Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai

  Edit: Giọt mực xanh Beta: Leticia Hoàng hậu nhìn Nam Lăng Duệ, trong lúc nhất thời tựa hồ mất tất cả ngôn ngữ.

"Vậy bản Thái tử chỉ có thể tự mình gọi!" Nam Lăng Duệ nhìn Hoàng hậu, không cố kỵ chút nào há mồm chuẩn bị kêu với bên ngoài". . . . . ."

"Câm mồm !" Hoàng hậu bừng tỉnh, đưa tay che miệng Nam Lăng Duệ, nhìn ánh mắt hắn chớp chớp, nàng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, gọi ra bên ngoài"Tôn ma ma!"

"Nương nương có gì phân phó?" Tôn ma ma ở bên ngoài lên tiếng.

"Phân phó ngự thiện phòng làm thêm một bàn thức ăn nữa, mới vừa rồi bổn cung không có khẩu vị, đều bị Nguyệt nhi ăn hết! Bây giờ Bổn cung muốn ăn!" Hoàng hậu phân phó.

"Dạ!" Tôn ma ma lập tức lên tiếng, đi xuống.

Hoàng hậu buông tay che Nam Lăng Duệ ra, sắc mặt uy nghi nhìn hắn "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi nói thật cho Bổn cung! Sao ngươi lại có cây quạt này?"

"Chưa ăn cơm! Không có sức!" Thân thể Nam Lăng Duệ giống như không có xương, gục trên mặt bàn.

Hoàng hậu cau mày, mở chiết phiến ra, đưa tới trước mặt Nam Lăng Duệ, chỉ vào dòng chữ trên chiết phiến hỏi "Làm sao ngươi để cho Bổn cung tin tưởng chiết phiến này không phải là do ngươi trộm?"

"Ta nói rồi ta chưa ăn cơm, không có sức!" Nam Lăng Duệ buồn bực nhắm mắt lại, lười biếng nói.

"Ngươi. . . . . ." Lông mày Hoàng hậu nhảy lên, thấy Nam Lăng Duệ kiên quyết một bộ dạng không ăn cơm sẽ không nói chuyện, không có biện pháp, nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh đưa tay cầm chiết phiến từ trong tay Hoàng hậu, ánh mắt lẳng lặng nhìn hàng chữ, chốc lát, ấm giọng mở miệng "Mười năm trước Nam Lương Thái tử cùng Vân Vương Phủ thế tử đều không hẹn mà cùng đi Bắc Cương, không ngờ lại cùng nhau trêu chọc tai họa, hai người suýt nữa mất mạng tại Bắc Cương. May mắn được Linh Ẩn đại sư lúc ấy đang ở Bắc Cương, cho nên ra tay cứu các ngươi. Sau đó, âm kém dương sai, Vân Vương Phủ thế tử thành Nam Lương Thái tử, Nam Lương Thái tử thành Vân Vương Phủ thế tử. Duệ Thái tử, Cảnh nói đúng không?"

"Cảnh thế tử thần cơ diệu toán như thế, không đi làm thầy tướng số chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng rồi?" Nam Lăng Duệ lườm Dung Cảnh một cái.

Hoàng hậu kinh dị quay đầu nhìn Nam Lăng Duệ.

"Nhưng mà có một chuyện lạ, khi đó mặc dù Duệ Thái tử và Vân thế tử vẫn còn nhỏ, nhưng đã tám tuổi, dung mạo chưa mở ra mười phần, nhưng cũng đã rõ bảy phần rồi. Nghe nói lúc ấy Linh Ẩn đại sư cứu hai người các ngươi, hai người đều chưa từng bị hủy dung, không thể nào nhận sai được tướng mạo, chẳng biết tại sao lại nhận sai thân phận rồi?" Dung Cảnh nhướn mày nhìn Nam Lăng Duệ.

"Bản Thái tử nói, ta đang bị đói đây này! Không còn sức lực để nói chuyện!" Nam Lăng Duệ không nể mặt nói.

"Cảnh vẫn thấy kỳ quái không biết Vân Vương Phi xuất thân ở đâu, thì ra là xuất thân từ Nam Lương." Dung Cảnh chậm rãi nói.

Nam Lăng Duệ bỗng nhiên quay đầu, nheo mắt lại nhìn Dung Cảnh, cảnh cáo nói: "Cảnh thế tử nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút, mặc dù gió nơi này không lớn, nhưng vẫn dễ dàng bị đau đầu lưỡi đấy!"

Hoàng hậu đã cả kinh đứng lên, không dám tin nhìn Nam Lăng Duệ.

"Hoàng hậu nương nương cũng phát hiện ra đúng hay không? Nhìn kỹ thì Duệ Thái tử cùng Vân thế tử có mấy phần giống nhau đấy!" Dung Cảnh nói.

"Chuyện này. . . . . . này làm sao có. . . . . ." Hoàng hậu nói năng có chút lộn xộn, không biết là kinh hãi, hay là giật mình.

"Vân Vương Phi xuất thân thần bí, khắp thiên hạ không có người biết thân phận của nàng, ngay cả đương kim Hoàng thượng năm đó cố hết sức cũng không tra ra thân phận của nàng. Ngoài việc nhờ bản thân thông minh tuyệt đỉnh nhiều lần tránh thoát truy xét của Hoàng thượng ra, còn có liên quan đến Nam Lương ở sau lưng, nhiều cách giấu diếm thân phận nàng. Nếu không thử hỏi trong thiên hạ còn có người phương nào có thể giấu được sự truy xét của ẩn vệ hoàng thất trải rộng khắp nơi của đương kim Thánh thượng?" Dung Cảnh không để ý cảnh cáo của Nam Lăng Duệ nhàn nhạt nhướng mày.

Nam Lăng Duệ híp mắt nhìn Dung Cảnh không nói.

"Vân Vương Phi xuất thân từ Nam Lương vương thất, lúc này mới nói Vân thế tử cùng Duệ Thái tử có mấy phần giống nhau thì đều là chuyện đã qua. Bất kể là Linh Ẩn đại sư tính sai, hay là Nam Lương vương thất lúc trước nhận sai, tóm lại, một lần hoán đổi chính là mười năm. Nam Lương Thái tử sống ở Nam Lương rất phong sinh thủy khởi(vui vẻ), được Nam Lương vương sủng ái, có cầu tất ứng. Vân Vương Phủ thế tử ở Thiên Thánh ru rú trong nhà, tuân thủ nghiêm ngặt bản thân, mặc dù có tài hoa, nhưng không dễ dàng để lộ ra ngoài. Mặc dù cố gắng hạ thấp mình, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn được Thanh Uyển công chúa ưu ái, theo đuổi hẳn mấy năm." Dung Cảnh dứt lời, cười nhạt: "Duệ Thái tử, Cảnh nói có đúng không?"

"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Nam Lăng Duệ bỗng nhiên không sao cả quay đầu trở lại, tiếp tục giống như không có xương nằm gục trên bàn.

"Không thế nào! Biết nhiều hơn một chút bao giờ cũng tốt!" Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh nghịch nghịch chiết phiến, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Ta thậm chí vẫn không biết nàng thích là cái này! Bức họa mỹ nhân này thật sinh động, nói vậy ba nghìn mỹ nữ ở phủ Thái tử tại Nam Lương của Duệ Thái tử cũng phải nhờ công lao giúp đỡ của cây quạt này rồi."

"Ngươi cũng không biết nhiều hơn rồi." Nam Lăng Duệ hừ một tiếng.

"Điều ta không biết đúng thật là nhiều, nhưng ta chỉ biết điều này là tốt rồi. Cây quạt này của Duệ Thái tử nên bị hủy!" Dung Cảnh bỗng nhiên ra tay, hủy cây quạt đang cầm trong tay.

Nam Lăng Duệ cả kinh, mạnh mẽ ra tay đi cản, đồng thời cả giận nói: "Dung Cảnh, ngươi dám!"

"Nếu đã hoán đổi mười năm, thì tương đương với hoán đổi cả đời, không còn cách nào khác. Hôm nay trong thiên hạ chỉ biết Nam Lăng Duệ là Nam Lương Thái tử, Vân Mộ Hàn là Vân Vương Phủ thế tử. Hôm nay dung mạo khác nhau, muốn đổi lại cũng không đổi được!" Dung Cảnh nhìn Nam Lăng Duệ, ánh mắt trong suốt bị nhiễm một vòng màu đen, nhàn nhạt khiêu mi "Nếu chiết phiến này rơi vào tay người khác, có hậu quả gì ngươi cũng nên biết rõ! Chẳng lẽ Duệ Thái tử muốn thân phận Vân Vương Phi bị phơi bày khắp thiên hạ? Muốn trên lưng Vân Vương Phủ phạm vào tội lớn khi quân đổi con nối dõi, sau lưng cấu kết với Nam Lương?"

"Bản Thái tử tự nhiên sẽ bảo vệ chiết phiến này thật tốt!" Nam Lăng Duệ lạnh lùng nói.

"Chỉ sợ Duệ Thái tử không giữ được!" Dung Cảnh nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, một cỗ hơi thở cường đại từ trong cơ thể hắn tràn ra, cánh tay Nam Lăng Duệ đưa ra ngăn cản trong chớp mắt bị bắn ra, trong khoảnh khắc chiết phiến hoàn hảo trong tay hóa thành mảnh vụn, giọng nói hắn nhàn nhạt mà lạnh lùng: "Thất hoàng tử cũng không phải là đương kim Hoàng thượng, nếu hắn phát hiện bí mật về cây chiết phiến này, như vậy Duệ Thái tử có nghĩ tới hậu quả hay không? Cảnh biết rõ Duệ Thái tử không đành lòng, nên phá hủy thay ngươi!"

"Dung Cảnh!" Nam Lăng Duệ giận tím mặt, đôi mắt phóng hỏa nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh mặt không đổi sắc, vẻ mặt nhàn nhạt, bỏ qua lửa giận của Nam Lăng Duệ, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vẩy, mảnh vụn từ ngọc phiến(cây quạt bằng ngọc) theo khe hở của tay hắn rơi lả tả xuống mặt đất, ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, cửa sổ không tiếng động mở ra, mảnh vụn liền từ đó bay ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một trận gió thổi tới, hóa thành vô hình.

Nam Lăng Duệ nhìn mảnh vụn ngọc phiến theo gió thổi đi, trong phòng nửa điểm dấu vết cũng không có, hắn bỗng nhiên xuất chưởng với Dung Cảnh, chưởng phong ác liệt, Dung Cảnh ngồi bất động, ngón tay như ngọc kẹp lên một chiếc đũa, nhàn nhạt nhìn Nam Lăng Duệ nói: "Duệ Thái tử, nếu ngươi không muốn bị điểm huyệt một lần nữa, thì tốt nhất nên dừng tay. Nếu không đạo điểm huyệt của Vinh vương phủ, nếu ta không giải cho ngươi, trong thiên hạ không có người nào có thể giải được. Lần đầu tiên dễ dàng giải huyệt cho ngươi, lần thứ hai sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"

Dung Cảnh vừa dứt lời, Nam Lăng Duệ lập tức dừng tay, vẻ mặt tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh không hề nhìn Nam Lăng Duệ nữa, để đũa xuống, móc khăn từ trong lồng ngực ra lau sạch tay, đứng dậy, nói với Hoàng hậu: "Cô cô, thời gian không còn sớm, cháu cáo từ trước!"

Hoàng hậu nhìn hai người, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

"Phá hủy chiết phiến của ta đã muốn đi rồi?" Nam Lăng Duệ tức giận không tiêu tan.

"Chẳng lẽ Duệ Thái tử còn có thể ngăn được ta sao?" Dung Cảnh nhướn mày.

Nam Lăng Duệ trừng mắt với Dung Cảnh, nhìn hắn lạnh nhạt hờ hững như vậy thì bỗng nhiên cười "Tiểu nha đầu lập tức sẽ khôi phục trí nhớ! Có phải trong lòng ngươi rất khẩn trương hay không? Rất sợ phải không? Sợ tiểu nha đầu sẽ đối xử với Thất hoàng tử giống như trước đây? Bây giờ ngươi muốn đuổi theo đến Linh Đài tự?"

Dung Cảnh lẳng lặng nhìn Nam Lăng Duệ, cũng không nói gì.

Nam Lăng Duệ không hề nhìn Dung Cảnh, ngồi xuống một lần nữa, cầm lấy một chiếc đũa cầm trong tay vuốt vuốt "Cho dù bản Thái tử không đổi lại được thân phận, mang trên lưng thân phận Nam Lương Thái tử cả đời thì thế nào? Máu mủ tình thâm. Máu chảy trong thân thể bản Thái tử giống với tiểu nha đầu đấy. Ta là ca ca của nàng, nàng là muội muội của ta, điểm này không thay đổi được. Dung Cảnh, nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi đắc tội bản Thái tử. Kể từ hôm nay, bản Thái tử sẽ cố ý giúp đở Thất hoàng tử. Ngươi muốn làm muội phu của ta, cửa cũng không có!"

"A?" Dung Cảnh nhướng mày "Duệ Thái tử muốn giúp Thất hoàng tử?"

"Đương nhiên! Bản Thái tử thấy Thất hoàng tử so với ngươi thì mạnh hơn nhiều! Đối xử với tiểu nha đầu cũng tốt! Những năm này hàng năm y phục bốn mùa xuân hạ thu đông cũng như trái cây bốn mùa ở Bắc Cương đều gửi về cho tiểu nha đầu. Hơn nữa một khi có thứ tốt, cũng đưa cho Tiểu nha đầu trước tiên. Hiện nay Bắc Cương giàu có, vạn khoảnh ruộng tốt, núi hoang cũng trở thành bảo địa (vùng đất trù phú). Hơn nữa trên đỉnh núi có khí độc kia có vô số kỳ trân dị bảo, nếu bản Thái tử có thể hợp tác cùng Thất hoàng tử, so với ngươi làm muội phu của ta thì có lợi hơn nhiều." Nam Lăng Duệ nói.

Dung Cảnh không nói, yên lặng nghe Nam Lăng Duệ.

"Ngươi nói ngươi có cái gì tốt? Luôn bày ra một khuôn mặt phạm hoa đào, còn rêu rao thân phận khắp nơi. Từ trước đến nay Vinh vương phủ đã bị Dạ thị hoàng thất đố kỵ. Nếu gả tiểu nha đầu cho ngươi, bụi gai có thể xếp thành núi. Nếu bò không qua, sẽ bị gai đâm khiến cả người toàn là máu, còn không cẩn thận bị ném xuống dưới chân núi, té tan xương nát thịt." Nam Lăng Duệ dùng ánh mắt soi mói đánh giá Dung Cảnh từ trên xuống dưới một lần, tiếp tục nói "Độc miệng nói lời nói ác độc, hắc tâm hắc phế, quản tiểu nha đầu cái này, quản tiểu nha đầu cái kia, một khi mất hứng liền phát giận với nàng. Bản Thái tử thật không nhìn ra ngươi có chỗ nào tốt? Nếu tiểu nha đầu gả cho Thất hoàng tử, Thất hoàng tử sẽ sủng ái nàng lên tận trời đi. Hơn nữa không chừng tương lai Thất hoàng tử chính là Hoàng thượng, Tiểu nha đầu trở thành Hoàng hậu của hắn có gì không tốt? Hắn nói cam nguyện chỉ lấy một mình nàng. Đây chính là hậu cung vô phi a, bao nhiêu người trong thiên hạ mơ ước? Hơn nữa bản Thái tử nhìn Vinh Hoa cung này cũng không có cái gì là không tốt."

Dung Cảnh trước ánh mắt soi mói của Nam Lăng Duệ vẫn trấn định, mặt không đổi sắc.

"Không phải là Cảnh thế tử muốn đi sao? Mời a! Nhìn bản Thái tử làm gì?" Nam Lăng Duệ nói hồi lâu, không thấy Dung Cảnh lên tiếng, nhướn mày nhìn hắn"Chẳng lẽ Cảnh thế tử còn muốn uống một bình với bản Thái tử hả? Mặc dù Cảnh thế tử có tâm, bản Thái tử cũng không có ý."

"Duệ Thái tử nói đủ rồi?" Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn Nam Lăng Duệ, mở miệng hỏi.

"Chẳng lẽ Cảnh thế tử còn không nghe đủ? Vậy bản Thái tử có thể nói tiếp! Hôm nay tiểu nha đầu cùng Thất hoàng tử đi Linh Đài tự, đi giải trừ Phượng Hoàng kiếp đi? Không chừng trong lúc giải trừ Phượng Hoàng kiếp Thất hoàng tử sẽ động thủ, đến lúc đó không chừng tiểu nha đầu sẽ không nhớ được ngươi là ai rồi, sẽ quên ngươi như quên Thất hoàng tử. Nếu là như vậy, ha ha, vậy cũng tốt. Hợp với tâm ý của bản Thái tử. Đến lúc đó tiểu nha đầu cùng Thất hoàng tử tình chàng ý thiếp từ Linh Đài tự đi ra ngoài, vui vẻ đi tìm Hoàng thượng xin tứ hôn, Hoàng thượng tất nhiên long tâm sẽ cực kỳ vui mừng, nhất định có thể thành. Đến lúc đó bản Thái tử tất nhiên sẽ uống một chầu rượu mừng với muội phu của ta là Thất hoàng tử, ha ha, thật vui sướng biết bao." Nam Lăng Duệ nói đến chỗ cao hứng, cười lên ha hả.

"Thoạt nhìn Duệ Thái tử rất thích bị điểm huyệt, ta đây cũng không khách khí!" Dung Cảnh nhìn Nam Lăng Duệ cười đến đắc ý, bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc, lời còn chưa dứt, một trận chỉ phong thổi qua, thoáng chốc thân thể của Nam Lăng Duệ cứng đờ, tiếng cười im bặt. Hắn không hề nhìn Nam Lăng Duệ nữa, quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, giọng nói ôn nhuận, nghe không ra nửa điểm tức giận "Cô cô, Duệ Thái tử nói lâu như vậy mà còn có sức lực như thế, kỳ thật một chút cũng không đói bụng, cháu thấy cô cô cũng không cần cho hắn ăn cơm!"

Hoàng hậu nhìn Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua Nam Lăng Duệ, không biết nên nói gì.

"Sắc trời không còn sớm, cô cô sớm nghỉ ngơi đi. Cảnh cáo từ trước!" Dung Cảnh nhẹ nhàng thi lễ với Hoàng hậu, lời vừa dứt, điểm nhẹ mũi chân nhẹ nhàng bay ra khỏi Vinh Hoa cung.

"Dung Cảnh!" Nam Lăng Duệ cứng đờ người, không thể động đậy, trơ mắt nhìn Dung Cảnh rời đi.

"Cảnh thế tử!" Hoàng hậu không nghĩ tới Dung Cảnh cứ như vậy mà ném Nam Lăng Duệ ở nơi này, vội vàng lên tiếng, nhưng đã không nhìn thấy thân ảnh của Dung Cảnh.

"Chết tiệt!" Nam Lăng Duệ giận dữ, chửi mắng ra tiếng.

Hoàng hậu thu hồi tầm mắt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, trong lúc nhất thời tựa hồ cũng không biết nói gì. Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến người ngồi trước mặt này mới là cháu của nàng, từ trước đến giờ Vân Mộ Hàn không thân cận với nàng, những năm này mặc dù nàng luôn vui vẻ hòa nhã với hắn nhưng cũng không thân thiết nổi. Nàng tưởng rằng gặp phải đại nạn, mới khiến cho tính tình của đứa bé kia trở nên lãnh đạm, không ngờ là do tráo đổi thân phận. Hôm nay ngôn hành cử chỉ của Duệ Thái tử dần dần ăn khớp với trong ký ức, nàng không muốn tin chuyện này cũng thật sự là khó khăn.

"Đúng là đồ đáng ghét! Xú nha đầu tìm ai không tốt, cố ý lại tìm tên lòng dạ đen tối như vậy ! Bản Thái tử. . . . . ." Nam Lăng Duệ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vừa nói vừa âm thầm vận công, nhưng toàn bộ kinh mạch trong cơ thể giống như bị ngăn trở, bất kể hắn dùng sức thế nào thân thể cũng cứng ngắc bất động. Hắn lại càng căm tức.

"Hoàng hậu nương nương, đồ ăn đã làm xong rồi, nô tỳ bưng vào nhé?" Lúc này giọng nói của Tôn ma ma từ bên ngoài truyền đến cắt đứt lời của Nam Lăng Duệ.

Hoàng hậu quay đầu, do dự một chút, phân phó nói: "Bưng vào đi!"

Tôn ma ma đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy người trong phòng đổi thành Nam Lăng Duệ thì cả kinh, chân mềm nhũn, suýt nữa không giữ được khay trong tay, nhưng mà hôm nay nàng bị kinh sợ quá nhiều, cũng có năng lực thừa nhận nhất định rồi, chân mặc dù "Phù phù" một tiếng đập trên mặt đất, nhưng may là khay trong tay không bị rơi xuống, nét mặt già nua trắng bệch, run run nhìn Hoàng hậu, "Nương nương, này. . . . . . Duệ Thái tử không thể đi vào a. . . . . . Nếu bị người biết. . . . . ."

"Bản Thái tử đi vào thì sợ cái gì? May là ngươi không làm rơi đồ ăn của bản Thái tử, nếu không... bản Thái tử chặt đầu của ngươi rồi ném xuống đất." Nam Lăng Duệ đang nhẫn nhịn một bụng tức giận, nhìn thấy Tôn ma ma suýt nữa làm rơi thức ăn, một bụng lửa giận rốt cục cũng tìm được nơi phát tiết.

Tôn ma ma bị làm cho sợ đến mức lập tức ngậm miệng, run run nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu hít sâu một hơi, nhìn Nam Lăng Duệ một cái, nhíu mày quát "Chú ý thân phận của ngươi! Nếu còn nói và làm không cố kỵ như thế, không biết chú ý cẩn thận, bổn cung sai người ném ngươi ra ngoài cung."

"Ngài ném đi! Vừa mới gặp lại đã không chào đón ta rồi! Để cho ta bị Dung Cảnh ức hiếp, tại sao ta có thể có người. . . . . ." Nam Lăng Duệ giận đến nhăn mặt, vừa mới nói một nửa, đã bị Hoàng hậu cầm lấy khăn tay nhét vào trong miệng hắn, hắn không thể nhúc nhích, phản kháng không được, chỉ có thể càng tức giận nhìn Hoàng hậu.

"Ngươi để đồ ăn xuống, đi ra ngoài sai người canh giữ. Nói thân thể bổn cung không thoải mái, sau khi ăn cơm xong liền đi ngủ rồi. Ai tới cũng không thấy, cho dù là Hoàng thượng tới, cũng ngăn cản cho ta!" Hoàng hậu không nhìn Nam Lăng Duệ nữa, quay đầu ra lệnh cho Tôn ma ma.

"Nương nương, này. . . . . . này. . . . . ." Tôn ma ma quỳ trên mặt đất bất động, nhìn Nam Lăng Duệ.

"Tôn ma ma, hắn là. . . . . ." Hoàng hậu nhìn Tôn ma ma, nói một nửa nhớ tới chuyện này càng ít người biết càng tốt, nửa điểm tiếng gió cũng không thể để lộ ra bên ngoài, nếu không hậu quả sẽ không thể lường được, nàng lập tức sửa lại nói: "Duệ Thái tử là người bổn cung có thể tin. Ngươi hãy yên tâm!"

"Dạ!" Tôn ma ma thấy Hoàng hậu đối xử với Nam Lăng Duệ đúng là không giống bình thường, nếu không không thể nào để cho hắn ngồi ở chỗ nầy. Sắc mặt nàng trắng bệch, nghiêm mặt gật đầu, đứng dậy, bưng khay đặt ở trên bàn, dọn đồ ăn thừa trên bàn đi ra. Lúc trước nàng còn kỳ quái rõ ràng nương nương, Thiển Nguyệt tiểu thư, Cảnh thế tử ba người đều ngồi ở trước bàn dùng bữa, bây giờ vì sao lại muốn một phần, thì ra là Duệ Thái tử muốn ăn.

Sau khi Tôn ma ma đi, Hoàng hậu cài then cửa ở bên trong, lại khóa chốt cửa sổ từ bên trong. Nàng làm xong hết thảy, đi trở về trước bàn, lấy khăn tay từ trong miệng Nam Lăng Duệ ra, hạ giọng nói với hắn "Ai kêu ngươi nhất thời đắc ý khoe khoang miệng lưỡi cực nhanh đắc tội với Cảnh thế tử? Bây giờ bị điểm huyệt. Đừng nói Bổn cung không hiểu, trong thiên hạ thủ pháp trăm bước điểm huyệt của Vinh vương phủ, ngoại trừ bản thân hắn ra không người nào có thể giải được. Bây giờ ngươi bị điểm huyệt. Động cũng không động được, ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?"

"Chờ tiểu nha đầu trở lại, bản Thái tử sẽ cho hắn đẹp mặt!" Sắc mặt Nam Lăng Duệ cực kỳ khó coi, đồ ăn trên bàn bày ở trước mặt, hết lần này tới lần khác không nhúc nhích được, không ăn được. Trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

"Con gái lớn không dùng được, trở lại cũng không nhất định sẽ hướng về ngươi!" Hoàng hậu ngồi ở trước bàn, trừng mắt nhìn Nam Lăng Duệ một cái "Vẫn cái đức hạnh khi còn bé. Bổn cung tưởng tính tình thay đổi nhưng không hề nghĩ là có hai người. Hóa ra là những năm này chính là hai người khác nhau. Lần đại nạn, ngươi được. . . . . . hắn(Vân Mộ Hàn giả) được cứu về trong phủ, lúc đó bổn cung không thể xuất cung, gặp lại hắn đã là mấy tháng sau, lần đó Bổn cung cũng cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông nội ngươi nói gặp phải tai họa lớn như vậy, tính tình thay đổi cũng là bình thường. Huống chi phụ vương vẫn cảm thấy ngươi quá mức bướng bỉnh, giống Nguyệt nhi, trở nên thông minh cũng là chuyện tốt. Bổn cung cũng bỏ đi nghi ngờ."

"Hừ, lão già họm hẹm ước gì có tên đầu gỗ kia làm tôn tử, cho dù biết cũng không quan tâm đến sống chết của ta!" Nam Lăng Duệ nghe vậy dùng lỗ mũi lỗ hừ một tiếng.

"Mới vừa rồi Cảnh thế tử nói đến chuyện dung mạo, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng thân là ông nội ruột của ngươi cùng Bổn cung, còn phụ vương của ngươi nữa làm sao có thể nhìn không ra? Còn có người hầu hạ thân cận trong phủ của ngươi, nơi nào có thể nhìn không ra? Nhưng bổn cung nhớ rõ lần gặp đó thì hắn có khuôn mặt giống ngươi. Cho nên bổn cung mới cho rằng trải qua đại nạn nên ngươi mới thành ra như thế mà không nghi ngờ gì nữa. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng hậu nhíu mày.

"Còn có thể xảy ra chuyện gì, lão già họm hẹm tự nhiên biết, hắn động tay động chân giúp hắn(Vân Mộ Hàn giả) che giấu dung mạo!" Nam Lăng Duệ nói "Thời gian sau, dần dần đổi lại dung mạo vốn có. Ai còn có thể hoài nghi hắn không phải là ta?"

"Là như vậy? Ngươi đã hỏi gia gia ngươi rồi?" Hoàng hậu sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghĩ đến lúc trước Vân Mộ Hàn vẫn luôn ở Vân Vương Phủ, sao có thể không thấy Vân lão Vương gia, nàng hạ giọng nói: "Gia gia ngươi nhận thức ngươi rồi?"

"Không có! Ông không nhận ta, bản Thái tử còn khinh thường nhận thức đây này!" Nam Lăng Duệ hừ một tiếng.

Hoàng hậu nhìn hắn mặc dù bị khống chế huyệt đạo vẫn còn có một bộ dạng lỗ mũi hướng lên trời, vừa tức vừa cười nói "Quả nhiên là huynh muội! Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ một chút, cùng một đức hạnh với Nguyệt nhi khi nói đến phụ vương."

"Lão già họm hẹm! Hận không thể khiến hai chúng ta cút ngay khỏi hắn mới tốt." Nam Lăng Duệ vận công hồi lâu, đến mức mặt đỏ bừng, vẫn không thể giải khai huyệt đạo, hắn cắn răng nói: "Ta đói bụng! Ta muốn ăn cơm!"

"Đáng đời! Hiện tại bổn cung cũng không biết tìm Cảnh thế tử ở đâu để giải huyệt cho ngươi! Ngươi nói những lời đó, Cảnh thế tử không điểm huyệt ngươi thì không phải là hắn rồi. Bây giờ nhất định đã đuổi theo đến Linh Đài tự rồi." Hoàng hậu trách mắng Nam Lăng Duệ ,"Ngươi biết rất rõ Cảnh thế tử để ý nhất chính là cái gì? Hết lần này tới lần khác chọc giận hắn. Ngươi có quả ngon để ăn mới là lạ."

"Là hắn phá hủy chiết phiến của ta. Rốt cuộc là ngài có phải cô cô của ta hay không? Khuỷu tay hướng ra bên ngoài." Nam Lăng Duệ trợn mắt.

"Phá hủy chiết phiến của ngươi cũng không sai. Mỗi ngày ngươi đều cầm cây chiết phiến kia rêu rao khắp nơi. Gần đây Hoàng thượng bởi vì chuyện Thái tử điện hạ cùng Tần Ngọc Ngưng xin tứ hôn nên tâm trạng cực kém, lại lo lắng Diệp công chúa thi chú bị thương, hôm nay lại bởi vì Cảnh thế tử cùng Nguyệt nhi công khai xin tứ hôn khiến trong lòng hắn đại loạn, nên trong lúc nhất thời không rảnh bận tâm ngươi. Hiện nay Thất hoàng tử hồi kinh, Thất hoàng tử cũng không giống như Hoàng thượng, về chuyện Nguyệt nhi hắn sẽ không bỏ qua, tâm tư kín đáo đến cực điểm, thủ đoạn cũng là nhất đẳng. Nếu bị hắn phát hiện, hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi có nghĩ qua không?" Hoàng Hậu nhìn Nam Lăng Duệ, không đồng ý phản bác "Đến lúc đó đừng nói ngươi không làm được Nam Lương Thái tử nữa, đoán chừng mạng nhỏ cũng không giữ được, còn dính líu đến Vân Vương phủ cùng Nguyệt nhi! Hoàng thượng đang lo tìm không được sai lầm của Vân Vương Phủ đấy! Ngươi vừa lúc đưa tới cửa rồi!"

"Bản Thái tử cũng không phải là phế vật như ngài nói như vậy! Đồ trong tay ta cũng không phải là người nào cũng có thể dễ dàng cầm đi ." Nam Lăng Duệ mặc dù tức giận, nhưng khí thế đã giảm đi một chút "Cho dù biết thì thế nào? Phơi bày cho khắp thiên hạ biết cũng không sợ, bản Thái tử còn sợ hắn sao?"

"Ngươi đúng là vịt chết còn mạnh miệng! Ngươi ở Nam Lương hô phong hoán vũ, không sai! Nhưng đừng quên, nơi này là Thiên Thánh kinh thành." Hoàng hậu nhắc nhở Nam Lăng Duệ "Hơi mắc chút sai lầm, cái mạng nhỏ của ngươi mất ở nơi này cũng không cảm thấy mới lạ đâu! Cho dù Nam Lương vương bởi vì mẫu thân ngươi mà sủng ái ngươi, nhưng nước xa không cứu được lửa gần!"

"Nói chuyện giật gân!" Khí thế của Nam Lăng Duệ lại thấp hơn một chút.

"Bổn cung cũng không tin trong lòng ngươi không rõ ràng. Nếu ngươi chỉ là bao cỏ(đồ vô dụng) thì sẽ không an an ổn ổn ngồi ở vị trí Nam Lương Thái tử nhiều năm như thế. Trong lòng ngươi so với ai khác đều rõ ràng hậu quả nếu chuyện này bị phơi bày khắp thiên hạ đúng không?" Hoàng hậu dứt lời, thấy Nam Lăng Duệ không nói thêm gì nữa, sắc mặt nàng hơi trì hoãn "Ngươi không nỡ ra tay, Cảnh thế tử giúp ngươi phá hủy cây quạt kia, miễn trừ hậu họa. Cho nên, Cảnh thế tử làm vậy cũng không phải không đúng. Bổn cung là luận sự."

"Hừ, ta thấy ngài là bị Dung Cảnh thu mua mới đúng!" Nam Lăng Duệ hừ một tiếng "Mở miệng một tiếng cô cô, ngài liền không thấy Đông Nam Tây Bắc gì rồi! Giúp hắn nói chuyện. Bất kể như thế nào, hắn phá hủy chiết phiến của ta chính là không đúng! Bản Thái tử không lấy lại được danh dự thề không bỏ qua!"

"Muốn lấy lại danh dự thì cứ chờ ngươi giải được huyệt trước đã rồi nói sau! Bổn cung không cùng ngươi lý luận!" Hoàng hậu bỏ qua một bên không nhìn Nam Lăng Duệ.

"Ta muốn ăn cơm!" Nam Lăng Duệ thấy Hoàng hậu không để ý tới bộ dáng của hắn, mở miệng lần nữa.

"Làm sao ăn? Chịu đói bụng đi!" Hoàng hậu quay đầu liếc hắn một cái.

"Còn có thể ăn như thế nào? Ngài gắp thức ăn giúp ta chứ sao. Chẳng lẽ muốn ta đói bụng nhìn thức ăn phải không? Mà không chắc Dung Cảnh lúc nào mới trở lại đâu!" Nam Lăng Duệ nhìn Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu bất động "Nếu không gắp cho ta cũng được, cô cô là Hoàng hậu, tay của Hoàng hậu rất tôn quý! Ngài kêu một tiểu mỹ nhân bên ngoài đi vào giúp ta. Như vậy ta ăn thoải mái hơn!"

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!" Hoàng hậu khiển trách một câu, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, cầm đũa đi gắp thức ăn.

Nam Lăng Duệ nhất thời vui vẻ, lập tức nói "Ta không ăn chay, thịt, ngài gắp thịt cho ta!"

Hoàng hậu dời đũa đi chỗ khác, gắp một khối thịt gà nhét vào trong miệng hắn. Nam Lăng Duệ thoạt nhìn rất đói, nhai ba cái liền nuốt vào, ánh mắt quét cái bàn nói "Phàm là thịt, đều cho ta, không phải thịt ta không ăn!"

"Từ nhỏ đến lớn ngươi cùng Nguyệt nhi đều như vậy, những năm này cũng không thấy các ngươi lên cân!" Hoàng hậu bị chọc cười. Vừa gắp thịt bỏ vào trong miệng cho hắn, vừa mắng một câu.

Nam Lăng Duệ chỉ lo ăn, nơi nào còn có thể nói ra lời.

Hoàng hậu cũng không mở miệng.

Ăn sạch tất cả thịt trong mâm, Nam Lăng Duệ mới hài lòng ợ một cái, thấy Hoàng hậu để đũa xuống, hắn cười khen: "Vẫn là cô cô tốt!"

"Ít khoe mã lấy lòng với ta đi!" Hoàng hậu xoa bóp cổ tay, hỏi: "Ngươi nói cho ta một chút, năm đó là chuyện gì xảy ra? Nam Lương vương cũng không nhận ra ngươi? Sao ngươi lại đợi ở Nam Lương nhiều năm như vậy?"

Nam Lăng Duệ ăn có chút nhiều, thân thể không nhúc nhích được, hắn có chút oán hận, ngáp một cái mắng "Tốt nhất là Thất hoàng tử sử dụng một chút thủ đoạn, tiểu nha đầu khôi phục trí nhớ nhưng lại bị xóa đi một chút ký ức, tốt nhất là Dung Cảnh bị tức chết, bản Thái tử mới có thể thư thái. . . . . ."

Hắn vừa mới nói xong, trên đầu liền bị hung hăng đập một cái, hắn giương mắt, chỉ thấy Hoàng hậu giận trừng mắt nhìn hắn, quát lên: "Có người ca ca như ngươi sao? Nguyệt nhi cùng Cảnh thế tử đang rất tốt. Ngươi rủa nàng làm gì? Nói thêm câu nữa, Bổn cung thật sự sẽ ném ngươi ra ngoài. Nghiêm túc nói chuyện!"

Nam Lăng Duệ bẹt miệng, lười biếng mở miệng "Năm đó là Nam Lương vương tự mình đi Bắc Cương, sao hắn có thể nhận lầm con của mình? Biết ta là Vân Vương Phủ thế tử, cố ý dẫn ta trở về. Ngài nói ta có thể không hảo hảo đợi ở Nam Lương nhiều năm như vậy sao? Bọn họ một người thì sốt ruột vì con gái, một người thì sốt ruột vì muội muội, những năm này bản Thái tử trôi qua thật cực khổ a!"

"Thì ra mẫu thân ngươi đúng là công chúa Nam Lương!" Hoàng hậu nhất thời sáng tỏ, nhưng ngay sau đó nghi ngờ cau mày "Không phải là nghe nói từ vài thập niên trước đến nay Nam Lương vương thất đều không có công chúa sao? Nam Lương vương trước đây cùng Vương Hậu tình sâu như biển, khi Vương Hậu sinh được một đứa con thì khó sinh, vượt qua nguy hiểm cứu về được một mạng, từ đó về sau không thể mang thai, mặc dù hậu cung của Nam Lương vương có ba nghìn mỹ nữ, nhưng kì thực là không có hậu cung, độc sủng một người. Tại sao có thể có công chúa?"

"Năm đó sinh chỗ nào là có một người con? Thật ra là long phượng thai!" Nam Lăng Duệ lười biếng nói: "Lúc sinh hạ tính mạng của mẫu tử ba người đều bị đe dọa. Lúc ấy Hoàng cung chỉ có một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, chỉ đủ cứu tính mệnh hai người, bà ngoại muốn để cứu hai đứa bé, nhưng ông ngoại lại cứu bà ngoại trước, sau đó bà ngoại vì bảo trụ con nối dõi của Nam Lương, để nửa đóa Tuyết Liên kia để cứu cữu cữu(cậu), cũng chính là phụ vương của ta hôm nay."

Hoàng hậu không nghĩ tới còn có một đoạn bí mật như vậy, Nam Lương vương trông coi thật chặt chẽ, điều bí mật này đến nay thế nhưng không người nào biết được. Nàng kinh dị nhìn Nam Lăng Duệ "Vậy mẫu thân ngươi. . . . . ."

"Mẫu thân vốn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đúng lúc đó có Vân Du đạo nhân cách Nam Lương thành không xa, chẳng biết tại sao biết được tin tức, cho nên lặng lẽ tiến cung, nói hắn có thể cứu mẫu thân, nhưng phải mang mẫu thân đi cứu chữa, sau này Nam Lương hoàng thất không có công chúa này. Ông ngoại cùng bà ngoại mừng rỡ chỉ có thể đồng ý. Cho nên, mặc dù mẫu thân sinh ra ở Nam Lương, nhưng cũng không trưởng thành ở Nam Lương. Nam Lương phong tỏa tin tức bên ngoài, chuyện này chỉ có mấy người biết được." Nam Lăng Duệ nói.

"Hóa ra là như vậy!" Hoàng hậu gật đầu "Vậy Vân Du đạo nhân kia là cao nhân phương nào?"

"Không biết!" Nam Lăng Duệ lắc đầu.

"Đến nay vẫn không biết?" Hoàng hậu không dám tin "Ước chừng đã bốn mươi năm đi? Tuổi của ta và mẫu thân ngươi không kém nhau bao nhiêu."

"Vâng! Đến nay vẫn không biết. Lúc mười mấy tuổi, mẫu thân tự mình tìm về Nam Lương , nhưng thật là bí ẩn, không nán lại Hoàng cung mấy ngày. Ông ngoại cùng cữu cữu không giữ được. Đối với việc mẫu thân sống ở nơi nào, đang làm gì, điều động ẩn vệ Nam Lương đều tra không ra. Chỉ có khi mẫu thân trở về mới có thể thấy mặt nàng, trong vòng một năm cũng rất khó gặp được nàng. Về sau biết được, không biết là do nguyên nhân gì mà gả vào Vân Vương phủ, sau đó nhận được tin nàng mất thì buồn bã đau thương không dứt." Nam Lăng Duệ vừa dứt lời, đã không mở được mắt ra được rồi. "Cho nên, khi phát hiện ta là nhi tử của mẫu thân, cữu cữu đã dẫn ta trở về, chuyện thành ra như vậy. Coi ta như là vật thay thế của mẫu thân, sau khi ta đến, liền đem tất cả đồ tốt nện vào trên người ta, bao gồm cả nữ nhân. Một phủ Thái tử đầy mỹ nhân, mỗi người đều như hoa như ngọc. . . . . ."

Một câu chưa nói xong, giọng dần dần nhỏ xuống, cuối cùng mất hẳn, tiếng hít thở đều đều truyền ra, đã ngủ.  

loading...

Danh sách chương: