Chương 23: Chuyển đến thiên điện điện
Editor: Nhiên Thục tần
Beta: Vy Tu nghi
Dùng bữa sáng xong, thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng được đưa tới.
Nhìn lần này Lý Phúc Thăng không chỉ đơn giản chỉ là đến truyền khẩu dụ nữa, mà là cầm theo thánh chỉ sáng loáng đến, khóe miệng của Diệp Linh Sương khẽ kéo lên. Hình như chỉ khi phong cho phi tần từ Tần vị trở lên mới có thể được như vậy. Không phải lần này Hoàng Thượng thăng liền ba cấp cho nàng thành Chính tứ phẩm Dung hoa chứ? Hoàng Thượng, ngươi ngoài dùng việc thăng phân vị hoặc ban thưởng cho một đống thứ quý giá nhìn như là ta được sủng ái lắm để lừa gạt những nữ nhân trong hậu cung này, thì ngươi còn có thể làm gì khác không?
Lý Phúc Thăng đứng thẳng tuyên thánh chỉ. Diệp Linh Sương sau khi nghe xong chỉ nhàn nhạt nhíu máy. Nàng cho rằng Hoàng Thượng sẽ trực tiếp thăng phân vị cho nàng lên chính tứ phẩm Dung hoa. Không ngờ chỉ là Từ tứ phẩm Tần, bất quá được ban thêm phong hào 'Hinh'. Vì vậy so với các phi tần khác cùng Tần vị nhưng không có phong hào, nàng cao hơn một bậc. 'Hinh' nghĩa là hương thơm. Cái phong hào này của Hoàng Thượng cũng đáng để suy ngẫm. Diệp Linh Sương tiếp chỉ, thấy vẻ mặt vui vẻ của Lý Phúc Thăng cũng liền vui mừng nhìn hắn.
"Chúc mừng Hinh Tần, ngày mai chủ tử liền dọn tới thiên điện bên phải của Trường Nhạc cung. Đến lúc đó nô tài tìm vài người khỏe mạnh đến giúp chủ tử chuyển đồ." Lý Phúc Thăng cười nói.
Diệp Linh Sương vội vàng khoác tay: "Không dám làm phiền Lý công công. Ta cũng chỉ có vài món đồ thôi, đám người An Đức Tử, Ngô Đoàn cũng đủ rồi." Ngoài vui mừng ra, Diệp Linh Sương còn có chút ngượng ngùng hỏi một câu: "Lý công công có thể nói cho ta biết là Trường Nhạc cung nằm ở đâu được không? Mặc dù ta đã đi Lưu Vân cung và Đan Nguyệt cung hai lần nhưng lại không có để ý các cung điện khác. Nếu để đến lúc đi nhầm lại làm trò cười cũng sẽ không tốt."
Lý Phúc Thăng rất kinh ngạc, Hinh Tần này ngay cả chuyện cơ bản nhất mà cũng không biết. Một là người này nhất định quá mức đơn thuần, hai là tâm tư giấu cũng thật sâu? Trong hậu cung ai mà không thăm do công việc của Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng thường đi cung điện nơi nào đều sẽ được tìm hiểu rõ ràng tường tận. Vậy mà sơ đồ vị trí cụ thể lục cung trong hoàng cung nàng cũng không biết.
"Bẩm Hinh Tần, Trường Nhạc cung là cung thứ tư ở Đông Lục cung. Hiện nay chính điện còn chưa có chủ, thiên điện bên trái thì có Từ Lương đệ cùng Triệu Quý nhân ở, thiên điện bên phải cũng không có ai ở, chỉ đợi Hinh Tần chuyển qua." Lý Phúc Thăng nói một mạch, không chỉ là vị trí của Trường Nhạc cung mà còn tinh tế nói đến cả chuyện hiện tại phi tần nào đang ở đó.
Diệp Linh Sương tất nhiên là cảm kích, nhìn thoáng qua Mặc Nguyệt, nàng liền hiểu ý đưa cho Lý Phúc Thăng một hà bao.
Lý Phúc Thăng xấu hổ tiếp nhận hà bao kia: "Kỳ thật Hinh Tần không cần phải khách khí như vậy." Thật sự hắn rất muốn nói, hắn thân là Tổng quản thái giám, trong mắt hắn một ít đồ này cũng bình thường như hạt cát không đáng giá. Huống chi Lý Phúc Thăng khẽ nhìn thì cảm thấy hà bao lần này so với lần trước có ít đi một chút, hơn nữa ngay chính giữa hà bao cũng không còn được thuê đóa hoa sen nữa.
"Gần đây chi phí ở trong cung cần phải tiêu nhiều, công công không chê ít là được rồi. Nhưng cũng là một chút tâm ý của ta, cầm đi mua thêm chút rượu và đồ ăn cho các tiểu công công thuộc hạ của ngươi ở cửa cũng tốt." Diệp Linh Sương có chút quẫn bách, lập tức nhìn mấy tiểu thái giám tay đang bưng đồ ban thưởng với sắc mặt ôn hòa.
Thấy nàng cố ý như thế, Lý Phúc Thăng cũng không muốn nhiều lời vô ích, hướng mấy tên tiểu thái giám sau lưng trừng mắt: "Còn không mau tạ ơn Hinh Tần." Mấy tên tiểu thái giám lập tức hành lễ tạ ơn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Tổng quản thực sự sẽ cho bọn họ thêm chút thức ăn?
"Lý công công, ta còn có một chuyện muốn nhờ." Thấy Lý Phúc Thăng có vẻ muốn đi, Diệp Linh Sương vội vàng nói thêm một câu.
"Xin Hinh Tần nói thẳng, nếu như nô tài có thể giúp được chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không từ chối." Lý Phúc Thăng hơi hơi nhíu mày, thản nhiên nói, nhưng lời này lại có một chút qua loa. Lúc trước hắn thấy vị Hình Tần này có chút khác biệt, nhưng hôm nay nhìn lại thấy nàng cùng với các phi tần khác cũng đều giống nhau. Đối sử khách sáo với hắn để tìm hiểu những điều mình muốn.
Thấy thái độ của hắn lãnh đạm đi vài phần, Diệp Linh Sương làm như không thấy, thở dài, đôi mắt tối đi vài phần, chậm rãi nói: "Ta nhờ Lý công công giúp ta hỏi Hoàng Thượng một câu." Dừng một chút, bồi hồi đưa mắt nhìn quanh Thúy Hà điện rồi mới tiếp tục nói: "Giúp ta hỏi Hoàng Thượng một chút xem xem có thể tạm thời để trống Thúy Hà điện được không?"
Lý Phúc Thăng có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, sự lạnh nhạt trên mặt cũng nhạt đi chút ít, cười nhẹ nói: "Xin Hình Tần yên tâm, nô tài nhất định sẽ giúp nương nương đem lời này hỏi Hoàng Thượng." Sau khi nói xong, Lý Phúc Thăng liền mang theo mấy tiểu thái giám rời khỏi Thúy Hà điện.
Chủ tử thăng phân vị, vui mừng nhất chính là nha hoàn và nô tài thân cận ở Thúy Hà điện.
"Chúc mừng chủ tử trở thành Hinh tần." Bội Hoàn cười nói, mấy người Mặc Nguyệt cũng không giấu được sự vui sướng. An Đức Tử xung phong nhận việc tiến lên vài bước nói: "Ngày mai chủ tử chuyển khỏi Thúy Hà điện, không bằng để nô tài tìm thêm vài tiểu thái giám tới hỗ trợ chả phải tốt hơn không?"
Diệp Linh Sương đang muốn nói không, chút nhớ tới điều gì đó liền nói: "Nghe Ngô Đoàn nói ngươi cùng vài tiểu thái giám trong cung có quan hệ tốt, tìm một hai người đến giúp đỡ cũng tốt. Lúc trước cũng muốn nói với ngươi chuyện này, không ngờ đến Ngô Đoàn cũng quên." Dứt lời nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn một cái.
"Xin chủ tử thứ tội!" Ngô Đoàn lập tức quỳ xuống, "Lúc An Đức Tử trở về chủ tử đang dùng bữa sáng cho nên nô tài không dám quấy rầy. Định là chờ đến khi chủ tử dùng bữa xong sẽ bẩm báo, nhưng khi chủ tử vừa dùng bữa xong thì Lý công công mang thánh chỉ tới. Nô tài đã biết sai, lần sau nhất định sẽ bẩm báo cho chủ tử đúng lúc."
"Đứng lên đi, ta không trách tội ngươi. Về sau phải để ý kỹ càng hơn một chút, ngươi là người thật thà chất phác, không có như An Đức Tử thông minh cơ trí." Diệp Linh Sương thở dài nói.
Khi đứng lên thần sắc của Ngô Đoàn có chút ảm đạm, sau lại nghe chủ tử nói tiếp một câu trong nháy mắt lập tức có thần thái trở lại.
"Người như ngươi ngược lại tính cách cũng có chút trầm ổn." Diệp Linh Sương cười nói. Có đôi khi cũng cần phải khen hạ nhân vài câu. Cho nên nàng cũng không kiệm lời đến mức vài câu đơn giản như vậy cũng không nói được.
"Mặc Nguyệt, ngươi đi xem một chút xem có đồ gì ở Thúy Hà điện cần mang đi, để đến lúc chuyển đi không có sai sót. An Đức Tử, ngày mai lúc chuyển đồ nhớ mang theo nhuyễn tháp và chiếc bàn Hoàng Thượng mới ban thưởng."
"Nô tài hiểu rõ thưa chủ tử." An Đức Tử vội vàng nói, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tại thiên điện của Trường Nhạc cung vốn đã có đày đủ hết đồ đạc, chuyển qua cũng không cần mang theo thứ gì. Cho nên Đại Yến Đế cũng không để ý chuyện này. Cho đến lúc hắn nghe Lý Phúc Thăng nói rằng chủ tử ở Thúy Hà điện chuyển hết cả bàn to lẫn bàn nhỏ khiến cho dọc đường đi cung nữ, thái giám đều quay lại nhìn, thiếu chút nữa bật cười. Thì lập tức nhớ rằng nhuyễn tháp cùng bàn Hoàng Thượng mới ban thưởng cho nàng, ánh mắt sâu thêm vài phần. Tiểu nữ nhân này, Trường Nhạc cung cũng không thiếu những thứ đó, cho dù có mang tới cũng không có chỗ để đặt.
"Lý Phúc Thăng, ngươi cho người cẩn thận quét dọn thiên điện mà Hinh Tần sắp chuyển đến. Còn có cho người mang bàn ghế bên trong chuyển đi."
Lý Phúc Thăng mang theo một bụng nghi hoặc đi ra ngoài. Không nghĩ tới ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy mà Hoàng Thượng cũng để ý. Có lẽ thực sự Hoàng Thượng đối với Hinh Tần này có vài phần quan tâm. Tuy nhiên đây chỉ là có lẽ thôi. Qua nhiều năm như vậy Hoàng Thượng vô tình hắn đương nhiên biết, cho dù chuyện của Hoa Hoàng hậu năm đó... Nghĩ đến đây thần sắc của Lý Phúc Thăng có chút ảm đạm. Thật ra Hoa Hoàng hậu cũng là một Hoàng hậu tốt, Hoàng Thượng cũng không phải không có chút thương tiếc nào...
"Hoàng Thượng, nô tài còn có chuyện muốn bẩm báo." Lý Phúc Thăng chợt nhớ lại ánh mắt luyến tiếc không muốn rời Thúy Hà điện của Hinh Tần. Đến chính mình khi nói cũng có vài phần ảm đạm: "Hinh Tần có nhờ nô tài hỏi Hoàng Thượng một câu."
Đại Yến Đế không quá mức để ý, nghe vậy mới hơi ngước mắt lên nhìn hắn: "Nói."
"Hinh Tần nhờ nô tài hỏi Hoàng Thượng có thể tạm thời để trống Thúy Hà điện được không?" Dứt lời, hồi lâu cũng không thấy có tiếng đáp liền cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Đại Yến Đế lúc này.
"Bên kia tạm thời để trống đi." Đại Yến Đế đột nhiên nói, không biết có phải ảo giác không Lý Phúc Thăng lại nghe ra trong đó có vài phần thích thú, thật giống như là nhẹ nhàng nói ra chủ ý.
Diệp Linh Sương chuyển đến Trường Nhạc cung mới phát hiện ra rằng nơi này có chút vắng vẻ. Chính điện ở giữa để trống, trong cung toàn bộ chỉ có hai vị là Từ Lương đệ và Triệu Quý nhân đều là phi tần có phân vị dưới Tần vị ở thiên điện bên trái. Cho nên khi nàng vừa chuyển vào liền là người có thân phận cao nhất, hai người họ cũng đối xử với nàng có vài phần lễ phép.
Từ Lương đệ và Triệu Quý nhân thoạt nhìn cũng là cô nương có tướng mạo xinh đẹp khó gặp. Chỉ là ở đây là hậu cung nơi có trăm hoa đua nở khoe sắc cho nên có thua kém một chút. Vì đã ở trong cung nhiều năm nên ánh mắt không còn thấy sự linh động nữa mà là làm cho người khác cảm thấy vẻ đờ đẫn. Thấy nàng chuyển đến, các nàng cũng chỉ khách khí gọi một tiếng muội muội, những không làm gì tỏ ra khách sáo nữa. Khuôn mặt Diệp Linh Sương tự nhiên tươi cười chào đón. Có thể ở trong đám phi tần trong hậu cung này sống sót, nếu không có chút bản lĩnh, cũng là kẻ giấu kỹ tâm tư của mình, có khả năng xem xét thời thế mà sống.
Thiên điện rõ ràng đã được dọn dẹp quét tước sạch sẽ, nhìn thấy giữa phòng có một khoảng trống giống như thiếu cái gì đó Diệp Linh Sương liền ngẩn người. Mãi cho đến lúc An Đức Tử cùng vài tiểu thái giám mang cái bàn chuyển tới đặt vào đó, Diệp Linh Sương mới cong môi nở nụ cười.
Nhìn tiểu thái giám nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đặt cái bàn xuống Diệp Linh Sương chậm rãi đi tới, vẻ mặt ôn hòa có ý cười: "Nghe An Đức Tử nói các ngươi là tiểu thái giám ở Trung cung, ở Trung cung không có bận việc sao?"
Thấy chủ tử của thiên điện lên tiếng một tiểu thái giám đứng giữa ba người liền đáp lại: "Bẩm chủ tử, trước đó mấy ngày An Đức Tử có đi qua Trung cung giúp đỡ chuyển vài cái bàn ghế cho nên bọn nô tài cũng nên qua giúp đỡ. Hơn nữa bên kia Triệu công công cũng đã sai người quét dọn, cho nên bọn nô tài cũng coi như là không có việc gì."
"Thật là khiến mấy vị công công vất vả rồi... Mặc Nguyệt." Diệp Linh Sương nhìn lướt qua Mặc Nguyệt, nàng ta gật đầu đi đến trước mặt mấy người họ đem một ít bạc vụn nhét vào tay bọn họ: "Mấy vị công công đến đây giúp đỡ cũng đã vất vả nhiều rồi, đây là một chút tâm ý của chủ tử mong các vị không từ chối."
Ba tiểu thái giám trao đổi ánh mắt với nhau một lúc liền cầm lấy chỗ bạc vụn kia sau đó cung kính lui xuống. Lúc trước cảnh tượng khi bọn họ được không ít phi tần nịnh nọt cho ngân lượng để có thể giúp bọn họ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Hậu. Chỉ là từ khi Hoa Hoàng hậu qua đời, Trung cung cơ bản là bị bỏ trống, người khác cũng không còn cung kính với bọn họ nữa. Bọn họ cũng hiểu đây là đạo lý đối nhân xử thế, về sau nếu như Hinh Tần có muốn giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ thuận tiện giúp một chút.
"Chủ tử vì sao người phải nịnh nọt mấy tên tiểu thái giám này chứ, bọn họ căn bản cũng không giúp được chủ tử cái gì?" Đợi cho đám người kia đi xa, An Đức Tử khó hiểu hỏi một câu.
Diệp Linh Sương cười nhạt: "Dù sao bọn họ cũng vất vả chuyển bàn ghế cũng có chút cực nhọc sao có thể nói là nịnh nọt."
"Nô tài lỡ lời, xin chủ tử thứ tội." An Đức Tử vội khom người nói, chủ tử nói vậy quả không sai, nhưng mà hắn lại thấy trong mắt chủ tử rõ ràng là đang tính kế.
Beta: Vy Tu nghi
Dùng bữa sáng xong, thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng được đưa tới.
Nhìn lần này Lý Phúc Thăng không chỉ đơn giản chỉ là đến truyền khẩu dụ nữa, mà là cầm theo thánh chỉ sáng loáng đến, khóe miệng của Diệp Linh Sương khẽ kéo lên. Hình như chỉ khi phong cho phi tần từ Tần vị trở lên mới có thể được như vậy. Không phải lần này Hoàng Thượng thăng liền ba cấp cho nàng thành Chính tứ phẩm Dung hoa chứ? Hoàng Thượng, ngươi ngoài dùng việc thăng phân vị hoặc ban thưởng cho một đống thứ quý giá nhìn như là ta được sủng ái lắm để lừa gạt những nữ nhân trong hậu cung này, thì ngươi còn có thể làm gì khác không?
Lý Phúc Thăng đứng thẳng tuyên thánh chỉ. Diệp Linh Sương sau khi nghe xong chỉ nhàn nhạt nhíu máy. Nàng cho rằng Hoàng Thượng sẽ trực tiếp thăng phân vị cho nàng lên chính tứ phẩm Dung hoa. Không ngờ chỉ là Từ tứ phẩm Tần, bất quá được ban thêm phong hào 'Hinh'. Vì vậy so với các phi tần khác cùng Tần vị nhưng không có phong hào, nàng cao hơn một bậc. 'Hinh' nghĩa là hương thơm. Cái phong hào này của Hoàng Thượng cũng đáng để suy ngẫm. Diệp Linh Sương tiếp chỉ, thấy vẻ mặt vui vẻ của Lý Phúc Thăng cũng liền vui mừng nhìn hắn.
"Chúc mừng Hinh Tần, ngày mai chủ tử liền dọn tới thiên điện bên phải của Trường Nhạc cung. Đến lúc đó nô tài tìm vài người khỏe mạnh đến giúp chủ tử chuyển đồ." Lý Phúc Thăng cười nói.
Diệp Linh Sương vội vàng khoác tay: "Không dám làm phiền Lý công công. Ta cũng chỉ có vài món đồ thôi, đám người An Đức Tử, Ngô Đoàn cũng đủ rồi." Ngoài vui mừng ra, Diệp Linh Sương còn có chút ngượng ngùng hỏi một câu: "Lý công công có thể nói cho ta biết là Trường Nhạc cung nằm ở đâu được không? Mặc dù ta đã đi Lưu Vân cung và Đan Nguyệt cung hai lần nhưng lại không có để ý các cung điện khác. Nếu để đến lúc đi nhầm lại làm trò cười cũng sẽ không tốt."
Lý Phúc Thăng rất kinh ngạc, Hinh Tần này ngay cả chuyện cơ bản nhất mà cũng không biết. Một là người này nhất định quá mức đơn thuần, hai là tâm tư giấu cũng thật sâu? Trong hậu cung ai mà không thăm do công việc của Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Thượng thường đi cung điện nơi nào đều sẽ được tìm hiểu rõ ràng tường tận. Vậy mà sơ đồ vị trí cụ thể lục cung trong hoàng cung nàng cũng không biết.
"Bẩm Hinh Tần, Trường Nhạc cung là cung thứ tư ở Đông Lục cung. Hiện nay chính điện còn chưa có chủ, thiên điện bên trái thì có Từ Lương đệ cùng Triệu Quý nhân ở, thiên điện bên phải cũng không có ai ở, chỉ đợi Hinh Tần chuyển qua." Lý Phúc Thăng nói một mạch, không chỉ là vị trí của Trường Nhạc cung mà còn tinh tế nói đến cả chuyện hiện tại phi tần nào đang ở đó.
Diệp Linh Sương tất nhiên là cảm kích, nhìn thoáng qua Mặc Nguyệt, nàng liền hiểu ý đưa cho Lý Phúc Thăng một hà bao.
Lý Phúc Thăng xấu hổ tiếp nhận hà bao kia: "Kỳ thật Hinh Tần không cần phải khách khí như vậy." Thật sự hắn rất muốn nói, hắn thân là Tổng quản thái giám, trong mắt hắn một ít đồ này cũng bình thường như hạt cát không đáng giá. Huống chi Lý Phúc Thăng khẽ nhìn thì cảm thấy hà bao lần này so với lần trước có ít đi một chút, hơn nữa ngay chính giữa hà bao cũng không còn được thuê đóa hoa sen nữa.
"Gần đây chi phí ở trong cung cần phải tiêu nhiều, công công không chê ít là được rồi. Nhưng cũng là một chút tâm ý của ta, cầm đi mua thêm chút rượu và đồ ăn cho các tiểu công công thuộc hạ của ngươi ở cửa cũng tốt." Diệp Linh Sương có chút quẫn bách, lập tức nhìn mấy tiểu thái giám tay đang bưng đồ ban thưởng với sắc mặt ôn hòa.
Thấy nàng cố ý như thế, Lý Phúc Thăng cũng không muốn nhiều lời vô ích, hướng mấy tên tiểu thái giám sau lưng trừng mắt: "Còn không mau tạ ơn Hinh Tần." Mấy tên tiểu thái giám lập tức hành lễ tạ ơn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Tổng quản thực sự sẽ cho bọn họ thêm chút thức ăn?
"Lý công công, ta còn có một chuyện muốn nhờ." Thấy Lý Phúc Thăng có vẻ muốn đi, Diệp Linh Sương vội vàng nói thêm một câu.
"Xin Hinh Tần nói thẳng, nếu như nô tài có thể giúp được chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không từ chối." Lý Phúc Thăng hơi hơi nhíu mày, thản nhiên nói, nhưng lời này lại có một chút qua loa. Lúc trước hắn thấy vị Hình Tần này có chút khác biệt, nhưng hôm nay nhìn lại thấy nàng cùng với các phi tần khác cũng đều giống nhau. Đối sử khách sáo với hắn để tìm hiểu những điều mình muốn.
Thấy thái độ của hắn lãnh đạm đi vài phần, Diệp Linh Sương làm như không thấy, thở dài, đôi mắt tối đi vài phần, chậm rãi nói: "Ta nhờ Lý công công giúp ta hỏi Hoàng Thượng một câu." Dừng một chút, bồi hồi đưa mắt nhìn quanh Thúy Hà điện rồi mới tiếp tục nói: "Giúp ta hỏi Hoàng Thượng một chút xem xem có thể tạm thời để trống Thúy Hà điện được không?"
Lý Phúc Thăng có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, sự lạnh nhạt trên mặt cũng nhạt đi chút ít, cười nhẹ nói: "Xin Hình Tần yên tâm, nô tài nhất định sẽ giúp nương nương đem lời này hỏi Hoàng Thượng." Sau khi nói xong, Lý Phúc Thăng liền mang theo mấy tiểu thái giám rời khỏi Thúy Hà điện.
Chủ tử thăng phân vị, vui mừng nhất chính là nha hoàn và nô tài thân cận ở Thúy Hà điện.
"Chúc mừng chủ tử trở thành Hinh tần." Bội Hoàn cười nói, mấy người Mặc Nguyệt cũng không giấu được sự vui sướng. An Đức Tử xung phong nhận việc tiến lên vài bước nói: "Ngày mai chủ tử chuyển khỏi Thúy Hà điện, không bằng để nô tài tìm thêm vài tiểu thái giám tới hỗ trợ chả phải tốt hơn không?"
Diệp Linh Sương đang muốn nói không, chút nhớ tới điều gì đó liền nói: "Nghe Ngô Đoàn nói ngươi cùng vài tiểu thái giám trong cung có quan hệ tốt, tìm một hai người đến giúp đỡ cũng tốt. Lúc trước cũng muốn nói với ngươi chuyện này, không ngờ đến Ngô Đoàn cũng quên." Dứt lời nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn một cái.
"Xin chủ tử thứ tội!" Ngô Đoàn lập tức quỳ xuống, "Lúc An Đức Tử trở về chủ tử đang dùng bữa sáng cho nên nô tài không dám quấy rầy. Định là chờ đến khi chủ tử dùng bữa xong sẽ bẩm báo, nhưng khi chủ tử vừa dùng bữa xong thì Lý công công mang thánh chỉ tới. Nô tài đã biết sai, lần sau nhất định sẽ bẩm báo cho chủ tử đúng lúc."
"Đứng lên đi, ta không trách tội ngươi. Về sau phải để ý kỹ càng hơn một chút, ngươi là người thật thà chất phác, không có như An Đức Tử thông minh cơ trí." Diệp Linh Sương thở dài nói.
Khi đứng lên thần sắc của Ngô Đoàn có chút ảm đạm, sau lại nghe chủ tử nói tiếp một câu trong nháy mắt lập tức có thần thái trở lại.
"Người như ngươi ngược lại tính cách cũng có chút trầm ổn." Diệp Linh Sương cười nói. Có đôi khi cũng cần phải khen hạ nhân vài câu. Cho nên nàng cũng không kiệm lời đến mức vài câu đơn giản như vậy cũng không nói được.
"Mặc Nguyệt, ngươi đi xem một chút xem có đồ gì ở Thúy Hà điện cần mang đi, để đến lúc chuyển đi không có sai sót. An Đức Tử, ngày mai lúc chuyển đồ nhớ mang theo nhuyễn tháp và chiếc bàn Hoàng Thượng mới ban thưởng."
"Nô tài hiểu rõ thưa chủ tử." An Đức Tử vội vàng nói, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tại thiên điện của Trường Nhạc cung vốn đã có đày đủ hết đồ đạc, chuyển qua cũng không cần mang theo thứ gì. Cho nên Đại Yến Đế cũng không để ý chuyện này. Cho đến lúc hắn nghe Lý Phúc Thăng nói rằng chủ tử ở Thúy Hà điện chuyển hết cả bàn to lẫn bàn nhỏ khiến cho dọc đường đi cung nữ, thái giám đều quay lại nhìn, thiếu chút nữa bật cười. Thì lập tức nhớ rằng nhuyễn tháp cùng bàn Hoàng Thượng mới ban thưởng cho nàng, ánh mắt sâu thêm vài phần. Tiểu nữ nhân này, Trường Nhạc cung cũng không thiếu những thứ đó, cho dù có mang tới cũng không có chỗ để đặt.
"Lý Phúc Thăng, ngươi cho người cẩn thận quét dọn thiên điện mà Hinh Tần sắp chuyển đến. Còn có cho người mang bàn ghế bên trong chuyển đi."
Lý Phúc Thăng mang theo một bụng nghi hoặc đi ra ngoài. Không nghĩ tới ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy mà Hoàng Thượng cũng để ý. Có lẽ thực sự Hoàng Thượng đối với Hinh Tần này có vài phần quan tâm. Tuy nhiên đây chỉ là có lẽ thôi. Qua nhiều năm như vậy Hoàng Thượng vô tình hắn đương nhiên biết, cho dù chuyện của Hoa Hoàng hậu năm đó... Nghĩ đến đây thần sắc của Lý Phúc Thăng có chút ảm đạm. Thật ra Hoa Hoàng hậu cũng là một Hoàng hậu tốt, Hoàng Thượng cũng không phải không có chút thương tiếc nào...
"Hoàng Thượng, nô tài còn có chuyện muốn bẩm báo." Lý Phúc Thăng chợt nhớ lại ánh mắt luyến tiếc không muốn rời Thúy Hà điện của Hinh Tần. Đến chính mình khi nói cũng có vài phần ảm đạm: "Hinh Tần có nhờ nô tài hỏi Hoàng Thượng một câu."
Đại Yến Đế không quá mức để ý, nghe vậy mới hơi ngước mắt lên nhìn hắn: "Nói."
"Hinh Tần nhờ nô tài hỏi Hoàng Thượng có thể tạm thời để trống Thúy Hà điện được không?" Dứt lời, hồi lâu cũng không thấy có tiếng đáp liền cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Đại Yến Đế lúc này.
"Bên kia tạm thời để trống đi." Đại Yến Đế đột nhiên nói, không biết có phải ảo giác không Lý Phúc Thăng lại nghe ra trong đó có vài phần thích thú, thật giống như là nhẹ nhàng nói ra chủ ý.
Diệp Linh Sương chuyển đến Trường Nhạc cung mới phát hiện ra rằng nơi này có chút vắng vẻ. Chính điện ở giữa để trống, trong cung toàn bộ chỉ có hai vị là Từ Lương đệ và Triệu Quý nhân đều là phi tần có phân vị dưới Tần vị ở thiên điện bên trái. Cho nên khi nàng vừa chuyển vào liền là người có thân phận cao nhất, hai người họ cũng đối xử với nàng có vài phần lễ phép.
Từ Lương đệ và Triệu Quý nhân thoạt nhìn cũng là cô nương có tướng mạo xinh đẹp khó gặp. Chỉ là ở đây là hậu cung nơi có trăm hoa đua nở khoe sắc cho nên có thua kém một chút. Vì đã ở trong cung nhiều năm nên ánh mắt không còn thấy sự linh động nữa mà là làm cho người khác cảm thấy vẻ đờ đẫn. Thấy nàng chuyển đến, các nàng cũng chỉ khách khí gọi một tiếng muội muội, những không làm gì tỏ ra khách sáo nữa. Khuôn mặt Diệp Linh Sương tự nhiên tươi cười chào đón. Có thể ở trong đám phi tần trong hậu cung này sống sót, nếu không có chút bản lĩnh, cũng là kẻ giấu kỹ tâm tư của mình, có khả năng xem xét thời thế mà sống.
Thiên điện rõ ràng đã được dọn dẹp quét tước sạch sẽ, nhìn thấy giữa phòng có một khoảng trống giống như thiếu cái gì đó Diệp Linh Sương liền ngẩn người. Mãi cho đến lúc An Đức Tử cùng vài tiểu thái giám mang cái bàn chuyển tới đặt vào đó, Diệp Linh Sương mới cong môi nở nụ cười.
Nhìn tiểu thái giám nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đặt cái bàn xuống Diệp Linh Sương chậm rãi đi tới, vẻ mặt ôn hòa có ý cười: "Nghe An Đức Tử nói các ngươi là tiểu thái giám ở Trung cung, ở Trung cung không có bận việc sao?"
Thấy chủ tử của thiên điện lên tiếng một tiểu thái giám đứng giữa ba người liền đáp lại: "Bẩm chủ tử, trước đó mấy ngày An Đức Tử có đi qua Trung cung giúp đỡ chuyển vài cái bàn ghế cho nên bọn nô tài cũng nên qua giúp đỡ. Hơn nữa bên kia Triệu công công cũng đã sai người quét dọn, cho nên bọn nô tài cũng coi như là không có việc gì."
"Thật là khiến mấy vị công công vất vả rồi... Mặc Nguyệt." Diệp Linh Sương nhìn lướt qua Mặc Nguyệt, nàng ta gật đầu đi đến trước mặt mấy người họ đem một ít bạc vụn nhét vào tay bọn họ: "Mấy vị công công đến đây giúp đỡ cũng đã vất vả nhiều rồi, đây là một chút tâm ý của chủ tử mong các vị không từ chối."
Ba tiểu thái giám trao đổi ánh mắt với nhau một lúc liền cầm lấy chỗ bạc vụn kia sau đó cung kính lui xuống. Lúc trước cảnh tượng khi bọn họ được không ít phi tần nịnh nọt cho ngân lượng để có thể giúp bọn họ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Hậu. Chỉ là từ khi Hoa Hoàng hậu qua đời, Trung cung cơ bản là bị bỏ trống, người khác cũng không còn cung kính với bọn họ nữa. Bọn họ cũng hiểu đây là đạo lý đối nhân xử thế, về sau nếu như Hinh Tần có muốn giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ thuận tiện giúp một chút.
"Chủ tử vì sao người phải nịnh nọt mấy tên tiểu thái giám này chứ, bọn họ căn bản cũng không giúp được chủ tử cái gì?" Đợi cho đám người kia đi xa, An Đức Tử khó hiểu hỏi một câu.
Diệp Linh Sương cười nhạt: "Dù sao bọn họ cũng vất vả chuyển bàn ghế cũng có chút cực nhọc sao có thể nói là nịnh nọt."
"Nô tài lỡ lời, xin chủ tử thứ tội." An Đức Tử vội khom người nói, chủ tử nói vậy quả không sai, nhưng mà hắn lại thấy trong mắt chủ tử rõ ràng là đang tính kế.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Mỹ nữ
- Chương 2: Suy tính
- Chương 3: Lục soát
- Chương 4: Cắn câu
- Chương 5: Mùng tám tháng sáu
- Chương 6: Hoàng đế đột nhiên tìm đến
- Chương 7: Lần đầu được sủng hạnh
- Chương 8: Hoàng Thượng phong thưởng
- Chương 9: Tâm tư Hoàng Thượng
- Chương 10: Hoa nhài Tố Hinh
- Chương 11: Lần đầu gặp
- Chương 12: Thái độ của Hiền phi
- Chương 13: Thăm người cũ
- Chương 14: Quan hệ của Vân Kiều
- Chương 15: Gặp lại Hoàng Thượng
- Chương 16: Bản sắc nam nhi
- Chương 17: Giữa đường gặp phải yêu tinh
- Chương 18: Tâm tư khó dò
- Chương 19: Bồ đào quá mềm
- Chương 20: Nửa đêm nói nhỏ
- Chương 21: Uyển Quý tần xuất hiện
- Chương 22: Lãnh ý
- Chương 23: Chuyển đến thiên điện điện
- Chương 24: Uyển Quý tần nổi giận
- Chương 25: Gặp gỡ tại Lê Lạc viên
- Chương 26: Nửa đường sinh sự
- Chương 27: Biếm lãnh cung
- Chương 28: Thủ đoạn hung ác
- Chương 29: Tâm huyết vẽ tranh
- Chương 30: Ngư diễn liên hồng
- Chương 31: Tìm hiểu Lãnh Nguyệt điện
- Chương 32: Uyển Quý tần phát điên
- Chương 33: Chuyện ma quái trong cung
- Chương 34: Đức phi ngu ngốc
- Chương 35: Khoa chân múa tay
- Chương 36: Hoàng thượng sủng ái
- Chương 37: Ma quỷ sinh sự
- Chương 38: Tôn Dung hoa chết
- Chương 39: An Mỹ nhân đi thăm dò
- Chương 40: Sinh thần của Hiền phi
- Chương 41: Tranh phong tương đối
- Chương 42: An Mỹ nhân mang thai
- Chương 43: Đùa giỡn
- Chương 44: Ngẫu nhiên gặp gỡ
- Chương 45: Vinh dự trở thành Quý tần
- Chương 46: Hinh Quý tần dụ dỗ
- Chương 47: Sảy thai
- Chương 48: Điều tra thực hư
- Chương 49: Một hòn đá hạ ba con chim nhạn
- Chương 50: Hoàng thượng cân nhắc
- Chương 51: Âm thầm điều tra
- Chương 52: Cúc Phi oán hận
- Chương 53: Hiền phi bị biếm
- Chương 54: Hiền phi nguyền rủa
- Chương 55: Bất nhân bất nghĩa
- Chương 56: Lời khai của Cẩm Ngọc
- Chương 57: Bị biếm vào lãnh cung
- Chương 58: Sủng thần Mặc Ngân
- Chương 59: Hoa quế tháng tám
- Chương 60: Mười phần tình nghĩa
- Chương 61: Tính toán của Ngạn Phi
- Chương 62: Hai người nói chuyện
- Chương 63: Hoàng thượng tức giận
- Chương 64: Qua cầu rút ván
- Chương 65: Linh Sương có hỉ
- Chương 66: Hoàng thượng đích thân đến
- Chương 67: Lời nói của Cúc Phi
- Chương 68: Phi tần chốn hậu cung
- Chương 69: Yết kiến Thái hậu
- Chương 70: Thái hậu cảnh cáo
- Chương 71: Đại Yến Đế nổi giận
- Chương 72: Huyết y
- Chương 73: Vạch trần
- Chương 74: Biến đổi ngầm
- Chương 75: Chọc giận Thái Hậu
- Chương 76: Manh mối ban đầu
- Chương 77: Trồi lên mặt nước
- Chương 78: Đức phi bị chém
- Chương 79: Không rõ cảm xúc
- Chương 80: Công tâm kế của Diệp Linh Sương
- Chương 81: Mười ngón tay đan vào nhau
- Chương 82: Đúng là Mặc Nguyệt
- Chương 83: Hoàn trả gấp bội
- Chương 84: Hạ lễ của Hinh Phi
- Chương 85: Lễ hội chúng phi
- Chương 86: Hương tiêu ngọc vẫn [1]
- Chương 87: Hôn đến ứa máu
- Chương 88: Minh Vũ quân viết thư.
- Chương 89: Hoàng Thượng nổi giận
- Chương 90: Sứ thần Minh Vũ quốc
- Chương 91: Phụ tử gặp lại
- Chương 92: Sứ thần lựa chọn
- Chương 93: Trẫm thích nàng
- Chương 94 : Minh Vũ quốc quy thuận
- Chương 95: Sinh hạ hoàng nhi
- Chương 96: Chọn đồ vật
- Chương 97: Một đêm điên cuồng [H]
- Chương 98: Thái Hậu bệnh nặng
- Chương 99: Thổ lộ hết phiền lòng
- Chương 100: Trừ tà đuổi quỷ
- Chương 101: Lập đàn làm phép
- Chương 102: Ngươi chính là nàng
- Chương 103: Sủng đến tận trời
- Chương 104: Đế vương vô tình
- Chương 105: Bắt đôi gian phu dâm phụ
- Chương 106: Thái hậu phát bệnh
- Chương 107: Làm rõ mọi việc
- Chương 108: Mặc Ngân nghi hoặc
- Chương 109: Thiên Thụy dị thường
- Chương 110: Thần thiếp là bình giấm
- Chương 111: Lý Quý Nhân xuất hiện
- Chương 112: Trò xiếc ngốc nghếch
- Chương 113: Hoán y độc thảo
- Chương 114: Điều tra thực hư
- Chương 115: Đến gần chân tướng
- Chương 116: Xử phạt
- Chương 117: Hậu cung có biến
- Chương 118: Hai người không đứng đắn
- Chương 119: Lời nói tri kỷ
- Chương 120: Phong ba thỉnh an
- Chương 121: Phùng Thái Hậu hoăng
- Chương 122: Mạch nước ngầm dao động
- Chương 123: Bố cục
- Chương 124: Lễ sắc phong Hoàng Hậu
- Chương 125: Vận sức chờ phát động
- Chương 126: Năm tháng trôi qua
- Chương 127: Yêu hận thuộc về nơi này - END
- Chương 128: Ngoại truyện trọng sinh - Cả đời chỉ cần nàng
- Chương 129: Ngoại truyện trọng sinh - Bánh bao bi thống
- Chương 130: Ngoại truyện trọng sinh: Oan gia vui vẻ