Quyển 1 - Chương 66

  Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Dung Cảnh nói, trong lòng mắt trợn trắng, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt không hề nháy mắt, người này rõ ràng đã hết hàn độc, bệnh gì cũng bị nàng loại bỏ rồi, hôm nay còn nói chỉ có thể sống mấy năm, mỗi ngày tất cả đồ ăn thức uống ngon đều bị hắn hưởng thụ, đang ngồi đây bao gồm lão hoàng đế sợ là cũng không sống thoải mái, cũng không sống lâu như hắn. Nàng không để ý tới Dung Cảnh, tiếp tục nhìn Dung Phong, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.

Lão hoàng đế thấy sắc mặt Dung Cảnh mặc dù không tốt, nhưng là đúng là có vẻ không quá đáng ngại, gật đầu, rời mắt khỏi người Dung Cảnh tiếp tục nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, rốt cục lên tiếng, "Nguyệt nha đầu, ngươi túm ống tay áo của Dung Phong làm cái gì? Còn không mau buông ra! Cũng không sợ trẫm và cả triều văn võ nhìn ngươi chê cười, đâu có nửa phần bộ dáng của tiểu thư khuê các, thảo nào khiến công tử Văn bá Hậu phủ chê cười ngươi."

"Ta vốn đã không phải là tiểu thư khuê các gì nha! Mọi người trên dưới Thiên Thánh này đều biết." Vân Thiển Nguyệt nghe vậy quay đầu, túm ống tay áo Dung Phong không buông tay, mặt không đỏ, thở không gấp nói với lão hoàng đế: "Dượng hoàng thượng, ta muốn gả cho Dung Phong, ngài tứ hôn cho chúng ta có được không?"

Vân Thiển Nguyệt dứt lời, liền nghe được tiếng hít không khí không hẹn mà cùng vang lên của mọi nơi. Vân Vương gia trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi. Ngay cả Vân Mộ Hàn vẫn ngồi ở nơi xa từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng cũng thay đổi sắc mặt.

Từ xưa tới nay nào có cô gái nào chủ động xin hoàng thượng tứ hôn? Nàng là người đầu tiên cả ngàn năm nay!

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh lại thoáng cái tối sầm triệt để, Dạ Thiên Dục mở trừng hai mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong, ánh mắt lóe ra tia hứng thú. Cái tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị rồi. Mà còn càng thú vị hơn chính là Dung Phong, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề hất vùng vẫy ống tay áo bị nàng túm.

"Nha? Nguyệt nha đầu, ngươi muốn gả cho Dung Phong?" Lão hoàng đế nhướng mày.

"Dạ, chính là muốn gả cho hắn." Vân Thiển Nguyệt gật đầu như bằm tỏi.

"Vì sao? Đơn giản là muốn học võ công của hắn?" Lão hoàng đế hỏi.

"Học võ công chỉ là một điểm, ta nhìn hắn tương đối khá, tương đối thuận mắt, cảm thấy nếu ta gả cho hắn, sau này nhất định sẽ sống rất vui vẻ, cho nên, liền muốn gả cho hắn." Vân Thiển Nguyệt không có nửa phần ngượng ngùng.

Tất cả mọi người kinh hãi mở to hai mắt, không người nào nói chuyện, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

"Nha? Hóa ra là như vậy! Dung Phong trong mắt ngươi có thật tốt như vậy không? Còn tốt hơn so với Cảnh thế tử?" Lão hoàng đế cười hỏi, dường như không có cách nào tức giận, chậm rãi nói: "Dục Nhi nói ngươi muốn học trăm bước điểm huyệt, cũng là nghe nói phải gả cho Cảnh thế tử thì không học nữa, bàn về tài hoa bàn về hình dáng Cảnh thế tử đều là độc nhất vô nhị của Thiên Thánh ta, ngươi cũng không gả, nhưng muốn gả cho Dung Phong, đây là vì sao?"

"Hắn sống không được mấy năm a, ta lại không muốn thủ tiết." Vân Thiển Nguyệt lập tức sợ hãi nói.

Dung Cảnh như là phối hợp theo, lại cúi đầu ho hai tiếng, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, cứ như vậy quả thật là có hình ảnh Nhược mỹ nhân như lời của Dạ Khinh Nhiễm rồi.

Mọi người chỉ cảm thấy tiếng khụ khụ kia khiến người ta không khỏi quặn lòng. Nhưng đồng loạt cảm thấy lý do này của Vân Thiển Nguyệt rất thực tế, nếu không phải mọi người đều biết Cảnh thế tử bệnh nặng mười năm nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay khá lên ra khỏi phủ cũng chỉ là đã khỏi một nửa sống không được mấy năm nữa, người cầu hôn sợ là đã sớm đạp phá cửa Vinh vương phủ rồi, không trở thành chính thê của hắn thì để nữ nhi nhà mình làm tiểu thiếp cũng được, sau này khi hắn thừa kế Vinh vương phủ, nếu là nữ nhi mình không chịu thua kém được sủng ái, trắc phi cũng không thành vấn đề. Nhưng thế mà trời cao đố kỵ người tài hoa, sống không được vài năm nữa, cho nên đến nay không ai đến Vinh vương phủ cầu hôn. Bởi vì nếu hắn không còn sống được mấy năm nữa, sớm muộn gì Vinh vương phủ cũng do người khác kế thừa kế thừa vương vị, như vậy dâng con gái mình qua chẳng phải là phải ở góa?

"Thiển Nguyệt, không được nói xằng nói bậy!" Rốt cuộc Vân Vương gia không chịu nổi mở miệng quở mắng.

Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, "Phụ vương, con muốn gả cho Dung Phong. Người hướng dượng hoàng thượng xin chỉ cho con có được hay không? Chỉ hôn con cho hắn. Chờ con cập kê rồi gả cho hắn. Chưa biết chừng ngày mai hắn chính là võ trạng nguyên rồi, nếu không nhanh, chậm chân sẽ bị nữ nhân khác đoạt đi."

"Hồ nháo!" Vân Vương gia thấp giọng quát một câu.

"Con thật không hồ nháo, con chính là nói thật! Còn thật hơn vàng." Vân Thiển Nguyệt lập tức bảo đảm.

Thân thể Dung Phong khó có thể nhận ra mà run lên, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng cực kỳ thật tình, thân thể cứng ngắc dường như càng cứng ngắc thêm mấy phần, ngẩn ngơ nhìn miệng nàng khẽ mở khẽ đóng, trong nháy mắt mọi âm thanh trên thế giới đều im bặt, chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhắn thật tình của nàng.

Giờ khắc này, không chỉ Dung Phong đọc ra được sự thật tình của Vân Thiển Nguyệt. Nếu mà vừa rồi mọi người còn tưởng rằng nàng đang nói đùa, chỉ là bước bỉnh muốn học võ trong chốc lát, lúc này lại đều cảm thấy tiểu nha đầu này dường như đúng là đang nói thật, không khí không khỏi càng ngưng trọng mấy phần.

"Nguyệt muội muội! Không được hồ nháo, còn không mau buông Dung Phong ra!" Dạ Thiên Khuynh rốt cục không chịu nổi rồi, trầm giọng quát lên.

Dạ Thiên Dục không nói lời nào, nhìn Dạ Thiên Khuynh một chút, nhìn lão hoàng đế một chút, nhìn Vân Vương gia, Đức thân vương, Hiếu thân vương cùng văn võ đại thần, cuối cùng lại xẹt qua vẻ mặt trắng bệch suy yếu của Dung Cảnh, nhìn tiếp khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Vân Thiển Nguyệt và vẻ mặt cứng ngắc của Dung Phong, khóe miệng cong lên, nghĩ tới vở diễn hay hôm nay đã tới! Mặc dù có hơi khác với hắn đoán, nhưng dường như còn diễn hay hơn.

"Tại sao phải buông hắn ra? Không buông! Ta muốn gả cho hắn, hôm nay chỉ đụng vào một đoạn ống tay áo của hắn mà thôi, làm sao vậy? Sau này chúng ta đám cưới, chính là người thân mật nhất." Dù sao Vân Thiển Nguyệt cũng chưa bao giờ gần gũi người khác như thế, cũng chưa từng bạo dạn nói những lời tỏ tình như vậy, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy phun ra mấy chữ người thân mật rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, cực kỳ xinh đẹp.

Trong lòng Dung Phong chấn động, ánh mắt sững sờ pha lẫn vẻ mê mang.

"Láo xược! Ngươi có biết ngươi là ai hay không? Thân phận của ngươi là gì, làm sao có thể gả cho hắn?" Dạ Thiên Khuynh giận dữ.

"Biết a! Ta là nữ nhân, hắn là nam nhân mà! Ta còn chưa bị hứa hôn, cũng còn chưa cập kê, hắn nha. . . . . ." Vân Thiển Nguyệt nói đến đây dừng lại, nghiêng đầu hỏi Dung Phong, nghiêm túc nói: "này, ngươi bị hứa hôn rồi sao?"

Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, bị con mắt nghiêm túc của nàng hấp dẫn, không tự chủ lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt vui mừng, "Vậy ngươi đã cưới chưa?"

Dung Phong lắc đầu lần nữa.

Vân Thiển Nguyệt lại vui mừng, tiếp tục hỏi: "Vậy trong nhà ngươi có tiểu thiếp, thông phòng, ấm giường, nữ nhân lộn xộn gì không?"

"Không có!" Dung Phong vẫn lắc đầu, giọng nói nghe giống như là tuyết bay, nhẹ vô cùng không giống thật.

"Vậy là tốt rồi." Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng dật vu ngôn biểu (tình cảm được bộc lộ qua lời nói), đôi mắt trong suốt sáng chói, còn có thể so với minh châu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì vui mừng mà nhiễm vẻ diễm lệ, cực kỳ sáng rỡ chói mắt, nàng nhìn Dạ Thiên Khuynh nói: "Ta chưa lập gia đình, hắn còn chưa lấy vợ, vì sao ta không thể gả? Vì sao hắn không thể cưới?"

"Thân phận của ngươi chẳng qua là nữ nhân đơn giản như vậy?" Dạ Thiên Khuynh gần như là nghiến răng nghiến lợi, "Đừng quên, ngươi là đích nữ của Vân Vương Phủ, Thủy tổ gia có truyền lại tổ huấn, thuỷ tổ Gia có tổ huấn lưu lại, mỗi một triều đại phải có Vân Vương Phủ. . . . . ."

"Đúng vậy a, mỗi một triều đại phải có nữ nhi Vân vương phủ vào cung sao! Ta đây biết a!" Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời Dạ Thiên Khuynh, trong lòng hừ lạnh, người nam nhân này chẳng lẽ còn nghĩ tới nàng sẽ gả cho hắn sao? Chủ nhân thân thể này ẩn dấu nhiều bí mật như vậy, Dạ Thiên Khuynh thoạt nhìn không thể biết, trước kia khi chủ nhân thân thể này cuồng dại si tình đuổi theo phía sau hắn không biết chừng chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi, hắn lại cảm thấy bản thân mình tốt đẹp lắm! Dứt lời, nàng lại nói: "Thuỷ tổ gia chưa nói nhất thiết là đích nữ Vân vương phủ vào cung, Vân vương phủ chúng ta còn nhiều nữ nhi, hơn nữa ai ai cũng tốt hơn ta. Hơn nữa, ta lại đã lập lời thề ở Quan Cảnh Viên một tháng trước, thề sẽ không vào cung. Thái tử điện hạ, ngươi chưa quên lúc ấy chứ? Cho dù ngươi quên cũng không sao cả, lúc ấy không ít người có mặt, đều nhớ giúp ta."

"Ngươi. . . . . ." Trên mặt Dạ Thiên Khuynh ngưng kết gió bão, giận không nên lời. Hai tay ở trong tay áo cuộn chặt thành nắm đấm.

Hắn không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thật tuyệt tâm tuyệt tình đến mức không có đường lui với hắn như thế, hôm nay ở trước mặt hoàng thượng, hắn cùng với văn võ bá quan nói sẽ gã cho người khác. Đây là nàng đang đánh vào mặt hắn, khiến cho hắn – thái tử một nước – hoàng thượng tương lai bị ghét bỏ, hắn làm sao chịu nổi?

Tất cả mọi người nín thở, toàn bộ bên trong đình không dám thở mạnh một tiếng.

Kể từ khi thái tử được lập ra, đích nữ Vân Vương Phủ sinh ra, một đời thừa kế giang sơn mới và người đứng đầu hậu cung một đời được định ra đã mười mấy năm, mười mấy năm nay tuy mọi người âm thầm nhận định Vân Thiển Nguyệt chính là thái tử phi tương lai – hoàng hậu tương lai, nhưng bởi vì Vân Thiển Nguyệt quần áo lụa là không thay đổi, không hề có lễ nghĩa và quy phạm của nữ tử, cho vậy dẫn đến chuyện các gia quyến vương phủ trong các kinh thành và các đại thần trong nhà có nữ nhi đều dấy lên hi vọng, bắt đầu âm thầm phân cao thấp, nhìn trộm vị trí Thái Tử Phi và hậu vị tương lai.

Nhưng bởi vì hoàng thượng vẫn không có tỏ thái độ, triều cục thoạt nhìn vững vàng thật ra âm thầm rất là không yên, văn võ đại thần cả triều cũng không suy đoán được suy nghĩ của hoàng thượng, lại chính vì Vân Thiển Nguyệt còn chưa cập kê, cho nên ai cũng không dám biểu lộ có lòng muốn nhúng tay vào vị trí đứng đầu hậu cung một đời tương lai, cho nên chưa ai đem chuyện đám hỏi giữa hoàng thất và Vân vương phủ lên bàn bạc.

Hôm nay đây là lần đầu tiên chuyện này được bàn bạc. Chính vì Vân Thiển Nguyệt muốn hoàng thượng tứ hôn, mà phải người muốn lấy không phải là hoàng thất cùng thái tử, mà là Dung Phong – hậu nhân không nơi nương tựa của chi thứ Vinh vương phủ – Văn Bá Hậu phủ đã bị diệt môn. Tuyết Sơn Phái mặc dù thần bí lợi hại, nhưng cũng chỉ một mình Tuyết Sơn lão nhân, Dung Phong trừ một thân võ công giỏi ra, thật không có nửa phần khiến người ta xem trọng. Cho dù võ công hắn tốt, đoạt được võ trạng nguyên ngày hôm nay thì thế nào? Không có bối cảnh gia đình ở phía sau để dựa vào, trên quan trường cũng khó mà thuận lợi. Chẳng phải chính là cái thùng rỗng? Cho dù có Cảnh thế tử giúp đỡ một tay, nhưng Cảnh thế tử có thể sống mấy năm? Đâu so được với gả vào phủ thái tử, chờ đến một khi thái tử đăng cơ vào cung làm hậu tôn quý?

Tất cả mọi người cho là Vân Thiển Nguyệt điên rồi!

"Thiển Nguyệt, hôn nhân đại sự sao có thể đùa. . . . . ." Thân thể Vân vương gia khẽ run, sợ hoàng thượng giận dữ đánh Vân Thiển Nguyệt vào thiên lao, đánh vào thiên lao còn dễ nói, nếu mà xử tử tại chỗ, vậy chẳng phải là hắn lại mất đi nữ nhi vừa tỉnh ngộ này.

"Phụ vương, con không đùa." Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nhìn Vân vương gia, sắc mặt thật tình, "Nếu là thật sự gả cho Dung Phong, con dám cam đoan, cuộc đời này con sẽ không hối hận."

Thân thể Dung Phong chấn động, kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn Dung Phong, nở nụ cười với hắn, đối với hắn cười hạ xuống, rực rỡ như ráng chiều.

Vân Vương gia đã hoàn toàn không nói nên lời. Nữ nhi này của hắn từ nhỏ đã có chủ định, một khi đã làm liền đi tới cùng, chỉ cần là chuyện nàng nhận định, nàng không đụng vào tường thì không quay đầu lại. Giống như là đối xử với Dạ Thiên Khuynh. Cũng chính vì như vậy, nhiều lần nàng ngỗ nghịch hắn, mới để cho hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trái tim băng giá, xa lánh nàng, hôm nay hắn biết rõ hơn ai hết, nữ nhi này thật sự muốn gả cho Dung Phong. Hắn không khỏi âm thầm hối hận, chẳng lẽ là do tác dụng của cuộc nói chuyện hôm qua kia? Nếu là sớm biết hôm nay không đợi hoàng thượng ra tay, cái tiểu nha đầu cho ra tiết mục phi khanh không gả (không phải chàng không lấy chồng), hôm qua dù thế nào hắn cũng sẽ không nói nàng một trận như vậy.

"Thiển Nguyệt, đừng quấy nữa! Phụ vương nói đúng, hôn nhân đại sự sao có thể đùa? Ngươi và Dung Phong hôm nay mới gặp mặt lần đầu, không hiểu rõ nhau, không được đùa trẻ con." Vân Mộ Hàn lạnh giọng không rập khuôn như ngày thường, mà là chậm rãi khuyên nhủ.

"Vừa gặp mặt sợ cái gì? Rất nhiều vợ chồng trước đám cưới còn không hề gặp mặt đây! Không phải đều là liền khiêng kiệu hoa liền đưa vào cửa mới quen biết hiểu rõ nhau sao? Ta và Dung Phong ít nhất còn gặp mặt một lần đây!" Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân mộ Hàn, không cho là đúng, thấy hắn còn muốn mở miệng, nàng lập tức nói: "Ca ca, huynh và Thanh Uyển công chúa ngược lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai nhỏ vô tư, ở chung mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng không bồi dưỡng được tình cảm, hai người là muốn đề cập đến duyên phận , ta liền tin tưởng ta cùng Dung Phong có duyên phận này."

Sắc mặt Vân Mộ Hàn tái đi, tức khắc im bặt.

"Nguyệt muội muội, ngươi đừng càn quấy nữa. Hôm nay là đại hội võ trạng nguyên, phải phân rõ trường hợp." Dạ Thiên Khuynh hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

"Đại hội võ trạng nguyên cũng không hề bị ta làm lỡ a! Ngươi không thấy trên đài cao Dạ Khinh Nhiễm đang đánh đã nghiền sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng liếc trên đài cao, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đang đánh người rơi xuống đài, nàng thu hồi tầm mắt, không nhìn Dạ Thiên Khuynh, còn nói với lão hoàng đế đã lâu chưa hề lên tiếng: "Dượng hoàng thượng, từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng cầu xin ngài đi? Hôm nay chỉ một kiện sự này, ngài làm chủ cho ta có được hay không?"

Sở dĩ nàng dám nói chưa từng cầu xin lão hoàng đế, chẳng qua là đoán chủ nhân thân thể này mặc dù ẩn nhẫn ngụy trang như thế, nhưng mà trong lòng tất nhiên là cứng cỏi, sợ là cũng không dễ dàng cầu người, chứ đừng nói đến lão hoàng đế. Cho nên nàng mới nói như thế.

Vân Thiển Nguyệt dứt lời, bốn phía lại càng tĩnh lặng không tiếng động, tất cả mọi người nhìn hoàng thượng.

Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, mắt lão thâm thúy, vẻ mặt không giận tự uy, cứ như vậy nhìn nàng, như là đang tự định giá.

"Phụ hoàng, Nguyệt muội muội đây là đang càn quấy, làm sao có thể đáp ứng nàng?" Trong lòng Dạ Thiên Khuynh vừa giận vừa vội. Thời gian gần đây, đêm nào hắn cũng không thể ngủ say, cảm thấy trước kia hắn cho là bộ dạng Vân Thiển Nguyệt đuổi theo hắn, bị hắn không thèm ngó tới, nay nhớ tới lại cảm thấy nàng ngây thơ đáng yêu, đâu có thể cho phép nàng gả cho người khác.

"Thái tử hoàng huynh, theo ta thấy Nguyệt muội muội là nghiêm túc đây!" Dạ Thiên Dục cười nói.

Dạ Thiên Khuynh nhất thời giận dữ, hung hăng nhìn xoáy vào Dạ Thiên Dục, "trước kia nàng đối với ta cũng là thật lòng, rồi cũng. . . . . ." Hắn muốn nói rồi cũng tuyệt tình với hắn trong chớp mắt đấy sao, nhưng lời này làm sao hắn cũng không nói ra khỏi miệng được.

Mặc dù Dạ Thiên Khuynh không nói ra câu nói kế tiếp, nhưng là tất cả mọi người đều nghe ra ý hắn. Nghĩ tới thái tử điện hạ nói đúng, trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư không phải thái tử không lấy chồng theo đuổi thái tử điện hạ mọi người đều biết. Hôm nay chớp mắt một cái lại không phải Dung Phong không lấy chồng, nói dễ nghe chính là đùa giỡn quá đà, nói không dễ nghe chính là đứng núi này trông núi nọ, không chuyên tâm chuyên tình, lăng lơ.

"Ta trước kia làm sao có thể so sánh với ta hiện tại chứ? Trước kia ta mới còn bé không hiểu chuyện. Hôm nay ta đây sắp cập kê, tất nhiên hiểu chuyện rồi. Cũng hiểu trước kia là sai lầm, dưa hái xanh không ngọt. Trước kia Thái tử điện hạ tránh ta như rắn rết, chán ghét tận đáy lòng, sau lại còn không quan tâm ta si tình ngươi như vậy, muốn giải vào thiên lao. Nếu ta còn không tự hiểu lấy mình nữa thì sống uổng phí rồi, tự nhiên tình cũ đã đứt. Hôm nay ta muốn gả cho Dung Phong, sau này một lòng một dạ đối xử tốt với hắn. Tất nhiên là thật lòng thật dạ, tuyệt không nửa câu nói xuông." Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Khuynh, chữ như châu ngọc.

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trắng nhợt, thân thể lảo đảo lui về phía sau một bước.

"Dượng Hoàng thượng, xin ngài tứ hôn đi!" Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Dạ Thiên Khuynh nữa, trịnh trọng nói với lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi mở miệng: "Nguyệt nha đầu, ngươi muốn gả cho Dung Phong, cũng không phải là trẫm không thể gả. Dù sao đúng là thuỷ tổ gia không có nói rõ ý không phải là đích nữ Vân Vương Phủ gả vào hoàng gia là không thể. Vân Vương phủ cũng có thứ nữ. Nhưng tóm lại là thân phận không đủ làm hậu. Tuy điều này không được nói rõ, nhưng từ trước tới nay, Vân Vương Phủ chỉ có một đích nữ là ngươi, tất nhiên không phải ngươi thì là ai."

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, vừa muốn phản bác.

Chỉ nghe lão hoàng đế mở miệng lần nữa: "Trăm năm đã qua, nếu ý chỉ của Thánh Tổ Gia không thích hợp với tình hình hiện nay, dẫu sao cũng có biến đổi, có lẽ trẫm phá bỏ tổ huấn của thuỷ tổ hoàng đế cũng có thể."

"Vậy thì xin dượng hoàng thượng dượng làm chủ! Ta giờ đây chỉ biết chữ tàm tạm, cầm kỳ thư họa không hiểu, thi từ ca phú cũng không, hết ăn lại nằm, lười nhác không chịu nổi, tính tình không tốt không nghe dạy bảo, còn không dùng lễ nghĩa quản giáo. Ta một nữ nhân chỉ biết múa kiếm chơi gậy như vậy, mai này thật sự không có tư cách vào cung. Cho nên, vẫn là xin dượng hoàng thượng tứ hôn cho ta cùng Dung Phong đi!" Vân Thiển Nguyệt lập tức tiếp lời. Nàng không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn lão hoàng đế. Nghĩ tới nếu là chính nàng yêu cầu lão hoàng đế tứ hôn, không gả vào hoàng thất, có phải người nhìn chằm chằm nàng sẽ ít đi? Lão hoàng đế hẳn là cũng có thể bớt lo rồi. Nàng cảm thấy lão hoàng đế cũng là không muốn Vân Vương phủ tiếp tục có nữ nhân tiếp tục vào cung làm hậu khiến cho thế lực bên ngoại Vân vương phủ (thế lực bên vợ hoàng đế) tiếp túc phát triển lớn mạnh.

"Nguyệt nha đầu, ngươi muốn gả cho Dung Phong, nhưng còn chưa hề hỏi Dung Phong có bằng lòng cưới ngươi không! Nếu là Dung Phong không muốn cưới ngươi, cho dù trẫm bằng lòng vi phạm tổ huấn của thuỷ tổ gia, chưa chắc đã tạo ra một đôi nam nữ si tình đúng không?" Ánh mắt lão hoàng đế dừng trên người Dung Phong, nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, đúng là nàng chỉ làm theo ý mình, không hỏi ý kiến của Dung Phong rồi. Nghĩ cũng thấy đúng, nếu mình cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt (*), nếu Dung Phong không muốn cưới nàng, chẳng phải là không tốt? Nàng cũng không phải là nữ nhân khăng khăng cưỡng ép. Gật đầu, nghiêng đầu hỏi Dung Phong, "này, Dung Phong, ngươi muốn cưới ta không?"

[Cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt: dùng để so sánh một việc, một bên bằng lòng, bên kia không đồng ý. Chẳng hạn như trong yêu đương, một bên yêu cuồng nhiệt, bên kia lãnh đạm]

Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt như mây mù bao phủ, không trả lời Vân Thiển Nguyệt, mà là nhìn về phía Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh dùng khăn che miệng, lười biếng dựa vào trên ghế, ánh mắt cũng không nhìn sang bên này, mà là vẫn nhìn trong sân, sắc mặt thản nhiên, không có biểu cảm gì, dường như hắn thờ ơ với tất cả ở đây.

"Còn có, Dung Phong nói thế nào cũng là chi thứ của Vinh vương phủ. Hôm nay nếu Cảnh thế tử đã ở, suy cho cùng còn phải hỏi ý kiến của Cảnh thế tử một chút." Lão hoàng đế cũng nhìn theo ánh mắt Dung Phong, mắt lão hiện lên vẻ sâu thẳm.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, thu lại tầm mắt, nói với Dung Phong: "người ta gả là ngươi, chưa từng nghĩ tới cái khác. Trước kia bất kể ngươi là ai, bất kể ta là ai. Kể từ hôm nay, ít nhất giờ phút này, ta là muốn gả cho ngươi, cũng bằng lòng đi theo ngươi. Giờ phút này ta biết rõ ngươi là ai, cũng biết rõ mình là ai. Ngươi chỉ nói có bằng lòng cưới ta hay không là được."

Những lời này vừa dứt, nàng vẫn không buông tay ra. Nàng cảm thấy Dung Cảnh khiến nàng nhìn không thấu. Thế này là vì ngăn ngừa sau này lão hoàng đế gây phiền phức cho nàng, nàng đã bán chung thân đại sự thậm chí cả đời của mình là không quá sáng suốt. Hơn nữa còn là một người chỉ mới gặp mặt vẻn vẹn có hai lần. Nhưng mà nàng vẫn làm. Hôm nay mới đến, chuyện cho nàng có thể nắm quyền chủ động trong tay để cho nàng đánh bất ngờ người ta một kích quả thực quá ít. Nàng sợ ngộ nhỡ nàng không ra tay, cho người khác dịp thừa cơ, như vậy hậu quả đối với nàng sợ rằng không phải là một từ phiền phức có thể hình dung. Nhất là hôm nay thái độ lão hoàng đế rất kỳ lạ. Thay vì để cho hắn ra tay, không bằng chính nàng ra tay cho hắn tiếp chiêu.

Dung Cảnh bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, rời ánh mắt khỏi giữa sân, cúi đầu, dường như có phần mệt mỏi, nhưng không nhắc đến rời đi.

Dung Phong chỉ là liếc mắt một cái liền rời mắt khỏi người Dung Cảnh, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nhìn cực kỳ nghiêm túc, chốc lát, hắn mấp máy môi, cũng nhắm hai mắt, lại mở ra, ánh mắt đột phá mây mù, bên trong đột nhiên hiện ra trăng thanh gió mát, há miệng, lại khép lại, rồi mở ra, phát ra âm thanh.

Giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rất mong đợi miệng hắn bật ra một chữ "được". Dường như trong mộng đã trăn trở trăm ngàn lần, liền vì nghe một chữ này của hắn. Nghe hắn nói "được", nghe hắn nói "ta bằng lòng cưới ngươi". Trái tim nàng bỗng nhiên nhảy loạn lên, nàng có thể cảm giác rất rõ trái tim nhảy lên, nhịp đập trái tim hai người hợp lại, đó là thuộc về của nàng, cũng thuộc về Dung Phong .

"Nguyệt nha đầu, hôm nay là đại hội võ trạng nguyên. Chuyện này để bàn bạc lại sau." Bỗng nhiên lão hoàng đế mở miệng, cản lại thanh âm của Dung Phong vừa định phát ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hòa ái không mất uy nghiêm, "Ngươi nha đầu này cho tới bây giờ đều nghĩ gì nói nấy, hôm nay xin trẫm tứ hôn cho ngươi, ngày mai không cho phép ngươi lại tìm đến trẫm từ hôn. Hôm nay Dung Phong còn phải nhận đấu võ ở phía dưới, ngươi chớ quấy rối khiến cho hắn phân tâm nữa. Nếu hôm nay hắn vốn có thể giành được võ trạng nguyên mà lại không lấy được, sẽ là tội của ngươi."

Trái tim mong đợi của Vân Thiển Nguyệt đang từ trên mây bị đánh thẳng xuống đáy vực, nàng dám khẳng định, vừa rồi chữ mà Dung Phong còn chưa nói ra được kia nhất định là "được", mặc dù chẳng qua hắn mới chỉ há mồm, nhưng nàng khẳng định như vậy. Bởi vì sau khi lão hoàng đế chặn lời của hắn, ánh sáng trong mắt hắn thoắt cái biến mất, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, tất nhiên nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Nàng mấp máy môi, mặc dù thất vọng, nhưng mà xác định lão hoàng đế còn không định đá nàng ra khỏi thân phận hầm cầu – hoàng hậu tương lại này. Cho nên, về sau khẳng định là nàng sẽ không thể nào an bình.

Nhưng vẫn có chút không cam lòng, Vân Thiển Nguyệt quay đầu, ủy khuất nhìn lão hoàng đế, "dượng hoàng thượng . . . . ."

"Nguyệt nha đầu, đừng nói nữa! Ngươi còn chưa cập kê, hôn sự của ngươi tự nhiên cũng không vội. Phải bàn bạc kỹ hơn." Lão hoàng đế phất tay, ngắt lời Vân Thiển Nguyệt, không muốn nói thêm nữa, uy nghiêm sai bảo Dung Phong: "Cũng gần đến lúc rồi, Dung Phong, ngươi chuẩn bị ra sân đi!"

Dung Phong cúi đầu, đáp: "Vâng!"

Bàn tay nhỏ bé của Vân Thiển Nguyệt dùng sức nắm tay áo Dung Phong, ủy khuất thay đổi, thoắt cái cười sáng lạn, nói với Dung Phong mặt không chút thay đổi: "Tốt, vậy thì ngày khác lại bàn. Dù sao ngươi cũng chạy không được, ta cũng chạy không được." Dứt lời, nàng cười không tim không phổi dặn dò: "Ta muốn thanh Toái Tuyết kia nhá! Ngươi nhất định phải giành được, không thể để cho Dạ Khinh Nhiễm giành được, nếu hắn giành được, nói là cho ta, nhưng ta cảm thấy chỉ là dỗ dành ta vui, nhất định hắn sẽ cầm đi dỗ dành vị đệ nhất Nam Cương kia. Nếu ngươi phải giành được, coi như là tín vật đính ước, hoặc là sính lễ tặng ta đi! Ta nhất định sẽ rất vui mừng."

Dung Phong im lặng.

"Ngươi thật là quá ít nói rồi, nhưng mà cũng không sao, sau này đi theo ta lâu, ngôn ngữ tự nhiên được ta luyện nhiều nữa." Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, thấy ống tay áo trắng toát của hắn bị túm đến nhắm nhúm, lấy tay nhẹ nhàng vuốt cho hắn, thúc giục: "Dạ Khinh Nhiễm cũng đến trận một trăm ba mươi tám rồi sao! Được rồi, ngươi đi xuống đi!"

Dung Phong chậm rãi gật đầu, đứng dậy.

Tất cả mọi người chưa từng thấy nữ nhân to gan không dè dặt, không biết xấu hổ như vậy, nhưng là căn cứ vào danh tiếng quần áo lụa là của Vân Thiển Nguyệt từ trước tới nay, nên đều cảm thấy thấy nhưng không thể trách rồi. Nếu là lời của một tiểu thư khuê các thì một ngụm nước bọt của những người đang ngồi ở đây cũng đã nhấn chìm nàng. Nhưng mà người nói chuyện hôm nay là Vân Thiển Nguyệt từ trước đến giờ nói và làm đều không dè dặt, cho nên, hiện tại không người nào lên tiếng.

Trên đài cao, Dạ Khinh Nhiễm đã ngừng đánh nhau, nhìn sang bên này. Mặc dù khoảng cách xa, nhưng vẫn cảm giác được không khí kỳ dị của mọi người trong đình, trực giác cho hắn biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này thấy Dung Phong đứng lên. Hắn nhíu mày, cất giọng nói: "Dung Phong, mau lên đây, sau khi bản Tiểu Vương cùng ngươi giải quyết những người này cũng quyết phân thắng bại."

"Được!" Dung Phong mủi chân nhẹ chút, chữ được vừa dứt, bay người lên, bay lên trên đài. Trong chốc lát nhẹ nhàng rơi xuống đài cao, vô cùng phiêu dật xuất trần.

"Được! Bắt đầu đi!" Dạ Khinh Nhiễm hét to một tiếng được. Không chút nào keo kiệt khen ngợiDung Phong.

Quan trọng tài tuân lệnh, lập tức cất giọng hô lớn, "trận thứ một trăm ba mươi tám bắt đầu! Công tử Văn bá phủ cùng Nhiễm Tiểu vương gia giữ đài, nhị công tử Lê Quận Thủ với công tử Văn Bá Hậu Phủ, công tử Bách Lan Huyện Thủ với Nhiễm Tiểu vương gia, bắt đầu!"

Dưới đài có hai người phi thân lên. Hai phe đấu một chỗ trên đài cao.

Hai nơi tranh đấu, Dung Phong cùng Dạ Khinh Nhiễm các hữu phong tư (đều có phong độ, tư thái). Tầm mắt mọi người đều chuyển rời.

"Quả nhiên không hổ là người ta chọn muốn gả! Võ công này rất rất tốt!" Vân Thiển Nguyệt lớn tiếng khen ngợi, dường như chẳng mảy may xấu hổ vì lớn tiếng khen ngợi một nam tử: "sau này ta muốn mỗi ngày cùng hắn học tập. Tất nhiên cũng có thể học giỏi."

Tất cả mọi người tốp năm tốp ba lần lượt liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng.

"Nguyệt nha đầu, chú ý rụt rè!" Lão hoàng đế cười nhắc nhở.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hôm nay ông lão này còn cười được, quả nhiên người làm hoàng đế đều không phải là người. Cho dù trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng biểu hiện ngoài mặt này thật đúng là làm ra rất phù hợp. Nàng cười đến vui vẻ, hỏi: "Dượng hoàng thượng, rụt rè là có ý gì?"

Mọi người đồng loạt đổ mồ hôi, bọn họ đã quên Thiển Nguyệt tiểu thư trước kia là chữ to không biết rồi, hôm nay xem ra một tháng sau khi được Vân thế tử, Cảnh thế tử lần lượt dạy dỗ vẫn không khác trước kia là mấy, tám lạng nửa cân, thậm chí càng làm xằng làm bậy không cố kỵ gì hơn so với trước đây, chuyện mà một tiểu thư khuê các bình thường không làm nàng đều có thể làm ra. Quần áo lụa là, kiêu ngạo lại tăng thêm một bước. Nữ nhân như vậy nếu không phải đội thân phận đích nữ của Vân Vương Phủ, quả nhiên là tồi tệ. Không rõ hoàng thượng sao lại không xử trí nàng. Lại còn để nàng ngồi ở chỗ nầy.

"Ai, trẫm cảm thấy vẫn là để ngươi tiếp tục cùng Cảnh thế tử học tập đi! Quả nhiên mấy ngày nay trong đầu không có học vào bao nhiêu mực nước." Lão hoàng đế bất đắc dĩ thở dài, không để ý tới Vân Thiển Nguyệt, nói với Dung Cảnh: "Cảnh thế tử, sợ rằng việc dạy học cho Nguyệt nha đầu sau này còn phải làm phiền ngươi."

"Khụ khụ. . . . . . Cảnh thật sự dạy Thiển Nguyệt tiểu thư không tốt, hay là hoàng thượng mời người giỏi giang đi!" Dung Cảnh lắc đầu, thấp giọng ho hai tiếng, cự tuyệt vô cùng dứt khoát, "Cảnh, thân thể hỏng bét này, hôm nay lại không cẩn thận gặp khí lạnh, thật sự lực bất tòng tâm. Xin hoàng thượng bao dung."

"Trẫm lại quên sức khỏe Cảnh thế tử không tốt lắm. Vậy thì không thể làm phiền Cảnh thế tử nửa." Lão hoàng đế gật đầu, mắt lão quét về phía trong sân, ánh mắt rơi vào người Dạ Thiên Khuynh.

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới một câu tùy ý của nàng khiến lão hoàng đế tìm được cớ khiến nàng tiếp tục học tập, thấy ánh mắt hắn rơi vào người Dạ Thiên Khuynh lập tức lớn tiếng nói: "Cứ để ca ca của ta tiếp tục dạy ta là được rồi!"

Vân mộ Hàn vốn là bởi vì Vân Thiển Nguyệt cố chấp muốn gả Dung Phong mà náo loạn một phen, sắc mặt không tốt, lúc này nghe vậy vẫn đè nén tức giận, lập tức đứng lên, cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần nguyện ý dạy gia muội. Nàng không tốt, nên cứ để thần dạy đi!"

"Thanh Uyển nay còn chưa thật tốt, nàng ai cũng không để ý tới, chỉ ngươi có thể nói với nàng. Ngươi vẫn cứ tiếp tục ở lại hoàng cung đi! Có ngươi chăm sóc Thanh Uyển, ta cũng yên tâm, ngươi làm sao còn tâm tư và sức lực vào việc học của Nguyệt nha đầu?" Lão hoàng đế lắc đầu, mắt lão dừng ở trên người Dạ Thiên Khuynh không dời đi.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ lão hoàng đế muốn Dạ Thiên Khuynh dạy nàng? Đánh chết nàng cũng sẽ không đồng ý .

"Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý dạy Nguyệt muội muội!" Dạ Thiên Khuynh nhìn đúng cơ hội, lập tức xin chỉ.

"Không cần!" Vân Thiển Nguyệt lập tức cự tuyệt, cực kỳ quyết đoán.

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống.

"Ngươi thân là thái tử, bận rộn công việc, đâu có thời gian?" Lão hoàng đế lắc đầu, dứt lời, rời tầm mắt khỏi người Dạ Thiên Khuynh, nhìn về phía Dạ Thiên Dục.

Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhỏm, cũng nhìn về phía Dạ Thiên Dục, nghĩ tới nếu là người này dạy cũng được, nếu nàng muốn tiếp tục ngụy trang không có tri thức và lễ nghĩa, tất nhiên không tránh khỏi tiếp tục học tập. Trừ Dạ Thiên Khuynh, ai cũng không sao cả. Cho nên liền không nói chuyện.

"Phụ hoàng, nhi thần không dạy được nàng!" Dạ Thiên Dục không xin chỉ giống Dạ Thiên Khuynh, mà là lắc đầu mãnh liệt.

"Trẫm cũng biết ngươi không chỉ dạy được nàng, ngươi cùng cái tiểu nha đầu này từ nhỏ liền xen lẫn một chỗ, ca còn tốt, ngươi còn cần người dạy dỗ đây! Nếu mà giao nàng cho ngươi chỉ dạy, qua chút thời gian nữa có khi hai người các ngươi trở nên vô pháp rồi." Lão hoàng đế cười mắng Dạ Thiên Dục một câu, hôm nay thoạt nhìn hắn rất từ ái ôn hòa, đâu giống hoàng đế một nước, đến giống một lão già trông coi đại gia tộc, càng giống một người cha hiền hậu.

Lúc này đến lượt Dạ Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.

Vân Thiển Nguyệt hừ Dạ Thiên Dục một tiếng, hắn không muốn dạy nàng, nàng còn lười dùng hắn đây! Nàng cũng muốn xem một chút lúc này lão hoàng đế chọn ai dạy cho nàng. Thấy ánh mắt lão hoàng đế lại đang tìm kiếm trong đám các Vương gia cùng đại thần, một vài khuôn mặt già khụ nàng nhìn liền chán nản, rời tầm mắt, nhìn thấy thân ảnh tay áo tung bay trên đài cao, ánh mắt nàng sáng ngời, nói với lão hoàng đế: "Hoàng thượng dượng, liền chọn Dung Phong đi! Người xem võ công của hắn tốt như vậy, văn chương tất nhiên không kém! Hắn lại là hậu nhân của Văn Bá Hậu phủ, không phải nói tài hoa của Văn Bá Hậu có thể so với Dung Cảnh sao? Như vậy văn chương của hắn hẳn cũng không tệ. Ta liền đi theo hắn học tập đi! Cũng tốt bồi dưỡng tình cảm hai chúng ta."

Không nghĩ tới vòng một vòng liền vòng đến người Dung Phong, trong lòng mọi người đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư này thật nên được học tập nữ huấn, tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường, để nàng hiểu cô gái phải biết lễ nghi, hiểu được liêm sỉ, mà không phải đem tình cảm nam nữ cỡ này trên miệng, gì mà không phải chàng không lấy chồng, thiên hạ đều biết, thật là chọc người chê cười! Bọn họ những người sống hàng bao nhiêu năm, đây là lần đầu nhìn thấy.

"Nếu Dung Phong đoạt được Võ trạng nguyên, trẫm sẽ lập tức an bài chức vụ cho hắn. Hắn mới trở lại kinh thành, chỗ cần chuẩn bị rất nhiều. Chỉ sợ cũng không có thời gian dạy ngươi." Lão hoàng đế lắc đầu, tiếp tục nói: "Vả lại chỉ sợ hắn không dạy được ngươi cái nha đầu này, đưa ngươi cho hắn dạy cũng thế cả. Dung Phong đứa nhỏ này thoạt nhìn là một người thành thật, ngươi tiểu nha đầu này quá bướng bỉnh. Không được!"

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, buồn bực nói: "Điều này cũng không được, điều kia cũng không được, vậy ai mới được! Dù sao ta không muốn học cùng người ta không vừa mắt, không có chút tâm tình học nào. Nhất định là học không tốt."

"A, ngươi cái tiểu nha đầu này để ai vào mắt? Ta thấy hôm nay trong mắt ngươi trừ Dung Phong sẽ thấy không có người khác." Lão hoàng đế cười mắng một câu, trầm tư chốc lát, chậm rãi nói: "Như vậy đi! Sau đại hội võ trạng nguyên, ngươi liền đi ngự thư phòng cùng đám hoàng tử, công chúa cùng nhau học tập đi! Thầy dạy đám hoàng tử công chúa của trẫm đều là được chọn từ tốt nhất trong kinh này, ngươi tiểu nha đầu này đến lúc đó không cho phép quấy rối."

"Ta đi ngự thư phòng?" Vân Thiển Nguyệt nàng làm sao cũng không nghĩ đến lão hoàng đế nghĩ nửa ngày là kết quả như vậy.

"Ừ!" Lão hoàng đế gật đầu.

"Nhưng mà giờ ta sẽ chưởng gia a! Nếu ta đi ngự thư phòng học tập, đâu còn có thời gian chưởng gia? Một đống sổ sách của phụ vương vẫn còn ở trong tay ta." Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới ngự thư phòng là ở hoàng cung sao? Đây chẳng phải là ngày nào nàng cũng phải đi hoàng cung? Cái hoàng cung mà khi vừa tới đã bị Dạ Thiên Khuynh cầm lấy kiếm cùng ẩn vệ chỉ vào suýt nữa giải vào thiên lao?

"Vân Vương huynh, chuyện chưởng gia này nếu không đổi người khác? Tiểu nha đầu còn phải học có tri thức hiểu lễ nghĩa là quan trọng nhất." Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Vương gia.

"Bẩm hoàng thượng, hiện giờ trong phủ không người nào thích hợp chưởng gia, lão vương gia cũng muốn Thiển Nguyệt chưởng gia rèn luyện một phen. Không thì nàng không cần đi ngự thư phòng, vi thần hạ triều rồi tự mình dạy nàng. . . . . ." Vân Vương gia cảm giác, cảm thấy hôm nay dường như hoàng thượng coi trọng Thiển Nguyệt, thái độ không giống trước kia. Trước kia là gặp phải chuyện nàng bướng bỉnh sẽ trách cứ mấy câu rồi quên đi, nhưng là hôm nay lại quan tâm đện việc học tập của nàng. Hơn nữa hôm nay cũng không chỉ hôn cho nàng, cũng không có nói rõ muốn phế bỏ hay thay đổi tổ huấn của Thuỷ tổ gia, chẳng lẽ còn muốn để Thiển Nguyệt vào cung? Thái độ lập lờ nước đôi này hắn không nắm rõ, cho nên, vẫn nên giúp đỡ Vân Thiển Nguyệt từ chối uyển chuyển lão hoàng đế.

"Trẫm nghe nói không lâu sau, chi nhánh của Vân vương phủ sẽ từ Vân huyện chuyển đến, theo ý Vân vương thúc là để bọn họ vào ở trong Vinh vương phủ, cảm thấy náo nhiệt. Đến lúc đó ngươi nhất định bận rộn, không cách nào bận tâm việc dạy học Nguyệt nha đầu. Vả lại ngươi trông coi Lễ bộ, hiện nay tất cả việc chiêu đãi chăm sóc Duệ thái tử Nam Lương ở Thiên Thánh đều dựa vào ngươi. Ngươi sẽ không có thời gian." Lão hoàng đế khoát khoát tay, "Như vậy đi! Nguyệt nha đầu nửa ngày buổi sáng đi ngự thư phòng học tập, xế chiều trở về phủ chưởng gia xử lý chuyện trong Vân vương phủ, như vậy toàn bộ nàng đều học tập, cũng không uổng phí tâm tư Vân Vương thúc để nàng rèn luyện."

"Này. . . . . . Cũng tốt!" Vân Vương gia thấy lão hoàng đế tâm ý đã quyết, chỉ có thể đáp ứng.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, không có phản bác, cũng miễn cưỡng đồng ý. Ngự thư phòng của hoàng cung nàng còn chưa từng đi đến, những hoàng tử công chúa kia nàng cũng chỉ biết ba người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, Thanh Uyển. Nếu tương lai không yên ổn, vậy thì nghênh lưỡi dao mà tiến đi! Nàng muốn xem lão hoàng đế có âm mưu gì với nàng. Binh đến tướng chặn. Nàng cũng không tin hắn là Phật Như Lai, bao phủ nàng, con khỉ không đi ra khỏi bàn tay của hắn!

Cuộc đối thoại chấm dứt, lão hoàng đế không lên tiếng nữa, mọi người cũng không có người nói nữa.

"Trận thứ hai trăm năm mươi mốt! Công tử Văn bá Hậu phủ với. . . . . . Nhiễm Tiểu vương gia với. . . . . ." Quan trọng tài lần nữa cất giọng hô to.

Vân Thiển Nguyệt hướng đài cao nhìn lại, chỉ thấy lại có hai người bay lên đài cao. Có lẽ hai người kia biết rất rõ ràng đánh không lại Dung Phong cùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng vẫn là muốn qua hai chiêu dưới tay hai người. Đây là lòng kiêu ngạo của người tập võ. Nàng dời tầm mắt, giương mắt nhìn bầu trời sắc, thời gian còn sớm, Dung Phong vừa lên trong chốc lát liền qua hơn một trăm trận, nói vậy hôm nay hai người này có thể sớm thắng những người phía dưới, quyết thắng bại sao!

Nàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu, nhàm chán mà dùng hai tay chơi đùa tấm lụa. Yên lặng chờ kết quả.

Rốt cuộc trong đình an tĩnh không tiếng động, không tiếp tục gợn sóng. Chỉ có tiếng của quan trọng tài liên tục hét lớn.

Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi cơn buồn ngủ, nghiêng một cái, đã ngủ.

Lão hoàng đế nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng nghiêng đầu ngủ, tơ lụa trong tay bị nàng vò nát bươm, tán loạn. Giờ đang nằm nghiêng nghiêng ngả ngả, thật không có nửa điểm chuẩn mực và tư thế ngồi của nữ tử, hắn nhìn chằm chằm nàng chốc lát, sâu trong đôi mắt già nua là trầm tư và thâm thúy, giây lát, quay đầu đi, tiếp tục nhìn trong sân. Sự sắc bén và hơi thở đế vương dưới lông mày được sắc mặt già nua che giấu. Con người nhìn như một ông lão nhiều tuổi.

Người trong đình dần dần phát hiện Vân Thiển Nguyệt ngủ thiếp đi, liếc mắt nhìn nhau, cũng không có người lên tiếng.

"Trận thứ năm trăm hai mươi hai! Công tử Văn bá Hậu phủ Dung Phong thắng! Nhiễm tiểu vương gia Đức Thân vương phủ thắng!" Người trọng tài tuyên đọc người thắng hai đợt, tiếng cuối cùng này hô lớn lớn tiếng.

Tất cả mọi người ra vẻ đã không ngoài dự đoán.

Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn trên đài cao, quả nhiên không còn người tiếp tục lên đài, chỉ còn lại có Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Phong. Nàng vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, đã nghe thấy lão hoàng đế bên cạnh cười nói: "Nguyệt nha đầu, ngủ đủ rồi?"

"Vâng! Quả nhiên không thoải mái như ngủ trên giường!" Vân Thiển Nguyệt nói lầm bầm. Đầu của nàng chết cứng rồi.

"Trẫm ngồi ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng có thể ngủ. Thật là thật to gan!" Lão hoàng đế cười mắng một câu, nhìn sắc trời một chút, phân phó Dạ Thiên Dục: "Hôm nay thi võ đến đây đi! Để cho Dung Phong cùng Khinh Nhiễm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên so tài tiếp. Nếu khiến hai đứa bé mệt chết, trẫm liền mất đi hai nhân tài quý báu!"

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn bầu trời, lúc này giữa trưa, nàng nghĩ vừa lúc tan cuộc trở về phủ ăn cơm.

"Dạ, phụ hoàng!" Dạ Thiên Dục khom người lên tiếng, nháy mắt ra hiệu cho quan trọng tài.

Quan trọng tài cất giọng hô lớn, "Hoàng thượng có chỉ, hôm nay thi võ tạm thời tới đây, ngày mai công tử Văn bá Hậu phủ cùng Nhiễm Tiểu vương gia Đức Thân vương phủ tiếp tục quyết phân thắng bại!"

Trên đài cao Dạ Khinh Nhiễm dáng vẻ nóng lòng muốn thử đợi trọng tài tuyên bố bắt đầu, hắn cùng Dung Phong đấu một phen, không ngờ chờ tới cũng là tan cuộc, hắn nhíu nhíu mày, nhìn về phía trong đình, vừa muốn nói muốn tiếp tục, Dung Phong lại xoay người một cái, nhẹ nhàng xuống đài cao. Hắn cũng chỉ có thể khẽ điểm mủi chân, người nhẹ nhàng rơi xuống.

Hai người tay áo tung bay, trước sau rơi xuống, thể hiện rõ là võ công trác tuyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong cùng Dạ Khinh Nhiễm, hai đại mỹ nam tử dáng người phiêu dật, đúng là chọc người ghen tỵ. Nàng rất nhớ một chút võ công lúc nàng mới tới, cũng có thể nhẹ nhàng muốn bay bao nhiêu xa thì bay, hôm nay chỉ có thể hâm mộ nhìn mà thèm rồi! Thở dài, nghĩ tới cũng là vì giúp Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc kia mới mất hết võ công, nàng dời tầm mắt sang nhìn Dung Cảnh.

Chỉ thấy Dung Cảnh vẫn nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi, ngọc nhan (khuôn mặt như ngọc) bị một sợi tóc tán loạn phủ lên, sợi tóc đen nhánh như mực, càng làm nổi bật gương mặt trắng muốt như ngọc của hắn. Còn trắng hơn nhiều so với thường ngày. Nàng nhíu mày, thu hồi tầm mắt, nghĩ tới bộ dạng này của hắn nếu là bị Ngọc Ngưng nhìn thấy, đoán chừng trái tim sẽ tan nát mất, thật đúng là thành nhược mỹ nhân rồi.

"Dục Nhi, hôm nay người tham gia thi viết đều có người ghi chép lại thành tích rồi chứ? Lúc so chiêu với Dung Phong cùng Khinh Nhiễm?" Lão hoàng đế quay đầu hỏi với Dạ Thiên Dục.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần dựa vào người phân phó đã sớm sai người ghi chép ổn thỏa." Dạ Thiên Dục lập tức đáp lời.

"Ừ, sau đó hồi cung đem danh sách ghi chép xong xuôi đưa cho trẫm xem, trẫm sẽ chọn người ưu tú trao chức quan." Lão hoàng đế gật đầu, chậm rãi đứng lên. Lục công công lập tức tiến lên vuốt lên nếp gấp trên long bào thay hắn.

"Dạ!" Dạ Thiên Dục cúi đầu lên tiếng.

"Bãi giá hồi cung!" Lão hoàng đế đối với Lục công công phân phó một câu.

"Bãi giá hồi cung!" Lục công công lập tức đỡ lão hoàng đế, gào to một tiếng.

Đội danh dự hoàng gia lập tức trở về vị trí cũ, đi theo sau lão hoàng đế, lão hoàng đế đi bộ, đoàn người xuống đình.

"Cung tiễn hoàng thượng!" Ngoại trừ Dung Cảnh vẫn ngồi nhắm mắt lại cùng Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi xoa cổ không quỳ, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

"Đều miễn lễ đi!" Lão hoàng đế không quay đầu lại, hướng về phía mọi người khoát khoát tay.

Mọi người chờ lão hoàng đế xuống đình, mới chậm rãi đứng dậy.

Đức thân vương nói với Dung Cảnh: "Cảnh thế tử, thân thể ngươi không tốt lắm, nếu là mệt nhọc, ngày mai liền không cần tới quan sát rồi! Hoàng thượng nhất định sẽ thông cảm."

Dung Cảnh nhắm mắt lại mở ra, người không dậy nổi, hướng về phía Đức thân vương gật đầu, "Đa tạ Đức vương thúc! Cảnh hiểu được."

Đức thân vương gật đầu, dường như thở dài, không nói cái gì nữa, xoay người xuống đình.

Hiếu thân vương nhìn Dung Cảnh một cái, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, đi theo sau Đức thân vương, cũng xuống đình.

Những văn võ đại thần khác thấy Vân Vương gia không có ý định đi, khiêm nhường lẫn nhau một phen, cũng chậm rãi đi xuống đình.

Trong nháy mắt trong đình cũng chỉ còn lại có bốn người Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Vân Vương gia cùng Vân Mộ Hàn.

Vân Vương gia nhìn thoáng qua Dung Cảnh, chậm rãi mở miệng, "Cảnh thế tử, nếu thân thể ngài không tốt lắm. Thì để Thiển Nguyệt ngồi xe của ta cùng ta cùng trở về phủ đi! Sẽ không phiền ngài đưa nàng trở về."

Dung Cảnh giương mắt nhìn Vân Vương gia, lạnh nhạt hỏi, "Vân Vương thúc không phải là còn muốn tiến cung sao? Danh sách thi đấu hôm nay vừa ra, hoàng thượng tất nhiên sẽ tìm mấy vị vương thúc bàn bạc. Đức vương thúc cùng Lãnh vương thúc thoạt nhìn là đuổi theo hoàng thượng vào cung rồi, Vân vương thúc cũng mau đi đi! Mặc dù thân thể ta không tốt lắm, nhưng là đi thêm đoạn đường đưa nàng trở về vẫn là có thể."

"Này. . . . . ." Vân Vương gia thấy sắc mặt Dung Cảnh rất trắng, có chút do dự.

"Phụ vương, trước tiên con đưa muội muội trở về phủ, sau đó lại quay lại cung!" Vân Mộ Hàn lập tức nói.

Vân Vương gia cảm thấy như vậy tốt nhất, vừa muốn gật đầu, chỉ nghe Lục công công vốn theo hoàng thượng đã đi xa lại trở lại, hướng về phía trong đình hô to, "Vân thế tử, vừa rồi có người tới truyền lời, nói công chúa tỉnh lại không thấy ngươi đang rất ồn ào, ngài mau tiến cung đi!"

Vân Mộ Hàn cau mày, sắc mặt cực kỳ không tốt.

"Còn không mau đi! Vận Thiển Nguyệt lại làm phiền Cảnh thế tử!" Vân Vương gia lập tức thúc giục.

Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng là bộ dáng không sao cả, chỉ có thể vội vàng xuống đình.

"Thiển Nguyệt, không được nghịch ngợm nữa, ngươi. . . . . . Ai, chuyện hôm nay tất nhiên không đến ngày mai sẽ truyền cho thiên hạ đều biết, ngươi đợi đến lúc về phủ rồi nhận quải trượng của gia gia ngươi đi!" Vân Vương gia muốn dạy dỗ mấy câu, lại sợ quan hệ cha con thật vất vả vừa hòa thuận lại khiến Vân Thiển Nguyệt bực bội, hắn chỉ có thể thở dài, câu nói vừa dứt, cũng bước nhanh xuống đình. Vẫn còn phải vào cung thăm dò ý hoàng thượng cho ổn thỏa, chuyện hôm nay thực dọa hắn mấy lần ra mồ hôi lạnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng của Vân Mộ Hàn cùng Vân vương gia vội vã rời đi, bĩu môi, trở về phủ nếu ông lão kia muốn đánh nàng, nàng liền nhéo râu mép của hắn. Cảm thấy cổ không đau nữa, đứng lên, thấy Dung Cảnh không có ý định đứng dậy, cũng lười để ý đến hắn, bước chân định đi.

"Ta cũng không biết từ khi nào thì không phải Dung Phong không lấy chồng?" Giọng nói nhẹ bẫng của Dung Cảnh hỏi ngược lại. Ngữ điệu dường lành lạnh như chế giễu.

"Ngay ngày hôm nay! Làm sao? Ai cần ngươi lo! Ta liền không phải hắn không lấy chồng. Ta thấy Dung Phong còn tốt hơn ngươi cái người lòng dạ hiểm độc." Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hướng Dung Cảnh cũng nhíu mày.

"Ta đích thật là không lọt vào mắt ngươi, nhưng mà hi vọng thật sự ngươi có thể gả cho hắn. Bàn về vai ghế, hắn phải gọi ta là thúc thúc, nếu ngươi gả cho hắn, hắn không có người thân nào khác, ta coi như là bề trên của hắn, cũng coi như là thúc thúc của ngươi rồi. Về sau ngày nào ngươi cũng phải đến thăm hỏi ta. Cứ nghĩ đến ngày đó, ta càng cảm thấy thật đúng là đáng chờ mong." Dung Cảnh đứng lên, tay ưu nhã vuốt lên nếp gấp trên cẩm bào màu trắng, chậm rãi nói.

"Cái gì?" Vân Thiển Nguyệt hoảng sợ, mở to hai mắt, giọng nói cao vút 180°.

Dung Cảnh nhàn nhạt liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của nàng một cái, không để ý tới nàng nữa, xoay người xuống đình.

"Này, chờ chút, ngươi vừa. . . . . . vừa nói gì? Ngươi là hắn. . . . . . là thúc thúc của Dung Phong?" Vân Thiển Nguyệt bước vội, đưa tay kéo Dung Cảnh, không dám tin nhìn chằm chằm hắn. Nếu mà gả cho Dung Phong, hàng ngày nàng còn phải đi thăm hỏi hắn?

Dung Cảnh hất tay Vân Thiển Nguyệt ra, không nói chuyện.

Vân Thiển Nguyệt túm chặt ống tay áo của hắn không buông tay, "mau nói rõ, nếu không ta không để cho ngươi đi!"

Dung Cảnh bị buộc dừng bước, nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, "Ngươi xác định ngươi muốn lôi kéo ta ở chỗ này? Dung Phong đang ở dưới nhìn đó. Vừa rồi ngươi còn nói muốn gả cho hắn, nhanh như vậy liền dây dưa không rõ với ta. Ngươi đoán hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

Vân Thiển Nguyệt quay đầu, quả nhiên thấy Dung Phong nhìn vào trong đình này, không chỉ hắn, còn có Dạ Khinh Nhiễm. Khoảng cách hơi xa, nàng không nhìn được thần sắc trong mắt hai người. Tay nàng buông lỏng, Dung Cảnh nhấc chân bước đi, nàng lập tức lại túm lại cánh tay hắn, "Hắn thích nghĩ thế nào thì nghĩ, ngươi mau nói rõ!"

Nếu thật là như vậy, đánh chết nàng cũng không gả! Thử nghĩ xem sau này gọi Dung Cảnh là thúc thúc, mỗi ngày đi thăm hỏi hắn, còn khiến nàng khó chịu hơn là nuốt phải con ruồi, dựa vào! Nàng còn gả cái quái gì!  

loading...

Danh sách chương: