Chương 109: Thiên Thụy dị thường
Edit: Phương Tiệp dư
Beta: An Thục phi
Thương Loan điện. Một tiểu thái giám ôm mấy bức họa trong ngực nhanh chân theo sau Lý Phúc Thăng, cả hai cùng khom lưng trước mặt Đại Yến Đế. Không dám ngẩng đầu, Lý Phúc Thăng nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, bây giờ tuyển tú đã kết thúc, những bức họa này đều là của những tú nữ băng cơ ngọc cốt đã trúng cử, công dung ngôn hạnh đều tuyệt vời, Kỳ Quý phi và Ngạn Phi sai nô tài trình lên Hoàng thượng." Đại Yến Đế nghe vậy mới dừng động tác trong tay một chút, liếc Lý Phúc Thăng một cái, "Mang lên cho trẫm xem qua." Lý Phúc Thăng vừa nghe lời này, liền phất phất tay về phía tiểu thái giám đang đứng sau lưng, tiểu thái giám thấy vậy liền vội vàng tiến lên hai bước. Đại Yến Đế tùy tiện lấy một bức tranh, đặt trên bàn rồi mở ra. Lý Phúc Thăng chỉ dám đứng cung kính một bên quan sát vẻ mặt Đại Yến Đế. Lúc đầu, hắn không hề đếm xỉa đến những bức họa ấy, chỉ khẽ nhíu mày. Sau đó tựa hồ như phát hiện ra điều gì thú vị, mặt mày dãn ra, làm Lý Phúc Thăng trong lòng thấp thỏm không yên. "Hoàng Thượng, nếu không được để nô tài đổi lại bức khác." Lý Phúc Thăng gấp rút lấy ra một bức họa khác, định trải ra. Đại Yến Đế khiêu mi cười cười, "Không cần, chỉ là bộ túi da đẹp mắt mà thôi, hậu cung của trẫm trước nay chưa từng thiếu. Mà những nữ nhân này vẻ ngoài xinh đẹp, lòng dạ thế nào ai biết được đây? Trẫm chỉ cần một đóa giải ngữ hoa[1] là đủ rồi." [1] Hoa ở đây chỉ những mỹ nhân. Giải ngữ hoa là những người con gái vừa xinh đẹp, vừa thấu tỏ lòng người khác. Lý Phúc Thăng kinh ngạc, im lặng cúi đầu. Khó trách Ngạn Phi cùng Kỳ Quý phi có chút đứng ngồi không yên, chỉ cần nhìn thoáng qua phản ứng của Hoàng Thượng, thật sự không tin được. Hoàng Thượng hắn...cuối cùng cũng động tâm. "Nói tranh này họa đến kinh tâm động phách cũng không sai, cũng không biết sau này trẫm có thể thấy được bức họa sống động như vậy không nữa." Đại Yến Đế nhìn bức tranh họa mỹ nhân, rất nghiêm túc mà đánh giá. Thì ra vừa nãy ánh mắt Hoàng Thượng chuyên chú như vậy không phải chỉ mãi ngắm nhìn mỹ nhân mà là thưởng thức kỹ thuật họa. Lý Phúc Thăng thầm nghĩ trong lòng. "Hoàng Thượng, nếu ngài đã không muốn xem, vậy nô tài liền thu lại." Đại Yến Đế ừ một tiếng, tiện tay ném bức tranh qua một bên. Lý Phúc Thăng cẩn thận cất kỹ, giao cho tiểu thái giám ôm lấy tranh họa, ra hiệu lui ra ngoài trước. Tiểu thái giám nghe vậy liền cẩn thận ôm tất cả những cuộn tranh kia lại, cúi đầu khom lưng về phía sau, dưới chân không cẩn thận lảo đảo vài bước, mấy cuộn tranh liền rơi xuống. "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!" Tiểu thái giám kinh hoảng cầu xin tha thứ. Lý Phúc Thăng gấp rút nhìn về phía Đại Yến Đế, thấy bộ dạng hắn âm trầm, liền đưa chân hung hăng đạp tiểu thái giám một cước, thấp giọng mắng: "Còn không mau thu dọn rồi cút xuống đi!" Đại Yến Đế bực mình nhìn qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên bức họa tiểu thái giám vừa định thu hồi. "Dừng lại!" Hắn quát to một tiếng, vội vã đi tới, nhặt bức họa lên, rồi nhanh chóng mở ra, thần sắc có chút kích động. Lý Phúc Thăng có chút nghi ngờ len lén liếc qua, hai mắt đột nhiên trợn to, cô gái trong bức tranh vô cùng xinh đẹp, nhưng quan trọng là bộ dáng của nàng rất giống một người, là một nữ nhân đã qua đời rất lâu, là mẫu thân thân sinh của Hoàng thượng — Liên Phi! Ánh mắt lại chuyển về hướng Đại Yến Đế, dường như có chút hoảng hốt, ánh mắt xa xăm. Vẻ mặt tiểu thái giám bối rối liếc trộm Đại Yến Đế, rất nhanh liền cúi đầu xuống. Đại Yến Đế để lại bức họa kia, bảy ngày sau phong nữ nhân trong tranh đó làm Quý nhân, liên tục nhận ân sủng vài ngày.
Beta: An Thục phi
Thương Loan điện. Một tiểu thái giám ôm mấy bức họa trong ngực nhanh chân theo sau Lý Phúc Thăng, cả hai cùng khom lưng trước mặt Đại Yến Đế. Không dám ngẩng đầu, Lý Phúc Thăng nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, bây giờ tuyển tú đã kết thúc, những bức họa này đều là của những tú nữ băng cơ ngọc cốt đã trúng cử, công dung ngôn hạnh đều tuyệt vời, Kỳ Quý phi và Ngạn Phi sai nô tài trình lên Hoàng thượng." Đại Yến Đế nghe vậy mới dừng động tác trong tay một chút, liếc Lý Phúc Thăng một cái, "Mang lên cho trẫm xem qua." Lý Phúc Thăng vừa nghe lời này, liền phất phất tay về phía tiểu thái giám đang đứng sau lưng, tiểu thái giám thấy vậy liền vội vàng tiến lên hai bước. Đại Yến Đế tùy tiện lấy một bức tranh, đặt trên bàn rồi mở ra. Lý Phúc Thăng chỉ dám đứng cung kính một bên quan sát vẻ mặt Đại Yến Đế. Lúc đầu, hắn không hề đếm xỉa đến những bức họa ấy, chỉ khẽ nhíu mày. Sau đó tựa hồ như phát hiện ra điều gì thú vị, mặt mày dãn ra, làm Lý Phúc Thăng trong lòng thấp thỏm không yên. "Hoàng Thượng, nếu không được để nô tài đổi lại bức khác." Lý Phúc Thăng gấp rút lấy ra một bức họa khác, định trải ra. Đại Yến Đế khiêu mi cười cười, "Không cần, chỉ là bộ túi da đẹp mắt mà thôi, hậu cung của trẫm trước nay chưa từng thiếu. Mà những nữ nhân này vẻ ngoài xinh đẹp, lòng dạ thế nào ai biết được đây? Trẫm chỉ cần một đóa giải ngữ hoa[1] là đủ rồi." [1] Hoa ở đây chỉ những mỹ nhân. Giải ngữ hoa là những người con gái vừa xinh đẹp, vừa thấu tỏ lòng người khác. Lý Phúc Thăng kinh ngạc, im lặng cúi đầu. Khó trách Ngạn Phi cùng Kỳ Quý phi có chút đứng ngồi không yên, chỉ cần nhìn thoáng qua phản ứng của Hoàng Thượng, thật sự không tin được. Hoàng Thượng hắn...cuối cùng cũng động tâm. "Nói tranh này họa đến kinh tâm động phách cũng không sai, cũng không biết sau này trẫm có thể thấy được bức họa sống động như vậy không nữa." Đại Yến Đế nhìn bức tranh họa mỹ nhân, rất nghiêm túc mà đánh giá. Thì ra vừa nãy ánh mắt Hoàng Thượng chuyên chú như vậy không phải chỉ mãi ngắm nhìn mỹ nhân mà là thưởng thức kỹ thuật họa. Lý Phúc Thăng thầm nghĩ trong lòng. "Hoàng Thượng, nếu ngài đã không muốn xem, vậy nô tài liền thu lại." Đại Yến Đế ừ một tiếng, tiện tay ném bức tranh qua một bên. Lý Phúc Thăng cẩn thận cất kỹ, giao cho tiểu thái giám ôm lấy tranh họa, ra hiệu lui ra ngoài trước. Tiểu thái giám nghe vậy liền cẩn thận ôm tất cả những cuộn tranh kia lại, cúi đầu khom lưng về phía sau, dưới chân không cẩn thận lảo đảo vài bước, mấy cuộn tranh liền rơi xuống. "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!" Tiểu thái giám kinh hoảng cầu xin tha thứ. Lý Phúc Thăng gấp rút nhìn về phía Đại Yến Đế, thấy bộ dạng hắn âm trầm, liền đưa chân hung hăng đạp tiểu thái giám một cước, thấp giọng mắng: "Còn không mau thu dọn rồi cút xuống đi!" Đại Yến Đế bực mình nhìn qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên bức họa tiểu thái giám vừa định thu hồi. "Dừng lại!" Hắn quát to một tiếng, vội vã đi tới, nhặt bức họa lên, rồi nhanh chóng mở ra, thần sắc có chút kích động. Lý Phúc Thăng có chút nghi ngờ len lén liếc qua, hai mắt đột nhiên trợn to, cô gái trong bức tranh vô cùng xinh đẹp, nhưng quan trọng là bộ dáng của nàng rất giống một người, là một nữ nhân đã qua đời rất lâu, là mẫu thân thân sinh của Hoàng thượng — Liên Phi! Ánh mắt lại chuyển về hướng Đại Yến Đế, dường như có chút hoảng hốt, ánh mắt xa xăm. Vẻ mặt tiểu thái giám bối rối liếc trộm Đại Yến Đế, rất nhanh liền cúi đầu xuống. Đại Yến Đế để lại bức họa kia, bảy ngày sau phong nữ nhân trong tranh đó làm Quý nhân, liên tục nhận ân sủng vài ngày.
---
Thần Hi cung. "Chuyện này bản cung sớm đã đoán được sẽ như vậy." Ngạn Phi thản nhiên cười, "Bản cung bên cạnh hắn nhiều năm, trong lòng hắn rốt cuộc luôn vướng mắc điều gì, không ai có thể rõ ràng hơn. Chỉ là, bản cung không nghĩ tới, hắn lại say mê nữ nhân đó như vậy, nếu không bản cung đã sớm lưu lại hậu chiêu, Hinh Phi chắc chắn không thể tiếp tục đắc ý." "Vì sao nương nương khẳng định Hoàng Thượng nhất định sẽ sủng hạnh vị Lý Quý nhân kia?" Xuân Đào nhỏ giọng hỏi. Ngạn phi im lặng một chốc mới lắc đầu, "Bản cung không biết Hoàng Thượng có thật sự thương yêu Lý Quý nhân hay không, nhưng chắc chắn đối với nữ nhân kia sẽ thêm phần để ý so với những mỹ nhân khác." Xuân Đào cúi đầu, lầm bầm nói: "Cho dù Lý Quý nhân được sủng ái, nương nương có chỗ tốt gì đây?" Nghe lời này, sắc mặt Ngạn phi khẽ biến đổi, "Chỗ tốt? Hiện tại bản cung có thể có được chỗ tốt gì? Đừng tưởng bản cung không biết, Hoàng Thượng kỳ thật đã sớm không muốn gặp bản cung, sau khi chuyện Quan Sung viện xảy ra lại càng không muốn. Bản cung không hưởng được gì, những nữ nhân khác cũng đừng mơ tưởng được khoái hoạt! Xuân Đào, ngươi có biết vì sao cảnh tượng Kỳ Quý phi phong quang vạn trượng bây giờ, bổn cung lại không để trong lòng?" Xuân Đào len lén nhìn nàng một lâng, sau đó lập tức cúi đầu, "Nô tỳ không biết." "Bởi vì bản cung biết rõ, trong lòng Hoàng Thượng căn bản sẽ không có chỗ cho nữ nhân yêu mị kia, cho dù nàng ta có thế nào, dưới gối cũng chẳng có lấy một đứa con thân sinh, sớm muộn gì cũng giống bản cung mà thôi. Kỳ Quý phi còn chưa nói, chẳng phải năm xưa Hoàng hậu Hoa Lê Nguyệt cũng không có được chỗ gì tốt sao? Nàng xử lý chuyện hậu cung yên ổn, thỏa đáng như thế, nhưng trong lòng Hoàng Thượng có nàng sao? Bản cung sớm đã nghĩ tới kết cục của nàng, bản cung cũng lười để tâm, cuối cùng lại không nghĩ tới mấy nữ nhân kia không nhịn được đã động thủ. Nhưng, Hinh Phi lại bất đồng. Thái độ của Hoàng Thượng đối với nàng ta, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của bản cung, lại sinh được Tam Hoàng tử. Về sau như thế nào, bản cung lại càng không đoán trước được. Chuyện như vậy... Bản cung tuyệt đối không cho phép phát sinh! Bản cung tuyệt đối không để cho Hoàng Thươnng yêu nữ nhân khác!" "Cho nên, nương nương không muốn Hoàng thượng liên tục sủng ái Hinh Phi, mới hao tâm tổn trí tuyển chọn ra nhiều tú nữ dung mạo xinh đẹp như vậy, hy vọng Hoàng Thượng tâm không đặt ở chỗ Hinh Phi nữa?" Xuân Đào nói tiếp. Trong lòng lại sinh ra chút e ngại đối với tâm tính vặn vẹo này của Ngạn Phi. Ngạn Phi cười, "Đúng vậy. Bản cung chính là không nhịn được nữ nhân kia được sủng ái như vậy. Mấy năm trước, Hoàng Thượng bổ nhiệm phụ thân làm Tướng quân thống lĩnh nội thị vệ, cho rằng Hoàng Thượng sẽ thuận tiện để ý bản cung thêm vài phần. Nhưng ngươi xem, bản cung ngày đêm trông ngóng, kết quả hắn cũng chẳng hề quan tâm. Nhiều năm tình cảm như vậy, trong lòng hắn rốt cuộc cũng không có bản cung. Bây giờ Kỳ Quý phi nhìn như địa vị tối thượng, nhưng ấy cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Những điều khổ tâm trong đó cũng chỉ có những người từng trải như bản cung mới hiểu được." Lời này dường như không có chút nào đồng tình, ngược lại chỉ dẫn đến loại tâm tình chết lặng sớm đã tập thành thói quen. "Đúng vậy. Hinh Phi kia tính là cái gì? Ngay cả Cúc Phi yêu đến ngốc như thế cũng chỉ đổi được chút quan tâm thoảng qua của Hoàng thượng, Hinh Phi thì dựa vào cái gì, nàng lại không có chỗ nào giống với Cúc Phi!" Nói xong lời cuối cùng, sự phẫn nộ cùng không cam lòng trong mắt Ngạn Phi cơ hồ như phun trào ra. Xuân Đào bị cơn giận của nàng dọa đến sợ hãi, gấp rút đáp: "Nương nương nói phải, Hinh Phi tính là gì. Nàng sao có thể so được với nương nương, có chăng cũng kém xa người." Ngạn Phi đưa tay sờ sờ mặt mình, vẻ mặt sầu bi, "Bản cung xác thực không so được với những nữ nhân đôi mươi vừa tiến cung kia. Hoàng Thượng nếu đã vô tình với bản cung, sớm muộn gì cũng sẽ vô tình với những nữ nhân khác thôi. Nói cách khác, những nữ nhân kia cuối cùng cũng giống bản cung, đều không chạm đến được tâm Đại Yến Đế." Xuân Đào thấy trên mặt Ngạn Phi cười quỷ dị, trong lòng ngỡ ngàng.---
Trường Nhạc cung. Thời điểm Đại Yến Đế đi vào, Hinh Phi đang cúi đầu chuyên chú, thêu đường viền hoa lên một thứ còn nhỏ hơn ống tay áo bình thường. "Không phải đã nói những chuyện này cứ giao hết cho những ma ma kia làm sao, nàng không cần quá vất vả." Đại Yến Đế ngồi xuống bên giường Diệp Linh Sương, lại lấy cái yếm nhỏ trong tay, nắm lấy tay nàng: "Để trẫm nhìn một chút. Trẫm thích nhất đôi tay ngọc này." Đại Yến Đế vuốt ve tay nàng vài cái, hai mắt buông xuống. "Hoàng thượng nói đùa, thiếp bất quá chỉ làm vài chiếc áo yếm, cũng không phải việc nặng gì. Thiếp chỉ là muốn Thụy nhi có thể mặc xiêm y do chính mẫu phi nó làm mà thôi." Diệp Linh Sương cười cười, trả lời. "Sương nhi... Nàng..." Đại Yến Đế nhìn chằm chằm đôi tay đang nằm trong lòng tay, tựa như một loại bạch ngọc xinh đẹp thượng hạng, kỳ thật một chút cũng không có gì tổn hao. "Ừm, chuyện gì?" Đại Yến Đế ngẩng đầu, đối diện với hắn là đôi mắt trong suốt như nước của nàng, miệng hỏi: "Nàng... Không có chuyện gì muốn hỏi trẫm sao?" "Hoàng Thượng hi vọng thần thiếp hỏi điều gì?" Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi lại. "Trẫm đã vài ngày không đến Trường Nhạc cung, nàng chẳng lẽ không muốn biết trẫm đã đi nơi nào sao?" Đại Yến Đế hỏi nàng, đôi đồng tử như mực tựa hồ như sâu thêm. "Hoàng Thượng nói đùa, hậu cung không phải chỉ có mình thần thiếp, Hoàng Thượng hiển nhiên không thể ngày nào cũng nán lại chỗ thần thiếp. Nếu không thần thiếp há chẳng phải yêu phi mê hoặc quân thượng sao?" Diệp Linh Sương ha ha cười một tiếng, từ trên mặt nàng, Đại Yến Đế chỉ thấy được vẻ duyên dáng quen thuộc. Đại Yến Đế thấy thần sắc nàng không một tia oán hận hay dị thường, đột nhiên trong lòng cảm thấy bực bội. Đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt Đại Yến Đế hơi trầm xuống. "Hoàng Thượng sao vậy?" Diệp Linh Sương ngưng mi, nhìn hắn. "Mấy ngày nay trẫm đều lưu lại chỗ Lý Quý nhân, là nghỉ ở đó! Vì sao nàng cái gì cũng không muốn hỏi trẫm, hửm?" Lông mi Diệp Linh Sương nhíu lại một chỗ, "Vậy vì sao mấy ngày nay Hoàng Thượng luôn nghỉ ở chỗ Lý Quý nhân?" Đại Yến Đế nghe vậy giận từ trong ra ngoài, "Nếu nàng không muốn biết cũng không sao! Trẫm cũng không cần thiết phải nói cho nàng!" Quẳng một câu như vậy, liền cấp tốc xoay người rời khỏi Trường Nhạc cung. "Không thể hiểu được." Diệp Linh Sương tự mình lẩm bẩm. Hỏi lời này cũng chẳng chạm đến chỗ nào kiêng kị của Đại Yến Đế, hôm nay phản ứng như vậy là thế nào? Về phần vị Lý Quý nhân kia, Diệp Linh Sương cười nhạt một tiếng. Nàng hiển nhiên đã gặp qua nàng ta, gương mặt đó quả thật có bảy phần tương tự với Liên Phi. Mà đối với một người có dáng dấp giống với mẫu phi mình như thế, Hoàng Thượng bất quá có thể làm cái gì? Đơn giản chính là nhìn gương mặt đó mà nhớ lại quá khứ mà thôi. Ngạn Phi cùng Kỳ Quý phi thật đúng là dụng tâm lương khổ, ngay cả nữ nhân như vậy cũng có thể tìm ra được. "Nương nương, không xong, không xong!" Nhũ mẫu ôm Tam Hoàng tử vội vàng xông vào. "Xảy ra chuyện gì?" Diệp Linh Sương nheo mắt, trong lòng chợt hốt hoảng. "Nương nương, phản ứng của Tam Hoàng tử có chút không giống bình thường." Vân Kiều thấy nhũ mẫu sợ đến mức không nói ra lời, liền gấp rút thay nàng ta trả lời. Diệp Linh Sương lúc này mới phát hiện nhi tử trong tay nhũ mẫu yên tĩnh đến khác thường, từ trong tay nàng ta ôm lấy, gấp rút dò xét hơi thở của hắn, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Thụy nhi như vậy là thế nào?" "Bẩm nương nương, đều là lỗi của nô tỳ, khẩu vị Tam Hoàng tử mấy ngày nay không tốt lắm, sữa cũng uống ít đi. Nô tỳ cảm thấy không có gì đáng ngại, lại sợ nương nương trách tội, cho nên mới giấu diếm nương nương. Ai ngờ mấy ngày nay phản ứng của Tam Hoàng tử càng ngày càng lạ, ngày càng ham ngủ, cũng không hề khóc thét gì. Đều là lỗi của nô tỳ, không bẩm báo sớm với nương nương!" Nhũ mẫu khóc ròng nói. "Bắt đầu từ khi nào?" Diệp Linh Sương lạnh lẽo nhìn nàng ta. "Đại khái... Khoảng hai ngày trước." Nhũ mẫu sợ hãi trả lời. "Vân Kiều, mau mau đi mời Tiết Thái y đến đây." "Nương nương, Bội Hoàn cùng Thúy Hoàn sớm đã đi thỉnh, lúc này có lẽ đang trên đường trở về." Tiết Thái y không dám chậm trễ đối với Hinh Phi đang được sủng ái cùng Tam Hoàng tử, vội vã đến. Qua một hồi bắt mạch, Tiết Thái y chau mày. "Tiết Thái y, không biết Thụy nhi mắc bệnh gì?" Diệp Linh Sương vội hỏi. Tiết Thái y lắc đầu, "Nương nương, thứ cho lão thần y thuật vụng về, không phát hiện ra được điều gì dị thường. Không bằng phiền nương nương lại thỉnh những Thái y khác, có lẽ lão thần đã thật sự già rồi, y thuật cũng không bằng lúc trước nữa." "Nhưng đúng là Thụy nhi hắn rất biếng ăn, còn ngày càng trở nên thích ngủ, rõ ràng không bình thường." Diệp Linh Sương có chút kích động. "Nương nương không nên kích động, thần sẽ nói những đồng liêu khác lên xem lại cho Tam Hoàng tử." Diệp Linh Sương trầm mặc một lát, "Cũng được, phiền Tiết Thái y." Lại quay đầu nhìn mấy người đứng trong điện, "Chuyện này tạm thời đừng nói cho Hoàng Thượng biết. Nếu Thụy nhi thật sự không có bệnh gì, chẳng phải lại làm Hoàng Thượng sợ bóng sợ gió một hồi sao." "Vâng." Tất cả đồng thanh trả lời. Vài Thái y liên tiếp chuẩn đoán cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, Diệp Linh Sương liền gọi Vân Kiều tiễn mấy người này ra ngoài, cúi đầu đánh giá nhi tử mới sinh trong ngực. Đúng vậy, thật sự không có vẫn đề gì, bởi vì hắn bây giờ đang ngủ. Nếu mở mắt ra, ánh mắt kia tựa hồ như có điểm ngốc trệ (ngốc nghếch + trì độn). Muốn nàng tin tưởng không có chuyện gì sao, thật sự buồn cười. Vốn là từ lúc sinh tiểu Thiên Thụy, nàng đã biết tất sẽ có chuyện xấu xảy ra, làm sao những nữ nhân không an phận kia có thể bỏ qua lúc này. Muốn đấu sao? Tốt, nàng sẽ phụng bồi đến cùng!loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Mỹ nữ
- Chương 2: Suy tính
- Chương 3: Lục soát
- Chương 4: Cắn câu
- Chương 5: Mùng tám tháng sáu
- Chương 6: Hoàng đế đột nhiên tìm đến
- Chương 7: Lần đầu được sủng hạnh
- Chương 8: Hoàng Thượng phong thưởng
- Chương 9: Tâm tư Hoàng Thượng
- Chương 10: Hoa nhài Tố Hinh
- Chương 11: Lần đầu gặp
- Chương 12: Thái độ của Hiền phi
- Chương 13: Thăm người cũ
- Chương 14: Quan hệ của Vân Kiều
- Chương 15: Gặp lại Hoàng Thượng
- Chương 16: Bản sắc nam nhi
- Chương 17: Giữa đường gặp phải yêu tinh
- Chương 18: Tâm tư khó dò
- Chương 19: Bồ đào quá mềm
- Chương 20: Nửa đêm nói nhỏ
- Chương 21: Uyển Quý tần xuất hiện
- Chương 22: Lãnh ý
- Chương 23: Chuyển đến thiên điện điện
- Chương 24: Uyển Quý tần nổi giận
- Chương 25: Gặp gỡ tại Lê Lạc viên
- Chương 26: Nửa đường sinh sự
- Chương 27: Biếm lãnh cung
- Chương 28: Thủ đoạn hung ác
- Chương 29: Tâm huyết vẽ tranh
- Chương 30: Ngư diễn liên hồng
- Chương 31: Tìm hiểu Lãnh Nguyệt điện
- Chương 32: Uyển Quý tần phát điên
- Chương 33: Chuyện ma quái trong cung
- Chương 34: Đức phi ngu ngốc
- Chương 35: Khoa chân múa tay
- Chương 36: Hoàng thượng sủng ái
- Chương 37: Ma quỷ sinh sự
- Chương 38: Tôn Dung hoa chết
- Chương 39: An Mỹ nhân đi thăm dò
- Chương 40: Sinh thần của Hiền phi
- Chương 41: Tranh phong tương đối
- Chương 42: An Mỹ nhân mang thai
- Chương 43: Đùa giỡn
- Chương 44: Ngẫu nhiên gặp gỡ
- Chương 45: Vinh dự trở thành Quý tần
- Chương 46: Hinh Quý tần dụ dỗ
- Chương 47: Sảy thai
- Chương 48: Điều tra thực hư
- Chương 49: Một hòn đá hạ ba con chim nhạn
- Chương 50: Hoàng thượng cân nhắc
- Chương 51: Âm thầm điều tra
- Chương 52: Cúc Phi oán hận
- Chương 53: Hiền phi bị biếm
- Chương 54: Hiền phi nguyền rủa
- Chương 55: Bất nhân bất nghĩa
- Chương 56: Lời khai của Cẩm Ngọc
- Chương 57: Bị biếm vào lãnh cung
- Chương 58: Sủng thần Mặc Ngân
- Chương 59: Hoa quế tháng tám
- Chương 60: Mười phần tình nghĩa
- Chương 61: Tính toán của Ngạn Phi
- Chương 62: Hai người nói chuyện
- Chương 63: Hoàng thượng tức giận
- Chương 64: Qua cầu rút ván
- Chương 65: Linh Sương có hỉ
- Chương 66: Hoàng thượng đích thân đến
- Chương 67: Lời nói của Cúc Phi
- Chương 68: Phi tần chốn hậu cung
- Chương 69: Yết kiến Thái hậu
- Chương 70: Thái hậu cảnh cáo
- Chương 71: Đại Yến Đế nổi giận
- Chương 72: Huyết y
- Chương 73: Vạch trần
- Chương 74: Biến đổi ngầm
- Chương 75: Chọc giận Thái Hậu
- Chương 76: Manh mối ban đầu
- Chương 77: Trồi lên mặt nước
- Chương 78: Đức phi bị chém
- Chương 79: Không rõ cảm xúc
- Chương 80: Công tâm kế của Diệp Linh Sương
- Chương 81: Mười ngón tay đan vào nhau
- Chương 82: Đúng là Mặc Nguyệt
- Chương 83: Hoàn trả gấp bội
- Chương 84: Hạ lễ của Hinh Phi
- Chương 85: Lễ hội chúng phi
- Chương 86: Hương tiêu ngọc vẫn [1]
- Chương 87: Hôn đến ứa máu
- Chương 88: Minh Vũ quân viết thư.
- Chương 89: Hoàng Thượng nổi giận
- Chương 90: Sứ thần Minh Vũ quốc
- Chương 91: Phụ tử gặp lại
- Chương 92: Sứ thần lựa chọn
- Chương 93: Trẫm thích nàng
- Chương 94 : Minh Vũ quốc quy thuận
- Chương 95: Sinh hạ hoàng nhi
- Chương 96: Chọn đồ vật
- Chương 97: Một đêm điên cuồng [H]
- Chương 98: Thái Hậu bệnh nặng
- Chương 99: Thổ lộ hết phiền lòng
- Chương 100: Trừ tà đuổi quỷ
- Chương 101: Lập đàn làm phép
- Chương 102: Ngươi chính là nàng
- Chương 103: Sủng đến tận trời
- Chương 104: Đế vương vô tình
- Chương 105: Bắt đôi gian phu dâm phụ
- Chương 106: Thái hậu phát bệnh
- Chương 107: Làm rõ mọi việc
- Chương 108: Mặc Ngân nghi hoặc
- Chương 109: Thiên Thụy dị thường
- Chương 110: Thần thiếp là bình giấm
- Chương 111: Lý Quý Nhân xuất hiện
- Chương 112: Trò xiếc ngốc nghếch
- Chương 113: Hoán y độc thảo
- Chương 114: Điều tra thực hư
- Chương 115: Đến gần chân tướng
- Chương 116: Xử phạt
- Chương 117: Hậu cung có biến
- Chương 118: Hai người không đứng đắn
- Chương 119: Lời nói tri kỷ
- Chương 120: Phong ba thỉnh an
- Chương 121: Phùng Thái Hậu hoăng
- Chương 122: Mạch nước ngầm dao động
- Chương 123: Bố cục
- Chương 124: Lễ sắc phong Hoàng Hậu
- Chương 125: Vận sức chờ phát động
- Chương 126: Năm tháng trôi qua
- Chương 127: Yêu hận thuộc về nơi này - END
- Chương 128: Ngoại truyện trọng sinh - Cả đời chỉ cần nàng
- Chương 129: Ngoại truyện trọng sinh - Bánh bao bi thống
- Chương 130: Ngoại truyện trọng sinh: Oan gia vui vẻ