Chương 18: Phá hoại
Xe bus bon bon chạy trên đường cái, cửa sổ tựa như kính vạn hoa được chuyền hết từ tay người này sang tay người khác, mang theo phong cảnh vô cùng tươi đẹp bên ngoài, ánh sáng khúc xạ qua cửa kính, chiếu lên gương mặt từng người khách trên xe.Nhưng lúc này da đầu Ôn Trĩ Sơ đang tê dại, cúi đầu đóng giả chim cút, ôm cặp sách rụt cổ vùi đầu ngoan ngoãn ngồi trên ghế xe bus.Người không biết có khi còn tưởng cậu đang bị bắt nạt.[Hệ thống: Đừng tưởng cậu không nói lời nào tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra].Thiên Miêu tinh linh giậm chân trong óc cậu.Ôn Trĩ Sơ mở miệng giải thích, "Vừa rồi vội quá nói sai".[Hệ thống: Dựa vào đâu tôi phải tin cậu?]Chỉ thấy thiếu niên im lặng mấy giây.[Hệ thống: Cậu đang tìm cớ đúng không?]". . ." Ôn Trĩ Sơ tri kỷ sửa lời, "Đang tìm lý do."Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chân thành nói: "Bạn học Tiểu Ái và Thiên Miêu tinh linh đều là bốn chữ."[...][Hệ thống: Mặc dù tôi không phải người, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu].Ôn Trĩ Sơ: "... Tôi, tôi nhầm lẫn thật mà, không phải cố ý gọi sai tên cậu đâu".[Hệ thống: Bạn học Tiểu Ái kia là ai?]Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc trả lời: "Trí tuệ nhân tạo".[Hệ thống: Đến cùng ở bên ngoài cậu còn có mấy trí tuệ nhân tạo hả?!]Ôn Trĩ Sơ vội vã hoảng loạn đáp lời: "Không còn, không còn".Thiên Miêu tinh linh nghe xong nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó nó lại nghe thấy thiếu niên tiếp tục nói: "Nhưng trong nhà vẫn còn một cái".Thiên Miêu tinh linh: !Thiếu niên dứt lời liền từ từ lấy điện thoại di động trong túi ra, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ."Tiểu Nghệ: "Tôi đây."(*) Tiểu Nghệ (小艺): trợ lý giọng nói của loa thông minh và một số dòng smartphone Huawei.Thiên Miêu tinh linh: . . .[Hệ thống: Mặc dù tôi không phải là người, nhưng cậu thì đúng là chó]."..."Ôn Trĩ Sơ nghe xong, lắp bắp an ủi nó: "Cậu... cậu yên tâm, chúng nó chỉ là khách qua đường".[Hệ thống: Không cần cậu nói tôi cũng biết, tên của chúng nó không cùng đẳng cấp với tôi].Khá lắm, kéo giẫm người ta đến chết thì thôi.[Hệ thống: Chúng nó có tên tiếng Anh không?]Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.Thiên Miêu tinh linh vẫn còn hơi tức giận, Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng an ủi: "Cậu không giống chúng nó".[Hệ thống: Có ý gì, nói tiếp đi]."..." Ôn Trĩ Sơ: "Chúng nó chỉ tồn tại trong điện thoại".[Hệ thống: Còn tôi?]"Cậu tồn tại... ở sâu trong tâm trí tôi".[....]Câu nói này nghe thì có vẻ hời hợt, nhưng đúng là hệ thống tồn tại sâu trong tâm trí cậu thật.Lại phải thêm một phen lý luận nữa mới khiến Thiên Miêu tinh linh cảm thấy hài lòng, Ôn Trĩ Sơ kéo chủ đề về quỹ đạo cũ."Tôi làm rơi mất một tệ rồi".Thiên Miêu tinh linh nghe xong có chút khinh thường, [Một tệ thôi mà, chờ cậu mất đến một triệu rồi nói cũng không muộn].Ôn Trĩ Sơ không đồng ý: "Thực ra bản chất của chúng đều giống nhau".Thiên Miêu tinh linh: ?"Mất một tệ với mất một triệu tệ thì cũng đều là đã mất".[Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Cậu có thể có tiền đồ hơn chút không hả?]Ôn Trĩ Sơ bị mắng thẳng mặt, mắt đầy đau lòng nhìn bảy đồng tiền trong tay, giống như bảy tệ này không phải là tiền xu, mà là bảy đứa con thơ dại đồng tiền đã mất kia để lại.Càng ngắm càng đau lòng.Thiên Miêu tinh linh nhìn không được, mở miệng nói: "Tiền tài chỉ là vật ngoài thân".Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng thì thầm: "Thế thì còn phải xem người đó là ai mới được".[...][Hệ thống: Sao bình thường nói chuyện với người khác cậu lại không dám phản bác người ta như thế này?]Ôn Trĩ Sơ: "Không phải cậu bảo tôi là kẻ chỉ biết ức hiếp người nhà sao?"[Hệ thống: Cho nên?]Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác đáp: "Tôi chứng minh một chút".[....]Đến bến xe, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy đi xuống xe, dự định ngày mai sẽ bù đắp lại một tệ đã mất này, tức là chỉ ăn hai cái bánh bao.Sáng sớm hôm sau, Ôn Trĩ Sơ mới rời giường đã nhận được nhiệm vụ nhân vật phản diện.[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, phá hỏng đồ dùng của nhân vật chính. Nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 100 tệ. Nhiệm vụ thất bại phạt 100 tệ]Ôn Trĩ Sơ ngây ngốc ngồi trên giường, cơn buồn ngủ sáng sớm còn chưa tiêu tan, trong đầu đã ong ong rung động âm thanh của máy móc.Ôn Trĩ Sơ: "Thiên... Hi, Sky cat".[Hệ thống: Hừ].Vẻ mặt thiếu niên chết lặng: "Cậu có gì muốn nói với tôi không?"[Hệ thống: Oh, good morning]."...." Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, "Vì sao sáng sớm đã có nhiệm vụ?"[Hệ thống: Kế hoạch một ngày phải bắt đầu từ buổi sáng].Ôn Trĩ Sơ lại ở trong chăn ủn tới ủn lui một lát mới chậm rãi đứng dậy, rửa mặt mặc đồng phục, đeo cặp sách ra cửa.Gia đình nguyên chủ sống ở tầng bốn, khi xuống cầu thang thì cậu bỗng phát hiện một túi rác tanh hôi trước cửa một căn hộ, mùi chua thối trong túi bay ra. Nếu cậu nhớ không lầm thì người ở trong căn hộ này là một ông cụ, mà cái túi rác này đã ở trước cửa nhà ông hai ngày.Ôn Trĩ Sơ nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn thuận tay đem túi rác kia ném vào thùng rác.Một đường đi thẳng đến trường, vừa vào lớp cậu đã thấy mấy chữ to ở dưới góc phải bảng đen do đại biểu môn Văn để lại."Các bạn học đến lớp xin hãy nộp bài kiểm tra môn Ngữ Văn lên bục giảng".Ôn Trĩ Sơ ngoan ngoãn lấy bài kiểm tra Ngữ Văn ra, sau khi ngồi xuống thì nhìn thấy hạng hai đếm ngược đang nằm sấp trên mặt bàn, cậu nhấp nhổm, cuối cùng đi đến giơ một ngón tay trắng nõn ra nhẹ nhàng chọc chọc vào người cậu ta."Hạng... Hạng hai đếm ngược".Hạng hai đếm ngược giật giật, cố mở to mắt nhìn cậu: "Sao thế, hạng mười sáu?""Cậu... cậu nộp Văn chưa?"Hạng hai đếm ngược ỉu xìu đáp: "Rồi".Ôn Trĩ Sơ nhìn quầng thâm rõ ràng trên gương mặt đối phương, mở miệng hỏi: "Cậu... cậu sao thế, tôi thấy... sắc mặt cậu không tốt lắm".Hạng hai đếm ngược: "Mới làm ngọn nến"."...."Đêm qua mẹ cậu ta thấy cậu ta học bài, hết rót nước lại bưng hoa quả đến, làm cậu ta ngượng ngùng đành phải ngồi làm hết bài mới thôi.Thấy cậu ta thật sự mệt mỏi, Ôn Trĩ Sơ cũng không hỏi thêm, để mặc cho đối phương ngủ bù, còn cậu thì về chỗ mình ngồi xuống, ngẫm nghĩ nhiệm vụ hôm nay nên hành động như thế nào.Nếu cậu thật sự đi phá hỏng đồ của nhân vật chính, vậy thì có khác gì cậu đang dâng đầu đến trước mặt người ta, còn hỏi thêm một câu: "Có muốn đánh không?"[Hệ thống: Thiếu niên, cậu có thể không để đối phương phát hiện cậu phá đồ của hắn].Ôn Trĩ Sơ thở dài, "Nhưng những người khác đâu có mù".[....]Hình như cũng có lý, Thiên Miêu tinh linh không nói thêm lời nào, để mặc Ôn Trĩ Sơ tự lập kế hoạch một mình.Nhưng mà cho đến tận khi cơm trưa ăn xong, Ôn Trĩ Sơ vẫn không nghĩ ra nên phá hỏng đồ của Tần Gia Thụ thế nào mà có thể khiến hắn không phát hiện.Trên đường đến ký túc xá, đi ngang qua sân bóng, Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy Tần Gia Thụ đang mặc quần áo chơi bóng ngồi trên ghế dài dưới bóng cây.Bàn tay đeo bao cổ tay màu trắng cầm bình nước vận động còn đang bốc hơi lạnh lên uống, chắc là đồ uống mới được lấy ra từ tủ lạnh không lâu, bàn tay hắn rất lớn, che chắn hơn nửa bình nước.Hắn nâng tay uống mấy ngụm, đường cong quai hàm trơn tru sắc nét, yết hầu nhấp nhô, trên người tản ra sự hoang dã, giương mắt hững hờ nhìn vào sân bóng.Tần Gia Thụ đang mặc quần áo chơi bóng, có nghĩa là đồng phục của hắn chắc chắn đang ở trong phòng thay đồ.Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, các bạn học sinh đều đi ra ngoài trường hoặc về ký túc xá, một phần nhỏ thì ở ngoài sân thể dục chơi bóng.Trong phòng thay đồ sẽ không có ai, vô cùng thích hợp để hành động.Ôn Trĩ Sơ vội vàng quay đầu chạy vào siêu thị, mua công cụ gây án.Thiên Miêu tinh linh nhìn đồ vật mà cậu cầm trên tay, ghét bỏ nói: "Cái này mà cậu cũng dám coi là công cụ gây án sao?"Ôn Trĩ Sơ nhét đồ vào trong túi: "Có chứ".Sau đó cậu lại vội vàng chạy về phía đông, đi vào trong sân vận động, theo bảng số phòng tìm được phòng thay đồ cho nam sinh.Cậu nhìn trái nhìn phải một hồi mới dám lẻn vào trong."Đờ mờ mờ!"Trong phòng thay đồ truyền đến tiếng hét kinh ngạc, Ôn Trĩ Sơ bị dọa sợ hơi run lên.Ôn Trĩ Sơ: !Có người!Ôn Trĩ Sơ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một cậu học sinh có tướng mạo khá hiền lành, tay trái cầm một bộ đồng phục, tay phải cầm một cái kéo, đang đứng trước ngăn tủ.Trên khe thẻ cài ở ngăn tủ bị mở ra có cài một cái tên.Tần Gia Thụ ——---"Anh Tần, đánh nữa không, vào thay người đi".Tần Gia Thụ nhìn người trong sân, phất phất tay, ra hiệu không cần. Hắn ngồi dưới bóng cây nhìn cái bóng kéo dài của cành lá xum xuê trên đầu, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá để lại trên mặt đất những điểm sáng nho nhỏ.Hắn cầm bình nước đứng dậy, liếc mắt với người bạn đang nghỉ ngơi bên cạnh."Đi đây". Người bạn ngồi bên sững sờ: "Anh Tần, chơi thêm lát nữa đã?"Giọng điệu Tần Gia Thụ bình thản: "Không được, còn có chút việc".Nói xong hắn cầm bình nước rời đi.---Ôn Trĩ Sơ nhìn cái kéo trong tay người kia, ngây ngốc đứng im tại chỗ, động cũng không dám động.Ai ngờ nam sinh kia thấy cậu lại thở dài một hơi: "Là mày à, hù chết tao rồi".Ôn Trĩ Sơ: !Tại sao cậu ta không hoảng sợ![Hệ thống: Có lẽ cậu ta cho rằng cậu là đồng bọn]."...""Chúng ta... chúng ta có quen nhau không?" Ôn Trĩ Sơ mới sơ ý đã nói lời mình đang nghĩ ra.Bạn học nam kia nhìn cậu: "Không quen".Ôn Trĩ Sơ nhẹ nhàng thở phào."Nhưng trong trường làm gì có ai không biết mày chứ".Ôn Trĩ Sơ: ...Trái tim của bạn học nam đang nói chuyện kia không còn đập nhanh như hồi nãy: "Người anh em, vừa rồi mày dọa chết tao, tao còn tưởng là người khác cơ".Ôn Trĩ Sơ nhìn cái kéo trong tay người kia, nuốt nước bọt: "Cậu... cậu đang làm gì thế?"Bạn học nam kia chẳng giấu giếm chút nào: "Cắt đồng phục đó"."Nhưng... nhưng đó là... đồng phục của Tần Gia Thụ mà"."Thì đồng phục của nó đó, chứ không thì cắt của ai?"Ôn Trĩ Sơ mím chặt môi: "Cậu, cậu cắt... đồng phục của cậu ấy làm gì?""Tao khó chịu với nó lâu rồi, ngày nào nó cũng bày cái vẻ mặt tươi cười đó ra, không hiểu sao đám nữ sinh kia lại si mê nó đến vậy".Hôm qua sau khi bị từ chối, nữ sinh cậu ta thích nói rằng mình thích người như Tần Gia Thụ.Cậu ta hỏi cô nàng, cậu ta có điểm nào không bằng Tần Gia Thụ.Ai ngờ nữ sinh kia lại nói, cậu ta và Tần Gia Thụ cách nhau vạn dặm, làm cậu ta khó chịu vô cùng.Kẻ làm bộ làm tịch có gì tốt mà thích.Nữ sinh kia chắc chắn nhìn trúng cái dáng vẻ đẹp mã và tiền tài của Tần Gia Thụ, thật là một đứa con gái mê vật chất, may mà cô nàng không đồng ý, nếu đồng ý không chừng cậu ta còn không thèm.Nhưng cục tức này cứ một mực không chịu xuôi xuống.Cho nên hôm nay, cậu ta thừa dịp phòng thay đồ không có người nào lẻn vào. Nào ngờ mới vừa lật được đồng phục của Tần Gia Thụ ra, lại đột nhiên có người đẩy cửa đi tới, may mà kẻ này cũng ghét Tần Gia Thụ không kém gì cậu ta – Ôn Trĩ Sơ.Mặc dù cậu ta cũng không thích gì Ôn Trĩ Sơ, nhưng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, nhất định Ôn Trĩ Sơ sẽ không nói chuyện này ra ngoài.Sau đó cậu ta nghĩ đến chuyện gì đó, quay sang nhìn Ôn Trĩ Sơ nãy giờ vẫn đứng không nhúc nhích bên cạnh cửa, mở miệng hỏi: "Mày tới đây làm gì?"Ôn Trĩ Sơ lắp bắp nói: "Đi... đi ngang qua"."À" Đối phương cười khẽ, cũng không nghĩ nhiều, giơ tay phải lên chuẩn bị cắt áo đồng phục của Tần Gia Thụ.Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật nảy, vội vàng đi đến đoạt đồ."Mày làm gì thế?!" Nam sinh kia khó hiểu quát lên.Mẹ nó, suýt chút nữa cắt trúng tay cậu ta rồi.Ôn Trĩ Sơ nhìn cái kéo trong tay đối phương, sợ đến mức lông tơ dựng đứng, trong tay ôm chặt quần áo của Tần Gia Thụ, môi run nửa ngày cũng không nói được một câu.Đối phương không kiên nhẫn hỏi lại một lần, "Mày làm gì thế?"Trong tay người kia là cây kéo sắc, cậu không dám chọc cậu ta, chỉ có thể thuận theo lời đối phương mà nói tiếp: "Tôi... tôi cũng muốn phá".Bạn học nam kia lập tức nở nụ cười: "Được, được, chúng ta cùng làm".Nói xong liền đi về phía cậu, muốn cầm lấy đồng phục. Ôn Trĩ Sơ cầm đồng phục nghiêng người trốn tránh, rõ ràng không định đưa cho cậu ta.Bạn học nam nhíu chặt lông mày.Ôn Trĩ Sơ run rẩy mở miệng nói: "Quần áo của Tần Gia Thụ... chỉ có thể để chính tay tôi phá hủy".
loading...
Danh sách chương:
- LUẬT TRONG NHÀ & GIỚI THIỆU
- Chương 01: Kẻ nhát gan
- Chương 02: Động vật nhỏ
- Chương 03: Kẻ phiền phức
- Chương 04: Thiên phú dị bẩm
- Chương 05: Vật thể lạ từ trên trời rơi xuống
- Chương 06: Danh họa thế giới
- Chương 07: Giọng điệu của kẻ tự tin
- Chương 08: Cháu là thành viên của đoàn thanh niên cộng sản
- Chương 09: Kẻ mù chữ
- Chương 10: Ông trời khóc thương
- Chương 11: Tin vào ánh sáng
- Chương 12: Yêu sớm
- Chương 13: Thủy thủ mặt trăng
- Chương 14: Chiến thư
- Chương 15: Thiên Miêu tinh linh
- Chương 16: Hi~
- Chương 17: Nhìn thẳng tôi này!
- Chương 18: Phá hoại
- Chương 19: Không cho
- Chương 20: Ghi âm
- Chương 21: Thư tình
- Chương 22: Giải Nhì
- Chương 23: Niềm vui bất ngờ
- Chương 24: Trong lòng tôi
- Chương 25: Thật đáng thương
- Chương 26: Đồ ngốc
- Chương 27: Thầm mến
- Chương 28: Khác người
- Chương 29: Đồng nhôm dép rách~
- Chương 30: Kiếm cơm bằng mặt
- Chương 31: Mặt người dạ chó
- Chương 32: Thầm mến cũng không được
- Chương 33: Chân mềm
- Chương 34: Tâm tư bé nhỏ
- Chương 35: Cây rụng tiền
- Chương 36: Muốn gặp cậu
- Chương 37: Chuột chũi
- Chương 38: Kẹo que
- Chương 39: Kẻ thích cạnh tranh ngầm
- Chương 40: Mãi mãi đứng đầu
- Chương 41: Vận mệnh nát bét
- Chương 42: Khen ngợi
- Chương 43: Con trai lớn
- Chương 44: Hoàn Hoàn giống khanh
- Chương 45: Nốt ruồi son
- Chương 46: Kẻ lừa gạt tình cảm
- Chương 47: Mầm mống của cuộc nổi dậy
- Chương 48: Tức giận
- Chương 49: Chỉ cần nói ra
- Chương 50: Thiên vị
- Chương 51: Bảo bối
- Chương 52: Cánh cổng trái tim
- Chương 53: Có buồn cười không?
- Chương 54: Ngại ngùng
- Chương 55: Cậu... cậu hung dữ quá
- Chương 56: Làm nũng
- Chương 57: Giấc mộng đêm khuya
- Chương 58: Kẹo cầu vồng
- Chương 59: Thông suốt
- Chương 60: Rơi vào bể tình
- Chương 61: Nốt ruồi trước ngực
- Chương 62: Chung phòng
- Chương 63: Môi
- Chương 64: Kẻ yêu đương mù quáng
- Chương 65: Bảo vệ
- Chương 66: Thanh niên tốt
- Chương 67: Tôi thích cậu
- Chương 68: Tần Cẩu thất tình
- Chương 69: Heo con
- Chương 70: Bạch Liên Hoa bí tịch
- Chương 71: Tôi thanh cao, tôi không tầm thường!
- Chương 72: Liên Ngôn Liên Ngữ
- Chương 73: Cẩu nam nam
- Chương 74: Tần Liên Hoa
- Chương 75: Trái tim ngứa ngáy
- Chương 76: Trà xanh
- Chương 77: Đau lòng cho anh quá~
- Chương 78: Trận quyết đấu đỉnh cao
- Chương 79: Dụ dỗ
- Chương 80: Bức ảnh
- Chương 81: Cam tâm tình nguyện cùng người
- Chương 82: Yêu sớm
- Chương 83: Vào nhà ngồi chơi?
- Chương 84: Không phải bạc~
- Chương 85: Chủ động
- Chương 86: Chỉ là hôn môi
- Chương 87: Dâu tây
- Chương 88: Thích
- Chương 89: Thật lòng
- Chương 90: Sailor Moon
- Chương 91: Kẻ háo sắc
- Chương 92: Tình đến chẳng rõ từ đâu
- Chương 93: Ôi, yêu sớm
- Chương 94: Thi đại học
- Chương 95: Thổ lộ
- Chương 96: Kết thúc: Mãi mãi ở bên nhau
- Chương 97: Ngoại truyện: Thầy Ôn Ôn
- Chương 98: Ngoại truyện: Ký chủ đầu tiên