Quyển 1 - Chương 46

  Dạ Thiên Khuynh nhìn thấy hai người ra đi, khuôn mặt tuấn tú lập tức như mây đen áp núi, cả trời u ám. Giỏi lắm Vân Thiển Nguyệt, xem ta là trong suốt sao? Rõ ràng làm như không thấy, cứ như vậy mà bỏ đi! Tay hắn ở trong tay áo nắm chặt, cái trán gân xanh nổi lên.

Dạ Thiên Dục đang vui vẻ ăn, không nghĩ tới hai người nói đi là đi rồi, hắn muốn ngăn cản, nhưng ngay cả cơ hội ra tay đều không có, không khỏi nhìn theo thân ảnh Vân Thiển Nguyệt bay đi, kinh ngạc mà nói: "Ồ? khinh công của Nguyệt muội muội khi nào đã tiến bộ thần tốc như thế?"

Dạ Thiên Khuynh mặt sững sờ, lúc này mới chú ý thân thủ Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng, bồng bềnh trong gió. Chính xác so với thân thủ một trời một vực trước đây, thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Môi mỏng của hắn mím lại, mắt phượng đen kịt híp lại.

Đúng lúc này, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đang ở trên cao ba trượng thân pháp tựa hồ có xu thế không trụ nổi kinh hô một tiếng hướng trên mặt đất rơi xuống, ở đâu còn ưu mỹ nhẹ nhàng phiêu dật như vừa rồi, cả người như cây lúa trong sông lớn, đã mất đi khống chế, một tiếng thét chói tai truyền đến, "Dạ Khinh Nhiễm, nhanh cứu ta!"

Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ cũng kinh ngạc, phát hiện Vân Thiển Nguyệt hướng trên mặt đất rơi xuống, lập tức nhanh như gió nhào về phía bên người nàng, khó khăn lắm mới trước khi nàng ngã quỵ xuống trên mặt đất lập tức đem nàng tiếp được. Lúc này mới tránh được nàng cùng mặt đất hôn môi, giận dữ mắng mỏ , "Cái tiểu nha đầu này, khinh công không tốt còn thể hiện cái gì phiêu nhiên? Nếu ta bắt không kịp ngươi đợi đến đó mà gặm phân chó a!"

Vân Thiển Nguyệt kinh hồn chưa định thò tay vỗ vỗ ngực, giọng nói có kinh hãi khiếp nhược sau khủng hoảng bị Dạ Khinh Nhiễm trách cứ , tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến, "Vốn cảm thấy rất tốt ah, không biết làm sao lại rơi xuống rồi. Gia gia dạy cho ta võ công rác rưởi a, về sau ta không học nữa."

"Là chính ngươi đần, học không tốt, vậy mà còn trách Vân gia gia." Dạ Khinh Nhiễm mắng nàng một câu, "Đần chết!"

"Ngươi mới đần!" Vân Thiển Nguyệt bất mãn mà trừng hắn, "Tốt, ta đần a? Ngươi thông minh? Các ngươi cả đám đều thông minh! Ta đần vẫn không được sao? Ta đây cách các ngươi xa càng xa càng tốt rồi, về sau cũng đừng tới tìm ta."

Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt nổi giận đùng đùng mà bỏ Dạ Khinh Nhiễm, đi thẳng về phía trước.

"Này, ta không phải ý kia..." Dạ Khinh Nhiễm vội vàng đi theo Vân Thiển Nguyệt.

"Ta xem ngươi chính là ý đó!" Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn.

"Ngươi không ngu ngốc, kỳ thật một chút đều không ngu ngốc, cái tư thế kia rất đẹp ah, nếu không có rơi xuống thì càng đẹp rồi... Không, đến lúc rơi xuống cũng đẹp..." Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ dỗ dành Vân Thiển Nguyệt, nên có chút không lựa lời nói.

"Ngươi còn nói!" Vân Thiển Nguyệt mặt đã đen rồi.

"Tốt, ta không nói, không nói. Vừa mới rồi ngươi bị rơi xuống ta không nhìn, tuyệt đối không nhìn thấy..." Dạ Khinh Nhiễm làm bộ dáng đầu hàng.

"Ngươi tốt nhất không thấy. Về sau dám nói ra, ta đi đào phần mộ tổ tiên nhà của ngươi . Nếu ai dám nói ra, ta đều đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn." Vân Thiển Nguyệt oán hận cảnh cáo Dạ Khinh Nhiễm một câu, tựa hồ còn hướng phía mấy người Dạ Thiên Khuynh bên này liếc tới, giọng cũng tăng lớn lên, rõ ràng là để cho mấy người nghe được. Dứt lời, liền đi nhanh đi về.

"Tốt, ta không nói. Nếu ai dám đem ngươi sử dụng khinh công bị rơi xuống nói ra ..., bản Tiểu Vương cũng đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn. Cùng đào chung với ngươi." Dạ Khinh Nhiễm lập tức cam đoan, tựa hồ cũng hướng mấy người Dạ Thiên Khuynh bên này liếc qua, vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt đi sát bên người nàng.

"Như vậy mới đúng chứ!" Vân Thiển Nguyệt khen ngợi một câu, cao hứng giống như một đứa trẻ.

Dạ Khinh Nhiễm lẩm bẩm một câu gì không có nghe rõ, hai người nếu đã không thi triển khinh công, liền cùng nhau hướng dưới núi đi đến.

Hai mắt Dạ Thiên Dục trợn to, một ngụm cá kẹt ở trong cổ họng , cho đến khi hai người kia đi xa, hắn tựa hồ mới phục hồi tinh thần lại , liền tranh thủ nuốt cá vào, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh , "Mới vừa rồi ta không phải nhìn lầm chứ? Ta nói nàng làm sao mà thoáng cái khinh công cao như vậy, thì ra đều là động tác võ thuật đẹp mắt thôi."

Dạ Thiên Khuynh cũng thu hồi ánh mắt, vẻ kinh dị biến mất vô hình, đối với Dạ Thiên Dục nói: " Vừa rồi ngươi không phải nhìn lầm, là cái gì cũng không phát hiện."

Dạ Thiên Dục lập tức sững sờ, "Thái tử hoàng huynh, ngươi sẽ không thực sợ tiểu nha đầu kia đào phần mộ tổ tiên nhà của ngươi a? Dù cho nàng mấy cái lá gan cũng không dám. Cho dù tiểu tử Dạ Khinh Nhiễm cũng không dám, phần mộ tổ tiên của hắn cùng chúng ta là một, ai mà đi đào phần mộ tổ tiên nhà mình!"

Dạ Thiên Khuynh hừ một tiếng, "Tóm lại ngươi không phát hiện là được. Chuyện này không được nói ra ngoài!"

Dạ Thiên Dục nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, tựa hồ khó hiểu mà nhìn xem Dạ Thiên Khuynh , "Thái tử hoàng huynh, ngươi đang một lần nữa bao che cho Nguyệt muội muội sao? Chuyện này, trước kia ngươi sẽ không làm đâu. Hôm nay sao lại làm rồi hả?"

"Câm miệng của ngươi lại!" Dạ Thiên Khuynh tựa hồ tức giận, tiếng nói hơi trầm xuống, "Tứ đệ, phụ hoàng nói rõ do ta dẫn một đám hoàng tử đến Linh Đài Tự cầu phúc, một đám hoàng tử đều phải nghe mệnh lệnh ta, không được lỗ mãng. Một đám hoàng tử này cũng bao gồm cả ngươi đấy."

Dạ Thiên Dục lập tức ngậm miệng, đáy mắt ẩn giấu tia sáng, gật đầu cung kính, "Vâng!"

Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía ba người Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li, Tần Ngọc Ngưng, thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa uy nghiêm, "Các ngươi cũng thế, sự tình vừa mới rồi không được nói ra nửa chữ. Nếu không các ngươi sẽ biết hậu quả."

"Vâng, chúng ta đều chưa từng trông thấy." Ba nữ tử lập tức gục đầu xuống.

"Tứ đệ, ngươi đã ăn hết cá của người ta , thì phải giúp người ta giải quyết tốt hậu quả, đem lửa dập tắt, xử lý dấu vết, đừng để bị tăng nhân trong chùa phát hiện." Dạ Thiên Khuynh nhìn thoáng qua chỗ Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt bày bừa, nói với Tứ hoàng tử vừa dứt, liền hướng dưới núi bước đi.

Nếu không phải nghe ẩn Vệ bẩm báo nói Vân Thiển Nguyệt bị Dạ Khinh Nhiễm mang đến phía sau núi nướng cá, hắn tự nhiên vẫn còn ở Đạt Ma đường nghe Dung Cảnh và Linh Ẩn đại sư luận pháp, làm sao lại chạy đến đây chứ? Hiện tại tất nhiên là phải trở về Đạt Ma đường .

Trong mắt Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li đều lóe lên thần sắc oán hận. Lòng của phụ nữ vô cùng mẫn cảm, thái tử điện hạ đang ở tại Đạt Ma đường, bỗng nhiên nói muốn tới đây ngắm Bán Chi Liên cũng suối Hương Tuyền, bọn họ đều nghi ngờ nhất định là có chuyện, nhưng cũng mặt dày mày dạn theo sau, không nghĩ tới lại vì Vân Thiển Nguyệt. Mà hôm nay rõ ràng còn bao che cho Vân Thiển Nguyệt đối với các nàng tiến hành cảnh cáo, không được tiết lộ một câu chuyện nàng ta dùng khinh công bị tai nạn xấu hổ từ phía trên trồng chúi xuống, cái này nếu là trước đây thái tử điện hạ tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà hôm nay lại làm. Trong lòng các nàng bỗng nhiên có gì đó trỗi dậy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cùng lúc truyền lại tin tức nào đó, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến thái tử điện hạ để tâm chú ý, nếu không vạn nhất thái tử điện hạ thật sự để ý lấy Vân Thiển Nguyệt mà nói..., như vậy dùng thân phận thái tử điện hạ cùng thân phận Vân Thiển Nguyệt , Hoàng Thượng nhất định đồng ý, các nàng chờ đợi nhiều năm như vậy chẳng phải là uổng công sao? Hai người quyết định chủ ý, theo thật sát sau lưng Dạ Thiên Khuynh .

Ngọc Ngưng nhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt đi xa, con mắt lóe lên tia sáng đẹp và tĩnh mịch, không biết suy nghĩ cái gì. Giây lát, nàng gục đầu xuống, khóe miệng có chút lộ ra vẻ sung sướng , bước chân thoải mái mà đi theo sau lưng Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li .

Dạ Thiên Dục nhìn xem mấy người ly khai, thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn thoáng qua củi khô cùng túi thơm ném tán loạn trên mặt đất, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ném đầu xương cá ở trong tay, cũng không như Dạ Thiên Khuynh ra lệnh, xử lý dấu vết Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm lưu lại , mà cất bước hướng dưới núi đi . Hắn lại đi phương hướng khác, không cùng một đường với Dạ Thiên Khuynh, mà là phía Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt rời đi.

Mấy người đi rồi, còn lại củi khô vẫn cháy như trước, tiếng tí tách không ngừng vang lên.

Lúc này Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm chạy tới dưới núi, nàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua, hừ một tiếng rồi nở nụ cười. Trước kia chỉ nghĩ làm sao để rời xa kẻ đáng ghét đó, đã quên cố kỵ của khinh công, về sau may mắn nghe thấy Tứ hoàng tử nói..., cho nên nàng lập tức làm bộ từ trên cao ba trượng rớt xuống, nàng biết rõ Dạ Khinh Nhiễm sẽ tiếp được nàng, cho nên, toàn bộ chân khí đều thu lại, để cho người khác nhìn không ra nửa điểm giả dối.

Dạ Khinh Nhiễm cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng cười cười, dùng tay gõ đầu Vân Thiển Nguyệt liếc, "Tiểu nha đầu, ai nói ngươi đần? Ta xem ngươi so với ai khác đều lanh lợi hơn này!"

"Ta vốn rất thông minh! Là ngươi một mực nói ta đần." Vân Thiển Nguyệt mặt trắng không còn chút máu.

"Vâng, ta nói sai rồi." Dạ Khinh Nhiễm nhớ tới vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi, ngay cả hắn khi nghe được câu nói của Dạ Thiên Dục cũng kinh ngạc , nghĩ đến công lực cao thâm của tiểu nha đầu này sợ là sẽ bại lộ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này phản ứng nhạy bén thế, rất nhanh liền để cho chính mình té ngã, nếu không hai người khôn khéo là Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục, tự nhiên sẽ tìm cách dò xét ngọn nguồn, khó bảo toàn sẽ không dò ra tiểu nha đầu này kỳ thật thân mang tuyệt thế võ công, trước giờ vẫn một mực mà dấu diếm mà thôi. Nàng vốn bị chú ý rồi, thêm chuyện này nữa thì càng phiền toái! Hôm nay hai người kia chắc là không nhìn ra nàng đang giả vờ, mà ba cái nữ nhân ngu xuẩn kia đoán chừng đang ở trong lòng cười nhạo nàng đây.

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng nhếch nhếch, loại bản lãnh giả bộ này đối với nàng mà nói là việc nhỏ.

Hai người bước chân nhẹ nhàng về tới biệt viện phía sau núi.

Dừng ở cửa sân, Vân Thiển Nguyệt buồn ngủ ngáp một cái, đối với Dạ Khinh Nhiễm nói: "Ngươi không phải muốn đi Đạt Ma đường sao? Đi thôi! Ta trở vào đi ngủ."

Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía tây sương viện, nhíu nhíu mày, thân thể bất động, "Sao ngươi lại cùng Nhược mỹ nhân ở chung một viện? Lại là hắn an bài a? Cũng không biết Vân gia gia nghĩ như thế nào, rõ ràng đem ngươi giao cho một con sói đội lốt cừu."

"Ừ, ai biết lão đầu tử nghĩ như thế nào. Nhưng ở bên cạnh hắn cũng thanh tĩnh, vừa vặn ta có thể ngủ." Vân Thiển Nguyệt không sao cả mà nói.

"Ta ở tại Đông Sơn thiền viện, chỗ đó cũng thanh tĩnh, nếu không muốn thì ngươi sang ở cùng ta đi!" Dạ Khinh Nhiễm lại nói.

"Chẳng muốn hoạt động nữa." Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, "Mau đi đi! Ta buồn ngủ chết rồi."

"Nếu không ta cũng chuyển tới nơi này?" Dạ Khinh Nhiễm lông mày vặn thành một căn bánh quai chèo.

"Tại đây chỉ có hai cái sân nhỏ, còn chỗ đâu cho ngươi ở chứ? Ở vài ngày mà thôi, hắn ăn không được ta đâu, ta ăn hết hắn mới phải." Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn lại giày vò khốn khổ, nhấc chân lên bước vào sân nhỏ, còn hướng Dạ Khinh Nhiễm phất tay, "Ngươi còn không mau đi? Chậm thêm đoán chừng bên đó đã giải tán rồi, ngươi cũng thay ta nhìn xem Dung Cảnh là như thế nào luận pháp, tốt nhất hãy nghĩ biện pháp để cho hắn xuất gia luôn. Thay chúng ta loại bỏ một đại họa, vậy ngươi sẽ là công thần của cả Thiên Thánh rồi."

Lông mày của Dạ Khinh Nhiễm vốn đang xoắn lại liền tản ra, nghe vậy thì thống khoái mà đáp ứng, "Tốt, chờ ta nghĩ biện pháp không đưa hắn xuất gia thì không thể. Nhược mỹ nhân, ta đã sớm muốn hắn xuất gia rồi."

"Ừ! Ta chúc ngươi may mắn!" Vân Thiển Nguyệt phất tay mệt mỏi, rút về.

"Vậy ngươi ngủ đi! Buổi tối ta sẽ tới sớm tìm ngươi." Dạ Khinh Nhiễm nói.

"Đừng, ta đoán chừng phải ngủ liên tục suốt ngày đêm, ngày mai a! Ngày mai ngươi lại đến." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Tốt, ngày mai ta sẽ lại đây mang ngươi đi chơi. Chúng ta ngày mai đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan." Dạ Khinh Nhiễm nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng một bước thành ba bước lung la lung lay đi vào bên trong, không rõ cái tiểu nha đầu này sao mà thích ngủ như vậy, hôm nay là một lần cầu phúc cùng lắng nghe Phật âm luận pháp nhiều năm, nhưng trong lòng hắn cũng không hăng hái lắm. Hôm nay bao nhiêu người lách vỡ đầu để tới Linh Đài Tự đi nghe pháp , nàng ngược lại, đến để ngủ. Đoán chừng toàn bộ mọi người trong Linh Đài Tự hôm nay, chỉ có mình nàng là như thế.

"Ừ, đi, ngày đi xem nhìn Quảng Ngọc Lan." Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm thấy nàng đáp ứng, quay người sải bước hướng Đạt Ma tổ sư đường mà đi.

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, thò tay đẩy cửa ra, trong nội viện ngoài viện đều im ắng, hiển nhiên là ba cái nha đầu kia còn chưa có trở lại. Nàng bước vào phòng, nghĩ gì đó chợt quay mặt ra khẽ gọi, "Mạc Ly!"

"Tiểu thư!" Mạc Ly lên tiếng rồi xuất hiện.

Vân Thiển Nguyệt nhìn xem Mạc Ly, nghĩ đến đứa bé nầy quả nhiên tẫn trách (tận tâm có trách nhiệm), vừa gọi là đến ah! Nàng lười biếng phân phó, "Ta muốn đi ngủ. Hôm nay dù là Thiên Hoàng lão tử tới cũng không được đánh thức ta. Trừ phi ta tự ra . Nếu không ai cũng không cho vào quấy rầy ta."

"Vâng!" Mạc Ly lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt hài lòng đóng cửa phòng, bước vài bước đến trước giường, đem chính mình ném vào trên mặt giường lớn, lầm bầm nói: "Ăn xong thì ngủ, ngủ ăn, ăn được, chơi vui rồi lại ngủ, ngủ ngon lại ăn lại chơi... Ah ah ah, nếu như không có Vân Mộ Hàn bức bách học chữ, nếu như không có công việc này, thời gian này quả thực là Thần Tiên ah..."

Mạc Ly ở ngoài cửa, da mặt một thoáng chốc hung hăng run rẩy, rồi ẩn đi.

Vân Thiển Nguyệt lầm bầm đã đủ rồi, thoả mãn nhắm mắt lại, không lâu sau liền đi gặp Chu công.

Cũng không bao lâu Tứ hoàng tử đã đi tới biệt viện phía sau núi, hắn trước tiên liếc nhìn đánh giá Tây sương viện, lại nhìn về phía đông sương viện, một đôi mắt phượng thâm thúy, không biết nghĩ cái gì, giây lát, khóe miệng của hắn ngậm một tia cười, tiến vào sân nhỏ.

"Tứ hoàng tử xin dừng bước!" thân hình Mạc Ly hiện ra, ngăn ở trước mặt Dạ Thiên Dục.

"Hử?" Dạ Thiên Dục sững sờ, "Ngươi là người phương nào?"

"Tại hạ là thiếp thân thị vệ của Thiển Nguyệt tiểu thư. Tiểu thư vừa mới hạ lệnh, nói nàng buồn ngủ , mặc kệ người phương nào đều không được quấy rầy." mặt Mạc Ly không chút biểu tình mà nói.

"Ngươi là thiếp thân thị vệ của nàng, vì sao ta chưa từng thấy?" Dạ Thiên Dục nghi hoặc nhìn Mạc Ly.

"Tiểu thư trước kia chưa bao giờ gọi ta. Cho nên, Tứ hoàng tử chưa từng thấy tại hạ cũng là bình thường." mặt Mạc Ly lại không biểu tình mà nói: "Tứ hoàng tử nếu là muốn gặp tiểu thư nhà ta, hãy chờ tiểu thư tỉnh ngủ lại đến. Nếu là tìm tiểu thư nhà ta có chuyện, tại hạ đi bẩm báo giúp Tứ hoàng tử."

"Nguyên lai là như vậy, Nguyệt muội muội mang theo ẩn Vệ bí mật như vậy." Dạ Thiên Dục gật gật đầu, hướng về cửa sổ đóng chặt nhìn thoáng qua, màn che che lấp, nhìn không thấy tình hình bên trong, hắn thu hồi ánh mắt, "Ta cũng không có chuyện gì! Muốn tới đây ngồi một chút. Dạ Khinh Nhiễm đâu?"

"Tiểu vương gia tiễn tiểu thư tới cửa liền đi Đạt Ma tổ sư đường rồi." Mạc Ly nói.

"Vậy thì tốt, nàng đã ngủ, ta sẽ không quấy rầy nàng. Ta cũng đi Đạt Ma tổ sư đường, đợi nàng tỉnh lại lại đến." câu nói của Dạ Thiên Dục vừa dứt, liền quay người ra biệt viện. Vốn có chút nghi hoặc, nhưng lúc này là nghi hoặc đã biến mất. Lão Vương gia đã an bài cho Vân Thiển Nguyệt một ẩn Vệ võ công cao thâm như thế bên người, võ công của nàng quả nhiên là không tốt. Nói như vậy vừa rồi nàng ở tại Hương Tuyền Sơn thi triển khinh công, thật sự chỉ là động tác võ thuật đẹp mà thôi.

Mạc Ly thấy Tứ hoàng tử đã đi xa, thì lần nữa ẩn mình lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt biết rõ Tứ hoàng tử đến, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe tiếng bước chân đi xa, lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Biệt viện không người có tiếp tục quấy rầy.

Không bao lâu, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ trở lại biệt viện, ba người bắt đầu líu ríu nói chuyện lý thú hôm nay chứng kiến , nhưng lúc đi vào trong nội viện nghe được trong nội viện lẳng lặng, tiếng nói lập tức nhỏ xuống , Thải Liên đến cổng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi đến bên trong nhìn thoáng qua, nhìn hai người còn lại thở dài một tiếng, hai người hiểu ý, nghĩ đến tiểu thư thật có thể ngủ ah! Thải Liên đóng cửa phòng, ba người rón ra rón rén về gian phòng của mình.

Vào đêm, tiếng chuông Linh Đài Tự vang lên.

Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, mở to mắt, sắc trời đã tối, nàng thoải mái mà duỗi lưng một cái, đẩy chăn ,mền ra ngồi dậy xuống giường, đi đến trước bàn rót một chén nước, ừng ực ừng ực mà uống. Giải khát xong, nàng đi đến phía trước cửa sổ, thò tay kéo ra màn che, chỉ thấy một luồng ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, ngoài cửa sổ trăng sao đầy trời.

"Tiểu thư, ngài tỉnh vậy sao?" Thải Liên nghe được trong phòng động tĩnh, thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt lên tiếng.

Thải Liên đẩy cửa ra từ từ đi vào, đem cây đèn đặt ở trên mặt bàn bậc lửa đốt đèn, trong phòng nháy mắt sáng lên. Nàng nhìn về phía thân ảnh Vân Thiển Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ , cười nói: "Tiểu thư, ngài thật sự là giỏi ngủ a! Tụi nô tỳ trở về nửa ngày, cũng không thấy ngài tỉnh."

"Các ngươi khi trở về ta biết rõ, ta mới nằm ngủ không bao lâu, bị Dạ Khinh Nhiễm kéo đến hậu sơn nướng cá rồi." Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm nay ăn cá nướng đúng như là lời nói của Dạ Khinh Nhiễm, thơm mềm ngon miệng, không khỏi lại muốn ăn tiếp.

"Nguyên lai là tiểu thư cùng Nhiễm Tiểu vương gia ở tại hậu sơn cá nướng suýt nữa đem phía sau núi đốt à? Nghe nói có người tại hậu sơn dùng lửa nướng cá, về sau bỏ đi không có tắt lửa, lửa cháy củi khô bốn phía , suýt nữa đốt đi núi, may mắn trong chùa có tăng nhân phát hiện, nếu không hậu quả không thể lường được đâu!" Thải Liên lập tức cả kinh nói.

"Hử?" Vân Thiển Nguyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn về phía Thải Liên.

"Đúng vậy! Nô tỳ lúc ấy nghe được việc này còn nghĩ đến là người nào can đảm dám ở Phật môn thánh địa mà sát sinh, không nghĩ tới lại là tiểu thư cùng Nhiễm Tiểu vương gia. Nếu là hai người các ngài thì không kỳ quái." Thải Liên lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày suy tư một lát, mới nhớ tới lúc nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm chạy đi không có dập tắt lửa. Đoán chừng là lúc bọn người Dạ Thiên Khuynh ra đi cũng không có tắt lửa. Nàng hỏi: " Việc này như thế nào?"

"Ngay cả Linh Ẩn đại sư ở Đạt Ma đường luận pháp, Cảnh thế tử, còn có Từ Vân phương trượng cùng mấy vị trưởng lão Linh Đài Tự đều bị kinh động đến! Nhưng may mắn phát hiện ra sớm, đem lửa dập tắt, không có cái gì tổn thất. Từ Vân phương trượng vốn tức giận muốn điều tra, nhưng Cảnh thế tử nói hôm nay là thịnh thế, có người để ăn mừng, giết cá cầu phúc, nếu đã không gây ra họa lớn, thì cũng không cần truy cứu, nếu như có lần sau nữa, nhất định truy cứu buông tha. Linh Ẩn đại sư cũng đồng ý, cho nên, đại sư Từ Vân đã không có truy cứu, chuyện này đã bỏ qua. Nhưng đã mệnh lệnh tăng nhân Nghiêm cẩn trông giữ, quyết không cho người đi nướng cá." Thải Liên cười nói: "Tiểu thư, Cảnh thế tử đích thị là biết rõ có quan liên quan đến ngài, cho nên mới giúp ngài đấy. Nếu không vấn đề này sẽ rất lớn, tóm lại là khinh nhờn Phật tổ. Ngài cùng Tiểu vương gia thật sự là quá ẩu tả rồi. Nếu như chọc đến Hoàng Thượng , không chừng sẽ trách ngài cùng Tiểu vương gia đấy."

"Ai nha, không thể ăn cá nướng nữa à! Đáng tiếc!" Vân Thiển Nguyệt chép chép miệng.

Thải Liên bất đắc dĩ nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, nàng nói một tràng mà tiểu thư chỉ biết không có thể ăn cá nướng thôi, rõ ràng nhưng cái khác một câu cũng đều không chui vào tai, lại lặp lại một lần nữa: "Tiểu thư, nô tỳ nói là Cảnh thế tử giúp ngài."

"Ừ, hắn nhận ủy thác của người ta, vì phải giao phó với gia gia, tự nhiên sẽ giúp ta che dấu, nếu không hắn cũng không thoát khỏi liên quan." Vân Thiển Nguyệt không tán thành.

"Tiểu thư, ngài không phải nói ngài cùng Cảnh thế tử nửa xu quan hệ cũng không có sao? Sao hôm nay ngược lại thừa nhận nếu ngài xảy ra chuyện gì thì hắn thoát không được quan hệ rồi hả?" Thải Liên buồn cười. Chẳng biết tại sao tiểu thư nhà nàng đối với Cảnh thế tử lại xa lánh như thế. Nếu là Nữ tử khác, có thể được Cảnh thế tử trông nom chiếu cố sợ là nằm mơ cũng đều cười tỉnh, tiểu thư nhà nàng ngược lại , hận không thể cách Cảnh thế tử càng xa càng tốt.

Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, đối với lời nói trước sau mâu thuẫn của mình một chút cũng không thấy đỏ mặt, tránh mà không đáp lời, nói sang chuyện khác: " Dạ Khinh Nhiễm đâu ? Lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm có ở tại Đạt Ma đường không?"

Nàng nhớ rõ Dạ Khinh Nhiễm tiễn đưa nàng về xong, đã đi trở lại Đạt Ma đường rồi.

"Nhuộm Tiểu vương gia có đi Đạt Ma đường một lát, nhưng không có ở lâu lập tức đi rồi. Nô tỳ thấy hắn tinh thần vô cùng hưng phấn đi đến, ngồi không bao lâu lập tức ngáp liên tiếp mắt mở không ra, về sau vừa ngáp vừa đi rồi. Đoán chừng cũng giống như ngài trở lại đi ngủ." Thải Liên nghĩ đến bộ dạng lúc ấy của Dạ Khinh Nhiễm liền mắc cười. Đoán chừng Tiểu vương gia nghe không vào kinh Phật.

"Ta cùng Dạ Khinh Nhiễm quả thật là người đồng đạo ah!" Vân Thiển Nguyệt cảm thán.

Thải Liên cười ra tiếng, "Ngài cùng Tiểu vương gia là sở thích hợp nhau!"

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt vô cùng chấp nhận. Quay lại thân thể, ánh mắt rơi vào Tây Sương viện, chỗ đó đen kịt một mảnh, nàng hỏi: " Chẳng lẽ Dung Cảnh còn đang cùng lão hòa thượng kia luận pháp ? Còn chưa trở về nghỉ ngơi?"

"Nói là Cảnh thế tử cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp, kỳ thật đa số đều là Linh Ẩn đại sư nói..., nhưng mà Cảnh thế tử ngẫu nhiên nói một câu sẽ đánh trúng yếu điểm, vẽ rồng điểm nhãn (*). Ngay cả Linh Ẩn đại sư đều liên tục tán thưởng thế tử Phật tâm rất cao, ngộ tính cũng rất cao, chỉ nói đáng tiếc hắn không phải người mà phật môn muốn tiếp nhận. Cảnh thế tử trời sinh nên sống ở hồng trần kéo dài hồng trần, cho nên, hắn và Phật môn vô duyên." Thải Liên nói: "Về sau luận pháp, Cảnh thế tử lại bị Linh Ẩn đại sư thỉnh đến chỗ ở của hắn đi đánh cờ rồi. Hôm nay sợ là vẫn còn chỗ Linh Ẩn đại sư chưa trở về đây."

"Nói như vậy Dạ Khinh Nhiễm hôm nay không có thành công rồi!" Vân Thiển Nguyệt thở dài. Hòa thượng chết tiệt, chuyên môn cùng nàng đối nghịch!

"Tiểu thư, ngài nói Tiểu vương gia thành công cái gì?" Thải Liên hỏi.

"Tất nhiên là nghĩ biện pháp để cho Dung Cảnh xuất gia." Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ai nha, nô tỳ không phải đã cùng ngài nói rồi mà! Cảnh thế tử là không thể nào xuất gia đâu, Vinh vương phủ dòng chính chỉ có một người là hắn. Ngài dù không thích người ta cũng không thể mong ngóng người ta xuất gia ah! Cảnh thế tử đối với ngài thật tốt, ngài như vậy cũng quá không có tình người rồi." Thải Liên oán trách mà trừng mắt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, nàng ngóng trông người ta xuất gia đích thật là không tốt, vì vậy cũng không nói nữa.

"Bất quá hôm nay sau khi nô tỳ trở về thấy tiểu thư ngủ, muốn đi cầu phúc cho tiểu thư cùng tổ mẫu ta, không nghĩ tới liền gặp được thái tử điện hạ đang chất vấn Tứ hoàng tử. Vì vậy nô tỳ vụng trộm núp ở núi đá đằng sau, chỉ nghe thái tử điện hạ nói hắn rõ ràng bảo Tứ hoàng tử đem củi khô nướng cá dập tắt đấy, vì sao lại suýt nữa đốt đi núi? Tứ hoàng tử nói hắn đã quên. Thái tử điện hạ tựa hồ rất là tức giận, nhưng là không có biện pháp với Tứ hoàng tử." Thải Liên bỗng nhiên hạ giọng bên tai Vân Thiển Nguyệt nói.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Nghĩ đến Tứ hoàng tử căn bản là không có để ý tới đống lửa kia a!

"Thái tử điện hạ cuối cùng phất tay áo bỏ đi, Tứ hoàng tử cũng đi. Sau đó Nô tỳ nghĩ phải trở về nói cho tiểu thư, nên không có đi cây cầu phúc." Thải Liên nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy được thái tử điện hạ luôn mồm đối với tiểu thư cùng Tiểu vương gia rất là bao che!"

Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Hắn bao che ta mới là lạ? Đoán chừng là sợ xảy ra chuyện, Hoàng Thượng chất vấn hắn. Dù sao thân phận của hắn đâu phải chỉ bày biện, nếu là như lửa thêu Hương Tuyền sơn của Linh Đài Tự đi..., chính là đại tai đại nạn, ta cùng Dạ Khinh Nhiễm mặc dù có phiền toái, nhưng hắn cũng bị tội quản không nghiêm. Sợ là Tứ hoàng tử nhìn trúng cái chủ ý này. Ngầm tranh đấu giữa các hoàng tử mà thôi. Tứ hoàng tử nếu vì một chút chuyện nhỏ này đều có thể quên lời..., vậy hắn ở tại hoàng cung sống không được đến ngày nay."

Thải Liên lập tức thổn thức, "Trách không được nô tài thấy thái tử điện hạ đi, bộ dạng Tứ hoàng tử cười lạnh thật đáng sợ. Nguyên lai là như vậy. vẫn là tiểu thư thông minh."

"Tứ hoàng tử còn không đủ hung ác. Nếu ta là hắn mà nói, không có dập tắt cái lửa cũng không tính là cái gì? Nhất định phải mượn cơ hội này cho thêm một mồi lửa, tốt nhất đem cái Hương Tuyền Sơn này đốt . Như vậy hắn được lợi to, không chỉ ta cùng Dạ Khinh Nhiễm phạm lỗi, địa vị của thái tử điện hạ cũng sẽ khó giữ được. Cũng chỉ biết làm một chút tính toán nhỏ như vậy, cái rắm đều không dùng được!" Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

"Tiểu thư?" Thải Liên kinh ngạc.

Vân Thiển Nguyệt lúc này mới phát hiện mình quá rồi, lập tức quay đầu đối với nàng nở nụ cười , "Ta là nghĩ đến chỗ rách nát này, nếu thật là đại hỏa đốt hết thì tốt rồi. Tránh khỏi một đám hòa thượng ăn no rỗi việc không có chuyện làm mỗi ngày niệm kinh, phiền chết, ta đều ngủ không yên."

Thải Liên thở phào một cái, đối với Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng mà khuyên nhủ: "Tiểu thư, lễ cầu phúc phải mất ba ngày thời gian. Ngài nhiều lắm là có thể ở trong chùa được mấy ngày thôi. Không thể vì mấy ngày nay ngài không ngủ ngon mà đốt đi Hương Tuyền Sơn a! Ngài ngẫm lại ở đây sơn tranh thủy tú, phong cảnh thật đẹp đúng không? Bán Chi liên cùng Quảng Ngọc Lan khi nở rất tươi đẹp đúng không? Còn có ngài phải ăn cá nướng, nếu như đốt hết rồi, còn không phải cá trong sông cũng mất hết sao?"

"Ừ, cũng phải! May mắn Tứ hoàng tử không có ác như vậy!" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái mùi vị cá nướng tươi ngon bỗng chốc cũng thổn thức , nếu thật sự đốt núi đi, quả thật là đáng tiếc.

"Hơn nữa về chuyện của tiểu thư. Nếu như hôm nay thực sự xảy ra chuyện, mà tiểu thư vừa mới hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu , lại hỏa thiêu Hương Tuyền sơn của Linh Đài Tự , vậy sợ là ngài thực sự phải vào đại lao. Tứ hoàng tử đối với ngài tựa hồ cũng không tệ lắm. Đoán chừng cũng nghĩ đến ngài mới không có làm. Tứ hoàng tử không phải thật sự ngốc, cũng không phải không có lòng dạ ác độc. Ngài đã quên, lúc hắn nói đánh giết no tỳ ngay cả con mắt đều không nháy !" Thải Liên lại thấp giọng nói.

"Ừ, ngươi nói được cũng đúng, Tứ hoàng tử thoạt nhìn cũng không phải là người mềm lòng. Nhưng hắn không nhất thiết vì nghĩ cho ta, nhất định là trong lòng có tính toán gì đó. Dù cho ta cùng Dạ Khinh Nhiễm có bị định tội, nhưng Dạ Thiên Khuynh cùng lắm chỉ bị khiển trách không làm tốt trách nhiệm mà thôi, hơn nữa Dạ Thiên Khuynh đã phân phó hắn dập tắt lửa, mà hắn lại không chịu dập tắt thì cũng có trách nhiệm liên quan. Chuyện mà kéo người khác xuống nước còn mình cũng không chiếm được lợi gì, hắn mới không làm thôi." Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu lại nói.

"Ừ. Nô tỳ cũng nghĩ như thế. Cho nên Tứ hoàng tử mới không có thêm một mồi lửa." Thải Liên hiểu được vấn đề nói.

"Ai nha, không nói bọn hắn nữa, thực phiền ah! Ta đói bụng, đồ ăn đâu ?" Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, Dạ Thiên Khuynh cùng Tứ hoàng tử đánh nhau ngươi chết ta sống là chuyện của bọn hắn. Nàng ăn no rỗi việc đi nghiên cứu bọn hắn làm gì.

" Thị vệ Huyền ca của Cảnh thế tử vừa rồi có tới dặn dò nô tỳ rồi, nói Cảnh thế tử bảo bữa tối muốn tiểu thư đi qua ăn cùng hắn . Cho nên nô tỳ không chuẩn bị thức ăn." Thải Liên nói khẽ: "Tiểu thư, nếu ngài đói bụng, nô tỳ sẽ đi tây sương viện nhìn xem Cảnh thế tử trở chưa nhé? Nếu chưa trở về, nô tỳ đi chỗ Linh Ẩn đại sư đi tìm Cảnh thế tử. Dù sao viện của Linh Ẩn đại sư cũng nằm ở bên cạnh viện của chúng ta ."

"Ai cùng hắn ăn? không được.Ngươi bây giờ đi làm." Vân Thiển Nguyệt đối với Thải Liên phất phất tay.

"Tiểu thư, Cảnh thế tử nói, chúng ta không phải người trong chùa, cho nên có thể không cần cố kỵ việc ăn uống. Hắn đã phân phó người phòng bếp nhỏ của hắn làm cá nướng phù dung. Cá chính là cá ở trong Hương Tuyền sơn này! Ngài xác định ngài không đi ăn hả? Nô tỳ lại làm không được món đó, cho dù đầu bếp nữ trong phủ chúng ta cũng làm không được. Triệu ma ma cũng không biết làm cá nướng phù dung này!" Thải Liên nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt thử thăm dò.

"Ăn! Vì cái gì không đi ăn! Vậy Ngươi đi gọi hắn trở về dùng cơm." Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

"Vâng, nô tỳ lập tức đi!" Thải Liên cười trộm một cái rồi chạy đi, nghĩ đến chỉ cần nhắc đến ăn, chơi, ngủ, tiểu thư so với ai khác đều tích cực hết. Cảnh thế tử đoán chừng đã biết rõ tiểu thư không muốn đi qua chỗ của hắn ăn, cho nên mới nói như thế đấy.

Vân Thiển Nguyệt đã bắt đầu tưởng tượng ra hương vị cá nướng phù dung. Có phải là so với cá nướng lá sen của Dạ Khinh Nhiễm càng ngon hơn không? Vừa nghĩ như thế nàng không thể đợi nữa, Thải Liên vừa rời đi, nàng đã đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

Ban đêm, ngôi chùa ở trên núi dù sao cũng gần nguồn nước, nên có chút mát lạnh.

Vân Thiển Nguyệt thong thả đẩy ra cửa của Tây Sương viện, trong nội viện nhuộm một màu đen. Nàng dùng cái mũi ngửi thoáng một cái, không có nghe thấy được nửa mùi của cá, không khỏi nhíu mày, tìm tòi thoáng một cái, trong nội viện không có một bóng người, làm cái rắm cá, ngay cả mộng bóng cá cũng không trông thấy. Nàng quay người muốn trở về, lại tưởng tượng đến Dung Cảnh nói có cá ăn thì nhất định phải có cá ăn, nếu không có cũng không được, nàng nhất định phải bắt hắn biến ra cá nướng phù dung mới được. Vậy thì đi vào chờ hắn đi. Nàng quyết định chủ ý xong trực tiếp hướng chủ phòng đi đến.

Đẩy cửa ra, tiến vào gian phòng, một mùi thanh nhã sạch sẽ xông vào mũi. Gian phòng này cùng gian phòng kia của nàng giống nhau, không bài trí cái gì, nhưng tốt ở chỗ sạch sẽ. Nàng đi đến trước bàn muốn đốt một cây đèn nhỏ, thì phát hiện trong tay không có đồ vật đốt đèn, may mắn ngoài cửa sổ có ánh trăng rọi vào, trong phòng cũng không tối, nên không quan tâm nữa, đi tới trước giường êm đặt mông ngồi xuống.

Không bao lâu, Thải Liên tiến vào Tây sương viện, người còn chưa tới đã truyền đến tiếng cười, "Thật đúng là lại để cho Cảnh thế tử cho nói trúng, nói tiểu thư lúc này nhất định là ở trong gian phòng của hắn chờ, lại bảo nô tỳ không cần trở lại Đông sương viện nữa, trực tiếp trở về nói cho tiểu thư một tiếng, nói ngài chờ hắn một lát, hắn rất nhanh sẽ trở về."

"Ừ! Hắn là giun đũa đấy, người ta nghĩ cái gì hắn cũng biết." Vân Thiển Nguyệt bĩu môi. Nghĩ đến người này làm sao lại không gọi là Chư Cát Lượng?

Thải Liên đi tới, từ trong lòng móc ra đá lửa đốt cây đèn nhỏ, tim đèn chớp chớp vài cái, gian phòng sáng lên. Nàng nói với Vân Thiển Nguyệt: "Tiểu thư ngài chờ Cảnh thế tử đi. Tụi nô tỳ cũng không có cái phúc khí ăn cá nướng phù dung này, nô tỳ cùng Thính Tuyết, Thính Vũ đi trong chùa phía trước lấy cơm bố thí , cơm bố thí của linh đài tự, lúc giữa trưa nô tỳ đã ăn rồi, cảm thấy ăn cũng rất ngon đấy."

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay. Nghĩ đến tên Dung Cảnh keo kiệt kia, đoán chừng làm cá nướng phù dung cho nàng ăn đã không tệ rồi. Khẳng định sẽ không chừa phần cơm của Thải Liên các nàng .

Thải Liên quay người đi xuống.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhàm chán dạo quanh gian phòng , cuối cùng ở tại bên cạnh cái gối đầu giường thấy một quyển sách để đó, nàng nhớ rõ quyển sách này tựa hồ lúc mới đến Dung Cảnh ở trong xe đã cầm xem . Nàng đi qua cầm lấy rồi mở ra, phát hiện lại là một bản tạp thư.

Cái này bản tạp thư này cùng bản Vân Mộ Hàn xem giang hồ tạp văn thú sự khác nhau, đây là một quyển Thiên hạ đồ chí. Nàng tùy ý mở ra, chỉ thấy không chỉ ghi lại phong cảnh sông núi các nơi, cũng có chuyện hay việc lạ xảy ra ở các nơi, cùng với họ tên người của các thế gia đại tộc, ở chỗ nào dùng cái gì làm giàu cùng với là hạng người gì địa vị gì, mặt khác còn ghi lại địa phương sinh sống của các danh nhân, kể cả tình hình chung của danh nhân .

Vân Thiển Nguyệt chậc chậc than thở, nghĩ đến trong tay Dung Cảnh rõ ràng còn có một bản sách hay như vậy. Nàng tự nhiên phải nhìn xem .

Cầm sách đi trở về trên giường êm nửa nằm dựa vào , bắt đầu xem tờ thứ nhất. Kiếp trước bản lĩnh luyện được đã ăn sâu tận xương tủy, cho nên, Vân Thiển Nguyệt đọc sách cực nhanh, đọc nhanh như gió, từng dòng tỉ mỉ xem qua một cái là không quên được.

Từ lúc nàng tỉnh lại nơi này cho đến giờ, không có qua một ngày tốt lành thì đã bị Vân Mộ Hàn bắt nhốt tại Thiển Nguyệt các để học chữ, ứng phó Vân Mộ Hàn thôi đã đủ phí đầu óc của nàng rồi, thế cho nên về nhìn thấy sách là đau đầu, làm gì mà con tìm sách để xem? Sự hiểu biết đối với cái thế giới này của nàng, đại đa số là ngẫu nhiên mà hỏi được, từ trong miệng Thải Liên dọ thám biết được một hai phần thôi, chỉ biết đây không phải là cổ đại mà nàng biết ở thế giới kia, là thời không chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Hôm nay có được một quyển sách như vậy đúng lúc để cho nàng hiểu được tình hình chung của cái thế giới này .

Nguyên lai trăm năm trước trên phiến đại lục này, quốc họ là Mộ Dung, vào thời kỳ cuối, con cháu họ Mộ Dung chỉ biết hưởng lạc lại tin một bề gian thần, khiến vận mệnh quốc gia suy yếu, dân chúng lầm than. Khiến cho các phiên vương càng kiêu ngạo, cho nên về sau thế lực của phiên vương còn lớn hơn thế lực hoàng triều, phiên vương các nơi mưu phản, tiền triều vong quốc. Về sau Thuỷ tổ hoàng đế của Thiên Thánh xuất thân áo vải, Dạ Trác Lam từng đánh bại các phiên vương, đoạt được thiên hạ. Hắn được thiên hạ sau cũng không có bắt thỏ giết chó săn, hơn nữa càng cảm động và ghi nhớ một đám tướng lãnh huynh đệ tùy tùng đi theo hắn , vì vậy phân đất phong hầu, mới có Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Hiếu phủ thân vương, Đức phủ thân vương Tứ đại hoàng tộc ngày nay.

Thuỷ tổ hoàng đế nhất thống thiên hạ xong, cũng không đối với các nơi phiên vương đuổi tận giết tuyệt, mà là áp dụng chính sách chiêu mộ, cho nên, để cho một ít phiên vương lúc ấy tự lập tiểu quốc. Tiểu quốc cam nguyện xưng thần, hàng năm đến Thiên Thánh tiến cống.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến vị Thuỷ tổ hoàng đế kia nhất định là một vị vua anh minh cơ trí, từ xưa đế vương có mấy người có thể có ý chí rộng lớn như thế? Không phải có thể chung cực khổ nhưng không thể hưởng vinh hoa hay sao? Mà vị Thuỷ tổ hoàng đế này để cho người ta ca tụng không phải do công tích vĩ đại, mà là sự chung tình của hắn. Bởi vì Vân vương phủ xuất hiện hoàng hậu duy nhất cũng là nữ tử hắn yêu duy nhất , quả nhiên là hậu cung không phi. Cho nên, vì người nữ tử này, hắn truyền xuống tổ huấn, muốn hậu đại tử tôn đều lấy con gái của Vân vương phủ. Nên hôm nay thân phận phiền toái của nàng cùng hoàng thất dây dưa không rõ.

Ngày nay trăm năm đã qua, các tiểu quốc ngày càng cường đại. Thiên Thánh trải qua trăm năm tuy phồn hoa như trước, nhưng nội bộ bên trong đã không còn tinh anh như trăm năm trước, quan viên mục nát, ham hưởng lạc, dù sao cũng do trăm năm không có binh biến, ngẫu nhiên xuất hiện chiến tranh nho nhỏ cũng không đủ dao động căn cơ vững chắc của thiên thánh, cho nên, quả thực là toàn dân yên vui, thịnh hành thành phong thái

Ở tình hình này , tất cả tiểu quốc chung quanh đây lại chăm lo việc nước, dần dần trở nên cường thịnh. Thực tế phát triển nhanh nhất chính là một tiểu quốc gọi là Nam Lương, hôm nay đã là đại quốc thứ hai ngoại trừ Thiên Thánh. Mặt khác còn kém hơn Nam Lương một chút chính là Tây Duyên quốc, kế đến là Bắc Kỳ quốc, ở phía sau còn có mấy tiểu quốc không có phát triển. Tiểu quốc xa xôi, không chiếm được quá nhiều chăm sóc của Thiên Thánh đại quốc, cho nên muốn sinh tồn, chỉ có thể phụ thuộc vào hàng xóm đang phát triển rất nhanh là Nam Lương cùng Tây Duyên, cùng với Bắc Kỳ quốc. Vì thế, tuy nhìn vào Thiên Thánh vẫn là đại quốc, nhưng trên thực tế những cái tiểu quốc kia mơ hồ đã bắt lấy nhau thành một đoàn, trở thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó của đại quốc đại quốc Nam Lương.

Vân Thiển Nguyệt một bên xem một bên tán thưởng. Cái thời cuộc cổ đại này cũng rất thú vị ah!

"Xem ra ngươi vẫn tương đối thích xem sách đấy! Không giống như ngoài miệng ngươi hay phản đối." tiếng nói của Dung Cảnh truyền đến.

Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Dung Cảnh chẳng biết lúc nào đã vào phòng, đang ngồi trên mặt ghế ở trước bàn thưởng thức trà. Nàng lập tức giật mình, là nàng thấy quá mức tập trung, hay là người này võ công rất cao, vào phòng mà không gây tiếng động đây? Cái này thì dù nàng có tám, mười cái mệnh đoán chừng cũng sớm bị giết. Từ lúc nàng tỉnh lại, xem ra thoát ly thân phận Lý Vân sau, liền ném lòng cảnh giác đến tận Malaysia. Nghĩ đến đây trong nội tâm lập tức trầm xuống, đối với hắn trợn mắt nhìn, "Vào nhà không biết gõ cửa sao?"

Dung Cảnh lườm nàng, thong thả mà nói: "Cái này hình như là gian phòng của ta."

Ách, Vân Thiển Nguyệt lúc này mới nhớ tới thật sự là mình đang ở địa bàn của người ta, nàng mới là kẻ không hỏi mà vào. Lập tức không nể mặt, bất mãn mà nói: "Sao giờ này ngươi mới trở về? Cá nướng phù dung đâu?"

"Đang làm đấy !" Dung Cảnh nói.

"Cái gì? Giờ này ngươi mới làm? Ngươi muốn đói chết ta sao?" Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lông mày lập tức dựng thẳng lên.

"Ngươi giữa trưa ăn hết nhiều cá như vậy, sau đó còn ngủ nửa ngày, dù sao cũng phải cho ngươi chút thời gian để tiêu hóa đúng không? Nếu không ngươi làm sao nuốt trôi cá nướng phù dung?" Dung Cảnh xoi mói nói.

"Vậy ngươi tại sao không nói đến, buổi sáng ta chưa có ăn cơm đây này? Giữa trưa ăn những cái...kia đã sớm tiêu hóa hết rồi!" Vân Thiển Nguyệt liếc hắn trắng cả mắt.

"Ngươi buổi sáng chưa ăn cơm sao? Ngươi cũng không nói, ta tự nhiên không biết." Dung Cảnh mang vẻ mặt người vô tội.

"Ngươi không phải là thần cơ diệu toán sao? Đều có thể tính toán ra ta cùng Dạ Khinh Nhiễm ở phía sau núi nướng cá ăn suýt nữa đốt núi, lại có thể tính toán đến ta ở tại gian phòng của ngươi chờ ngươi, làm sao lại tính toán không ra cái này?" Vân Thiển Nguyệt tức giận nói. Nghĩ đến người nam nhân này nhất định là cố ý mà.

"Thần cơ diệu toán cũng sẽ có chuyện tính toán không ra, cũng tỷ như ngươi nói ngươi trở về ngủ, ta cũng tin tưởng rồi, nào biết đâu rằng ngươi rõ ràng cùng Dạ Khinh Nhiễm đến hậu sơn nướng cá, nếu như ta sớm tính ra, thì ta sẽ mang theo ngươi cùng đi lắng nghe Linh Ẩn đại sư thuyết pháp, tắm rửa Phật Quang. Thì ngươi sẽ không suýt nữa đốt đi toàn bộ núi Hương Tuyền phạm phải tội lớn?" Dung Cảnh đặt chén trà xuống.

Vân Thiển Nguyệt lập tức bị chặn miệng, nhưng ngẫm lại bị hắn trách cứ như vậy thì có chút không cam lòng, lại nói: "Đâu phải ta muốn đi ăn cá nướng đâu, là Dạ Khinh Nhiễm kéo ta đi đấy."

"Ừ, ta biết không phải là ngươi muốn đi , là Dạ Khinh Nhiễm cứng rắn kéo ngươi đi đấy." Dung Cảnh gật đầu.

"Đúng vậy nha! Cho nên, không thể trách ta." Vân Thiển Nguyệt không có nghĩ tới tên này còn rất hiểu chuyện, cho nên nàng rất không biết liêm sỉ lấy trách nhiệm đều đổ lên trên người Dạ Khinh Nhiễm. Dù sao tên kia là tiểu Ma Vương mà! Dù sao hắn cũng là Nhiễm Tiểu vương gia mà! Có hắn đỡ lấy cái gánh nặm này, thì nàng chỉ thuộc về tòng phạm, còn là bị buộc nữa. Cho nên dù tìm được đến nàng mà nói..., nàng cũng là rất người vô tội a.

"Ừ, cho nên buổi chiều ta đã phái người đi đưa một phong thư cho Vân gia gia, đem chuyện hôm nay giữa trưa, Dạ Khinh Nhiễm mạnh mẽ đem ngươi lôi đi đến hậu sơn nướng cá suýt nữa gây ra đại họa bẩm báo cho Vân gia gia rồi. Ta còn ở trong thư mạnh mẽ nói việc này không thể trách ngươi, đều bởi vì Dạ Khinh Nhiễm." Thanh âm của Dung Cảnh ôn nhuận chậm rãi nói.

"Cái gì? Ngươi đã nói cho gia gia ta biết rồi hả?" Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to hai mắt.

"Ừ, chuyện này dấu diếm không được, nhất cử nhất động ở đây ngươi cho rằng có thể dấu diếm được Hoàng Thượng cùng mấy vị gia gia trong kinh sao? Vân gia gia đem ngươi phó thác cho ta, ta có trách nhiệm phải trông nom ngươi. Đã không còn là vấn đề của riêng ngươi, cũng đã nói lên không phải ta trông nom bất lợi, quả thật là do Dạ Khinh Nhiễm quá mức ẩu tả đem ngươi lôi đi, nếu không ngươi vẫn còn ngoan ngoãn ở tại phòng ngủ đúng không?" Dung Cảnh nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, đuôi lông mày nhướng lên, dung nhan như họa, bởi vì cử động nhỏ này của hắn càng tăng thêm cái đẹp để thưởng thức.

Vân Thiển Nguyệt lập tức im lặng. Lời nói tuy nói như vậy, nhưng nàng là tự nguyện đi đó a. Chẳng qua vừa rồi nàng cũng nói là Dạ Khinh Nhiễm lôi đi, lúc này lại đổi ý thì đâu có được chứ? Nàng có cảm giác hàm răng cắn chính đầu lưỡi mình . Há to miệng, trong nội tâm tuy bực tức, nhưng mà phản bác không ra nửa chữ nữa. "Người đi đưa thư trở về nói Vân gia gia cực kỳ tức giận, đem Dạ Khinh Nhiễm mắng nửa ngày, nói hắn ẩu tả dám mang theo ngươi đi. Hương tuyền sơn là cái địa phương nào? Linh đài tự là cái địa phương nào? Nhất là hôm nay là cái ngày nào? Nếu như thật sự hỏa thiêu Hương Tuyền Sơn của Linh Đài Tự mà nói..., vậy là các ngươi phạm vào tội lớn, đừng nói đến cái đám lão đạo Khâm Thiên Giám sẽ mượn cơ hội này nói, những đại thần trong triều kia cũng sẽ mượn cơ hội này nói. Lấy danh tiếng làm xằng làm bậy của ngươi cùng Dạ Khinh Nhiễm sớm đã bị những đại thần trong kinh bất mãn, hôm nay dưới miệng mồm của mọi người, sự thật đều tại, các ngươi đích thị là khó có thể phản bác, đến lúc đó Hoàng Thượng không trừng trị các ngươi sợ là nhiều người tức giận." Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt hít hít cái mũi, nghĩ đến ăn cá nướng là chuyện nhỏ để đến bị trị tội là việc lớn rồi! Nàng cảm tạ Tứ hoàng tử chỉ là bỏ mặc không có thêm một mồi lửa, bằng không mà nói, nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm lúc này đoán chừng đã ở trong Hình bộ đại lao rồi. Ở đâu còn có thể ngồi ở chỗ này chờ ăn cá nướng phù dung. Vừa nghĩ như thế, lập tức hết nổi lên tính tình.

"Vân gia gia đã ra khẩu dụ thông báo với ta, nói bắt đầu từ ngày mai nhất định phải coi chừng ngươi. Nếu không Dạ Khinh Nhiễm mang theo ngươi đi làm xằng làm bậy. Cho nên, đã cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không chịu ngoan ngoãn mà nói..., từ ngày mai trở đi hãy theo ta đi Đạt Ma đường tắm rửa Phật âm a!" Dung Cảnh cuối cùng đã ném ra một quả Boom, giọng nói vẫn ôn hòa như trước.

"Cái gì?" Vân Thiển Nguyệt đứng lên, "Ngươi lại bắt ta ngày mai theo ngươi đi Đạt Ma đường?"

"Ừ!" Dung Cảnh điểm đầu.

"Không đi!" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng mới không cần đi gặp Linh Ẩn thần côn kia, dứt lời, con mắt nhìn Dung Cảnh kiên quyết mà bổ sung lời nói: "Đánh chết cũng không đi!"

"Ta biết ngay ngươi sẽ không đi, cho nên mới vừa rồi ta cùng Linh Ẩn đại sư đã nói chuyện, ngày mai ta sẽ không đi Đạt Ma đường cùng hắn luận pháp nữa. Phải một tấc cũng không rời ngươi." Dung Cảnh gật gật đầu, giọng điệu thong thả từ tốn.

"Ngươi..." Vân Thiển Nguyệt lần nữa trừng mắt.

"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi kỳ thật rất muốn đi Đạt Ma đường tắm rửa Phật âm hay sao?" Dung Cảnh khiêu mi.

"Không phải!" Vân Thiển Nguyệt tranh cãi vô ích.

"Ừ, vậy là tốt rồi, quyết định vậy nha." Dung Cảnh gật đầu, lại ấm giọng nói: "Ta nghe Mạc Ly nói lại ngày mai Dạ Khinh Nhiễm hẹn ngươi đi Nam Sơn xem Quảng Ngọc Lan? Ngươi đã xem, thì ngày mai ta đưa ngươi đi! Dạ Khinh Nhiễm chắc không đi được rồi, vì ta đã đem thư của Vân gia gia ghi cho hắn phái Huyền ca cầm lấy đi đưa cho hắn rồi. Trong thư Vân gia gia nói trong mấy ngày ở Hương Tuyền Sơn bảo hắn không được tới tìm ngươi, nếu hắn không nghe lời, vẫn không ngoan ngoãn mà mang theo ngươi càn quấy như cũ..., về sau ngươi sẽ không được gặp hắn nữa, cho nên, Dạ Khinh Nhiễm chắc chắn nghe lời Vân gia gia nói."

"Ngươi..." Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, đã không biết dùng cái gì để hình dung hắn đây.

"Nhưng cho dù không có ý chỉ của Vân gia gia sợ là ngày mai hắn cũng không thể tới tìm ngươi xem Quảng Ngọc Lan đâu, bởi vì vừa mới nghe nói Hoàng Thượng phái người đến tuyên chỉ, nói ở quân cơ đại doanh xảy ra chút ít chuyện, lệnh cho hắn lập tức trở về xử lý. Hiện tại chỉ sợ là hắn đã lên đường xuống núi rồi. Cho nên, ngươi cũng không cần ở trong lòng áy náy đối với hắn. Dù sao Hương Tuyền Sơn này hắn đến chơi không biết bao nhiêu lần rồi. Không có lần này cũng không sao." Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ hôm nay hắn nói lời nhiều lắm, lại vì chính mình châm một ly trà.

Vân Thiển Nguyệt một hơi bị nghẹn ở ngực, lên không được xuống không xong, trong nội tâm hận đến ngứa, người này... Người này... Thật sự là lòng dạ hiểm độc quá rồi. Gia gia của nàng, còn có Hoàng Thượng, hai phía cùng tiến hành, Dạ Khinh Nhiễm mới vừa tới đã điều đi trở về. Nàng không tin việc xảy ra ở quân cơ đại doanh thực lại trùng hợp như vậy, coi như là thực xảy ra chuyện, thì cũng là 'công lao' của hắn. Nàng tức giận phát cáu nửa ngày, chứng kiến cái cái gương mặt ôn nhu cùng lịch sự tao nhã kia, rất muốn vung một quyền vào nó, nhưng nàng đoán chừng một quyền kia không có đánh tới mặt hắn, mình đã trúng đầu tiên rồi, nên trừng mắt hắn cả giận nói: "Ta muốn ăn cá nướng phù dung!"

Vân Thiển Nguyệt thanh âm rất lớn, sự tức giận không chút nào che dấu thêm.

Dung Cảnh gật đầu, hướng phía phân phó, "Huyền Ca, đi xem cá nướng phù dung xong rồi chưa?"

"Hồi thế tử, đã xong rồi!" Tiếng nói của Huyền Ca nhẹ nhàng, hiển nhiên là chuyện vừa mới rồi hắn đều nghe thấy. Sự bội phục trong lòng đối với thế tử nhà hắn càng nâng cao một bước. Tựa hồ đã tiêu tan tức giận mà ban ngày Vân Thiển Nguyệt khiến hắn á khẩu không trả lời được . Toàn bộ thể xác và tinh thần đều thấy thoải mái.

"Vậy hãy mau bưng tới đi." Dung Cảnh lại phân phó.

"Vâng!" Huyền ca lập tức đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt vuốt cánh tay áo, nàng hôm nay phải đem cá nướng phù dung của người nam nhân này làm ăn hết! Nếu không thì thực có lỗi với việc làm lòng dạ hiểm độc của hắn.

Không bao lâu, Huyền Ca bưng khay đi tới. Động tác lưu loát, nơi nào giống như thị vệ là thân mang võ công , rõ ràng là tiểu nhị bưng thức ăn cho Dung Cảnh. Tư thế bưng thức ăn đều thành thục vô cùng.

Vân Thiển Nguyệt chằm chằm vào khay của Huyền ca, khay có sáu cái đĩa, đều là một màu xanh của thức ăn chay, ở đâu có cá nướng phù dung chứ? Ngay cả cái xương cá đều không có. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, "Cá đâu?"

"Cá đâu?" Dung Cảnh hỏi Huyền ca.

"Hồi thế tử, cá còn trong nồi ! Thuộc hạ đem những thức ăn này bưng tới trước." Huyền ca nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói gì, đứng dậy đi đến trước bàn, đối diện Dung Cảnh ngồi xuống, vẫn có chút tức giận.

Dung Cảnh cũng không để ý tới nàng, ưu nhã mà ngồi, không nhanh không chậm thưởng thức trà.

Huyền ca lui xuống dưới, không bao lâu lại bưng một cái khay tiến đến, lúc này ở bên trong khay để hai chén cháo. Hắn nhè nhẹ đặt ở trước mặt Dung Cảnh một chén, lại đặt ở trước Vân Thiển Nguyệt một chén.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cháo, không nói chuyện.

Huyền ca lại đi xuống, lúc này không có khay, chỉ bưng một đĩa to tiến đến, trong đĩa để đó một con cá. Là một con cá nhỏ, còn không có bằng một phần ba con cá hai cân ăn cùng Dạ Khinh Nhiễm.

Vân Thiển Nguyệt lập tức trừng mắt dựng mày, nhìn về phía Dung Cảnh, "Cái này là cá nướng phù dung?"

Dung Cảnh nhìn về phía Huyền ca.

Huyền ca gật đầu, "Hồi Thiển Nguyệt tiểu thư, là cá nướng phù dung."

"Dung Cảnh! Ngươi cố ý có đúng hay không? Ngươi một lòng đùa giỡn ta !" Vân Thiển Nguyệt triệt để giận, đứng lên, đưa tay chỉ vào Dung Cảnh. Hắn đem Dạ Khinh Nhiễm điều đi cũng coi như xong, ngày mai hắn nói một tấc cũng không rời mình, kì thực là muốn giám thị mình vậy thì thôi đi. Không cho nàng ngủ tiếp vậy cũng thôi đi. Những cái này nàng đều có thể chịu được. Nhưng tại sao lại làm cho nàng một con cá nhỏ mà nàng chỉ cần hai đũa là ăn xong chứ? Một đống thức ăn chay, hắn không biết nàng là ăn thịt động vật sao? Không thịt không vui, ăn cái rắm ah!

"Huyền ca, chuyện gì?" Dung Cảnh mặt không đổi sắc, nhưng thanh âm hơi trầm xuống.

Huyền ca lập tức khom người, đem con cá nhỏ đặt ở trước mặt Dung Cảnh, vội vàng giải thích nói; "Hồi thế tử, đây là cá nướng phù dung của ngài, không phải của Thiển Nguyệt tiểu thư đâu. Cá của Thiển nguyệt tiểu thư còn trong nồi, thuộc hạ còn không có bưng tới."

"Ân, nhanh đi a! Nhìn xem nàng đã sốt ruột rồi." Dung Cảnh gật đầu, đối với Huyền ca khoát khoát tay, nhìn vẻ mặt giận dữ của Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói: "Ta biết rõ ngươi thích ăn cá, làm sao có thể làm cho ngươi không đủ ăn? Ngồi xuống đi! Huyền ca đi bưng rồi."

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hắn nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý mà! Nàng hôm nay đắc tội tiểu thị vệ của hắn, cái này tốt rồi, báo ứng đến rồi! Nàng mang vẻ mặt tức giận không chỗ phát tiết, giống như núi lửa đang thời điểm mấu chốt bộc phát thì bị nham thạch nóng chảy đè lại. Nàng bỗng nhiên thò tay "Bốp~" một tiếng vỗ vào trên mặt bàn, rất có khí thế mà nói: "Ta không ăn !"

"Ngươi không ăn cũng tốt. Dù sao buổi tối không nên ăn nhiều, miễn cho ngủ không yên. Ta đem cá nướng phù dung giữ lại cho ngươi, ngày mai ngươi lại ăn cũng giống nhau." Dung Cảnh chăm chú gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt suýt nữa phun ra một búng máu, nàng vốn nhích người muốn đi liền quay trở về ngồi xuống, xụ mặt nói: "Ai nói ta không ăn, ta vừa nói chơi thôi! Ta chẳng những muốn ăn, còn ăn nhiều nữa, ngủ không yên ta cũng vui vẻ ý, không cần ngươi phải quản."

"Tốt, vậy thì ăn nhiều a! Cùng lắm ta không ngủ theo ngươi là được." Dung Cảnh tựa hồ bất đắc dĩ thở dài.

Vân Thiển Nguyệt hung hăng mà liếc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đen như than không khác gì đang muốn liều mạng, chẳng hiểu tại sao cùng người này nói chuyện, nàng cảm thấy cho đến bây giờ vẫn còng sống tốt không có bị tức chết là vì có công lực hộ thân. Cái tên này thệt sự rất đáng hận.

"Thiển Nguyệt tiểu thư, đây là cá nướng phù dung của ngài !" Huyền ca bưng một cái đĩa to tiến đến, đem một đĩa hơn ba cân cá bày ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, không dám nhìn sắc mặt của nàng, thân thể cũng cùng nàng bảo trì khoảng cách hai bước, tự hồ sợ nàng trong cơn tức giận cho hắn một chưởng, lấy việc thế tử nhà hắn đối với nàng bao che mà nói, đoán chừng hắn chỉ khổ sở chịu đánh mà thôi. Giọng nói cũng mang theo cẩn thận từng li từng tí, "Nếu là cái này không đủ thì trong nồi còn có vài con nữa! Ngài muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ thì tại hạ sẽ phân phó đầu bếp làm tiếp."

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa dùng sức đăm cá, nàng sợ là một bụng tức lúc ăn con cá này nuốt không trôi xuống. Hiện giờ bản thân nàng có chút cảm thụ tình hình năm đó Dạ Khinh Nhiễm ăn hãn huyết bảo mã rồi. Đích thị là nghiến răng nghiến lợi, tim đều chảy ra máu. (TT ;15)

" Cá nướng phù dung này nhìn như đơn giản, nhưng kì thực phải trải qua lớn nhỏ hơn mười công đoạn mới có thể hoàn thành, sáng nay lúc đến trong chùa ta phân phó người bắt đầu chuẩn bị rồi, làm một ngày, hiện giờ mới vừa vặn lấy ra nồi, ngươi xác định muốn đem nó đăm thành bùn hả?" Dung Cảnh buông chén trà nhỏ, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi nói.

"Một ngày?" tay Vân Thiển Nguyệt đa đăm cá lập tức đình chỉ động tác.

"Ừ, đầu tiên là bắt cá sống ở suối Hương Tuyền, sau đó đem nhụy của hoa phù dung đút cho nó ... Nửa ngày, lại để cho nhụy hoa Phù Dung thấm vào máu thịt của cá, sau đó lại dùng mười mấy loại dược liệu hòa vào nhau chưng thành súp ngâm hai canh giờ, sau cùng là dùng lá của Bán Chi Liên và Quảng Ngọc Lan chưng hai canh giờ, rồi mới mở nồi, hiếm có chính là trước khi mở nồi con cá này vẫn sống, cho nên, có thể thấy con cá này vừa ra khỏi nồi về sau, mỗi một tấc thịt đều là ngon." Dung Cảnh ấm giọng giải thích.

Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, cúi đầu nhìn nhìn cá trong đĩa lớn, lúc này mới phát hiện cả phòng đều là mùi thơm, nàng liếm liếm khóe miệng, nhưng vẫn không quá tin tưởng việc con cá bị chưng mà còn có thể sống được, nên hoài nghi hỏi: "Có phiền toái như vậy sao?"

"Có! So với ta nói còn muốn phiền toái hơn" Dung Cảnh khẳng định mà nói.

Vân Thiển Nguyệt kẹp lên miếng thịt cá đã đăm nát bỏ vào trong miệng, lập tức miệng đầy tươi ngon, hôm nay Dạ Khinh Nhiễm nướng cá nướng lá sen tuy ngon, nhưng cũng không đạt được mỗi một tấc thịt đều ngon vô cùng, hôm nay con cá này quả thực là cá trong cực phẩm, nàng đang mình đầy lửa giận cùng ủy khuất nháy mắt tan thành mây khói. Lập tức mặt mày hớn hở nói: "Ăn ngon thật, ta tin tưởng ngươi rồi."

"Ừ, vậy thì ăn nhiều chút đi" khóe miệng Dung Cảnh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng cười cười.

Huyền ca quay người ra cửa, nghĩ đến Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là không có khí tiết. Giống y như Nhiễm Tiểu vương gia năm đó. Nhiễm Tiểu vương gia năm đó biết rõ thế tử giết hãn huyết bảo mã thì mang tư thế dốc sức tìm thế tử liều mạng, về sau ăn được thịt của hãn huyết bảo mã xong, lập tức mặt mày hớn hở, còn nói sớm biết trước như vậy thì tự mình giết rồi. Lúc trước hắn đã hung hăng xem thường Nhiễm Tiểu vương gia một phen, không nghĩ đến hôm nay tại đây lại có một người cùng giống như Nhiễm Tiểu vương gia.

"So cá nướng lá sen thì ăn ngon hơn nhiều " Vân Thiển Nguyệt cảm thấy tuy bị một bụng oán khí, nhưng lúc này đáng giá. Nàng tha thứ cho Dung Cảnh rồi. Dù sao con cá này dù có cho nàng học bên trên mười năm nữa đoán chừng cũng sẽ không làm được, hoặc là không là như lời người này nói..., nàng căn bản cũng không biết các còn có thể làm như vậy, hơn nữa cũng chưa từng ăn.

"Ừ, như vậy sau này ngươi muốn ăn cá cũng đừng có tìm Dạ Khinh Nhiễm nữa. Hắn thật sự không làm được!" Dung Cảnh nói.

"Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.

Vừa đi ra ngoài cửa, Huyền Ca lảo đảo một cái, kính ngưỡng của hắn đối với thế tử đâu chỉ một tầng , lúc này đã giống như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng. Đầu tiên là đem Thiển Nguyệt tiểu thư đánh vào đáy cốc, phá hủy hết thảy hy vọng nàng, sau đó lại đem nàng nâng lên trên đám mây, lại để cho nàng có cuộc đời mới. Huyền ca giật nảy mình rùng mình một cái, bước nhanh đi ra ngoài. (TT: nham hiểm a, thật nham hiểm ;76)

"A, một con cá như vậy làm một ngày, còn nhiều công đoạn như vậy phải xài nhiêu bạc đây?" Vân Thiển Nguyệt vừa ăn, vừa một bên hàm hồ hỏi. Nàng rất muốn biết.

"Ước chừng một trăm lượng bạc!" Dung Cảnh báo ra một số lượng, lại bổ sung nói: "Một con một trăm lượng."

PHỐC! Vân Thiển Nguyệt suýt nữa bị xương cá mắc cổ họng, nàng ho một trận, thật vất vả mới đem xương đầu cá phun ra, rồi dùng chiếc đũa chỉ vào Dung Cảnh, "Ngươi thật sự là phá sản!"

Cái thế giới này lưu thông nhiều nhất không phải vàng bạc, vì sản lượng vàng bạc sản nhỏ, nên dùng thông dụng là đồng tiền, chính là văn tiền, một văn tiền có thể mua một cái bánh bao thịt, nhà người bình thường một năm chi tiêu mới có mấy lượng bạc. Mà người này làm một con cá đã mất một trăm lượng bạc, không phải phá sản là cái gì?

"Ừ, đúng vậy xác thực là phá sản, cho nên hôm nay cho ngươi ăn miễn phí đấy. Ngươi cố gắng ăn, ngươi có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Về sau nếu ngươi còn muốn ăn mà nói..., thì phải trả bạc cho ta đó. Nếu không dựa vào ta và ngươi nửa xu quan hệ đều không có, làm sao có thể mỗi lần đều cho ngươi ăn chùa chứ?" Dung Cảnh ưu nhã mà kẹp một miếng cá để vào trong miệng, rất nghiêm túc mà nói.

Vân Thiển Nguyệt lập tức bị nghẹn, nghĩ đến cái loa phóng thanh Huyền ca kia phát thật là nhanh. Lại đem hết tất cả lời nàng nói đều nói cho Dung Cảnh biết. Nàng cắn răng, "Ngươi yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ ăn đủ vốn. Về sau ngươi muốn mời ta, ta cũng không ăn đâu."

"Ừ!" Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói nữa, há miệng lớn nhấm nuốt. Càng ăn càng là ngon, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu. Vừa ăn vừa nghĩ một trăm lượng bạc, đây chính là ăn tiền ah! Trách không được Dạ Khinh Nhiễm nói người này chà đạp đồ đạc. Giết hãn huyết bảo mã, ngồi xe ngựa dùng gỗ trầm hương chế tạo, làm một con cá mất một trăm lượng bạc. Chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có hắn là chà đạp tiền thôi. Nhưng là nói một cách khác, người này cũng quá biết hưởng thụ đi.

"Con cá này tuy nhiên ăn ngon, nhưng có chút mặn." Vân Thiển Nguyệt ăn hết nửa con liền cảm thấy khát nước, liền bưng lên chén cháo trước mặt uống một ngụm, lại cảm thấy cháo cũng ngon vô cùng, rồi vòng vo nói: "Phối hợp với cháo thì không mặn nữa."

"Ừ, đây là cháo lá sen. Nấu cùng lá của Bán Chi Liên." Dung Cảnh gật đầu, cũng uống một ngụm cháo.

Vân Thiển Nguyệt lại uống hai phần, cảm thấy thơm ngào ngạt, lập tức một chén cháo liền bị uống sạch sẽ, sau đó đem chén hướng bên cạnh để xuống, hướng ra ngoài gọi "Huyền ca, ta còn muốn cháo."

"Vâng!" Huyền ca lên tiếng. Tựa hồ đã sớm dự liệu được, lập tức bưng hai chén cháo tiến đến.

"Đều cho nàng, ta no rồi." Dung Cảnh lắc đầu.

Huyền ca đem hai chén cháo đều đặt ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thoả mãn gật đầu, cháo này vừa ra khỏi nồi còn nóng hầm hập, so với cháo nguội lạnh cả buổi tựa hồ còn muốn ngon hơn, nàng lập tức bắt đầu uống....

Huyền ca quái dị nhìn động tác của Vân Thiển Nguyệt húp cháo, quay người đi xuống.

"Sao lại khát đến khó hiểu thế ah! Cho ta chén nước!" Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm giác được hai chén cháo này sao đột nhiên mặn rồi ? Buông chén, nói với Dung Cảnh.

Dung Cảnh đã sớm chuẩn bị xong một chén nước, bưng cho nàng, còn dặn dò: "Có chút nóng, uống chậm chút!"

Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp nhận, hình như căn bản là không biết là bị phỏng, một mạch uống nhanh. Lúc này mới cảm giác giải khát chút ít. Nàng buông chén nước, cầm lấy chiếc đũa, nhìn con cá trước mặt, bỗng nhiên cảm giác no, nàng nhíu nhíu mày, miễn cưỡng ăn hết một ngụm, cũng chẳng thấy ngon nữa, tức thì thở dài nói: "Có một câu nói hay lắm, đói bụng ăn đăng cũng ngọt như mật, đã no thì ăn mật cũng không ngọt. Quả nhiên là có lý ah!"

"Vậy thì đừng ăn nữa, tránh khỏi khó chịu." Dung Cảnh nói.

"Không được, vì sao không ăn à? Một trăm lượng bạc đo. Ta buổi trưa hôm nay ăn hết hơn hai cân cá, lại cùng Dạ Khinh Nhiễm xé xác ăn một con cá bảy tám cân , nếu không phải cái đồ quỷ sứ đang ghét Dạ Thiên Khuynh kia đi đến..., ta dù thế nào cũng còn có thể ăn nhiều hơn nữa, tính ra thì cũng có thể ăn được bốn cân, hiện tại con cá này cũng chỉ hơn ba cân thôi, ta mới ăn hết một nửa, cũng chỉ hơn một cân , không có khả năng ah! Ta khi nào thì lại ăn ít đi rồi hả? Dù thế nào ta cũng có thể đem con cá này ăn hết." Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc, rất không thục nữ thò tay vuốt bụng, bụng rất no bụng rất tròn, nàng khó hiểu, chẳng lẽ là buổi trưa hôm nay ăn không có tiêu hóa? Nhưng mà vừa rồi nàng rõ ràng rất đói ah!

Dung Cảnh bất đắc dĩ mà nhìn nàng một cái, thở dài giải thích nói: "Ngươi vốn ăn hết một cân nửa cá, sau đó uống ba chén cháo, lại uống một chén nước, bụng của ngươi lớn như vậy, còn có thể chứa thức ăn sao?"

Vân Thiển Nguyệt lập tức giật mình, trừng mắt nhìn trước mặt nàng bày ba cái chén rỗng, hối hận vô hạn, "Ta húp cháo làm gì à? Cháo tuy dễ uống, nhưng cũng bình thường ah! Còn có nước, đều bị chúng chiếm chỗ hết rồi."

"Ừ, về sau ngươi nhớ kỹ chút ít, muốn ăn nhiều cá, thì đừng có ăn cháo." Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, xem như chấp nhận, lại ăn nữa chắc phải nứt vỡ cái bụng, nàng chỉ có thể để đũa xuống, nhìn xem Dung Cảnh lại cúi đầu xuống, ưu nhã mà ăn, hơn nữa tựa hồ càng ăn càng ngon, nàng lập tức ghen ghét, vừa định rời khỏi bàn, bỗng nhiên nàng kịp phản ứng, đứng bậc người lên, thò tay vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Ngươi cố ý mà. Lúc trước một chén cháo là nhạt, còn hai chén cháo sau kia đều mặn. Ta càng ăn càng mặn, nên chỉ có thể uống nước thôi. Ngươi... Ngươi ..."

"Chén cháo lúc trước là cháo lá sen, sau đó một chén là cháo lá sen, một chén là cháo hoa lan, cháo lá sen hương vị nhạt mới tốt, cháo lá sen cùng cháo hoa lan phải có dưa muối mới dễ uống. Là chính ngươi kêu Huyền Ca lấy, làm sao có thể trách ta? Nước cũng là ngươi muốn ta đưa cho ngươi." Dung Cảnh ngẩng đầu, chống lại vẻ đầy mặt nộ khí của Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng thở dài.

Một chén cháo bao nhiêu bạc? Một con cá bao nhiêu bạc? thiệt thòi chết rồi! Vân Thiển Nguyệt lập tức quay đầu ở phía ngoài cả giận nói: "Huyền ca! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, phải là ngươi cố ý hay không?"

"Thiển Nguyệt tiểu thư, tại hạ không phải cố ý . Cho ngài cùng thế tử nhà ta chuẩn bị cũng chỉ một chén cháo lá sen. Cái cháo lá sen cùng cháo hoa lan là tại hạ cùng đầu bếp nữ muốn uống. Vừa mới nấu xong, ngài muốn nên phải nhường cho ngài trước rồi. Chúng ta hôm nay còn không có ăn gì, chỉ có thể ăn cá." Huyền ca ở bên ngoài nói. Giọng nói lạnh lùng rõ ràng có chút ủy khuất.

Không đỡ được! có thể ăn cá mắc như vậy còn ủy khuất hả? Vân Thiển Nguyệt hận không thể một chưởng đánh ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Vậy ngươi ăn cá đi, tốt nhất nứt vỡ cái bụng ngươi!"

"Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư quan tâm tại hạ, tại hạ chắc chắn ghi nhớ, nhất định không cho nó nứt vỡ cái bụng!" Huyền ca nói xong một câu, lập tức lui cách xa cửa sổ.

"Quả nhiên là chủ tử nào thì thị vệ đấy!" Vân Thiển Nguyệt tốn hơi thừa lời, quay đầu, chống lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Dung Cảnh oán hận mà nói: "Hôm nay ăn không vô ngày mai ăn tiếp, dù sao ngươi đừng có mong chạy thoát."

"Yên tâm, ngươi chừng nào muốn ăn ta làm cho ngươi ăn, chỉ cần ngươi chuẩn bị bạc đầy đủ là được." Dung Cảnh nói.

"Muốn bạc của ta? Ngươi nằm mơ đi thôi!" Vân Thiển Nguyệt vừa nói hết câu, liền sải bước ra cửa phòng. Nghĩ đến còn nhiều thời gian, chờ xem, sau này nàng nhất định mỗi ngày đến tìm hắn đòi ăn cá nướng phù dung, chắc chắn sẽ không trả tiến hắn, nhất định sẽ ăn không của hắn, ăn chết hắn, xem hắn còn phúc hắc nữa không còn hung hăng càn quấy không?

Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm vẫn không thoải mái như trước, "Ầm" một tiếng đẩy cửa phòng ra, bắt đầu tìm Huyền ca, nàng một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đoán chừng đánh không lại Dung Cảnh, như vậy trước hết tìm tiểu thị vệ của hắn luyện tập, nhưng tìm tòi một vòng cũng không thấy có bóng dáng của Huyền ca. Nàng thấy phòng bếp lóe lên ánh đèn, liền cất bước hướng phòng bếp đi đến. Nàng ngược lại muốn nhìn xem là vị đầu bếp nào làm ra cá nướng phù dung ngon như vậy.

Dung Cảnh ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, dung nhan như thơ như họa, bỗng nhiên giảng ra, cúi đầu xuống, nhìn một nửa cá cùng ba cái chén không và một chén nước ở chỗ đối diện bị Vân Thiển Nguyệt ăn hết, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.  

loading...

Danh sách chương: