Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)

Editor: My

_____

Âm nhạc trong hội trường ngừng lại, người chủ trì cười cười muốn hoà giải, nhưng lại bị Lục Bắc Xuyên ngăn cản.

Chuyện này hắn cũng đang định nói cho rõ ràng, tiếng bàn tán và ánh mắt phía dưới quá mức phô trương, khiến cho hắn cảm thấy không quá dễ chịu.

Diệp Trăn nhìn qua thì giống như là không thèm để ý, nhưng hắn lại không thể không để ý.

Lục Bắc Xuyên tùy ý nhìn cô một cái, "Chuyện này đáng lẽ là tôi không muốn nói ra, là vì không muốn khiến cho các người mất hết mặt mũi, dù sao hôm nay cũng là ngày tốt lành của tôi và Trăn Trăn, loại chuyện này nói ra cũng chỉ phá hư sự hào hứng của mọi người mà thôi."

Hắn một tay ôm eo Diệp Trăn, một tay cầm microphone, nói với tất cả mọi người ở đây: "Giới thiệu cho mọi người một chút, người phụ nữ hiện tại đang đứng ở bên cạnh tôi, từ hôm nay trở đi chính là vợ của Lục Bắc Xuyên tôi, cô ấy tên là Diệp Trăn."

Ánh mắt Lục Bắc Xuyên nhìn về phía Diệp Tình, hai con ngươi sắc bén giống như mũi tên, khiến cho Diệp Tình không tự chủ được cúi đầu, không dám đối mặt với hắn.

"Mọi người hẳn là ai cũng biết, một năm trước tôi xảy ra tai nạn xe cộ, đến tận nửa tháng trước mới tỉnh lại được, trong khoảng thời gian tôi hôn mê, là Diệp Trăn ở bên cạnh chăm sóc tôi. Có thể nói là, nếu như không nhờ vợ của tôi ngày đêm không ngủ chăm sóc, thì tôi cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy được." Lục Bắc Xuyên cúi đầu nhìn Diệp Trăn, "Đối với việc này, tôi rất cảm kích vợ của tôi."

"Nhưng khi cưới, vợ của tôi lại lấy danh nghĩa là Diệp Tình tới chăm sóc tôi, khiến cho tôi và người nhà của tôi vẫn cho rằng người chăm sóc cho tôi là Diệp Tình. Tôi không biết tại sao Diệp Tình tiểu thư lại muốn ôm trên người sự thực rằng cô ấy mới là người chăm sóc tôi. Nhưng cứ coi như là giống nhau như đúc đi, thì tôi cũng không cho rằng có ai có thể thay thế được vợ của tôi!"

*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*

Lục Bắc Xuyên nói những lời này cũng không quá thẳng thắn, thậm chí còn có chút uyển chuyển, nhưng những vị khách ở đây có người nào mà không phải cáo già, lời bóng nói gió có ai mà nghe không hiểu đâu?

Nói tới nói lui tóm lại không phải là Diệp Trăn chăm sóc Lục Bắc Xuyên hơn một tháng, cuối cùng lại bị Diệp Tình thay thế, cô ta muốn dùng thân phận của Diệp Trăn gả vào Lục gia để hưởng vinh hoa phú quý thôi sao.

Hiển nhiên Thẩm Tĩnh cũng không biết còn có chân tướng này, bà ta ngốc lăng trong chốc lát, trên mặt lộ rõ thần sắc xấu hổ, "Cái này... có chuyện như vậy thật sao..."

Mặt Lục Bắc Xuyên không biểu tình liếc nhìn toàn bộ hội trường, "Diệp Trăn, vợ của tôi, là một người lương Thiện dịu dàng, tôi hi vọng các vị sẽ không suy nghĩ xấu về cô ấy. Về sau tôi không muốn nghe thấy dù chỉ là một ít lời đồn đại vô căn cứ nào nữa."

Ánh mắt mọi người ở đây liếc qua liếc lại trên người Diệp Trăn và Diệp Tình. Lục gia rất biết lựa người để mời, phần lớn đều là thành phần tri thức có kinh nghiệm, thể loại người nào cũng đã từng gặp qua rồi, cho nên đối với hành vi của Diệp Tình cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ bất động thanh sắc dò xét, âm thầm ghi việc này ở trong lòng.

Những người họ hàng bạn bè thân thích bên Diệp gia thì ngược lại. Từ nhỏ đến lớn Diệp Tình vẫn luôn ưu tú, vậy mà hình tượng lại bị đổ vỡ chỉ trong vòng một ngày, khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán hai câu.

"Không dám nghĩ tới a, sao Diệp Tình lại có thể vì ham muốn được gả vào nhà giàu mà đoạt chồng của em mình?"

"Thật đúng là nhìn không ra, bình thường nhìn Diệp Tình ưu tú như thế, vậy mà cũng chỉ vì tham lam mà biến thành như này! Thật đúng là mất mặt!"

"Đã nói rồi mà! Tôi thấy Trăn Trăn rất ngoan, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thành thật lại còn lương thiện, quả là có phúc khí!"

"Tôi đã nói rồi, từ nhỏ Trăn Trăn đã luôn thành thật, tại sao lại dám đoạt chồng của chị mình được. Vừa rồi suýt chút nữa đã hiểu lầm Trăn Trăn rồi. Ai da, tôi nhìn Diệp Tình lớn lên từ nhỏ, đứa bé này cũng không giống như là loại người này, tại sao bây giờ lại trở thành như vậy rồi?"

*Hãy đọc tại trang chính chủ TvT*

"Biết người biết mặt, không biết lòng! Cô xem xem Thẩm Như đối xử bất công với hai đứa bao nhiêu, cái gì tốt đều cho Diệp Tình trước, mà Diệp Trăn thậm chí còn không giống như con gái của bà ta. Bây giờ Trăn Trăn cũng coi như là hết khổ rồi, thể loại mẹ như vậy không cần cũng được!"

"Sao có thể bỏ được a? Diệp Trăn được gả vào Lục gia, về sau nhá, vợ chồng hai người Thẩm Như nịnh bợ còn không kịp đâu!"

"Để tôi xem hai người này nịnh bợ Diệp Trăn như nào!"

"..."

Bên tai truyền đến tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Tình tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Cô ta thật sự hận chết Diệp Trăn! Nếu như không phải do nó, thì hôm nay cô ta cũng sẽ không trở thành trò cười của tất cả mọi người rồi!

Nhưng những lời Lục Bắc Xuyên nói đều là sự thật, hết lần này tới lần khác cô ta lại không có cách nào phản bác. Nếu như cô ta dám đứng lên phản bác, vậy cả đời sau này cô ta cũng đừng nghĩ tới việc lôi kéo được quan hệ gì từ Lục gia!

Hiển nhiên mẹ Diệp cũng hiểu chuyện này không thể lên tiếng, chỉ đành phải lôi kéo tay Diệp Tình an ủi cô ta.

Đứa con gái bà yêu quý nhất bị khi dễ thành như vậy, trái tim mẹ Diệp như bị chà đạp, chảy máu không ngừng.

Thẩm Tĩnh hốt hoảng đi xuống dưới khán đài, trở về ngồi lại chỗ cũ, lại bị một cô bé ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh thấp giọng chỉ trích, "Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy! Mắc cỡ chết đi được!"

"Mất mặt? Mẹ còn có thể mất mặt hơn Diệp Tình sao?" Trên mặt Thẩm Tĩnh không có chút thần sắc ngượng ngùng nào, bà ta cười lạnh nói: "Loan Loan, mẹ đang giúp con hả giận đó. Con xem con đi, lúc trước nhịn Diệp Tình không biết bao nhiêu lần, hôm nay vạch trần được lớp mặt nạ thật sự của Diệp Tình, chúng ta cũng xem như được mở mày mở mặt rồi. Để mẹ nhìn xem về sau còn ai dám cưới Diệp Tình nữa!"

"Mẹ, trước mặt mọi người mẹ khiến Diệp Tình xấu mặt, mẹ không sợ về sau nhà bác Diệp..."

"Mẹ sợ bọn họ sao?" Thẩm Tĩnh cười nhạo, "Bây giờ Diệp Trăn gả cho Lục Bắc Xuyên, nó mới là người chúng ta cần phải để ý, Diệp Tình thì tính là cái gì. Huống chi lúc trước Thẩm Như đối xử bất công như vậy, mẹ cũng không tin Diệp Trăn không có khối u trong lòng. Chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi."

Diệp gia đối xử bất công với hai đứa con gái có ai mà không biết?

Hai đứa con gái, một đứa thì ưu tú kiêu ngạo, một đứa thì bình thường nhát gan. Đứa giống như viên Trân Châu, đứa còn lại lại giống cục đất cát.

Hiện tại cục đất cát được người ta xem như viên kim cương nâng trong lòng bàn tay, luyến tiếc như trân bảo. Mà Trân Châu lại bị bỏ đi như cặn bã, thật sự là hả giận!

Trên khán đài, Diệp Trăn lặng lẽ giật giật ống tay áo của Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: "Lục tổng a, bộ dáng này của anh, sẽ chỉ khiến cho chị ta càng ghen ghét tôi hơn thôi."

Cô nhìn ánh mắt như sói như hổ của Diệp Tình, giống như đang muốn lao đến ăn tươi nuốt sống cô.

Nhìn đôi môi đỏ mềm mại kia không ngừng đóng mở, hai mắt Lục Bắc Xuyên nhắm lại, cúi người khẽ hôn cô một cái, "Không sao, em cứ dần thích ứng đi, về sau sẽ còn có thêm nhiều người ghen ghét em hơn."

***
Tác giả có lời muốn nói:

Hôn lễ đã kết thúc rồi! Kế tiếp chính là thời gian gà bay chó chạy với tiểu nhân vật phản diện á!

Đương nhiên, nhất định phải có sự nghiệp, khẩu hiệu của chúng ta là: Nữ cường nhân!

Các bạn học tiếp tục chờ đi nha! Khoảng sáu giờ chiều sẽ up chương nha~

Cám ơn đã ủng hộ ^_^

loading...

Danh sách chương: