Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi [1] Dẫn xà xuất động: Dụ rắn ra khỏi hang. Tần Phiên Phiên vừa nhấc đầu lên thì thấy Tiêu Nghiêu khom lưng đi vào trong xe ngựa. Nàng bĩu môi, bất lực nói: "Hoàng thượng, người nên đi xuống xử lý chính vụ, chẳng lẽ muốn đi theo thần thiếp sao?" Tiêu Nghiêu tiến đến gần mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, vô cùng cường ngạnh bá đạo. Nhưng vẫn chưa xong, hắn còn hôn thật mạnh lên mặt nàng một cái giống như đang phát tiết oán khí. Tần Phiên Phiên không biết phải nói gì, bây giờ là lúc nào rồi mà Hoàng thượng còn giống y như con nít, hơn nữa trong lòng cả hai người bọn họ đều rõ là sẽ không xa nhau quá lâu. "Tiêu Muốn Muốn, ta phát hiện gần đây chàng rất giống con nít, mè mè nheo nheo. Chàng làm sao vậy? Cũng là người đã ba mươi mấy tuổi rồi, tự nhiên lại giở tính trẻ con, không muốn xa rời tức phụ à?" Nàng vừa nói vừa cười, duỗi tay đẩy nhẹ hắn một cái. Không ngờ sắc mặt Tiêu Nghiêu lập tức thay đổi, đen thêm mấy phần, thấp giọng nói: "Trẫm đã chuẩn bị xuống xe, kết quả bị nàng nói như vậy thì quyết định không đi nữa. Nàng là kẻ không có lương tâm, hôm nay không xuất cung nữa." Tần Phiên Phiên cả kinh, không hiểu sao hắn lại cáu vào lúc này đành nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Sao lại không xuất cung, kế hoạch cũng sắp xếp hết rồi, chàng đừng như vậy!" Nàng nắm lấy tay hắn, vuốt nhẹ không cho hắn giở quẻ. Tiêu Nghiêu lạnh mặt đối diện với nàng, lúc người nam nhân này không vui thì không khí xung quanh hắn lạnh căm căm. Đặc biệt hắn là người có quyền lực đứng trên đầu người khác lâu rồi nên cái khí thế hùng hổ dọa người này không phải ai cũng chịu nổi. Nếu là Tần Phiên Phiên lúc mới tiến cung chỉ sợ đã lập tức nhận sai với hắn, nhưng Tần Phiên Phiên của bây giờ thì chả sợ hắn chút nào. Nàng nhìn hắn khinh bỉ một cái, nàng biết rõ lúc này Hoàng thượng cố ý, nhưng cũng không thể không làm gì. "Được rồi! Được rồi, kỳ thật ta cũng rất nhớ chàng, ta không hề muốn rời xa chàng. Trước đó không thể hiện ra ngoài là sợ nỗi buồn trong lòng mình bị khơi lên thì không nhịn xuống được. Đến lúc đó ta ôm chặt cổ của chàng chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ thì sẽ mất mặt vô cùng. Cho nên ta mới luôn nhẫn nhịn, chàng cũng đừng giữ ta nữa, nếu chẳng may ta khóc mà chàng không dỗ được thì phải làm sao bây giờ?" Tần Phiên Phiên vừa nói vừa quen tay lấy khăn chấm chấm khoé mắt, nhưng chấm vài cái cũng không có giọt nước mắt nào chịu ra. Mẹ kiếp! Kỹ thuật diễn của nàng dạo này thụt lùi rồi, diễn khóc cũng không được, một giọt nước mắt cũng nặn không ra. Tiêu Nghiêu nhìn nàng một lúc lâu nhưng đúng là không chờ được giọt nước mắt của nàng, hắn lập tức nhíu mày. "Không khóc được sao nàng vẫn còn ấn khăn? Có muốn ta đổ một chén nước cho nàng không?" Hắn vừa nói vừa muốn đổ chén nước cho Tần Phiên Phiên. Đương nhiên sẽ bị ngăn lại, cuối cùng nàng hết cách đành duỗi tay ra cấu hắn, thậm chí còn mở miệng cắn hắn. "A! ..." Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng nam nhân gầm lên và tiếng nữ nhân hừ nhẹ. Hai âm thanh này mơ mơ hồ hồ nhưng chính vì vậy mói làm ngươi ta suy nhĩ bậy bạ. Mấy cung nhân canh giữ ở bên ngoài xe ngựa vội vàng liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt nhau mấy chữ 'quả nhiên sẽ như thế'. Cho dù tình huống có đặc thù như thế nào thì Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương vẫn ân ái như cũ, quả nhiên không hổ danh là Cẩu Hoàng đế và quả đào tinh. Lúc Tiêu Nghiêu vén màn xe đi ra thì đuôi mắt vẫn còn đỏ, hắn cau mày xoa xoa cánh tay. Trương Hiển Năng nhướng mày, nói thầm dưới đáy lòng: lần này Hoàng thượng hơi nhanh thì phải, nhát pháo hết sức cuối cùng lúc sắp chia tay nên có lẽ hơi kích động, với cả tuổi Hoàng thượng cũng lớn rồi, aizzz. Đương nhiên ngôi cửu ngũ cả đời cũng không biết được suy nghĩ đại nghịch bất đạo này của hắn, nếu không chờ hắn là cái đầu thân yêu sẽ dọn nhà. Hoàng thượng xuống dưới thì bà vú mới có thể ôm Thái tử lên xe. Mấy cung nhân chung quanh đều suy đoán, lúc nãy trong xe chắc chắn Đế Hậu làm chuyện xấu hổ gì rồi. Thực ra đuôi mắt của Hoàng thượng đỏ lên không phải do dục vọng quá nhiều mà do hắn bị cắn quá đau. "Nàng tuổi chó à? Chờ nàng về trẫm sẽ không bỏ qua." Tiêu Nghiêu nhìn theo xe ngựa rời khỏi cửa cung, thấp giọng nói thầm một câu. Trương Hiển Năng lập tức hỏi: "Hoàng thượng, người nói gì vậy?" Hoàng hậu nương nương vừa mới đi nên hắn nghĩ Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn dặn dò hắn, làm sao hắn biết là ngôi cửu ngũ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái liền quay đầu rời đi. "Phân phó bọn họ tất cả làm theo kế hoạch, hôm nay nhất định phải bắt hết người của Cảnh Vương phủ." Tiêu Nghiêu về tới Long Càn cung thì nói với hai vị tướng lãnh đợi hắn ở ngoại điện từ lâu. Nghe được mệnh lệnh của Hoàng thượng thì hai người lập tức lĩnh mệnh mà đi. *** Bên trong Cảnh Vương phủ, Cảnh Vương đang ngồi ở ghế trên cau mày chờ đợi, xung quanh yên tĩnh, có vài vị mưu sĩ sắc mặt thấp thỏm ngồi chờ cùng, nhưng không khí vô cùng khẩn trương giống như đang đợi cái gì cực kỳ quan trọng. "Vương gia, đội nghi thức của Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ đã xuất cung." Có một tên thị vệ tiến vào nhỏ giọng bẩm báo. Cảnh Vương lập tức ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập cảm xúc hưng phấn, trầm giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?" "Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy bọn họ lên xe, Hoàng thượng còn đưa đến tận cửa cung, trước khi xe ngựa xuất cung Hoàng thượng còn vô cùng lưu luyến lên trên xe ngựa một lúc với Hoàng hậu nương nương rồi mới xuống." Tên thị vệ này là người trông coi cửa cung nên biết rất chi tiết. Cảnh Vương vừa nghe xong thì nở nụ cười châm chọc, trào phúng nói: "Vị Hoàng huynh này của bổn vương đời này sẽ có ngày chết trên cái bụng của nữ nhân. Cứ tưởng hắn mạnh mẽ không gì cản nổi nhưng Tần Phiên Phiên vừa xuất hiện thì hắn lập tức trầm mê nữ sắc. Đây chính là cả ông trời cũng đứng về phía bổn vương, muốn bổn vương đoạt lại ngôi vị Hoàng đế và cái giang sơn này!" Lúc hắn nói những lời này thì trên mặt vô cùng hưng phấn và cố chấp. Mấy vị mưu sĩ ngồi trong phòng đều không nói chuyện, thậm chí còn có một vị nhát gan gương mặt đã trắng bệch. Không cần biết là bọn họ bị Cảnh Vương ép lên thuyền giặc với hắn hay tự nguyện, nhưng lúc này phải tạo phản thì tất cả bọn họ đều vô cùng sợ hãi. Đây là loại kinh sợ phát ra từ tận đáy lòng khi dám lật đổ hoàng quyền, bọn họ không thể khống chế nó được. "Các vị tiên sinh ở trong Vương phủ giúp bổn vương bảo vệ tốt đại bản doanh. Nghi thức của Hoàng hậu và Thái tử sẽ rất khó tiêu diệt, mà bổn vương muốn bọn họ phải chết cho nên không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Đợi sau khi bọn họ chết rồi thì vị Hoàng thượng cao cao tại thượng kia cũng không thể bình tĩnh như bây giờ được. Chắc chắn hắn sẽ điên cuồng rồi trở thành bạo quân, đến lúc đó còn phải nhờ bổn vương trừ bạo an dân, giải cứu dân chúng khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng." Cảnh Vương lạnh lùng nói mấy câu, nội dung là nhờ vả mà giọng điệu thì là đang cảnh cáo bọn họ. Hắn nói xong thì mang theo thị vệ của Cảnh Vương phủ đã cải trang và ám vệ hắn lén nuôi dưỡng đuổi theo nghi thức của Hoàng hậu. Hoàng hậu và Thái tử đi ra ngoài nhất định sẽ cẩn thận tránh gây chú ý, sau khi bọn họ ra nội thành liền chọn một con đường hẻo lánh ít người đi lại, bọn họ còn làm mấy thứ để che dấu tai mắt kẻ khác. Hơn nữa giữa đường có sẵn một đội binh lính đợi sẵn để hộ tống Hoàng hậu và Thái tử đi tiếp. Những điều này đối với người sinh ra và lớn lên trong hoàng cung như Cảnh Vương thì hoàn toàn không hề xa lạ. Thậm chí hắn đã nắm giữ toàn bộ kế hoạch di chuyển lần này của Hoàng hậu và cũng cho người mai phục sẵn rồi. Hắn đuổi theo con đường hẻo lánh, xe ngựa của Hoàng hậu đã bị truy đuổi lệch khỏi con đường định sẵn, bây giờ cũng chỉ còn tử sĩ bảo vệ xung quanh xe ngựa. Nhưng người của Cảnh Vương phủ rất nhiều, hơn nữa đều là người được hắn chọn lựa kỹ càng, kế hoạch lần này chỉ được thành công không được phép thất bại. "Vèo ..." Tiếng mũi tên bắn ra đột ngột vang lên, con ngựa đang chạy như điên bị bắn trúng lập tức ngã xuống, kéo theo con ngựa bên cạnh ngã cùng. Xe ngựa bị lật nghiêng ra đất, tử sĩ của hoàng cung còn đang chống cự nhờ địa thế hiểm trở, cũng có người bị dồn đến rơi xuống vực sâu. Cảnh Vương nheo mắt lại, hắn cất cung tên đi, lúc mũi tên bắn ra thì trái tim hắn giống như cũng đi theo mũi tên vậy, giờ thì tốt rồi. Hắn vung tay lên, lập tức có người vọt tới bên cạnh xe ngựa nhấc màn xe lên, tất cả mọi người đại kinh thất sắc, bên trong rỗng tuếch không có một ai. "Chủ tử, bên trong không có người." Thị vệ thấp giọng bẩm báo một câu, trong giọng nói trần ngập vẻ không tưởng. Thị vệ của Cảnh Vương phủ xuất dộng gần như tất cả chỉ vì muốn lặng lẽ giết chết Hoàng hậu và Thái tử, ngay cả đội quân chờ sẵn Hoàng hậu ở nửa đường cũng đã bị bọn họ giết sạch. Nhưng bọn họ trăm ngàn lần cũng không ngờ mình hao công tốn sức như vậy mà trong xe ngựa lại không một bóng người. Bọn họ giết nhiều người như vậy, lén lút truy đuổi đến tận đây mà lại nhận được một cái xe ngựa rỗng tuếch. Cảnh Vương lập tức nhận ra hắn đã trúng kế, trầm giọng nói: "Rút lui!." Nhưng hắn vừa mở miệng còn chưa kịp quay ngựa lại thì có vài đám người nhảy ra từ hai bên rừng rậm. Những người này đều mặc hắc y che mặt, chỉ buộc một tấm vải màu đỏ ở cánh tay để phân biệt kẻ địch và quân ta, tránh cho mải giết người giết nhầm đồng đội. "Giết!." Âm thanh thô to ra lệnh, cả hai bên lập tức đánh nhau kịch liệt. Cảnh Vương nắm trường kiếm trong tay, xung quanh có cao thủ đang cố gắng bảo vệ hắn thoát khỏi vòng vây. Kẻ ngu cũng nhìn ra là bọn họ trúng kế của Hoàng thượng, bọn họ đắc chí mình chuẩn bị đầy đủ mới đến lại không ngờ rơi vào bẫy của ngôi cửu ngũ. Những kẻ bịt mặt xuất hiện sau đó đều có võ công vô cùng cao cường, lại được huấn luyện bài bản, sát khí xung quanh bọn họ không thể che lấp được, rõ ràng là người đã trải qua chiến trường. Mỗi chiêu đều muốn mạng kẻ địch, đây là quân đội được Hoàng thượng phái đến lấy mạng của hắn. Thị vệ của Cảnh Vương phủ so với bọn hắn về số lượng hay tâm tính đều kém xa. Thất bại là chuyện sớm hay muộn, thừa dịp còn chưa thất bại hoàn toàn hắn phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Cũng may những cận vệ hắn bồi dưỡng đều trải qua sinh tử, tắm trong biển máu mà ra nên rất mạnh. Cuối cùng bọn họ cũng phá được vòng vây, bảo vệ hắn chạy về kinh thành. Vì tránh cho Hoàng thượng túm được chứng cứ thì hắn phải nhanh chóng xuất hiện ở trong Vương phủ, chỉ có như vậy Hoàng thượng mới không có lý do bắt hắn. Cũng không có lý do đổ tội cho hắn. "Nhanh lên, nhanh nữa lên!" Hắn vung roi lên mạnh mẽ quất để con ngựa chạy nhanh hơn. Nhưng hắn còn chưa đặt chân vào kinh thành thì gặp một thị vệ cả người toàn máu chạy về phía hắn, nhìn thấy hắn liền ngã từ trên lưng ngựa xuống. "Vương gia, người đừng trở về Vương phủ, Vương phủ đã bị bao vây, người không vào được." Hắn vừa nói vừa hộc máu, không đợi Cảnh Vương hỏi tiếp thì đã tắt thở.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi [1] Dẫn xà xuất động: Dụ rắn ra khỏi hang. Tần Phiên Phiên vừa nhấc đầu lên thì thấy Tiêu Nghiêu khom lưng đi vào trong xe ngựa. Nàng bĩu môi, bất lực nói: "Hoàng thượng, người nên đi xuống xử lý chính vụ, chẳng lẽ muốn đi theo thần thiếp sao?" Tiêu Nghiêu tiến đến gần mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, vô cùng cường ngạnh bá đạo. Nhưng vẫn chưa xong, hắn còn hôn thật mạnh lên mặt nàng một cái giống như đang phát tiết oán khí. Tần Phiên Phiên không biết phải nói gì, bây giờ là lúc nào rồi mà Hoàng thượng còn giống y như con nít, hơn nữa trong lòng cả hai người bọn họ đều rõ là sẽ không xa nhau quá lâu. "Tiêu Muốn Muốn, ta phát hiện gần đây chàng rất giống con nít, mè mè nheo nheo. Chàng làm sao vậy? Cũng là người đã ba mươi mấy tuổi rồi, tự nhiên lại giở tính trẻ con, không muốn xa rời tức phụ à?" Nàng vừa nói vừa cười, duỗi tay đẩy nhẹ hắn một cái. Không ngờ sắc mặt Tiêu Nghiêu lập tức thay đổi, đen thêm mấy phần, thấp giọng nói: "Trẫm đã chuẩn bị xuống xe, kết quả bị nàng nói như vậy thì quyết định không đi nữa. Nàng là kẻ không có lương tâm, hôm nay không xuất cung nữa." Tần Phiên Phiên cả kinh, không hiểu sao hắn lại cáu vào lúc này đành nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Sao lại không xuất cung, kế hoạch cũng sắp xếp hết rồi, chàng đừng như vậy!" Nàng nắm lấy tay hắn, vuốt nhẹ không cho hắn giở quẻ. Tiêu Nghiêu lạnh mặt đối diện với nàng, lúc người nam nhân này không vui thì không khí xung quanh hắn lạnh căm căm. Đặc biệt hắn là người có quyền lực đứng trên đầu người khác lâu rồi nên cái khí thế hùng hổ dọa người này không phải ai cũng chịu nổi. Nếu là Tần Phiên Phiên lúc mới tiến cung chỉ sợ đã lập tức nhận sai với hắn, nhưng Tần Phiên Phiên của bây giờ thì chả sợ hắn chút nào. Nàng nhìn hắn khinh bỉ một cái, nàng biết rõ lúc này Hoàng thượng cố ý, nhưng cũng không thể không làm gì. "Được rồi! Được rồi, kỳ thật ta cũng rất nhớ chàng, ta không hề muốn rời xa chàng. Trước đó không thể hiện ra ngoài là sợ nỗi buồn trong lòng mình bị khơi lên thì không nhịn xuống được. Đến lúc đó ta ôm chặt cổ của chàng chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ thì sẽ mất mặt vô cùng. Cho nên ta mới luôn nhẫn nhịn, chàng cũng đừng giữ ta nữa, nếu chẳng may ta khóc mà chàng không dỗ được thì phải làm sao bây giờ?" Tần Phiên Phiên vừa nói vừa quen tay lấy khăn chấm chấm khoé mắt, nhưng chấm vài cái cũng không có giọt nước mắt nào chịu ra. Mẹ kiếp! Kỹ thuật diễn của nàng dạo này thụt lùi rồi, diễn khóc cũng không được, một giọt nước mắt cũng nặn không ra. Tiêu Nghiêu nhìn nàng một lúc lâu nhưng đúng là không chờ được giọt nước mắt của nàng, hắn lập tức nhíu mày. "Không khóc được sao nàng vẫn còn ấn khăn? Có muốn ta đổ một chén nước cho nàng không?" Hắn vừa nói vừa muốn đổ chén nước cho Tần Phiên Phiên. Đương nhiên sẽ bị ngăn lại, cuối cùng nàng hết cách đành duỗi tay ra cấu hắn, thậm chí còn mở miệng cắn hắn. "A! ..." Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng nam nhân gầm lên và tiếng nữ nhân hừ nhẹ. Hai âm thanh này mơ mơ hồ hồ nhưng chính vì vậy mói làm ngươi ta suy nhĩ bậy bạ. Mấy cung nhân canh giữ ở bên ngoài xe ngựa vội vàng liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt nhau mấy chữ 'quả nhiên sẽ như thế'. Cho dù tình huống có đặc thù như thế nào thì Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương vẫn ân ái như cũ, quả nhiên không hổ danh là Cẩu Hoàng đế và quả đào tinh. Lúc Tiêu Nghiêu vén màn xe đi ra thì đuôi mắt vẫn còn đỏ, hắn cau mày xoa xoa cánh tay. Trương Hiển Năng nhướng mày, nói thầm dưới đáy lòng: lần này Hoàng thượng hơi nhanh thì phải, nhát pháo hết sức cuối cùng lúc sắp chia tay nên có lẽ hơi kích động, với cả tuổi Hoàng thượng cũng lớn rồi, aizzz. Đương nhiên ngôi cửu ngũ cả đời cũng không biết được suy nghĩ đại nghịch bất đạo này của hắn, nếu không chờ hắn là cái đầu thân yêu sẽ dọn nhà. Hoàng thượng xuống dưới thì bà vú mới có thể ôm Thái tử lên xe. Mấy cung nhân chung quanh đều suy đoán, lúc nãy trong xe chắc chắn Đế Hậu làm chuyện xấu hổ gì rồi. Thực ra đuôi mắt của Hoàng thượng đỏ lên không phải do dục vọng quá nhiều mà do hắn bị cắn quá đau. "Nàng tuổi chó à? Chờ nàng về trẫm sẽ không bỏ qua." Tiêu Nghiêu nhìn theo xe ngựa rời khỏi cửa cung, thấp giọng nói thầm một câu. Trương Hiển Năng lập tức hỏi: "Hoàng thượng, người nói gì vậy?" Hoàng hậu nương nương vừa mới đi nên hắn nghĩ Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn dặn dò hắn, làm sao hắn biết là ngôi cửu ngũ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái liền quay đầu rời đi. "Phân phó bọn họ tất cả làm theo kế hoạch, hôm nay nhất định phải bắt hết người của Cảnh Vương phủ." Tiêu Nghiêu về tới Long Càn cung thì nói với hai vị tướng lãnh đợi hắn ở ngoại điện từ lâu. Nghe được mệnh lệnh của Hoàng thượng thì hai người lập tức lĩnh mệnh mà đi. *** Bên trong Cảnh Vương phủ, Cảnh Vương đang ngồi ở ghế trên cau mày chờ đợi, xung quanh yên tĩnh, có vài vị mưu sĩ sắc mặt thấp thỏm ngồi chờ cùng, nhưng không khí vô cùng khẩn trương giống như đang đợi cái gì cực kỳ quan trọng. "Vương gia, đội nghi thức của Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ đã xuất cung." Có một tên thị vệ tiến vào nhỏ giọng bẩm báo. Cảnh Vương lập tức ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập cảm xúc hưng phấn, trầm giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?" "Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy bọn họ lên xe, Hoàng thượng còn đưa đến tận cửa cung, trước khi xe ngựa xuất cung Hoàng thượng còn vô cùng lưu luyến lên trên xe ngựa một lúc với Hoàng hậu nương nương rồi mới xuống." Tên thị vệ này là người trông coi cửa cung nên biết rất chi tiết. Cảnh Vương vừa nghe xong thì nở nụ cười châm chọc, trào phúng nói: "Vị Hoàng huynh này của bổn vương đời này sẽ có ngày chết trên cái bụng của nữ nhân. Cứ tưởng hắn mạnh mẽ không gì cản nổi nhưng Tần Phiên Phiên vừa xuất hiện thì hắn lập tức trầm mê nữ sắc. Đây chính là cả ông trời cũng đứng về phía bổn vương, muốn bổn vương đoạt lại ngôi vị Hoàng đế và cái giang sơn này!" Lúc hắn nói những lời này thì trên mặt vô cùng hưng phấn và cố chấp. Mấy vị mưu sĩ ngồi trong phòng đều không nói chuyện, thậm chí còn có một vị nhát gan gương mặt đã trắng bệch. Không cần biết là bọn họ bị Cảnh Vương ép lên thuyền giặc với hắn hay tự nguyện, nhưng lúc này phải tạo phản thì tất cả bọn họ đều vô cùng sợ hãi. Đây là loại kinh sợ phát ra từ tận đáy lòng khi dám lật đổ hoàng quyền, bọn họ không thể khống chế nó được. "Các vị tiên sinh ở trong Vương phủ giúp bổn vương bảo vệ tốt đại bản doanh. Nghi thức của Hoàng hậu và Thái tử sẽ rất khó tiêu diệt, mà bổn vương muốn bọn họ phải chết cho nên không thể xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Đợi sau khi bọn họ chết rồi thì vị Hoàng thượng cao cao tại thượng kia cũng không thể bình tĩnh như bây giờ được. Chắc chắn hắn sẽ điên cuồng rồi trở thành bạo quân, đến lúc đó còn phải nhờ bổn vương trừ bạo an dân, giải cứu dân chúng khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng." Cảnh Vương lạnh lùng nói mấy câu, nội dung là nhờ vả mà giọng điệu thì là đang cảnh cáo bọn họ. Hắn nói xong thì mang theo thị vệ của Cảnh Vương phủ đã cải trang và ám vệ hắn lén nuôi dưỡng đuổi theo nghi thức của Hoàng hậu. Hoàng hậu và Thái tử đi ra ngoài nhất định sẽ cẩn thận tránh gây chú ý, sau khi bọn họ ra nội thành liền chọn một con đường hẻo lánh ít người đi lại, bọn họ còn làm mấy thứ để che dấu tai mắt kẻ khác. Hơn nữa giữa đường có sẵn một đội binh lính đợi sẵn để hộ tống Hoàng hậu và Thái tử đi tiếp. Những điều này đối với người sinh ra và lớn lên trong hoàng cung như Cảnh Vương thì hoàn toàn không hề xa lạ. Thậm chí hắn đã nắm giữ toàn bộ kế hoạch di chuyển lần này của Hoàng hậu và cũng cho người mai phục sẵn rồi. Hắn đuổi theo con đường hẻo lánh, xe ngựa của Hoàng hậu đã bị truy đuổi lệch khỏi con đường định sẵn, bây giờ cũng chỉ còn tử sĩ bảo vệ xung quanh xe ngựa. Nhưng người của Cảnh Vương phủ rất nhiều, hơn nữa đều là người được hắn chọn lựa kỹ càng, kế hoạch lần này chỉ được thành công không được phép thất bại. "Vèo ..." Tiếng mũi tên bắn ra đột ngột vang lên, con ngựa đang chạy như điên bị bắn trúng lập tức ngã xuống, kéo theo con ngựa bên cạnh ngã cùng. Xe ngựa bị lật nghiêng ra đất, tử sĩ của hoàng cung còn đang chống cự nhờ địa thế hiểm trở, cũng có người bị dồn đến rơi xuống vực sâu. Cảnh Vương nheo mắt lại, hắn cất cung tên đi, lúc mũi tên bắn ra thì trái tim hắn giống như cũng đi theo mũi tên vậy, giờ thì tốt rồi. Hắn vung tay lên, lập tức có người vọt tới bên cạnh xe ngựa nhấc màn xe lên, tất cả mọi người đại kinh thất sắc, bên trong rỗng tuếch không có một ai. "Chủ tử, bên trong không có người." Thị vệ thấp giọng bẩm báo một câu, trong giọng nói trần ngập vẻ không tưởng. Thị vệ của Cảnh Vương phủ xuất dộng gần như tất cả chỉ vì muốn lặng lẽ giết chết Hoàng hậu và Thái tử, ngay cả đội quân chờ sẵn Hoàng hậu ở nửa đường cũng đã bị bọn họ giết sạch. Nhưng bọn họ trăm ngàn lần cũng không ngờ mình hao công tốn sức như vậy mà trong xe ngựa lại không một bóng người. Bọn họ giết nhiều người như vậy, lén lút truy đuổi đến tận đây mà lại nhận được một cái xe ngựa rỗng tuếch. Cảnh Vương lập tức nhận ra hắn đã trúng kế, trầm giọng nói: "Rút lui!." Nhưng hắn vừa mở miệng còn chưa kịp quay ngựa lại thì có vài đám người nhảy ra từ hai bên rừng rậm. Những người này đều mặc hắc y che mặt, chỉ buộc một tấm vải màu đỏ ở cánh tay để phân biệt kẻ địch và quân ta, tránh cho mải giết người giết nhầm đồng đội. "Giết!." Âm thanh thô to ra lệnh, cả hai bên lập tức đánh nhau kịch liệt. Cảnh Vương nắm trường kiếm trong tay, xung quanh có cao thủ đang cố gắng bảo vệ hắn thoát khỏi vòng vây. Kẻ ngu cũng nhìn ra là bọn họ trúng kế của Hoàng thượng, bọn họ đắc chí mình chuẩn bị đầy đủ mới đến lại không ngờ rơi vào bẫy của ngôi cửu ngũ. Những kẻ bịt mặt xuất hiện sau đó đều có võ công vô cùng cao cường, lại được huấn luyện bài bản, sát khí xung quanh bọn họ không thể che lấp được, rõ ràng là người đã trải qua chiến trường. Mỗi chiêu đều muốn mạng kẻ địch, đây là quân đội được Hoàng thượng phái đến lấy mạng của hắn. Thị vệ của Cảnh Vương phủ so với bọn hắn về số lượng hay tâm tính đều kém xa. Thất bại là chuyện sớm hay muộn, thừa dịp còn chưa thất bại hoàn toàn hắn phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Cũng may những cận vệ hắn bồi dưỡng đều trải qua sinh tử, tắm trong biển máu mà ra nên rất mạnh. Cuối cùng bọn họ cũng phá được vòng vây, bảo vệ hắn chạy về kinh thành. Vì tránh cho Hoàng thượng túm được chứng cứ thì hắn phải nhanh chóng xuất hiện ở trong Vương phủ, chỉ có như vậy Hoàng thượng mới không có lý do bắt hắn. Cũng không có lý do đổ tội cho hắn. "Nhanh lên, nhanh nữa lên!" Hắn vung roi lên mạnh mẽ quất để con ngựa chạy nhanh hơn. Nhưng hắn còn chưa đặt chân vào kinh thành thì gặp một thị vệ cả người toàn máu chạy về phía hắn, nhìn thấy hắn liền ngã từ trên lưng ngựa xuống. "Vương gia, người đừng trở về Vương phủ, Vương phủ đã bị bao vây, người không vào được." Hắn vừa nói vừa hộc máu, không đợi Cảnh Vương hỏi tiếp thì đã tắt thở.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Tần gia có nữ
- Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
- Chương 3: Nửa đêm tiến cung
- Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
- Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
- Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
- Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
- Chương 8: Móng vuốt
- Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
- Chương 10: Ngọc Hoàng Đại đế
- Chương 11: Long tinh phù hộ
- Chương 12: Chân long tể tể[1]
- Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
- Chương 14: Có Đào không thưởng
- Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
- Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
- Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
- Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
- Chương 19: Cực phẩm nhân gian
- Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
- Chương 21: Lấy chết tạ tội
- Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
- Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
- Chương 24: Ngài ôm ta một cái
- Chương 25: Lại diễn tuồng
- Chương 26: Không biết xấu hổ
- Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
- Chương 28: Dỗ Cẩu Hoàng đế
- Chương 29: Diễn tinh làm nũng
- Chương 30: Ma kính vỡ nát
- Chương 31: Hoàng thượng trách tội
- Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
- Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
- Chương 34: Hiền thê lương mẫu
- Chương 35: Tinh trung báo quốc
- Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
- Chương 37: Canh Sâm
- Chương 38: Uyển nghi trật eo
- Chương 39: Chuyện gấp giấy
- Chương 40: Tần thiếp thua
- Chương 41: Nắm giấy lớn
- Chương 42 tình huống đột biến
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
- Chương 45: Đau đau bay đi nào!
- Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
- Chương 47: Sáu sáu đại thuận
- Chương 48: Đánh lén hội đồng
- Chương 49: Một hồi trò khôi hài
- Chương 50: Diễn tinh giải thích
- Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
- Chương 52: Cẩu tử bị cắn
- Chương 53: Đoàn người uống gió
- Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
- Chương 55: Hai người làm hòa
- Chương 56: Đến thăm Thái hậu
- Chương 57: Một cây đào
- Chương 58: Cây đào và chó.
- Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
- Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
- Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
- Chương 62: Đẹp thật sự
- Chương 63: Phu nhân tiến cung
- Chương 64: Thử lòng người
- Chương 65: Thái Hậu dạy con
- Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
- Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
- Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
- Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
- Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
- Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
- Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
- Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
- Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
- Chương 75: Ta định đoạt
- Chương 76: Vu oan
- Chương 77: Biếm lãnh cung
- Chương 78: Trực tiếp động thủ
- Chương 79: Giả mang thai bị lộ
- Chương 80: Tranh cãi đúng sai
- Chương 81: Tần Kiêu sinh non
- Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
- Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
- Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
- Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
- Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
- Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
- Chương 88: Mị Nương Võ thị
- Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
- Chương 90: An ủi Cẩu tử
- Chương 91: Huân hương khác thường
- Chương 92: Bắt đầu trù tính
- Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
- Chương 94: Bay ở trên giường
- Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
- Chương 96: Lộ ra dấu vết
- Chương 97: Tê liệt trên giường
- Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
- Chương 99: Phiên Phiên có thai
- Chương 100: Lại viết cam đoan
- Chương 101: Chúc Mẫn
- Chương 102: Phản ứng thai nghén.
- Chương 103: Liễu Âm uống gió
- Chương 104: Hồi cung sơ sài
- Chương 105: Ngươi tới ta đi
- Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế.
- Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
- Chương 108: Đưa ra hình phạt
- Chương 109 Hoàng thượng phát uy
- Chương 110: Đâm sau lưng
- Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
- Chương 112: Đón mừng quý tử
- Chương 113: Vui lên cho trẫm
- Chương 114: Vô lương tâm
- Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
- Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
- Chương 117: Sự tình bại lộ
- Chương 118: Đầy tháng
- Chương 119: Hai phần thưởng
- Chương 120: Ác mộng bắt đầu.
- Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
- Chương 122: Bước vào lãnh cung
- Chương 123: Mở tiệc ăn tết
- Chương 124: Năm mới đã đến
- Chương 125: Mùng một đầu năm
- Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
- Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
- Chương 128: Mềm lòng với nàng
- Chương 129: Thích ai nhất!
- Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
- Chương 131: Lại thấy nón xanh
- Chương 132: Âm mưu lớn
- Chương 133: Bày kế lấy thư
- Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
- Chương 135: Bị đét mông
- Chương 136: Phiên Phiên bố trí
- Chương 137: Bắt đầu tính sổ
- Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
- Chương 139: Liên lụy nhiều người
- Chương 140: Cẩu tử thông báo
- Chương 141: Ác mộng
- Chương 142: Trò chơi khác thường
- Chương 143: Làm ầm ĩ
- Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
- Chương 145: Phong Hậu đại điển
- Chương 146: Mời ba ly rượu
- Chương 147: Phiên Phiên uống say
- Chương 148: Viết ý chỉ
- Chương 149: Thu săn bắt đầu
- Chương 150: Lý do khó nói
- Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
- Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
- Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
- Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
- Chương 155: Vệ Tình mất tích
- Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
- Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
- Chương 158: Vệ Tình chết
- Chương 159: Muốn lập Thái tử
- Chương 160: Đoạn tụ
- Chương 161: Muốn nàng đẹp
- Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
- Chương 163: Có người hành thích
- Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
- Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
- Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
- Chương 167: Thái Hân chết
- Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
- Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
- Chương 170: Đường đến sinh tử
- Chương 171: Cảnh Vương đền tội
- Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
- Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
- Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
- Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai.
- Chương 176: Say rượu
- Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo