🍃 Chương 33

Làm một con rối, sinh hoạt của nguyên chủ vô cùng nhàn rỗi.

Trừ bỏ năm ngày một lần thượng triều làm linh vật, thời điểm khác chính là đi học đọc sách viết chữ, tấu sớ cũng không cần phê, nhiều nhất chính là dựa theo ý của đại tướng quân và mấy nguyên lão đương triều ấn ngọc tỷ.

Cho nên Phùng Tiếu cho rằng, nàng kế tiếp cũng sẽ rất nhàn.

"Bệ hạ...... Bệ hạ......" Khuôn mặt Trần Minh nhăn nhó, thượng triều sắp bắt đầu rồi, bệ hạ còn không dậy thì sẽ đến trễ, đến muộn Thái Hậu khẳng định sẽ phạt hắn. Nhưng nếu hắn đánh thức bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ phạt hắn, quả thực là khó xử.

"Làm gì?" Phùng Tiếu mơ mơ màng màng hỏi.

"Bệ hạ, sắp đến giờ thượng triều rồi, ngài nên dậy rửa mặt." Trần Minh vội vàng nói.

"Thượng triều? Ta đau đầu, không tham gia." Phùng Tiếu đem chăn cuộn lại tính toán tiếp tục ngủ

Triều đại này cứ năm ngày thượng triều một lần, trời chưa sáng liền bắt đầu, một lần chính là vài tiếng đồng hồ, nàng phải đội vương miệng nặng vài cân, còn yêu cầu toàn bộ quá trình dáng ngồi đoan chính.

Làm một con rối tận chức, Phùng Tiếu căn bản không thể đưa ra bất cứ quyết định nào, thuần túy chỉ là ngồi nghe, thượng triều như vậy, căn bản chính là sống sờ sờ chịu tội, còn không bằng ngủ nhiều chút, hảo hảo dưỡng thương.

Các đại thần căn bản không để bụng nàng tham gia hay không tham gia, người duy nhất để ý chỉ có Thái Hậu, có một lần nguyên chủ thân thể không khoẻ không có đi, Thái Hậu sau khi biết lại răn dạy nàng một trận. Sau này mặc kệ bệnh tình nghiêm trọng thế nào, nguyên chủ đều phải giãy giụa lên triều.

Nàng mới không ngốc như vậy, nàng không sợ Thái Hậu quở trách nha.

Trần Minh vẻ mặt đau khổ, lại không dám tiếp tục kêu, chỉ có thể lặng lẽ lui ra ngoài, đối với ánh trăng trên đỉnh đầu thở dài.

Bọn thái giám đứng bên cạnh hắn, ai cũng không dám nói chuyện.

Từ sau khi Lâm cô cô bị hoàng đế đánh, đám thái giám cung nữ lập tức trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, không dám qua loa giống như trước.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Giác sải bước từ bên ngoài tiến vào, Trần Minh cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Đại tướng quân."

"Bệ hạ đâu?"

Trần Minh do dự mà nói: "Bệ hạ đau đầu......"

"Chuẩn bị hầu hạ bệ hạ rửa mặt." Thẩm Giác hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra đi vào, Trần Minh vẻ mặt nôn nóng, nhưng không dám cản hắn.

Tẩm điện rất tối, bất quá Thẩm Giác là võ lâm cao thủ, bóng tối đối hắn cũng không có trở ngại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đoàn phồng phồng trên long sàn.

Hắn kéo chăn, đầu Phùng Tiếu lộ ra tới.

Bởi vì có kim sang dược Thẩm gia, vết thương trên trán nàng đã tốt lên không ít, sắc mặt cũng không tái nhợt như như hai ngày trước, trên má còn có vệt hồng nhàn nhạt.

Thẩm Giác nhìn tiểu hoàng đế hồi lâu cũng không nhúc nhích, lâu đến mức khiến Trần Minh kinh hồn táng đảm, không ngừng lo lắng việc hắn phát hiện ra giới tính của Phùng Tiếu có vấn đề, nhịn không được liền tự mình bưng nước qua đi: "Đại tướng quân, đều chuẩn bị xong rồi."

Thẩm Giác không phản ứng hắn, cong lưng, dùng đôi tay lạnh lẽo bao lấy mặt Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu nháy mắt bừng tỉnh, mở mắt thấy đại tướng quân, nàng còn tưởng rằng hoa mắt, chớp vài lần mới xác nhận: "Thẩm Giác, ngươi có bệnh hả? Sáng sớm không đi thượng triều mà tới nơi này làm gì?"

"Hóa ra bệ hạ cũng biết hôm nay thượng triều? Ta còn tưởng rằng bệ hạ đã quên."

Phùng Tiếu: "...... Trẫm đau đầu, các ái khanh tự mình thương thảo đi."

"Bệ hạ, cái cớ này người đã dùng rất nhiều lần." Thẩm Giác tăng thêm ngữ khí nói, hai ngày nay mặc kệ phát sinh chuyện gì, tiểu hoàng đế liền dùng đau đầu tới trốn tránh, thật sự cho rằng hắn ngốc sao? Hắn bất quá là xem nàng đáng thương, mở một mắt nhắm một mắt thôi.

"Trẫm chính là đau đầu, nghĩ tới chuỗi ngọc trên vương miệng nặng như vậy, miệng vết thương của trẫm lại càng đau." Vết thương của nàng hiện tại không đau, nhưng đội vương miệng mấy canh giờ, kia khẳng định đau chết.

Thẩm Giác lắc đầu, giống như thở dài: "Vậy không cần đội, Trần Minh, hầu hạ bệ hạ rửa mặt."

Trần Minh cùng Phùng Tiếu đồng thời sửng sốt, Thẩm Giác *đại mã kim đao ngồi ở tẩm điện, một bộ tư thế muốn mang theo Phùng Tiếu mới bằng lòng đi, Phùng Tiếu không có biện pháp, đành phải ngồi dậy rửa mặt.

(*Đại mã kim đao: Hào sảng, khí thế sắc bén, không lưu tình)

----

Các triều thần đứng ở trong đại điện, chờ đợi người quan trọng nhất đến.

Đương nhiên người này không phải hoàng đế, mà là Thẩm Giác.

Đại tướng quân nổi danh là đúng giờ, thượng triều chưa bao giờ đến trễ, hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện, khiến không ít người nhỏ giọng nghị luận.

"Chẳng lẽ tướng quân hôm nay không tham gia thượng triều?"

"Đại tướng quân trước đây nếu không tham gia, không phải sẽ phái người tới nói một tiếng sao?"

"Lưu đại nhân, ngài không phải ở bên cạnh tướng quân sao? Ngài có biết tin tức gì không?"

Lưu đại nhân chậm rì rì nói: "Hạ quan chỉ biết, đại tướng quân đã sớm vào cung."

"Đại tướng quân đã ở trong cung? Vậy vì sao còn chưa xuất hiện?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết nguyên nhân.

Thái giám hô to một tiếng: "Bệ hạ giá lâm."

Chúng quan đồng thời hành lễ, kinh ngạc nhìn đại tướng quân với bệ hạ cùng xuất hiện.

Càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, tiểu hoàng đế hôm nay cư nhiên không có mang vương miệng, mà chỉ nhẹ nhàng mang ô quan sa, hơn nữa trên mặt viết đầy chữ không cao hứng.

Tương phản, đại tướng quân toàn thân đều tràn đầy hai chữ sung sướng.

Chẳng lẽ đại tướng quân sáng sớm đi bắt nạt tiểu hoàng đế?

Chờ tiểu hoàng đế ngồi xuống long ỷ, cơ mặt quần thần đều đồng thời trầm xuống, hoàng đế sống lưng thẳng tắp trước đây không thấy, hiện tại tiểu hoàng đế vặn vẹo méo mó ngồi trên long ỷ, toàn thân phảng phất như không có xương cốt, nếu là cho nàng một cái chăn, phỏng chừng có thể lập tức ngủ mất.

Sắc mặt Tạ thái phó phụ trách dạy dỗ hoàng đế lập tức trở lên không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của đối thủ, càng làm cho hắn cả người khó chịu.

Kia thật sự không phải hắn dạy!

Bị người cưỡng chế đánh thức, Phùng Tiếu vô cùng không vui, nàng cũng không có che dấu, dựa vào long ỷ, lạnh lùng nhìn phía dưới.

Chúng triều thần không được tự nhiên, trước đây cảm giác tồn tại của tiểu hoàng đế rất yếu ớt, hôm nay lại mạnh đến dọa người, mặc kệ là ai nói gì, tiểu hoàng đế đều thẳng lăng nhìn chằm chằm người nọ, lực áp bách mười phần. Có mấy quan viên không đủ định lực, bị nàng nhìn tới mức nói cũng không nhanh nhẹn, càng nói càng vấp.

Nhưng đối với một loạt hành vi không hợp quy củ của tiểu hoàng đế hôm nay, đại tướng quân cư nhiên cứ như không thấy, vẫn như cũ bình tĩnh chủ trì buổi triều.

Tiểu hoàng đế ở trên long ỷ đã thay đổi vài cái tư thế, mỗi lần đổi một cái tư thế, mọi người lại nhìn sang đại tướng quân, không tiếng động chờ mong hắn có thể quan tâm một chút dị thường ngày hôm nay.

Đại tướng quân vẫn như cũ nhìn như không thấy.

"Thần Lưu thần huyện có chuyện muốn tấu, thần muốn cáo trạng một nhóm tham ô nhận hối lộ, trái với luật pháp ......"

"A, trẫm xem người tham ô nhận hối lộ kia hẳn là ngươi đi?" Phùng Tiếu cười lạnh nói.

Toàn triều đều sửng sốt, má ơi, chim cút 5 năm - tiểu hoàng đế, hắn cư nhiên chủ động lên tiếng!

Lưu thần huyện cả kinh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trên long ỷ, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt thanh triệt sáng ngời của Phùng Tiếu, Lưu thần huyện không dám nhìn nhiều, quỳ xuống trình lên chứng cứ: "Thần nơi này có ba người ủy thác Hoàng Minh Vũ, Chương Đạt Thành, Lý Triêu Tịch, bọn họ đều nguyện ý làm nhân chứng......"

"Các ngươi cùng nhau tham ô, gặp phải người không muốn cùng các ngươi thông đồng làm bậy, các ngươi tự nhiên muốn trước tiên đem người ta xử lý, kịch bản này ai mà không biết a!" Tiểu hoàng đế lại nói.

"Thần oan uổng." Lưu thần huyện hận không thể bịt miệng tiểu hoàng đế lại, hai mắt trông mong nhìn đại tướng quân, chỉ hy vọng đại tướng quân có thể tin tưởng hắn.

Nhưng mà tiểu hoàng đế lại mở miệng: "Ngươi có oan uổng hay không, hỏi lê dân bá tánh ngươi cai quản một câu chẳng phải sẽ rõ sao, ngươi cho rằng ngươi kêu lớn tiếng chút, là có thể biến đen thành trắng?"

Tâm tình tốt lên không ít, nàng nhìn Lưu thần huyện, khóe miệng hơi cười nói một câu: "Trẫm nghe nói Lưu đại nhân ngươi xây cái trang viên, tính toán sưu tập đủ 108 vị mỹ nhân, hiện tại sưu tập đến bao nhiêu rồi?"

Lưu thần huyện sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đôi mắt không che dấu nổi hoảng sợ nhìn về phía Phùng Tiếu, chuyện này hắn làm cực kỳ bí mật, tiểu hoàng đế làm sao mà biết được?

"Bệ hạ, tuyệt đối không có loại chuyện này, thần oan uổng, đại tướng quân, hạ quan oan uổng......"

Thẩm Giác vẫn luôn đứng ở bên cạnh long ỷ, lúc này thấy toàn bộ mọi người nhìn mình, hắn thong thả ung dung hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Nhìn ngươi còn có thể làm gì, dĩ nhiên là muốn ngươi định đoạt a!

Thẩm Giác nhướng mày, đối Phùng Tiếu ôm quyền nói: "Bệ hạ anh minh." Hắn vẫy vẫy tay, liền có người đi lên mang Lưu thần huyện mặt không có chút máu đi.

Các đại thần nhìn tiểu hoàng đế, lại nhìn sang đại tướng quân, toàn bộ không hiểu ra sao? Hôm nay tiểu hoàng đế uống lộn thuốc? Đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế đều uống nhầm?

Đại điện trong lúc nhất thời an tĩnh lại, các đại thần đều đang đắm chìm trong sự tình vừa mới phát sinh, một đám trong đầu không biết xoay bao nhiêu khúc cong, não bổ bao nhiêu đồ vật.

Nhưng mà ấn tượng chim cút của tiểu hoàng đế đã khắc quá sâu, bọn họ sẽ không nghĩ đến là tiểu hoàng đế đột nhiên thông suốt, mà là sôi nổi suy đoán, đây là đại tướng quân bày mưu đặt kế để tiểu hoàng đế nói như vậy.

Tự mình nghĩ xong, các triều thần cũng yên ổn xuống, tiếp tục bẩm bảo.

Phùng Tiếu lại mắng vài người, mắng tới mức các đại thần bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không phải chuyện khẩn cấp đều lựa chọn không nói, nhìn nóc nhà nhìn mặt đất, tiêu cực chờ đợi buổi triều kết thúc.

Tới lúc cuối cùng, Thẩm Giác lại đề ra một chuyện, từ hôm nay trở đi, Phùng Tiếu mỗi ngày phải đi Thượng Thư Phòng, cùng hắn và vài vị đại thần cùng nhau phê tấu sớ.

Tâm trạng khó khăn lắm mới tốt hơn của Phùng Tiếu nháy mắt liền rớt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Giác, người nọ cười: "Bệ hạ, ngài đã mười lăm, cũng nên gánh vác trách nhiệm của hoàng đế."

Cả ngày đỡ phải miên man suy nghĩ, thích cái gì nam nhân, muốn cái gì nam phi, nam hậu!

Muốn Phùng Tiếu bắt đầu xử lý tấu sớ, không chỉ có Phùng Tiếu không quen, các đại thần cũng không quen, Thượng Thư Phòng so ngày thường càng thêm nặng nề.

Những năm gần đây hoàng đế chính là một vật trang trí, công việc của triều đình đã sớm không cần hoàng đế quan tâm. Hiện giờ hoàng đế lại đột nhiên cắm vào, các đại thần phát hiện, trong lúc nhất thời thế nhưng không tìm được việc cho hoàng đế làm.

Nhưng không thể thật sự để hoàng đế ở trong Thượng Thư Phòng nhàm chán phát ngốc, vì thế mấy cái nguyên lão đại thần ở một đống lớn tấu sớ tìm lại tìm, rốt cuộc cũng tìm được mấy quyển bọn họ cho rằng thích hợp đưa cho tiểu hoàng đế.

Vì thế mấy quyển tấu sớ mới mẻ ra lò xuất hiện trên thư án của Phùng Tiếu.

"Bệ hạ, thỉnh người mau chóng xử lý." Hôm nay tâm tình Thẩm Giác rất tốt, thậm chí thời điểm nói chuyện cũng mang theo ý cười.

Mấy quyển tấu kia hắn đã xem qua, hắn có dự cảm, tiểu hoàng đế sẽ phát cáu.

Quả nhiên, Phùng Tiếu chỉ mới mở quyển đầu tiên, mày liền nhăn thành một đoàn, ném một cái: "Lý Dịch, ngươi đây là viết tấu sớ hay là viết thoại bản? Nếu không ngươi đừng làm quan được không? Về nhà viết thoại bản đi?" Đem tấu sớ viết thành liêu trai chí dị, bệnh tâm thần!

Quyển thứ hai, Phùng Tiếu lại ném tấu sớ: "Bạch Cùng, ngươi có biết viết sớ hay không? Đem một việc đơn giản rõ ràng viết ra rất khó sao? Ngươi viết mấy ngàn chữ không liên quan để khoe ngươi rất nhàn?" Mấy ngàn chữ cũng không viết tới chính sự, quả thực là truyền kỳ.

Quyển thứ ba, đến tấu sớ Phùng Tiếu cũng lười ném: "Mã Đình, nếu loại chuyện nhỏ như vậy người cũng không thể tự ra quyết định, muốn trẫm đưa ý kiến, vậy trẫm cho ngươi một ý kiến *nhất lao vĩnh dật?."

(*Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi)

Mã đình thấp thỏm lại chờ mong nhìn Phùng Tiếu, nàng nói: "Trẫm giúp ngươi đổi một Công Bộ thị lang mới, thế nào?"

Hắn chính là Công Bộ thị lang a, này chẳng phải là nói, muốn đem hắn đổi đi?

"Bệ hạ thứ tội, thần biết nên làm như thế nào, thần liền đi làm việc." Mã Đình vội vàng đi ra bên ngoài, rất sợ đi chậm một chút, vị trí Công Bộ thị lang này liền giữ không nổi.

Mấy chủ nhân tấu sớ đều bị Phùng Tiếu mắng máu chó đầy đầu, trên cơ bản đều bị đánh trở về viết lại, phương thức Phùng Tiếu xử lý Thẩm Giác không hề có dị nghị, toàn bộ là dựa theo ý tứ của Phùng Tiếu mà làm.

Mấy lão thần càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Thẩm Giác, tiểu hoàng đế thật sự thông suốt? Mà ngươi cũng thật sự muốn cho tiểu hoàng đế tiếp xúc triều chính?

Thẩm Giác phảng phất như không thấy ánh mắt bọn họ, hắn cúi đầu phê duyệt tấu sớ, tâm tình vẫn tốt như cũ.

Nói cái gì chính sự đều phiền hắn làm lụng vất vả, còn bản thân lại muốn ở hậu cung sủng hạnh phi tần?

Tưởng bở!

Từ đây về sau, ngoan ngoãn bồi hắn cùng nhau làm việc đi!

loading...

Danh sách chương: