Quyển 1 - Chương 15
Lý Vân cảm giác được phía sau có ánh mắt vẫn liên tục nhìn chằm chằm nàng, nghĩ Ngọc Ngưng tiểu thư này cũng rất có ý tứ. Hình như cổ nhân này cũng đều có ý tứ như vậy. Buồn cười lắc đầu, thoát khỏi tâm tư phiền não, một lòng hướng chạy đến hoàng cung.
"Vân Thiển Nguyệt Ngươi đứng lại!" Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét.
Lý Vân giật mình, chỉ thấy trước mắt hai cỗ xe ngựa hoa lệ chạy nhanh đến, hai chiếc xe ngựa đồng thời nhấc màn lên, một phấn y nữ tử trong một chiếc xe ngựa nhô đầu ra, một lục y nữ tử trong một chiếc xe ngựa khác đồng thời nhô đầu ra. Người nói chuyện lúc nãy chính là phấn y nữ tử trong chiếc xe ngựa kia.
Lý Vân nhíu mày, nghĩ đường đi đến hoàng cung này thật đúng là biến đổi đầy bất ngờ. Nhưng vẫn ghìm cương ngựa.
"Ta cho ngươi biết Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng đắc ý. Ngươi cho là có ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia bảo vệ ngươi là có thể bình yên vô sự sao? Thái tử điện ha vĩnh viễn không thích ngươi, loại quỷ quái bất nam bất nữ này. Ngươi cũng đừng vọng tưởng ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia thật tình giúp đỡ ngươi. Chẳng qua là bọn họ nể mặt mũi của lão vương gia và Vân vương phủ mới ra tay cứu ngươi. Ngươi cho ngươi là ai?" Phấn y nữ tử là nhị tiểu thư Vinh vương phủ Dung Linh Lan.
Lý Vân không nói, lãnh đạm nhìn Dung Linh Lan. Nghĩ Dung Cảnh là ca ca nàng, như vậy nàng chính là nhị tiểu thư Vinh vương phủ mà Thải Liên nói rồi.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi cũng không lấy gương soi lại, nhìn xem mình có đáng giá bao nhiêu, người nam tử nào sẽ thật lòng cứu ngươi? Ngươi xứng sao? Nếu không phải mệnh ngươi tốt sinh ra ở Vân vương phủ, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần rồi." Giọng điệu Dung Linh Lan chanh chua tiếp tục nói.
Lý Vân trong lòng tức giận, nhưng vẫn lễ phép chờ nàng ta nói xong, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói xong chưa?"
Dung Linh Lan chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lý Vân, trong lòng run lên, nhưng vẫn không sợ hãi nói: "Nói xong thì thế nào? Chưa nói xong thì thế nào?"
Lý Vân cũng lười để ý nữ nhân điêu ngoa này, vung mã tiên lên, lướt qua bên người nàng mà đi.
"Chết tiệt, Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!" Dung Linh Lan trừng mắt nhìn bóng dáng Lý Vân.
Lý Vân làm như không nghe thấy, trong chớp mắt liền đánh ngựa đi thật xa, nàng ta cáu giận buông màn, giận dữ nói với người đánh xe: "Mau đánh xe! Trở về tìm gia gia hỏi một chút, dựa vào cái gì ca ca lại ra tay cứu nữ nhân ngu xuẩn này?"
Người đánh xe của Vinh vương phủ không dám chậm trễ, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Phía sau trong xe ngựa của Hiếu Thân vương phủ, Lãnh Sơ Ly cũng hạ màn xuống. Hôm nay thấy vẻ mặt kiên quyết muốn trừng trị Vân Thiển Nguyệt của thái tử rất là hung ác, không giống như làm bộ. Nghĩ thời gian còn dài, Vân Thiển Nguyệt mơ tưởng ngồi lên vị trí thái tử phi.
Đoạn đường còn lại rốt cuộc cũng thái bình, cho dù gặp được xe ngựa liên tiếp hồi phủ, người trong xe cũng chỉ đẩy màn nhìn thoáng qua không có nói gì, Lý Vân đánh ngựa không ngừng, chỉ một lát đã tới cửa hoàng cung.
Chỉ thấy lúc này ở cửa hoàng cung một loạt xe ngựa đang rời đi, chỉ một chiếc xe ngựa màu đen vừa rồi vẫn lẳng lặng đứng đó. Trước xe ngựa tên hắc y thị vệ trẻ tuổi vẫn lạnh lùng nghiêm mặt không nhúc nhích một cái. Dường như trong thời gian nàng quay trở về Vân vương phủ một chuyến hắn cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Lý Vân không khỏi tán thưởng, người này không phải đầu gỗ đó chứ?
"Tiểu thư? Sao ngài quay trở lại?" Thải Liên vẫn còn chờ ở cửa cung, thấy Lý Vân đã đi mà còn trở lại, không khỏi nghi hoặc đi tới hỏi: "không phải là ngài và Nhiểm tiểu vương gia hồi phủ rồi sao?"
"Hồi phủ rồi, nhưng gia gia thấy ta về một mình không đợi Cảnh thế tử, muốn ta trở lại đây đón người." Lý Vân nhìn Thải Liên hỏi: "lúc nãy ta hưng phấn chỉ lo đua ngựa với Nhiễm tiểu vương gia nên bỏ quên ngươi. Sao ngươi không tự mình hồi phủ?"
"Nô tỳ thấy tiểu thư và tiểu vương gia đi rồi, sợ Cảnh thế tử đi ra không thấy tiểu thư chờ mất hứng, nên ở lại chờ Cảnh thế tử ra rồi cùng nhau hồi phủ." Thải Liên lập tức nói.
Thật là một nha đầu chu đáo. Không rõ trước khi nàng tỉnh lại có nghe nàng ta la to tức giận, có lẽ sợ là thân thể này chưa từng chịu thiệt bao giờ, đột nhiên bị người cấu kết làm hại mới chọc nàng ta tức giận đến thế. Nếu nói như vậy, hảo hảo dạy nha đầu này thật tốt, có thể trở thành người tâm phúc.
Lý Vân gật đầu: "Vất vả cho ngươi!"
"Tiểu thư vạn không nên nói vậy, đây là nô tỳ phải làm." Thải Liên thủ sủng nhược kinh lắc đầu liên tục.
Lý Vân nghĩ chắc là chủ nhân thân thể này trước kia đối với nô tỳ không tốt, nếu không chỉ có một câu nói của nàng thôi nha đầu kia không đến mức thủ sủng nhược kinh như vậy. Nàng nhìn hướng cửa cung, hỏi: "Cảnh thế tử còn chưa ra khỏi cung?"
"Bẩm tiểu thư, Cảnh thế tử còn chưa có ra cung!" Thải Liên lập tức trả lời.
"Chúng ta ở đây chờ một lát đi!" Lý Vân xoay người xuống ngựa.
Thải Liên lập tức tiếp nhận dây cương, kéo ngựa đến vi trí lúc trước. Quay trở về bên cạnh Lý Vân lui ra phía sau nửa bước tạo khoảng cách, hai tay giao nhau đặt phía trước, thập phần quy củ.
Lý Vân nhìn nàng, cười cười, trong lòng bối rối làm thế nào để ung dung mà moi tin tức về Vân vương phủ từ nàng ta đây. Nhưng mà đây là kỹ thuật sống. Nàng cũng không thể giả bộ mất trí nhớ, một khi truyền ra ngoài tuy rằng an toàn , nhưng cũng rất nguy hiểm. Làm không tốt có thể bị nguy hiểm.
Lý Vân suy tính nửa ngày còn không biết bắt đầu thế nào, không khỏi cảm thấy chán nản, cảm thấy hỏi thế nào cũng không được.
Đang lúc Lý Vân rối rắm, Thải Liên đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, nhìn kìa, cửa cung,...."
Lý Vân nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng cửa cung, chỉ thấy trong cửa cung một người cùng Lục công công đi ra. Tuy rằng liếc mắt một cái, nhưng trong nháy mắt nàng bị người đang từ từ đi ra làm cho kinh hãi không thôi.
Chỉ thấy người nọ mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha, sạch sẽ không nhiễm bụi. Toàn thân ngoại trừ một khối ngọc bội trắng giá trị không còn thêm cái gì, tay cầm một cái ô làm từ giấy dầu thượng hạng, đủ che ánh mặt trời chói chang ngày hè trên đầu hắn. Bàn tay trắng nõn thon dài, tuy rằng ô dầu che mất bộ dáng của hắn, nhưng dáng người nho nhã, đi ở giữa sân vắng như đi dạo, không nhanh không chậm, từng bước đi tới, giống một làn gió từ chín tầng mây thổi xuống, người ta không thấy được dung mạo, cũng vẫn bằng lòng không ngừng ái mộ hắn.
Hắn vừa đi đến, ánh mắt thị vệ cửa cung bao gồm Lý Vân đều tập trung trên người hắn.
Lục công công đi phía sau hắn nửa bước, vừa đi vừa nói cái gì, mặt mày đều tràn đầy ý cười.
Lý Vân cảm thán, cái gì gọi là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song." (*) Trước kia nàng không hiểu ý câu thơ này. Nay cuối cùng cũng hiểu rõ rồi. Không nghĩ trên đời thật sự có người như vậy, không thấy được dung mạo, cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại. Nàng lấy lại bình tĩnh, loại bỏ những ý nghĩa thừa thãi ra khỏi đầu, ánh mắt trấn tĩnh nhìn người nọ. Giờ không cần người mở miệng giới thiệu, nàng cũng biết người đó là Dung Cảnh.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Quả nhiên không giống người thường, không phụ lòng chờ mong!
Chỉ thấy người kia dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hơi nghiêng ô một chút, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn qua bên này.
Lý Vân đã ổn định tinh thần lại lần nữa kinh diễm. Nghĩ nam nhân này có cần đẹp như vậy không. Có còn để nữ nhân sống hay không? Tuy rằng nàng tự nhận mình không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng không cần đánh sâu vào nội tâm của nàng như thế a! Cho tới bây giờ đã từng gặp Tứ hoàng tử, thái tử, Dạ Khinh Nhiễm, ca ca của nàng Vân Mộ Hàn, đều là tuấn mỹ vô song, nhưng không hề khiến nàng có cảm giác muốn dậm chân đấm ngực như trong lúc này đối với người kia. Cho dù trên đường gặp gỡ Ngọc Ngưng tiểu thư phủ thừa tướng cũng chỉ làm cho nàng kinh diễm trong chớp mắt, mà người này đường như có một loại ma lực, có khả năng hấp dẫn linh hôn nơi sâu nhất của con người, không thể tự thoát ra được.
Qủa thực có thể dùng mặt mày như họa để hình dung hắn.
Lý Vân nghĩ đến điều này, ánh mắt không khỏi chớp chớp, lập tức gục đầu xuống, nghĩ Dạ Khinh Nhiễm nói đúng. Người này tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều. Nghe nói người càng đẹp thì càng độc, giống như hoa Anh Túc. Nàng không muốn bị nhiễm độc.
"Tiểu thư, là Cảnh thế tử đó!" Giọng nói Thải Liên vang lên, như là xa xôi truyền đến.
"Ừ!" Lý Vân từ chối cho ý kiến, gật đầu. Lại ngẩng đầu nhìn về hướng Dung Cảnh, ánh mắt khôi phục trấn tĩnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh dời mắt nghiêng đầu nói gì đó với Lục công công phía sau, Lục công công cười gật đầu, xoay người trở lại trong cung, mà hắn chỉ nhìn thoáng qua hắc y thị vệ cách đó không xa, nâng bước chậm rãi đi về hướng Lý Vân.
"Vân Thiển Nguyệt Ngươi đứng lại!" Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét.
Lý Vân giật mình, chỉ thấy trước mắt hai cỗ xe ngựa hoa lệ chạy nhanh đến, hai chiếc xe ngựa đồng thời nhấc màn lên, một phấn y nữ tử trong một chiếc xe ngựa nhô đầu ra, một lục y nữ tử trong một chiếc xe ngựa khác đồng thời nhô đầu ra. Người nói chuyện lúc nãy chính là phấn y nữ tử trong chiếc xe ngựa kia.
Lý Vân nhíu mày, nghĩ đường đi đến hoàng cung này thật đúng là biến đổi đầy bất ngờ. Nhưng vẫn ghìm cương ngựa.
"Ta cho ngươi biết Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng đắc ý. Ngươi cho là có ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia bảo vệ ngươi là có thể bình yên vô sự sao? Thái tử điện ha vĩnh viễn không thích ngươi, loại quỷ quái bất nam bất nữ này. Ngươi cũng đừng vọng tưởng ca ca ta và Nhiễm tiểu vương gia thật tình giúp đỡ ngươi. Chẳng qua là bọn họ nể mặt mũi của lão vương gia và Vân vương phủ mới ra tay cứu ngươi. Ngươi cho ngươi là ai?" Phấn y nữ tử là nhị tiểu thư Vinh vương phủ Dung Linh Lan.
Lý Vân không nói, lãnh đạm nhìn Dung Linh Lan. Nghĩ Dung Cảnh là ca ca nàng, như vậy nàng chính là nhị tiểu thư Vinh vương phủ mà Thải Liên nói rồi.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi cũng không lấy gương soi lại, nhìn xem mình có đáng giá bao nhiêu, người nam tử nào sẽ thật lòng cứu ngươi? Ngươi xứng sao? Nếu không phải mệnh ngươi tốt sinh ra ở Vân vương phủ, ngươi đã sớm chết trăm ngàn lần rồi." Giọng điệu Dung Linh Lan chanh chua tiếp tục nói.
Lý Vân trong lòng tức giận, nhưng vẫn lễ phép chờ nàng ta nói xong, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói xong chưa?"
Dung Linh Lan chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Lý Vân, trong lòng run lên, nhưng vẫn không sợ hãi nói: "Nói xong thì thế nào? Chưa nói xong thì thế nào?"
Lý Vân cũng lười để ý nữ nhân điêu ngoa này, vung mã tiên lên, lướt qua bên người nàng mà đi.
"Chết tiệt, Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!" Dung Linh Lan trừng mắt nhìn bóng dáng Lý Vân.
Lý Vân làm như không nghe thấy, trong chớp mắt liền đánh ngựa đi thật xa, nàng ta cáu giận buông màn, giận dữ nói với người đánh xe: "Mau đánh xe! Trở về tìm gia gia hỏi một chút, dựa vào cái gì ca ca lại ra tay cứu nữ nhân ngu xuẩn này?"
Người đánh xe của Vinh vương phủ không dám chậm trễ, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Phía sau trong xe ngựa của Hiếu Thân vương phủ, Lãnh Sơ Ly cũng hạ màn xuống. Hôm nay thấy vẻ mặt kiên quyết muốn trừng trị Vân Thiển Nguyệt của thái tử rất là hung ác, không giống như làm bộ. Nghĩ thời gian còn dài, Vân Thiển Nguyệt mơ tưởng ngồi lên vị trí thái tử phi.
Đoạn đường còn lại rốt cuộc cũng thái bình, cho dù gặp được xe ngựa liên tiếp hồi phủ, người trong xe cũng chỉ đẩy màn nhìn thoáng qua không có nói gì, Lý Vân đánh ngựa không ngừng, chỉ một lát đã tới cửa hoàng cung.
Chỉ thấy lúc này ở cửa hoàng cung một loạt xe ngựa đang rời đi, chỉ một chiếc xe ngựa màu đen vừa rồi vẫn lẳng lặng đứng đó. Trước xe ngựa tên hắc y thị vệ trẻ tuổi vẫn lạnh lùng nghiêm mặt không nhúc nhích một cái. Dường như trong thời gian nàng quay trở về Vân vương phủ một chuyến hắn cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Lý Vân không khỏi tán thưởng, người này không phải đầu gỗ đó chứ?
"Tiểu thư? Sao ngài quay trở lại?" Thải Liên vẫn còn chờ ở cửa cung, thấy Lý Vân đã đi mà còn trở lại, không khỏi nghi hoặc đi tới hỏi: "không phải là ngài và Nhiểm tiểu vương gia hồi phủ rồi sao?"
"Hồi phủ rồi, nhưng gia gia thấy ta về một mình không đợi Cảnh thế tử, muốn ta trở lại đây đón người." Lý Vân nhìn Thải Liên hỏi: "lúc nãy ta hưng phấn chỉ lo đua ngựa với Nhiễm tiểu vương gia nên bỏ quên ngươi. Sao ngươi không tự mình hồi phủ?"
"Nô tỳ thấy tiểu thư và tiểu vương gia đi rồi, sợ Cảnh thế tử đi ra không thấy tiểu thư chờ mất hứng, nên ở lại chờ Cảnh thế tử ra rồi cùng nhau hồi phủ." Thải Liên lập tức nói.
Thật là một nha đầu chu đáo. Không rõ trước khi nàng tỉnh lại có nghe nàng ta la to tức giận, có lẽ sợ là thân thể này chưa từng chịu thiệt bao giờ, đột nhiên bị người cấu kết làm hại mới chọc nàng ta tức giận đến thế. Nếu nói như vậy, hảo hảo dạy nha đầu này thật tốt, có thể trở thành người tâm phúc.
Lý Vân gật đầu: "Vất vả cho ngươi!"
"Tiểu thư vạn không nên nói vậy, đây là nô tỳ phải làm." Thải Liên thủ sủng nhược kinh lắc đầu liên tục.
Lý Vân nghĩ chắc là chủ nhân thân thể này trước kia đối với nô tỳ không tốt, nếu không chỉ có một câu nói của nàng thôi nha đầu kia không đến mức thủ sủng nhược kinh như vậy. Nàng nhìn hướng cửa cung, hỏi: "Cảnh thế tử còn chưa ra khỏi cung?"
"Bẩm tiểu thư, Cảnh thế tử còn chưa có ra cung!" Thải Liên lập tức trả lời.
"Chúng ta ở đây chờ một lát đi!" Lý Vân xoay người xuống ngựa.
Thải Liên lập tức tiếp nhận dây cương, kéo ngựa đến vi trí lúc trước. Quay trở về bên cạnh Lý Vân lui ra phía sau nửa bước tạo khoảng cách, hai tay giao nhau đặt phía trước, thập phần quy củ.
Lý Vân nhìn nàng, cười cười, trong lòng bối rối làm thế nào để ung dung mà moi tin tức về Vân vương phủ từ nàng ta đây. Nhưng mà đây là kỹ thuật sống. Nàng cũng không thể giả bộ mất trí nhớ, một khi truyền ra ngoài tuy rằng an toàn , nhưng cũng rất nguy hiểm. Làm không tốt có thể bị nguy hiểm.
Lý Vân suy tính nửa ngày còn không biết bắt đầu thế nào, không khỏi cảm thấy chán nản, cảm thấy hỏi thế nào cũng không được.
Đang lúc Lý Vân rối rắm, Thải Liên đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, nhìn kìa, cửa cung,...."
Lý Vân nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hướng cửa cung, chỉ thấy trong cửa cung một người cùng Lục công công đi ra. Tuy rằng liếc mắt một cái, nhưng trong nháy mắt nàng bị người đang từ từ đi ra làm cho kinh hãi không thôi.
Chỉ thấy người nọ mặc cẩm bào màu trắng nguyệt nha, sạch sẽ không nhiễm bụi. Toàn thân ngoại trừ một khối ngọc bội trắng giá trị không còn thêm cái gì, tay cầm một cái ô làm từ giấy dầu thượng hạng, đủ che ánh mặt trời chói chang ngày hè trên đầu hắn. Bàn tay trắng nõn thon dài, tuy rằng ô dầu che mất bộ dáng của hắn, nhưng dáng người nho nhã, đi ở giữa sân vắng như đi dạo, không nhanh không chậm, từng bước đi tới, giống một làn gió từ chín tầng mây thổi xuống, người ta không thấy được dung mạo, cũng vẫn bằng lòng không ngừng ái mộ hắn.
Hắn vừa đi đến, ánh mắt thị vệ cửa cung bao gồm Lý Vân đều tập trung trên người hắn.
Lục công công đi phía sau hắn nửa bước, vừa đi vừa nói cái gì, mặt mày đều tràn đầy ý cười.
Lý Vân cảm thán, cái gì gọi là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song." (*) Trước kia nàng không hiểu ý câu thơ này. Nay cuối cùng cũng hiểu rõ rồi. Không nghĩ trên đời thật sự có người như vậy, không thấy được dung mạo, cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại. Nàng lấy lại bình tĩnh, loại bỏ những ý nghĩa thừa thãi ra khỏi đầu, ánh mắt trấn tĩnh nhìn người nọ. Giờ không cần người mở miệng giới thiệu, nàng cũng biết người đó là Dung Cảnh.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Quả nhiên không giống người thường, không phụ lòng chờ mong!
Chỉ thấy người kia dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hơi nghiêng ô một chút, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn qua bên này.
Lý Vân đã ổn định tinh thần lại lần nữa kinh diễm. Nghĩ nam nhân này có cần đẹp như vậy không. Có còn để nữ nhân sống hay không? Tuy rằng nàng tự nhận mình không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng không cần đánh sâu vào nội tâm của nàng như thế a! Cho tới bây giờ đã từng gặp Tứ hoàng tử, thái tử, Dạ Khinh Nhiễm, ca ca của nàng Vân Mộ Hàn, đều là tuấn mỹ vô song, nhưng không hề khiến nàng có cảm giác muốn dậm chân đấm ngực như trong lúc này đối với người kia. Cho dù trên đường gặp gỡ Ngọc Ngưng tiểu thư phủ thừa tướng cũng chỉ làm cho nàng kinh diễm trong chớp mắt, mà người này đường như có một loại ma lực, có khả năng hấp dẫn linh hôn nơi sâu nhất của con người, không thể tự thoát ra được.
Qủa thực có thể dùng mặt mày như họa để hình dung hắn.
Lý Vân nghĩ đến điều này, ánh mắt không khỏi chớp chớp, lập tức gục đầu xuống, nghĩ Dạ Khinh Nhiễm nói đúng. Người này tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều. Nghe nói người càng đẹp thì càng độc, giống như hoa Anh Túc. Nàng không muốn bị nhiễm độc.
"Tiểu thư, là Cảnh thế tử đó!" Giọng nói Thải Liên vang lên, như là xa xôi truyền đến.
"Ừ!" Lý Vân từ chối cho ý kiến, gật đầu. Lại ngẩng đầu nhìn về hướng Dung Cảnh, ánh mắt khôi phục trấn tĩnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh dời mắt nghiêng đầu nói gì đó với Lục công công phía sau, Lục công công cười gật đầu, xoay người trở lại trong cung, mà hắn chỉ nhìn thoáng qua hắc y thị vệ cách đó không xa, nâng bước chậm rãi đi về hướng Lý Vân.
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2
- Quyển 1 - Chương 3
- Quyển 1 - Chương 4
- Quyển 1 - Chương 5
- Quyển 1 - Chương 6
- Quyển 1 - Chương 7
- Quyển 1 - Chương 8
- Quyển 1 - Chương 9
- Quyển 1 - Chương 10
- Quyển 1 - Chương 11
- Quyển 1 - Chương 12
- Quyển 1 - Chương 13
- Quyển 1 - Chương 14
- Quyển 1 - Chương 15
- Quyển 1 - Chương 16
- Quyển 1 - Chương 17
- Quyển 1 - Chương 18
- Quyển 1 - Chương 19
- Quyển 1 - Chương 20
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22
- Quyển 1 - Chương 23
- Quyển 1 - Chương 24
- Quyển 1 - Chương 25
- Quyển 1 - Chương 26
- Quyển 1 - Chương 27
- Quyển 1 - Chương 28
- Quyển 1 - Chương 29
- Quyển 1 - Chương 30
- Quyển 1 - Chương 31
- Quyển 1 - Chương 32
- Quyển 1 - Chương 33
- Quyển 1 - Chương 34
- Quyển 1 - Chương 35
- Quyển 1 - Chương 36
- Quyển 1 - Chương 37
- Quyển 1 - Chương 38
- Quyển 1 - Chương 39
- Quyển 1 - Chương 40
- Quyển 1 - Chương 41
- Quyển 1 - Chương 42
- Quyển 1 - Chương 43
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45
- Quyển 1 - Chương 46
- Quyển 1 - Chương 47
- Quyển 1 - Chương 48
- Quyển 1 - Chương 49
- Quyển 1 - Chương 50
- Quyển 1 - Chương 51
- Quyển 1 - Chương 52
- Quyển 1 - Chương 53
- Quyển 1 - Chương 54
- Quyển 1 - Chương 55
- Quyển 1 - Chương 56
- Quyển 1 - Chương 57
- Quyển 1 - Chương 58
- Quyển 1 - Chương 59
- Quyển 1 - Chương 60
- Quyển 1 - Chương 61
- Quyển 1 - Chương 62
- Quyển 1 - Chương 63
- Quyển 1 - Chương 64
- Quyển 1 - Chương 65
- Quyển 1 - Chương 66
- Quyển 1 - Chương 67
- Quyển 1 - Chương 68
- Quyển 1 - Chương 69: Xem cuộc vui phải trả thù lao
- Quyển 1 - Chương 70: Bội phục mười phần
- Quyển 1 - Chương 71: Lần nữa nổi tiếng
- Quyển 1 - Chương 72: Miệng nhiều người xói chảy vàng
- Quyển 1 - Chương 73: Thần cơ diệu toán
- Quyển 1 - Chương 74: Chật vật vi tiêm
- Quyển 1 - Chương 75: Thực có can đảm xuống tay!
- Quyển 1 - Chương 76: Có thể làm quốc mẫu
- Quyển 1 - Chương 77: Trở lại chốn cũ
- Quyển 1 - Chương 78: Ám sát liên hoàn
- Quyển 1 - Chương 79: Nam cương chú thuật
- Quyển 1 - Chương 80: Vào ở Hương Khuê
- Quyển 1 - Chương 81: Đồng miên cộng chẩm
- Quyển 1 - Chương 82: Thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui)
- Quyển 1 - Chương 83: Cùng nhau xem cuộc vui
- Quyển 2 - Chương 1: Một chuyện vui
- Quyển 2 - Chương 2: Sáng sủa
- Quyển 2 - Chương 3: Mỹ nhân Nam Cương
- Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
- Quyển 2 - Chương 5: Vô cùng diễm phúc
- Quyển 2 - Chương 6: Độc nhất vô nhị
- Quyển 2 - Chương 7: Dương diệp truyền thư (lá Dương truyền thư)
- Quyển 2 - Chương 8: Giận vẫn ôn nhu
- Quyển 2 - Chương 9: Mặt phấn hoa đào
- Quyển 2 - Chương 10: Yếu đuối
- Quyển 2 - Chương 11: Tứ hôn cho ngươi
- Quyển 2 - Chương 12: Chỉ mành treo chuông
- Quyển 2 - Chương 13: Yêu cầu lập phi
- Quyển 2 - Chương 14: Đặc Biệt Tứ Hôn
- Quyển 2 - Chương 15: Nhẹ nhàng tha thứ
- Quyển 2 - Chương 16: Thích Nặng
- Quyển 2 - Chương 17: Khôi phục võ công
- Quyển 2 - Chương 18: Ôn Tuyền xuân sắc
- Quyển 2 - Chương 19: Một phòng cảnh xuân
- Quyển 2 - Chương 20: Thích không đủ
- Quyển 2 - Chương 21: Cam tâm tình nguyện
- Quyển 2 - Chương 22: Tiếp nhận Hồng các
- Quyển 2 - Chương 23: Cố ý chờ ngươi
- Quyển 2 - Chương 24: Uyên ương hí thủy
- Quyển 2 - Chương 25: Uyên ương âu yếm
- Quyển 2 - Chương 26: Cử án tề mi
- Quyển 2 - Chương 27: Tỏ tình công khai
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thích ai hơn
- Quyển 2 - Chương 29: Lật đổ thiên hạ
- Quyển 2 - Chương 30: Cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay
- Quyển 2 - Chương 31: Cuộc thi đua ngựa
- Quyển 2 - Chương 32: Có thể yêu không?
- Quyển 2 - Chương 33: Xuân về hoa nở
- Quyển 2 - Chương 34: Đàm hôn luận gả
- Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn Chương trướcChương tiếp
- Quyển 2 - Chương 36: Ông trời tác hợp
- Quyển 2 - Chương 37: Sung sướng đến cực điểm
- Quyển 2 - Chương 38: Người nguyện mắc câu
- Quyển 2 - Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 40: Đánh rớt răng cửa Chương trướcChương tiếp
- Quyển 2 - Chương 41: Gieo gió gặt bão
- Quyển 2 - Chương 42: Tín vật đính ước
- Quyển 2 - Chương 43: Phản đòn, giận hôn
- Quyển 2 - Chương 44: Tình thâm đến tận đây
- Quyển 2 - Chương 45: Cuồng nhiệt như lửa
- Quyển 2 - Chương 46: Yêu ta thật nhiều
- Quyển 2 - Chương 47: Phu xướng phụ tùy
- Quyển 2 - Chương 48: Âm kém dương sai
- Quyển 2 - Chương 49: Cao thủ quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 50: Ta yêu Dung Cảnh
- Quyển 2 - Chương 51: Khôi phục trí nhớ
- Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
- Quyển 2 - Chương 53: Đón đầu gặp nhau
- Quyển 2 - Chương 54: Ngươi chính là ngươi
- Quyển 2 - Chương 55: Duyên thâm tình sâu
- Quyển 2 - Chương 56: Ôn nhu triền miên
- Quyển 2 - Chương 57: Đó là thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 58: Dám hủy thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 59: Hai phủ thông gia
- Quyển 2 - Chương 60: Tình thâm một mảnh
- Quyển 2 - Chương 61: Thiên kiều bá mị
- Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
- Quyển 2 - Chương 63: Phá giải bí mật
- Quyển 2 - Chương 64: Mười mỹ nhân
- Quyển 2 - Chương 65: Phong phiêu tuyết nguyệt
- Quyển 2 - Chương 66: Yêu sâu hơn biển
- Quyển 2 - Chương 67: Đối chọi gay gắt
- Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình
- Quyển 2 - Chương 70: Có phu như thế thê còn cần gì
- Quyển 2 - Chương 71: Chống lại thánh chỉ
- Quyển 2 - Chương 72: Người thắng lớn nhất
- Quyển 2 - Chương 73: Tranh vẽ Tử Trúc
- Quyển 2 - Chương 74: Chỉ thường thôi
- Quyển 2 - Chương 75: Tương tư gần nhau
- Quyển 2 - Chương 76: Cầm tiêu tranh phong
- Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê
- Quyển 2 - Chương 78: Ôn nhu lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 79: Cả Đời Làm Phụ Nữ Có Chồng
- Quyển 2 - Chương 80: Thân mật gắn bó
- Quyển 2 - Chương 81: Ăn sạch vào bụng
- Quyển 2 - Chương 82: Tới đúng lúc
- Quyển 2 - Chương 83: Bảy mươi hai xuân*
- Quyển 2 - Chương 84: Chúng ta thử xem
- Quyển 2 - Chương 86: Đây là hạ lễ
- Quyển 2 - Chương 87: Xả thân cứu giúp
- Quyển 2 - Chương 88: Nam Lương quốc sư
- Quyển 2 - Chương 89: Chiêu làm phò mã
- Quyển 2 - Chương 90: Ngoài dự tính
- Quyển 2 - Chương 91: Khúc Phượng Cầu Hoàng
- Quyển 2 - Chương 92: Một thùng khương Sơn
- Quyển 2 - Chương 94: Công tử mưu (mưu kế của công tử)