Chương 84: Ta có cần phải đi không
Chưởng quỹ khách điếm cúi đầu tính sổ sách, hắn đang gảy bàn tính lạch cạch thì đột nhiên nghe thấy người hỏi có cần làm công nhật hay không.
Hắn cứ tưởng người kia là dân xứ khác cao lớn thô kệch, ai ngờ ngẩng đầu lên lại thấy trước mặt là một thiếu hiệp áo trắng khí chất bất phàm, phong thần tuấn lãng.Chưởng quỹ: "Hahaha, công tử, ngươi nói đùa sao?""Thật không đùa đâu, chưởng quỹ, ngài có thiếu người không?" Lý Trường Thiên thành khẩn hỏi."Công tử, nơi này của ta rảnh rỗi lắm, không thiếu người đâu." Chưởng quỹ cười giả lả."À......" Lý Trường Thiên ngại ngùng sờ cổ, "Được rồi, cám ơn lão bản."Lý Trường Thiên thở dài, đi hai bước lên lầu trên của khách điếm rồi dừng lại, đứng tần ngần một lát thì quay người ra khỏi khách điếm.Bạch Đế Thành phồn hoa náo nhiệt, đường phố rộn ràng huyên náo, Lý Trường Thiên mờ mịt đứng bên đường, lộ ra vẻ khác biệt với những người qua đường.Khi Lý Trường Thiên mới xuyên đến đây, hắn thường cảm thấy bất an và chán nản.Hắn giống như chim di trú lạc đường, mất đi phương hướng, hoảng sợ luống cuống.Nhưng sau này có Yến Thù làm bạn đồng hành nên cảm giác này dần dần biến mất, thậm chí có một thời gian rất lâu Lý Trường Thiên cũng không nhớ mình đã từng bất an như vậy.Hiện giờ cảm giác này vì đường phố ồn ào náo nhiệt mà lại một lần nữa dâng lên trong lòng Lý Trường Thiên."Này, tránh ra, tránh ra."Bên cạnh có người đang la ó, Lý Trường Thiên giật mình, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện là một kiệu phu khiêng kiệu."Xin lỗi xin lỗi." Lý Trường Thiên vội vàng lui lại."Đứng ngốc ở đó làm gì, người đang sống sờ sờ mà không có chuyện gì làm à?" Kiệu phu lầm bầm rồi khiêng kiệu đi về phía trước.Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu.Haizz, đúng là chẳng có việc gì làm được cả.Lý Trường Thiên do dự nghĩ thầm.Hay là đi tìm Thẩm Ngọc Thụ?Nhưng......Nhưng Lý Trường Thiên hắn rời xa Yến Thù, rời xa Thẩm Ngọc Thụ, rời xa người khác thì thật sự cái gì cũng không làm được sao, thật sự không còn gì khác sao?Lý Trường Thiên đang uể oải thì cuối phố đột nhiên vọng lại tiềng ồn ào."Dừng lại!!""Mẹ nó, đứng lại cho ta!"Đúng lúc đó một nam tử vội vàng xô đẩy đám người, phóng nhanh qua mặt Lý Trường Thiên."Ơ?!" Lý Trường Thiên chớp mắt mấy cái.Mặc dù nam tử chạy rất nhanh nhưng Lý Trường Thiên vẫn lập tức nhận ra được.Ha! Đây không phải tên trộm hầu bao lần trước sao!Chính là kẻ vào ngày đầu tiên hắn và Yến Thù đến Bạch Đế Thành đã cướp hầu bao của cô nương rồi nhảy xuống nước chạy trốn!Khá lắm, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này lại đụng ngay lão tử.Lý Trường Thiên không còn đoái hoài tới tinh thần sa sút, xắn tay áo đuổi theo.Tên trộm kia đã bị truy đuổi khắp phố, tất nhiên không thoát nổi Lý Trường Thiên.Không bao lâu sau Lý Trường Thiên đã đuổi kịp tên trộm, chụp vai rồi vặn cánh tay hắn, động tác gọn gàng đánh ngã tên kia.Mấy người đuổi theo sau vội vàng chạy tới, một người trong đó giật lấy hầu bao trong ngực tên trộm rồi giơ tay hung hăng đập mấy cái lên đầu hắn: "Trộm hả? Ta cho ngươi trộm này! Cho ngươi đi gặp quan phủ xem ngươi còn trộm nữa không! A! Tiểu huynh đệ thân thủ thật tốt, đa tạ."Lý Trường Thiên ngẩng đầu thấy người kia là một đại hán râu quai nón, Lý Trường Thiên đang định nói ai cũng có trách nhiệm trừ gian diệt ác thì đột nhiên có người gọi: "Ân công?!""Ơ?" Lý Trường Thiên nghi hoặc quay lại thì thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đứng trước mặt đang mừng rỡ nhìn hắn."Ừm......" Lý Trường Thiên tỏ vẻ hoang mang."Ân công, là ta, hôm đó ở miếu hoang ngài cho ta ngân lượng bảo ta đi mua thuốc cho muội muội bị bệnh." Thiếu niên tiến lên một bước, "Ngài còn dạy ta phải làm người chính trực nữa.""À!" Lý Trường Thiên nhớ lại, "Là ngươi sao!""Ân công!" Thiếu niên hốc mắt nóng lên gọi một câu."A?" Đại hán râu quai nón bên cạnh hỏi, "A Hiểu, vị thiếu hiệp hữu dũng hữu mưu này là người quen của ngươi à?"Bùi Hiểu gật đầu: "Vị này là ân nhân của ta!""Ai nha, đây không phải trùng hợp quá sao!" Đại hán vỗ đùi, "Đi đi đi, tiêu cục của chúng ta ở ngay phía trước cách đây không xa, tới uống chén trà đi! Uống rượu cũng được, có rượu! Ai nha, ta cũng thích kết giao bằng hữu với người nghĩa khí như ngươi vậy!! A Giáp, A Giáp! Ngươi đem tên trộm này đến nha môn đi, nào nào nào, thiếu hiệp, xin mời!"Lý Trường Thiên cứ thế mơ hồ bị người kéo đến tiêu cục.Trên đường Lý Trường Thiên và Bùi Hiểu nói chuyện phiếm mới biết lý do Bùi Hiểu xuất hiện ở Bạch Đế Thành.Lần trước sau khi từ biệt Lý Trường Thiên, vì muội muội ốm yếu nhiều bệnh nên Bùi Hiểu dự định ở lại miếu hoang mấy ngày, chờ muội muội dưỡng bệnh xong mới tiếp tục lên đường, vì vậy y tách ra khỏi đoàn người.Thuốc viên hôm đó Yến Thù cho quả nhiên hữu hiệu, muội muội của Bùi Hiểu uống mấy ngày chẳng những không phát sốt mà còn dần có tinh thần hơn.Thế là Bùi Hiểu dẫn muội muội lên đường, dự định tới phương Bắc tìm bà con xa nương tựa, tìm việc làm nuôi gia đình.Đúng lúc đó hai người gặp phải đội chở hàng của Thích Gia trên đường.Thích Gia chính là vị râu quai nón lúc nãy.Hắn mở tiêu cục ở Bạch Đế Thành, trong cục có ba mươi mấy người, có thể nói là nhân vật có tiếng ở Bạch Đế Thành.Hôm đó xe chở hàng của Thích Gia bị hỏng giữa đường, mấy người đi theo đều không biết sửa thế nào, giữa rừng núi hoang vắng lại không thấy thôn trang, chỉ có thể hổn hển gắng sức đẩy xe.Bùi Hiểu gặp phải đám người qua đường này, nhìn ai nấy đều hung thần ác sát thì không khỏi sợ hãi, kéo muội muội đi trốn.Nhưng lúc đó không hiểu sao Bùi Hiểu chợt nhớ tới Lý Trường Thiên dặn mình phải làm nhiều việc thiện.Bùi Hiểu do dự nửa ngày, sau đó giấu muội muội sang một bên, lấy dũng khí tiến lên xung phong nhận việc giúp bọn họ sửa xe chở hàng.Việc này làm Thích Gia vô cùng mừng rỡ, móc bạc nhét vào tay Bùi Hiểu.Bùi Hiểu không lấy nhiều, chỉ cầm chút bạc vụn định mua bánh ngọt cho muội muội ăn.Thích Gia mở tiêu cục, hành tẩu giang hồ, chú trọng nhất là nghĩa khí.Hắn thấy Bùi Hiểu trượng nghĩa lại không tham tài thì cực kỳ vừa lòng, hàng cũng không chuyển, bảo tiểu đệ đưa hàng về rồi đuổi theo Bùi Hiểu và muội muội của y hỏi thăm."Tiểu huynh đệ ở đâu?""Năm nay mấy tuổi rồi?""Từ đâu đến, muốn đi đâu?""Tiểu huynh đệ, kết giao bằng hữu đi, kết giao bằng hữu đi!"Bùi Hiểu lúc ấy cũng thật thà, Thích Gia hỏi gì đáp nấy, vì vậy Thích Gia nhanh chóng biết được y là dân Hoài Bắc lưu lạc.Thích Gia vỗ đùi: "Ngươi đừng cực khổ đi tìm thân thích gì nữa, đến Bạch Đế Thành với gia! Bảo đảm ngươi và muội muội cơm áo không lo!"Bùi Hiểu cứ thế bị Thích Gia kéo vào tiêu cục Bạch Đế Thành.Lý Trường Thiên nghe xong thì từ đáy lòng mừng thay cho Bùi Hiểu và muội muội của y tìm được nơi an thân.Giống như Bùi Hiểu nói, Thích Gia tràn đầy khí phách của nhân sĩ giang hồ, sau khi mời Lý Trường Thiên đến tiêu cục thì hết mời rượu lại pha trà, Lý Trường Thiên sợ mình uống rượu xong trên người sẽ có mùi rượu nên chọn uống trà.Thích Gia nghe nói Lý Trường Thiên tập võ liền vội vàng mời hắn và tiêu sư trong cục luận bàn võ nghệ.Tất cả đều thua hắn.So với những tiêu sư tự học thành tài, chỉ có sức mạnh kia thì Lý Trường Thiên động tác nước chảy mây trôi, từng chiêu gọn gàng khiến cho Thích Gia mắt trợn tròn, vỗ đùi khoái chí, hận không thể lập tức đem hắn vào tiêu cục.Vui vẻ đến tận nửa đêm Lý Trường Thiên mới rời khỏi tiêu cục.Trước khi đi, Lý Trường Thiên nhịn không được hỏi nhỏ Bùi Hiểu: "Giờ tiêu cục còn thiếu tiêu sư không?"Bùi Hiểu lập tức nói: "Ân công, nếu ngài muốn vào tiêu cục thì cứ nói một tiếng, Thích Gia chắc chắn sẽ không chút do dự nhận ngài vào đâu."Lý Trường Thiên nói cám ơn rồi từ biệt Bùi Hiểu, hứng thú bừng bừng trở lại khách điếm, muốn kể cho Yến Thù nghe mọi chuyện hôm nay mình thấy.Tiếc là trong phòng Yến Thù đen kịt một màu.Y vẫn chưa về.Chỉ trong chớp mắt, sự chán nản và thất vọng cuồn cuộn ập đến, không chút lưu tình bao phủ Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên cô độc trở về phòng mình, ngồi cạnh bàn ngẩn người.Túi tiền lúc sáng để trên bàn vẫn còn đó, bên trong chứa ngân lượng trĩu nặng.Lý Trường Thiên vỗ nhẹ hầu bao, trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ.Mặc dù hắn vẫn luôn cố gắng không làm vướng chân Yến Thù.Nhưng quả thật nếu không có hắn thì với Yến Thù cũng chẳng có gì khác biệt cả.Nhớ lại đoạn đường này, chỉ có lần hắn lấy được tín vật Hoa Các mới giúp được Yến Thù.Nhưng nếu không có hắn, sau khi Yến Thù gặp Chung Ly vẫn có thể dễ dàng gặp được phường chủ Thi Hoa Niên.Yến Thù quá mức ôn nhu, chưa từng xem mình là nỗi phiền phức.Nhưng rốt cuộc hắn chỉ làm vướng chân mà thôi.Lý Trường Thiên nhụt chí gục đầu xuống bàn thở dài, sắc mặt kém hẳn đi.Mà lúc này Yến Thù cũng đang sa sút tinh thần.Bóng đêm nặng nề, y đang ngồi trên chạc cây cao chót vót ở ngoại ô Bạch Đế Thành, ngước nhìn sao trời và ánh trăng nhạt nhòa, gió lạnh thổi qua khiến người run rẩy.Y đã tìm suốt một ngày mà vẫn không có bất kỳ manh mối gì liên quan đến nơi ẩn nấp của Từ Nhất Huyền đại nhân.Nhưng Yến Thù cũng không phải vì chuyện này mà sa sút tinh thần.Không còn sớm nữa, Yến Thù không tìm ra manh mối thì nên về khách điếm nghỉ ngơi.Nhưng Yến Thù không dám trở về.Y sợ Lý Trường Thiên đến tìm mình.Y không biết phải đối mặt với Lý Trường Thiên thế nào, y sợ mình không kìm nén được sự vui mừng, lộ ra sơ hở.Y là thiếu khanh Đại Lý Tự không sợ cường quyền, đại nghĩa lẫm liệt, là Tuần sát sứ một thân chính khí, quang minh lỗi lạc.Nhưng y cũng là thiếu niên lang gần tình thì e sợ.Yến Thù đợi đến giờ Tý, đoán chừng Lý Trường Thiên đã ngủ mới trở về khách điếm.Ai ngờ bên tai chợt truyền đến tiếng "gù gù".Yến Thù giật mình ngẩng đầu lên, thấy một con bồ câu đưa tin giương cánh bay tới.Bồ câu đậu xuống vai Yến Thù, mổ mổ lọn tóc của y.Yến Thù đưa tay tháo xuống mật tín trên chân bồ câu rồi mở ra xem, lông mày lập tức nhíu chặt.Mật tín là do thám tử của Tần Quyết Minh ở Bạch Đế Thành gửi đến.Trên thư chỉ viết vỏn vẹn một hàng chữ rất nhỏ: "Hãy mau rời khỏi Bạch Đế Thành."Yến Thù xé bỏ mật tín, vội vã trở về khách điếm.-Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà cửa phòng Lý Trường Thiên đã bị gõ.Lý Trường Thiên bị đánh thức, vẻ mặt mê man, hơn nửa ngày mới ra mở cửa.Yến Thù đứng bên ngoài, trên người đeo bao hành lý nói: "Chúng ta phải rời khỏi Bạch Đế Thành ngay bây giờ.""Hả? Cái gì? A? Rời khỏi Bạch Đế Thành? Đột ngột như vậy sao?" Lý Trường Thiên ngây người."Mau thu dọn hành lý đi." Yến Thù nói."Ừ." Lý Trường Thiên vội vàng hốt hoảng đi dọn đồ, hắn vừa nhét y phục vào bao vừa hỏi, "Chúng ta đi đâu đây? Không tra án của Từ đại nhân nữa sao?"Yến Thù vốn định trả lời đi Sóc Phương nhưng chợt nhớ tới trước đó mỗi lần Lý Trường Thiên nhắc tới Sóc Phương đều nói muốn đi lính, vì vậy y liền sửa lại: "Kinh thành.""Kinh thành?" Lý Trường Thiên nghi hoặc."Đúng, trở về phục mệnh, bẩm báo lại những chuyện đã điều tra cho Hoàng thượng." Yến Thù nói.Lý Trường Thiên đang xếp hành lý đột nhiên dừng tay lại, hắn do dự nửa ngày rồi ngẩng đầu hỏi Yến Thù: "Yến Thù...... Ta......""Ta có cần phải đi kinh thành không?"
Hắn cứ tưởng người kia là dân xứ khác cao lớn thô kệch, ai ngờ ngẩng đầu lên lại thấy trước mặt là một thiếu hiệp áo trắng khí chất bất phàm, phong thần tuấn lãng.Chưởng quỹ: "Hahaha, công tử, ngươi nói đùa sao?""Thật không đùa đâu, chưởng quỹ, ngài có thiếu người không?" Lý Trường Thiên thành khẩn hỏi."Công tử, nơi này của ta rảnh rỗi lắm, không thiếu người đâu." Chưởng quỹ cười giả lả."À......" Lý Trường Thiên ngại ngùng sờ cổ, "Được rồi, cám ơn lão bản."Lý Trường Thiên thở dài, đi hai bước lên lầu trên của khách điếm rồi dừng lại, đứng tần ngần một lát thì quay người ra khỏi khách điếm.Bạch Đế Thành phồn hoa náo nhiệt, đường phố rộn ràng huyên náo, Lý Trường Thiên mờ mịt đứng bên đường, lộ ra vẻ khác biệt với những người qua đường.Khi Lý Trường Thiên mới xuyên đến đây, hắn thường cảm thấy bất an và chán nản.Hắn giống như chim di trú lạc đường, mất đi phương hướng, hoảng sợ luống cuống.Nhưng sau này có Yến Thù làm bạn đồng hành nên cảm giác này dần dần biến mất, thậm chí có một thời gian rất lâu Lý Trường Thiên cũng không nhớ mình đã từng bất an như vậy.Hiện giờ cảm giác này vì đường phố ồn ào náo nhiệt mà lại một lần nữa dâng lên trong lòng Lý Trường Thiên."Này, tránh ra, tránh ra."Bên cạnh có người đang la ó, Lý Trường Thiên giật mình, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện là một kiệu phu khiêng kiệu."Xin lỗi xin lỗi." Lý Trường Thiên vội vàng lui lại."Đứng ngốc ở đó làm gì, người đang sống sờ sờ mà không có chuyện gì làm à?" Kiệu phu lầm bầm rồi khiêng kiệu đi về phía trước.Lý Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu.Haizz, đúng là chẳng có việc gì làm được cả.Lý Trường Thiên do dự nghĩ thầm.Hay là đi tìm Thẩm Ngọc Thụ?Nhưng......Nhưng Lý Trường Thiên hắn rời xa Yến Thù, rời xa Thẩm Ngọc Thụ, rời xa người khác thì thật sự cái gì cũng không làm được sao, thật sự không còn gì khác sao?Lý Trường Thiên đang uể oải thì cuối phố đột nhiên vọng lại tiềng ồn ào."Dừng lại!!""Mẹ nó, đứng lại cho ta!"Đúng lúc đó một nam tử vội vàng xô đẩy đám người, phóng nhanh qua mặt Lý Trường Thiên."Ơ?!" Lý Trường Thiên chớp mắt mấy cái.Mặc dù nam tử chạy rất nhanh nhưng Lý Trường Thiên vẫn lập tức nhận ra được.Ha! Đây không phải tên trộm hầu bao lần trước sao!Chính là kẻ vào ngày đầu tiên hắn và Yến Thù đến Bạch Đế Thành đã cướp hầu bao của cô nương rồi nhảy xuống nước chạy trốn!Khá lắm, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này lại đụng ngay lão tử.Lý Trường Thiên không còn đoái hoài tới tinh thần sa sút, xắn tay áo đuổi theo.Tên trộm kia đã bị truy đuổi khắp phố, tất nhiên không thoát nổi Lý Trường Thiên.Không bao lâu sau Lý Trường Thiên đã đuổi kịp tên trộm, chụp vai rồi vặn cánh tay hắn, động tác gọn gàng đánh ngã tên kia.Mấy người đuổi theo sau vội vàng chạy tới, một người trong đó giật lấy hầu bao trong ngực tên trộm rồi giơ tay hung hăng đập mấy cái lên đầu hắn: "Trộm hả? Ta cho ngươi trộm này! Cho ngươi đi gặp quan phủ xem ngươi còn trộm nữa không! A! Tiểu huynh đệ thân thủ thật tốt, đa tạ."Lý Trường Thiên ngẩng đầu thấy người kia là một đại hán râu quai nón, Lý Trường Thiên đang định nói ai cũng có trách nhiệm trừ gian diệt ác thì đột nhiên có người gọi: "Ân công?!""Ơ?" Lý Trường Thiên nghi hoặc quay lại thì thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đứng trước mặt đang mừng rỡ nhìn hắn."Ừm......" Lý Trường Thiên tỏ vẻ hoang mang."Ân công, là ta, hôm đó ở miếu hoang ngài cho ta ngân lượng bảo ta đi mua thuốc cho muội muội bị bệnh." Thiếu niên tiến lên một bước, "Ngài còn dạy ta phải làm người chính trực nữa.""À!" Lý Trường Thiên nhớ lại, "Là ngươi sao!""Ân công!" Thiếu niên hốc mắt nóng lên gọi một câu."A?" Đại hán râu quai nón bên cạnh hỏi, "A Hiểu, vị thiếu hiệp hữu dũng hữu mưu này là người quen của ngươi à?"Bùi Hiểu gật đầu: "Vị này là ân nhân của ta!""Ai nha, đây không phải trùng hợp quá sao!" Đại hán vỗ đùi, "Đi đi đi, tiêu cục của chúng ta ở ngay phía trước cách đây không xa, tới uống chén trà đi! Uống rượu cũng được, có rượu! Ai nha, ta cũng thích kết giao bằng hữu với người nghĩa khí như ngươi vậy!! A Giáp, A Giáp! Ngươi đem tên trộm này đến nha môn đi, nào nào nào, thiếu hiệp, xin mời!"Lý Trường Thiên cứ thế mơ hồ bị người kéo đến tiêu cục.Trên đường Lý Trường Thiên và Bùi Hiểu nói chuyện phiếm mới biết lý do Bùi Hiểu xuất hiện ở Bạch Đế Thành.Lần trước sau khi từ biệt Lý Trường Thiên, vì muội muội ốm yếu nhiều bệnh nên Bùi Hiểu dự định ở lại miếu hoang mấy ngày, chờ muội muội dưỡng bệnh xong mới tiếp tục lên đường, vì vậy y tách ra khỏi đoàn người.Thuốc viên hôm đó Yến Thù cho quả nhiên hữu hiệu, muội muội của Bùi Hiểu uống mấy ngày chẳng những không phát sốt mà còn dần có tinh thần hơn.Thế là Bùi Hiểu dẫn muội muội lên đường, dự định tới phương Bắc tìm bà con xa nương tựa, tìm việc làm nuôi gia đình.Đúng lúc đó hai người gặp phải đội chở hàng của Thích Gia trên đường.Thích Gia chính là vị râu quai nón lúc nãy.Hắn mở tiêu cục ở Bạch Đế Thành, trong cục có ba mươi mấy người, có thể nói là nhân vật có tiếng ở Bạch Đế Thành.Hôm đó xe chở hàng của Thích Gia bị hỏng giữa đường, mấy người đi theo đều không biết sửa thế nào, giữa rừng núi hoang vắng lại không thấy thôn trang, chỉ có thể hổn hển gắng sức đẩy xe.Bùi Hiểu gặp phải đám người qua đường này, nhìn ai nấy đều hung thần ác sát thì không khỏi sợ hãi, kéo muội muội đi trốn.Nhưng lúc đó không hiểu sao Bùi Hiểu chợt nhớ tới Lý Trường Thiên dặn mình phải làm nhiều việc thiện.Bùi Hiểu do dự nửa ngày, sau đó giấu muội muội sang một bên, lấy dũng khí tiến lên xung phong nhận việc giúp bọn họ sửa xe chở hàng.Việc này làm Thích Gia vô cùng mừng rỡ, móc bạc nhét vào tay Bùi Hiểu.Bùi Hiểu không lấy nhiều, chỉ cầm chút bạc vụn định mua bánh ngọt cho muội muội ăn.Thích Gia mở tiêu cục, hành tẩu giang hồ, chú trọng nhất là nghĩa khí.Hắn thấy Bùi Hiểu trượng nghĩa lại không tham tài thì cực kỳ vừa lòng, hàng cũng không chuyển, bảo tiểu đệ đưa hàng về rồi đuổi theo Bùi Hiểu và muội muội của y hỏi thăm."Tiểu huynh đệ ở đâu?""Năm nay mấy tuổi rồi?""Từ đâu đến, muốn đi đâu?""Tiểu huynh đệ, kết giao bằng hữu đi, kết giao bằng hữu đi!"Bùi Hiểu lúc ấy cũng thật thà, Thích Gia hỏi gì đáp nấy, vì vậy Thích Gia nhanh chóng biết được y là dân Hoài Bắc lưu lạc.Thích Gia vỗ đùi: "Ngươi đừng cực khổ đi tìm thân thích gì nữa, đến Bạch Đế Thành với gia! Bảo đảm ngươi và muội muội cơm áo không lo!"Bùi Hiểu cứ thế bị Thích Gia kéo vào tiêu cục Bạch Đế Thành.Lý Trường Thiên nghe xong thì từ đáy lòng mừng thay cho Bùi Hiểu và muội muội của y tìm được nơi an thân.Giống như Bùi Hiểu nói, Thích Gia tràn đầy khí phách của nhân sĩ giang hồ, sau khi mời Lý Trường Thiên đến tiêu cục thì hết mời rượu lại pha trà, Lý Trường Thiên sợ mình uống rượu xong trên người sẽ có mùi rượu nên chọn uống trà.Thích Gia nghe nói Lý Trường Thiên tập võ liền vội vàng mời hắn và tiêu sư trong cục luận bàn võ nghệ.Tất cả đều thua hắn.So với những tiêu sư tự học thành tài, chỉ có sức mạnh kia thì Lý Trường Thiên động tác nước chảy mây trôi, từng chiêu gọn gàng khiến cho Thích Gia mắt trợn tròn, vỗ đùi khoái chí, hận không thể lập tức đem hắn vào tiêu cục.Vui vẻ đến tận nửa đêm Lý Trường Thiên mới rời khỏi tiêu cục.Trước khi đi, Lý Trường Thiên nhịn không được hỏi nhỏ Bùi Hiểu: "Giờ tiêu cục còn thiếu tiêu sư không?"Bùi Hiểu lập tức nói: "Ân công, nếu ngài muốn vào tiêu cục thì cứ nói một tiếng, Thích Gia chắc chắn sẽ không chút do dự nhận ngài vào đâu."Lý Trường Thiên nói cám ơn rồi từ biệt Bùi Hiểu, hứng thú bừng bừng trở lại khách điếm, muốn kể cho Yến Thù nghe mọi chuyện hôm nay mình thấy.Tiếc là trong phòng Yến Thù đen kịt một màu.Y vẫn chưa về.Chỉ trong chớp mắt, sự chán nản và thất vọng cuồn cuộn ập đến, không chút lưu tình bao phủ Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên cô độc trở về phòng mình, ngồi cạnh bàn ngẩn người.Túi tiền lúc sáng để trên bàn vẫn còn đó, bên trong chứa ngân lượng trĩu nặng.Lý Trường Thiên vỗ nhẹ hầu bao, trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ.Mặc dù hắn vẫn luôn cố gắng không làm vướng chân Yến Thù.Nhưng quả thật nếu không có hắn thì với Yến Thù cũng chẳng có gì khác biệt cả.Nhớ lại đoạn đường này, chỉ có lần hắn lấy được tín vật Hoa Các mới giúp được Yến Thù.Nhưng nếu không có hắn, sau khi Yến Thù gặp Chung Ly vẫn có thể dễ dàng gặp được phường chủ Thi Hoa Niên.Yến Thù quá mức ôn nhu, chưa từng xem mình là nỗi phiền phức.Nhưng rốt cuộc hắn chỉ làm vướng chân mà thôi.Lý Trường Thiên nhụt chí gục đầu xuống bàn thở dài, sắc mặt kém hẳn đi.Mà lúc này Yến Thù cũng đang sa sút tinh thần.Bóng đêm nặng nề, y đang ngồi trên chạc cây cao chót vót ở ngoại ô Bạch Đế Thành, ngước nhìn sao trời và ánh trăng nhạt nhòa, gió lạnh thổi qua khiến người run rẩy.Y đã tìm suốt một ngày mà vẫn không có bất kỳ manh mối gì liên quan đến nơi ẩn nấp của Từ Nhất Huyền đại nhân.Nhưng Yến Thù cũng không phải vì chuyện này mà sa sút tinh thần.Không còn sớm nữa, Yến Thù không tìm ra manh mối thì nên về khách điếm nghỉ ngơi.Nhưng Yến Thù không dám trở về.Y sợ Lý Trường Thiên đến tìm mình.Y không biết phải đối mặt với Lý Trường Thiên thế nào, y sợ mình không kìm nén được sự vui mừng, lộ ra sơ hở.Y là thiếu khanh Đại Lý Tự không sợ cường quyền, đại nghĩa lẫm liệt, là Tuần sát sứ một thân chính khí, quang minh lỗi lạc.Nhưng y cũng là thiếu niên lang gần tình thì e sợ.Yến Thù đợi đến giờ Tý, đoán chừng Lý Trường Thiên đã ngủ mới trở về khách điếm.Ai ngờ bên tai chợt truyền đến tiếng "gù gù".Yến Thù giật mình ngẩng đầu lên, thấy một con bồ câu đưa tin giương cánh bay tới.Bồ câu đậu xuống vai Yến Thù, mổ mổ lọn tóc của y.Yến Thù đưa tay tháo xuống mật tín trên chân bồ câu rồi mở ra xem, lông mày lập tức nhíu chặt.Mật tín là do thám tử của Tần Quyết Minh ở Bạch Đế Thành gửi đến.Trên thư chỉ viết vỏn vẹn một hàng chữ rất nhỏ: "Hãy mau rời khỏi Bạch Đế Thành."Yến Thù xé bỏ mật tín, vội vã trở về khách điếm.-Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà cửa phòng Lý Trường Thiên đã bị gõ.Lý Trường Thiên bị đánh thức, vẻ mặt mê man, hơn nửa ngày mới ra mở cửa.Yến Thù đứng bên ngoài, trên người đeo bao hành lý nói: "Chúng ta phải rời khỏi Bạch Đế Thành ngay bây giờ.""Hả? Cái gì? A? Rời khỏi Bạch Đế Thành? Đột ngột như vậy sao?" Lý Trường Thiên ngây người."Mau thu dọn hành lý đi." Yến Thù nói."Ừ." Lý Trường Thiên vội vàng hốt hoảng đi dọn đồ, hắn vừa nhét y phục vào bao vừa hỏi, "Chúng ta đi đâu đây? Không tra án của Từ đại nhân nữa sao?"Yến Thù vốn định trả lời đi Sóc Phương nhưng chợt nhớ tới trước đó mỗi lần Lý Trường Thiên nhắc tới Sóc Phương đều nói muốn đi lính, vì vậy y liền sửa lại: "Kinh thành.""Kinh thành?" Lý Trường Thiên nghi hoặc."Đúng, trở về phục mệnh, bẩm báo lại những chuyện đã điều tra cho Hoàng thượng." Yến Thù nói.Lý Trường Thiên đang xếp hành lý đột nhiên dừng tay lại, hắn do dự nửa ngày rồi ngẩng đầu hỏi Yến Thù: "Yến Thù...... Ta......""Ta có cần phải đi kinh thành không?"
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Một lần xuyên thành phạm nhân
- Chương 2: Tuần sát sứ kinh vi thiên nhân
- Chương 3: Vì sao khẳng định hắn có tội
- Chương 4: Giết người đền mạng giữa trời đất
- Chương 5: Cho thống khoái có được không
- Chương 6: Giả ngây giả dại bị ghét bỏ
- Chương 7: Nhất thời chủ quan bị khống chế
- Chương 8: Mắt thấy tai nghe không phải là sự thật
- Chương 9: Nằm trong tay ngươi đâu còn cách nào
- Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được
- Chương 11: Sau khi tỉnh ngộ trong lòng vô cùng áy náy
- Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác
- Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch
- Chương 14: Thuốc cao này không phải để bôi
- Chương 15: Ta sợ đau lắm ngươi nhẹ chút
- Chương 16: Ngươi rốt cuộc là ai
- Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi
- Chương 18: Xin hãy bắt ta về đi
- Chương 19: Ngươi lại muốn học khinh công
- Chương 20: Sao ngươi lại hỏi ra miệng
- Chương 21: Gương sáng treo cao trả lại trong sạch
- Chương 22: Ngươi đừng bôi thuốc cứ để ta làm
- Chương 23: Sơn thủy vô số trần duyên lầm lỡ
- Chương 24: Trướng ấm thầm thì tâm tình
- Chương 25: Vầng trăng thẹn thùng nấp sau bóng mây
- Chương 26: Không muốn nói sớm vì đau
- Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen
- Chương 28: Cái gì gọi là thiết diện vô tư
- Chương 29: Cứ tưởng y đã thông suốt rồi chứ
- Chương 30: Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi
- Chương 31: Gió thổi báo giông bão sắp đến
- Chương 32: Nhất thời chủ quan bị làm choáng
- Chương 33: Sóng này chưa yên sóng khác đã ập tới
- Chương 34: Tra tấn là chuyện rất đáng nghiên cứu
- Chương 35: Không vui thì cứ mắng ta
- Chương 36: Có phải ông đang chơi ta hay không
- Chương 37: Lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên
- Chương 38: Ngươi chịu khổ rồi ta đưa ngươi đi
- Chương 39: Ngài nhẹ chút hắn sợ đau
- Chương 40: Đề phòng người bằng còi thúc cổ
- Chương 41: Ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết
- Chương 42: Hình như hắn đã hiểu lầm y
- Chương 43: Vì sao muốn đưa hắn đi
- Chương 44: Hắn không muốn trở thành gánh nặng
- Chương 45: Gió không thổi cờ không bay
- Chương 46: Bóng đêm sâu thẳm có trăng sáng
- Chương 47: Không cần lẻ loi độc hành nữa
- Chương 48: Muốn lấy thân báo đáp
- Chương 49: Có nghe nói đến Long Dương chưa
- Chương 50: Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì
- Chương 51: Van xin ngươi đừng sờ eo ta
- Chương 52: Sao bộ dạng ngươi lại thành thế này
- Chương 53: Gặp đồng hương nước mắt lưng tròng
- Chương 54: Ngươi cùng ta về phủ đệ đi
- Chương 55: Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu
- Chương 56: Ngươi không đi ta cũng không đi
- Chương 57: Ta thật sự rất biết đánh nhau
- Chương 58: Ôm chặt là được rồi
- Chương 59: Ngất do thần kinh phế vị
- Chương 60: Thiếu niên lang tuấn tú lịch sự
- Chương 61: Ôm vững vàng
- Chương 62: Thắng thua là xem ai có thể sống
- Chương 63: Bị thương không người cứu
- Chương 64: Công tử không tập trung tinh thần
- Chương 65: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 66: Tự nguyện sa vào chốn phong nguyệt
- Chương 67: Tám chín phần mười là thích nam phong
- Chương 68: Ngươi đừng tự chà đạp mình
- Chương 69: Thật sự hết chịu nổi
- Chương 70: Ngươi ôm hắn về đi
- Chương 71: Như vậy sẽ ấm áp hơn
- Chương 72: Tâm sự mới phát hiện không nỡ nhìn thấu
- Chương 73: Ngay từ đầu đã là trò cười
- Chương 74: Đột nhiên thấy lạnh giữa ban ngày
- Chương 75: Ta không muốn y cũng khó chịu
- Chương 76: Sao đột nhiên y lại bị choáng
- Chương 77: Không cởi y phục của ngươi nữa
- Chương 78: Ta có thể cưỡi chung với y
- Chương 79: Vì một người mà vui mừng hân hoan
- Chương 80: Nơi sống yên ổn
- Chương 81: Phong nguyệt vô biên ghé mắt nhìn
- Chương 82: Ngươi đang mong đợi gì
- Chương 83: Miễn cưỡng và bất đắc dĩ
- Chương 84: Ta có cần phải đi không
- Chương 85: Gần tình tình sợ tâm hoảng hốt
- Chương 86: Đi cái búa ở lại cho ta
- Chương 87: Nói đạo lý suông
- Chương 88: Cái gì gọi là không thấy hắn nữa
- Chương 89: Nhật ký đi bụi của công tử áo gấm
- Chương 90: Đừng ồn theo ta về sơn trang
- Chương 91: Giấu trời giấu đất giấu quỷ thần
- Chương 92: Chỉ là y tin tưởng mình
- Chương 93: Chuẩn bị tâm lý chịu tra tấn
- Chương 94: Có gan thì động đến y thử xem
- Chương 95: Đệ cõng y về phòng đi
- Chương 96: Còn không chịu uống thuốc thì đừng trách ta
- Chương 97: Có thù oán gì
- Chương 98: Chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi
- Chương 99: Ngươi chính miệng hỏi qua chưa
- Chương 100: Một sớm gặp xuân quấn trong lòng
- Chương 101: Một mình cô độc biết bao
- Chương 102: Quyền lực thay đổi
- Chương 103: Cách đo nhiệt độ cơ thể
- Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện
- Chương 105: Giờ ta muốn gặp y một chút
- Chương 106: Bất chấp nhảy tới
- Chương 107: Nếu ta cầu xin ngươi thì sao
- Chương 108: Chỉ hận tình nghĩa khó vẹn toàn
- Chương 109: Cuối cùng phải chấm dứt
- Chương 110: Đệ và y quan hệ thế nào
- Chương 111: Ngài dẫn hắn theo sẽ trốn không thoát
- Chương 112: Khóc lóc kể lể xin tha thứ
- Chương 113: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 114: Góc giường có người co ro
- Chương 115: Ngươi không đau thì ta cũng không đau
- Chương 116: Đừng sợ ta sẽ ở bên ngươi
- Chương 117: Lấy mạng đền mạng oan có đầu
- Chương 118: Ta lại mất hắn rồi
- Chương 119: Hắn vậy mà cải tử hoàn sinh
- Chương 120: Cuối cùng cũng có lúc hổ dữ xổng chuồng
- Chương 121: Đãi ngộ này hình như sai sai
- Chương 122: Hai giường đệm chăn ấm áp một chút
- Chương 123: A a a a thông suốt
- Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn
- Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão
- Chương 126: Có rượu không uống là đầu đất
- Chương 127: Chỉ nguyện sơn hà bình yên
- Chương 128: Sau khi say rượu muốn gây sự
- Chương 129: Đêm nay ở bên ta được không
- Chương 130: Tướng quân cởi giáp về nhà thôi
- Chương 131: Nếu ta còn sống nhất định sẽ trở về
- Chương 132: Vượt qua gian khổ vì ngươi mà sống
- Chương 133: Trên người ngươi còn đau không
- Chương 134: Không ngọt ngươi cứ đến bẻ cổ ta đi
- Chương 135: Bầu không khí mập mờ
- Chương 136: Yến đại nhân giúp ta xoa xoa đi
- Chương 137: Dù sao cũng thay đổi rất nhanh
- Chương 138: Đời này ngươi là của ta
- Chương 139: Gọi phu quân hay là tướng công
- Chương 140: Hãy tin thế gian có may mắn
- Chương 141: Chương cuối
- Phiên ngoại Yến Thiên (1) Cũng không phải thanh tâm quả dục
- Phiên ngoại Yến Thiên (2) Động phòng hoa chúc
- Phiên ngoại Yến Thiên (3) Cuộc sống tân hôn của vợ chồng son
- Phiên ngoại Yến Thiên (4) Ỷ vào y không biết ý nghĩa
- Chương 136 (Uncut)