Chương 95: Không thẹn với lương tâm

Lâm Thu vẫn luôn ẩn ẩn cảm thấy nơi nào có điểm không đúng, lại nói không được.

Mãi đến giờ phút này, bỗng nhiên "thể hồ quán đỉnh".

Ngụy Lương từng nói, "Bọn họ" lợi dụng lực lượng của dấu vết bất diệt, vặn vẹo thời không thiết lập cái thế trận này, chỉ cần tìm được dấu vết bất diệt liền có thể phá cục.

Lâm Thu theo bản năng cảm thấy, này dấu vết bất diệt dùng để thiết lập trận này, khẳng định là dấu vết bất diệt mà lúc trước Hoang Xuyên vẫn kiếp lưu lại kia.

Nhưng......

Trong hiện thế, dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên còn đang chống đỡ Bồng Lai. Mà trong thế giới trước mắt này, dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên vẫn luôn chìm trong Quy Khư rách nát, sau khi Trác Tấn lấy được nó đã giao cho Vương Vệ Chi, hiện giờ đã bị Liễu Thanh Âm lúc ở trong tuyền trì hấp thu hầu như không còn.

Cho nên, "Bọn họ" dùng cái dấu vết bất diệt nào thiết lập trận đây chứ ?

Đáp án chính là —— cái ở ngay trước mắt.

Cai dấu vết bất diệt màu xanh ngọc bích chứa đầy linh tuỷ, đây mới chân chính là mắt trận.

Mà chủ nhân của cái dấu vết bất diệt này lại là...... Tần Vân Hề?!

Sau khi Tần Vân Hề vẫn kiếp có lưu lại dấu vết bất diệt, nên tất nhiên chỉ có chính Tần Vân Hề mới có thể "Đánh vỡ nhân quả" lấy được nó. Một khi hắn bắt được nó, dùng nó, như vậy vòng xích nhân quả tức khắc sẽ khóa chết, Tần Vân Hề rốt cuộc không thể chạy khỏi vận mệnh kiếp vẫn!

Không thể tưởng tượng được!

Hết thảy của Thiên Chi Cực, căn bản không thể dùng lẽ thường của thế gian để suy đoán. Trong lòng Lâm Thu ẩn ẩn có một ý niệm mơ hồ.

"Đoạt hay không đoạt?" Nàng nhìn về phía Ngụy Lương.

Ngụy Lương ôn nhu chăm chú nhìn nàng: "Thu nhi quyết định."

Trong đầu nàng đang xoay xoay chuyển động, phân tích lợi và hại.

Nếu như giờ phút này không động thủ, như vậy, Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm sẽ đi lên quỹ đạo đã định, chia nhau linh tuỷ, ngắn ngủn mấy năm lúc sau sẽ nắm tay phi thăng, cả hai đều vẫn kiếp. Tần Vân Hề vừa chết, Trác Tấn phải chịu lực phản phệ của nhân quả, chắc chắn bị thương nặng. Cứ như vậy, mình cùng Ngụy Lương liền có thể nhẹ nhàng lấy đi dấu vết bất diệt của hai người Tần, Liễu, phá trận về nhà.

Nếu giờ phút này động thủ, đoạt dấu vết bất diệt, trực tiếp phá trận, làm cho hai thế giới này không còn quấy nhiễu lẫn nhau nữa, như vậy, mặc kệ bọn họ bên này lăn lộn như thế nào, mình chỉ lo cùng Ngụy Lương về nhà chơi với Đấu Long, còn đỡ phải đối mặt lần nữa với Trác Tấn.

"Đoạt." Lâm Thu nói, "Để ta chi mấy cái âm mưu quỷ kế gì chứ, bọn họ tự múa của bọn họ, chúng ta tới rút củi dưới đáy nồi, chạy lấy người, không hầu bọn họ chơi."

Ngụy Lương thấp giọng cười rộ lên, nói: "Được."

"Ba giây sau, động thủ." Lâm Thu nín thở ngưng thần, bắt đầu phóng ra bí kỹ thứ tư của Nghiệp Liên —— Liên Vô.

Giờ phút này nàng từ trên cao nhìn xuống, vị trí ngay đúng chỗ.

Sau ba giây, sát kỹ của nàng sẽ nổ tung trên tay Tần Vân Hề, giết bọn hắn một cái trở tay không kịp. Đến lúc đó Ngụy Lương ra tay, dễ dàng có thể cướp đi dấu vết bất diệt, dùng nó phá trận.

' lịch sử thay đổi hay không, liên quan gì đến ta. ' Lâm Thu bằng bản năng, thao túng vô số huyễn liên vô thanh vô tức trốn vào hư không, tụ về hướng Tần Vân Hề.

Sát ý vô hình, lại cắt vào trong lớp màn ánh sáng trắng, làm nó hơi hơi đong đưa.

Liền tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, Lâm Thu bỗng nhiên thân thể cứng đờ, thẳng tắp ngã về phía sau.

Ngụy Lương mới vừa đạp tường thành lướt ra, trong lòng rùng mình, xoay người đảo lại, ôm nàng vào trong lòng ngực.

Vấn tâm kiếp Đại Thừa của Lâm Thu, lại tới đột ngột!

Con ngươi co lại, Ngụy Lương đưa tay vào túi Càn Khôn của Lâm Thu, lấy ra chìa khóa bí mật Huyền Môn, muốn đi vào trong kiếp cảnh giúp nàng độ kiếp.

Nhưng mà liên tục thử bảy tám lần, thần hồn lại không hề động tĩnh.

Tay nắm chặt, liền thấy cái chìa khoá bí mật Huyền môn đang xen lẫn giữa hư thật kia, thế nhưng vỡ nát trong tay hắn.

Con ngươi Ngụy Lương co lại, sau một lát, giữa trán ngưng ra ấn ký băng sương, cúi người xuống, cùng nàng trán tiếp trán.

......

Vấn tâm kiếp!

Lâm Thu là người đã từng vượt qua hai lần Vấn Tâm Kiếp.

Một lần là khi vượt qua kỳ Nguyên Anh, còn một lần là không lâu phía trước đây, lấy chìa khóa bí mật Huyền Môn xâm nhập kiếp cảnh của Liễu Thanh Âm, theo nàng ta độ kiếp.

Phát hiện tâm kiếp ập tới, tài xế già Lâm Thu không chút hoang mang, lòng vẫn bình tĩnh.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Vận mệnh chú định, quả nhiên đều có số hết rồi. Xem ra, thay đổi lịch sử cũng không phải đơn giản như vậy.

Không biết lúc này, kiếp cảnh sẽ là cái gì?

Có lẽ, là cái khúc mắc không thể cởi bỏ trong kiếp trước mà đáng lẽ lần trước phải đô ở Nguyên Anh nếu không có Liễu Thanh Âm quấy nhiễu?

Hiện giờ nhìn lại quá khứ, nàng đã cảm thấy không sao cả. Tình yêu của Ngụy Lương sớm đã vuốt phẳng vết thương của nàng, những thân nhân như giòi bọ đó, căn bản không xứng đáng để nàng yêu, cũng không đáng để nàng hận.

Đợi hồi lâu, trước mắt vẫn là một mảnh trắng xoá.

Lại sau một lúc lâu, rất nhiều đau đớn kỳ quái như thủy triều xông lên tới, bao phủ lấy nàng.

Nàng trong chốc lát cảm thấy mình như con khỉ nhỏ bị bỏ trong lò luyện đan, trong chốc lát lại cảm thấy mình giống như thay cho Trác Tấn, bị phong ấn trong khối băng kia.

Còn có rất rất nhiều cảm xúc khác thường nữa nối gót tới, điện giật, xé rách, cắt......

Nàng sửng sốt trong chốc lát, cảm giác sao không thấy quá khó chịu.

Hình như là...... đã quen.

Sau khi hoàn toàn quen rồi, thì đều cảm thấy tê liệt với tất cả thương tổn ngoại giới.

Nàng thử giật giật, phát hiện mình không có hình thể. Ngoại trừ thần trí còn thanh tỉnh, biết cái gì gọi là đau đớn, nàng hình như đã mất đi hết thảy.

Đây là cái vấn tâm kiếp kỳ kỳ quái quái gì thế này?

Nàng đang buồn bực, bỗng nhiên nghe được hai chất giọng rầu rĩ, từ một nơi không xa không gần truyền đến ——

"Cái sinh hồn này, xương cốt cũng quá cứng đi!" Một giọng nữ nói.

Giọng nam đáp: "Đúng vậy, mấy sinh hồn của hán tử bặm trợn thiết huyết lúc còn sống, tới cái lò luyện linh này rồi, cũng bất quá chỉ chịu đựng được mấy ngày, nhất định thành thật khuất phục, cam nguyện bị lau hết thần trí, luyện hóa thành trùng. Cái sinh hồn này...... hình như ta chộp được từ vạn năm trước rồi nhỉ ?"

Giọng nữ nói: "Đúng vậy, ta nhớ kỹ chỉ là một sinh hồn phàm nhân phổ phổ thông thông, bị thân nhân hại chết nên oán khí hơi nặng chút, không biết sao lại có thể chịu đựng được lâu như vậy, nói gì thì nói, còn cứng cỏi hơn nhiều đám người tu chân kia."

Giọng nam mỉm cười nói: "Tu chân có ích lợi gì chứ, tu đến cuối cùng bất quá chỉ là một cái dấu vết bất diệt thôi. Còn không bằng làm trùng đâu."

"Bằng không dứt khoát ném cái sinh hồn này đi, để nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt." Giọng nữ nghe có chút răng đau, "Ta phải bội phục nó, cũng bội phục ngươi, thực sự có nghị lực, sao có thể gặm khối xương cứng này chứ  —— luyện nó một vạn năm, ngươi cũng không chê mệt hả ?! Còn có kiên nhẫn ngồi giằng co với nó đến nay a!"

"Hả ? Không phải chứ," giọng nam kinh ngạc nói, "Lò luyện linh phía Đông không phải hoàn toàn là do ngươi phụ trách sao? Sao nghe ngươi nói chuyện có vẻ như cái sinh hồn này thành chuyện của ta rồi?"

Giọng nữ "Hả?" Một tiếng, "Cái bếp lò này rõ ràng là nằm phía Tây mà?"

Lặng im một lát, giọng nam ho khan hai tiếng: "Ta cứ cho rằng...... ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm nó. Này đừng nói là, cả vạn năm nay...... không ai hỏi qua ý nguyện nó? Lỡ như...... nó kỳ thật đã sớm đã khuất phục thì sao?"

Giọng nữ nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên nó cứ như vậy, sống sờ sờ bị luyện hóa vạn năm?"

Lâm Thu: "......" Xin hỏi hai cái vị không làm tròn trách nhiệm kia, cái sinh hồn xui xẻo mà các ngươi đang đàm luận, là ta đúng không? Hẳn là ta không sai chứ?

Giọng nam có chút mất tự nhiên: "Khụ, vừa lúc hôm nay Địa Mẫu muốn tẩm bổ, ta  liền đem thân thể luyện hóa vạn năm của nó đi báo cáo kết quả công tác vậy. Đáng thương, vạn năm rồi cũng được giải thoát."

Giọng nữ thở dài: "Địa Mẫu lại bị vị kia đánh trở lại. Vốn là đánh không lại vị kia, hiện giờ mang theo thương tích như vậy, càng không phải đối thủ của hắn. Lúc này Địa Mẫu đang đau đớn lắm, cực kỳ hung bạo, ngươi cẩn thận chút đi."

Giọng nam hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải hắn bướng bỉnh cự tuyệt, không tiếp thu Địa Mẫu, Địa Mẫu cần gì phải phân chia âm dương, nhận vết thương trời phạt ? Hừ, hiện giờ họa thế gian tuy là do Địa Mẫu gây nên, nhưng lại không phải không thể vãn hồi —— chỉ cần hắn cùng Địa Mẫu giao hợp, hết thảy có thể trở về chính đồ! Cho dù chỉ vì cái gọi là thương sinh, cũng nên nhanh chóng tiếp thu Địa Mẫu đi chứ, hắn thật sự là ích kỷ, lãnh khốc tới cực hạn."

"Ngươi điên rồi!" Giọng nữ kêu sợ hãi, "Loại lời nói này, ngàn vạn lần đừng bao giờ nói lần thứ hai nữa, có nghe hay không!"

Lâm Thu có một loại trực giác kỳ quái, là gia hỏa ích kỷ lãnh khốc tới cực hạn trong miệng đôi nam nữ bên ngoài kia, chính là vị phu quân kia nhà nàng.

Cưới một tức phụ thôi, còn có thể nhấc lên cái thiên hạ thương sinh gì chứ, quả nhiên là thực phiền toái.

"Ta sợ cái gì?" Giọng nam tiếp tục cười lạnh, "Hắn còn có thể ăn ta sao?"

Giọng nữ hít ngược một hơi khí lạnh, chợt, tiếng hàm răng đánh "cạch cạch" truyền vào trong tai Lâm Thu.

"Ăn ngươi?" Một thanh âm làm người lạnh tới tận xương tủy vang lên trong không gian kín mít, cực trầm thấp, phảng phất mang theo tiếng vọng thật lớn.

"Bịch." Là tiếng thân thể ngã ra trên mặt đất.

"Thần, thần, thần......" Giọng nữ cố hết sức muốn nói chuyện, nhưng nửa ngày cũng phun không ra một chữ nguyên lành.

Giọng nam lại có vẻ trấn định hơn, nửa ngày trời không phát ra được tiếng nào.

Trái tim nhỏ Lâm Thu đang thình thịch nhảy.

Nàng thực xác định trong đầu mình chưa từng có một dòng ký ức như vậy, cho nên, chuyện hiện giờ nàng đang trải qua là cái gì chứ?

Sau một lát, tiếng vụn băng liên tục vỡ nát vang lên, bên cạnh nàng, hình như có rất nhiều bếp lò nổ tung.

Nàng lại nghe được cái giọng nói trầm thấp lạnh băng kia, vô cùng ghét bỏ lẩm nhẩm: "Lũ sâu bọ dơ bẩn."

"Phanh!"

Quanh thân Lâm Thu bỗng nhiên được thả lỏng.

Nàng rõ ràng cảm giác được, cái đồ vật nhốt nàng bị vỡ ra.

Một cơn lạnh thấy xương ào đến, nàng dùng sức mở to hai mắt, lại không thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia —— trước mắt vẫn chỉ có một mảnh trắng xoá.

Nàng bỗng nhiên nghe được tiếng hắn cực nhẹ, cực lạnh lùng cười một chút.

"Quả nhiên, không phải ai cũng muốn làm bạn với lũ giòi bọ nha."

Lâm Thu cảm giác được một bàn tay to lạnh băng đang bắt lấy mình, để vào trong lòng bàn tay.

"Cưới Địa Mẫu? Tỉnh tỉnh giùm đi." Hắn nói, "Nhưng đóa hoa sen nhỏ này lại rất hợp ý ta, ta muốn nàng còn hơn."

Nếu như Lâm Thu có mặt, khẳng định trên mặt sẽ là một trời ngơ ngác.

Cho nên Ngụy Lương chính là qua loa như vậy, tình nguyện cùng nàng đính hạ cả đời?

Đánh nát lò luyện linh, thanh âm bốn phía trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, Lâm Thu nghe thấy cái giọng nữ run rẩy kia lại eo éo nói: "Không thể! Âm dương đã chia lìa, đã là đại họa, ngài, ngài còn bỏ Địa Mẫu mà chọn người khác, như vậy sẽ bị trời phạt!"

Tiếng cười hắn trầm thấp lạnh băng, lạnh tới xương tủy: "Đám dòi bọ các ngươi còn có thể cẩu thả như vậy, ta có gì phải sợ."

"Ngài chỉ nói ngoài miệng, không thể nhẹ......"

Giọng nữ đột nhiên im bặt.

"Không thể nhẹ giọng hứa hẹn?" Thanh âm hắn cách Lâm Thu gần hơn chút, mang theo một chút ý cười mạc danh, "Tiểu hoa sen bất khuất kiên cường, ngươi có nguyện làm thê tử của ta? Nếu ngươi có thể gật đầu, ta liền bảo hộ ngươi đời đời kiếp kiếp."

Hắn hình như căn bản liền đã quên đóa hoa sen này kỳ thật là một sinh hồn có suy nghĩ, có tình cảm.

Dứt lời, hắn vẫn không để trong lòng, chỉ cười nhẹ lẩm bẩm: "Ta thật là, bị lũ giòi bọ kia làm phiền cho ngu ngôc luôn rồi."

Lâm Thu cảm giác được, mình giống như khi hóa thân thành nấm vậy, nhẹ nhàng quơ quơ thân thể, nghiêng cánh hoa về phía hắn.

"...... A." Hắn sửng sốt trong chớp mắt, sau đó thấp giọng thở dài, "Xem ra, ta phải có thê tử rồi."

Ngay khi giọng nói rơi xuống, một uy năng xé rách thiên địa không biết từ đâu đến, Lâm Thu tuy rằng không thể nhìn thấy gì, nhưng cũng có thể cảm giác được từng cơn sấm sét khủng bố đến cực điểm nháy mắt cắt qua thời gian cùng không gian, đánh vào trên người hắn.

Nàng bị hắn nhét vào một chỗ cực kỳ có cảm giác an toàn.

Trực giác nói cho nàng, nơi nàng ẩn thân chính là cái băng sương tâm kia, cũng chính là trái tim của hắn.

Tiếng gầm rú bên ngoài phảng phất có thể xé người sống sờ sờ thành hai nửa, Lâm Thu nằm bên trong trái tim băng sương, cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng nôn nóng.

Tiếng gầm rú càng kịch liệt, như sóng thần, như núi vỡ, như trời sụp đất nứt.

Nàng trước nay cũng chưa từng thấy hắn điên cuồng cười to làm càng như vậy, nàng biết đây là một hồi ác chiến vô cùng thảm thiết khủng bố, nàng không biết đối thủ của hắn là ai, chỉ biết hắn bị đánh rơi hết lần này đến lần khác, mỗi lần bị đánh rơi, giọng cười của hắn lại càng thêm điên cuồng, lại ra sức lướt lên càng cao.

' Cái gì vậy? Vì sao cưới ta phải bị thiên lôi đánh chứ ? ' Lâm Thu cảm giác được cả người mình đều chảy ra rất nhiều chất lỏng ê ẩm.

Nàng có thể cảm giác được hắn bị thương, bị thương rất nặng. Nàng cảm thấy hắn giống như muốn cùng một phương thiên địa này đồng quy vu tận.

Rốt cuộc, tiếng cười hắn mang theo chút thở dốc, trở nên vừa nhỏ lại vừa yếu.

Rơi xuống vô tận bắt đầu.

Lâm Thu cùng với hắn, phảng phất như muốn rơi xuống tới địa lão thiên hoang.

Thật lâu...... Thật lâu...... Thật lâu......

Rốt cuộc cũng rơi xuống một chỗ.

Giọng cười của hắn biến mất, im lặng một đoạn thời gian thật dài, mới có thể cảm giác được một sợi hơi thở mong manh.

Trong màn yên tĩnh, có bước chân vang lên.

"A, hảo phu quân của ta, bị trời phạt có phải không, thật đáng thương a......"

Giọng nữ nhu mị tận xương, Lâm Thu vừa nghe liền biết ả ta là ai.

Cổ mẫu. Cũng chính là "Địa Mẫu" trong miệng hai giọng nói kia.

Tiếng bước chân ngừng ở một chỗ cách Lâm Thu cực gần, giọng nữ phảng phất như dán vào lỗ tai vang lên, "Không uổng công ta phí nhiều sức lực như vậy...... Ngươi cho rằng ta chia cắt âm dương, làm cho âm thế dương thế xé rách ra, là vì cái gì chứ ?! Chúng ta từ nhỏ đã là người bảo hộ của thiên địa, trời sinh nên hợp hai thành một, ngươi dựa vào cái gì khinh thường ta? Dựa vào cái gì cự tuyệt ta?!"

Lâm Thu cảm giác được hắn cử động một chút, thanh âm lạnh nhạt tận xương: "Dòi...... Trùng."

"A...... Ha ha ha ha!" Giọng nữ thoáng cách xa một ít, phảng phất như kiêng kị động đến hắn.

Ả ta cười nói, "Không sao cả, bất luận ngươi đối xử ta như thế nào, lòng ta đối với ngươi, trước sau như một. Phu quân a, ta cam nguyện nhận trời phạt, đó là vì để có được ngươi a! Ngươi xem, hiện giờ biến thành cái cục diện như vậy, chỉ có chúng ta âm dương tương hợp, mới có thể giải được nguy cơ của thế gian. Ngươi cự tuyệt ta, đó là đối địch với Thiên Đạo!"

Ả ta cực kỳ đắc ý : "Cho dù là vì cái gọi là thương sinh đi nữa, ngươi cũng nên cùng ta ở bên nhau, không phải sao? Mà ngươi thì sao? Ha, vì cự tuyệt ta, thật sự ngay cả mạng cũng từ bỏ! Cưới nữ nhân khác? Nghiệt lực của toàn bộ thế gian này ngươi nhận hết, có thoải mái hay không thoải mái a?"

"Đún, ta đúng là không có cách nào ép buộc ngươi." Giọng nữ nói, "Ngươi là dương, ta là âm, nếu ngươi không muốn, ta cũng không thể miễn cưỡng được ngươi. Nhưng mà..... Ngươi nhìn xem nơi này là chỗ nào a, ngươi sa đoạ như thế nào lại...... rơi xuống địa bàn của đám giòi bọ ta? Ngươi biết đám mắt rậm rịt của ta, mỗi ngày nhìn lên trời, khao khát ngươi, khát vọng đã bao lâu rồi không ?"

Lâm Thu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không rét mà run.

"Ngươi kiêu ngạo cỡ nào nha...... Nhìn xem, ngươi cường tráng cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào, hoàn mỹ cỡ nào. Tưởng tượng đến trên khối thân thể xinh đẹp này, nạm đầy mấy đôi mắt của ta...... A...... Phu quân, ta cứ tưởng tượng cái cảnh đó, liền cảm thấy mình trả giá bao nhiêu cũng xứng đáng!"

"A nha, lông của ngươi bị đốt trọi rồi, móng cũng nứt ra, ha hả a, thu lại câu cuối cùng mới vừa nói kia, phu quân của ta đã không còn hoàn mỹ nữa rồi."

Hắn không để ý ả ta.

Lâm Thu cảm giác được hắn đang tích tụ lực lượng.

Giọng nữ ở gần đó bay tới thổi đi, chợt gần chợt xa: "Ngươi vậy mà lại có một ngày an an tĩnh tĩnh nghe ta nói chuyện như vầy, phu quân, ta thật là quá thỏa mãn! Chẳng qua, yên bình ngắn ngủi phải kết thúc rồi. Lúc nãy ngươi nhận chính là nghiệt lực của dương thế thôi, còn âm thế nữa, ngươi không quên chứ ?"

Lâm Thu cảm giác được trái tim băng sương co rút lại càng chặt, bảo vệ nàng mạnh mẽ hơn.

Mới vừa rồi hắn dùng sức mạnh toàn thịnh đối kháng với cái gọi là nghiệt lực của dương thế, làm thân thể hắn trọng thương rơi xuống, hiện giờ đang thương tổn như thế này, hắn căn bản không có khả năng nhận thêm cái trừng phạt gì nữa.

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cùng hắn tâm linh tương thông. Cho dù không biết trước mắt là tình cảnh gì, âm thế dương thế như thế nào, nhưng nàng đã hiểu rõ, chuyện cùng nữ nhân kia âm dương tương hợp, đúng là cái gọi là thiên mệnh. Vì phá vỡ độc chú của vận mệnh, hắn tình nguyện nhận lấy cái chết.

Cho nên, cái sinh hồn nhỏ bé "Thà chết chứ không chịu khuất phục" mình đây, vừa lúc liền lọt vào mắt hắn.

Khi nhìn thấy trong lò luyện linh không phải giòi bọ mà là một đóa hoa nhỏ, trong lòng hắn, có phải cũng nở rộ một đóa hoa hay không?

Thật là hiểu lầm mỹ lệ đến cực điểm.

Kiếp số rơi xuống.

Địa Mẫu tránh tới một nơi xa, tiếng ầm vang của sấm sét xé rách hết thảy cũng không lấn át được tiếng ả ta đang ồn ào.

"Hảo phu quân của ta...... Ngươi cứ an tâm đi! Ngươi yên tâm, không có ngươi, Thiên Chi Cực cũng sẽ không hỏng, bởi vì ta đã vì ngươi tìm được rồi cái thứ để thay thế. Khi ngươi hồn phi phách tán, hắn liền buông xuống thân hình ngươi, thay thế ngươi, cùng ta giao hợp. Ngươi xem, ta yêu ngươi như vậy, cho dù chỉ là thể xác của ngươi thôi, ta cũng nguyện cùng ngươi làm bạn đến vĩnh hằng nha!"

"Thật tốt, thân thể cường đại như vậy, hồn phi phách tán cũng không tổn thương mảy may nào...... Chờ ngươi chết xong, hắn chiếm cứ khối thân hình này, ta nhất định phải......" Thanh âm của Địa Mẫu dần dần trở nên u ám.

Lâm Thu biết hắn còn chưa bị hồn phi phách tán, giờ phút này hắn đã suy yếu đến cực điểm, thần thức hắn đang ở bên cạnh nàng.

Bên người vang lên tiếng băng nứt.

Trái tim băng sương, cũng bị kiếp số diệt sát hết thảy kia trảm thành hai mảnh.

Lâm Thu giờ phút này căn bản không thể khống chế chính mình, nhưng vẫn có thể rành mạch cảm giác được, mình đang nhào tới ôm chặt lấy hắn.

Đau đớn xé rách hết sức khủng bố buông xuống ở trên người nàng.

Nàng run rẩy liên tục, lại không ngừng điều chỉnh phương hướng, dùng thân thể mềm mại của chính mình che cho hắn.

' giống vậy thôi, cũng không phải chỉ là rất đau thôi sao...... Ê, đây là lần đầu tiên có người cầu hôn với ta đó, cũng là lần đầu tiên có người dùng tánh mạng che chở ta. Lần đầu tiên cùng người sinh tử tương hứa, ta cảm giác thực tốt....... Ta không chịu đựng được lâu đâu, ngươi chuẩn bị chút đi, cùng ả ta cá chết lưới rách đi. Đúng rồi, ta tên Lâm Thu, ngươi tên là gì? '

Nàng cảm giác được mình đang giao lưu với thần thức của hắn. Nàng biết đây là thanh âm của nàng, thật tan thương, có chút nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng kiên cường và bình tĩnh.

Sau một lát im lặng, nàng lại một lần nữa nghe được  thanh âm hắn.

' Ta không có tên. Chờ ngươi lấy cho ta một cái tên. '

Thanh âm hắn mang theo một tia ý cười.

Nàng cảm giác được hắn bỗng nhiên động.

Âm thanh móng vuốt rách nát vang lên, tiếng "xẹt xẹt" không dứt bên tai, như là sấm xét bị xé rách.

Sau một lát, Lâm Thu nghe được tiếng Địa Mẫu kinh hô vang lên ——

"Hắn muốn làm gì! Mau, đem cướp cái dấu vết bất diệt kia về cho ta!"

Một tiếng rách nát thanh thúy vang lên bên tai.

Chợt, một năng lượng quá sức tinh thuần rót vào thân thể Lâm Thu.

Đến cùng với luồng năng lượng này, là một đoạn ký ức quá sức rõ ràng. Tựa như ngọn đèn kéo quân đang liều mạng xoay vòng xoay cuối cùng, Lâm Thu chỉ trong thời gian nửa giây đã đọc xong toàn bộ ký ức của một nữ nhân tu chân phi thiên.

Liễu Thanh Âm. Đây là dấu vết bất diệt của Liễu Thanh Âm .

Bị rách thành hai mảnh trước sau, Lâm Thu biết, đó là vì Ngụy Lương bóp nát dấu vết bất diệt thành hai mảnh, đem linh tủy bên trong trút xuống cho nàng.

Nàng nghe được  thanh âm hắn nặng nề vang lên bên tai nàng ——

"Sau khi vào đời, theo quy tắc quản chế, ngươi sẽ quên mất tất cả những chuyện ở nơi này. Chờ đến một ngày ngươi lấy lại đoạn ký ức này, nhớ tìm ta, nói cho ta biết, ta là ai."

Lâm Thu bị hắn ngắt tim sen ném ra ngoài.

Năng lượng tinh thần đến cực điểm trong cơ thể nàng kích động, năm giác quan càng thêm rõ ràng, tiếng thét chói tai của Địa Mẫu còn vang vọng ——

"Vì một cái sinh hồn rách nát, ngươi cam nguyện lưng đeo lên lưng hình phạt hồn phi phách tán, ngươi còn đưa nàng ta vào đời! Ngươi thân là người thủ hộ của phương thiên địa này, ngươi chỉ cần cùng ta kết hợp, liền có thể khôi phục  trật tự vững vàng, ngươi không những không làm, còn ra tay đánh vỡ quy tắc! Ngươi! Ngươi không thẹn với thiên hạ thương sinh này sao!"

Trong nháy mắt này, hết thảy phảng phất nhưng ngừng lại một lát.

Lâm Thu rành mạch mà nghe được bản thân mình cùng hắn đồng thời thì thầm dưới đáy lòng.

"Không, đồ giòi bọ, hổ thẹn nên là ngươi. Ngươi cứ ở trong địa ngục run rẩy co rúm lại đi, chờ đợi vận rủi buông xuống ."

Tiếng rách nát thanh thúy vang lên, trái tim băng sương vỡ thành hai nửa cũng bị hắn ném ra ngoài.

Lâm Thu dùng hết toàn sức lực, mở to mắt, ngoái đầu nhìn lại hướng hắn ——

Chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi vàng đồng dựng đứng đỉnh thiên lập địa.

......

Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Thấy nàng tỉnh lại, băng tuyết trong mắt hắn thối lui, con ngươi hẹp đứng màu vàng đồng như tiến vào trong một luồng nước ấm, hóa thành một một đen tuyền u ám.

Lâm Thu cứng đờ xoay chuyển tròng mắt.

Nàng phát hiện, chìa khóa bí mật Huyền môn đang vỡ nát trong bàn tay Ngụy Lương.

Tầm mắt vừa động, nhìn thấy bên dưới tường thành, Tần Vân Hề cầm trong tay thanh bích sắc dấu vết bất diệt, đang phiêu phiêu bay xuống dưới đất.

"Thực mau." Ngụy Lương chậm rãi chớp mắt.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Hắn dùng chìa khóa bí mật Huyền môn, phát hiện không thể bước vào trong kiếp cảnh của nàng, sau đó hắn lại mạnh mẽ tương giao với thần hồn của nàng, vẫn không xông vào được.

Hắn cho rằng nàng đã gặp phiền toái lớn.

Không ngờ, nàng cứ bình bình tĩnh tĩnh như vậy mà tỉnh lại.

Chỉ là ánh mắt hình như......

"Ngụy Lương." Nàng mở miệng, lại là thanh âm vô cùng nghẹn ngào, giống như đã qua ngàn vạn năm không nói chuyện.

Sắc mặt hắn trầm xuống, thấp giọng đáp lại: "Ừ."

"Ta hình như đông thời độ hai kiếp lận," khóe môi nàng mỉm cười có chút hoảng hốt, "Ước chừng là vì trên người có hồn huyết của chàng, cho nên hình như ta đã độ qua vấn tâm kiếp của cả hai chúng ta."

Không thẹn với lương tâm không chỉ có là nàng, còn có hắn.

Hắn híp mắt, môi giật giật, không nói chuyện.

Lâm Thu nhớ rõ hắn từng nói, hắn chưa bao giờ vượt qua cái kiếp gì.

Nàng hít sâu một hơi, chớp mắt thật mạnh, phảng phất như đã sống lại, thở dài nói: "Mua một tặng một ha!"

Ngụy Lương lo lắng nhìn nàng.

"Thu nhi, nàng thật sự không có việc gì?"

"Ta có thể có chuyện gì chứ?" Lâm Thu nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, "Con đường khó nhất chúng ta đã cùng nhau đi qua rồi, kế tiếp nên dạy dỗ cho đám giòi bọ đó, chứ chết viết như thế nào."

Hắn hơi hơi mở to hốc mắt, hơi có chút giật mình nhìn  thê tử hào hùng vạn trượng trước mặt .

Liền thấy ánh mắt nàng đột nhiên mềm nhũn, chân mày nho nhỏ cau lại, nói: "Nhưng mà làm thế nào giúp ngươi khôi phục thực lực bây giờ?"

Ngụy Lương cong lên khóe môi: "Thu nhi chẳng lẽ là đã quên một chuyện —— không đoạt nữa sao?"

Lâm Thu nghiêng đầu nhìn nhìn dấu vết bất diệt trong tay Tần Vân Hề dưới lầu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn."

Giờ phút này, lực chú ý của ba người Tần Vân Hề, Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm đều tập trung trên cái dấu vết bất diệt kia, không ai chú ý tới những chỗai cũng chưa từng lưu ý đến, chỗ dấu vết bất diệt xẹt qua trong hư không, đang chậm rãi chảy ra một vật chất kỳ dị màu vàng kim.

"Biên giới với Thiên Chi Cực bị phá. Phải dẫn dắt bọn họ rời đi." Lâm Thu trầm giọng nói.

Ngụy Lương híp mắt lại, khóe môi hiện lên nụ cười hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay, "Đã an bài."

Chỉ thấy trong cỏng tò vò dưới tường thành bỗng nhiên cuốn ra một sợi dây leo màu xanh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cuốn lấy dấu vết bất diệt, không ngừng nghỉ lướt ra ngoài thành.

Ba người Tần Vân Hề bị đột kích trở tay không kịp. Bởi vì lúc trước Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi đều không thể tiếp xúc được cái dấu vết bất diệt này, nên Tần Vân Hề cũng không phòng bị nhiều.

Tu vi Lâm Tú Mộc vốn là chênh lệch không bao nhiêu so với Tần Vân Hề, cố ý làm, một kích liền đắc thủ.

Dấu vết bất diệt bị đoạt, ba người Tần Vân Hề không cần nghĩ ngợi, toàn lực đuổi theo ra ngoài thành.

Lâm Thu cùng Ngụy Lương vẫn cứ đứng ở đầu tường.

Ngụy Lương bình tĩnh cười: "Dẫn đi rồi."

Lâm Thu ngóng nhìn những vật chất màu vàng kim chảy ra từ biên giới. Chúng nó giống như nhựa cây, cực kỳ no đủ trơn bóng, không cần tới gần cũng có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng thế nhân khó có thể lý giải được.

Lòng nàng bỗng nhiên mạc danh tê rần.

"Ngụy Lương......"

Ngón tay hắn nhẹ nhàng chặn môi nàng : "Suỵt—— tới rồi."

Chỉ thấy trong màn ánh sáng trắng mênh mang bên cạnh, một thân ảnh màu đen như mực đặc đang từ từ thấm vào.

Hai người trao đổi tầm mắt, tâm niệm nhất quán.

Đó là người phía sau màn, là 'tôn chủ' phía sau lưng Vương Truyện Ân, bàn tay thiết kế hết thảy chuyện này.

Người này đang chậm rãi đi về hướng trước đài, chuẩn bị thu hoạch cơ duyên chân chính.

loading...

Danh sách chương: