Hoan Edit Q1 Bia Do Dan Phan Cong Quyen 1 Full 49tg The Gioi 19 Kho Dau He Thong Sung Phi 1 3

Khổ đấu hệ thống sủng phi (1)

Khác với mấy lần trước lúc trở lại trong Không gian đều có Lý Duyên Tỷ chờ trong Không gian, lần này Bách Hợp đã xuất hiện trong Không gian rồi, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Lý Duyên Tỷ, không khỏi hơi sững sờ, vô ý thức bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Lúc đầu khi Lý Duyên Tỷ không có trong Không gian đợi cô thì Bách Hợp cũng không cảm thấy loại tình huống này có gì không đúng, nhưng bây giờ Lý Duyên Tỷ đột nhiên thay đổi thói quen từ trước tới này, cô theo bản năng liền cảm thấy trong lòng có chút không đúng, cũng bắt đầu cảm thấy hơi thấp thỏm không yên với nhiệm vụ lần này của mình.

"Đại nhân có ở đây không?" Bách Hợp chỉ bối rối một lát, tuy khi tiến vào nhiệm vụ Long Vương cô đã từng sốt ruột rồi quay đầu nhìn Lý Duyên Tỷ gọi to lung tung một lần, nhưng khi đó là vì cô đột nhiên biến thành nam nhân nên hơi khiếp sợ thôi, lúc này phục hồi tinh thần lại rồi, Bách Hợp thật sự rất ngại khi lại gọi bằng các từ xưng hô thân thiết như 'Đại ca' gì đó, nên cũng chỉ đành phải gọi lại 'Đại nhân' như trước kia để hỏi thăm.

Trong Không gian không có tiếng đáp lại, lúc trong lòng Bách Hợp hơi lo lắng thấp thỏm không yên, thì sau một cơn sóng đung đưa, thân ảnh Lý Duyên Tỷ với sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt hơn ngày thường một ít, mặt không biểu tình dần dần hiện ra trong Không gian: "Cô đã về rồi."

Anh ấy cũng không nói chúc mừng chính mình nhiệm vụ hoàn thành gì, nên liền khiến cho tâm của Bách Hợp trực tiếp chìm xuống, sau đó miễn cưỡng cười cười nhìn Lý Duyên Tỷ: "Nhiệm vụ lần này của tôi không hoàn thành sao?"

Trên người Lý Duyên Tỷ bị che phủ bởi một tầng khí âm lệ, nhìn Bách Hợp: "Lần này là sơ sẩy của tôi." Giọng nói của anh hơi lạnh như băng, giống như còn mang theo vài phần tức giận còn sót lại: "Lâm Bách Hợp xuất hiện một vài vấn đề, nhưng cô yên tâm, hiện tại cô ta đã không còn tồn tại nữa rồi."

Tuy trong lòng Bách Hợp đã đoán trước được kết quả có khả năng là nhiệm vụ không hoàn thành, nhưng chính thức nghe được Lý Duyên Tỷ ngầm thừa nhận như vậy trong lòng vẫn không nhịn được chợt lạnh. Cô miễn cưỡng trấn định xuống, nhưng đến cùng vẫn có hơi thất vọng. Lý Duyên Tỷ thấy rõ ràng, thần sắc liền mềm mại xuống: "Chuyện lần này không liên quan đến cô."

"Tâm nguyện của Lâm Bách Hợp không phải là muốn sống chung với Bùi Tuấn sao?" Hiện tại Bách Hợp không sợ nhiệm vụ khó khăn, cũng không sợ tâm nguyện của nguyên chủ phức tạp, nhưng lại sợ cái gì cũng không có, như một con ruồi không đầu, tự mình lần mò đi loạn, trong trí nhớ chỉ còn cảm giác bị đè nén, giống như nhiệm vụ lần này vậy.

Nghe cô hỏi như vậy, Lý Duyên Tỷ nhàn nhạt lên tiếng: "Cô ta đúng là muốn, nhưng cô ta lại không thích cô biết được bí mật lớn nhất sau cùng của cô ta." Cho dù xem như là Bách Hợp đi làm nhiệm vụ cho nguyên chủ, thì trong suy nghĩ của nguyên chủ, cô ấy vẫn là một người ngoài, ở các nhiệm vụ trước, trong số các nguyên chủ muốn thay đổi kết cục, có người tràn ngập cảm kích với Bách Hợp, nhưng cũng có người tràn ngập oán hận như Lâm Bách Hợp.

Vốn cô ta đã có chứng trầm cảm, khi chết trong lòng lại tràn đầy bi thương, cô ta muốn có được Thái tử gia của nhà họ Bùi, tuy nhiên sau khi biết trong lòng Bùi Tuấn căn bản không có cô ta thì lại tự ti. Bởi vì chính mình đã từng bị tổn thương bởi những chuyện trước kia, lại không người an ủi nên cô ta liền cảm thấy sợ hãi. Mặc dù nhà họ Lâm đối xử tệ bạc với cô ta, nhưng có lẽ là bởi vì từ nhỏ cô ta đã chưa từng được cha mẹ yêu thương, nên trên thực tế cô ta vẫn hy vọng Bách Hợp có thể thay cô ta chăm sóc người của nhà họ Lâm, khiến cho người của nhà họ Lâm vĩnh viễn hạ mình lấy lòng ở trước mặt cô ta, cô ta hận nhà họ Lâm, nhưng đồng thời cũng có yêu, cô ta cảm thấy những việc mà Bách Hợp sau này quả thật có hơi sảng khoái, nhưng cô ta lại không nhịn được có hơi đồng tình với cha mẹ.

Hơn nữa trong tình tiết của vở kịch, cô ta vẫn muốn tìm cảm giác tồn tại ở trước mặt Bùi Tuấn, nhưng Bùi Tuấn thì đã thờ ơ với cô ta từ lâu rồi, đây không thể nghi ngờ là đã cho cô ta một kích trí mạng cuối cùng, cô ta luôn luôn cố gắng hết sức để đề cao sự hiện hữu của mình, nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, vốn tâm lý của cô ta đã xuất hiện vấn đề, tuy Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ thay cô ta rất tốt, thế nhưng hai điểm này so với việc người mình vẫn cầu mà không được cuối cùng lại thích một người đã nhập vào thân thể mình, thì tất nhiên đã khiến cho trong lòng Lâm Bách Hợp ghen ghét, cô ta ghen ghét người đã làm nhiệm vụ giúp mình, bởi vậy nhiệm vụ tâm nguyện lần này, cô ta lựa chọn không hài lòng.

"Vậy nhiệm vụ lần này của tôi, chắc có lẽ sẽ không có phần thưởng rồi?" Trong lòng Bách Hợp có hơi bất đắc dĩ, cũng không khỏi nổi lên chút cảnh giác, tuy số lần cô hoàn thành nhiệm vụ nhiều, nhưng gặp phải thất bại thế này thì không có khả năng xảy ra thường xuyên, nhiệm vụ lần này không thành công, cũng có ý nghĩ rằng nhiệm vụ sau này của cô sẽ càng trở nên khó khăn hơn, tuyệt đối không thể để thất bại nữa, cô cũng càng hiểu rõ, hóa ra những nguyên chủ này cũng không phải người người đều dễ đối phó.

"Nơi này của tôi không có phần thưởng, nhưng có lẽ những phần thưởng khác sẽ rất nhiều." Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng cong khóe môi một cái, lúc này trong mắt anh là một mảnh băng hàn, cười rộ lên khiến cho thị giác của người khác rất hưởng thụ, nhưng cũng không khiến cho người ta cảm thấy một chút ôn hòa nào, lúc Bách Hợp còn chưa rõ lời này của anh ấy là có ý gì, thì trong Không gian, tư liệu của cô đã hiện ra.

Giới tính: nữ (có thể thay đổi)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 64 (max: 100 điểm)

Dung mạo: 63 (max: 100 điểm)

Thể lực: 62 (max: 100 điểm)

Võ lực: 32 (max: 100 điểm)

Tinh thần: 18 (max: 100 điểm)

Danh vọng: 16 (max: 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực.

Năng khiếu: Trù nghệ trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái

Mị lực: 33 (max: 100 điểm)

Sưu tập: Tình yêu của Thi Vương, Lời chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên sứ, Lời hứa của Long Vương.

Vượt quá ngoài dự kiến của Bách Hợp, tuy nhiệm vụ đã thất bại, nhưng một vài hạng mục thuộc tính của mình đều đã được tăng lên, cô sửng sốt một chút, đôi mắt hơi tỏa sáng: "Sao lại như vậy?"

Lý Duyên Tỷ giống như hiểu cô đang muốn hỏi gì vậy, không chút do dự lên tiếng: "Lâm Bách Hợp bị tôi xóa rồi, những gì thuộc về cô ta, tôi liền tặng cho cô."

Rõ ràng Bách Hợp đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dưới tình huống không biết gì cả, Lâm Bách Hợp lại dám đổi ý, Lý Duyên Tỷ cũng không nhiều lời với cô ta, liền trực tiếp giết chết cô ta.

". . ." Bách Hợp dừng một chút, thật lâu sau mới nói được lời cảm ơn, thì lại nhìn thấy Lời hứa của Long Vương trong phần sưu tập của chính mình, lúc này cô nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Lý Duyên Tỷ, không hiểu sao cô liền cảm thấy lần này tâm tình Lý Duyên Tỷ trông giống như có hơi không vui, vừa rồi bởi vì Danh vọng của mình bị giảm sút lớn, nên hình như cô không chú ý tới cái này, lúc gần đi cũng không nhớ ra để hỏi, dù sao nhiệm vụ lần này không biết Lời hứa của Long Vương là gì thì cũng đã qua rồi, Bách Hợp do dự một chút, vẫn quyết định chờ lần sau mình hoàn thành nhiệm vụ xong rồi lại nói sau.

"Cần nghỉ ngơi trong chốc lát sao?" Trên mặt Lý Duyên Tỷ hiện lên một tia tối tăm, lúc này mới thấp giọng hỏi. Bách Hợp lắc đầu, trên mặt hiện lên vài nét phần phiền muộn, trong nhiệm vụ lần này tâm tư Bùi Tuấn đơn giản, sống với cậu cả đời cũng không khiến tâm tình của mình bị dao động lớn gì, lúc này cô vẫn thấy bình tĩnh, tuy nói Bùi Tuấn càng có thể làm cho cô không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm hơn bất cứ một người đàn ông nào trước kia, nhưng nếu đã quyết định đi tiếp con đường này, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không hối hận, cho dù là chính cô, thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn sống vĩnh viễn của cô được.

"Không cần, tôi đã sẵn sàng tiến vào nhiệm vụ." Trong lòng Bách Hợp có hơi phức tạp, nhưng sau khi thở dài thì vẫn lựa chọn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, cô sợ chính mình do dự thì về sau sẽ trở thành một nhân vật trong vở kịch giống như rất nhiều người đã từng lựa chọn ở lại trong vở kịch theo như Lý Duyên Tỷ đã nói.

Lý Duyên Tỷ nghe cô ấy nói như thế, ý cười bên khóe môi càng trở nên nồng đậm hơn, nhìn Bách Hợp thật sâu: "Vậy chúc cô may mắn."

Câu nói sau cùng nghe được trước khi mê man cũng không làm cho vận may chính thức của Bách Hợp bắt đầu, khi cô tỉnh lại thì mặt trời ở bên ngoài đã nắng gay gắt, trong căn phòng lớn mờ tối lại chỉ có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng tỏa ra từ lò hương, làm cho người ta buồn ngủ, trên một chiếc giường tinh xảo vô cùng, lúc này Bách Hợp đang bị một khối lượng lớn tình tiết của vở kịch nhét vào óc, rốt cuộc ngay tại lúc đầu đau đến muốn nứt ra thì đã tiếp thu hết tình tiết của vở kịch.

Lần này cô tiến vào một nơi gọi là Vương triều Đại Tề, đã trở thành một trong những phi tần vừa mới tiến cung không lâu trong hậu cung của Hoàng đế Đại Tề. Nói là phi tần cho dễ nghe một chút, nhưng trên thực tế vị phần hiện tại của cô chỉ mới là Thường tại mà thôi, địa vị trong cung cực kỳ thấp, hơn nữa bởi vì lai lịch xấu hổ của bản thân nguyên chủ, cho nên cuộc sống trong hậu cung Đại Tề cực kỳ khổ sở.

Bản thân nguyên chủ sinh ở Nam Chiêu quốc, họ Lam, cũng tên là Bách Hợp.

Nói đến đây không thể không nói về hậu cung của Hoàng đế Đại Tề Tề Ngự Phong một chút, vốn ở Đại Tề quốc hắn ta không phải trưởng (con trai trưởng) cũng không phải đích (con trai của chính thê), nhưng lại có tướng mạo khôi ngô tuấn mỹ, lại càng luyện được một tay võ công tốt, tại giai đoạn cuối trong cuộc chiến tranh đoạt vị, đã đánh bại Thái tử và hoàng trưởng tử, giết giết cấm cấm những huynh đệ này, cuối cùng Quốc quân Đại Tề lại càng là chết không rõ ràng và truyền ngôi vị Hoàng đế lên đầu hắn ta.

Chuyện đầu tiên sau khi Tề Ngự Phong leo lên Đế vị chính là phái quân đánh Nam Chiêu, Đại Tề và Nam Chiêu nằm cạnh nhau, khác với các cường quốc nằm xung quanh Đại Tề, Nam Chiêu chỉ là một nước nhỏ mà thôi, sau khi Tề Ngự Phong sai người giết hết toàn bộ nam tử trong Hoàng thất Nam Chiêu, thì đã dùng thân phận phi tần nghênh mấy vị Công chúa và con gái của Vương Hầu Nam Chiêu quốc vào cung.

Mà cỗ thân thể trong nhiệm vụ lần này mà Bách Hợp phải làm chính là Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc Lam Bách Hợp, vốn xuất thân của cô ấy cũng xem như cao quý, nhưng đáng tiếc vừa nhìn thấy Tề Ngự Phong liền bị lầm cả đời, vào lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, cô ấy cùng với mấy cô em gái và con gái của Vương công đại thần đều bị Tề Ngự Phong bắt vào cung, lúc đó, trong lòng còn mang theo vài phần vui mừng, khát vọng trở thành nữ nhân của Tề Ngự Phong, cô ấy yêu thích Tề Ngự Phong đã lâu, ngay tại lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, đêm đầu tiên liền được Tề Ngự Phong triệu tẩm (tuyên triệu thị tẩm) và bị phá nguyên thân, từ đó về sau lại càng là một trái tim liền treo trên người Tề Ngự Phong.

Trong số mấy nữ nhân bị bắt, Lam Bách Hợp là nữ nhân duy nhất có dung mạo yêu mị diễm lệ nhất, có thể nói dung mạo của cô ấy không chỉ áp tất cả người Nam Chiêu, mà ngay cả trong hậu cung Đại Tề cũng hầu như không có dung mạo của ai có thể sánh với cô ấy.

Sau đêm đầu tiên nếm thử mùi vị của cô ấy, Tề Ngự Phong liền trực tiếp phong cô ấy là Thường tại, còn mấy Công chúa Nam Chiêu quốc còn lại thì chỉ được danh phận Thải nữ thôi, mà thậm chí con gái của một số Vương công đại thần ở trong đó thì ngay cả danh phận cũng không có, nguyên chủ vốn cho là dựa vào mỹ mạo và tài năng của mình, từ nay về sau chắc chắn sẽ làm cho Tề Ngự Phong nhìn cô ấy bằng cặp mắt khác, nhưng ngay tại lúc càng thêm vững tâm ái mộ Tề Ngự Phong hơn, thì lại không ngờ tất cả chỉ là sự tưởng tượng của cô ấy mà thôi.

Lam Bách Hợp yêu Tề Ngự Phong đến như bị ma nhập, từ sau khi cô ấy lén mặc nam trang nhìn thấy vị Tam hoàng tử Đại Tề này khi Nam Chiêu đến Đại Tề nhiều năm trước, thì từ đó về sau, một trái tim liền treo trên người hắn ta.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (2)

Lam Bách Hợp yêu đến nỗi mặc kệ đi theo bên người Tề Ngự Phong có thể bị di dân Nam Chiêu phỉ báng hay không, cô ấy cũng mặc kệ mấy cô em gái và thần nữ Nam Chiêu sẽ đối xử với chính mình thế nào, Tề Ngự Phong muốn cô ấy đi sang trái, cô ấy liền đi sang trái, cho dù Tề Ngự Phong giết Phụ hoàng và anh em của cô ấy, thì cô ấy cũng chịu đựng không cầu tình thay họ, lúc còn ở Nam Chiêu, Tề Ngự Phong đã tùy tiện mượn danh nghĩa Trưởng công chúa của cô ấy để thu phục một số nhân tài có tính cách bảo thủ của Nam Chiêu, nên đã chôn xuống tai hoạ ngầm cho cô ấy.

Sau khi về cung, Tề Ngự Phong liền lãnh đạm với cô ấy, nguyên chủ lơ đễnh, chỉ cho rằng Tề Ngự Phong lấy công sự làm trọng, lúc đầu cô ấy còn cố nén không đi chế tạo những tình huống gặp gỡ tình cờ với Tề Ngự Phong như những nữ nhân thấp hèn kia, vốn cô ấy cũng không để ý Tề Ngự Phong có bao nhiêu nữ nhân, dù sao nam nhân ba vợ bốn nàng hầu ở trong mắt người thời này là thiên kinh địa nghĩa, yêu cầu của cô ấy rất thấp, chỉ hy vọng trong lòng Tề Ngự Phong có một chỗ nho nhỏ dành cho cô ấy thôi.

Chỉ là tính cách Tề Ngự Phong tà mị lạnh như băng, sẽ không cảm động vì nước mắt của bất kỳ nữ nhân nào, hơn nữa hắn ta còn trẻ mà thân phận đã tôn quý, luôn luôn chỉ có chuyện nữ nhân lấy lòng hắn ta, chứ chưa bao giờ hắn ta lại đi lấy lòng nữ nhân cả, ngay tại lúc nguyên chủ cho rằng đây vốn là tính cách chân chính của Tề Ngự Phong, thì ai ngờ trong một lần vô tình đi thỉnh an về, cũng ngay tại trong ngự hoa viên, đã bắt gặp Tề Ngự Phong đang ôm một nữ nhân.

Lúc trong lòng cô ấy đau nhức khó nhịn, thì liền thấy được bộ dáng của nữ nhân kia, đó là con gái của đại thần Lý tướng quân Nam Chiêu mà cô ấy vẫn luôn không để vào mắt, Lý tướng quân trung quân ái quốc, ngày đó lúc Nam Chiêu quốc bị công phá, ông ấy không để ý lời chiêu hàng của Hoàng đế Đại Tề – Tề Ngự Phong, vung đao tự vẫn, con gái duy nhất của ông ấy là Lý Bảo Xu, vốn cũng không có tướng mạo xuất sắc gì, chỉ nhớ là một thiếu nữ có tính cách lãnh đạm, vốn nguyên chủ niệm tình đều là di dân Nam Chiêu, cũng hơi cảm thấy chua xót khi thấy những nữ nhân này cùng hầu chung một chồng với mình, nhưng cũng chưa từng để ý đến Lý Bảo Xu, sau khi cô ấy cho rằng mình là người duy nhất của Nam Chiêu quốc được nhận Hoàng sủng cũng đạt được phong hào Thường tại tương đối cao, còn từng lấy những ban thưởng cực ít ỏi của bản thân ra chia cho những người này, tuy trong đó không phải không có ý khoe khoang, nhưng trong hậu cung Đại Tề lạnh như băng này, ít nhất cô ấy cảm thấy người đến từ Nam Chiêu quốc là an toàn với mình.

Ai ngờ cô ấy lại bắt gặp Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong ở cùng nhau, từ sau khi tiến cung, Lý Bảo Xu luôn luôn ru rú trong phòng, mấy tháng không gặp, Lý Bảo Xu có tướng mạo gầy gò tầm thường trong ấn tượng của cô ấy trước đây lại giống như trong lúc bỗng nhiên đã có biến hóa cực lớn, hai đầu lông mày của cô ta có thêm nhiều sắc thái kiều mỵ hơn, dung mạo giống như trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, vốn bởi vì thân là con gái tướng quân, không bị nhốt trong khuê phòng như các thiếu nữ bình thường, nên làn da của cô ta còn có chút ngăm đen, nhưng trong thời gian thật ngắn, làn da kia của cô ta lại trở nên mịn màng vô cùng.

Người ta thường nói nhất bạch già tam sửu (làn da trắng có thể che đi hết những khuyết điểm trên khuôn mặt), làn da của cô ta vừa trở nên trắng mịn, thì không chỉ dung mạo sáng hơn gấp đôi, mà ngũ quan còn càng nhìn càng thấy tinh xảo vô cùng.

Hình ảnh tươi cười vươn tay ôm cổ Tề Ngự Phong với tư thế cực kỳ tự nhiên lúc đó đã đâm bị thương trái tim của nguyên chủ, cô ấy chứng kiến Tề Ngự Phong dùng một loại tươi cười chưa từng triển lộ với mình điểm mũi Lý Bảo Xu một cái, vẻ mặt sủng nịch, trong lòng nguyên chủ lập tức liền mê mẫn.

Cô ấy không cam lòng, cô ấy cũng thử muốn tranh thủ tình cảm, chỉ sau hơn hai tháng cố gắng, lúc cô ấy đã trở thành một con khỉ mang đến niềm vui cho mọi người trong nội cung, thì rốt cuộc Tề Ngự Phong không kiên nhẫn nữa lại triệu cô ấy thị tẩm, cứ một lần may mắn như vậy, cô ấy liền mang Long chủng. Nhưng ngay trong lúc nguyên chủ cảm thấy tự hào vui mừng vì mình mang thai cốt nhục của người trong lòng, thì lại vô tình nghe được thị nữ trong cung của Lý Bảo Xu nói hôm đó là vì Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong vô tình giận dỗi với nhau, khiến cho Tề Ngự Phong tức giận phẩy tay áo bỏ đi, vì giận dỗi với Lý Bảo Xu, nên trong cơn tức giận Tề Ngự Phong đã triệu kiến vị nguyên Trưởng công chúa Nam Chiêu – Bách Hợp này, bản ý là muốn cho Lý Bảo Xu khó chịu, ngày hôm sau hai người hòa hảo như lúc ban đầu, sau khi Tề Ngự Phong đã nhận lỗi với Lý Bảo Xu, cũng thừa nhận hôm đó chính mình không nên xúc động chạm vào Bách Hợp, lúc này Lý Bảo Xu mới tha thứ cho Tề Ngự Phong. Nhưng trong lúc hai người vui vẻ vô cùng, lại chưa từng nghĩ tới cảm thụ trong lòng nguyên chủ khi nghe được chuyện này.

Tề Ngự Phong luôn như thiên thần ở trong lòng chính mình, cho tới bây giờ ở trên người cô ấy chỉ có phát tiết, chưa bao giờ nhẹ lời mềm giọng với cô ấy, vậy mà lại sẽ nhận lỗi với Lý Bảo Xu, hơn nữa còn có thể dùng thân phận thiên tử một quốc gia nhận lỗi với Lý Bảo Xu.

Nếu như không thích Tề Ngự Phong thì thôi, có lẽ khi cô ấy nghe được chuyện này cũng sẽ không khó chịu đến như vậy, nhưng một tấm chân tình của cô ấy lại bị người ta xem thành rác rưởi, hơn nữa khi nghe thấy giọng điệu chế nhạo của Tề Ngự Phong khi nói đến mình, trong lòng Bách Hợp lại càng oán hận, cô ấy đặt bẫy muốn trả thù Lý Bảo Xu. Nhưng không nghĩ đến Tề Ngự Phong luôn mặc kệ nữ nhân hậu cung đấu đến đấu đi lần đầu tiên lại như bị người khác đụng trúng nghịch lân, hắn ta đích thân phái ám vệ điều tra ra chân tướng.

Vốn nguyên chủ cho là mình đang mang thai, xem như là niệm tình chuyện này, hơn nữa Lý Bảo Xu cũng không chính thức xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là phải chịu chút ít ủy khuất thôi, nên vốn cô ấy cho rằng Tề Ngự Phong nhất định sẽ không làm khó cô ấy. Nhưng ai có thể ngờ tới Tề Ngự Phong nhằm muốn xả giận cho Lý Bảo Xu đang buồn bực trong lòng, lại phái người đổ thuốc sẩy thai cho cô ấy, cuối cùng siết cổ cô ấy đến chết.

Sau khi nguyên chủ chết, oán khí khó bình, nên lúc này mới có nhiệm vụ cho Bách Hợp tới làm.

Nhưng chân tướng mà trong tình tiết của vở kịch cho thấy lại khiến cho Bách Hợp có chút nghiền ngẫm, Lý Bảo Xu mà nguyên chủ nhìn thấy mỗi ngày một đẹp hơn kia có tướng mạo tầm thường cũng không phải bởi vì cô ta còn nhỏ tuổi chưa nẩy nở mà thôi, kỳ thật cô ta cũng không phải người bình thường, lúc bản thân Lý Bảo Xu vốn phải hy sinh cho quốc gia cùng với cha, thì dưới cơ duyên xảo hợp lại nhận được một cái hệ thống đến từ Dị Giới gọi là Hệ thống dưỡng thành sủng phi.

Cái hệ thống này có đủ hết mọi thứ, ngoại trừ những yêu cầu về vóc người trên cỗ thân thể của Lý Bảo Xu ra, còn có một loạt danh mục về mắt, mũi, môi, khuôn mặt, v..v..., ngay cả giọng nói, dáng vẻ và mị lực, v..v... cũng đều nằm trong số đó, chỉ cần Lý Bảo Xu hoàn thành cái mà hệ thống gọi là nhiệm vụ này, thì cô ta liền có thể có được một thứ gì đó, hoặc là tăng lên một ít trình độ xinh đẹp, tỷ như eo nhỏ hoàn mỹ hoặc là chân dài thon thon, từ đó tất nhiên một ngày so một ngày càng câu dẫn người hơn, đợi sau khi mị lực của cô ta hoàn thành, thì đừng nói Hoàng đế Tề Ngự Phong nhìn thấy cô ta liền không dời mắt được, mà ngay cả nữ nhân nhìn thấy cô ta cũng không tự chủ được sẽ chìm đắm trong vẻ đẹp của cô ta.

Chính là bởi vì có hệ thống trợ giúp, cho nên cô ta có được bộ ngực hơn người cùng với thân thể quyến rũ gần như không có khả năng tồn tại, vốn Trưởng công chúa chính là tiểu mỹ nhân diễm lệ vũ mị, loại ưu thế trời sinh này vốn hết sức rõ ràng, nhưng ngay tại lúc gặp gỡ Lý Bảo Xu có giá trị xinh đẹp gần như 100% sau ngày qua ngày hoàn thành nhiệm vụ, thì dĩ nhiên nguyên chủ không đáng kể.

Càng thêm nghịch thiên là, cái hệ thống của Lý Bảo Xu này còn có thể cảm nhận được yêu ghét của người khác dành cho cô ta, nếu như độ hảo cảm của người ta dành cho cô ta tăng, thì hệ thống sẽ có biểu thị minh xác, còn nếu độ hảo cảm của người ta dành cho cô ta giảm, thì tất nhiên trong lòng cô ta cũng rõ ràng, bởi vậy ai muốn hại cô ta thì có rất ít khả năng. Mà lúc độ hảo cảm của Hoàng đế Tề Ngự Phong dành cho cô ta không tăng, Lý Bảo Xu có thể thay đổi thái độ của chính mình dành cho Hoàng đế, từ đó tìm ra phương pháp khiến cho độ hảo cảm của hắn ta tăng lên, cuối cùng cũng khiến cho hắn ta yêu cô ta khăng khăng một mực, do đó tâm nguyện thực hiện một đời một thế một đôi người.

Lúc tiếp thu hết nội dung vơ kịch, Bách Hợp không nhịn được thở ra một hơi thật dài, cô cảm thấy nhiệm vụ lần này có hơi khó giải quyết, tâm nguyện của nguyên chủ có hai cái, một cái chỉ sợ là đánh bại Lý Bảo Xu, trở thành người yêu trong lòng Tề Ngự Phong, điểm này đặt vào dưới tình huống chính mình không có một chút ưu điểm nào, Bách Hợp chỉ cảm thấy trước mắt thật sự còn khó hơn lên trời.

Mà cái thứ hai là, chỉ sợ nguyên chủ vừa yêu lại xen lẫn hận với Tề Ngự Phong, tuy nói bản thân nguyên chủ ra tay nhằm vào người yêu của Tề Ngự Phong trước, nhưng thủ đoạn của cô ấy không khiến cho Lý Bảo Xu chết, nhưng ngược lại quả thật đã thúc đẩy Tề Ngự Phong và Lý Bảo Xu lên một bước, ngay tại lúc Tề Ngự Phong và Lý Bảo Xu ân ân ái ái như đôi vợ chồng nhỏ trong thế gian, thì nguyên chủ lại mất đi đứa bé mà chính mình tưởng rằng là kết tinh của tình yêu trong bụng, cuối cùng sau khi sẩy thai còn mất đi tính mạng.

Tề Ngự Phong hẳn là căn bản không thích cô ấy, thậm chí hoàn toàn không có hảo cảm nào với cô ấy, hắn ta vì Lý Bảo Xu, vì xả giận thay cô ta, lại không nhớ đến đứa con còn chưa ra đời một chút nào, người ta thường nói: Hổ dữ cũng không ăn thịt con, vốn hắn ta có thể giết mẹ giữ con, nhưng hắn ta lại không làm như vậy, mà là trực tiếp giết con của nguyên chủ, điểm này là nguyên nhân nguyên chủ hận hắn ta nhất. Vừa phải làm thế nào để có thể sống cùng Tề Ngự Phong hết cả đời đền bù hết tiếc nuối của nguyên chủ đã qua đời sớm trong vở kịch, lại phải khiến cho Tề Ngự Phong thống, Bách Hợp bày tỏ: trong thời gian ngắn hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp nào.

Cô làm nhiệm vụ mấy lần, dù là nhiệm vụ khó giải quyết hơn nữa cũng đều có một đường sinh cơ, nếu vấn đề mà võ lực có thể giải quyết được, thì đều không phải là vấn đề, cô có thể cố gắng, luôn luôn sẽ có một ngày có thể hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng cái chuyện yêu hay không yêu này là khó nắm nhất trên đời, người ta có thể yêu cô hay không, tối đa Bách Hợp chỉ cần nỗ lực hết sức, nhưng đã muốn được yêu, lại phải khiến cho người ta thống khổ, Bách Hợp không nhịn được cười khổ hai tiếng, rồi lại lười biếng xoay người.

Thân thể, dung mạo lần này có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành, nếu về sau Lý Bảo Xu có thể đạt tới chính thức hoàn mỹ 100%, như vậy ít nhất nguyên bản Trưởng công chúa cũng có hơn 95%, nhưng dù là như vậy cũng không chiếm được trái tim của nam nhân, lúc yêu ngươi, dù ngươi có là cọng cỏ dại, thì cũng tuyệt đối là trân bảo hiếm có trong mắt hắn ta, nhưng lúc không yêu ngươi, dù ngươi có là hoa lan quý hiếm đi nữa, thì trong mắt hắn ta cũng chướng mắt hơn cả cỏ dại.

"Tiểu chủ đã thức chưa ạ?" Theo địa vị bây giờ của Bách Hợp, nàng không có tư cách được người ta xưng là nương nương, cũng căn bản không có tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu, suốt ngày sau khi ngủ dậy thì chính là ăn, ăn xong mới ăn mặc thật xinh đẹp chờ đợi Hoàng đế đến, nếu có may mắn thì làm gì đó với Tề Ngự Phong, thời gian cả ngày của nữ nhân hậu cung liền cứ trôi qua như vậy, nhưng thật đáng buồn chính là, nguyên chủ không phải người được sủng ái nhất, không có địa vị không có sủng ái, không có nhà mẹ đẻ cường thế, có chỉ mỹ mạo tuyệt thế và ám toán nhắm vào của mọi người trong hậu cung mà thôi.

Đáng nhắc tới là vì mỹ mạo của nguyên chủ, dù cô ấy không được sủng, nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt của đám phi tần hậu cung, người người đều xem cô ấy trở thành đại địch số một đại khắp nơi nhằm vào ám toán, trong tình tiết của vở kịch, Tề Ngự Phong cảm thấy hết sức hài lòng khi cô ấy trở thành bia ngắm hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong hậu cung như vậy, hắn ta âm thầm cẩn thận từng li từng tí bảo hộ lấy nữ nhân yêu mến đã nói xem chính mình trở thành phu quân trong đêm tân hôn kia, ngay tại lúc mọi người không chú ý tới Lý Bảo Xu, khắp nơi ám hại nguyên chủ, thì đã cho Lý Bảo Xu một không gian lớn để phát triển, cũng khiến cho cô ta tránh được phần lớn nguy hiểm vào thời kỳ đầu vẫn còn yếu ớt, lại càng khiến cho Tề Ngự Phong trong lúc vẫn còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình, nhân lúc nữ nhân hậu cung không chú ý tới Lý Bảo Xu, phát hiện cái loại xinh đẹp đặc biệt trên người cô ta.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (3)

Lý Bảo Xu bởi vì là con gái của tướng quân, lại có hệ thống cho cô ta sự mềm mại đáng yêu tận xương và cảm giác mê người như yêu tinh rồi lại có sự kiên cường và tự tôn tự ái của con gái một tướng quân, không giống những dong chi tục phấn khác, trên người Lý Bảo Xu, Tề Ngự Phong cảm nhận được sự ôn hòa của vợ chồng bình thường, cảm nhận được sinh hoạt bình thường mà từ nhỏ chính mình chưa từng cảm nhận, thậm chí trong giờ khác này, trong lúc mọi người trong hậu cung chỉnh nguyên chủ đến chết đi sống lại mà còn tưởng rằng đây là nỗi khổ nhất định phải thừa nhận vì tình yêu, thì Tề Ngự Phong theo thời gian dần qua, sau khi độ hảo cảm dành cho nữ nhân vật chính đạt đến 70%, rốt cuộc đã yêu cô ta.

Bách Hợp nghĩ đến đoạn này trong tình tiết của vở kịch, liền không nhịn được đều có xúc động muốn thổ huyết thay nguyên chủ.

Cung nữ ở bên ngoài kia bưng chậu nước vào, hiện tại tuy Bách Hợp không được sủng, nhưng bởi vì dung mạo của nàng tuyệt thế, cho nên cung nữ hầu hạ nàng cũng coi như tận tâm, người trong nội cung này đều cho rằng Bách Hợp vẫn có hy vọng xoay người, cho nên tuy cả trong nội cung đều tìm mọi cách làm khó Bách Hợp, nhưng thái độ của đám cung nữ thái giám thì vẫn còn chưa thay đổi.

"Giúp ta sửa soạn." Bách Hợp lười biếng ngồi dậy, mặc kệ cung nữ nâng nàng dậy rồi bắt đầu mặc quần áo vào cho nàng, lúc này đối chiếu với tình tiết của vở kịch có lẽ là lúc nàng mới vừa bước vào hậu cung Đại Tề, mấy hôm trước nàng vừa mới tiếp xúc với Tề Ngự Phong, nhưng vào nửa tháng sau lúc Tề Ngự Phong sủng hạnh Lý Bảo Xu, thì tất cả hiện tại sẽ liền biến đổi.

Tề Ngự Phong năm nay hai mươi tám tuổi, đúng là lúc trẻ trung khoẻ mạnh, tính cách hắn ta lạnh như băng, với tất cả phi tần hậu cung đều không có yêu thích đặc biệt lớn, mỗi tháng ngoại trừ ngày một và mười năm cố định nghỉ ngơi trong cung điện mình, thì mười ngày còn lại đều thay phiên triệu hạnh tất cả phi tần, còn Hoàng hậu thì hiện tại bởi vì tuổi đã lớn, nên hiện giờ có lẽ đã không còn thừa sủng nữa, cho nên tuy Hoàng hậu chiếm một vị trí, nhưng ngoại trừ hai đứa con trai do nàng ấy sinh hạ ra, thì cũng không có điểm nào đáng giá để mọi người trong hậu cung cần phải chú ý cả.

Có lẽ đã ăn đủ sự đặc biệt của giai nhân Đại Tề rồi, nên với mấy tiểu mỹ nhân Nam Chiêu vừa bắt tiến cung, Tề Ngự Phong vẫn còn bảo trì hứng thú nhất định, hầu như mỗi người hắn ta đều chạm qua, có chút nhớ thương thì sau đó còn được chút ít ban thưởng hoặc là còn có cơ hội thân cận với Thánh nhan lần thứ hai, mà có một ít không nhớ thương thì chỉ nhận được một danh phận thấp nhất là Thải nữ, bởi vì cỗ thân thể này của Bách Hợp đặc biệt xinh đẹp, cho nên danh phận hơi cao một chút, là một Thường tại, tuy nói địa vị cao hơn tất cả nữ nhân Nam Chiêu quốc khác bị bắt vào, nhưng khi so với cả hậu cung Đại Tề bao gồm một Hậu, hai phi cùng với vô số Tiệp dư, Quý tần, thì cũng không tính là gì, người như nàng đi ra ngoài đều chỉ có chuyện gặp người phải hành lễ dập đầu thôi.

Trong đầu Bách Hợp suy nghĩ mọi việc, vừa tùy ý Đại cung nữ Hàm Yên mặc quần áo vào cho nàng, trong lòng buồn rầu vô cùng, nửa tháng sau chính là lúc Lý Bảo Xu chính thức thừa sủng, cũng khiến cho hệ thống sủng phi bắt đầu cho nàng ta vô số ích lợi, đến lúc đó coi như Tề Ngự Phong còn chưa chính thức thích nàng ta, nhưng cũng lưu lại ấn tượng khắc sâu với nàng ta, cũng bắt đầu tiếp cận nàng ta, nguyện ý cho nàng càng nhiều sự chú ý hơn nữa, đừng nhìn cái độ hảo cảm kia chỉ có 2%, nhưng so với độ hảo cảm bằng 0 của mọi người trong hậu cung ở trong lòng hắn ta, thì liền biết cái độ cảm giác này khó kiếm cỡ nào.

Huống chi tuy hậu cung của Hoàng đế Đại Tề không nhất định thật sự có tới 3000 giai lệ, nhưng mấy trăm tiểu mỹ nhân thì cũng tuyệt đối là có, dù cho Tề Ngự Phong phong lưu hàng đêm, mỗi đêm ngủ với một người, thì một năm cũng tuyệt đối sẽ không lập lại, dưới tình huống Tề Ngự Phong được một đám tiểu mỹ nhân nâng như vậy, vậy mà Lý Bảo Xu với dung mạo không phải đặc biệt phát triển, ngay từ đầu thật sự là một nữ nhân không hề đặc sắc gì trong một đám mỹ nhân hậu cung như vậy, có thể làm cho Tề Ngự Phong nhớ tên, thì có thể thấy được là khó đến cỡ nào.

Theo lý mà nói, cái hệ thống sủng phi này, trên một phương diện nào đó thì có chút tương tự với việc đạt được phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Bách Hợp, đều là dựa trên một việc nào đó, sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng, để gia tăng thuộc tính giá trị về các phương diện như dung mạo, v.v..., chỉ là hệ thống trong tay Lý Bảo Xu lại rất lợi hại, cái điểm mị lực kia, Bách Hợp hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy mà hiện tại cũng không có hơn ba mươi điểm, nhưng còn Lý Bảo Xu thì sau lần đầu tiên thừa sủng đã trực tiếp có thêm năm điểm!

Về sau mỗi lần Tề Ngự Phong chạm vào nàng ta, mỗi lần nàng ta bị nữ nhân ghen ghét thì lại tăng thêm, chỉ trong chưa đầy nửa năm, điểm mị lực của nàng ta đã trực tiếp tăng lên tối đa, thế cho nên về sau hệ thống ban thưởng cái gì mà eo nhỏ hoàn mỹ, chân non mịn thon dài cùng với da thịt trắng như tuyết vừa chạm vào sẽ bị tím xanh, còn có mái tóc xinh đẹp đen láy, v.v..., gần như cả người từ trên xuống dưới đều được cái gọi là hệ thống trực tiếp làm cho hoản hảo hơn, hoàn mỹ đến nỗi không có một chút khuyết điểm nhỏ nào, giống hệt như một bức tượng người bằng ngọc được tỉ mỉ điêu khắc thành, cũng khiến cho người ta nhìn một cái liền khó quên.

Lúc này Bách Hợp có chút đau đầu, đối mặt với kiểu kẻ địch phát triển như vậy, trong thời gian ngắn nàng thật đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào.

"Hôm nay nắng xuân tươi đẹp, nghe Hàm Châu nói hôm kia hoa đào ở phía đông vườn cũng đã nở rồi, hay là tiểu chủ đến đó ngồi một chút, hái mấy cành hoa đào về, bày trong cung cũng đẹp." Hàm Châu là một trong hai Đại cung nữ của Bách Hợp, có quan hệ rất tốt với rất nhiều cung nữ ở tất cả các cung, tin tức linh thông.

Lúc này Hàm Yên đang dùng lời ít ý nhiều đề nghị với Bách Hợp, tuy Tề Ngự Phong cũng không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng hắn ta cũng không phải một nam nhân không hiểu phong tình, đến độ tuổi như hắn ta, tranh giành tình nhân giữa các nữ nhân, với hắn ta mà nói, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn ta, thì hắn ta vẫn sẽ hưởng thụ và dung túng, một chút thủ đoạn nhỏ cũng sẽ rất dễ làm cho hắn ta vui thích trong một thời gian ngắn, do đó sẽ được thừa sủng, vị phân cũng sẽ được nâng cao một chút.

Trong hậu cung Đại Tề, địa vị của Bách Hợp quá thấp, nếu không phải vì mỹ mạo tuyệt thế của nàng, mọi người trong hậu cung không so được với nàng, thì chỉ sợ tất cả những cung nữ trong nội cung này cũng đã tìm đường ra từ lâu rồi.

Tuy Bách Hợp cũng không có hứng thú gì với Tề Ngự Phong, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này, mình tuyệt đối không thể thất bại, cho nên nghe được lời này của Hàm Yên, biết hẳn nàng ấy đã hỏi thăm ra Hoàng đế chắc chắn sẽ xuất hiện ở vườn hoa đào đó, nhưng theo trí nhớ, Bách Hợp lại biết, xem như Hàm Châu hỏi thăm ra Hoàng đế sẽ xuất hiện ở đó, nhưng cuối cùng chỗ tốt cũng tuyệt đối sẽ không rơi xuống đầu nàng.

Nhưng lúc này trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì, nên nàng vẫn quyết định đi ra ngoài một chút, bởi vậy nghĩ nghĩ ngược lại liền đồng ý.

Trước đây nguyên chủ ỷ vào thân phận của mình, bởi vì xuất thân từ Nam Chiêu, lại là Trưởng công chúa có dung mạo tuyệt thế, cho nên thực chất bên trong nguyên chủ có một cổ ngạo khí, cũng khinh thường tranh thủ tình cảm như người bình thường, trước kia Hàm Yên cũng từng đề nghị như vậy, nếu tâm tình cô ấy tốt thì sẽ trực tiếp từ chối, nếu tâm tình không tốt thì ngược lại còn có thể sẽ bị mắng một trận. Lúc này Hàm Yên lại đề nghị nàng ấy đi thử thời vận thì kỳ thật trong lòng căn bản cũng không có bao nhiêu hy vọng, vốn nàng cảm thấy nếu Bách Hợp cứ tiếp tục như vậy, sau này nàng cũng sẽ phải tìm cách khác, ai ngờ Bách Hợp lại đồng ý đề nghị của nàng, trái lại liền khiến cho nàng ngẩn ngơ, nhưng cũng có chút mừng rỡ như điên.

"Nô tỳ liền đi tìm cho Tiểu chủ một bộ váy thật xinh đẹp." Hàm Yên trao đổi với người bên cảnh một ánh mắt, tất cả mọi người trong nội cung đều vui mừng lên, lúc Bách Hợp nhìn thấy Hàm Châu nâng đến một bộ cung trang màu hồng đào, thì lông mày liền không khỏi nhíu lại. Nguyên chủ có tướng mạo xinh đẹp diễm lệ, lúc mặc màu đỏ tất nhiên có một cỗ mị thái phong lưu, nhưng có điều, cái loại vũ mị hồn nhiên thiên thành này khi vừa so với Lý Bảo Xu nguyên bản, thì liền rơi xuống thấp kém. Lý Bảo Xu lúc đầu, nhìn bề ngoài thì vũ mị không bằng nàng, hơn nữa cách ăn mặc của nàng ta cũng vô cùng bình thường thậm chí căn bản là không nổi bật, có điều sau khi cởi quần áo thì cho dù cũng không bằng Bách Hợp, nhưng lại cho người ta có một loại cảm giác kinh hỉ, bởi vậy trong lòng Tề Ngự Phong, vốn cho rằng Lý Bảo Xu này cũng không có gì tốt, nhưng sau khi cởi quần áo lại phát hiện nàng ta càng thú vị hơn mình nghĩ rất nhiều, nên tất nhiên sẽ chú ý nàng ta càng nhiều hơn.

Loại giai nhân tuyệt thế diễm lệ phi phàm vừa nhìn liền biết như Bách Hợp, thì Tề Ngự Phong lại cảm thấy không có mùi vị gì. Tuy ngay từ đầu có chút hiếm lạ, nhưng qua thời gian dài sẽ phát hiện nàng xinh đẹp chính là vốn nên như vậy, lực hấp dẫn thân thể cũng chỉ là thiên kinh địa nghĩa, nếu không thì sẽ uổng với tướng mạo này. Ở chỗ nguyên chủ, Tề Ngự Phong đã nhận được vui thích rất nhiều, nhưng vì không khiến cho hắn ta bị bất ngờ lớn như Lý Bảo Xu, nên bởi vậy ngược lại cũng không khiến cho người ta cảm thấy hiếm lạ như vậy.

"Đừng mặc màu này, ta nhớ có bộ váy làm từ Bích Hoán Sa mà lúc trước Hoàng thượng đã ban cho, tìm ra đây cho ta." Cái váy bằng Bích Hoán Sa kia có màu xanh đậm, bình thường đa phần đều dùng để làm rèm che, may quần áo thì lại rất ít, dù sao tuy Bích Hoán Sa này trân quý, nhưng nếu hầu hết mọi người đều dùng để làm rèm che mà mình lại mặc lên người thì khó tránh khỏi sẽ chọc cho người ta chê cười. Loại vải này vốn là đặc sản của Đại Tề, Nam Chiêu chỉ là một nước nhỏ, cũng bởi vì không biết điều đó, nên sau khi được ban cho loại vải này, tuy nguyên chủ không thích màu sắc này, nhưng bởi vì là Tề Ngự Phong ban cho, nên lại xem như trân bảo, vì vậy sai người may thành quần áo.

Về sau, khi biết chính mình đã gây chuyện cười, nên tất nhiên là một lần cũng chưa từng mặc, liền sai người khóa vào trong rương rồi không thèm nhớ đến nữa. Nếu không phải sợ hủy vật ngự tứ của Hoàng thượng sẽ bị tai hoạ, thì chỉ sợ nguyên chủ đã cắt nát cái váy này từ lâu rồi, miễn cho bị người ta cười nhạo mình quê mùa.

Hàm Yên là Đại cung nữ bên người Bách Hợp, đương nhiên biết rõ tính cách của nguyên chủ, lúc trước ngài ấy gây ra chuyện cười vì lấy loại vải để may rèm che may thành quần áo nên luôn cảm thấy rất nhục nhã, thật sự không nghĩ đến lúc này Bách Hợp lại giống như thay đổi thành người khác vậy, yêu cầu muốn mặc bộ váy này.

Nguyên chủ có tư thái thướt tha, da thịt tuyết trắng, tuy không được hoàn mỹ giống như Lý Bảo Xu sau khi đã được hệ thống sủng phi cải tạo 100%, nhưng cũng được xưng tụng một tiếng da trắng hơn tuyết, Hàm Yên hơi bất mãn đi lấy bộ váy Bích Hoán Sa mà nguyên chủ chưa mặc bao giờ ra, nhưng sau khi thay cho Bách Hợp, lại lập tức khiến cho Hàm Yên kinh hãi.

Bởi vì loại vải này, cho nên bộ váy này cũng không kín được bao nhiêu, ngoại trừ cái yếm màu trắng trước ngực ra, thì cũng không có thêm màu sắc và hoa văn nào khác, nửa phần trên hơi rộng chỉ như khoác lên đầu vai xinh xắn, bộ ngực sữa no đủ kia bị bộ váy muốn che còn lộ này làm cho càng thấy như được nâng lên cao hơn, hai cổ tay áo được thêu những đám mây nhỏ, vòng eo cao, còn làn váy thì bởi vì để lúc đi không bị lộ chân, nên được làm thành nhiều tầng, trong lúc đi lại, lụa mỏng đung đưa, tiên khí mười phần.

Vốn lúc trước nhìn thấy bộ váy bằng Bích Hoán Sa này, Hàm Yên còn cảm thấy có quá gây đồi phong bại tục hay không, nhưng lúc này vừa thấy Bách Hợp mặc vào, cái màu sắc hết sức thanh đạm mộc mạc kia vốn là cực kỳ đoan trang bảo thủ, nhưng trong đoan trang lại bởi vì kiểu dáng mà lại lộ ra quyến rũ, càng kỳ diệu hơn là vì ánh mắt hơi lãnh đạm của Bách Hợp, nên sau khi ngài ấy mặc bộ váy này lên người, thì lại càng quyến rũ mà không tục, khiến cho Hàm Yên đều sâu sắc kinh ngạc một hồi.

loading...