Chương 82 : Từ biệt
Chúng nữ quyến đều nói:
- Thái tử phi còn rất trẻ, vậy mà chăm trẻ con lại giỏi như vậy.
Tứ công chúa cười nói:
- Ngươi thực sự không biết là đứa trẻ này nghịch ngợm như thế nào đâu.
Thẩm Nghi Thu ngửi ngửi mái tóc thơm của tiểu thế tử:
- Đại lang nhà chúng ta nghịch ngợm phá phách lúc nào chứ, rõ ràng là vô cùng ngoan mà.
Tứ công chúa nói:
- Nếu a Thẩm đã thích như vậy, vậy ta giao nó cho ngươi. Ngươi đem nó về Đông cung cũng được.
Thẩm Nghi Thu cười hỏi tiểu thế tử:
- Con có muốn về nhà với cữu mẫu không?
Tiểu thế tử quay đầu nhìn mẫu thân một chút, lại nhìn Thái tử phi rồi trịnh trọng gật đầu:
- Muốn.
Đám người không khỏi cười vang lên.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tốt tốt, về nhà cùng Cữu mẫu. Trong viện của cữu mẫu có một con chó con, con có thích chó con không?
Ánh mắt tiểu thế tử lập tức sáng lên, gật gật đầu:
- Đại lang muốn xem.
Thẩm Nghi Thu đối với trẻ nhỏ vô cùng kiên nhẫn. Vừa cho ăn cơm, vừa cho uống canh. Thậm chí ngay cả lau mặt lau miệng, cũng đích thân tự làm, không nhờ đến tay người khác.
Lúc đầu Tứ công chúa còn sợ nhi tử quấy rầy nàng, nhưng bây giờ thấy nàng yêu thích như vậy, cũng đành mặc kệ.
Tới khi bữa tối kết thúc, tiểu thế tử với cữu mẫu đã vô cùng thân thiết rồi. Tứ công chúa phân phó nhũ mẫu tới ôm con về, tiểu thế tử lại uốn éo không chịu để nàng ôm, chỉ khóc nức nở nói:
- A nương nói... a nương nói đưa cho cữu mẫu mà...
Tứ công chúa vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đứ nhỏ này, vội vàng muốn đi như thế à?
Đám người được một phen cười nghiêng ngả. Ngũ công chúa trêu hắn nói:
- Vì sao đại lang lại muốn đi theo cữu mẫu?
Tiểu thế tử chớp mắt hai lần, nhìn Thẩm Nghi Thu rồi mút mút ngón tay cái:
- Cữu mẫu rất thơm, cữu mẫu đẹp mắt...
Ngũ công chúa cười nói:
- Cữu mẫu với Ngũ di mẫu, ai đẹp hơn?
Tiểu thế tử vuốt ve miếng ngọc hình con ngựa nhỏ trong tay, nói ngay không cần suy nghĩ:
- Cữu mẫu đẹp hơn.
Ngũ công chúa cười to, lại hỏi:
- Vậy cữu mẫu với a nương của ngươi, ai đẹp hơn?
Tiểu thế tử chần chờ chốc lát mới nói:
- Đều đẹp như nhau.
Ngũ công chúa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn:
- Như vậy không được. Bây giờ ngươi nói xem ai đẹp hơn, đêm nay ngươi sẽ ngủ với người đó.
Tiểu thế tử nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, hướng về Tứ công chúa gọi một tiếng "a nương" rồi dứt khoát nhào vào trong ngực Thẩm Nghi Thu.
Tứ công chúa mỉm cười rồi đến kéo nhi tử ra, tiểu thế tử "oa" một tiếng rồi khóc ầm lên.
Thẩm Nghi Thu nói:
- A tỷ, nếu không tối nay cứ để tiểu thế tử theo ta về Thiếu Dương viện đi. Là ta đã đồng ý với hắn rồi, cũng nên thực hiện lời hứa mới phải. Gọi nhóm ma ma đi theo nữa, nếu đêm đến tiểu thế tử có khóc, ta sẽ đem hắn về Ngưng Vân viện ngay.
Tứ công chúa liếc nhìn nhi tử, thở dài rồi vuốt ve đỉnh đầu hắn:
- Nhưng ngươi không được gây rối cho cữu mẫu.
Nói xong liền phân phó ma ma hầu hạ tiểu thế tử với bọn thị nữ đi cùng Thái tử phi tới Thiếu Dương viện.
Yến tiệc đăng trước kia không biết còn kéo dài tới khi nào. Thẩm Nghi Thu hạ lệnh cho người hầu đi truyền lời cho Thái tử, sau đó bản thân đi cùng nhóm công chúa xuống núi.
Trở lại bên trong tẩm điện, trước tiên nàng an bài chỗ ở cho đoàn tùy tùng của tiểu thế tử, sau đó mang tiểu thế tử đi chơi với chó con một lúc. Lúc này nhìn thấy thời gian đã trễ liền sai ma ma dẫn hắn tới hồ nước nóng phía sau điện tắm rửa. Bản thân cũng đi suối nước nóng ở Thiếu Dương ngâm mình một hồi.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều tắm rửa thay quần áo xong xuôi. Tiểu thế tử chưa đồng ý đi ngủ, Thẩm Nghi Thu liền ôm hắn vào trong lòng, cầm tay hắn, dạy hắn vẽ mèo con, chó con và thỏ con.
Chơi được một hồi, cuối cùng đứa bé cũng có chút buồn ngủ. Ma ma liền tiến lên ôm hắn:
- Tiểu thế tử, theo ma ma đều ngủ nhé. Để Thái tử phi đi nghỉ sớm thôi.
Tiểu thế tử ôm chặt cánh tay của Thẩm Nghi Thu:
- Đại lang muốn ngủ với cữu mẫu.
Nhóm cung nhân đều che miệng cười khúc khích.
Ma ma nói:
- Làm sao như vậy được!
Tiểu thế tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
- Ta bảo được!
Thẩm Nghi Thu liền nói với ma ma:
- Vậy để hắn ngủ lại trong điện của ta đi. Nếu đêm khuya có khóc, ta sẽ sau người tới mời ma ma sau.
Nói rồi liền gọi cung nhân mang chăn gối mới tinh tới, sau đó ôm đứa nhỏ lên giường nằm.
Có về như vừa rồi tiểu thế tử chơi quá nhiều, cơn buồn ngủ đã đi mất, lúc này nằm lật qua lật lại liên tục nhưng cũng không ngủ được.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Không ngủ được sao?
Tiểu thế tử mút ngón tay cái nói:
- Cữu mẫu hát đi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, thuận miệng ngâm nga mấy câu, là bài hát quen thuộc của trẻ con Linh Châu.
Tiểu thế tử nghiêm túc lắng nghe, dần dần lặng im, mí mắt chậm rãi đóng lại.
Thẩm Nghi Thu vốn không muốn đi ngủ sớm, nhưng vừa nãy ôm đứa nhỏ hát ru, bất tri bất giác cũng dỗ cả bản thân đi ngủ.
-----
Yến hội bên Tập Linh đài kéo dài tới nửa đêm mới kết thúc. Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn về, nhưng bản thân lại không thể rời tiệc sớm được, trong lòng nôn nóng bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Thật vất vả mới chờ được tới lúc tiệc tan, hắn cũng không quan tâm bản thân đã uống bao nhiêu rượu, ngay lập tức cưỡi ngựa xuống chân núi.
Tới bên ngoài Thiếu Dương viện, hắn tung người xuống ngựa, sang muốn đi về hướng tẩm điện, bỗng thoáng nhìn thấy ở dưới gốc cây hoè cách đây không xa có một bóng người. Trong tay người kia cầm một ngọn đèn yếu ớt, áo lông chùm kín người, mang theo mũ chùm đầu. Người kia có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hiển nhiên là nữ tử.
Trong lòng hắn khẽ động một cái, cơn chếnh choáng cũng tỉnh hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, hắn cho là Thẩm Nghi Thu đang đứng chờ mình, nhưng sau đó hắn liền nhận ra tuyệt đối không có khả năng này.
Đang suy nghĩ thì người kia đã đi về phía trước, tháo mũ trùm đầu xuống, đầu cúi thấp xuống, chính là Hà Uyển Huệ.
Uất Trì Việt vô cùng phản cảm với việc làm này của nàng, nhưng thấy nàng lẻ loi đứng đợi một mình trong đêm khuya ở đây, cũng không biết là đứng trong gió rét bao lâu rồi. Hắn cũng có chút không đành lòng, bèn nói:
- Cửu nương, sao muội lại ở đây? Sao không có hạ nhân đi theo?
Hà Uyển Huệ nói:
- Biểu huynh, ngày mai a Huệ xuống núi rồi nên đặc biệt tới đây để từ biệt với biểu huynh.
Vừa nói vừa đi gần về phía hắn, ánh mắt lưu luyến, giống như đang quấn quanh hàng vạn sợi tơ tình:
- A Huệ vẫn luôn muốn nói vài lời trực tiếp với biểu huynh, nhưng mãi mà không có cơ hội. Chỉ đành ra hạ sách này...
Mấy tùy tùng của Thái tử không ngờ được mình sẽ trông thấy một màn này, từng người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.
Uất Trì Việt bất động thanh sắc lui lại hai bước, ngắt lời nàng:
- Để cô sai người đưa muội về Phương Lan viện.
Hắn nhìn hai mắt rớm lệ của Hà Uyển Huệ, không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy bực mình, nhịn không được mà nghiêm mặt nói:
- Tuy chúng ta là họ hàng, nhưng giờ cũng đã trưởng thành rồi, nên biết đường tránh hiềm nghi. Giờ lại đêm khuya như thế này mà gặp nhau thì quả thực không ổn, về sau không được tùy ý làm bậy như vậy nữa.
Ngừng một chút lại nói:
- Thay cô vấn an dì, trên đường về nhớ cẩn thận.
Lại quay đầu ra lệnh cho hai nội thị:
- Các ngươi đưa Hà cửu nương về Phương Lan viện đi.
Dứt lời liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong viện. Sau lưng truyền đến âm thanh khóc thút thít cố đè nén, trong lòng của hắn lại càng thấy phiền phức.
Vào trong phòng ngủ, cung nhân hành lễ với hắn, hình như đang muốn bẩm báo cáo gì đó. Hắn không có kiên nhẫn nghe, chỉ gật đầu một cái, cũng không dừng bước.
Uất Trì Việt sải bước, đi thẳng tới trước màn trướng, nhẹ nhàng vén màn gấm lên. Mượn ánh trăng sáng xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, hắn nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang nằm nghiêng trên giường, ngủ rất say sưa. Khuôn mặt nàng phía dưới ánh trăng oánh nhuận như viên ngọc trai bé nhỏ.
Hắn chỉ cảm thấy bao nhiêu phiền não trong lòng bỗng tan biến hết. Hắn cúi người khẽ hôn một cái lên gò má nàng, đưa tay đi tìm tay của nàng, bỗng nhiên đụng phải vật gì đó rất mềm mại.
Hắn thò người vào trong xem xét. Nhìn kỹ một chút, nhất thời ngẩn ra. Đây không phải là đứa nhỏ đáng ghét nhà Tứ tỷ sao?
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 : Trượt chân
- Chương 2 : Trùng sinh
- Chương 3 : Hoa yến
- Chương 4 : Tuyển phi
- Chương 5 : Trận chiến
- Chương 6 : Làm mai
- Chương 7 : Nhìn nhau
- Chương 8 : Ghen
- Chương 9 : Hôn sự
- Chương 10 : Kế hoạch
- Chương 11 : Đắc ý
- Chương 12 : Phong thưởng
- Chương 13 : Gặp mặt
- Chương 14 : Kinh ngạc
- Chương 15 : Chân tướng
- Chương 16 : Quyết tâm
- Chương 17 : Bói toán
- Chương 18 : Lòng tin
- Chương 19 : Lựa chọn
- Chương 20 : Cũ mới
- Chương 21 : Từ hôn
- Chương 22 : Đại hôn
- Chương 23 : Động phòng
- Chương 24 : Mẹ chồng
- Chương 25 : Dị mộng
- Chương 26 : Sủng hạnh
- Chương 27 : Lập uy
- Chương 28 : Gõ
- Chương 29 : Thăm viếng
- Chương 30 : Ô nhiễm
- Chương 31 : Manh mối
- Chương 32 : Cưỡng chế
- Chương 33 : Người nhà
- Chương 34 : Ôm ấp
- Chương 35 : Đêm dài
- Chương 36 : Thể chất
- Chương 37 : Lương đệ
- Chương 38 : Thăm dò
- Chương 39 : Ấm lạnh
- Chương 40 : Thê thiếp
- Chương 41 : Vẽ mày
- Chương 42 : Cung yến
- Chương 43 : Gây khó dễ
- Chương 44 : Ra tay
- Chương 45 : Thuốc tốt
- Chương 46 : Tức giận
- Chương 47 : Hồi cung
- Chương 48 : Quyết định
- Chương 49 : Triệu kiến
- Chương 50 : Ép trả nợ
- Chương 51 : Chuyện cũ
- Chương 52 : Lên chức
- Chương 53 : Câu tâm
- Chương 54 : Tập võ
- Chương 55 : Thăm bệnh
- Chương 56 : Biểu muội
- Chương 57 : Lên án mạnh mẽ
- Chương 58 : Đêm lạnh
- Chương 59 : Đệ đệ
- Chương 60 : Huynh đệ
- Chương 61 : Tiểu thúc
- Chương 62 : Hạ lễ
- Chương 63 : Sinh nhật
- Chương 64 : Nguyện vọng
- Chương 65 : Tâm ý
- Chương 66 : Tiểu Hoàn
- Chương 67 : Tuyết đầu mùa
- Chương 68 : Trạng nguyên
- Chương 69 : Trân bảo
- Chương 70 : Tâm sự
- Chương 71 : Suối nước nóng
- Chương 72 : Ái mộ
- Chương 73 : Hẹn hò
- Chương 74 : Khuyên giải
- Chương 75 : Chỉ trích
- Chương 76 : Mỉa mai
- Chương 77 : Giải toả nghi ngờ
- Chương 78 : Phong ba
- Chương 79 : Đào nguyên
- Chương 80 : Thổ lộ tâm tình
- Chương 81 : Lộ tẩy
- Chương 82 : Từ biệt
- Chương 83 : Tranh giành tình cảm
- Chương 84 : Nổi giận
- Chương 85 : Ngày ba mươi Tết
- Chương 86 : Ác mộng
- Chương 87 : Chỉ trích
- Chương 88 : Từ hôn
- Chương 89 : Quyết định
- Chương 90 : Do dự
- Chương 91 : Từ biệt
- Chương 92 : Dự cảm
- Chương 93 : Gửi gắm tình cảm
- Chương 94 : Nụ hôn đầu tiên
- Chương 95 : Mất tích
- Chương 96 : Mai phục
- Chương 97 : Cân nhắc
- Chương 98 : Phỏng đoán
- Chương 99 : Môi giới
- Chương 100 : Tầm mắt
- Chương 101 : Điều tra
- Chương 102 : Manh mối
- Chương 103 : Đón tiếp
- Chương 104 : Trừ gian
- Chương 105 : Về nhà
- Chương 106 : Thượng tị
- Chương 107 : Tặng đao
- Chương 108 : Chia cách
- Chương 109 : Sinh biến
- Chương 110 : Quyết định
- Chương 111 : Hi vọng
- Chương 112 : Viện quân
- Chương 113 : Mượn binh
- Chương 114 : Thủ thành
- Chương 115 : Bất ngờ làm phản
- Chương 116 : Đêm trước
- Chương 117 : Thành phá
- Chương 118 : Viện quân
- Chương 119 : Sinh cơ
- Chương 120 : Mưa to
- Chương 121 : Giành lại
- Chương 122 : Thức tỉnh
- Chương 123 : Tỉnh ngộ
- Chương 124 : Chia tay
- Chương 125 : An ủi
- Chương 126 : Ý chỉ
- Chương 127 : Trả thù
- Chương 128 : Lộ tẩy
- Chương 129 : Tranh chấp
- Chương 130 : Quay đầu
- Chương 131 : Hứa hẹn
- Chương 132 : Chuyện xấu
- Chương 133 : Sắc phong
- Chương 134 : Hầu hạ
- Chương 135 : Chữa bệnh
- Chương 136 : Tín nhiệm
- Chương 137 : Hiến tù binh
- Chương 138 : Sâu mọt
- Chương 139 : Thả thuyền
- Chương 140 : Trúng gió
- Chương 141 : Kết cục
- Chương 142 : Báo ứng
- Chương 143 : Tiểu Khuyết
- Chương 144 : Phiên ngoại một
- Chương 145 : Phiên ngoại hai
- Chương 146 : Phiên ngoại ba
- Chương 147 : Phiên ngoại bốn
- Chương 148 : Phiên ngoại năm
- Chương 149 : Phiên ngoại sáu