P2 - Chương 34: Bao che hung phạm
Chương 34: Bao che hung phạm
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude======Bệnh viện.Thời Dã làm kiểm tra xong ăn không ngồi rồi, vì vậy tính lên lầu tìm Diêm Thập Nhị.Cậu có chút lo cho Diêm Thập Nhị, Đàm Minh Nhiên rõ ràng không muốn sống nữa, nếu biết chân tướng, không biết y sẽ làm ra chuyện gì.Nhưng vừa mới ra phòng khám, còn chưa kịp lên lầu, cậu đã thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc.Cậu theo sau, chụp bả vai Tư Ngang: "Tư Ngang, sao em lại đến bệnh viện?"Tư Ngang không ngờ sẽ gặp được Thời Dã, biểu cảm hơi hoảng, có chút bối rối, hơn nữa vội vàng giấu tờ giấy kiểm tra trong tay ra sau.Thời Dã cau mày, hỏi nó: "Em căng thẳng như thế làm gì?"Tư Ngang ổn định tâm thần, giọng nói lại mang theo hoảng loạn: "Không có gì, em... Anh Dã, sao anh lại ở đây?"Thời Dã không trả lời, hỏi ngược lại: "Cái gì ở trong tay?"Tư Ngang giật mình, đột nhiên lùi lại một bước: "Không có gì, em... Em còn phải đi học, anh Dã, em đi trước."Kể từ lần trước cậu cứu Tư Ngang, cậu cảm thấy quan hệ giữa họ thân thiết hơn nhiều.Nhưng hôm nay, phản ứng của Tư Ngang quá kỳ quái.Cậu nhớ lần trước Tư Ngang đến khoa máu, hôm nay lại đến?Rốt cuộc nó đang che giấu cái gì?Nhưng tức thì, cậu không rảnh tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhìn bóng người chạy xa, nhíu mi.Chờ khi Thời Dã đi vào phòng bệnh trên lầu, Diêm Thập Nhị đã rời đi.Hỏi cảnh sát trông coi biết được Đàm Minh Nhiên đã chết, trái tim Thời Dã nhảy dựng không lý do, luôn cảm thấy có chút bất an.Cậu tìm thấy Diêm Thập Nhị ở khu vực hút thuốc cách tòa nhà không xa, anh đã hút đến điếu thứ ba.Sương khói lượn lờ quanh người anh, che khuôn mặt anh mông lung.Thời Dã đi lại gần, mới nhìn thấy rõ ràng.Đáy mắt anh, hiện lên một mảng tối đen thâm trầm, không chút ánh sáng, tựa như người chui vào ngõ cụt, tìm không thấy lối ra."Cảnh sát Diêm, anh không sao chứ?"Cậu duỗi tay lấy thuốc trên tay anh, nhẹ giọng dò hỏi.Sắc mặt Diêm Thập Nhị thoạt nhìn không tốt, rất mệt mỏi.Đã mấy ngày liền anh không ngủ, thấy ánh mắt quan tâm của Thời Dã, không còn lạnh băng như trước, ngực như có dòng nước ấm chảy qua.Anh không cấm làm một hành động đến chính mình cũng không ngờ đến.Diêm Thập Nhị đạp lên trước một bước, tiếp cận gần Thời Dã vài phân, sau đó, gác đầu vào vai cậu.Hai người đứng đối diện, đầu của Diêm Thập Nhị rũ xuống, vì thế tất cả hơi thở của anh đều phả vào xương bả vai Thời Dã.Cả người Thời Dã đều cứng lại, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Diêm Thập Nhị như vậy, cơ bắp toàn thân cậu căng chặt, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại buông ra, rồi lại siết chặt."Mượn vai cái, để tôi nghỉ chút."Giọng anh khản đặc, xem ra là mệt cực kỳ.Dần dần, cơ thể Thời Dã thả lỏng, khoảng cách giữa hai người, liền càng gần.Diêm Thập Nhị cao hơn Thời Dã vài phân, gần bằng nửa cái đầu. Lúc này cong lưng dựa vào người cậu, trông thế nào cũng như cô lang biến thành chó nhỏ, hết sức đáng thương.Nhất thời bầu không khí có chút mập mờ, có loại cảm xúc khó lòng giải thích quấn quanh người Thời Dã, cả người đều không khỏe.Một hồi lâu, cậu mới cứng đờ mở miệng: "Cảnh sát Diêm, anh có muốn trở về ngủ một giấc không?"Trong cổ họng Diêm Thập Nhị tràn ra một tiếng than thở, lùi lại một bước đứng thẳng người.Một cái chớp mắt này, vẻ mệt mỏi trên người anh đều như tiêu tán, biến trở về làm cảnh sát Diêm cường thế lạnh nhạt kia."Không được, còn có việc cần xử lý, về cục thôi."Vụ án này đã gần xong, Thời Dã cũng đi theo chạy mấy ngày, Diêm Thập Nhị dừng một chốc, mới nói: "Tôi đưa cậu về trước, hai ngày này vất vả cậu rồi, trở về rồi nghỉ ngơi cho tốt."Thời Dã biết hình tượng công chúng của mình, nếu không cẩn thận tất sẽ bị người chụp được.Kế tiếp cậu còn phải đóng phim, xác thật nên về."Được."Đưa Thời Dã về nhà, trước khi cậu xuống xe, Diêm Thập Nhị nói: "Xong việc gấp mấy ngày nay, tôi mời cậu đi ăn.""Ok, tạm biệt cảnh sát Diêm."Xe chậm rãi vẽ ra đường xe chạy, Thời Dã hơi hơi xuất thần, rồi lại hoàn hồn.Cậu bước xuống dưới lầu nhà mình, xa xa nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên bồn hoa, lập tức bước nhanh qua: "Chú Khương, sao chú lại ở đây?"-Đồn cảnh sát Tây Thành, văn phòng pháp y lầu hai.Nhìn thấy Diêm Thập Nhị vào cửa, Lâm Tây Tẫn nâng mắt, nói: "Đóng cửa lại."Vừa mới trở về đã nghe nói Lâm Tây Tẫn tìm mình, anh lập tức chạy qua."Cậu tìm tôi có việc?"Chưa bao giờ thấy bộ dáng hắn nghiêm túc ngưng trọng đến thế, Diêm Thập Nhị có chút nghi hoặc.Lâm Tây Tẫn đưa qua một bản báo cáo: "Cậu nhìn xem.""Cái gì đây?"Diêm Thập Nhị lật xem."Có ý gì?"Đuôi lông mày Lâm Tây Tẫn hơi nhướng: "Tinh dịch còn sót tìm thấy trên người Tần Lệ Lệ, đã so sánh DNA, chúng không thuộc về Đàm Minh Nhiên.Đàm Minh Nhiên chết quá đột ngột, tuy lúc ấy Diêm Thập Nhị có nghi ngờ, nhưng không để tâm điểm đáng ngờ này.Một người đàn ông yêu vợ mình đến vậy, yêu đến mức có thể giết người vì vợ, tự sát vì vợ, sao có thể giết người đồng thời xâm phạm đối phương.Cho nên... Kẻ giết chết Tần Lệ Lệ, căn bản không phải Đàm Minh Nhiên.Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng: "Hắn đang bao che cho hung thủ chân chính."======Tác giả có lời muốn nói: Chỉ rõ một chút: Nội dung kết chương vừa rồi cảm thấy vừa vặn để lời kết án, cho nên mới tính ở đó là kết án.Nhưng các câu chuyện đều là xâu chuỗi, cho nên tuy rằng tiến vào vụ án tiếp theo, nhưng những vấn đề còn sót lại của vụ án trước sẽ được giải thích rõ ràng.
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude======Bệnh viện.Thời Dã làm kiểm tra xong ăn không ngồi rồi, vì vậy tính lên lầu tìm Diêm Thập Nhị.Cậu có chút lo cho Diêm Thập Nhị, Đàm Minh Nhiên rõ ràng không muốn sống nữa, nếu biết chân tướng, không biết y sẽ làm ra chuyện gì.Nhưng vừa mới ra phòng khám, còn chưa kịp lên lầu, cậu đã thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc.Cậu theo sau, chụp bả vai Tư Ngang: "Tư Ngang, sao em lại đến bệnh viện?"Tư Ngang không ngờ sẽ gặp được Thời Dã, biểu cảm hơi hoảng, có chút bối rối, hơn nữa vội vàng giấu tờ giấy kiểm tra trong tay ra sau.Thời Dã cau mày, hỏi nó: "Em căng thẳng như thế làm gì?"Tư Ngang ổn định tâm thần, giọng nói lại mang theo hoảng loạn: "Không có gì, em... Anh Dã, sao anh lại ở đây?"Thời Dã không trả lời, hỏi ngược lại: "Cái gì ở trong tay?"Tư Ngang giật mình, đột nhiên lùi lại một bước: "Không có gì, em... Em còn phải đi học, anh Dã, em đi trước."Kể từ lần trước cậu cứu Tư Ngang, cậu cảm thấy quan hệ giữa họ thân thiết hơn nhiều.Nhưng hôm nay, phản ứng của Tư Ngang quá kỳ quái.Cậu nhớ lần trước Tư Ngang đến khoa máu, hôm nay lại đến?Rốt cuộc nó đang che giấu cái gì?Nhưng tức thì, cậu không rảnh tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhìn bóng người chạy xa, nhíu mi.Chờ khi Thời Dã đi vào phòng bệnh trên lầu, Diêm Thập Nhị đã rời đi.Hỏi cảnh sát trông coi biết được Đàm Minh Nhiên đã chết, trái tim Thời Dã nhảy dựng không lý do, luôn cảm thấy có chút bất an.Cậu tìm thấy Diêm Thập Nhị ở khu vực hút thuốc cách tòa nhà không xa, anh đã hút đến điếu thứ ba.Sương khói lượn lờ quanh người anh, che khuôn mặt anh mông lung.Thời Dã đi lại gần, mới nhìn thấy rõ ràng.Đáy mắt anh, hiện lên một mảng tối đen thâm trầm, không chút ánh sáng, tựa như người chui vào ngõ cụt, tìm không thấy lối ra."Cảnh sát Diêm, anh không sao chứ?"Cậu duỗi tay lấy thuốc trên tay anh, nhẹ giọng dò hỏi.Sắc mặt Diêm Thập Nhị thoạt nhìn không tốt, rất mệt mỏi.Đã mấy ngày liền anh không ngủ, thấy ánh mắt quan tâm của Thời Dã, không còn lạnh băng như trước, ngực như có dòng nước ấm chảy qua.Anh không cấm làm một hành động đến chính mình cũng không ngờ đến.Diêm Thập Nhị đạp lên trước một bước, tiếp cận gần Thời Dã vài phân, sau đó, gác đầu vào vai cậu.Hai người đứng đối diện, đầu của Diêm Thập Nhị rũ xuống, vì thế tất cả hơi thở của anh đều phả vào xương bả vai Thời Dã.Cả người Thời Dã đều cứng lại, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Diêm Thập Nhị như vậy, cơ bắp toàn thân cậu căng chặt, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại buông ra, rồi lại siết chặt."Mượn vai cái, để tôi nghỉ chút."Giọng anh khản đặc, xem ra là mệt cực kỳ.Dần dần, cơ thể Thời Dã thả lỏng, khoảng cách giữa hai người, liền càng gần.Diêm Thập Nhị cao hơn Thời Dã vài phân, gần bằng nửa cái đầu. Lúc này cong lưng dựa vào người cậu, trông thế nào cũng như cô lang biến thành chó nhỏ, hết sức đáng thương.Nhất thời bầu không khí có chút mập mờ, có loại cảm xúc khó lòng giải thích quấn quanh người Thời Dã, cả người đều không khỏe.Một hồi lâu, cậu mới cứng đờ mở miệng: "Cảnh sát Diêm, anh có muốn trở về ngủ một giấc không?"Trong cổ họng Diêm Thập Nhị tràn ra một tiếng than thở, lùi lại một bước đứng thẳng người.Một cái chớp mắt này, vẻ mệt mỏi trên người anh đều như tiêu tán, biến trở về làm cảnh sát Diêm cường thế lạnh nhạt kia."Không được, còn có việc cần xử lý, về cục thôi."Vụ án này đã gần xong, Thời Dã cũng đi theo chạy mấy ngày, Diêm Thập Nhị dừng một chốc, mới nói: "Tôi đưa cậu về trước, hai ngày này vất vả cậu rồi, trở về rồi nghỉ ngơi cho tốt."Thời Dã biết hình tượng công chúng của mình, nếu không cẩn thận tất sẽ bị người chụp được.Kế tiếp cậu còn phải đóng phim, xác thật nên về."Được."Đưa Thời Dã về nhà, trước khi cậu xuống xe, Diêm Thập Nhị nói: "Xong việc gấp mấy ngày nay, tôi mời cậu đi ăn.""Ok, tạm biệt cảnh sát Diêm."Xe chậm rãi vẽ ra đường xe chạy, Thời Dã hơi hơi xuất thần, rồi lại hoàn hồn.Cậu bước xuống dưới lầu nhà mình, xa xa nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên bồn hoa, lập tức bước nhanh qua: "Chú Khương, sao chú lại ở đây?"-Đồn cảnh sát Tây Thành, văn phòng pháp y lầu hai.Nhìn thấy Diêm Thập Nhị vào cửa, Lâm Tây Tẫn nâng mắt, nói: "Đóng cửa lại."Vừa mới trở về đã nghe nói Lâm Tây Tẫn tìm mình, anh lập tức chạy qua."Cậu tìm tôi có việc?"Chưa bao giờ thấy bộ dáng hắn nghiêm túc ngưng trọng đến thế, Diêm Thập Nhị có chút nghi hoặc.Lâm Tây Tẫn đưa qua một bản báo cáo: "Cậu nhìn xem.""Cái gì đây?"Diêm Thập Nhị lật xem."Có ý gì?"Đuôi lông mày Lâm Tây Tẫn hơi nhướng: "Tinh dịch còn sót tìm thấy trên người Tần Lệ Lệ, đã so sánh DNA, chúng không thuộc về Đàm Minh Nhiên.Đàm Minh Nhiên chết quá đột ngột, tuy lúc ấy Diêm Thập Nhị có nghi ngờ, nhưng không để tâm điểm đáng ngờ này.Một người đàn ông yêu vợ mình đến vậy, yêu đến mức có thể giết người vì vợ, tự sát vì vợ, sao có thể giết người đồng thời xâm phạm đối phương.Cho nên... Kẻ giết chết Tần Lệ Lệ, căn bản không phải Đàm Minh Nhiên.Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng: "Hắn đang bao che cho hung thủ chân chính."======Tác giả có lời muốn nói: Chỉ rõ một chút: Nội dung kết chương vừa rồi cảm thấy vừa vặn để lời kết án, cho nên mới tính ở đó là kết án.Nhưng các câu chuyện đều là xâu chuỗi, cho nên tuy rằng tiến vào vụ án tiếp theo, nhưng những vấn đề còn sót lại của vụ án trước sẽ được giải thích rõ ràng.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- P1 - Chương 1: Chết đuối bất thường
- P1 - Chương 2: Lão nam nhân quá là
- P1 - Chương 3: Anh dẫm phân kìa
- P1 - Chương 4: Người thần bí với danh hiệu L kia
- P1 - Chương 5: Vây quanh, nhục mạ
- P1 - Chương 6: Cảnh sát Diêm, tôi mời anh đi ăn
- P1 - Chương 7: Nhóc con cứng đầu
- P1 - Chương 8: Khởi công quay phim
- P1 - Chương 9: Không cho anh đi
- P1 - Chương 10: Để cô ta chết
- P1 - Chương 11: Phương hướng điều tra
- P1 - Chương 12: Tai nạn xe cộ bất thường
- P1 - Chương 13: Lương Như mất tích
- P1 - Chương 14: Có phải em điên rồi không
- P1 - Chương 15: Em muốn giúp anh
- P1 - Chương 16: Ngại quá, tôi không phải bảo mẫu
- P1 - Chương 17: Đuổi theo, đừng để hắn chạy
- P1 - Chương 18: Thời Dã giết người rồi
- P1 - Chương 19: Mang về cục cảnh sát điều tra
- P1 - Chương 20: Lão đại, đã tìm thấy Lương Như
- P1 - Chương 21: Tôi tự thú, là tôi giết người
- P1 - Chương 22: Cảnh sát Diêm bắt người tùy ý như vậy sao?
- P1 - Chương 23: Còn tài xế xe buýt thì sao?
- P1 - Chương 24: Trốn đi đâu rồi
- P1 - Chương 25: Nhào tới hướng con dao
- P1 - Chương 26: Anh có tình cảm với Thời Dã
- P1 - Chương 27: Khương tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh
- P1 - Chương 28: Cùng nhau tra án
- P1 - Chương 29: Tạo nghiệt
- P1 - Chương 30: Chú cảnh sát đáng tin cậy
- P1 - Chương 31: Chứng cứ rất quan trọng
- P1 - Chương 32: Rơi sông và chân tướng
- P1 - Chương 33: Kết án
- P2 - Chương 34: Bao che hung phạm
- P2 - Chương 35: Tối gặp
- P2 - Chương 36: Chờ tôi theo đuổi được người
- P2 - Chương 37: Đừng bỏ em lại
- P2 - Chương 38: Nội dung cuốn nhật ký
- P2 - Chương 39: Thời Dã hai mặt
- P2 - Chương 40: Lần sau đi
- P2 - Chương 41: Anh làm gì Tư Ngang vậy
- P2 - Chương 42: Cấy ghép thận
- P2 - Chương 43: Chưa bao giờ muốn tổn thương cậu
- P2 - Chương 44: Vụ nổ
- P2 - Chương 45: Tranh chấp
- P2 - Chương 46: Rời đoàn phim
- P2 - Chương 47: Lỡ như xảy ra chuyện gì...
- P2 - Chương 48: Anh cảm thấy tôi sẽ còn tin anh sao?
- P2 - Chương 49: Hôn môi
- P2 - Chương 50: Sẽ chết càng nhiều người
- P2 - Chương 51: Anh hai đánh mất em
- P2 - Chương 52: Say rượu
- P2 - Chương 53: Hai người đang yêu đương?
- P2 - Chương 54: Tiết Tuấn Xuyên điên rồi?
- P2 - Chương 55: Người trở lại, kẻ ra đi
- P3 - Chương 56: Kẻ tình nghi
- P3 - Chương 57: Ngã vào trong ngực y
- P3 - Chương 58: Diêm Thập Nhị, đừng đi
- P3 - Chương 59: Hai tên tiểu học gà
- P3 - Chương 60: Tự chọc hai mắt
- P3 - Chương 61: Đại tư tế
- P3 - Chương 62: Một chữ 'vọng'
- P3 - Chương 63: Tư tế đại nhân
- P3 - Chương 64: Cái gọi là bí pháp
- P3 - Chương 65: Hủy diệt chứng cứ
- P3 - Chương 66: Chuyện này quá mơ hồ
- P3 - Chương 67: Cố Thập Lan
- P3 - Chương 68: Đều là hành vi của Tô Sân
- P3 - Chương 69: Quý Cẩn Lan, là ta
- P3 - Chương 70: Một cơ hội cuối cùng
- P3 - Chương 71: Không nỡ mà!
- P3 - Chương 72: Ngươi trốn không thoát đâu
- P3 - Chương 73: Một con đường chết
- P3 - Chương 74: Cố nhân trong trí nhớ
- P3 - Chương 75: Bị thương
- P3 - Chương 76: Nàng cần phải chết!
- P3 - Chương 77: Giết Khương Tinh La
- P3 - Chương 78: Ta chờ ngươi
- P3 - Chương 79: Ta tới rồi!
- P3 - Chương 80: Lợi tiễn xuyên qua
- P3 - Chương 81: Trần ai lạc định
- P4 - Chương 82: Anh chết, em cũng không thiết sống
- P4 - Chương 83: Là anh trêu em trước
- P4 - Chương 84: Chí ái của anh, hiện tại là em
- P4 - Chương 85: Bọn họ đã trở về từ Khương Quốc
- P4 - Chương 86: Gặp được Tư Ngang
- P4 - Chương 87: Hai hợp một
- P4 - Chương 88: Bí mật trong thư phòng
- P4 - Chương 89: Lồng giam bằng container
- P4 - Chương 90: Tại miệng vết thương của nó
- P4 - Chương 91: Có phải bệnh của con lại tái phát không
- P4 - Chương 92: Điệu hổ ly sơn
- P4 - Chương 93: Không liên lạc được với Thời Dã
- P4 - Chương 94: Lần ra được địa chỉ
- P4 - Chương 95: Cậu rất sợ tôi?
- P4 - Chương 96: Đại kết cục