Chương 88: Cái gì gọi là không thấy hắn nữa
Thật ra Lý Trường Thiên không còn nhớ rõ ngày đó ba Lý nằm trong phòng cấp cứu cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ hành lang bệnh viện có mùi rất khó ngửi, tường gạch men dựa vào rất lạnh. Hắn còn nhớ rõ mình ngây người ở bệnh viện thật lâu, sau đó trong phòng cấp cứu có một bác sĩ mặc blouse trắng đi ra gọi tên cha hắn. Bác cả, cô và bà lập tức xúm lại. Bác sĩ nói gì đó với họ. Đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu khóc. Cúi đầu khóc, dụi mắt khóc, ngồi thụp xuống đất gào khóc. Lý Trường Thiên không nghe được bác sĩ nói gì. Nhưng trong nháy mắt khi thân nhân của hắn bắt đầu khóc thì hắn cũng khóc theo. Tiểu Trường Thiên ôm đầu ngồi xổm ở đó, cắn chặt môi kiềm chế mình, cuối cùng không kìm được mà tê tâm liệt phế khóc thành tiếng cho đến khi cuống họng đau rát, cả người chết lặng. Sau đó Lý Trường Thiên được thân thích giúp đỡ liên hệ với nhà tang lễ và nghĩa địa công cộng, lo liệu chu toàn cho tang lễ của cha mình. Ngày hạ huyệt, Lý Trường Thiên không khóc, hắn đứng trước bia mộ, cực kỳ bình tĩnh đốt từng xấp giấy vàng. Lý Trường Thiên cứ tưởng ngày đó bình tĩnh là vì mình đã học được kiên cường. Về sau Lý Trường Thiên mới biết được. Hắn chỉ đem nỗi bi thương tột cùng của ngày đó chia đều cho quãng đời còn lại, cho mỗi một giây phút nhớ tới cha mình. Từ đó về sau Lý Trường Thiên thường xuyên cảm thấy mình không có nơi nương tựa. Cảm giác đó không phải vì không có chỗ ở, không có cơm ăn mà mang đến khốn cảnh. Thân thích của hắn đều rất quan tâm hắn, họ đối với Lý Trường Thiên tràn ngập thiện ý thương hại. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thương hại, thế thôi. - Khi Lý Trường Thiên tỉnh lại từ trong ác mộng thì cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, hắn mơ màng mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy trước mặt có một người mặc áo gấm trắng tinh. "Yến...... Yến Thù?" Lý Trường Thiên vô thức thì thào. Dù sao lần trước khi hắn tỉnh lại sau khi gặp ác mộng thì người bên cạnh hắn chính là Yến Thù. Lý Trường Thiên mơ hồ kêu không rõ, như là vô thức lẩm bẩm, người kia nghe thấy tiếng động lập tức ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn. "Trường Thiên, đệ đã tỉnh chưa? Trên người có chỗ nào đau không?" Người kia nhẹ giọng hỏi, là thanh âm của nữ tử. Lý Trường Thiên dần tỉnh táo, cũng nhớ lại mọi chuyện trước khi mình té xỉu. Ngay khi hắn sắp bị ngựa điên giẫm chết thì một nữ tử đã cứu hắn, còn tự xưng là tỷ tỷ của hắn. "Tỷ tỷ?......" Lý Trường Thiên nhẹ giọng gọi, chữ này thốt ra khỏi miệng hắn chỉ thấy lạ lẫm. "Tỷ tỷ ở đây, Trường Thiên đừng sợ." Nữ tử áo trắng nhẹ giọng trấn an sờ mặt Lý Trường Thiên, "Ngực còn đau không? Đại phu chẩn mạch cho đệ nói cũng không có gì đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng là được." "Ta...... Ta không nhớ rõ." Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nữ tử trước mắt rồi do dự nói. Nữ tử áo trắng sững sờ: "Không nhớ rõ?" "Đúng, ta không nhớ tỷ là ai cả." Lý Trường Thiên thở dài, hắn chống người lên ngồi tựa trên giường, ôm lấy ngực còn hơi đau, "Mà nói không chừng tỷ nhận lầm người rồi, ta cũng không phải là đệ đệ của tỷ." Nữ tử áo trắng sửng sốt một lát, đột nhiên mừng rỡ hỏi: "Trường Thiên, đệ đã trở nên nhạy bén rồi sao? Đệ không còn thần trí hỗn độn nữa sao?" Lý Trường Thiên: "Hả?!" Nữ tử áo trắng nói: "Trước kia thần trí của đệ hệt như trẻ con vậy." Nữ tử nói rất khéo nhưng Lý Trường Thiên vẫn hiểu được. Fuck, chủ cũ của thân thể này thật sự là kẻ ngốc sao? Nữ tử áo trắng mím môi cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lý Trường Thiên: "Đồ ngốc, tỷ sẽ không nhận lầm người đâu, đệ chính là Trường Thiên, là đệ đệ của tỷ." Kiếp trước Lý Trường Thiên sau khi nhập ngũ thì ngày ngày lăn lê bò toài trong bùn đất, chung quanh đều là các lão gia cao lớn thô kệch, nào có được nữ tử đối đãi ôn nhu như vậy, mặt bỗng dưng đỏ lên, hắn ngượng ngùng đưa tay xoa mặt rồi ho nhẹ một tiếng. Nữ tử áo trắng đứng dậy bưng một chén nhỏ bằng sứ men xanh từ trên bàn tới, nàng múc một muỗng đút tới bên miệng Lý Trường Thiên: "Nào, nếm thử đi, đệ thích nhất là nước ô mai, tỷ tỷ bảo người khác làm rồi, chỉ chờ đệ tỉnh lại thôi." Lý Trường Thiên ngẩn người. Hắn đúng là rất thích uống nước ô mai, kiếp trước khi còn bé có tiền tiêu vặt, người khác đến quầy bán quà vặt đều mua nước ngọt, chỉ có hắn là mua xốt ô mai, còn có kem ô mai năm xu một cây, hắn cũng cực kỳ thích. "Ta...... Không, không cần......" Lý Trường Thiên thấy nữ tử cầm muỗng đút tới thì nghiêng đầu né, có chút không biết làm sao. Nữ tử áo trắng cười: "Vẫn là tính tình không thích ỷ lại người khác, vậy đệ tự uống đi." Nói rồi nữ tử nhẹ nhàng đặt chén sứ men xanh vào tay Lý Trường Thiên: "Uống nào." Lý Trường Thiên do dự một chút, nghĩ lại nếu nữ tử này muốn hại hắn thì không cần đợi đến lúc này, thế là bưng chén sứ lên nếm thử một miếng. Trong chén quả thật là nước ô mai, mà độ chua ngọt đúng như ý thích của Lý Trường Thiên. Nếm xong Lý Trường Thiên không dừng lại được, múc hết muỗng này đến muỗng khác: "Ngon quá." "Uống chậm chút, không vội." Nữ tử nhẹ giọng, nàng đợi Lý Trường Thiên uống xong thì cầm chén rỗng đặt sang một bên, ngồi xuống cạnh giường hỏi: "Trường Thiên, đệ không nhớ rõ tỷ tỷ sao?" Lý Trường Thiên nhìn nàng lắc đầu. Nữ tử lộ vẻ hụt hẫng, nàng mấp máy môi, lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy đệ còn nhớ gì không?" Lý Trường Thiên cúi đầu suy tư. Nữ tử này luôn gọi hắn là Trường Thiên, chẳng lẽ tên của hắn kiếp trước và kiếp này đều giống nhau sao? Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói: "Ta nhớ được tên mình là Lý Trường Thiên." Nữ tử ngơ ngác, sau đó khẽ cười: "Đệ còn nhớ rõ tên tỷ tỷ đặt cho đệ à." Lý Trường Thiên mắt trợn tròn: "Tỷ đặt cho ta?" Nữ tử mở to mắt nhìn hắn rồi cười nói: "Ừ, đệ đã nhớ rõ tên mình thì có nhớ tỷ tỷ tên gì không?" Lý Trường Thiên hoang mang lắc đầu. "Lý Thu Thủy." Lý Thu Thủy nhẹ nhàng nói ra tên mình. "A......" Lý Trường Thiên sửng sốt, vì kinh ngạc nên cả người hơi run lên, "Cái gì...... Làm sao lại...... Làm sao có thể......" Lý Trường Thiên sở dĩ kinh ngạc như thế. Là vì hắn thật sự có một người chị tên là Lý Thu Thủy. Nhưng vừa mở mắt chào đời thì chị hắn bị bệnh nên mất sớm. Khi còn bé Lý Trường Thiên từng hỏi cha vì sao hắn tên là Trường Thiên. Cha nói vì mẹ rất thích một câu thơ. Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, Lạc Hà dữ cô vụ tề phi. Cha còn nói với Lý Trường Thiên rằng hắn có một người chị vừa ra đời đã chết yểu tên là Thu Thuỷ. Vì vậy khi còn bé Trường Thiên thỉnh thoảng lại nghĩ nếu chị còn sống thì có phải mình sẽ có chỗ nương tựa không. "Trường Thiên đừng lo." Thấy Lý Trường Thiên bỗng nhiên kích động, Lý Thu Thủy vội vàng ôn nhu trấn an hắn, "Không nhớ cũng không sao, tỷ tỷ sẽ từ từ kể cho đệ, hơn nửa năm nay có phải đệ chịu nhiều ủy khuất lắm không? Đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ che chở đệ." Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng đập cửa. Lý Thu Thủy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Trường Thiên: "Chờ tỷ tỷ một chút." Dứt lời Lý Thu Thủy đứng dậy ra mở cửa. Hắc y nhân che mặt đứng ngoài ôm quyền hành lễ: "Quận chúa." "Chuyện gì?" Lý Thu Thủy đóng cửa phòng, tư thái đoan trang lên tiếng. "Ta đã bắt được nghĩa tử của Tần Quyết Minh giam vào ngục tối." Hắc y nhân nói. "Tốt, A Vô ngươi làm tốt lắm." Lý Thu Thủy gật đầu, "Sáng nay ta nhận được thư của Hàn đại nhân nói chờ sau khi hắn đến Bạch Đế Thành sẽ xử trí người này, cho nên nhất định phải canh chừng nghiêm ngặt, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối đừng để y chết." "Đã hiểu." Hắc y nhân gật đầu. Lý Thu Thủy căn dặn xong thì định về phòng, nàng chợt nhớ ra điều gì lại xoay người hỏi: "A Vô, lần trước nhờ ngươi tìm Trường Thiên......" "Không có tung tích." Hắc y nhân cúi đầu nhẹ giọng đáp. "Ta đã tìm được đệ ấy......" Lý Thu Thủy còn chưa dứt lời thì hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn, trong mắt thoáng qua một tia bối rối, "Cái gì, tìm...... tìm được? Khi nào? Ở đâu?" "Ngay hôm nay, trong Bạch Đế Thành, Trường Thiên mất trí nhớ, cũng không biết đã trải qua chuyện gì." Lý Thu Thủy khẽ nhíu mày. "Mất trí nhớ?" Hắc y nhân dường như nắm bắt được gì, vội vàng hỏi, "Vậy...... Vậy hắn có nói gì không?" Lý Thu Thủy lắc đầu: "Không nói gì cả, ta về phòng chăm sóc đệ ấy trước đã, ngươi bảo mấy người đang ở ngoài tìm đệ ấy rút về hết đi." "...... Vâng." Hắc y nhân cúi đầu ôm quyền, chờ sau khi Lý Thu Thủy vào phòng đóng cửa lại thì mới chật vật ngẩng đầu lên, trong mắt hiện vẻ không cam lòng. - Khi hai người đang trò chuyện ngoài phòng thì Lý Trường Thiên ngồi trên giường thẫn thờ. "Tỷ tỷ......?" Lý Trường Thiên hoảng hốt thì thào. Sự bối rối ban đầu qua đi, trong lòng Lý Trường Thiên dâng lên một nỗi vui mừng nho nhỏ. Thì ra ở thế giới này hắn cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, cũng không phải một thân một mình. Hắn có một tỷ tỷ. Nếu Yến Thù không rời khỏi Bạch Đế Thành thì tốt biết mấy, y nhất định sẽ vui mừng thay cho mình. Lý Trường Thiên nghĩ thầm. "A......" Nghĩ đến Yến Thù, Lý Trường Thiên lại nhớ tới một chuyện. Túi tiền của Yến Thù đâu rồi? Chắc không phải bị hắn làm mất rồi chứ? Lý Thu Thủy nói chuyện xong với hắc y nhân, vừa vào nhà liền thấy Lý Trường Thiên đang tìm gì đó, hắn lục túi áo rồi nhìn bốn phía, miệng còn lẩm bẩm sao lại không thấy. "Sao vậy? Tìm vật gì à?" Lý Thu Thủy hỏi. "Xin hỏi, tỷ có thấy một túi tiền không?" Lý Trường Thiên tỏ ra lo lắng. "À, túi tiền màu xanh nhạt phải không?" Lý Thu Thủy hỏi. "Đúng đúng đúng." Lý Trường Thiên gật đầu liên tục. Lý Thu Thủy tìm ra túi tiền, vừa đưa cho Lý Trường Thiên vừa nói: "Lúc đệ ngất đã siết chặt nó trong tay." "Chính là nó!" Lý Trường Thiên nhận lấy túi tiền thở phào nhẹ nhõm, "Cái này là của bạn ta làm rơi ở đây, sau này gặp lại ta sẽ đưa cho y." "Bạn?" Lý Thu Thủy mặt lộ vẻ hoang mang. "Ừm." Lý Trường Thiên liên tục gật đầu, "Là một người bạn thân đối xử với ta rất tốt, nếu không có y thì chắc ta vẫn đang bị nhốt trong tử lao, hơn nửa năm nay đều nhờ y chiếu cố nên ta mới sống nổi, haizz, ta hơi nhớ y rồi." Lý Thu Thủy gật đầu: "Đúng là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nếu sau này có duyên gặp mặt thì tỷ tỷ nhất định phải cảm tạ y, tên y là gì?" "Y tên là......" Lý Trường Thiên chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy chỗ trên ngực bị ngựa đạp đau nhói, hắn che miệng ho dữ dội, khóe miệng lại tràn ra tơ máu. Lý Thu Thủy giật nảy mình, vội vàng đỡ Lý Trường Thiên nằm xuống giường, ôn nhu nói: "Trước hết đừng nói gì cả, nghỉ ngơi thật tốt, nhắm mắt ngủ một lát đi, tỷ tỷ trông chừng đệ." "Không sao, không cần trông chừng, ta......" Lý Trường Thiên thấy ngại nên muốn từ chối khéo. "Nói gì ngốc vậy?" Lý Thu Thủy cười ngắt lời hắn, "Ngủ đi." Lý Trường Thiên bất giác cảm thấy an tâm, gật đầu rồi nhắm mắt lại. - Mà lúc này ở Thiên Khuyết Sơn Trang, trong lầu các, Thẩm Quỳnh Lâm đột ngột đứng dậy hỏi ám hầu đang quỳ một chân trước mặt hắn. "Cái gì? Cái gì gọi là không thấy Nhị thiếu gia nữa?"
Hắn chỉ nhớ hành lang bệnh viện có mùi rất khó ngửi, tường gạch men dựa vào rất lạnh. Hắn còn nhớ rõ mình ngây người ở bệnh viện thật lâu, sau đó trong phòng cấp cứu có một bác sĩ mặc blouse trắng đi ra gọi tên cha hắn. Bác cả, cô và bà lập tức xúm lại. Bác sĩ nói gì đó với họ. Đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu khóc. Cúi đầu khóc, dụi mắt khóc, ngồi thụp xuống đất gào khóc. Lý Trường Thiên không nghe được bác sĩ nói gì. Nhưng trong nháy mắt khi thân nhân của hắn bắt đầu khóc thì hắn cũng khóc theo. Tiểu Trường Thiên ôm đầu ngồi xổm ở đó, cắn chặt môi kiềm chế mình, cuối cùng không kìm được mà tê tâm liệt phế khóc thành tiếng cho đến khi cuống họng đau rát, cả người chết lặng. Sau đó Lý Trường Thiên được thân thích giúp đỡ liên hệ với nhà tang lễ và nghĩa địa công cộng, lo liệu chu toàn cho tang lễ của cha mình. Ngày hạ huyệt, Lý Trường Thiên không khóc, hắn đứng trước bia mộ, cực kỳ bình tĩnh đốt từng xấp giấy vàng. Lý Trường Thiên cứ tưởng ngày đó bình tĩnh là vì mình đã học được kiên cường. Về sau Lý Trường Thiên mới biết được. Hắn chỉ đem nỗi bi thương tột cùng của ngày đó chia đều cho quãng đời còn lại, cho mỗi một giây phút nhớ tới cha mình. Từ đó về sau Lý Trường Thiên thường xuyên cảm thấy mình không có nơi nương tựa. Cảm giác đó không phải vì không có chỗ ở, không có cơm ăn mà mang đến khốn cảnh. Thân thích của hắn đều rất quan tâm hắn, họ đối với Lý Trường Thiên tràn ngập thiện ý thương hại. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thương hại, thế thôi. - Khi Lý Trường Thiên tỉnh lại từ trong ác mộng thì cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, hắn mơ màng mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy trước mặt có một người mặc áo gấm trắng tinh. "Yến...... Yến Thù?" Lý Trường Thiên vô thức thì thào. Dù sao lần trước khi hắn tỉnh lại sau khi gặp ác mộng thì người bên cạnh hắn chính là Yến Thù. Lý Trường Thiên mơ hồ kêu không rõ, như là vô thức lẩm bẩm, người kia nghe thấy tiếng động lập tức ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn. "Trường Thiên, đệ đã tỉnh chưa? Trên người có chỗ nào đau không?" Người kia nhẹ giọng hỏi, là thanh âm của nữ tử. Lý Trường Thiên dần tỉnh táo, cũng nhớ lại mọi chuyện trước khi mình té xỉu. Ngay khi hắn sắp bị ngựa điên giẫm chết thì một nữ tử đã cứu hắn, còn tự xưng là tỷ tỷ của hắn. "Tỷ tỷ?......" Lý Trường Thiên nhẹ giọng gọi, chữ này thốt ra khỏi miệng hắn chỉ thấy lạ lẫm. "Tỷ tỷ ở đây, Trường Thiên đừng sợ." Nữ tử áo trắng nhẹ giọng trấn an sờ mặt Lý Trường Thiên, "Ngực còn đau không? Đại phu chẩn mạch cho đệ nói cũng không có gì đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng là được." "Ta...... Ta không nhớ rõ." Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nữ tử trước mắt rồi do dự nói. Nữ tử áo trắng sững sờ: "Không nhớ rõ?" "Đúng, ta không nhớ tỷ là ai cả." Lý Trường Thiên thở dài, hắn chống người lên ngồi tựa trên giường, ôm lấy ngực còn hơi đau, "Mà nói không chừng tỷ nhận lầm người rồi, ta cũng không phải là đệ đệ của tỷ." Nữ tử áo trắng sửng sốt một lát, đột nhiên mừng rỡ hỏi: "Trường Thiên, đệ đã trở nên nhạy bén rồi sao? Đệ không còn thần trí hỗn độn nữa sao?" Lý Trường Thiên: "Hả?!" Nữ tử áo trắng nói: "Trước kia thần trí của đệ hệt như trẻ con vậy." Nữ tử nói rất khéo nhưng Lý Trường Thiên vẫn hiểu được. Fuck, chủ cũ của thân thể này thật sự là kẻ ngốc sao? Nữ tử áo trắng mím môi cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lý Trường Thiên: "Đồ ngốc, tỷ sẽ không nhận lầm người đâu, đệ chính là Trường Thiên, là đệ đệ của tỷ." Kiếp trước Lý Trường Thiên sau khi nhập ngũ thì ngày ngày lăn lê bò toài trong bùn đất, chung quanh đều là các lão gia cao lớn thô kệch, nào có được nữ tử đối đãi ôn nhu như vậy, mặt bỗng dưng đỏ lên, hắn ngượng ngùng đưa tay xoa mặt rồi ho nhẹ một tiếng. Nữ tử áo trắng đứng dậy bưng một chén nhỏ bằng sứ men xanh từ trên bàn tới, nàng múc một muỗng đút tới bên miệng Lý Trường Thiên: "Nào, nếm thử đi, đệ thích nhất là nước ô mai, tỷ tỷ bảo người khác làm rồi, chỉ chờ đệ tỉnh lại thôi." Lý Trường Thiên ngẩn người. Hắn đúng là rất thích uống nước ô mai, kiếp trước khi còn bé có tiền tiêu vặt, người khác đến quầy bán quà vặt đều mua nước ngọt, chỉ có hắn là mua xốt ô mai, còn có kem ô mai năm xu một cây, hắn cũng cực kỳ thích. "Ta...... Không, không cần......" Lý Trường Thiên thấy nữ tử cầm muỗng đút tới thì nghiêng đầu né, có chút không biết làm sao. Nữ tử áo trắng cười: "Vẫn là tính tình không thích ỷ lại người khác, vậy đệ tự uống đi." Nói rồi nữ tử nhẹ nhàng đặt chén sứ men xanh vào tay Lý Trường Thiên: "Uống nào." Lý Trường Thiên do dự một chút, nghĩ lại nếu nữ tử này muốn hại hắn thì không cần đợi đến lúc này, thế là bưng chén sứ lên nếm thử một miếng. Trong chén quả thật là nước ô mai, mà độ chua ngọt đúng như ý thích của Lý Trường Thiên. Nếm xong Lý Trường Thiên không dừng lại được, múc hết muỗng này đến muỗng khác: "Ngon quá." "Uống chậm chút, không vội." Nữ tử nhẹ giọng, nàng đợi Lý Trường Thiên uống xong thì cầm chén rỗng đặt sang một bên, ngồi xuống cạnh giường hỏi: "Trường Thiên, đệ không nhớ rõ tỷ tỷ sao?" Lý Trường Thiên nhìn nàng lắc đầu. Nữ tử lộ vẻ hụt hẫng, nàng mấp máy môi, lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy đệ còn nhớ gì không?" Lý Trường Thiên cúi đầu suy tư. Nữ tử này luôn gọi hắn là Trường Thiên, chẳng lẽ tên của hắn kiếp trước và kiếp này đều giống nhau sao? Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói: "Ta nhớ được tên mình là Lý Trường Thiên." Nữ tử ngơ ngác, sau đó khẽ cười: "Đệ còn nhớ rõ tên tỷ tỷ đặt cho đệ à." Lý Trường Thiên mắt trợn tròn: "Tỷ đặt cho ta?" Nữ tử mở to mắt nhìn hắn rồi cười nói: "Ừ, đệ đã nhớ rõ tên mình thì có nhớ tỷ tỷ tên gì không?" Lý Trường Thiên hoang mang lắc đầu. "Lý Thu Thủy." Lý Thu Thủy nhẹ nhàng nói ra tên mình. "A......" Lý Trường Thiên sửng sốt, vì kinh ngạc nên cả người hơi run lên, "Cái gì...... Làm sao lại...... Làm sao có thể......" Lý Trường Thiên sở dĩ kinh ngạc như thế. Là vì hắn thật sự có một người chị tên là Lý Thu Thủy. Nhưng vừa mở mắt chào đời thì chị hắn bị bệnh nên mất sớm. Khi còn bé Lý Trường Thiên từng hỏi cha vì sao hắn tên là Trường Thiên. Cha nói vì mẹ rất thích một câu thơ. Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, Lạc Hà dữ cô vụ tề phi. Cha còn nói với Lý Trường Thiên rằng hắn có một người chị vừa ra đời đã chết yểu tên là Thu Thuỷ. Vì vậy khi còn bé Trường Thiên thỉnh thoảng lại nghĩ nếu chị còn sống thì có phải mình sẽ có chỗ nương tựa không. "Trường Thiên đừng lo." Thấy Lý Trường Thiên bỗng nhiên kích động, Lý Thu Thủy vội vàng ôn nhu trấn an hắn, "Không nhớ cũng không sao, tỷ tỷ sẽ từ từ kể cho đệ, hơn nửa năm nay có phải đệ chịu nhiều ủy khuất lắm không? Đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ che chở đệ." Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng đập cửa. Lý Thu Thủy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Trường Thiên: "Chờ tỷ tỷ một chút." Dứt lời Lý Thu Thủy đứng dậy ra mở cửa. Hắc y nhân che mặt đứng ngoài ôm quyền hành lễ: "Quận chúa." "Chuyện gì?" Lý Thu Thủy đóng cửa phòng, tư thái đoan trang lên tiếng. "Ta đã bắt được nghĩa tử của Tần Quyết Minh giam vào ngục tối." Hắc y nhân nói. "Tốt, A Vô ngươi làm tốt lắm." Lý Thu Thủy gật đầu, "Sáng nay ta nhận được thư của Hàn đại nhân nói chờ sau khi hắn đến Bạch Đế Thành sẽ xử trí người này, cho nên nhất định phải canh chừng nghiêm ngặt, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối đừng để y chết." "Đã hiểu." Hắc y nhân gật đầu. Lý Thu Thủy căn dặn xong thì định về phòng, nàng chợt nhớ ra điều gì lại xoay người hỏi: "A Vô, lần trước nhờ ngươi tìm Trường Thiên......" "Không có tung tích." Hắc y nhân cúi đầu nhẹ giọng đáp. "Ta đã tìm được đệ ấy......" Lý Thu Thủy còn chưa dứt lời thì hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn, trong mắt thoáng qua một tia bối rối, "Cái gì, tìm...... tìm được? Khi nào? Ở đâu?" "Ngay hôm nay, trong Bạch Đế Thành, Trường Thiên mất trí nhớ, cũng không biết đã trải qua chuyện gì." Lý Thu Thủy khẽ nhíu mày. "Mất trí nhớ?" Hắc y nhân dường như nắm bắt được gì, vội vàng hỏi, "Vậy...... Vậy hắn có nói gì không?" Lý Thu Thủy lắc đầu: "Không nói gì cả, ta về phòng chăm sóc đệ ấy trước đã, ngươi bảo mấy người đang ở ngoài tìm đệ ấy rút về hết đi." "...... Vâng." Hắc y nhân cúi đầu ôm quyền, chờ sau khi Lý Thu Thủy vào phòng đóng cửa lại thì mới chật vật ngẩng đầu lên, trong mắt hiện vẻ không cam lòng. - Khi hai người đang trò chuyện ngoài phòng thì Lý Trường Thiên ngồi trên giường thẫn thờ. "Tỷ tỷ......?" Lý Trường Thiên hoảng hốt thì thào. Sự bối rối ban đầu qua đi, trong lòng Lý Trường Thiên dâng lên một nỗi vui mừng nho nhỏ. Thì ra ở thế giới này hắn cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, cũng không phải một thân một mình. Hắn có một tỷ tỷ. Nếu Yến Thù không rời khỏi Bạch Đế Thành thì tốt biết mấy, y nhất định sẽ vui mừng thay cho mình. Lý Trường Thiên nghĩ thầm. "A......" Nghĩ đến Yến Thù, Lý Trường Thiên lại nhớ tới một chuyện. Túi tiền của Yến Thù đâu rồi? Chắc không phải bị hắn làm mất rồi chứ? Lý Thu Thủy nói chuyện xong với hắc y nhân, vừa vào nhà liền thấy Lý Trường Thiên đang tìm gì đó, hắn lục túi áo rồi nhìn bốn phía, miệng còn lẩm bẩm sao lại không thấy. "Sao vậy? Tìm vật gì à?" Lý Thu Thủy hỏi. "Xin hỏi, tỷ có thấy một túi tiền không?" Lý Trường Thiên tỏ ra lo lắng. "À, túi tiền màu xanh nhạt phải không?" Lý Thu Thủy hỏi. "Đúng đúng đúng." Lý Trường Thiên gật đầu liên tục. Lý Thu Thủy tìm ra túi tiền, vừa đưa cho Lý Trường Thiên vừa nói: "Lúc đệ ngất đã siết chặt nó trong tay." "Chính là nó!" Lý Trường Thiên nhận lấy túi tiền thở phào nhẹ nhõm, "Cái này là của bạn ta làm rơi ở đây, sau này gặp lại ta sẽ đưa cho y." "Bạn?" Lý Thu Thủy mặt lộ vẻ hoang mang. "Ừm." Lý Trường Thiên liên tục gật đầu, "Là một người bạn thân đối xử với ta rất tốt, nếu không có y thì chắc ta vẫn đang bị nhốt trong tử lao, hơn nửa năm nay đều nhờ y chiếu cố nên ta mới sống nổi, haizz, ta hơi nhớ y rồi." Lý Thu Thủy gật đầu: "Đúng là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nếu sau này có duyên gặp mặt thì tỷ tỷ nhất định phải cảm tạ y, tên y là gì?" "Y tên là......" Lý Trường Thiên chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy chỗ trên ngực bị ngựa đạp đau nhói, hắn che miệng ho dữ dội, khóe miệng lại tràn ra tơ máu. Lý Thu Thủy giật nảy mình, vội vàng đỡ Lý Trường Thiên nằm xuống giường, ôn nhu nói: "Trước hết đừng nói gì cả, nghỉ ngơi thật tốt, nhắm mắt ngủ một lát đi, tỷ tỷ trông chừng đệ." "Không sao, không cần trông chừng, ta......" Lý Trường Thiên thấy ngại nên muốn từ chối khéo. "Nói gì ngốc vậy?" Lý Thu Thủy cười ngắt lời hắn, "Ngủ đi." Lý Trường Thiên bất giác cảm thấy an tâm, gật đầu rồi nhắm mắt lại. - Mà lúc này ở Thiên Khuyết Sơn Trang, trong lầu các, Thẩm Quỳnh Lâm đột ngột đứng dậy hỏi ám hầu đang quỳ một chân trước mặt hắn. "Cái gì? Cái gì gọi là không thấy Nhị thiếu gia nữa?"
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Một lần xuyên thành phạm nhân
- Chương 2: Tuần sát sứ kinh vi thiên nhân
- Chương 3: Vì sao khẳng định hắn có tội
- Chương 4: Giết người đền mạng giữa trời đất
- Chương 5: Cho thống khoái có được không
- Chương 6: Giả ngây giả dại bị ghét bỏ
- Chương 7: Nhất thời chủ quan bị khống chế
- Chương 8: Mắt thấy tai nghe không phải là sự thật
- Chương 9: Nằm trong tay ngươi đâu còn cách nào
- Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được
- Chương 11: Sau khi tỉnh ngộ trong lòng vô cùng áy náy
- Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác
- Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch
- Chương 14: Thuốc cao này không phải để bôi
- Chương 15: Ta sợ đau lắm ngươi nhẹ chút
- Chương 16: Ngươi rốt cuộc là ai
- Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi
- Chương 18: Xin hãy bắt ta về đi
- Chương 19: Ngươi lại muốn học khinh công
- Chương 20: Sao ngươi lại hỏi ra miệng
- Chương 21: Gương sáng treo cao trả lại trong sạch
- Chương 22: Ngươi đừng bôi thuốc cứ để ta làm
- Chương 23: Sơn thủy vô số trần duyên lầm lỡ
- Chương 24: Trướng ấm thầm thì tâm tình
- Chương 25: Vầng trăng thẹn thùng nấp sau bóng mây
- Chương 26: Không muốn nói sớm vì đau
- Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen
- Chương 28: Cái gì gọi là thiết diện vô tư
- Chương 29: Cứ tưởng y đã thông suốt rồi chứ
- Chương 30: Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi
- Chương 31: Gió thổi báo giông bão sắp đến
- Chương 32: Nhất thời chủ quan bị làm choáng
- Chương 33: Sóng này chưa yên sóng khác đã ập tới
- Chương 34: Tra tấn là chuyện rất đáng nghiên cứu
- Chương 35: Không vui thì cứ mắng ta
- Chương 36: Có phải ông đang chơi ta hay không
- Chương 37: Lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên
- Chương 38: Ngươi chịu khổ rồi ta đưa ngươi đi
- Chương 39: Ngài nhẹ chút hắn sợ đau
- Chương 40: Đề phòng người bằng còi thúc cổ
- Chương 41: Ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết
- Chương 42: Hình như hắn đã hiểu lầm y
- Chương 43: Vì sao muốn đưa hắn đi
- Chương 44: Hắn không muốn trở thành gánh nặng
- Chương 45: Gió không thổi cờ không bay
- Chương 46: Bóng đêm sâu thẳm có trăng sáng
- Chương 47: Không cần lẻ loi độc hành nữa
- Chương 48: Muốn lấy thân báo đáp
- Chương 49: Có nghe nói đến Long Dương chưa
- Chương 50: Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì
- Chương 51: Van xin ngươi đừng sờ eo ta
- Chương 52: Sao bộ dạng ngươi lại thành thế này
- Chương 53: Gặp đồng hương nước mắt lưng tròng
- Chương 54: Ngươi cùng ta về phủ đệ đi
- Chương 55: Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu
- Chương 56: Ngươi không đi ta cũng không đi
- Chương 57: Ta thật sự rất biết đánh nhau
- Chương 58: Ôm chặt là được rồi
- Chương 59: Ngất do thần kinh phế vị
- Chương 60: Thiếu niên lang tuấn tú lịch sự
- Chương 61: Ôm vững vàng
- Chương 62: Thắng thua là xem ai có thể sống
- Chương 63: Bị thương không người cứu
- Chương 64: Công tử không tập trung tinh thần
- Chương 65: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 66: Tự nguyện sa vào chốn phong nguyệt
- Chương 67: Tám chín phần mười là thích nam phong
- Chương 68: Ngươi đừng tự chà đạp mình
- Chương 69: Thật sự hết chịu nổi
- Chương 70: Ngươi ôm hắn về đi
- Chương 71: Như vậy sẽ ấm áp hơn
- Chương 72: Tâm sự mới phát hiện không nỡ nhìn thấu
- Chương 73: Ngay từ đầu đã là trò cười
- Chương 74: Đột nhiên thấy lạnh giữa ban ngày
- Chương 75: Ta không muốn y cũng khó chịu
- Chương 76: Sao đột nhiên y lại bị choáng
- Chương 77: Không cởi y phục của ngươi nữa
- Chương 78: Ta có thể cưỡi chung với y
- Chương 79: Vì một người mà vui mừng hân hoan
- Chương 80: Nơi sống yên ổn
- Chương 81: Phong nguyệt vô biên ghé mắt nhìn
- Chương 82: Ngươi đang mong đợi gì
- Chương 83: Miễn cưỡng và bất đắc dĩ
- Chương 84: Ta có cần phải đi không
- Chương 85: Gần tình tình sợ tâm hoảng hốt
- Chương 86: Đi cái búa ở lại cho ta
- Chương 87: Nói đạo lý suông
- Chương 88: Cái gì gọi là không thấy hắn nữa
- Chương 89: Nhật ký đi bụi của công tử áo gấm
- Chương 90: Đừng ồn theo ta về sơn trang
- Chương 91: Giấu trời giấu đất giấu quỷ thần
- Chương 92: Chỉ là y tin tưởng mình
- Chương 93: Chuẩn bị tâm lý chịu tra tấn
- Chương 94: Có gan thì động đến y thử xem
- Chương 95: Đệ cõng y về phòng đi
- Chương 96: Còn không chịu uống thuốc thì đừng trách ta
- Chương 97: Có thù oán gì
- Chương 98: Chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi
- Chương 99: Ngươi chính miệng hỏi qua chưa
- Chương 100: Một sớm gặp xuân quấn trong lòng
- Chương 101: Một mình cô độc biết bao
- Chương 102: Quyền lực thay đổi
- Chương 103: Cách đo nhiệt độ cơ thể
- Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện
- Chương 105: Giờ ta muốn gặp y một chút
- Chương 106: Bất chấp nhảy tới
- Chương 107: Nếu ta cầu xin ngươi thì sao
- Chương 108: Chỉ hận tình nghĩa khó vẹn toàn
- Chương 109: Cuối cùng phải chấm dứt
- Chương 110: Đệ và y quan hệ thế nào
- Chương 111: Ngài dẫn hắn theo sẽ trốn không thoát
- Chương 112: Khóc lóc kể lể xin tha thứ
- Chương 113: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 114: Góc giường có người co ro
- Chương 115: Ngươi không đau thì ta cũng không đau
- Chương 116: Đừng sợ ta sẽ ở bên ngươi
- Chương 117: Lấy mạng đền mạng oan có đầu
- Chương 118: Ta lại mất hắn rồi
- Chương 119: Hắn vậy mà cải tử hoàn sinh
- Chương 120: Cuối cùng cũng có lúc hổ dữ xổng chuồng
- Chương 121: Đãi ngộ này hình như sai sai
- Chương 122: Hai giường đệm chăn ấm áp một chút
- Chương 123: A a a a thông suốt
- Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn
- Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão
- Chương 126: Có rượu không uống là đầu đất
- Chương 127: Chỉ nguyện sơn hà bình yên
- Chương 128: Sau khi say rượu muốn gây sự
- Chương 129: Đêm nay ở bên ta được không
- Chương 130: Tướng quân cởi giáp về nhà thôi
- Chương 131: Nếu ta còn sống nhất định sẽ trở về
- Chương 132: Vượt qua gian khổ vì ngươi mà sống
- Chương 133: Trên người ngươi còn đau không
- Chương 134: Không ngọt ngươi cứ đến bẻ cổ ta đi
- Chương 135: Bầu không khí mập mờ
- Chương 136: Yến đại nhân giúp ta xoa xoa đi
- Chương 137: Dù sao cũng thay đổi rất nhanh
- Chương 138: Đời này ngươi là của ta
- Chương 139: Gọi phu quân hay là tướng công
- Chương 140: Hãy tin thế gian có may mắn
- Chương 141: Chương cuối
- Phiên ngoại Yến Thiên (1) Cũng không phải thanh tâm quả dục
- Phiên ngoại Yến Thiên (2) Động phòng hoa chúc
- Phiên ngoại Yến Thiên (3) Cuộc sống tân hôn của vợ chồng son
- Phiên ngoại Yến Thiên (4) Ỷ vào y không biết ý nghĩa
- Chương 136 (Uncut)