Chương 66 : Tiểu Hoàn
- Hồi bẩm điện hạ, đó là loại hương hoàn vô danh ta tự điều chế cho vui thôi.
Uất Trì Việt nói:
- Có thể đem hương hoàn tới đây cho ta xem một chút không?
Thẩm Nghi Thu không thể hiểu nổi, nhưng vẫn gọi cung nhân đi lấy một hộp hương thơm mang tới, mở nắp ra rồi trình lên cho Thái tử:
- Mời điện hạ xem qua.
Những viên hương hoàn này mỗi hạt chỉ to bằng móng tay. Uất Trì Việt nhặt một viên lên nhìn, đặt trong lòng bàn tay, để cho nó lăn qua lăn lại hai vòng, ý cười trong mắt như làn sóng dập dờn:
- Tiểu hương Hoàn, hương tiểu Hoàn, vừa thơm vừa tròn. Đúng là tiểu Hoàn đáng yêu.
Trong điện ánh nến sáng bừng, Thẩm Nghi Thu như bừng tỉnh đại ngộ. Nhất định là hắn nghe thấy nhũ danh của mình ở nơi nào đó rồi.
Tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, lập tức nghĩ đến biểu huynh hôm nay mới tới đây nhậm chức. Nhất định là Uất Trì Việt triệu kiến hắn đến tiền viện, biểu huynh trung thực, chắc là không cẩn thận lỡ lời nói ra.
Nàng không muốn hắn biết nhũ danh của mình, chính là vì sợ sẽ có khung cảnh như bây giờ diễn ra.
Thẩm Nghi Thu giả vờ như không biết. Uất Trì Việt cũng không khách khí đem viên hương hoàn kia nhét vào bên hông:
- Viên tiểu Hoàn hương này rất thơm, cô vô cùng thích.
Thẩm Nghi Thu ngoài cười nhưng trong không cười:
- Tay nghề thần thiếp vụng về, đa tạ điện hạ đã yêu thích.
Uất Trì Việt lại móc từ trong túi ra hai viên hạt châu, một viên vàng và một viên ngọc:
- Lấy tiểu Hoàn hương của thái tử phi rồi, ta sẽ để kim tiểu Hoàn với ngọc tiểu Hoàn ở lại chơi với nàng.
Thẩm Nghi Thu biết rõ là hắn đang cố ý trêu mình, nhưng vẫn phải nói lời cảm tạ rồi nhận lấy.
Lúc này, bữa tối cũng được dọn lên, hai người dời bước vào trong chính đường. Cung nhân đã dọn xong bàn ăn cùng bát đũa, những món ăn thịnh soạn cũng lần lượt được trình lên. Đầu tiên là đĩa "tiểu thiên" giòn xốp, món ăn này được làm từ thịt gà và thịt hươu băm nhỏ, sau đó ướp gia vị rồi trộn đều lên. Tiếp theo là vo viên lại rồi chiên trong chảo lớn ngập dầu mè theo đúng yêu cầu của Thái tử.
Uất Trì Việt dùng đũa bạc gắp một miếng lên, đưa tới bát trước mặt Thẩm Nghi Thu:
- Nghi Thu, nếm thử viên tiểu Hoàn xốp giòn này đi.
Thẩm Nghi Thu có chút ngứa ngáy hàm răng:
- Đa tạ điện hạ.
Dứt lời thản nhiên như không có việc gì mà ăn.
Hết món này đến món khác lần lượt được bưng lên, thái tử tràn đầy phấn khởi gắp thức ăn cho Thẩm Nghi Thu. Gắp nhiều tới nỗi đầy ụ cả bát, và đương nhiên trong bát chỉ toàn là những món hình tròn tựa như viên đan dược. Hắn vừa bận rộn vừa nói:
- Món bánh tiểu Hoàn này làm ngon lắm, miếng cá tiểu Hoàn này cũng vừa thơm vừa ngon miệng, Thái tử phi nhất định phải nếm thử một chút đấy.
- A nha, món thịt tiểu Hoàn này được ướp thêm cả chút nước cam, tươi mát ăn cũng không ngán. Hay là Thái tử phi ăn nhiều thêm mấy viên đi?
- Ngọc lộ tiểu hoàn là món mà bình thường nàng thích ăn ăn nhất, sao hôm nay lại chỉ ngồi nhìn mà không động đũa thế?
Thẩm Nghi Thu ngán ngẩm gác đũa xuống:
- Cảm ơn điện hạ, ta ăn no rồi.
Cả đời này nàng không bao giờ muốn trông thấy mấy vật hình tròn nữa.
Uất Trì Việt cười cười, dùng đũa gắp một miếng thịt viên trong chén bạc lên:
- Ta phải ăn nhiều thêm mấy viên tiểu Hoàn này mới được.
Thẩm Nghi Thu ngồi dùng cơm nhưng cũng không biết là phải nghe hắn nói bao nhiêu từ "Hoàn" rồi, trong lỗ tai lùng bùng như sắp mọc kén tới nơi. Chờ mãi mới thấy hắn ăn xong, lại hài lòng uống thêm một ly trà súc miệng. Lúc này cả hai mới lần lượt đi tắm.
Xong xuôi lại ngồi ở đông hiên đọc sách một hồi. Cũng may là triều chính bận rộn, Thái tử còn phải tranh thủ từng giây từng phút để phê duyệt vài bản tấu chương nên không có thời gian đi dạo loanh quanh.
Rốt cục thì lỗ tai của Thẩm Nghi Thu cũng được thanh tịnh trong chốc lát. Nàng cũng cầm tấu chương ra xem, mắt thấy cũng sắp tới kì thi khoa tiến sĩ, vậy nên hành quyển đưa tới Đông cung cũng mỗi ngày một nhiều thêm.
Tới khi bình tâm lại mới phát giác thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, trời đã rất khuya rồi. Hai người lần lượt rửa mặt thay quần áo, rồi lên giường đi ngủ.
Vừa nằm xuống, Uất Trì Việt ngay lập tức tới gần Thẩm Nghi Thu.
Trong lòng Thái tử phi thầm kêu không ổn, lại nghe thấy Thái tử cười nói:
- Nghi Thu, sáng sớm ngày mai ta dạy nàng đánh mã cầu nhé? Nàng thấy sao?
Rốt cục Thẩm Nghi Thu cũng không chịu nổi nữa:
- Xin điện hạ tha cho thiếp đi, thiếp biết sai rồi.
Uất Trì Việt giả bộ kinh ngạc:
- Nàng sai ở đâu? Sao ta lại không biết?
Thẩm Nghi Thu cười khan một tiếng:
- Lần trước điện hạ có hỏi nhũ danh của thần thiếp, nhưng thiếp lại không chịu nói thật.
Uất Trì Việt lấy một lọn tóc của nàng quấn quấn xung quanh ngón tay vừa chơi đùa, vừa nói:
- A, vậy tên nhũ danh của nàng là gì?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Điện hạ biết rồi còn gì.
Uất Trì Việt lập tức phủ nhận:
- Nàng không nói làm sao ta biết được? Là gì vậy?
Thẩm Nghi Thu chỉ đành phải nói:
- Khởi bẩm điện hạ, chỉ có một chữ "Hoàn" thôi.
Uất Trì Việt biết rõ còn hỏi:
- Có phải là hoàn tố chi hoàn không? Chính là chữ "tốt", mười phần chuẩn xác nhỉ?
Gân xanh trên thái dương Thẩm Nghi Thu giật giật, nàng hít sâu một hơi rồi chậm rãi trả lời:
- Hồi bẩm điện hạ, chính là "Hoàn" trong dược hoàn.
Uất Trì Việt cười "phụt" một tiếng.
Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Thái tử vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, dùng đầu ngón tay đẩy sợi tóc dính bên má nàng ra, nói bên tai nàng:
- Tiểu Hoàn, tiểu Hoàn.
Thẩm Nghi Thu chỉ coi như không nghe thấy.
Uất Trì Việt gọi thêm vài tiếng, sau đó vươn tay sờ soạng trên mặt nàng, rồi chạm tới chóp mũi thanh tú:
- Không thấy tròn tí nào.
Thẩm Nghi Thu giận quá hóa cười:
- Đó là khi còn nhỏ rồi.
Uất Trì Việt thu lại nụ cười, có chút buồn bực vô cớ:
- Vậy đến tột cùng là lúc nhỏ nàng tròn trịa như thế nào? Đáng tiếc là ta chưa từng được thấy qua.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười một cái, thầm nghĩ ngươi rõ ràng đã từng gặp rồi. Nhưng mà nghĩ lại, khi đó nàng đã gầy tới mức da bọc xương, cái tên lúc đó cũng chẳng còn hợp với nàng nữa.
Uất Trì Việt ôm chặt lấy nàng:
- Bây giờ nàng là tiểu Hoàn hương* rồi, không còn là tiểu Hoàn tròn trịa nữa...
* Viên hương hoàn thơm tho =))
Đúng lúc này, cánh tay hắn bất chợt chạm vào một chỗ mềm mại. Trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy. Bây giờ hắn chỉ mong thuốc nước của Đào phụng ngự có thể mau chóng phát huy tác dụng nhanh nhất có thể.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì chỉ sợ chưa kịp chờ thân thể Thái tử phi khỏi bệnh, hắn đã mắc bệnh trước rồi.
----
Vào tháng mười một, công việc sự vụ trong triều càng bận rộn hơn. Thuế phú từ các nơi liên tục ngo ngoe vận chuyển về kinh thành, quan viên địa phương cũng phải vào kinh báo cáo nhiệm vụ của mình. Những quan sứ giả của các nước chư hầu cũng mang theo cống phẩm lễ vật rục rịch đi về Trường An.
Cũng có một sự kiện triều chính vô cùng lớn thu hút đông đảo sự quan tâm của dân chúng quan lại-đó là kì thi khoa tiến sĩ tỉnh đã gần ngay trước mắt. Dù khoa thi tỉnh do Lễ bộ chủ trì, nhưng việc lựa chọn nhân tài cũng là chuyện quốc gia đại sự, Uất Trì Việt không thể không quan tâm.
Uất Trì Việt lại bắt đầu thức khuya dậy sớm. Thẩm Nghi Thu vô cùng hi vọng hắn bận rộn rồi thì đừng có để ý tới mình nữa, có thể tránh được mấy ngày khỏi phải dậy sớm luyện công buổi sáng thì càng tốt. Nhưng hình như Thái tử cũng đoán được suy nghĩ của nàng, nên cho dù có bận bịu tới đâu, cũng bền lòng vững dạ kéo nàng rời giường tập võ từ sáng sớm.
Thẩm Nghi Thu biết trốn cũng không thoát nên đành phải chấp nhận số phận. Sau hơn một tháng, cũng dần cảm thấy quen thuộc.
Ngày rằm tháng mười một, Trường An đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay rơi xuống.
Mỗi tháng vào ngày mồng một và ngày rằm, trên triều đều có đại hội. Trời chưa sáng Thái tử đã đi tới Thái Cực cung, cho nên ngày mồng một và ngày rằm cũng là hai ngày nghỉ hiếm hoi của Thẩm Nghi Thu.
Tuy nhiên, nàng đã quen với việc dậy sớm. Cứ đến giờ mọi hôm thức dậy, là sẽ không thể nào ngủ thêm được nữa.
Nàng trằn trọc nằm lăn qua lăn lại trên giường một lúc, làm cách nào cũng không ngủ được bèn dứt khoát ngồi dậy.
Vừa vén màn trướng lên, liền thấy Tố Nga đang vui vẻ hào hứng đi tới:
- Nương tử, đêm hôm qua có tuyết rơi, trong sân đã phủ đầy tuyết rồi!
Khi còn bé, lúc nào Thẩm Nghi Thu cũng trông ngóng tuyết rơi. Bởi vì ở Sóc Phương, tuyết đầu mùa thường rơi rất sớm. Thế nên khi về Trường An luôn khiến nàng phải đợi rất lâu.
Mặc dù bây giờ không còn tâm trạng như khi còn bé, nhưng tuyết đầu mùa rơi luôn khiến cho người ta cảm thấy thích thú.
Nàng liền gọi Tố Nga tới giúp nàng rửa mặt thay quần áo, lại phủ thêm áo lông chồn thật dày ở bên ngoài, đi thêm giày da hươu vào rồi bước ra hiên để nhìn. Chỉ thấy ngoài sân tuyết phủ trắng xóa, toàn cảnh như được khoác thêm một lớp áo trắng phau. Ngói lưu ly bên trên bị tuyết bao trùm, chỉ còn sót lại một góc của ngọn đèn lục bảo, bị bầu trời mờ mịt không rõ đêm ngày bao trùm nên càng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Thỉnh thoảng lại có mấy con quạ bay lượn từ ngọn cây này qua ngọn cây kia khiến cành lá lắc lư, kéo theo một mảnh tuyết ào ào rơi xuống, nhưng chỉ chốc lát sau lại bị tuyết rơi phủ kín.
Nàng nói với Tố Nga:
- Lát nữa đợi trời sáng rõ hơn, ngươi sai người tới Tây viện truyền lời, mời hai vị lương đệ tới hoa viên ngắm tuyết.
Thẩm Nghi Thu ngây người nhìn một hồi, sau đó mới định thần lại. Nàng cảm thấy thời gian đang trôi qua rất nhanh, những ngày cuối năm cũng sắp tới rồi. Vậy là nàng gả vào Đông cung cũng được non nửa năm rồi...
Tương Nga đưa cho nàng cái lò sưởi cầm tay:
- Lâu lắm mới tới ngày rằm không phải đến giáo trường, sao nương tử không ngủ thêm một lúc nữa?
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới nhớ ra hôm nay là mười lăm tháng mười một, là thời điểm Lễ bộ chuẩn bị tổ chức khoa thi tiến sĩ.
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 : Trượt chân
- Chương 2 : Trùng sinh
- Chương 3 : Hoa yến
- Chương 4 : Tuyển phi
- Chương 5 : Trận chiến
- Chương 6 : Làm mai
- Chương 7 : Nhìn nhau
- Chương 8 : Ghen
- Chương 9 : Hôn sự
- Chương 10 : Kế hoạch
- Chương 11 : Đắc ý
- Chương 12 : Phong thưởng
- Chương 13 : Gặp mặt
- Chương 14 : Kinh ngạc
- Chương 15 : Chân tướng
- Chương 16 : Quyết tâm
- Chương 17 : Bói toán
- Chương 18 : Lòng tin
- Chương 19 : Lựa chọn
- Chương 20 : Cũ mới
- Chương 21 : Từ hôn
- Chương 22 : Đại hôn
- Chương 23 : Động phòng
- Chương 24 : Mẹ chồng
- Chương 25 : Dị mộng
- Chương 26 : Sủng hạnh
- Chương 27 : Lập uy
- Chương 28 : Gõ
- Chương 29 : Thăm viếng
- Chương 30 : Ô nhiễm
- Chương 31 : Manh mối
- Chương 32 : Cưỡng chế
- Chương 33 : Người nhà
- Chương 34 : Ôm ấp
- Chương 35 : Đêm dài
- Chương 36 : Thể chất
- Chương 37 : Lương đệ
- Chương 38 : Thăm dò
- Chương 39 : Ấm lạnh
- Chương 40 : Thê thiếp
- Chương 41 : Vẽ mày
- Chương 42 : Cung yến
- Chương 43 : Gây khó dễ
- Chương 44 : Ra tay
- Chương 45 : Thuốc tốt
- Chương 46 : Tức giận
- Chương 47 : Hồi cung
- Chương 48 : Quyết định
- Chương 49 : Triệu kiến
- Chương 50 : Ép trả nợ
- Chương 51 : Chuyện cũ
- Chương 52 : Lên chức
- Chương 53 : Câu tâm
- Chương 54 : Tập võ
- Chương 55 : Thăm bệnh
- Chương 56 : Biểu muội
- Chương 57 : Lên án mạnh mẽ
- Chương 58 : Đêm lạnh
- Chương 59 : Đệ đệ
- Chương 60 : Huynh đệ
- Chương 61 : Tiểu thúc
- Chương 62 : Hạ lễ
- Chương 63 : Sinh nhật
- Chương 64 : Nguyện vọng
- Chương 65 : Tâm ý
- Chương 66 : Tiểu Hoàn
- Chương 67 : Tuyết đầu mùa
- Chương 68 : Trạng nguyên
- Chương 69 : Trân bảo
- Chương 70 : Tâm sự
- Chương 71 : Suối nước nóng
- Chương 72 : Ái mộ
- Chương 73 : Hẹn hò
- Chương 74 : Khuyên giải
- Chương 75 : Chỉ trích
- Chương 76 : Mỉa mai
- Chương 77 : Giải toả nghi ngờ
- Chương 78 : Phong ba
- Chương 79 : Đào nguyên
- Chương 80 : Thổ lộ tâm tình
- Chương 81 : Lộ tẩy
- Chương 82 : Từ biệt
- Chương 83 : Tranh giành tình cảm
- Chương 84 : Nổi giận
- Chương 85 : Ngày ba mươi Tết
- Chương 86 : Ác mộng
- Chương 87 : Chỉ trích
- Chương 88 : Từ hôn
- Chương 89 : Quyết định
- Chương 90 : Do dự
- Chương 91 : Từ biệt
- Chương 92 : Dự cảm
- Chương 93 : Gửi gắm tình cảm
- Chương 94 : Nụ hôn đầu tiên
- Chương 95 : Mất tích
- Chương 96 : Mai phục
- Chương 97 : Cân nhắc
- Chương 98 : Phỏng đoán
- Chương 99 : Môi giới
- Chương 100 : Tầm mắt
- Chương 101 : Điều tra
- Chương 102 : Manh mối
- Chương 103 : Đón tiếp
- Chương 104 : Trừ gian
- Chương 105 : Về nhà
- Chương 106 : Thượng tị
- Chương 107 : Tặng đao
- Chương 108 : Chia cách
- Chương 109 : Sinh biến
- Chương 110 : Quyết định
- Chương 111 : Hi vọng
- Chương 112 : Viện quân
- Chương 113 : Mượn binh
- Chương 114 : Thủ thành
- Chương 115 : Bất ngờ làm phản
- Chương 116 : Đêm trước
- Chương 117 : Thành phá
- Chương 118 : Viện quân
- Chương 119 : Sinh cơ
- Chương 120 : Mưa to
- Chương 121 : Giành lại
- Chương 122 : Thức tỉnh
- Chương 123 : Tỉnh ngộ
- Chương 124 : Chia tay
- Chương 125 : An ủi
- Chương 126 : Ý chỉ
- Chương 127 : Trả thù
- Chương 128 : Lộ tẩy
- Chương 129 : Tranh chấp
- Chương 130 : Quay đầu
- Chương 131 : Hứa hẹn
- Chương 132 : Chuyện xấu
- Chương 133 : Sắc phong
- Chương 134 : Hầu hạ
- Chương 135 : Chữa bệnh
- Chương 136 : Tín nhiệm
- Chương 137 : Hiến tù binh
- Chương 138 : Sâu mọt
- Chương 139 : Thả thuyền
- Chương 140 : Trúng gió
- Chương 141 : Kết cục
- Chương 142 : Báo ứng
- Chương 143 : Tiểu Khuyết
- Chương 144 : Phiên ngoại một
- Chương 145 : Phiên ngoại hai
- Chương 146 : Phiên ngoại ba
- Chương 147 : Phiên ngoại bốn
- Chương 148 : Phiên ngoại năm
- Chương 149 : Phiên ngoại sáu