P3 - Chương 75: Bị thương
Chương 75: Bị thương
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude======"Khương..." Tô Sân theo bản năng muốn gọi chú Khương, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng, lập tức rũ đôi mắt, ấp úng nói, "Vương gia, ngài không sao chứ?"Nhưng sâu thẳm trong lòng lại trào ra vô tận gợn sóng, trái tim thình thịch kinh hoàng, như thế nào cũng không bình phục được.Giống, thật sự là quá giống.Nếu không phải thời không không đúng, cậu suýt nữa cho rằng hắn chính là chú!Khương Vô Ẩn rủ đầu, không nhìn Tô Sân, chỉ ngưng trên mảnh sứ nhỏ vụn trên bàn, sóng mắt thật sâu, khiến người không đoán được tâm tư của ngài: "Không sao, chỉ là nhất thời phân tâm..."Chỉ một câu nhẹ nhàng, sau đó liền không nói chuyện nữa.Hắn đang đợi Tô Sân chủ động mở miệng, nào ngờ Tô Sân trực tiếp ngừng luôn, một chữ cũng không phát ra, càng đừng nói chủ động đi giúp hắn nhặt mảnh sứ vỡ trên đất.Mặc kệ là dáng vẻ hay là tư thái, Khương Vô Ẩn đều thật sự quá giống, thậm chí đến tên cũng giống nhau, rất khó để Tô Sân không nghi ngờ.Thấy cậu bất động, Khương Vô Ẩn sốt ruột, liền trực tiếp duỗi tay chạm vào mảnh sứ vỡ.Hắn cố ý niết vào góc nhọn, đầu ngón tay lập tức chảy ra huyết châu: "A!"Hắn nhỏ giọng kêu rên, Tô Sân lập tức bừng tỉnh, vội tiến lên: "Vương gia cẩn thận, để ta xử lý!"Tô Sân đi tới nhặt mảnh nhỏ trên bàn, dưới chân lại đột nhiên không vững, cả người lảo đảo xém ngã, may mắn cậu phản ứng kịp thời, dùng tay chống lấy mặt bàn, mới không áp đến Khương Vô Ẩn.Nhưng cũng bởi vì không thể tránh, toàn bộ bàn tay đều đè trên mảnh sứ vỡ, lập tức máu tươi đầm đìa."Ngươi bị thương." Khương Vô Ẩn lập tức đứng dậy, đưa một phương khăn gấm màu lam nhạt từ trong tay áo qua, "Mau che lại miệng vết thương, bổn vương lập tức sai người đi gọi đại phu."Tô Sân chịu đựng đau, thấp giọng nói: "Thảo dân không sao, không cần hưng sư động chúng như thế."Cậu ném mảnh sứ còn sót trong lòng bàn tay xuống, dùng khăn gấm đè lại miệng vết thương.
Lúc này, Thẩm Thầm cũng đã trở lại."Chuyện gì đã xảy ra?"Nhìn đến cảnh tượng trước mắt, hàng mày anh hung hăng nhăn lại, sâu trong con ngươi mơ hồ nổi lên sóng lớn.Anh bước nhanh đến trước mặt Tô Sân, buông công văn trong tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu: "Làm sao lại bị thương?"Ánh mắt Tô Sân lóe lên: "Không cẩn thận."Lý do thoái thác này, Thẩm Thầm tuy không tin, nhưng cũng không truy vấn nữa."Vương gia, đây là hồ sơ ngài muốn, tất cả đều ở đây."Giọng điệu của anh đều đều, tất cả tâm tư đều ở trên người Tô Sân.Đặc biệt...Vị vương gia này với người nọ gần như giống nhau như đúc, tất nhiên tạo thành chấn động không nhỏ trong lòng Tô Sân, cho nên anh mới phải để ý Tô Sân, miễn cho cậu làm việc ngốc.Bàn tay của Thẩm Thầm dừng trên đầu vai Tô Sân, lôi kéo cậu đi: "Đi xử lý miệng lý miệng vết thương trước.""Là lỗi của bổn vương, hại Tô tiên sinh bị thương. Thẩm đại nhân, đại phu bên người bổn vương ở ngay tiền viện, để hắn xử lý vết thương cho Tô tiên sinh đi."Thẩm Thầm không tiện từ chối, đành phải đáp: "Như thế thì đa tạ vương gia."Từ đầu đến cuối, Tô Sân cũng chưa mở miệng.Thẳng đến xử lý miệng vết thương xong, Khương Vô Ẩn chuẩn bị rời đi, lại nghỉ chân trước mặt Tô Sân: "Tô tiên sinh, khăn gấm của bổn vương..."Tô Sân lập tức đáp: "Khăn gấm ô uế, thảo dân...""Không sao." Khương Vô Ẩn ra hiệu mắt với thị vệ bên người, người nọ lập tức tiến lên, cầm lấy khăn gấm dính máu trên bàn, đặt vào một chiếc hộp hẹp.Mọi người đi rồi, nỗi lòng tràn đầy lo lắng của Thẩm Thầm hoàn toàn bại lộ: "Em không sao chứ?"Tầm mắt Tô Sân đình trệ, không nói gì."Tô Sân."Thẩm Thầm trong lòng nôn nóng không thôi, âm lượng cũng tăng cao vài phần."Thẩm Thầm, anh có cảm thấy..." Tô Sân nhìn chăm chú vào mảnh sứ vụn rơi trên mặt bàn, ánh mắt càng thêm ngưng trọng. Cậu không biết nên biểu đạt thế nào, hơi chút cân nhắc, mới mở miệng nói, "Anh có cảm thấy, Khương Vô Ẩn rất không thích hợp, giống như hắn rất muốn máu của em."Trực giác của cậu trước nay nhạy bén, đồng thời có cái nhìn sâu sắc người khác khó sánh được.Do đó nghe cậu nói như vậy, Thẩm Thầm lập tức hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, lập tức ra định luận: "Khăn gấm dính máu của em, khi đại phu xử lý miệng vết thương của em, nếu anh nhớ không lầm, huyết châu nhỏ giọt vừa lúc được lọ dược trên bàn tiếp đi."Nhớ đến đây, bất an trong lòng Thẩm Thầm đột nhiên phóng đại: "Anh đi bắt hắn về, anh sẽ không để cho hắn làm tổn thương em."Anh xoay người muốn đi, muốn lập tức đem Khương Vô Ẩn về nhốt lại, nghiêm hình bức cung, để hắn nói có liên quan đến cọc án tử này hay không.Nhưng Tô Sân một phen nắm lấy cổ tay anh, lực đạo lớn đến anh căn bản không thể tránh thoát.Rõ ràng gầy yếu như vậy, lại thêm cả người đầy thương tích, lúc cứng rắn lên, thế mà làm anh không có nửa sức phản kháng.Không chỉ là phản kháng không được, càng nhiều thất vọng và cảm giác vô lực sâu sắc.Thẩm Thầm rất tự trách, cảm thấy chính mình không bảo vệ tốt cậu."Thẩm Thầm, anh không thể đi."Giọng nói Tô Sân có chút khàn, hiện tại đầu cậu đã hoàn toàn trống rỗng, không dám suy nghĩ càng sâu xa.Sự thật phũ phàng nói cho cậu, lòng người là thứ không thể nhìn trộm nổi.Mà khi màn đêm buông xuống, nơi tối nghĩa và âm u sâu nhất trong lòng người đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ nhất, Đề hình tư nha môn luôn luôn phòng vệ nghiêm mật, được gọi là nơi khó công phá nhất toàn bộ Phong Thành ngoại trừ hoàng thành, bị người phá một lỗ thủng, trực tiếp đánh vào bên trong. Thẩm Thầm giá trị vũ lực cao cường, khắp kinh thành không tìm ra mấy cái đối phủ, thế mà ngoài ý muốn bị thương!======Lời editor: Đấy, cứ bắt về dùng hình đại đi...
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude======"Khương..." Tô Sân theo bản năng muốn gọi chú Khương, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng, lập tức rũ đôi mắt, ấp úng nói, "Vương gia, ngài không sao chứ?"Nhưng sâu thẳm trong lòng lại trào ra vô tận gợn sóng, trái tim thình thịch kinh hoàng, như thế nào cũng không bình phục được.Giống, thật sự là quá giống.Nếu không phải thời không không đúng, cậu suýt nữa cho rằng hắn chính là chú!Khương Vô Ẩn rủ đầu, không nhìn Tô Sân, chỉ ngưng trên mảnh sứ nhỏ vụn trên bàn, sóng mắt thật sâu, khiến người không đoán được tâm tư của ngài: "Không sao, chỉ là nhất thời phân tâm..."Chỉ một câu nhẹ nhàng, sau đó liền không nói chuyện nữa.Hắn đang đợi Tô Sân chủ động mở miệng, nào ngờ Tô Sân trực tiếp ngừng luôn, một chữ cũng không phát ra, càng đừng nói chủ động đi giúp hắn nhặt mảnh sứ vỡ trên đất.Mặc kệ là dáng vẻ hay là tư thái, Khương Vô Ẩn đều thật sự quá giống, thậm chí đến tên cũng giống nhau, rất khó để Tô Sân không nghi ngờ.Thấy cậu bất động, Khương Vô Ẩn sốt ruột, liền trực tiếp duỗi tay chạm vào mảnh sứ vỡ.Hắn cố ý niết vào góc nhọn, đầu ngón tay lập tức chảy ra huyết châu: "A!"Hắn nhỏ giọng kêu rên, Tô Sân lập tức bừng tỉnh, vội tiến lên: "Vương gia cẩn thận, để ta xử lý!"Tô Sân đi tới nhặt mảnh nhỏ trên bàn, dưới chân lại đột nhiên không vững, cả người lảo đảo xém ngã, may mắn cậu phản ứng kịp thời, dùng tay chống lấy mặt bàn, mới không áp đến Khương Vô Ẩn.Nhưng cũng bởi vì không thể tránh, toàn bộ bàn tay đều đè trên mảnh sứ vỡ, lập tức máu tươi đầm đìa."Ngươi bị thương." Khương Vô Ẩn lập tức đứng dậy, đưa một phương khăn gấm màu lam nhạt từ trong tay áo qua, "Mau che lại miệng vết thương, bổn vương lập tức sai người đi gọi đại phu."Tô Sân chịu đựng đau, thấp giọng nói: "Thảo dân không sao, không cần hưng sư động chúng như thế."Cậu ném mảnh sứ còn sót trong lòng bàn tay xuống, dùng khăn gấm đè lại miệng vết thương.
Lúc này, Thẩm Thầm cũng đã trở lại."Chuyện gì đã xảy ra?"Nhìn đến cảnh tượng trước mắt, hàng mày anh hung hăng nhăn lại, sâu trong con ngươi mơ hồ nổi lên sóng lớn.Anh bước nhanh đến trước mặt Tô Sân, buông công văn trong tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu: "Làm sao lại bị thương?"Ánh mắt Tô Sân lóe lên: "Không cẩn thận."Lý do thoái thác này, Thẩm Thầm tuy không tin, nhưng cũng không truy vấn nữa."Vương gia, đây là hồ sơ ngài muốn, tất cả đều ở đây."Giọng điệu của anh đều đều, tất cả tâm tư đều ở trên người Tô Sân.Đặc biệt...Vị vương gia này với người nọ gần như giống nhau như đúc, tất nhiên tạo thành chấn động không nhỏ trong lòng Tô Sân, cho nên anh mới phải để ý Tô Sân, miễn cho cậu làm việc ngốc.Bàn tay của Thẩm Thầm dừng trên đầu vai Tô Sân, lôi kéo cậu đi: "Đi xử lý miệng lý miệng vết thương trước.""Là lỗi của bổn vương, hại Tô tiên sinh bị thương. Thẩm đại nhân, đại phu bên người bổn vương ở ngay tiền viện, để hắn xử lý vết thương cho Tô tiên sinh đi."Thẩm Thầm không tiện từ chối, đành phải đáp: "Như thế thì đa tạ vương gia."Từ đầu đến cuối, Tô Sân cũng chưa mở miệng.Thẳng đến xử lý miệng vết thương xong, Khương Vô Ẩn chuẩn bị rời đi, lại nghỉ chân trước mặt Tô Sân: "Tô tiên sinh, khăn gấm của bổn vương..."Tô Sân lập tức đáp: "Khăn gấm ô uế, thảo dân...""Không sao." Khương Vô Ẩn ra hiệu mắt với thị vệ bên người, người nọ lập tức tiến lên, cầm lấy khăn gấm dính máu trên bàn, đặt vào một chiếc hộp hẹp.Mọi người đi rồi, nỗi lòng tràn đầy lo lắng của Thẩm Thầm hoàn toàn bại lộ: "Em không sao chứ?"Tầm mắt Tô Sân đình trệ, không nói gì."Tô Sân."Thẩm Thầm trong lòng nôn nóng không thôi, âm lượng cũng tăng cao vài phần."Thẩm Thầm, anh có cảm thấy..." Tô Sân nhìn chăm chú vào mảnh sứ vụn rơi trên mặt bàn, ánh mắt càng thêm ngưng trọng. Cậu không biết nên biểu đạt thế nào, hơi chút cân nhắc, mới mở miệng nói, "Anh có cảm thấy, Khương Vô Ẩn rất không thích hợp, giống như hắn rất muốn máu của em."Trực giác của cậu trước nay nhạy bén, đồng thời có cái nhìn sâu sắc người khác khó sánh được.Do đó nghe cậu nói như vậy, Thẩm Thầm lập tức hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, lập tức ra định luận: "Khăn gấm dính máu của em, khi đại phu xử lý miệng vết thương của em, nếu anh nhớ không lầm, huyết châu nhỏ giọt vừa lúc được lọ dược trên bàn tiếp đi."Nhớ đến đây, bất an trong lòng Thẩm Thầm đột nhiên phóng đại: "Anh đi bắt hắn về, anh sẽ không để cho hắn làm tổn thương em."Anh xoay người muốn đi, muốn lập tức đem Khương Vô Ẩn về nhốt lại, nghiêm hình bức cung, để hắn nói có liên quan đến cọc án tử này hay không.Nhưng Tô Sân một phen nắm lấy cổ tay anh, lực đạo lớn đến anh căn bản không thể tránh thoát.Rõ ràng gầy yếu như vậy, lại thêm cả người đầy thương tích, lúc cứng rắn lên, thế mà làm anh không có nửa sức phản kháng.Không chỉ là phản kháng không được, càng nhiều thất vọng và cảm giác vô lực sâu sắc.Thẩm Thầm rất tự trách, cảm thấy chính mình không bảo vệ tốt cậu."Thẩm Thầm, anh không thể đi."Giọng nói Tô Sân có chút khàn, hiện tại đầu cậu đã hoàn toàn trống rỗng, không dám suy nghĩ càng sâu xa.Sự thật phũ phàng nói cho cậu, lòng người là thứ không thể nhìn trộm nổi.Mà khi màn đêm buông xuống, nơi tối nghĩa và âm u sâu nhất trong lòng người đã được thuyết minh một cách hoàn mỹ nhất, Đề hình tư nha môn luôn luôn phòng vệ nghiêm mật, được gọi là nơi khó công phá nhất toàn bộ Phong Thành ngoại trừ hoàng thành, bị người phá một lỗ thủng, trực tiếp đánh vào bên trong. Thẩm Thầm giá trị vũ lực cao cường, khắp kinh thành không tìm ra mấy cái đối phủ, thế mà ngoài ý muốn bị thương!======Lời editor: Đấy, cứ bắt về dùng hình đại đi...
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- P1 - Chương 1: Chết đuối bất thường
- P1 - Chương 2: Lão nam nhân quá là
- P1 - Chương 3: Anh dẫm phân kìa
- P1 - Chương 4: Người thần bí với danh hiệu L kia
- P1 - Chương 5: Vây quanh, nhục mạ
- P1 - Chương 6: Cảnh sát Diêm, tôi mời anh đi ăn
- P1 - Chương 7: Nhóc con cứng đầu
- P1 - Chương 8: Khởi công quay phim
- P1 - Chương 9: Không cho anh đi
- P1 - Chương 10: Để cô ta chết
- P1 - Chương 11: Phương hướng điều tra
- P1 - Chương 12: Tai nạn xe cộ bất thường
- P1 - Chương 13: Lương Như mất tích
- P1 - Chương 14: Có phải em điên rồi không
- P1 - Chương 15: Em muốn giúp anh
- P1 - Chương 16: Ngại quá, tôi không phải bảo mẫu
- P1 - Chương 17: Đuổi theo, đừng để hắn chạy
- P1 - Chương 18: Thời Dã giết người rồi
- P1 - Chương 19: Mang về cục cảnh sát điều tra
- P1 - Chương 20: Lão đại, đã tìm thấy Lương Như
- P1 - Chương 21: Tôi tự thú, là tôi giết người
- P1 - Chương 22: Cảnh sát Diêm bắt người tùy ý như vậy sao?
- P1 - Chương 23: Còn tài xế xe buýt thì sao?
- P1 - Chương 24: Trốn đi đâu rồi
- P1 - Chương 25: Nhào tới hướng con dao
- P1 - Chương 26: Anh có tình cảm với Thời Dã
- P1 - Chương 27: Khương tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh
- P1 - Chương 28: Cùng nhau tra án
- P1 - Chương 29: Tạo nghiệt
- P1 - Chương 30: Chú cảnh sát đáng tin cậy
- P1 - Chương 31: Chứng cứ rất quan trọng
- P1 - Chương 32: Rơi sông và chân tướng
- P1 - Chương 33: Kết án
- P2 - Chương 34: Bao che hung phạm
- P2 - Chương 35: Tối gặp
- P2 - Chương 36: Chờ tôi theo đuổi được người
- P2 - Chương 37: Đừng bỏ em lại
- P2 - Chương 38: Nội dung cuốn nhật ký
- P2 - Chương 39: Thời Dã hai mặt
- P2 - Chương 40: Lần sau đi
- P2 - Chương 41: Anh làm gì Tư Ngang vậy
- P2 - Chương 42: Cấy ghép thận
- P2 - Chương 43: Chưa bao giờ muốn tổn thương cậu
- P2 - Chương 44: Vụ nổ
- P2 - Chương 45: Tranh chấp
- P2 - Chương 46: Rời đoàn phim
- P2 - Chương 47: Lỡ như xảy ra chuyện gì...
- P2 - Chương 48: Anh cảm thấy tôi sẽ còn tin anh sao?
- P2 - Chương 49: Hôn môi
- P2 - Chương 50: Sẽ chết càng nhiều người
- P2 - Chương 51: Anh hai đánh mất em
- P2 - Chương 52: Say rượu
- P2 - Chương 53: Hai người đang yêu đương?
- P2 - Chương 54: Tiết Tuấn Xuyên điên rồi?
- P2 - Chương 55: Người trở lại, kẻ ra đi
- P3 - Chương 56: Kẻ tình nghi
- P3 - Chương 57: Ngã vào trong ngực y
- P3 - Chương 58: Diêm Thập Nhị, đừng đi
- P3 - Chương 59: Hai tên tiểu học gà
- P3 - Chương 60: Tự chọc hai mắt
- P3 - Chương 61: Đại tư tế
- P3 - Chương 62: Một chữ 'vọng'
- P3 - Chương 63: Tư tế đại nhân
- P3 - Chương 64: Cái gọi là bí pháp
- P3 - Chương 65: Hủy diệt chứng cứ
- P3 - Chương 66: Chuyện này quá mơ hồ
- P3 - Chương 67: Cố Thập Lan
- P3 - Chương 68: Đều là hành vi của Tô Sân
- P3 - Chương 69: Quý Cẩn Lan, là ta
- P3 - Chương 70: Một cơ hội cuối cùng
- P3 - Chương 71: Không nỡ mà!
- P3 - Chương 72: Ngươi trốn không thoát đâu
- P3 - Chương 73: Một con đường chết
- P3 - Chương 74: Cố nhân trong trí nhớ
- P3 - Chương 75: Bị thương
- P3 - Chương 76: Nàng cần phải chết!
- P3 - Chương 77: Giết Khương Tinh La
- P3 - Chương 78: Ta chờ ngươi
- P3 - Chương 79: Ta tới rồi!
- P3 - Chương 80: Lợi tiễn xuyên qua
- P3 - Chương 81: Trần ai lạc định
- P4 - Chương 82: Anh chết, em cũng không thiết sống
- P4 - Chương 83: Là anh trêu em trước
- P4 - Chương 84: Chí ái của anh, hiện tại là em
- P4 - Chương 85: Bọn họ đã trở về từ Khương Quốc
- P4 - Chương 86: Gặp được Tư Ngang
- P4 - Chương 87: Hai hợp một
- P4 - Chương 88: Bí mật trong thư phòng
- P4 - Chương 89: Lồng giam bằng container
- P4 - Chương 90: Tại miệng vết thương của nó
- P4 - Chương 91: Có phải bệnh của con lại tái phát không
- P4 - Chương 92: Điệu hổ ly sơn
- P4 - Chương 93: Không liên lạc được với Thời Dã
- P4 - Chương 94: Lần ra được địa chỉ
- P4 - Chương 95: Cậu rất sợ tôi?
- P4 - Chương 96: Đại kết cục