Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Rine Hiền phi
Ngôi cửu ngũ cố ý thở dài một hơi, nhìn có vẻ như vô cùng ưu sầu. "Không thể có chuyện này, không thể có chuyện này được, đến lượt ai cũng không thể đến lượt tiểu nữ đâu. Hoàng thượng, chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn." Trên mặt Thái Thị lang vẫn đều là biểu tình không tin tưởng như cũ, ông ta cũng không phải quá đau lòng vì nữ nhi này mà là bởi vì tất cả cố gắng đều vì giấc mộng đẹp làm quốc trượng. Hiện tại, Thái Hân đã chết, ông ta lấy gì để dựa vào? Nhà bọn họ chỉ có một nữ nhi này, ngay cả thứ nữ cũng không có, nếu đưa cô nương phòng khác vào cung, cho dù làm được Hoàng hậu thì ông ta cũng không thân cận được. Đạo lý cách tầng kém bối [1] này mãi mãi không thay đổi, cho nên ông ta mới có thể khó chấp nhận như vậy, vẫn luôn không ngừng chất vấn. [1] 隔层差辈: cách tầng kém bối, ý chỉ sự xa cách giữa hai thế hệ, nhưng theo ý tác giả ở đây là dùng cho kiểu quan hệ giữa hai gia đình, tuy cùng trong một tộc (có thể là cùng ông bà, cha mẹ) nhưng không thân cận. Loại biểu hiện không bình thường này của ông ta lập tức khiến cho mọi người chú ý. Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, trào phúng: "Trạng thái này của Thái đại nhân có thâm ý khác đó nha. Sao nào, nữ nhi của ngươi quý giá hơn người khác? Những con rắn độc đó đều là súc sinh, thấy ai thì cắn người đó. Chẳng lẽ nữ nhi của ngươi có cái gì để dựa vào, có thể không chế được những con rắn độc đó không để chúng cắn nàng ta?" Hoàng thượng nói ra lời này khiến Thái đại nhân lập tức ngậm miệng, ông ta vẫn luôn nóng nảy là vì không cam lòng. Không có liên hôn làm lợi thế, ông ta không làm được Quốc trượng gia, cũng không cần thiết đi theo vị Vương gia kia làm tùy tùng, ông ta đang cân nhắc xem đi theo vị Vương gia kia có được lợi ích gì. "Hoàng thượng, Thái đại nhân là nhất thời sốt ruột, ngài ấy cũng chỉ là thương tâm quá độ mới nói ra loại lời nói này, còn xin Hoàng thượng -----" Trần đại nhân nhìn thấy trên mặt Thái Thị lang có chút sợ hãi, sợ Hoàng thượng tiếp tục chất vấn sẽ trực tiếp giáng tội, liền ra mặt nói giúp. Chỉ là ông còn chưa nói xong đã bị Tiêu Nghiêu cắt ngang. "Trần đại nhân đây là có chuyện gì vậy? Hai ngày trước không phải các ngươi còn chán ghét nhau sao, sao hôm nay lại tốt đẹp rồi? Biểu hiện này của hai người các ngươi không giống như tình cảm thông thường giữa đồng liêu, trẫm lại cảm thấy giống mấy đứa bé ba tuổi chơi cùng nhau đang giận dỗi." Vài câu nói hài hước này của ngôi cửu ngũ khiến triều thần trong điện đều cúi đầu, nỗ lực khắc chế ý nghĩ muốn cười to. "Tình hình hậu cung nghiêm trọng, nhất định là có chỗ nào xảy ra sai lầm. Cho nên trẫm chuẩn bị đưa toàn bộ người trong cung ra ngoài, nếu chư vị ái khanh có người nhà trong hậu cung, đi thông báo một tiếng rồi đưa xuất cung đi. Trẫm chuẩn bị đưa cả Hoàng hậu và Thái tử ra ngoài, xem những con rắn rết chuột kiến kia cắn ai được." Tiêu Nghiêu đợi một lát rồi mới nói ra những lời đang ấp ủ trong lòng. Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó đều ồn áo quỳ xuống. "Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể, trong cung chưa bao giờ có tiền lệ này, Hoàng thượng đưa phi tần trong hậu cung đi, như vậy hậu cung còn là hậu cung sao?" Thời điểm có thần tử nói lời này, giọng nói đều là run rẩy, từng từ từng từ như là ngâm trong máu vậy. "Có gì không thể, vậy hiện tại hậu cung kia vẫn là hậu cung sao? Đều để các nàng ở trong đó chờ chết? Lúc trước còn có người nghi ngờ Hoàng hậu giở trò quỷ, phượng ấn Hoàng hậu cũng giao ra rồi, quyền chấp chưởng hậu cung nàng cũng không chạm vào. Trẫm còn đang lo Hoàng hậu và Thái tử gặp nguy hiểm đấy, dù sao trẫm cũng sẽ đưa hai người bọn họ xuất cung, ngay cả các ngươi - những người được gọi là nhà mẹ đẻ của các phi tần khác cũng mặc kệ sống chết của bọn họ thì trẫm cũng không còn lời nào để nói. Trẫm sẽ hỏi ý các nàng trước, đến lúc đó đi hay ở là tùy các nàng." Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, trực tiếp lạnh giọng nói. Hắn thấy còn có triều thần muốn nói gì liền vẫy vẫy tay, nói thẳng: "Hậu cung là việc nhà của trẫm, trẫm chỉ là thông báo với các ngươi một tiếng, không phải là đang hỏi ý kiến của các ngươi. Ý trẫm đã quyết." Lời này của ngôi cửu ngũ rõ ràng là phá hỏng phương hướng chuẩn bị nói chuyện của bọn họ. Tả Hữu Thừa tướng liếc nhau một cái, đều sáng suốt lựa chọn im lặng, tuy nói hành động này của Hoàng thượng là không hợp quy củ nhưng mọi chuyện của hậu cung trước nay đều do Hoàng thượng định đoạt. Hoàng hậu sở dĩ có thể lên làm Hoàng hậu, ngoại trừ việc được Hoàng thượng chuyên sủng ra, nguyên nhân lớn hơn đó là Tần gia không thuộc về bất kỳ đảng phái nào, bất kể là phái nào cũng không có hành động phản đối quá mãnh liệt. Huống hồ Hoàng thượng khống chế triều cục, đã sớm là nhất ngôn cửu đỉnh, sở dĩ hắn để mặc Thái Thị lang và Trần đại nhân loạn lên, hai vị Thừa tướng đều tin Hoàng thượng đã có suy tính. Sau khi Tiêu Nghiêu nói ra những lời này, rất nhanh đã thực hiện. Hắn bãi triều không lâu liền thông báo cho tất cả phi tần hậu cung, gom người vào một chỗ. Ban đầu mọi người còn không biết rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ nghe nói là Hoàng thượng cho mời, ngay cả mấy vị mấy ngày gần đây bị tin tức rắn độc dọa cho sợ đến đổ bệnh cũng bò xuống giường, kéo thân thể bệnh tật đến. "Đây là muốn nói chuyện gì đây? Có phải đã tìm ra người thả rắn độc? Còn không tra ra, không biết ngày mai sẽ đến lượt ai?" "Ta thật sợ hãi, đêm đêm đều ngủ không yên, chỉ sợ khi vừa mở mắt đã đối diện với cái đầu rắn." Trong đại điện, phi tần tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ, bắt đầu ríu rít thảo luận, một đám đều là tinh thần không tốt, hoàn toàn lâm vào trạng thái lo lắng hãi hùng. "Hoàng thượng giá lâm -----" Giọng nói the thé của Thương Hiển Năng truyền đến. Trong điện liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người không dám nói tiếp, chỉ yên lặng chờ. Hiện tại quanh năm suốt tháng đều không thấy bóng dáng Hoàng thượng, từ sau khi có Thái tử, những dịp lễ tết Hoàng thượng đều không xuất hiện, trên cơ bản các nàng giống như thủ tiết vậy. Hiện tại hẳn là trạng thái nhìn một lần thiếu một lần. [2] [2] ý tác giả là mỗi lần các phi tần nhìn thấy anh Hoàng là đồng nghĩa với việc lại ít đi một cơ hội thấy ảnh, tiếc của ấy mà :)) Ở thời điểm mấu chốt thế này mà cho gọi các nàng, nhất định là có chuyện quan trọng, trên mặt một đám phi tần đều là biểu tình kích động. "Hôm nay lúc lâm triều, trẫm đã nói với chư vị ái khanh, hiện tại lại nói với các ngươi một lần. Trong cung hiện tại đang rất rối loạn, chuyện rắn độc càng ngày càng nghiêm trọng, vì thế hậu cung này không ở được nữa. Ít ngày nữa Hoàng hậu và Thái tử sẽ xuất cung, nếu các ngươi muốn về nhà mẹ đẻ thì về, nếu không muốn về, trẫm sẽ phái người đưa các ngươi xuất cung đi am ni cô hoặc đi biệt cung." Tiêu Nghiêu cơ hồ là hạ lệnh, sau khi phi tần nghe xong, đầu tiên là cả kinh, sau đó là tiếng ồ lên. Các nàng chưa từng nghĩ đến muốn đi chỗ khác ngây người, thế mà đã nghiêm trọng đến mức phải xuất cung. "Hoàng thượng, thần thiếp không muốn xuất cung, ai mà biết còn có thể về được nữa không?" Có người cao giọng nói. Tiêu Nghiêu ngay cả ánh mắt cũng lười cho, lạnh lùng nói: "Không đi ngươi có thể ở lại. Chỉ là đám rắn độc kia là thực sự không bắt được, ngay cả lãnh cung cũng có người chết. Đợi đến khi những người khác đều đi rồi, hơi thở của người sống trong cung còn lại cũng ít, vừa hay dễ tìm thấy các ngươi. Dù sao sinh tử có mệnh, muốn sống, tốt nhất nghe theo sắp xếp đi." Những lời này của ngôi cửu ngũ có thể nói là không nể chút tình nghĩa nào, trong điện giống như một cái nhà tắm, ồn ào nhốn nháo, cơ hồ muốn lật luôn nóc nhà. Các nàng không ngừng kêu khóc, xin tha, nhưng Tiêu Nghiêu lại không có thời gian để ý đến các nàng, trực tiếp xoay người rời đi. Cho dù trong điện là người quỳ đầy đất, từ đầu đến cuối Hoàng thượng cũng không quay đầu một cái. Hoàng thượng hạ mệnh lệnh này xong, giống như giáng xuống một trận bão tuyết, khiến người ta trở tay không kịp. Để mặc các nàng khóc lóc kêu la cũng không để ý, chỉ mau chóng thực hiện. Cùng ngày Thưởng Đào các gióng trống khua chiêng thu dọn lại đồ đạc, Hoàng thượng muốn đưa Hoàng hậu và Thái tử xuất cung, tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng chuyện đi đâu thì lại chưa nói. Còn có một đám phi tần sau khi tiến cung rất nhanh đã mất đi thịnh sủng cũng mau chóng liên hệ người nhà để xuất cung. Đã ở trong cung lâu như vậy, các nàng đã sớm nhìn thấu, nếu không phải còn mắc cái danh 'nữ nhân của Hoàng thượng', các nàng đã sớm xuất cung. Tòa Hoàng cung tráng lệ huy hoàng của Đại Diệp triều này thực tế là một nơi ăn thịt người không nhả xương, sớm rời đi cũng coi như là một chuyện tốt. Có một tất có hai, không ít người do dự trong lòng sau khi nhìn thấy thực sự có phi tần rời khỏi hậu cung, đoàn tụ với người nhà, liền cũng hưởng ứng. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, một nửa hậu cung đã trống không. Còn lại một nửa, hoặc là không nơi để về, chờ Hoàng thượng sắp xếp chỗ cho, hoặc là vẫn cứ cố chấp cho rằng ở lại trong cung là còn có tương lai rộng mở vô hạn. Lại qua mấy ngày, trong cung sắp xếp người đưa nhóm phi tần chấp nhận xuất cung nhưng không nhà để về ra ngoài. Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên đã bàn bạc, bên trong đám người này có mấy người có thể mai danh ẩn tích, sau khi rời khỏi kinh thành có thể đi tìm cuộc sống mới. Đương nhiên những chuyện đó phải chờ sau khi phong ba chấm dứt mới có thể từ từ sắp xếp, trước mắt cứ đưa các nàng đến cùng một chỗ rồi sắp xếp cho tốt trước. Hôm nay Hoàng thượng không thượng triều, lúc trời còn chưa sáng, công việc trong Thưởng Đào các đã lu bù lên, những đồ cần thiết đều chất lên xe. Tiêu Nháo Nháo còn đang ngủ yên, bé được bà vú ôm vào trong lòng, đứng ở cách đó không xa. Tiêu Nghiêu cầm một chiếc áo choàng khoác cho Tần Phiên Phiên, hai người không nói gì mà chỉ yên lặng liếc nhau một cái. Thời tiết sáng sớm còn có chút lạnh, giống như u sầu cho giờ phút mà bọn họ sắp ly biệt, cái loại lạnh lẽo này tựa như đã đâm vào tận trong xương cốt, khiến người ta chịu không nổi mà run rẩy. "Ra ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân và Nháo Nháo, ngoại trừ ăn và ngủ thì đều phải nhớ trẫm. Đúng rồi, ngủ cũng phải nhớ trẫm, trong mộng cần phải có trẫm, nếu không lúc gặp lại ta sẽ đánh nàng." Nam nhân thay nàng kéo mũ lên, thấp giọng dặn dò. Tần Phiên Phiên vẫn luôn gật đầu, bắt lấy tay hắn đặt lên mặt mình, dùng sức chà sát, hốc mắt cũng đỏ. Lại cầm tay hắn xoa nhẹ lên mắt mình đến nửa ngày. Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, thu tay về, thấp giọng nói: "Không khóc được thì thôi, dùng tay dụi mắt không tốt." Tần Phiên Phiên gật đầu, trên mặt vẫn là biểu tình thâm tình chân thành, không đành lòng ly biệt, mở miệng nói: "Sáng hôm nay ta còn chưa uống nước, đôi mắt có hơi khô, ảnh hưởng đến việc phát huy." Tiêu Nghiêu nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, nói: "Vậy lúc trước khi nàng nhìn thấy trẫm khóc đến chín khúc mười tám cong sao lại không nói lời này? Lúc trước nàng thông một cái giếng ngầm à, nước mắt nói đến là đến." Trước đây, Tần Phiên Phiên nói khóc là có thể khóc liền, điểm này ngôi cửu ngũ là người rõ ràng nhất. Hiện tại lại một giọt nước mắt cũng không chảy được, quả nhiên là hàng đến tay liền không biết quý trọng. A! Đồ nữ nhân lãnh khốc vô tình, hỗn đản! "Một cái giếng sao mà đủ, muốn khóc để vào được lòng Hoàng thượng, vậy cần phải có một con sông lớn mới được. Hiện tại không thể dùng, nên tiết kiệm." Lúc Tần Phiên Phiên nói mấy lời này, giọng nói có hơi khàn khàn. Hai người chàng một câu ta một câu vô cùng vui vẻ, những cung nhân khác đứng cách hơi xa, nghe không rõ lắm. Mọi người thấy biểu tình của hai vị chủ tử này bi thương như thế, thân thể Hoàng hậu nương nương đều run hết cả lên, còn cố kiềm chế để không rơi nước mắt, nói vậy chắc chắn là không muốn Hoàng thượng nhìn thấy mà quá đau lòng, cho nên mới như vậy. Hoàng thượng cũng là từng lời từng lời không ngừng trấn an nàng, rõ ràng là đang luyến tiếc Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ. Cảnh tượng ly biệt cảm động này khiến người ta luyến tiếc xem thêm một cái. Không ngờ tới bọn họ chỉ là đang đấu võ mồm, ngay cả việc toàn thân run rẩy đó cũng là đang nhịn, nhịn cười. Đến lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn, Tần Phiên Phiên thật sự không nhịn được nữa mà nhào vào trong ngực hắn, không để người khác nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng. Tiêu Nghiêu hơi nghiến răng nghiến lợi, hắn lại không thể chơi xấu mà nhào vào trong ngực nàng trốn tránh như vậy, chỉ có thể cố gắng duy trì. "Hiện tại trẫm thật sự có chút khổ sở, ít nhất cũng phải vài canh giờ không nhìn thấy nàng, nghĩ đến chuyện này, giống như ưu sầu ly biệt càng sâu hơn." Hắn cố tình xây dựng cho mình một tình huống. Quả nhiên biểu tình vừa luyến tiếc vừa ẩn nhẫn trên mặt rõ ràng hơn rất nhiều. Đám người Liễu Âm nhìn, đều rút khăn tay từ trong tay áo ra chấm chấm khóe mắt. Trong lòng đều đang cảm thán, Hoàng thượng đúng là một nam nhân tốt, tình cảm với chủ tử vô cùng sâu đậm, thật khiến người ta hâm mộ, nếu sau này các nàng ấy có thể gả cho nam nhân chân thành thâm tình như vậy thì tốt rồi. Có ưu sầu thêm nữa cũng không ngăn được thời khắc ly biệt. Mãi cho đến lúc cần phải lên xe, Tiêu Nghiêu mới kêu bà vú ôm Tiêu Nháo Nháo qua. "Hoàng thượng có muốn ôm Thái tử điện hạ một cái không ạ?" Bà vú thấp giọng hỏi một câu, giọng nói cũng hơi run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên. Tiêu Nghiêu hơi sửng sốt, ôi, hắn đã quên nhi tử cũng cùng xuất cung rồi. Hắn nhìn thoáng qua bà vú đang khổ sở, lập tức cảm thấy bà vú kia khóc còn thật hơn cả Tần Phiên Phiên, quả nhiên nữ nhân kia có được hắn rồi liền không quan tâm đến hắn nữa, trở về nhất định phải tính sổ với nàng. "Ngươi thật không tệ, sau khi hồi cung thì đi lĩnh thưởng đi." Tiêu Nghiêu đón lấy Tiêu Nháo Nháo, thấp giọng nói một câu. Bà vú lập tức hành lễ tạ ơn. Tiêu Nghiêu ôm Tiêu Nháo Nháo một lát, nhóc con còn đang ngủ say, hắn duỗi tay sờ sờ mặt của bé liền nhét bé trở lại trong lòng bà vú. Nhi tử có gì tốt mà ôm, hắn vẫn nên nắm chặt thời gian đi nói mấy câu với quả đào dính người nhà hắn thì hơn.
Beta: Rine Hiền phi
Ngôi cửu ngũ cố ý thở dài một hơi, nhìn có vẻ như vô cùng ưu sầu. "Không thể có chuyện này, không thể có chuyện này được, đến lượt ai cũng không thể đến lượt tiểu nữ đâu. Hoàng thượng, chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn." Trên mặt Thái Thị lang vẫn đều là biểu tình không tin tưởng như cũ, ông ta cũng không phải quá đau lòng vì nữ nhi này mà là bởi vì tất cả cố gắng đều vì giấc mộng đẹp làm quốc trượng. Hiện tại, Thái Hân đã chết, ông ta lấy gì để dựa vào? Nhà bọn họ chỉ có một nữ nhi này, ngay cả thứ nữ cũng không có, nếu đưa cô nương phòng khác vào cung, cho dù làm được Hoàng hậu thì ông ta cũng không thân cận được. Đạo lý cách tầng kém bối [1] này mãi mãi không thay đổi, cho nên ông ta mới có thể khó chấp nhận như vậy, vẫn luôn không ngừng chất vấn. [1] 隔层差辈: cách tầng kém bối, ý chỉ sự xa cách giữa hai thế hệ, nhưng theo ý tác giả ở đây là dùng cho kiểu quan hệ giữa hai gia đình, tuy cùng trong một tộc (có thể là cùng ông bà, cha mẹ) nhưng không thân cận. Loại biểu hiện không bình thường này của ông ta lập tức khiến cho mọi người chú ý. Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, trào phúng: "Trạng thái này của Thái đại nhân có thâm ý khác đó nha. Sao nào, nữ nhi của ngươi quý giá hơn người khác? Những con rắn độc đó đều là súc sinh, thấy ai thì cắn người đó. Chẳng lẽ nữ nhi của ngươi có cái gì để dựa vào, có thể không chế được những con rắn độc đó không để chúng cắn nàng ta?" Hoàng thượng nói ra lời này khiến Thái đại nhân lập tức ngậm miệng, ông ta vẫn luôn nóng nảy là vì không cam lòng. Không có liên hôn làm lợi thế, ông ta không làm được Quốc trượng gia, cũng không cần thiết đi theo vị Vương gia kia làm tùy tùng, ông ta đang cân nhắc xem đi theo vị Vương gia kia có được lợi ích gì. "Hoàng thượng, Thái đại nhân là nhất thời sốt ruột, ngài ấy cũng chỉ là thương tâm quá độ mới nói ra loại lời nói này, còn xin Hoàng thượng -----" Trần đại nhân nhìn thấy trên mặt Thái Thị lang có chút sợ hãi, sợ Hoàng thượng tiếp tục chất vấn sẽ trực tiếp giáng tội, liền ra mặt nói giúp. Chỉ là ông còn chưa nói xong đã bị Tiêu Nghiêu cắt ngang. "Trần đại nhân đây là có chuyện gì vậy? Hai ngày trước không phải các ngươi còn chán ghét nhau sao, sao hôm nay lại tốt đẹp rồi? Biểu hiện này của hai người các ngươi không giống như tình cảm thông thường giữa đồng liêu, trẫm lại cảm thấy giống mấy đứa bé ba tuổi chơi cùng nhau đang giận dỗi." Vài câu nói hài hước này của ngôi cửu ngũ khiến triều thần trong điện đều cúi đầu, nỗ lực khắc chế ý nghĩ muốn cười to. "Tình hình hậu cung nghiêm trọng, nhất định là có chỗ nào xảy ra sai lầm. Cho nên trẫm chuẩn bị đưa toàn bộ người trong cung ra ngoài, nếu chư vị ái khanh có người nhà trong hậu cung, đi thông báo một tiếng rồi đưa xuất cung đi. Trẫm chuẩn bị đưa cả Hoàng hậu và Thái tử ra ngoài, xem những con rắn rết chuột kiến kia cắn ai được." Tiêu Nghiêu đợi một lát rồi mới nói ra những lời đang ấp ủ trong lòng. Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó đều ồn áo quỳ xuống. "Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể, trong cung chưa bao giờ có tiền lệ này, Hoàng thượng đưa phi tần trong hậu cung đi, như vậy hậu cung còn là hậu cung sao?" Thời điểm có thần tử nói lời này, giọng nói đều là run rẩy, từng từ từng từ như là ngâm trong máu vậy. "Có gì không thể, vậy hiện tại hậu cung kia vẫn là hậu cung sao? Đều để các nàng ở trong đó chờ chết? Lúc trước còn có người nghi ngờ Hoàng hậu giở trò quỷ, phượng ấn Hoàng hậu cũng giao ra rồi, quyền chấp chưởng hậu cung nàng cũng không chạm vào. Trẫm còn đang lo Hoàng hậu và Thái tử gặp nguy hiểm đấy, dù sao trẫm cũng sẽ đưa hai người bọn họ xuất cung, ngay cả các ngươi - những người được gọi là nhà mẹ đẻ của các phi tần khác cũng mặc kệ sống chết của bọn họ thì trẫm cũng không còn lời nào để nói. Trẫm sẽ hỏi ý các nàng trước, đến lúc đó đi hay ở là tùy các nàng." Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, trực tiếp lạnh giọng nói. Hắn thấy còn có triều thần muốn nói gì liền vẫy vẫy tay, nói thẳng: "Hậu cung là việc nhà của trẫm, trẫm chỉ là thông báo với các ngươi một tiếng, không phải là đang hỏi ý kiến của các ngươi. Ý trẫm đã quyết." Lời này của ngôi cửu ngũ rõ ràng là phá hỏng phương hướng chuẩn bị nói chuyện của bọn họ. Tả Hữu Thừa tướng liếc nhau một cái, đều sáng suốt lựa chọn im lặng, tuy nói hành động này của Hoàng thượng là không hợp quy củ nhưng mọi chuyện của hậu cung trước nay đều do Hoàng thượng định đoạt. Hoàng hậu sở dĩ có thể lên làm Hoàng hậu, ngoại trừ việc được Hoàng thượng chuyên sủng ra, nguyên nhân lớn hơn đó là Tần gia không thuộc về bất kỳ đảng phái nào, bất kể là phái nào cũng không có hành động phản đối quá mãnh liệt. Huống hồ Hoàng thượng khống chế triều cục, đã sớm là nhất ngôn cửu đỉnh, sở dĩ hắn để mặc Thái Thị lang và Trần đại nhân loạn lên, hai vị Thừa tướng đều tin Hoàng thượng đã có suy tính. Sau khi Tiêu Nghiêu nói ra những lời này, rất nhanh đã thực hiện. Hắn bãi triều không lâu liền thông báo cho tất cả phi tần hậu cung, gom người vào một chỗ. Ban đầu mọi người còn không biết rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ nghe nói là Hoàng thượng cho mời, ngay cả mấy vị mấy ngày gần đây bị tin tức rắn độc dọa cho sợ đến đổ bệnh cũng bò xuống giường, kéo thân thể bệnh tật đến. "Đây là muốn nói chuyện gì đây? Có phải đã tìm ra người thả rắn độc? Còn không tra ra, không biết ngày mai sẽ đến lượt ai?" "Ta thật sợ hãi, đêm đêm đều ngủ không yên, chỉ sợ khi vừa mở mắt đã đối diện với cái đầu rắn." Trong đại điện, phi tần tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ, bắt đầu ríu rít thảo luận, một đám đều là tinh thần không tốt, hoàn toàn lâm vào trạng thái lo lắng hãi hùng. "Hoàng thượng giá lâm -----" Giọng nói the thé của Thương Hiển Năng truyền đến. Trong điện liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người không dám nói tiếp, chỉ yên lặng chờ. Hiện tại quanh năm suốt tháng đều không thấy bóng dáng Hoàng thượng, từ sau khi có Thái tử, những dịp lễ tết Hoàng thượng đều không xuất hiện, trên cơ bản các nàng giống như thủ tiết vậy. Hiện tại hẳn là trạng thái nhìn một lần thiếu một lần. [2] [2] ý tác giả là mỗi lần các phi tần nhìn thấy anh Hoàng là đồng nghĩa với việc lại ít đi một cơ hội thấy ảnh, tiếc của ấy mà :)) Ở thời điểm mấu chốt thế này mà cho gọi các nàng, nhất định là có chuyện quan trọng, trên mặt một đám phi tần đều là biểu tình kích động. "Hôm nay lúc lâm triều, trẫm đã nói với chư vị ái khanh, hiện tại lại nói với các ngươi một lần. Trong cung hiện tại đang rất rối loạn, chuyện rắn độc càng ngày càng nghiêm trọng, vì thế hậu cung này không ở được nữa. Ít ngày nữa Hoàng hậu và Thái tử sẽ xuất cung, nếu các ngươi muốn về nhà mẹ đẻ thì về, nếu không muốn về, trẫm sẽ phái người đưa các ngươi xuất cung đi am ni cô hoặc đi biệt cung." Tiêu Nghiêu cơ hồ là hạ lệnh, sau khi phi tần nghe xong, đầu tiên là cả kinh, sau đó là tiếng ồ lên. Các nàng chưa từng nghĩ đến muốn đi chỗ khác ngây người, thế mà đã nghiêm trọng đến mức phải xuất cung. "Hoàng thượng, thần thiếp không muốn xuất cung, ai mà biết còn có thể về được nữa không?" Có người cao giọng nói. Tiêu Nghiêu ngay cả ánh mắt cũng lười cho, lạnh lùng nói: "Không đi ngươi có thể ở lại. Chỉ là đám rắn độc kia là thực sự không bắt được, ngay cả lãnh cung cũng có người chết. Đợi đến khi những người khác đều đi rồi, hơi thở của người sống trong cung còn lại cũng ít, vừa hay dễ tìm thấy các ngươi. Dù sao sinh tử có mệnh, muốn sống, tốt nhất nghe theo sắp xếp đi." Những lời này của ngôi cửu ngũ có thể nói là không nể chút tình nghĩa nào, trong điện giống như một cái nhà tắm, ồn ào nhốn nháo, cơ hồ muốn lật luôn nóc nhà. Các nàng không ngừng kêu khóc, xin tha, nhưng Tiêu Nghiêu lại không có thời gian để ý đến các nàng, trực tiếp xoay người rời đi. Cho dù trong điện là người quỳ đầy đất, từ đầu đến cuối Hoàng thượng cũng không quay đầu một cái. Hoàng thượng hạ mệnh lệnh này xong, giống như giáng xuống một trận bão tuyết, khiến người ta trở tay không kịp. Để mặc các nàng khóc lóc kêu la cũng không để ý, chỉ mau chóng thực hiện. Cùng ngày Thưởng Đào các gióng trống khua chiêng thu dọn lại đồ đạc, Hoàng thượng muốn đưa Hoàng hậu và Thái tử xuất cung, tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng chuyện đi đâu thì lại chưa nói. Còn có một đám phi tần sau khi tiến cung rất nhanh đã mất đi thịnh sủng cũng mau chóng liên hệ người nhà để xuất cung. Đã ở trong cung lâu như vậy, các nàng đã sớm nhìn thấu, nếu không phải còn mắc cái danh 'nữ nhân của Hoàng thượng', các nàng đã sớm xuất cung. Tòa Hoàng cung tráng lệ huy hoàng của Đại Diệp triều này thực tế là một nơi ăn thịt người không nhả xương, sớm rời đi cũng coi như là một chuyện tốt. Có một tất có hai, không ít người do dự trong lòng sau khi nhìn thấy thực sự có phi tần rời khỏi hậu cung, đoàn tụ với người nhà, liền cũng hưởng ứng. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, một nửa hậu cung đã trống không. Còn lại một nửa, hoặc là không nơi để về, chờ Hoàng thượng sắp xếp chỗ cho, hoặc là vẫn cứ cố chấp cho rằng ở lại trong cung là còn có tương lai rộng mở vô hạn. Lại qua mấy ngày, trong cung sắp xếp người đưa nhóm phi tần chấp nhận xuất cung nhưng không nhà để về ra ngoài. Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên đã bàn bạc, bên trong đám người này có mấy người có thể mai danh ẩn tích, sau khi rời khỏi kinh thành có thể đi tìm cuộc sống mới. Đương nhiên những chuyện đó phải chờ sau khi phong ba chấm dứt mới có thể từ từ sắp xếp, trước mắt cứ đưa các nàng đến cùng một chỗ rồi sắp xếp cho tốt trước. Hôm nay Hoàng thượng không thượng triều, lúc trời còn chưa sáng, công việc trong Thưởng Đào các đã lu bù lên, những đồ cần thiết đều chất lên xe. Tiêu Nháo Nháo còn đang ngủ yên, bé được bà vú ôm vào trong lòng, đứng ở cách đó không xa. Tiêu Nghiêu cầm một chiếc áo choàng khoác cho Tần Phiên Phiên, hai người không nói gì mà chỉ yên lặng liếc nhau một cái. Thời tiết sáng sớm còn có chút lạnh, giống như u sầu cho giờ phút mà bọn họ sắp ly biệt, cái loại lạnh lẽo này tựa như đã đâm vào tận trong xương cốt, khiến người ta chịu không nổi mà run rẩy. "Ra ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân và Nháo Nháo, ngoại trừ ăn và ngủ thì đều phải nhớ trẫm. Đúng rồi, ngủ cũng phải nhớ trẫm, trong mộng cần phải có trẫm, nếu không lúc gặp lại ta sẽ đánh nàng." Nam nhân thay nàng kéo mũ lên, thấp giọng dặn dò. Tần Phiên Phiên vẫn luôn gật đầu, bắt lấy tay hắn đặt lên mặt mình, dùng sức chà sát, hốc mắt cũng đỏ. Lại cầm tay hắn xoa nhẹ lên mắt mình đến nửa ngày. Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, thu tay về, thấp giọng nói: "Không khóc được thì thôi, dùng tay dụi mắt không tốt." Tần Phiên Phiên gật đầu, trên mặt vẫn là biểu tình thâm tình chân thành, không đành lòng ly biệt, mở miệng nói: "Sáng hôm nay ta còn chưa uống nước, đôi mắt có hơi khô, ảnh hưởng đến việc phát huy." Tiêu Nghiêu nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, nói: "Vậy lúc trước khi nàng nhìn thấy trẫm khóc đến chín khúc mười tám cong sao lại không nói lời này? Lúc trước nàng thông một cái giếng ngầm à, nước mắt nói đến là đến." Trước đây, Tần Phiên Phiên nói khóc là có thể khóc liền, điểm này ngôi cửu ngũ là người rõ ràng nhất. Hiện tại lại một giọt nước mắt cũng không chảy được, quả nhiên là hàng đến tay liền không biết quý trọng. A! Đồ nữ nhân lãnh khốc vô tình, hỗn đản! "Một cái giếng sao mà đủ, muốn khóc để vào được lòng Hoàng thượng, vậy cần phải có một con sông lớn mới được. Hiện tại không thể dùng, nên tiết kiệm." Lúc Tần Phiên Phiên nói mấy lời này, giọng nói có hơi khàn khàn. Hai người chàng một câu ta một câu vô cùng vui vẻ, những cung nhân khác đứng cách hơi xa, nghe không rõ lắm. Mọi người thấy biểu tình của hai vị chủ tử này bi thương như thế, thân thể Hoàng hậu nương nương đều run hết cả lên, còn cố kiềm chế để không rơi nước mắt, nói vậy chắc chắn là không muốn Hoàng thượng nhìn thấy mà quá đau lòng, cho nên mới như vậy. Hoàng thượng cũng là từng lời từng lời không ngừng trấn an nàng, rõ ràng là đang luyến tiếc Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ. Cảnh tượng ly biệt cảm động này khiến người ta luyến tiếc xem thêm một cái. Không ngờ tới bọn họ chỉ là đang đấu võ mồm, ngay cả việc toàn thân run rẩy đó cũng là đang nhịn, nhịn cười. Đến lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn, Tần Phiên Phiên thật sự không nhịn được nữa mà nhào vào trong ngực hắn, không để người khác nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng. Tiêu Nghiêu hơi nghiến răng nghiến lợi, hắn lại không thể chơi xấu mà nhào vào trong ngực nàng trốn tránh như vậy, chỉ có thể cố gắng duy trì. "Hiện tại trẫm thật sự có chút khổ sở, ít nhất cũng phải vài canh giờ không nhìn thấy nàng, nghĩ đến chuyện này, giống như ưu sầu ly biệt càng sâu hơn." Hắn cố tình xây dựng cho mình một tình huống. Quả nhiên biểu tình vừa luyến tiếc vừa ẩn nhẫn trên mặt rõ ràng hơn rất nhiều. Đám người Liễu Âm nhìn, đều rút khăn tay từ trong tay áo ra chấm chấm khóe mắt. Trong lòng đều đang cảm thán, Hoàng thượng đúng là một nam nhân tốt, tình cảm với chủ tử vô cùng sâu đậm, thật khiến người ta hâm mộ, nếu sau này các nàng ấy có thể gả cho nam nhân chân thành thâm tình như vậy thì tốt rồi. Có ưu sầu thêm nữa cũng không ngăn được thời khắc ly biệt. Mãi cho đến lúc cần phải lên xe, Tiêu Nghiêu mới kêu bà vú ôm Tiêu Nháo Nháo qua. "Hoàng thượng có muốn ôm Thái tử điện hạ một cái không ạ?" Bà vú thấp giọng hỏi một câu, giọng nói cũng hơi run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên. Tiêu Nghiêu hơi sửng sốt, ôi, hắn đã quên nhi tử cũng cùng xuất cung rồi. Hắn nhìn thoáng qua bà vú đang khổ sở, lập tức cảm thấy bà vú kia khóc còn thật hơn cả Tần Phiên Phiên, quả nhiên nữ nhân kia có được hắn rồi liền không quan tâm đến hắn nữa, trở về nhất định phải tính sổ với nàng. "Ngươi thật không tệ, sau khi hồi cung thì đi lĩnh thưởng đi." Tiêu Nghiêu đón lấy Tiêu Nháo Nháo, thấp giọng nói một câu. Bà vú lập tức hành lễ tạ ơn. Tiêu Nghiêu ôm Tiêu Nháo Nháo một lát, nhóc con còn đang ngủ say, hắn duỗi tay sờ sờ mặt của bé liền nhét bé trở lại trong lòng bà vú. Nhi tử có gì tốt mà ôm, hắn vẫn nên nắm chặt thời gian đi nói mấy câu với quả đào dính người nhà hắn thì hơn.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Tần gia có nữ
- Chương 2: Cơn giận của Đế Vương
- Chương 3: Nửa đêm tiến cung
- Chương 4: Cơn giận của Thiên Tử
- Chương 5: Diễn tinh[1] đến đây
- Chương 6: Thái hậu hiểu nhầm
- Chương 7: Lần đầu ngủ cùng
- Chương 8: Móng vuốt
- Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
- Chương 10: Ngọc Hoàng Đại đế
- Chương 11: Long tinh phù hộ
- Chương 12: Chân long tể tể[1]
- Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
- Chương 14: Có Đào không thưởng
- Chương 15: Minh Phi gây khó dễ
- Chương 16: Uy hiếp Hoàng thượng
- Chương 17: Nữ nhân chiến đấu
- Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
- Chương 19: Cực phẩm nhân gian
- Chương 20: Cái gọi là "bồi tội"
- Chương 21: Lấy chết tạ tội
- Chương 22: Hoàng thượng giận dữ
- Chương 23: Uyển nghi dạy dỗ
- Chương 24: Ngài ôm ta một cái
- Chương 25: Lại diễn tuồng
- Chương 26: Không biết xấu hổ
- Chương 27: Dự định của Tần Phiên Phiên
- Chương 28: Dỗ Cẩu Hoàng đế
- Chương 29: Diễn tinh làm nũng
- Chương 30: Ma kính vỡ nát
- Chương 31: Hoàng thượng trách tội
- Chương 32: Tố Tuyết tiến cung
- Chương 33: Khúc mắc của Cẩu tử
- Chương 34: Hiền thê lương mẫu
- Chương 35: Tinh trung báo quốc
- Chương 36: Hoa rơi rực rỡ
- Chương 37: Canh Sâm
- Chương 38: Uyển nghi trật eo
- Chương 39: Chuyện gấp giấy
- Chương 40: Tần thiếp thua
- Chương 41: Nắm giấy lớn
- Chương 42 tình huống đột biến
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Diễn tinh nổi dậy
- Chương 45: Đau đau bay đi nào!
- Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi
- Chương 47: Sáu sáu đại thuận
- Chương 48: Đánh lén hội đồng
- Chương 49: Một hồi trò khôi hài
- Chương 50: Diễn tinh giải thích
- Chương 51: Hoàng thượng quyết đấu
- Chương 52: Cẩu tử bị cắn
- Chương 53: Đoàn người uống gió
- Chương 54: Hoàng thượng đến rồi
- Chương 55: Hai người làm hòa
- Chương 56: Đến thăm Thái hậu
- Chương 57: Một cây đào
- Chương 58: Cây đào và chó.
- Chương 59: Nguyệt sự [1] không đến
- Chương 60: Phiên Phiên ra chiêu
- Chương 61: Trêu trọc cẩu tử
- Chương 62: Đẹp thật sự
- Chương 63: Phu nhân tiến cung
- Chương 64: Thử lòng người
- Chương 65: Thái Hậu dạy con
- Chương 66: Thái hậu đánh nhi tử
- Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc
- Chương 68: Cửa hàng bánh nướng
- Chương 69: Nỗi sầu của cô nương ngốc
- Chương 70: Hoàng Thượng giận dỗi
- Chương 71: Đưa ngươi hồi cung
- Chương 72: Hoàng thượng ra chiêu
- Chương 73: Cướp đoạt sủng ái
- Chương 74: Bỗng nhiên tỉnh ngộ
- Chương 75: Ta định đoạt
- Chương 76: Vu oan
- Chương 77: Biếm lãnh cung
- Chương 78: Trực tiếp động thủ
- Chương 79: Giả mang thai bị lộ
- Chương 80: Tranh cãi đúng sai
- Chương 81: Tần Kiêu sinh non
- Chương 82: Cơn giận của Muốn Muốn
- Chương 83: Khăn tay chi giao[1]
- Chương 84: Hoàng tang tâm cơ
- Chương 85: Yêu nhất là Tuyết Đào
- Chương 86: Phiên Phiên xin lỗi
- Chương 87: Tiêu Nghiêu lên án
- Chương 88: Mị Nương Võ thị
- Chương 89: Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
- Chương 90: An ủi Cẩu tử
- Chương 91: Huân hương khác thường
- Chương 92: Bắt đầu trù tính
- Chương 93: Phiên Phiên diễn kịch
- Chương 94: Bay ở trên giường
- Chương 95: Minh Quý phi xuống ngựa
- Chương 96: Lộ ra dấu vết
- Chương 97: Tê liệt trên giường
- Chương 98: Chấp chưởng hậu cung
- Chương 99: Phiên Phiên có thai
- Chương 100: Lại viết cam đoan
- Chương 101: Chúc Mẫn
- Chương 102: Phản ứng thai nghén.
- Chương 103: Liễu Âm uống gió
- Chương 104: Hồi cung sơ sài
- Chương 105: Ngươi tới ta đi
- Chương 106: Yêu nghiệt xuất thế.
- Chương 107: Hoàng thượng ứng đối
- Chương 108: Đưa ra hình phạt
- Chương 109 Hoàng thượng phát uy
- Chương 110: Đâm sau lưng
- Chương 111: Tần Phiên Phiên sinh
- Chương 112: Đón mừng quý tử
- Chương 113: Vui lên cho trẫm
- Chương 114: Vô lương tâm
- Chương 115: Sốt ruột cho uống sữa
- Chương 116: Chúc Mẫn tự thú
- Chương 117: Sự tình bại lộ
- Chương 118: Đầy tháng
- Chương 119: Hai phần thưởng
- Chương 120: Ác mộng bắt đầu.
- Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo
- Chương 122: Bước vào lãnh cung
- Chương 123: Mở tiệc ăn tết
- Chương 124: Năm mới đã đến
- Chương 125: Mùng một đầu năm
- Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
- Chương 127: Hoàng thượng nổi giận
- Chương 128: Mềm lòng với nàng
- Chương 129: Thích ai nhất!
- Chương 130: Hoàng thượng cầu hôn
- Chương 131: Lại thấy nón xanh
- Chương 132: Âm mưu lớn
- Chương 133: Bày kế lấy thư
- Chương 134: Mộng đẹp được tạo thành
- Chương 135: Bị đét mông
- Chương 136: Phiên Phiên bố trí
- Chương 137: Bắt đầu tính sổ
- Chương 138: Khống chế Lưu Vũ
- Chương 139: Liên lụy nhiều người
- Chương 140: Cẩu tử thông báo
- Chương 141: Ác mộng
- Chương 142: Trò chơi khác thường
- Chương 143: Làm ầm ĩ
- Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu
- Chương 145: Phong Hậu đại điển
- Chương 146: Mời ba ly rượu
- Chương 147: Phiên Phiên uống say
- Chương 148: Viết ý chỉ
- Chương 149: Thu săn bắt đầu
- Chương 150: Lý do khó nói
- Chương 151: Hoàng thượng cảnh cáo
- Chương 152: Tiêu Nghiêu hoài nghi
- Chương 153: Cùng nhau cưỡi ngựa
- Chương 154: Biểu muội Vệ Tình
- Chương 155: Vệ Tình mất tích
- Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
- Chương 157: Sưởi ấm cho nàng
- Chương 158: Vệ Tình chết
- Chương 159: Muốn lập Thái tử
- Chương 160: Đoạn tụ
- Chương 161: Muốn nàng đẹp
- Chương 162: Ý chỉ viết thư tình
- Chương 163: Có người hành thích
- Chương 164: Lời đồn đãi bùng nổ
- Chương 165: Bắt đầu rung chuyển
- Chương 166: Hoàng Thượng trả thù
- Chương 167: Thái Hân chết
- Chương 168: Hoàng hậu xuất cung
- Chương 169: Dẫn xà xuất động [1]
- Chương 170: Đường đến sinh tử
- Chương 171: Cảnh Vương đền tội
- Chương 172: Kết cục ngày thành thân (1)
- Chương 173: Kết cục ngày thành thân (2)
- Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)
- Chương 175: Nháo Nháo đọc sách, lại có thai.
- Chương 176: Say rượu
- Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo