nhàn nhạt gật đầu, căn bản không có gì dị thường. Lý Phúc Thăng không vui trừng mắt Mạnh Sung nghi, lúc trước vu khống không thành, bây giờ ngược lại cảm thấy sợ sao? Nghĩ vậy liền phát mệnh lệnh cho hai tiểu thái giám, mấy người cước bộ càng nhanh, trên người Mạnh Sung nghi nhéo tạo thành mấy vệt tím bầm, dù đau cũng nói không nên lời. "Vân Kiều, hôm nay thực xúi quẩy, lại bắt gặp một màn này, hay là trở về Trường Nhạc cung đi..." "Vâng." Hai người càng lúc càng đi xa. Cô gái mặc cung y cũng không phải người nào khác mà chính là Diệp Linh Sương lấy cớ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh. Còn đôi khuyên tai bạch ngọc này, người khác có thể không biết, nhưng Mạnh Hàm Ngọc là người hiểu rõ nhất, đôi khuyên tai này chính là khi Hoa Lê Nguyệt chết đi đã tặng cho nàng ta, giống nhau như đúc.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Mỹ nữ
- Chương 2: Suy tính
- Chương 3: Lục soát
- Chương 4: Cắn câu
- Chương 5: Mùng tám tháng sáu
- Chương 6: Hoàng đế đột nhiên tìm đến
- Chương 7: Lần đầu được sủng hạnh
- Chương 8: Hoàng Thượng phong thưởng
- Chương 9: Tâm tư Hoàng Thượng
- Chương 10: Hoa nhài Tố Hinh
- Chương 11: Lần đầu gặp
- Chương 12: Thái độ của Hiền phi
- Chương 13: Thăm người cũ
- Chương 14: Quan hệ của Vân Kiều
- Chương 15: Gặp lại Hoàng Thượng
- Chương 16: Bản sắc nam nhi
- Chương 17: Giữa đường gặp phải yêu tinh
- Chương 18: Tâm tư khó dò
- Chương 19: Bồ đào quá mềm
- Chương 20: Nửa đêm nói nhỏ
- Chương 21: Uyển Quý tần xuất hiện
- Chương 22: Lãnh ý
- Chương 23: Chuyển đến thiên điện điện
- Chương 24: Uyển Quý tần nổi giận
- Chương 25: Gặp gỡ tại Lê Lạc viên
- Chương 26: Nửa đường sinh sự
- Chương 27: Biếm lãnh cung
- Chương 28: Thủ đoạn hung ác
- Chương 29: Tâm huyết vẽ tranh
- Chương 30: Ngư diễn liên hồng
- Chương 31: Tìm hiểu Lãnh Nguyệt điện
- Chương 32: Uyển Quý tần phát điên
- Chương 33: Chuyện ma quái trong cung
- Chương 34: Đức phi ngu ngốc
- Chương 35: Khoa chân múa tay
- Chương 36: Hoàng thượng sủng ái
- Chương 37: Ma quỷ sinh sự
- Chương 38: Tôn Dung hoa chết
- Chương 39: An Mỹ nhân đi thăm dò
- Chương 40: Sinh thần của Hiền phi
- Chương 41: Tranh phong tương đối
- Chương 42: An Mỹ nhân mang thai
- Chương 43: Đùa giỡn
- Chương 44: Ngẫu nhiên gặp gỡ
- Chương 45: Vinh dự trở thành Quý tần
- Chương 46: Hinh Quý tần dụ dỗ
- Chương 47: Sảy thai
- Chương 48: Điều tra thực hư
- Chương 49: Một hòn đá hạ ba con chim nhạn
- Chương 50: Hoàng thượng cân nhắc
- Chương 51: Âm thầm điều tra
- Chương 52: Cúc Phi oán hận
- Chương 53: Hiền phi bị biếm
- Chương 54: Hiền phi nguyền rủa
- Chương 55: Bất nhân bất nghĩa
- Chương 56: Lời khai của Cẩm Ngọc
- Chương 57: Bị biếm vào lãnh cung
- Chương 58: Sủng thần Mặc Ngân
- Chương 59: Hoa quế tháng tám
- Chương 60: Mười phần tình nghĩa
- Chương 61: Tính toán của Ngạn Phi
- Chương 62: Hai người nói chuyện
- Chương 63: Hoàng thượng tức giận
- Chương 64: Qua cầu rút ván
- Chương 65: Linh Sương có hỉ
- Chương 66: Hoàng thượng đích thân đến
- Chương 67: Lời nói của Cúc Phi
- Chương 68: Phi tần chốn hậu cung
- Chương 69: Yết kiến Thái hậu
- Chương 70: Thái hậu cảnh cáo
- Chương 71: Đại Yến Đế nổi giận
- Chương 72: Huyết y
- Chương 73: Vạch trần
- Chương 74: Biến đổi ngầm
- Chương 75: Chọc giận Thái Hậu
- Chương 76: Manh mối ban đầu
- Chương 77: Trồi lên mặt nước
- Chương 78: Đức phi bị chém
- Chương 79: Không rõ cảm xúc
- Chương 80: Công tâm kế của Diệp Linh Sương
- Chương 81: Mười ngón tay đan vào nhau
- Chương 82: Đúng là Mặc Nguyệt
- Chương 83: Hoàn trả gấp bội
- Chương 84: Hạ lễ của Hinh Phi
- Chương 85: Lễ hội chúng phi
- Chương 86: Hương tiêu ngọc vẫn [1]
- Chương 87: Hôn đến ứa máu
- Chương 88: Minh Vũ quân viết thư.
- Chương 89: Hoàng Thượng nổi giận
- Chương 90: Sứ thần Minh Vũ quốc
- Chương 91: Phụ tử gặp lại
- Chương 92: Sứ thần lựa chọn
- Chương 93: Trẫm thích nàng
- Chương 94 : Minh Vũ quốc quy thuận
- Chương 95: Sinh hạ hoàng nhi
- Chương 96: Chọn đồ vật
- Chương 97: Một đêm điên cuồng [H]
- Chương 98: Thái Hậu bệnh nặng
- Chương 99: Thổ lộ hết phiền lòng
- Chương 100: Trừ tà đuổi quỷ
- Chương 101: Lập đàn làm phép
- Chương 102: Ngươi chính là nàng
- Chương 103: Sủng đến tận trời
- Chương 104: Đế vương vô tình
- Chương 105: Bắt đôi gian phu dâm phụ
- Chương 106: Thái hậu phát bệnh
- Chương 107: Làm rõ mọi việc
- Chương 108: Mặc Ngân nghi hoặc
- Chương 109: Thiên Thụy dị thường
- Chương 110: Thần thiếp là bình giấm
- Chương 111: Lý Quý Nhân xuất hiện
- Chương 112: Trò xiếc ngốc nghếch
- Chương 113: Hoán y độc thảo
- Chương 114: Điều tra thực hư
- Chương 115: Đến gần chân tướng
- Chương 116: Xử phạt
- Chương 117: Hậu cung có biến
- Chương 118: Hai người không đứng đắn
- Chương 119: Lời nói tri kỷ
- Chương 120: Phong ba thỉnh an
- Chương 121: Phùng Thái Hậu hoăng
- Chương 122: Mạch nước ngầm dao động
- Chương 123: Bố cục
- Chương 124: Lễ sắc phong Hoàng Hậu
- Chương 125: Vận sức chờ phát động
- Chương 126: Năm tháng trôi qua
- Chương 127: Yêu hận thuộc về nơi này - END
- Chương 128: Ngoại truyện trọng sinh - Cả đời chỉ cần nàng
- Chương 129: Ngoại truyện trọng sinh - Bánh bao bi thống
- Chương 130: Ngoại truyện trọng sinh: Oan gia vui vẻ